Chương 10


Chương 15
Nước Pháp!

Sáng ngày mồng 5 tháng ba, tàu Santa-Lucca tiến vào bến cảng Livourne. Tàu vừa cập bến thì một nhân vật điện tín hỏi với lên:
- Có ai trên tàu tên là Lavarède không?
Ông ta trao cho chàng một bức điện:
"Aurett bị bắt cóc song thật may đã được tìm thấy. Lão Bouvreuil xảo trá sẽ tìm cách chặn đường cậu. Aurett đứng cạnh tôi nói với tôi rằng:
hãy tiếp tục chuyến đi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Paris vào ngày 25 tại nhà công chứng viên. Do tôi không thể tiếp tục theo sát cậu, hãy mang theo các giấy tờ chứng nhận các phương tiện vận tải đã sử dụng".
Lavarède hiểu rất rõ những lời nhắn cuối cùng của Aurett phần cuối bức điện: Chàng hãy vững bước tiếp tục chặng đường cuối cùng này.
Trái tim em luôn ở bên chàng. Em muốn chàng chiến thắng trở về". Lavarède nghe như có tiếng nhạc réo rắt trong tim. Chàng bồi hồi xao xuyến.
Thuyền trưởng tàu Santa-Lucca trao cho chàng một tờ giấy xác nhận chàng nhà báo đã.hoàn thành chức vụ thợ máy trên tàu hết sức hăng hái và xuất sắc, ngoài cơm nước ba bữa không nhận thêm bất kỳ một khoản gì khác.
Sau đó, Lavarède được một ông chủ tàu đánh cá đi Gênes thu nhận. Một con tàu khác đưa chàng tới Nice. Từ Nice chàng tới Toulon. Thật bất ngờ, ở đó chàng gặp lại một người bạn thuở thiếu thời, bố cậu ta kinh doanh sôcôla. Người bạn này tình nguyện dùng chiếc thuyền yat giải trí của mình đưa chàng tới Marseille.
Song từ Marseille tới Paris, chàng còn phải vượt qua một chặng đường dài 865 kilômét.
Đương nhiên chàng không thể đi bộ vì như vậy sẽ mất quá nhiều thời gian. Chỉ còn mỗi cách là đi bằng tàu hỏa. Trước hết, Lavarède sẽ phải tới Tarascon. Chàng bèn tới gặp ông trưởng đoàn tàu xin làm người xúc than vào lò hơi trong suốt chuyến đi. Sau khi cân nhắc đôi chút, ông ta đã chấp thuận.
Lavarède bày tỏ lòng biết ơn và bắt tay vào làm việc ngay.
Ngày hôm sau, chàng đã có mặt ở Tarascon.
Viên trưởng ga xe lửa khuyên chàng tới gặp ngài Berlurée để xin tiếp tục chuyến đi.
Chàng nhà báo hỏi người cho thuê phòng, người này cũng là chủ một nhà hàng nằm ở tầng trệt khu nhà của ngài Berlusée.
- Ai mà biết được? Một ngày... mà cũng có thể là tám ngày. ông ta đi dự đám cưới, mà cậu cũng biết rồi đấy, nào ai biết được các đám cưới ấy kéo dài trong bao lâu. ở đó, họ ăn chơi, nhảy múa chẳng để ý gì tới thời gian đâu. Mà chẳng phải đâu xa, cái thằng thợ sơn tôi thuê, nó cũng quắp đít bỏ đi dự đám cưới không biết hôm nào mới về.
- Thợ sơn của ngài ư?
- ừ. Tôi thuê nó sơn lại mặt tiền của nhà hàng. Nó lau chùi, cọ lớp sơn cũ, bịt các lỗ hở, mua sơn về và đúng lúc chuẩn bị quét sơn thì đùng một cái, nó lặn mất! Làm sao mà thu hút được khách tới ăn với cái mặt tiền nhà hàng xám xịt, dở dở dang dang bẩn thỉu này?
Lavarède đề nghị:
- ôi! Việc đó cứ để tôi. Tôi sẽ giúp ngài quét sơn lại mặt tiền nhà hàng. Tôi sẽ không đòi ngài tiền công, chỉ xin cơm ăn ba bữa và tối có chỗ ngủ.
Thoáng lưỡng lự, song thấy thái độ niềm nở của Lavarède, ông ta đồng ý. Một giờ sau khi tới nhà hàng, chàng trai Paris mặc một chiếc áo khoác cũ được bà Félicité, vợ ông chủ nhà hàng đon đả cho mượn, hăm hở bắt tay quét sơn mặt tiền nhà hàng.
Ngày hôm sau, mọi người nhận được thư của ngài Berlurée. ông ta báo với ông chủ cho thuê nhà rằng ông ta sẽ còn vắng mặt trong năm ngày nữa. Biết tin này, Armand cảm thấy thực sự bối rối. Chàng không thể lưu lại Tarascon tới tận.ngày 22 hay 23 tháng ba được! Đúng ngày hôm đó có hai người đàn ông thuộc dịch vụ bưu điện vào nhà hàng. Họ đang phiền muộn bởi bạn của họ bị ốm, mà với hai người, bọn họ không thể đảm đương nổi công việc tới tận Lyon.
Lavarède reo lên:
- Tôi có thể đi cùng các ông!
Bà Félicité rất quý chàng. Nghe vậy, bà thở dài não nuột, mắt rơm rớm nhìn chàng.
Suốt chặng đường đi liên tục không dừng, từ Tarascon đến Lyon, Lavarède khéo léo vứt các túi thư lên bến các thành phố đoàn tàu đi qua.
Tại Lyon, chàng sẽ phải tự xoay xở để đến Paris.
Chàng thích thú nhớ lại những ngày đã qua:
- Xem nào, trong suốt cuộc hành trình, mình đã từng là một hành khách lậu vé, tổng thống một nước cộng hòa, chiến binh, kẻ bán hàng rong, hồn ma, tử tội, người lái khinh khí cầu, đức Phật, nhà ngoại giao, bác sĩ, lái xe trượt, nghệ sĩ chơi vĩ cầm, thuyền trưởng tàu ngầm, nhà thơ. Từ Livourne đến Marseille thì làm ngư dân, thủy thủ, khách du lịch. Từ Marseille đến Lyon lại trở thành tay xúc than đốt lò hơi trên tàu hỏa, thợ quét sơn, người đưa thư. Không hiểu những ngày tới đây mình còn làm thêm nghề gì nữa?
Chàng lững thững đi bộ. Trời đã tối. Chàng đang định ngủ ngoài trời thì trông thấy một trang trại. Giọng nghi ngờ, người ta hỏi vọng ra: "Ai đang đi đằng kia đấy?" Chàng nói:
- Tôi chính là chàng nhà báo Lavarède nổi tiếng! Người đã đi từ Dunkerque tới Perpignan chỉ trong vòng mười ngày đây! Chắc ai cũng biết vì tất cả các báo đã nói về kẻ lưu lạc này mà!
Một người trong trang trại nói, tỏ vẻ rất hiểu biết:
- ôi vâng, đúng là cậu rồi.
- Tôi đến chỉ xin các vị cho nghỉ qua đêm trong một ổ rơm nào đó. Tôi không có tiền để trả các vị, có kẻ đã ăn trộm ví của tôi. Nếu có thể các vị có thể cho tôi xin một mẩu bánh và một cốc nước...
Song tất nhiên, những người trong trang trại không nỡ để một người nổi tiếng như Lavarède phải chịu cảnh sống bần hàn như vậy. Vậy là tối hôm ấy chàng được ăn một bữa vô cùng thịnh soạn và được ngủ trên một chiếc giường rất êm ái. Sau đó các trại viên ngồi quây lại bàn bạc công việc ngày mai. Họ vấp phải một vấn đề nhỏ. Con trai của ông chủ trại phải đưa một đàn ngựa ra ga để kịp chuyến tàu lúc 3 giờ 42 phút sáng song chẳng có ai giúp anh ta lùa bảy con ngựa đó ra ga.
Lavarède nói xen vào:
- Tôi xin sẵn lòng giúp cậu ấy. Hơn nữa ngày mai tôi cũng muốn đi thật sớm. Tôi rất vui vì đã có dịp báo đáp một phần tất cả những gì mọi người đã dành cho tôi tối nay..Ngày hôm sau, 21 tháng ba, vào lúc ba giờ sáng, Lavarède áp tải đàn ngựa ra ga.
Chàng tự nhủ:
- Và bây giờ mình lại là chàng coi ngựa.
Không ai để mắt tới Lavarède. Chàng chào Jean, con trai ông chủ trại rồi nhân lúc không ai để ý, chàng nấp vào chuồng rơm cùng các chú ngựa. Cửa đóng, tàu bắt đầu chuyển bánh. Con tàu này sẽ đi đâu? Ngày 22 tháng ba, chàng đã tìm ra câu trả lời: con tàu được đặt trên đường tránh trong ga tàu hỏa Tonnerre. Tại đó, có người trông thấy chàng nhảy từ trên tàu xuống, họ vội hô hoán: "†n trộm!" khi thấy thái độ vội và có vẻ rất khả nghi của chàng nhà báo.
Chàng cố hết sức, cắm đầu cắm cổ chạy. Đám đông thù nghịch đuổi theo mỗi lúc một đông.
Chàng chạy qua hết phố này sang phố khác, lại vào trong một ngõ cụt, cuối cùng phải bật tường nhảy vào trong một khu vườn. Chàng không nghe thấy tiếng đám người đuổi theo nữa. Có thể bọn họ đã chạy theo một lối khác. Chàng mừng thầm vì đã thoát chết.
Song một tiếng động làm chàng giật bắn người. Từ trong nhà, một thiếu nữ bước ra...
Tài ứng phó của chàng nhà báo được dịp thể hiện. Lavarède nghiêng người kính cẩn chào cô gái và nói:
- Thưa tiểu thư, khu vườn này của tiểu thư đẹp quá. Các loài hoa trong vườn thật phong phú và đáng yêu.
Cô gái đỏ mặt cười, đưa mắt nhìn xuống:
- Thưa tiểu thư, tiểu thư trông thật duyên dáng. Không biết tấm lòng tiểu thư có đẹp như dáng vẻ yêu kiều của người không? Liệu tiểu thư có thể rủ lòng thương cứu giúp một chàng trai tội nghiệp đang bị lũ phản nghịch truy sát tới tận đây không?
Cô gái kêu lên:
- Lũ phản nghịch ư?
"Thật may cô ta chẳng hay biết tí gì cả".
Lavarède tự nhủ và bạo mồm nói tiếp:
- Tôi đã phát hiện ra một mưu đồ lật đổ chính phủ. Tôi phải trao tận tay bộ trưởng những giấy tờ quan trọng nhưng nhất quyết nàng không được để lộ chuyện này cho ai biết. Liệu tiểu thư có thể giúp tôi tìm nơi trú ngụ qua đêm nay không?
Cô gái hết sức ngây thơ. Cô cho rằng việc ra tay cứu chàng trai này quả là một hành động anh hùng. Cô gái nhanh tay giấu chàng vào một nơi khá kín đáo, ở đó chẳng ai có thể phát hiện ra chàng. Sáng sớm tinh mơ hôm sau, cô gái đưa chàng ra khỏi chỗ nấp và chúc chàng lên đường may mắn..Hôm nay là ngày 23 tháng ba. Lavarède không dám mò ra ga. Chàng đi bộ suốt cả ngày, tối đến ngủ trong một cái kho và may mắn vớ được ở đó một mẩu bánh mì. Cả ngày hôm sau, chàng lại tiếp tục đi bộ. Trước sáu giờ tối ngày mai, chàng sẽ phải có mặt tại văn phòng của ngài Panabert, trên phố Châteaudun. Chàng tự hỏi không hiểu mình có cơ may tới đó kịp hay không.
Lúc này chàng đang ở gần Sens. ở góc một cánh rừng, chàng trông thấy hai nhân viên kiểm lâm đang hâm lại bữa tối trên bếp. Chẳng cần hỏi han, thấy mặt chàng hốc hác phờ phạc, hai người đàn ông mời chàng ngồi xuống cùng ăn bữa tối. Sau đó, họ bắt đầu trò chuyện, bày trò cá cược.
Một người nói:
- Tôi đánh cuộc cho Serront.
Người kia nói:
- Tôi chắc chắn Chapurzat sẽ cán đích đầu tiên.
Lavarède hỏi:
- Các anh đang nói về ai vậy?
- Về người thắng cuộc trong cuộc đua xe đạp từ Lyon tới Paris do báo "Petit Journal" (Tiểu nhật ký) tổ chức. Chiều mai, đoàn đua có thể sẽ tới Paris.
Chẳng mấy quan tâm đến mấy vụ cá độ, sau khi ăn xong, Lavarède đi ngủ để sáng mai còn phải dậy sớm. Hai nhân viên kiểm lâm nhìn nhau ngơ ngác khi Lavarède yêu cầu họ chứng nhận chàng đã được nuôi ăn miễn phí và ngủ qua đêm ngoài trời.
Nhìn chàng rảo bước về phía thành phố Sens rồi khuất hẳn, một người kiểm lâm nói:
- Anh ta thật đáng khâm phục.
Chín giờ sáng ngày 25 tháng ba, chàng có mặt ở thành phố Sens và đi ra ga. Lúc gần tới ga thì chợt chàng nghe có tiếng gọi:
- Ngài Lavarède!
Chàng quay người lại. Chàng đâu có quen ai ở Sens? Lavarède lặng đi sững sờ. Tiểu thư...
Pénélope Bouvreuil, dáng người vẫn xương xương, khô cứng, cười với chàng. Chúng ta chắc còn nhớ lão Bouvreuil đã bảo cô con gái rượu về ngôi nhà ở nông thôn tại Sens đợi chàng.
Pénélope nói:
- ôi! Từ một năm nay, em đợi ngày ngài trở về...
Armand bối rối nói:
- Thật ư?
- Cha em thường xuyên viết thư hay đánh điện báo tin về ngài cho em. Cha em cũng vừa mới về. ông nói chắc chắn em sẽ sớm được gặp lại ngài và ngài đã từ bỏ quyền thừa kế. Em đã nghĩ ngay rằng: mình sẽ cưới anh ấy và làm cho anh ấy hạnh phúc... Và cuối cùng ngài đã đến...
Armand ấp úng nói:.- Tiểu thư thật đáng yêu. Thế ngài Bouvreuil đâu rồi?
- Cha em vừa đi Paris. ông bảo phải đến gặp một tay công chứng viên nào đó. Nhưng không sao cả đâu. Ngài sẽ có thể gặp ông vào tối nay. Cha em bảo sẽ quay lại đây vào tối nay mà. à mà ngài đã làm cha em chạy theo bở cả hơi tai đấy, tội nghiệp ông. Bác sĩ dọa nếu cha em quá nhanh trở lại với thói quen sống ru rú một chỗ thì sẽ bị xung huyết. Vì vậy ông đã mua một chiếc xe đạp để ngày ngày tập thể dục đấy.
Đoán Pénélope định nói lời tạm biệt, Lavarède vội nói:
- Tuyệt vời! Thật không hay khi chúng ta cứ đứng trò chuyện giữa đường giữa chợ như vậy.
Liệu tôi có thể yêu cầu tiểu thư dẫn đến ngôi nhà mà tiểu thư mơ ước đem lại hạnh phúc cho tôi không?
Như một chiếc máy, Lavarède túm lấy tay Pénélope lôi đi. Con gái Bouvreuil sướng rơn dẫn chàng về nhà. Pénélope cảm thấy mình như đang được chắp cánh bay lên! Vừa vào tới nhà, Lavarède đòi xem ngay chiếc xe đạp đó. Tỏ vẻ trầm trồ thích thú, chàng liền đòi được đi thử.
Chàng giả bộ vụng về, lái xe xiêu vẹo. Tiểu thư Pénélope thấy vậy vỗ tay cười khoái trá. Sau đó, chàng trai Paris cẩn trọng đạp xe đi những vòng đường mỗi lúc một dài hơn để chứng tỏ cho Pénélope thấy mình đã dễ dàng điều khiển được chiếc xe này. Rồi đột nhiên tới vòng đường tiếp theo, Lavarède biến mất.
Con gái lão Bouvreuil kêu thất thanh:
- Ngài Lavarède ơi!
Nhưng đã quá muộn. Lavarède chỉ ngoảnh lại nói lớn:
- Tôi đi gặp cha cô đây!
Chàng bắt đầu guồng chân đạp hết tốc lực.
Chiếc xe lao đi vun vút. Người cúi rạp xuống ghi đông, đầu hạ thấp, chàng băng qua biết bao thôn xóm, làng mạc, bỏ lại sau lưng tiếng hò reo cổ vũ của các cổ động viên suốt dọc đường.
Chỉ đến Fontainebleau, chàng mới dừng lại trong chốc lát. Tại đó các quan chức đeo phù hiệu tam tài trao cho chàng một chiếc cúp săm panh. Lavarède sẽ thật không phải nếu từ chối phần thưởng, song tại sao chàng lại có được vinh dự này. Suốt dọc chặng đường, người dân hai bên đường cổ vũ rất nhiệt tình, lại còn cho chàng cả đồ uống nữa. Dường như cả nước Pháp thấu hiểu ước vọng tới Paris của chàng.
Cùng lúc này, ngài Murlyton và tiểu thư Aurett đang men theo phố Lafayette để tới nhà ngài Panabert. Không nhận được tin tức gì của Armand, ngài Murlyton trông khá căng thẳng còn nét mặt cô con gái thoáng buồn, lặng lẽ bước theo cha. Đi ngang qua tòa soạn báo "Petit Jour-nal" (Tiểu nhật ký), hai cha con người Anh phải.dừng bước do tắc đường. Có một đám người đông nghịt quây quanh tòa soạn.
Một người lớn tiếng:
- Không thể tin được. Chưa có một vận động viên nào tới gần Paris đến vậy! Người ta đã trông thấy anh ta ở Charenton.
Tại văn phòng của ngài Panabert, hai cha con tiểu thư Aurett không trông thấy Armand mà chỉ có lão Bouvreuil ló mặt ra vẻ hỉ hả. Đồng hồ điểm chuông năm giờ.
Đột nhiên, có tiếng vỗ tay từ dưới phố vọng lên rồi có tiếng bước chân hối hả trong cầu thang.
Người bám đầy bụi, Lavarède xuất hiện trên bục cửa. Mọi người ngơ ngác nhìn chàng kêu lên:
- ôi Lavarède!... Chính cậu ấy rồi!... Tuyệt quá!...
Đầu tiên, chàng trai đưa mắt dịu dàng nhìn Aurett. Sau đó chàng nói với ngài Panabert:
- Bây giờ là năm giờ ngày 25 tháng ba, nghĩa là trước thời hạn bác Richard ấn định một giờ, tôi đã hoàn thành chuyến đi vòng quanh thế giới mà chỉ tiêu đúng năm xu.
Tất cả mọi cái đều hợp lệ. Ngài Murlyton đi giám sát Lavarède tới tận Messine, sau nữa là các giấy chứng nhận của những người đã cho chàng ăn và ngủ trọ.
Sau đó, vẻ ranh mãnh, chàng quay về phía Bouvreuil và nói:
- Tôi nhờ ông gửi lời cám ơn đến tiểu thư Pénélope, con gái ông. Cô ấy thật tốt bụng vì đã cho tôi mượn chiếc xe đạp tuyệt vời của cha mình. Nhờ nó mà tôi đã đến đây không những kịp thời hạn mà còn sớm hơn một giờ. Còn về phần chiếc xe đạp, tôi dựng nó ở bên dưới, ông có thể lấy lại.
Vô cùng tức tối, Bouvreuil hằm hằm định bỏ đi nhưng ngài Murlyton đã đứng dậy và nói:
- Đợi một chút đã!
Rồi ông ta giáng một cú đấm cực mạnh giữa mặt Bouvreuil.
- Coi như món nợ đã được trả. Tao đã thề đấm vỡ mặt thằng nào bắt cóc con gái tao ở Messine.
Lavarède nói:
- ôi, thôi! Đừng nói đến những chuyện tầm phào ấy nữa, chúng ta hãy đi vào vấn đề chính.
Thưa ngài Murlyton, tôi rất lấy làm vinh hạnh xin được cầu hôn con gái ngài.
Ngài Murlyton ôm chầm lấy chàng và kêu lên:
- Còn tôi, anh bạn quý mến, tôi cũng rất vui khi gửi gắm con gái mình cho cậu.
Aurett đỏ mặt đứng dậy. Vậy là cuối cùng Armand đã có thể trao một nụ hôn cháy bỏng cho người con gái tóc vàng chàng yêu thương....

Xem Tiếp: ----