Dịch giả: Thế Lữ
LỜI GIỚI THIỆU

Bên cạnh nỗi ám ảnh về lời nguyền là tham vọng muốn chiếm được vật báu bằng tà thuật với thanh gươm và bàn tay danh vọng chặt từ cái xác một người bị treo cổ, tất cả đã tạo thành một con “quái vật truyền kiếp” bao đời xô đẩy người thuộc dòng họ Hammond phạm vào những tội ác đẫm máu, để sau đó lại sa vào niềm hối hận triền miên đến phải kết liễu đời mình để chuộc lỗi. Bí mật qua từng thế kỷ lại dày đặc thêm ấy chỉ được soi rọi qua ánh sáng của khoa học hình sự và phân tâm học hiện đại, không những đã giải mã được những câu đố bí hiểm xa xưa mà còn mang lại thăng bằng cho tâm hồn con người khi tìm thấy điểm tựa của lương tâm. Chỉ có tình thương mới cứu rỗi được cho con người, phải chăng đó là điều mà nhà văn J.D. Kerruish muốn nói với chúng ta qua tiểu thuyết Con Quỷ Truyền Kiếp.

LỜI ĐẦU SÁCH

Truyền thuyết về ma sói và tín ngưỡng đa thần giáo Bắc Âu, đã được bọn cướp biển Viking, mũ trụ đè lên bím tóc vàng, mang gươm đồng, mang đến nước Anh trên những chiếc tàu buồm đầu mũi khắc hình quái vật từ mấy năm trước công nguyên. Đến xứ sở bị sương mù bao phủ này, nó lại quyện chặt với những ký ức lịch sử thời chiến tranh Hai Hồng và thời Mary Tuder, thiêu sống những kẻ phản đạo trên dàn củi, sau khi nhúng thân thể họ vào thùng hắc in nấu lỏng… Mùi hắc in nấu lỏng không những đã để lại những nhiễm sắc thể trong “gien” di truyền của giòng họ Hammond qua bao thế hệ, mà còn gây những cảm giác và phản xạ về sinh lý cho những người thuộc dòng họ này mãi đến thời đại văn minh của chúng ta ngày naỵ Bên cạnh nỗi ám ảnh về lời nguyền là tham vọng muốn chiếm được vật báu tà thuật với thanh gươm và bàn tay danh vọng chặt từ cái xác một người bị treo cổ, tất cả đã tạo thành một con “quái vật truyền kiếp” bao đời xô đẩy người thuộc dòng họ Hammond phạm vào những tội ác đẫm máu, để sau đó lại sa vào niềm hối hận triền miên đến phải kết liễu đời mình để chuộc lỗi. Bí mật qua từng thế kỷ lại dày đặc thêm ấy chỉ được soi rọi qua ánh sáng của khoa học hình sự và phân tâm học hiện đại, không những đã giải mã được những câu đố bí hiểm xa xưa mà còn mang lại thăng bằng cho tâm hồn con người khi tìm thấy điểm tựa của lương tâm. Chỉ có tình thương mới cứu rỗi được cho con người, phải chăng đó là điều mà nhà văn C.Kerruish muốn nói với chúng ta qua tiểu thuyết Con quỷ truyền kiếp.
Để đi vào thế giới nửa hư nửa thực, pha trộn giữa không khí tâm linh và màu sắc khoa học này, may mắn chúng ta có một người dẫn đường thông thạo, đó là dịch giả Thế Lữ, cũng là nhà văn đã sáng tạo nên những tiểu thuyết truyền kỳ – hiện thực Việt Nam như Vàng và máu. Bên đường thiên lôi, Trại Bồ tùng Linh, Tiếng hú hồn của mụ Ké… và là người mở đầu cho thể loại tiểu thuyết trinh thám Việt Nam.
Qua bao nhiêu năm đi “học đạo” với thầy Thế Lữ, có lần tôi đã hỏi ông về ý nghĩa của Con quỷ truyền kiếp, ông nheo mắt cười bảo: “Mỗi tác phẩm bao giờ cũng là một câu đố, chờ đợi những lời giải thông minh”. Thể theo ý nhà văn, muốn bạn đọc tham gia vào trò chơi giải đố, nên tôi không dám dài dòng thêm về nội dung cuốn sách này, và chỉ nguyên một cái tên dịch giả: Thế Lữ, cũng đủ đảm bảo cho giá trị của tác phẩm.

Mặt trần cũng như khoảng trên, bốn mặt tường đều có khói ám đen, có lẽ là do một cái bếp lò bằng gạch xây ở giữa khoảng chỗ bậc thang và cửa sổ. Trên cái bàn giữa phòng, bốn pho sách lớn, đóng bìa da và hơi lỗ chỗ ẩm mốc, đặt nằm cạnh chừng hơn một chục bình và bát bằng đất nung. Trước mặt cái bếp lò, sắp hàng những phẫu lửa hắt vàng khè và một mẻ lọ phủ đầy bụi và chằng chịt mạng nhện. Trong một góc phòng, chồng chất những miếng đá xám và đá hoa.
Luna lấy chiếc cành cây ra và hỏi:
- Có phải chỉ có độc một phòng này là làm trong bề dầy của bức tường không?
Swanhild đáp:
- Có lẽ. Vì không còn chỗ tường nào khác là nghe có tiếng rỗng kêu trong. Chúng tôi đã dò xét mặt vách khắp nhà mà không thấy gì.
Luna:
- Bọn quân lính có lẽ đã phá hủy mất cái cốt yếu, nhưng vẫn còn lại một vài cái haỵ Phiến đá vỡ kia là thế nào?
- Chính là phiến đá khắc cái bài hát mà tôi nói chuyện với cô đấy. Chắc là vì người ta nậy ra khỏi tường nên mới vỡ ra như thế, mà nậy ra chắc hẳn họ mong tìm được chìa khóa sự bí mật tưởng giấu ở trong. Chỗ tường lõm kia là chỗ đặt phiến đá đấy.
Luna úp hai tay lại giữ cho cành cây lung lẳng ở giữa rồi đi vòng quanh phòng. Cành cây cất lên hay hạ xuống tùy theo lúc cô đi gần tới hay xa dần cái bếp lò. Cô dừng chân lại cạnh lò xem thì cành cây cô giơ ra phía trên lò nhè nhẹ quay mình. Luna lẩm nhẩm nói:
- Kỳ dị lắm. Song những dấu hiệu này còn mơ hồ lắm, mà cũng chưa đủ.
Cô lật ngửa những cái hũ úp và đặt chân lần lượt trên từng cái một. Cành cây chợt nhiên ngóc thẳng lên ở trên một cái hũ lớn bụi bám đen két trên vung. Swanhild nhấc cái hũ lên xe nhờ Gođard đến đỡ lấy hộ. Lau cho sạch bụi rồi chàng thò tay vào sờ xem trong đựng vật gì. Chàng nói với miss Bartendale:
- Một khối gì đóng rắn lại y như là cát với muối vậy.
Oliver đưa cho bạn một miếng đá và bảo:
- Anh hãy đập cái hũ này ra xem nào.
Tức thì cái hũ biến thành một đống mảnh vụn lẫn với sạn cát và những hòn muối đóng vừng. Gođard gật đầu:
- Cát với muối thực.
Cành cây rung động khi mũi giầy Luna đặt lên cái chất luyện lạ lùng ấy. Cô giảng giải:
- Chắc hẳn trong nầy còn có gì khác nữa kia. Chốc nữa tôi hãy xem lại.
Cô đến bức tường thứ ba: cành cây liền ngoáy tíu tít. Luna thở gấp và đưa ngón tay nhẹ lần từ trên xuống dưới mặt tường. Khi tay cô đưa cao lên thì cành cây cử động rõ thêm; khi tay cô đưa lên cao nữa cho đến hết tầm thì lại thấy nó dịu dần. Nhưng lúc hạ xuống ngang tầm vai, nhịp lay động gấp lên rồi bỗng nhiên cành cây tuột khỏi tay cô, rơi xuống đất. Tiếng rơi động ấy khiến mọi người nhận thức bầu im lặng bao bọc lấy cái quang cảnh diễn ra vừa rồi.
Cô quay lại phía các người đi theo, đưa tay vuốt trán mình và nhìn họ bằng đôi mắt sợ hãi. Cô trỏ một phiến đá tường mà nói, giọng quả quyết:
- Chìa khóa sự bí mật chính ở đây đấy. Mà gớm ghiếc lắm, kinh tởm lắm kia đó!
Gođard đập tay lên mặt đá nói:
- Nhưng bức tường này đặc kia mà?
- Tôi đã nói thế nào là quả quyết tin như thế đó!
Mặt cô xanh tái đi, miệng mím lại, lộ ra một sự dụng công phi thường của trí não. Cô đứng lại một lát gần cửa sổ rồi vừa sửa gọn lại mớ tóc uốn vừa bước lại gần mấy người: nét mặt đã tìm về được vẻ bình tĩnh. Cô bảo họ:
- Tôi theo học khoa học này đến nay đã có mười ba năm trời rồi, mà lần này mới là lần thứ ba tôi thấy cách báo hiệu giống như thế. Tôi dám nói quyết rằng tuy bề ngoài không có vẻ gì nhưng phiến đá kia giấu một vật ghê tởm lắm đó!
Gođard xem xét lại hòn đá cẩn thận.
- Vâng. Cô nói phải đấy. Chỗ kẽ đá không gắn bằng bột đá mà lại bằng đất sét! Tôi lại chắc rằng phiến đá này có thể lấy ra, lắp vào được chứ chẳng không.
Swanhild nói:
- Thế thì phải có một cái gì lấy ra mới được.
Nàng liền rứt cái lưỡi gà ở chiếc giầy của nàng ra, lấy trong túi một con dao con và một đoạn dây gai, cắt cái lưỡi gà thành một miếng hình tròn mà nàng dùi một lỗ ở chính giữa; nàng xỏ qua lỗ ấy sợi dây đã thắt nút một đầu. Nàng cắt nghĩa:
- Dùng cái này thì đến gạch xây tường cũng giựt ra được. Tôi học được cái mẹo vặt này ở một người buôn lậu đấy.
Trong khi ấy, Gođard đi cạo chỗ đất nhét ở kẽ phiến đá, còn Luna thì đọc những nhan đề mấy pho sách để trên bàn.
- Sự ước muốn của lòng ước muốn này, Abraham tâm thư này, Duodeeim Portarum này. Ông Hammond ạ, sách hay cả đấy, mà xét ra cũng hiền lành thôi. Nhưng ta không nên quên rằng có lẽ quân lính của Cromwell đã hủy mất sách cấm hồi ấy.
Swanhild dán cái miếng da cho hút chặt lấy mặt phiến đá. Vừa kéo có một cái một tảng đá dài chừng hơn nửa mét đã tụt ra. Gođard ghé vai đỡ lấy mang đặt trên bàn. Rồi chàng kêu lên:
- Ô lạ này! Nửa phần đáy mở được lên như cái nắp đậy! Miss Bartendale, cô lại đây mà xem.
Luna đến xem.
Cái nắp đã mở. Một mùi tù hãm lâu ngày, khô khan lạnh nhạt và tanh tởm đưa ra. Swanhild rùng mình, bất giác đứng lùi lại.
Trong phiến đá rỗng lòng có hai khúc dài và dẹp bọc trong một thứ khăn mốc meo. Gođard rũ cái gói thứ nhất ra và dưới ánh đèn làm rơi xuống một vật nhăn nheo dài chừng 20 phân. Oliver đoán phỏng:
- Dễ thường là một gói xì gà giấu trong ấy từ bốn trăm năm nay, chắc?
Swanhild vẻ khó chịu, lắc đầu:
- Không, một cuộn da có lẽ đúng hơn.
Gođard lật lên xem, hốt nhiên chàng chùi vội tay lên áo măng-tô đang mặc trên người. Chàng cằn nhằn nói:
- Ồ! Một bàn tay! Bàn tay của một cái xác ướp(#1).
Họ ngoảnh nhìn cả về Luna cô vẫn thản nhiên nhìn họ.
- Bàn tay danh vọng đấy!
Đó là lời truyên ngôn của cô.
Chú thích:
(1-) Xác ướp: là xác người chết ướp bằng những thứ thuôc riêng để không tiêu nát được, chỉ khô đét lại, như xác vua Ai Cập ngày xưa.
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: vietmessenger.com
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--