Chương 10


Chương 8
Chuyến đi tới bờ biển Trung Hoa

Lavarède vươn vai, ưỡn ngực, lưng chàng đau mỏi vì phải nằm quá lâu trong chiếc hòm của Kin Tchang. Chàng không dám rời chỗ ẩn nấp. Có tiếng bước chân đi đi lại lại của đám thủy thủ, chàng nghi ngờ có thể do chuyện lộn xộn hôm trước nên thuyền trưởng đã ra lệnh giữ gìn an ninh nghiêm ngặt hơn. Lavarède đành án binh bất động. Song dù đã được nhồi đệm, chiếc quan tài vẫn là một chỗ ở bất tiện cho một chuyến đi dài ngày. Lựa lúc yên ắng, chàng chui ra, làm vài động tác thể dục cho giãn xương cốt giữa một đống quan tài.
Ngoài hành lang có tiếng bước chân và dừng lại tại cửa khoang để xác người quá cố. Có tiếng chìa khóa tra vào ổ, chàng trai trẻ chỉ kịp cúi thụp xuống nấp sau một chiếc quan tài.
- Có người đến kiểm tra! Thôi thế là mình toi đời.
Chàng ló mặt ra khỏi chỗ nấp. Bỗng một giọng dịu dàng cất lên:.- Cám ơn ngài thuyền trưởng, số nến và quyển sách này cũng đủ cho tôi thắp sáng và thư giãn cho đến sáng mai. Tôi không tin vào những chuyện ma quỷ. Sẽ không có gì bất thường xảy ra đâu và tôi chắc mình sẽ thắng trong cuộc cá cược này.
- Tuy vậy, tôi vẫn cử một thủy thủ gác ngoài hành lang, thưa tiểu thư...
- ôi không, không cần đâu. Tôi sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, tôi xin bảo đảm với ngài là như vậy. Cám ơn ngài, còn giờ xin chào ngài.
Cửa đóng lại. Lavarède dướn mắt nhìn lên và nhận ra tiểu thư Aurett. Đợi cho tay thủy thủ và viên thuyền trưởng đi xa, tiếng bước chân im hẳn, nàng rón rén tiến lại gần các quan tài và tìm chiếc có gắn tấm biển bằng đồng đánh số 49.
Khá bất ngờ khi thấy nàng một mình giữa chốn tang tóc này, chủ nhân của chiếc quan tài số 49 thì thào:
- Tiểu thư, tiểu thư đừng sợ, chiếc quan tài số 49 ở đây này.
Aurett giật bắn người.
- Có phải ngài không, ngài Lavarède?
- Chính tôi đây. Cơn gió tốt lành nào đã đưa nàng tới thăm tôi thế này?
Nghe chàng hỏi, cô gái nhoẻn miệng cười.
Gặp lại người bạn tốt, nàng vui vẻ thuật lại câu chuyện về bóng ma. Nàng trở nên nghiêm túc hơn khi bày tỏ những lo lắng của mình và cách thức mang lương thực đến cho chàng.
Cuối cùng nàng tuyên bố:
- Như thế này, tôi sẽ cảm thấy yên tâm hơn.
Người ta sẽ không canh gác chỗ này nữa và tôi sẽ có thể tiếp lương cho anh.
Lavarède vô cùng cảm kích và buổi gặp mặt này thật thú vị. Tuy nhiên, tiểu thư Aurett cũng hết sức giữ ý: một cô gái có giáo dục không thể suồng sã quá mức với một người đàn ông trẻ.
Hơn nữa, theo quy định một cô gái sẽ không bao giờ được trò chuyện với một người đàn ông trẻ nếu như không có một "nhân chứng" đạo đức, là một phụ nữ ngồi nghe cùng. Về phần Lavarède, chàng vô cùng trân trọng những gì Aurett dành cho mình. Tình cảm chàng dành cho nàng chỉ trực trào dâng song chàng cố kìm nén tránh mọi lời nói hay cử chỉ làm cho Aurett khó xử. Chàng giữ một thái độ bạn bè đúng mực, dịu dàng, trìu mến làm tiểu thư Aurett cho rằng chàng cư xử với nàng như một cô em gái đáng yêu.
Họ thảo luận khá lâu mọi cách thức trở về châu Âu sau khi đã đặt chân tới Trung Quốc.
Lavarède dự định tới Shangai và xin vào làm thủy thủ để có thể quay lại châu Âu.
Tiểu thư Aurett dần dần bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Lavarède nhận ra điều đó và dịu dàng nói với nàng:.- Ngủ đi, ngủ đi, cô em gái bé bỏng.
Nàng tin tưởng, mỉm cười với chàng và thiếp đi trong sự bảo vệ của bạn mình. Buổi sáng, nàng bị đánh thức bởi giọng nói của cha nàng. Bên ngoài, ngài Murlyton đang đập cửa khá mạnh.
Nàng đưa mắt nhìn tin chắc Armand đã trốn kỹ và bình tĩnh ra mở cửa.
Nàng hỏi ngài Murlyton và viên phó thuyền đi cùng:
- Mấy giờ rồi thưa cha?
- Sáu giờ. Trời đã sáng lắm rồi và cha bắt đầu cảm thấy lo lo.
- Thế á, con ngủ lâu vậy sao?
Ngài Craigton thốt lên kinh ngạc:
- Tiểu thư, tiểu thư đã ngủ ư? Ghê thật!
Nàng nói, nét mặt nghịch ngợm:
- Vâng, tất nhiên rồi. Tôi còn mơ thấy bóng ma đó đến canh cho tôi ngủ và gọi tôi là "em gái bé bỏng" nữa.
Cũng kể từ bữa đó, nhờ vào tấm lòng hiền hậu, dịu dàng cũng như sự dũng cảm của mình, tiểu thư Aurett được mọi người trên tàu hết sức quý mến. Nhờ đó nàng có thể dễ dàng đến gặp Lavarède và tiếp đồ ăn cho chàng bởi sẽ chẳng có ai lui tới khoang để người chết này nữa. Song cũng kể từ đó, nàng luôn bị ngài Murlyton kiểm soát chặt chẽ bởi gia đình ông là một gia đình nề nếp, gia giáo và ông cũng từng được dạy rằng một cô gái con nhà có giáo dục sẽ không gặp một người đàn ông trẻ mà không có người đi kèm.
Tàu Heavenway cứ lặng lẽ lao đi trong im lìm, có nét phảng phất như một chiếc tàu ma, như huyền thoại của những người đi biển, trôi vật vờ giữa hoang mạc đại dương, với thủy thủ đoàn là những hồn ma điều khiển nó.
Lavarède không phải là người duy nhất trên tàu cảm thấy buồn chán. Tiểu thư Aurett cũng chỉ ngong ngóng cả ngày để buổi tối được gặp chàng. Các hành khách cũng như thủy thủ đoàn thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp.
Tuy nhiên, một hôm có một trò khá vui mắt diễn ra: có một đàn cá mập bơi quanh tàu. Người ta đánh được một con dài bảy mét. Sau khi lôi được nó lên tàu, người tiến hành phanh bụng nó ra. Loài cá này quả là kỳ lạ, nó nuốt vào trong bụng đủ mọi thứ, đôi khi cả những thứ rất kỳ lạ.
Trong bụng con cá này, người ta thấy xương và nhiều thứ linh tinh khác trong đó có một ống kim loại đậy kín, mở ra thấy một văn bản, bên trong.
Ngài Murlyton thấy văn bản đó được viết bằng tiếng Trung. Qua vài dấu hiệu, ông kết luận đó có thể là chứng chỉ của một đảng phái bí mật nào đó.
Tiểu thư Aurett ướm hỏi liệu nàng có thể giữ lại văn bản đó để cho vào bộ sưu tập đồ lưu niệm của chuyến du lịch không. Viên thuyền trưởng Mathew đồng ý ngay. Thực lòng, ông ta.chẳng có cớ gì để từ chối một lời thỉnh cầu dễ thương như vậy.
Tám giờ sau, các hành khách hân hoan khi được thông báo rằng tàu sắp cập bến. Mọi người trên tàu nhìn thấy bến cảng Honolulu, bến cảng tuyệt vời nhất ở các đảo Sandwich hay Hawai.
Có năm người đàn ông Trung Quốc lên tàu ở Honolulu. Họ đã đặt trước chỗ của mình từ San Francisco. Vì vậy, như đã thỏa thuận ban đầu khi mới lên thuyền, Bouvreuil buộc phải trả lại buồng và tới ở chung với thủy thủ đoàn.
Chuyến đi lại tiếp tục, đều đều buồn tẻ. Tiểu thư đưa cho Lavarède xem tờ văn bản lấy được trong bụng con cá mập. Chàng nhà báo cố gắng tìm cách giải mã nó.
Tối tối, tiểu thư Aurett lại nói với cha nàng:
- Cha có muốn cùng con xuống khoang để quan tài không?
Cha nàng gật đầu đồng ý và cả hai cha con cùng xuống dưới đó. Họ trò chuyện thân mật cùng với Armand trong một, hai giờ.
Tối hôm đó, khi tiểu thư Aurett đang say sưa kể về buổi hoàng hôn kỳ lạ trên biển mà nàng và cha nàng được chứng kiến thì đột nhiên họ nghe thấy tiếng động nhẹ. Tiếng động đó phát ra từ hành lang của khoang để người chết và mỗi lúc nghe càng rõ hơn. Cả ba thận trọng vội nấp vào sau các quan tài. Cửa từ từ hé mở. Tiểu thư Aurett suýt nữa thì buột miệng hét lên. Đó chính là năm khách hàng người Hoa mới lên tàu ở Honolulu!
Năm gã đàn ông đó bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Thật may, bọn họ đều đến từ các vùng khác nhau, không thể nói chung cùng một thổ ngữ và dễ hiểu nhau hơn, họ đã chọn tiếng Pháp, "ngôn ngữ của các nhà truyền giáo". Tất cả đều nói tiếng Pháp khá tốt nên những người bạn của chúng ta có thể nắm được nội dung cuộc trò chuyện. Đầu tiên là việc kích động một cuộc nổi dậy chống lại người ngoại quốc đến từ châu Âu và chống lại người Mandchous, những kẻ xâm lược đang cai trị trên đất nước Trung Hoa. Song sau đó là chuyện gì đó có liên quan trực tiếp đến Lavarède.
Ba gã người Hoa đi ra. Tên cầm đầu nói với tên đi ra cuối cùng:
- Sau trạm dừng chân nghỉ tại Nagasaki, Nhật Bản, phải vứt chiếc quan tài mang số 49 xuống biển. Cách đây mười lăm ngày, ủy ban San Francisco báo cho tao rằng có một kẻ phản bội, bị tòa án kín xử tội không bao giờ được yên nghỉ trên đất Trung Hoa đã tìm được cách tránh được bản án và đã rời Mỹ. Tao nghĩ vụ này đã được thu xếp ổn thỏa ở San Francisco song tao vẫn chưa nhận được thông tin khẳng định nào chính thức cả. Chiếc quan tài đó vẫn còn ở trên tàu và tao sẽ phải thi hành án..Hắn dừng lại trước quan tài của Lavarède và nói tiếp:
- Nó đây, đêm ngày kia, bọn ta sẽ vứt nó xuống nước tại vịnh Petchi-Li.
Cánh cửa từ từ khép lại, những kẻ mưu phản biến mất, còn ba người chứng kiến cảnh lạ lùng vừa rồi cứ nghĩ mình đã mơ ngủ, song thực tế vẫn là những rắc rối họ sẽ gặp phải trong hai bữa nữa. Tiểu thư Aurett thực sự cảm thấy bị sốc song thái độ của Lavarède chẳng mấy lo lắng.
Tiểu thư Aurett hỏi:
- Nếu bọn chúng quẳng quan tài của ngài xuống nước ngài biết xoay xở như thế nào đây?
Lavarède bình tĩnh nói:
- Tôi có sáng kiến. Chúng ta chỉ việc đánh tráo biển số quan tài của tôi bằng biển số 48 của quan tài này chẳng hạn. Như vậy quan tài của tôi vẫn được bình yên vô sự...
Chỉ vài giây sau, việc đánh tráo đã được tiến hành.
Ngày mồng 5 tháng chín, tàu Heavenway vượt qua mũi biển Long và tiến vào cảng Na-gasaki và tạm dừng chân tại đó. Tiểu thư Aurett vô cùng thích thú cùng cha đi thăm quan thành phố này của Nhật Bản.
Buổi tối, nàng đem chuyện cuộc dạo chơi kể say sưa cho Lavarède nghe đến mức chàng phải nhắc đã đến lúc tiểu thư Aurett phải quay về buồng của nàng. Về tới phòng, hai mắt nàng díp lại. Nàng nằm lăn ra giường và ngủ mê mệt. Khi nàng mở mắt, tàu Heavenway đã rời Nagasaki và đang rẽ sóng ra khơi.
Cô gái trải qua một ngày thật rầu rĩ trên tàu.
ý nghĩ khi đêm xuống, chỉ vì bọn mưu phản người Hoa mà nàng phải giam mình trong buồng không được xuống gặp Lavarède làm nàng cảm thấy vô cùng phiền muộn. Chưa bao giờ nàng lại thấy con tàu này xấu đến vậy, đại dương lại vô vị đến vậy. Bầu trời xanh trong làm nàng thấy khó chịu.
Tối đến, Aurett tỏ ra vui vẻ đáng yêu hơn.
Mọi ưu tư phiền muộn dường như tan biến cùng với ánh nắng mặt trời. Nàng ở lại khá lâu trên boong tàu, dịu dàng nằm trên chiếc ghế xích đu.
Khoảng mười một giờ, nàng kêu mệt, hôn chào cha và lui về phòng của mình không nhắc một lời nào tới tên chàng nhà báo. Ngay sau đó ngài Murlyton cũng quay trở về phòng, vui mừng vì tàu đã tránh được trận gió lốc được tính theo dự báo. Song giá mà ông ta biết được rằng...
Aurett đã quyết định theo dõi hai gã Trung Quốc hành sự. Khi tất cả mọi người đã yên giấc, nàng đi lần theo dọc hành lang tối om.
Một chút ánh sáng lờ mờ giúp nàng nhận ra hai cái bóng đang di chuyển. Nàng nhận ra Han và tên cầm đầu tay đang cầm đèn lồng.
Chợt ánh đèn vụt tắt. Aurett hiểu rằng hai gã đó đã vào trong khoang người chết. Không.cưỡng nổi bởi tính tò mò, nàng lần tới cánh cửa mở he hé và liếc vào. Các thành viên của "Bạch Liên" phái để đèn lồng ra một chỗ rồi tìm cách chuyển chiếc quan tài số 49 đi. Không may bị sẩy chân, Aurett hoảng hốt buột miệng khẽ kêu lên. Ngay sau đó, một bàn tay cứng như gọng kìm túm lấy cổ tay nàng. Trước khi kịp trấn tĩnh nhận ra chuyện gì đang xảy đến với mình, nàng đã bị lôi tuột vào trong khoang để người chết.
Tay thủ lĩnh săm soi nhìn nàng rồi nói với Han:
- Mặc kệ nó!... Mày cứ làm đi!...
Han rút phắt con dao găm trong người ra và chĩa về phía cô gái người Anh. Nàng sợ thót tim khi thấy gã người Hoa đột nhiên hành động như vậy và lùi lại vấp phải góc chiếc quan tài kế bên.
Lavarède vừa đội nắp quan tài đứng bật dậy và lấy thân che chở cho cô gái, đối mặt với hai gã người Hoa dữ tợn.
Cuộc đọ sức chuẩn bị nổ ra. Trực giác mách bảo Aurett rằng người bạn của nàng vừa hy sinh toàn bộ gia sản của mình vì nàng. Bởi nếu gây ra lộn xộn, các thủy thủ chắc chắn sẽ ập đến.
Chàng nhà báo sẽ bị bại lộ. Còn nếu chẳng may không ai tới, hoàn cảnh cũng chẳng mấy sáng sủa hơn. Chỗ ẩn nấp bí mật của chàng trai Paris đã bị hai gã người Hoa phát hiện, đó còn chưa tính tới cuộc ẩu đả không cân sức này, chàng cũng dễ mất mạng như chơi.
Lavarède nói:
- Nói đi, tại sao chúng mày muốn sát hại bạn tao, cô gái này?
Tay cầm đầu ngạc nhiên nhìn Lavarède.
Chàng nói tiếp:
- Vậy là các người định giết người diệt khẩu, sợ ảnh hưởng đến uy danh của mình. Song nếu tao không nhầm, chúng mày tới đây là để vứt chiếc quan tài mang biển số 49 xuống biển chứ đâu phải sát hại cô gái ấy. Chính ta là người đã được giao nhiệm vụ này và hiện giờ tao đang nấp trong chiếc quan tài số 48.
- Thế mày là ai?
- Tao là ai ư? Hãy nhìn đây.
Chàng chìa tờ văn bản tìm thấy trong bụng cá mập cho gã xem.
Sau khi đọc xong, gã nói:
- Cậu là một trong những người của chúng tôi. Giờ cậu sẽ chịu trách nhiệm đối với con bé người châu Âu này.
- Đó là em gái tôi đến từ San Francisco. Tối tối, nó lại mang đồ ăn đến cho tôi.
- Tốt. Nó biết giữ yên lặng chứ?
- Cũng như tôi.
- Tốt lắm. Chúng ta hãy tiếp tục công việc nào..Ngay sau đó, hai gã người Hoa mang chiếc quan tài số 49, mà trước đó là số 48 đi. Sau khi rưng rưng cảm động cám ơn Lavarède, Aurett quay trở lại buồng của mình. Ngày hôm sau, thấy nàng đứng một mình trên boong tàu, Han tới chống tay vào thành tàu cách chỗ nàng đứng chừng hai mét.
Quan sát không thấy ai để ý họ đang nói chuyện, anh ta khẽ bảo:
- Em gái của một trong các chiến hữu của chúng tôi, đêm qua chắc chúng tôi làm cô sợ lắm. Cô đang trên đường tới Trung Quốc. Hãy nhận lấy vật này, thủ lĩnh của tôi gửi cho cô.
Anh ta đưa cho Aurett một bông hoa bằng kim loại hình một đóa sen trắng.
- Hãy cài nó vào vạt áo, đóa hoa này sẽ giúp cô tránh được sự hà khắc của cảnh sát Trung Quốc và bè bạn sẽ có mặt ở mọi nơi khi cô đi qua.
Anh ta khéo léo trao cho nàng chiếc ghim cài áo, trong lúc đó Aurett nhủ thầm một ngày nào đó, đóa sen sẽ rất hữu ích cho nàng.