Lý danh Sanh cầm chén rượu đầy, bước đến cạnh cửa sổ thuyền, vừa nhấm nháp, vừa nhìn ra giòng sông.Một lúc sau, y kêu lên:- À! Có thế chứ. Chẳng lẽ trong cuộc đại hội này lại vắng Tổng tiêu đầu Thường Hoài Uy của Thiên Uy tiêu cục tại Hớn Dương? Chung quy rồi y cũng đến!Y gật gù, lại nhấp một ngụm rượu, rồi tiếp:- Kìa, lại có cả Phan tế Thành, con người từng nổi danh là Tam Tiễn Định Hoa sơn Thần Tiễn Thủ!.... Ha ha! Kim Tổ Lâm đại thiếu gia cũng chẳng bỏ qua dịp nhiệt náo này! Họ Kim có ngoại hiệu là Trường Túy Tiểu Tướng Quân, giang hồ gọi y là Tứ Mục Ôn Hầu!Phương bửu Nhi động tính hiếu kỳ, bước nhanh đến cạnh Lý danh Sanh, nhìn ra.Hắn nhận xét nhân vật đầu tiên, nhân vật đó là Thường Hoài Uy, vị tổng tiêu đầu Thiên Uy tiêu cục tại Hớn Dương. Họ Thương có thân hình to lớn, rắn chắc như một pho tượng đồng, hàm râu quắn đã ngả màu bạc, thần tình hết sức lẫm liệt, trông còn mạnh khỏe chẳng kém hạng tráng niên.Hắn nghĩ thầm:- Đến lúc già, hẳn Ngưu thiết Oa cũng có vẻ tương tự lão này.Hắn quan sát nhân vật thứ hai là Phan tế Thành, họ Phan là một trang thiếu niên, lúc đó vận áo gấm, gương mặt trắng bệch như mang bệnh trầm kha. Y đang đứng tại mũi thuyền nhìn trời mây, rồi nhìn những cánh buồm rợp bóng khắp trường giang.Thần vóc y ẻo lả như một thiếu nữ, đôi mắt y lim dim, chừng như quanh năm suốt tháng y mải mải mơ màng, chẳng bao giờ tỉnh cơn ngủ.Hắn cười nhẹ, thầm nghĩ:- Con người như thế sao lại có thể dùng ba mũi tên là ổn định nổi hòn Hoa Sơn? Đã gọi là Thần Tiễn Thủ, thì phải bắn trúng đích, nhưng đôi mắt lim dim thế kia còn trông thấy được gì rõ rệt, dù là một hòn núi to lớn?Nhưng người có dáng vẻ kỳ quái hơn hết là Tứ Mục Ôn Hầu Trường Túy Tiểu Tướng Quân, Kim Tổ Lâm.Họ Kim vận chiếc áo cực kỳ hoa lệ, mà khí phái cũng phi phàm.Y đang ngồi ở mũi thuyền, thuyền của y cũng cực kỳ hoa lệ, chiếc áo của y có khuy vàng, nút vàng, màu vàng rực chiếu dưới ánh dương quang, chớp chớp đến hoa cả mắt.Sau lưng y, có hai thiếu nữ, vận áo gấm, đứng nghiêm, một nàng cầm đứng ngọn Phương Thiên Họa Kích, dài độ trượng, thép kích sáng ngời, còn nàng kia cầm một bình rượu quý.Niên kỷ của Kim Tổ Lâm không cao lắm, sống mũi to nhưng đôi môi vừa nhỏ vừa hồng, môi mọng như môi thiếu nữ, luôn luôn ướt rượu, y uống không ngừng, uống cạn chén này sang chén khác, uống như thở, một hơi thở là một hớp rượu, có thể khi nào chết đi, y mới tắt uống như tắt thở, và nếu tắt uống bất ngờ, y cũng có thể chết luôn, như tắt thở.Trong khi uống, đôi mắt y cũng lim dim, như đôi mắt của Phan tế Thành, càng uống mi mắt của y càng sụp xuống.Uống một lúc, y lại lấy trong mình ra đôi tròng thủy tinh gắn lên mắt, có quai bằng tơ, rịt vào vành tai. Mang đôi thủy tinh đó, y nghiễm nhiên có bốn mắt.Phương bửu Nhi ạ lên một tiếng, lẩm nhẩm:- Thảo nào thiên hạ chẳng tặng y ngoại hiệu là Tứ Mục Ôn Hầu!Xem kỹ, tuy y chẳng có vẻ gì là anh tuấn, y là người khả ái hơn hết trong bọn đó!Lý danh Sanh mỉm cười:- Y xuất thân từ một danh gia trong vũ lâm, gia tài trăm vạn, thiên hạ ca tụng cái giàu của y bằng câu:nhà có nóc bằng vàng, bát đĩa toàn bằng bạc, dù có đại hạn mười năm, cũng vẫn thừa tiền mua thịt ăn no!Y thích rượu còn hơn thích sự sống, vì tánh tình quá hào phóng nên cái gia tài trăm vạn kia cũng dần dần phải tiêu tan, và hiện tại thì phong độ kém xưa rất nhiều.Châu Phương cười nhẹ:- Con người đó có chỗ đặc biệt, là không rượu thì lại rất bình thường, nhưng khi nốc rượu bằng thích vào rồi, thì trở thành vô địch, uống đủ rượu vào, y có thể đánh thắng một kẻ có tài cao hơn y gấp mấy lần. Trên giang hồ, ít có ai dám gây sự với y, nhất là lúc y có uống nhiều rượu!Lão nhìn Phương bửu Nhi, tiếp nối:- Sau này, ngươi cũng nên tìm y mà kết giao, y là con người khá biết trọng nghĩa khí.Phương bửu Nhi mỉm cười:- Muốn kết giao...Nhưng hắn không buông dứt câu nói, mắt hướng đăm đăm nơi thuyền của Kim tổ Lâm.Lúc đó, Kim tổ Lâm vừa cười hì hì vừa nắm tay một thiếu nữ kéo tới.Thiếu nữ đó ngã chúi mình vào lòng y. Y chưa kịp vòng cánh tay hứng lấy cái vóc dáng yểu điệu đó, từ bên trong thuyền có giọng nói the thé vang lên:- Làm cái gì thế? Muốn chết phải không?Nụ cười trên môi y tắt ngay, thiếu nữ vội đứng nghiêm như trước.Chén rượu bằng bạc trong tay Kim tổ Lâm rơi xuống sàn thuyền, kêu cộp một tiếng khá lớn, rượu bắn tung tóe.Liền theo tiếng quát the thé, một mỹ phụ xuất hiện, mỹ phụ mặc y phục màu tía, giắt trâm vàng nạm ngọc, đeo chuỗi châu bước đến cạnh Kim tổ Lâm, đưa bàn tay xách vành tai y lên, như mẹ xách tay con dại.Kim tổ Lâm nhăn mặt nghiêng đầu đứng lên theo tay nàng, nàng giữ nguyên bàn tay, nắm vành tai y lôi tuốt vào khoang thuyền.Phương bửu Nhi cau mày lắc đầu:- Sợ vợ như y, kể cũng có hạng lắm!Châu Phương vuốt nhẹ chòm râu, mỉm cười:- Kẻ nào sợ vợ, nhất định phải phát tài! Sợ vợ có hại gì đâu?Kế có, còn nhiều nhân vật nữa lục tục đến nơi, lạ một điều là tất cả đều đến đây bằng thuyền, chừng như họ không thích đi đường bộ, dù hệ thống giao thông trên bộ cũng thuận tiện như đường thủy.Phàm trong tất cả những cuộc hội họp nào, người đến sau đều hẳn phải quan trọng hơn kẻ đến trước, cho nên Lý danh Sanh muốn làm người quan trọng, thuyền đã đến đây lâu rồi, nhưng chưa chịu lên bờ.Y đợi mãi, đợi đến lúc trông thấy Châu Phương, cả hai lại còn dần dà trên mặt nước khề khà mấy chén rượu, nhìn cánh buồm xuôi ngược, kéo dài thời gian. Hiện tại, thấy những nhân vật có thanh danh trọng đại đã đến rồi, Lý danh Sanh mới đập nhẹ tay lên vai Châu Phương, mỉm cười thốt:- Giờ thì mình lên bờ được rồi đó, Châu huynh không mất mặt lắm đâu!Châu Phương gật đầu.Lý danh Sanh ra lịnh cho trạo phu quay thuyền trở lại, tìm chỗ gần bờ dĩ nhiên không xa Hoàng hạc lâu lắm, và dĩ nhiên phải khó khăn lắm mới chen lọt rừng thuyền tại bến.Hoàng hạc lâu kể ra cũng rộng lớn, lại có đến mấy tầng, có thể chứa cùng một lúc hàng ngàn thực khách, song hiện tại, chẳng rõ bên trong có đầy đủ khách chăng, chứ bên ngoài thiên hạ đứng nghẹt như răng cối, tìm chỗ đặt bàn chân cũng chẳng có chỗ trống.Phải làm sao cho tất cả bốn người cùng lách qua rừng người đó đến tận cửa lầu Hoàng hạc.Ngưu thiết Oa ỷ mình cao lớn, có sức mạnh, tình nguyện đi đầu, mở lối.Châu Phương mỉm cười hỏi:- Ngươi tưởng những người này là thôn dân tụ tập quanh đình để xem hát rồi cho mình có sức mạnh, vóc to, lấn ép họ dễ dàng để giành lối đi à?Ngưu thiết Oa không đáp, bươn mình tới, hai cánh tay hộ pháp vươn ra gạt qua tả, gạt qua hữu, nhưng chỉ mỗi gạt mỗi tay một lượt là bị họ đẩy bật trở lại, suýt ngã nhào.Chừng như gã có bị một vài người nào đó, giận vì gã xô đẩy nên đấm cho y mấy đấm, gã nhăn nhó mặt muốn khóc.Đột nhiên, Châu Phương cất cao giọng:- Lý huynh, cái chất độc Lý huynh đã nhiễm phải trong người đó, chỉ có một mình Vạn đại hiệp có thuốc cứu giải mà thôi. Tuy nhiên, chất độc lan khắp người Lý huynh, ai chạm đến Lý huynh cũng bị nhiễm độc như Lý huynh vậy. Lý huynh cố tránh va chạm vào thiên hạ nhé, lỡ gây độc cho người khác thì thật là một điều đáng ân hận lắm đấy! Nếu không may có chết vì chất độc đó, thì nên chịu chết một mình, đừng làm cho nhiều người cùng chết theo, thêm tội!Lý danh Sanh chớp chớp mắt, rồi to tiếng đáp:- Tiểu đệ hiểu rồi, nhưng làm sao tiểu đệ cũng phải vào đến Hoàng Hạc lâu mới được, tiểu đệ cố gắng chen tới tránh chạm vao người khác được phần nào hay phần ấy!Mấy người đứng phía trước, nghe cả hai đối đáp với nhau như vậy, đều tự động dạt ra hai bên, nhường một lối rộng.Bọn Châu Phương, Phương bửu Nhi và Ngưu thiết Oa bám sát sau lưng Lý danh Sanh tiến tới.Bên trong quần hùng truyền miệng với nhau:- Người đó nhiễm độc đấy, đừng để y chạm vào chúng ta, chất độc lan qua chúng ta là khổ đấy!Bốn người đi tới đâu, quần hùng dạt ra tới đấy, nhường lối cho họ tiến vào.Họ ung dung bước, chẳng cần gấp lắm, cuối cùng đến chân thang lầu. Nơi đó, có hai đại hán đứng gác.Thấy họ đi tới, hai đại hán bước ra, chận lối. Một đại hán lạnh lùng hỏi:- Các vị có thiệp mời chăng?Châu Phương cười nhẹ:- Có chứ, nếu chẳng có thì ai đến đây làm chi!Lão day lại Lý danh Sanh, bảo:- Lấy ra cho các vị này xem đi Lý huynh!Nhưng rồi lão tặc lưỡi tiếp:- Chỉ sợ mấy tấm thiệp mời lại bị nhiễm độc, trao cho các vị cầm xem tay các vị nhiễm độc thì khổ!Hai đại hán đã biết là Lý danh Sanh có chất độc trong người, cả hai cũng lo sợ cho mình chứ!Trong khi đó, Lý danh Sanh thản nhiên:- Xem thì xem, bất quá mất chút công lấy ra, cất vào thôi...Y đưa tay vào mình mò mò...Hai đại hán đưa mắt nhìn nhau rồi cùng khoát tay, cùng cất tiếng:- Khỏi! Khỏi! Các vị có thiếp mời thì thôi, cứ lên lầu đi!Bốn người ung dung lên thang.Khuất hai đại hán rồi, Lý danh Sanh mỉm cười, gật gù:- Tuyệt! Kế hay tuyệt! Đáng phục lão Châu quá!Châu Phương trừng mắt:- Im chứ! Oang oang cái miệng như thế, rủi chúng nghe lọt thì sao?Bên ngoài Hoàng Hạc lâu, người đông như rừng, tưởng chừng bên trong quá đông người, không đủ chỗ chứa, nên thiên hạ phải đứng ngoài. Ngờ đâu bên trong chẳng có bao nhiêu người, bất quá hơn hai mươi mạng, phân nhau chiếm trọn một gian lầu rộng lớn.Châu Phương dẫn cả bọn đi vòng vòng, tìm chỗ ngồi.Thoạt tiên, lão thấy Đinh lão phu nhân ngồi nơi một chiếc bàn vuông, anh em họ Đinh thì đứng sau lưng bà.Lão đưa mắt nhìn quanh, thấy Thường hoài Uy, Phan kế Thành, Kim tổ Lâm cũng đã lên lầu rồi.Chừng như lên đến đây rồi, Kim tổ Lâm vì một lý do nào đó, bị hạn chế rượu, nên ngồi ủ rũ, đầu cúi gầm xuống, mặt thừ ra.Còn thiếu phụ y phục tía thì cười tươi, nụ cười như hoa nở, không phải nàng tươi vì Kim tổ Lâm không uống rượu, mà chính vì nàng đảo mắt nhìn quanh gian lầu, chẳng thấy một nữ nhân nào diễm kiều mỹ lệ bằng nàng.Trên thế gian này, có nữ nhân nào không hãnh diện khi biết mình đẹp nhất? Chẳng những đẹp nhất, nàng lại còn trẻ nhất.Phương bửu Nhi quan sát từng người một, cố tìm một gương mặt quen, nhiều ít cũng vô hại, nhưng những người h bất Khuất cũng tin tưởng là Đại ưng trảo lực của Dương bất Nộ lợi hại phi thường, hắn sẽ tạo được thành công, nên bàng quan như ba người kia.Ngờ đâu lão ăn mày chân dù thọt, vẫn linh hoạt như người lành lặn, thân pháp lão kỳ ảo vô tưởng, lão lại còn một cánh tay duy nhất, thủ pháp lão linh diệu phi thường, hoặc chưởng hoặc chỉ, luôn luôn lão phản công, chẳng xem Đại Ưng trảo lực của Dương bất Nộ ra quái gì.Những chiêu thức lão đánh ra, bao hàm tuyệt học của đủ chín môn phái lớn trên võ lâm, mà những chiêu thức toàn là những độc chiêu, chạm phải người là mất mạng ngay.Một con người hầu như tàn phế, lại có bản lĩnh phi thường, hẳn phải hi hữu, giả sử lão còn nguyên vẹn thể xác, thì còn lợi hại đến đâu!Lần thứ nhất giẫm bước trên giang hồ, mang tài cao góp mặt với đời, dù muốn dù không, trong lứa tuổi phương cương, Dương bất Nộ cũng có phần nào dương dương tự đắc, y muốn hiển lộng thần oai tạo áp lực nhanh chóng, song gặp phải tay kình địch qua phút giây đầu không đắc thủ, y bực tức, khí huyết sôi trào, bất giác hét lên một tiếng, nhún chân bay vọt lên không.Đồng thời, y hú lên một tiếng lớn.Bọn Mạc bất Khuất biết rõ người sư đệ thứ bảy của họ tính nóng như lửa, dù cái tên là Bất Nộ, lúc đó đang sôi động phẫn nộ tột độ rồi và sắp sửa thi triển thủ pháp Phong Vân Ưng Trảo.Dùng đến tuyệt học đó, nếu Dương bất Nộ không hạ ngay địch thủ tại đương trường, thì chính y cũng lâm vào nguy cảnh, bởi thủ pháp đó gần như trí mạng.Sáu bạn đồng môn nghe con tim mình đứng nhịp, mười hai con mắt mở tròn, tập trung vào cuộc đấu.Bỗng lão ăn mày bật cười ghê rợn, nhích động đôi vành tai, hoành tay ra sau lưng, vỗ nhẹ vào chiếc bị đeo lủng lẳng.Một tiếng nổ bùng, một ngọn lửa màu xanh từ chiếc bị vọt ra.Ngọn lửa màu xanh bốc lên nhanh chóng trong không gian, uốn cầu vồng, lao vút tới Dương bất Nộ.Thân pháp của họ Dương rất nhanh, nhưng ngọn lửa còn nhanh hơn, ngọn lửa đã táp đúng vào vai tả và cánh tay hữu của y rồi.Lửa táp trúng, áo bốc cháy, thoạt đầu Dương bất Nộ nghe lạnh như có khối băng chạm vào mình, kế tiếp nghe đau, như có muôn ngàn mũi châm đâm vào thịt, cơn đau càng phút càng dữ dội. Đau quá chịu không nổi, cố sức chịu thành đôi mắt vừa trợn trừng vừa đỏ ngầu, rồi thì y chẳng còn thiết tha gì đến thân thế nữa, y hét lên một tiếng, nhào tới lão ăn mày, định liều mạng.Thạch Bất Vi giật mình, lập tức đảo bộ bước tới, ôm y lại. Người vọt đi quá mạnh, người ôm lại quá cứng, cả hai bị áp lực của nhau, làm mất thăng bằng, cùng ngã xuống, nhào lăn mấy vòng.Chỉ vì trông thấy ngọn lửa ngời màu xanh, Thạch Bất Vi biết ngay là lửa độc, nên ngăn chặn Dương bất Nộ, phàm muốn diệt lửa, khi chẳng có nước, chỉ còn có cách là lăn mình vòng tròn trên đất, lấy thân đè tắt chỗ cháy.Do đó, y phải ôm Dương bất Nộ, dù cả hai không ai ngã, y cũng vật họ Dương cho ngã, để lăn tròn.Chỉ sợ cánh tay tả của Dương bất Nộ bị hỏng mất.Vân mộng đại hiệp Vạn tử Lương, Kim tổ Lâm cùng bọn Mạc bất Khuất vô cùng phẫn nộ, tất cả chưa có phản ứng gì kịp thời, thì một người bao mặt cất tiếng cười âm trầm, đoạn hỏi:- Đường đường là hào kiệt anh hùng, danh môn đệ tử, lại định lấy số đông toan lấn số ít chăng?Mạc bất Khuất trầm giọng:- Các vị tạm thời lui lại, để tại hạ thanh toán tên này cho.Lão già ăn mày bật cười ha hả:- Lão gia đã cho các người thấy lợi hại của Sưu Hồn ma hỏa rồi, có kẻ nào chưa cho là lợi hại, cứ bước tới!Công Tôn Bất Trí nhìn qua Dương bất Nộ, thấy y nhăn mặt, mồ hôi kết thành hạt đầy đầu đầy trán chẳng khác nào nắm kim cương, toàn thân họ Dương rung rung, có lẽ cơn đau đang hành hạ ghê gớm, Bất Trí thở dài, thầm nghĩ:- Cái lão này chừng như là người trong Ma Hỏa cung đây, hoặc có liên quan đến Ma Hỏa cung làm sao đó.Y rỉ bên tai Mạc bất Khuất:- Đại ca phải đề phòng cho lắm mới được.Mạc bất Khuất hừ một tiếng, trấn định tâm thần, tuy nhiên trong thâm tâm y có phần nào hãi hùng, bàn tay tả đưa tay hữu ngang ngực, ngưng thần giới bị, từ từ bước tới.Vừa lúc đó, một tràng cười như sấm nổ liên tục vang rền, rồi một bóng người vận y phục tím từ trên miệng hố cao hơn trăm trượng lao vút xuống.Bảy đệ tử cùng reo lên:- Sư phó xuất hiện!Từ trên cao trăm trượng bay xuống, nếu là người không có công phu tuyệt đỉnh, thì thế nào làm nổi?Có công phu tuyệt đỉnh đã đành, mà cũng phải có can đảm to lớn, mới dám làm cái việc đó.Nhưng, người vận y phục tím chừng như xem khoảng cao trăm trượng chẳng có nghĩa gì, tuy lao vút xuống, song xem rất nhẹ nhàng, chẳng cần dùng quá nhiều lực.Người đó có đúng là Thanh bình kiếm khách Bạch Tam Không chăng?Tất cả đều hồi hộp chờ.Xuống đến nơi rồi, người đó ung dung nhìn mọi người.Người đó có trán rộng, mày thanh, vừa dài, vừa dày, vừa nhuyễn, đôi mắt lóng lánh như kim cương, khóe miệng dù không cười cũng ẩn ước như có vẻ cười.Da không trắng lắm, song vẻ quý phái hiện rõ, vẻ quý phái đầy đủ sinh lực chứ không ẻo lả như phần đông các công tử vương tôn, gương mặt anh tuấn khôi ngô phi thường, bất cứ ai dù nam, dù nữ, trông thấy là phải mến ngay.Người đó vòng tay chào Vạn tử Lương và bọn Mạc bất Khuất, điểm một nụ cười, thốt:- Để tiểu điệt tiếp xúc với bốn người kia xong, sẽ đàm đạo với các vị thúc bá.Bọn Vạn tử Lương hết sức kinh ngạc, mà cũng hết sức hân hoan.Người đó là một thiếu niên, mà thiếu niên là ai lại gọi họ là thúc bá? Chính điều đó làm cho họ kinh ngạc.Và họ hân hoan vì thiếu niên xuất hiện là để tiếp trợ họ, thu thập bốn lão ác ma kia.Vạn tử Lương vòng tay chào lại, cung kính đáp:- Chẳng dám nhận lễ quá trọng hậu!Thiếu niên áo tím day qua lão ăn mày chân thọt, lúc đó đang thừ người trong sửng sốt, cất tiếng:- Không ngờ từ cái lúc Mộc lang Quân cắt tai, chặt tay các ngươi đến nay, các ngươi vẫn chứng nào tật ấy, chẳng chút hối cải ăn năn!Thì ra, hai lão ăn mày này, ngày trước động tính tham, toan cướp châu ngọc của Mộc lang Quân nơi sơn cốc, bị Mộc lang Quân trừng trị xứng đáng và tha chết cho, mãi đến hôm nay mới xuất hiện trở lại giang hồ.Việc năm xưa, tưởng đâu đã chìm lặng dưới cát bụi thời gian, bỗng nhiên bị một thiếu niên vô danh bộc lộ, hai lão ăn mày kinh hãi, đồng kêu lên thất thanh:- Ngươi..... sao ngươi biết?Thiếu niên áo tím mỉm cười:- Nếu muốn thiên hạ đừng biết hành vi của mình, thì đừng bao giờ làm gì cả, đã làm là phải có người biết, các vị lạ gì điều đó?Bây giờ chàng lại dùng lối xưng hô khách sáo, chẳng phải lấy lễ độ đối với họ mà chính là để chứng tỏ sự khinh miệt của chàng, bởi chàng càng khách sáo thì sự trừng phạt càng đích đáng.Lão ăn mày chân thọt chớp đôi mắt ngời ánh hung quang, vội hụp mình, lưng cong lên, tay hoành trái về phía hậu, bàn tay đập lên chiếc túi trên lưng.Trong khi lão ăn mày làm động tác đó, quần hùng đều thất sắc, họ biết rõ lão sẽ phóng ra ngọn Sưu Hồn Ma Hỏa như vừa rồi, và ngọn lửa đó lợi hại vô tưởng.Nhưng họ lo sợ cho thiếu niên vô ích, chẳng rõ chàng sử dụng một thủ pháp kỳ bí thần tình như thế nào, chàng lại đứng xa lão ăn mày, chỉ thấy chàng lắc nhẹ bàn tay, lão ăn mày chưa kịp đập tay vào túi, liền ngã nhào.Bàn tay đó, do thiếu niên lắc nhẹ, không giống với một chiêu thức của bất kỳ môn phái nào trên giang hồ, chừng như không cần có hình thức, có quy củ, cứ lắc nhẹ tay là cái ý muốn sao, kết quả sẽ y như vậy.Thủ pháp xảo, diệu, gần như cái phép lạ, tạo thành nhiệm mầu, lại rất chuẩn.Chỉ một cái lắc tay nhẹ đó cũng đủ làm bảy đệ tử của Thanh bình kiếm khách Bạch tam Không công nhận là bao nhiêu năm học hỏi của họ chưa đưa họ đến mức thành đạt cao siêu.Họ còn kém thiếu niên, kém xa, rất xạ..Bởi chẳng ai nhận ra chiêu thức đó như thế nào, chứ đừng nói là biết được cái tên của nó.Quần hùng quá sợ, hiện tại lại quá mừng.Người vận y phục đen, bao kín mặt, chỉ còn lộ rõ đôi mắt, lúc đó ngây người, đôi mắt giương tròn, ánh mắt ngời niềm kinh sợ tột độ.Người đó rú lên, chẳng phải y bị công kích mà rú, mà y rú lên vì thán phục.Trong khi đó, thiếu niên đã ung dung bước đến trước mặt lão ăn mày gầy ốm, điểm nhẹ một nụ cười:- Đã cùng chung một đường mà đến, thì hẳn phải chịu chung số phận như nhau, có vậy mới công bình, chắc các hạ không nỡ trách tại hạ hơi tàn nhẫn?Lão ăn mày gầy ốm rung từng thớ thịt, từng đường gân, chẳng rõ lão rung vì sợ hay vì giận, điều đó chỉ có lão biết mà thôi.Nhưng, dù là sợ, lão bắt buộc phải phản ứng.Lập tức bàn tay nắm lại, lão tung ra một quyền, đồng thời phóng luôn một ngọn cước, cước vừa bay ra, biến thành ba thức, cước nhắm ngực và bụng, quyền nhắm vai của thiếu niên áo tím.Thủ pháp và cước pháp của lão nhanh tuyệt, chiêu thức lại độc tuyệt, cùng tấn công một lúc ba nơi, mà toàn là những nơi yếu nhược trên cơ thể con người, thế công lại kín đáo chặt chẽ, không để lộ một sơ hở nào.Lão đã luyện được một tài nghệ siêu đẳng, công rất độc mà trong lúc công có cả thủ rất kín.Thiếu niên áo tím cười nhạt, nụ cười chứng tỏ chàng chẳng xem đối tượng ra gì?Trong quyền ảnh, cước ảnh của địch, chàng ung dung lướt tới, bàn tay vừa đưa lên, lắc nhẹ, bàn tay đó đã chạm vào hông lão ăn mày gầy ốm.Quyền hụt, cước hụt, lão ăn mày cũng chẳng biết tại sao mà hụt, lão chưa kịp kinh ngạc, thân hình lão bị nâng bổng lên cao. Thiếu niên áo tím mỉm cười gọi:- Mạc đại thúc, hứng lão này!Cánh tay chàng khẽ vươn ra, lão ăn mày bay vù đến Mạc bất Khuất.Dù gầ tại sao mà hụt, lão chưa kịp kinh ngạc, thân hình lão bị nâng bổng lên cao. Thiếu niên áo tím mỉm cười gọi:- Mạc đại thúc, hứng lão này!Cánh tay chàng khẽ vươn ra, lão ăn mày bay vù đến Mạc bất Khuất.Dù gầy ốm, lão ăn mày ít nhất cũng có trọng lượng mấy mươi cân, trọng lượng đó được lao đi, phải gia tăng phần nào, rơi vào tay Mạc bất Khuất như chiếc bị cát.Công Tôn Bất Trí bước lên điểm nhanh vào bốn huyệt đạo của lão.Hai lão ăn mày bị loại nhanh chóng, còn lại hai người bao mặt.Trong hai người đó, một người chừng như quá sợ hãi cứng mình ngay từ lúc đầu, chẳng nhúc nhích tí nào, trơ như gỗ Người kia luôn luôn chớp rực đôi mắt, y đảo đôi mắt đó mãi như để ức lượng tình thế, có lẽ y chuẩn bị chuồn đi.Cử động của y không thoát khỏi đôi mắt của thiếu niên, chàng cười tươi hỏi:- Vương bán Hiệp lại toan giở phương pháp cũ mèm à? Cái phương pháp đó là thấy đồng bạn lâm nguy, bỏ mặc đồng bạn trong cảnh nguy tử, tự lo lấy bản thân, tự tìm cách chuồn đi?Người bao mặt vận y phục đen giật bắn mình, rú lên thất thanh:- Ngươi nói gì? Lầm rồi! Lầm rồi! Ai là Vương bán Hiệp?Giọng của y rung rung, có phần nào bối rối, tuy y phủ nhận nhưng giọng nói của y thừa nhận rõ ràng.Vạn tử Lương, Kim tổ Lâm và bảy đệ tử của Thanh bình kiếm khách cùng biến sắc.Có thể nào như vậy? Người áo đen bao mặt kia là Vương bán Hiệp?Thiếu niên áo tím lại cười, rồi tiếp:- Vương bán Hiệp! Bao mặt để che mắt ai, chứ che mắt tại hạ không được đâu! Đối với tại hạ thì chẳng có gì khuất lấp nổi!Giọng cười của chàng trong trẻo, thuần khiết vô cùng, nhưng có cái oai khí rất mạnh, khiến người bao mặt phải rùng mình.Ánh mắt của y chớp nhanh, chớp một cách láo liên, như muốn tháo lui gấp mà chẳng biết làm sao thoát đi được.Y lúng túng giọng, kêu lên:- Ngươi... ngươi..... có phải ngươi là..... Thiếu niên áo tím gật đầu:- Đúng vậy! Khắc tinh của các hạ! Gặp khắc tinh rồi, nên khuất phục thì hơn, khuất phục sớm thì cái danh Bán Hiệp vẫn còn, ngoan cố thì chỉ là Bán Cuồng thôi, vả lại rất có thể trở thành Toàn Cuồng nữa đấy!Người áo đen bao mặt hét lớn:- Ta ba phen bảy lượt an bày mưu kế, kế nào cũng bị ngươi là một tiểu súc sinh khám phá, hủy diệt! Hôm nay ta quyết liều mạng một sống một chết với ngươi!Y quyết trí mạng, nhưng thiếu niên chẳng hề nao núng, chàng nhẹ điểm một nụ cười, thần sắc bình tịnh lạ lùng:Vạn tử Lương lo sợ thay cho thiếu niên, vội kêu lên:- Cẩn thận!Người áo đen nhào tới, nhưng nhào được nửa đường, bỗng rùn mình xuống, lao vọt lên không, cái vọt đó đưa lão lên cao hơn hai trượng.Lão lại uốn mình, vọt tiếp mấy lượt nữa, chân đạp vào không khí lấy đà, chẳng cần chạm vào vách đá.Đúng như thiếu niên đã nói, lão bỏ ba đồng bạn tại đó tự cố lấy thân.Vạn tử Lương dậm chân kêu lên:- Đáng tiếc lão chuồn mất rồi!Thiếu niên điềm nhiên nói:- Không sao, lão chẳng chuồn đi được đâu, chỉ sợ lão bị nguy hại thôi!Từ nơi vách đá, trên cao, một bóng người xuất hiện, bóng người đó cao lớn quá, trông như thiên thần từ ngang trời giáng xuống, người đó xuất hiện bên trên, là người áo đen bao mặt không phương chạy thoát rồi!Người áo đen trong cơn nguy cấp, cùng phóng đôi tay luôn cả đôi chân định đánh bạt người cao lớn, trống đường cho lão vọt đi.Người cao lớn bật cười vang:- Xuống đi, lão gian hoạt!Từ bên trên y giáng xuống một quyền, đúng là một đòn trời giáng.Một quyền đó có thể đập vỡ một hòn núi nhỏ, thì người áo đen bao mặt tài gì hứng nổi!Người áo đen bao mặt hét lên một tiếng, nhào lộn trở xuống.Công Tôn Bất Trí và Tây Môn Bất Nhược cùng lướt tới, đưa tay hứng.Người áo đen bao mặt kia sợ quá, vội quỳ xuống, khẩn cầu:- Xin các vị dung thạ..Y quỳ, khuất mạng, điều đó trên chỗ tưởng của tất cả. Trong võ lâm, có thể có người hèn mọn đến như thế sao?Vạn tử Lương nhìn sững y:- Ngươi là ai? Đến đây có việc gì chứ?Hỏi như thế, là Vạn tử Lương không muốn xếp y vào loại ba người kia, bởi y chỉ cố đến thân, chưa bị hại như ba người kia mà y đã van xin, cầu khẩn rồi, như vậy chứng tỏ y không đến đây với trọn vẹn nguyên ý, có thể là do cao hứng, bị dẫn dụ hoặc bức bách mà thôi.Người đó không đáp, chỉ cúi đầu, khóc mướt.Trời! Một nhân vật võ lâm, chưa bị hại, chưa thấy cái hại của kẻ đồng hành, sợ quá, van cầu dung thứ, lại khóc mướt.Nhưng, y nào có phải hèn kém gì cho cam?Quần hùng trông thấy thân pháp y, đều phải công nhận tài nghệ y tương đương với Vương bán Hiệp, nếu không hơn, thoạt đầu ai ai cũng nghĩ y là một người hung bạo lắm, tàn độc lắm, nhưng bây giờ thì y lộ chân tướng bạc nhược, khiếp hèn đáng thương hại hơn là đáng hận.Công Tôn Bất Trí và Tây Môn Bất Nhược thu xếp xong người kia, giật vuông khăn bao mặt của y.Thì ra đúng là Vương bán Hiệp!Y bị rơi từ trên miệng hố xuống, y phục rách tả tơi, đầu cũng bị trầy, máu me còn đọng từng chỗ, thần sắc thì còn hung hãn lắm, song tình trạng thảm não vô cùng.Vạn tử Lương thở dài:- Là một bậc đại hiệp lại xuống thấp đến mức độ này, Vương... a..... Vương huynh, chẳng hay Vương huynh có hối hận chăng?Vương bán Hiệp bật cười cuồng dại:- Thành là vua, thua là giặc, vua thì quản trị sơn hà, giặc thì phơi xác nơi pháp trường! Hối hận gì hở Vạn tử Lương?Lão day qua bạn đồng hành đang quỳ dưới đất, cao giọng tiếp:- Có, ta hối hận! Ta không hối hận vì ta thất bại, mà ta hối hận vì đã mang cái tên súc sanh này cùng theo ta! Hắn đã làm cho ta mất mặt quá chừng.Người đang quỳ càng khóc lớn:- Tạ.. tạ..Vương bán Hiệp hét:- Toàn thân ngươi toàn là lửa, những lửa và lửa, vật gì trên mình ngươi cũng sinh lửa được cả, ngươi là tay vô địch trên giang hồ, nếu ngươi bình tĩnh một chút, can đảm một chút, sử dụng những vật trên mình của ngươi, thì cục diện đâu đến nỗi này? Tại sao ngươi chẳng dùng? Ngươi sợ gì? Ta hỏi ngươi sợ gì chứ?Người bao mặt đó nức nở:- Ta thấy đánh nhau trí mạng, ta thấy máu chảy, không có tại sao, tay ta mềm, chân ta nhũn, thân ta rung! Đáng lẽ ta không nên đi theo ngươi!Vương bán Hiệp thở dài:- Một đời kiêu hùng, có cái hiệu là Thiên Hỏa Ma Thần, mà lại sinh con khiếp nhược như ngươiiện diện đều quá xa đối với hắn, mà những người này thì quá sang trọng quá uy nghi, hắn làm cuộc so sánh chớp nhoáng giữa họ và Châu Phương Ngưu thiết Oa, hẳn sự chênh lệch quá rõ rệt, hắn đâm oán hận đời, hắn muốn vày vò, hủy hoại những cái gì tô điểm cho những người đó thành một giai cấp khác biệt hẳn với hạng người như hắn.Vừa lúc đó, có tiếng chân người dẫm lên thang lầu, tiếng chân của một người, một chân nặng, một chân nhẹ, nặng nhẹ khác biệt rất nhiều.Phương bửu Nhi lẩm nhẩm:- Người sắp lên đây, hẳn thọ thương!Ngưu thiết Oa trố mắt:- Chưa thấy người, sao đại ca biết tình trạng người đó?Người dẫm chân trên thang lầu đó, đã đến nơi.Người đó là một đại hán, vận chiếc áo dài rất thông thường, mặt vuông, miệng vuông, mày rậm mắt to, gương mặt hơi vàng,dáng dấp thì có phần đặc biệt, nhưng thần tình thì khẩn trương thấ rõ. Bước đi của y không vững chân thấp chân cao, có vẻ gượng gạo.Một con người trong tình trạng đó, hẳn phải mất oai phong, trông y tiều tụy như vậy nhưng quần hùng vừa thấy là cùng đứng lên một lượt, có mấy người nhanh chân chạy đến nghinh đón, đưa tay dìu y, có người hấp tấp hỏi:- Vạn đại hiệp thọ thương à?Đại hán điểm nhẹ một nụ cười:- Chưa đến nỗi nào!Nụ cười của y như có một ma lực nhiệm mầu, xóa tan vẻ tiều tụy của y, thần tình trở lại tươi sáng lạ, cho đến chiếc áo thông thường màu xanh dù hàng bố đã ngả màu trắng, cũng rạng rỡ như gấm thêu hoa.Hiện tại, y đã biến thành một con người sang quý vô cùng.Điều đó làm Phương bửu Nhi hết sức kinh ngạc. Thoạt đầu, trông thấy y, lại nghe nói y là Vạn đại hiệp, một người mà hầu hết những nhân vật trên giang hồ đều ca tụng kính nể mới đáp ứng lời mời đến hội tại Hoàng Hạc lâu hôm nay hẳn vô cùng thất vọng, bởi hắn đinh ninh nếu là Vạn đại hiệp, tất phải có phong độ phi phàm.Nhưng, giờ đây, niềm thất vọng tiêu tan, trái lại hắn cao hứng hết sức, hắn nghĩ thầm:- Nụ cười của Vạn lão phu nhân đáng sợ làm sao! Còn nụ cười của Vạn đại hiệp trái lại thần kỳ hấp dẫn làm sao!Có mấy đại hán vận áo cẩm điêu dìu Vạn đại hiệp đến ngồi cạnh Đinh lão phu nhân. Lão phu nhân và đại hiệp nghiêng mình chào nhau rồi anh em họ Đinh mới chào Vạn đại hiệp.Anh em họ Đinh đợi cho không khí bớt ồn ào mới hỏi:- Tại sao đại hiệp lại thọ thương? Dọc đường hẳn gặp kẻ thù? Trên giang hồ, còn ai có thủ đoạn gây thương thế cho đại hiệp chứ?Vạn đại hiệp cười nhẹ:- Chẳng có gì quan trọng, bất quá tại hạ gặp một toán năm ba người, rồi vì một lời nói nghịch tai, thành ra giao thủ...Người nhỏ, trong anh em họ Đinh, là Đinh như Phong, chớp mắt:- Năm ba tên tầm thường, làm gì thắng nổi đại hiệp chứ? Nói như thế có ai tin được không?Như Phong đảo mắt nhìn quanh, xem có vị nào đồng tình với y chăng.Quần hùng đồng thanh đáp:- Không tin được rồi! Chẳng làm sao có việc như vậy được!Như Phong day qua Vạn đại hiệp:- Ai đánh đại hiệp trọng thương? Sao đại hiệp chẳng nói ra cho mọi người cùng biết?Vạn đại hiệp mỉm cười:- Việc lớn trước mắt đang chờ chúng ta giải quyết, vội gì nói đến sự nhỏ mọn? Thư thả rồi tại hạ sẽ cho biết!Y đảo mắt nhìn khắp gian lầu hỏi bâng quơ:- Vương bán Hiệp lão tiền bối chưa đến sao?Một người ngồi cạnh cửa sổ lầu cất tiếng:- Vừa được nhắc đến là có mặt liền! Hay quá, Vương bán Hiệp đang đứng dưới lầu kìa.Không lâu lắm, Vương bán Hiệp lên đến nơi.Lão có vẻ tiều tụy, mệt nhọc, cái vẻ của một con người quanh năm suốt tháng chỉ lo đời chứ chẳng hề nghĩ đến cá nhân mình, một con người thương vay, khóc mướn, gánh vác cái khổ của thiên hạ, vun bồi an ninh, hạnh phúc cho thiên hạ, một con người hy sinh đến cả hơi thở để san lấp bất bình.Trước kia, Phương bửu Nhi hết sức khâm phục dáng dấp của con người đó, giờ đây, hắn hết sức tức uất trước cái dáng dấp đó, hắn tức uất, hắn khinh miệt đến độ chẳng buồn nhìn một gương mặt ngoài phải trong quấy, một gương mặt nếu không dày, cũng có mấy lớp da, mấy màu sắc.Vương bán Hiệp xuất hiện, không khí trong gian lầu ồn ào trở lại một lúc, dù cho gần đây có những lời đồn đại không hay về lão, quần hùng vẫn còn giữ nguyên vẹn sự tôn kính với lão, mỗi người chào hỏi một câu, lão phân phát mỗi nơi một nụ cười, đoạn nhanh chân bước đến cạnh Vạn đại hiệp, cất giọng ôn tồn thốt:- Đại hiệp thọ thương có trọng lắm không? Cuộc chiến vừa qua lạo phu nghe tin, hết sức lo sơ.....Đinh như Phong vội chặn lời:- Sự tình như thế nào, chắc Vương lão tiền bối có biết chứ? Vạn đại hiệp không chịu nói cho mọi người nghe, chẳng hay lão tiền bối có thể...Nhưng Vương bán Hiệp lại chặn y:- Thế ra Vạn huynh chẳng nói gì hết sao? Trời! Kinh khủng vô tưởng! Nghe các đệ huynh báo tin, có độ mười bảy người, vận y phục đen khăn bao kín mặt, lai lịch bất minh, đón đường Vạn huynh, mười bảy người đó có võ công đặc biệt, không giống những môn công Trung Nguyên.Đinh như Phong trố mắt:- Võ công của họ như thế nào?Vương bán Hiệp lại tiếp:- Lão phu tiếp được tin cấp báo, lập tức đến nơi, nhưng rất tiếc, đến nơi thì...Lão đổi giọng:- Cứ theo tin tức do lão phu tiếp nhận, thì đại hiệp đã hạ được hai ngưủa bảy đệ tử!Công Tôn Bất Trí là người trầm lạnh hơn hết, cũng phải rơi lệ cảm xúc.Thạch Bất Vi là người chẳng hề mở miệng, cũng phải lẩm nhẩm:- Bửu Nhi! Bửu Nhi! Đội ơn trời phật! Bửu Nhi còn sống sót!Phương bửu Nhi vừa cười vừa rơi lệ:- Tiểu điệt xin cho các vị thúc biết, hiện tại Bửu Nhi đã đổi thành Bửu Ngọc rồi. Bửu Nhi là cái tên còn mùi sữa, tiểu điệt lớn rồi, mùi sữa phải mất, nên sửa lại là Bửu Ngọc.Hoa Thanh Thanh cũng cảm xúc theo các đệ tử, mắt nhòa lệ, nhưng miệng lại cười tươi:- Phương bửu Ngọc! Cái tên đẹp quá! Cái tên rất hợp với con người!Bỗng Dương bất Nộ hét lên một tiếng, nhào tới ôm cứng Bửu Ngọc, rung rung giọng thốt:- Đổi tên gì cứ đổi, ta quen gọi Bửu Nhi, ta cứ gọi Bửu Nhi. Dù mất mùi sữa, dù ngươi trưởng thành, ngươi vẫn là Bửu Nhi, Bửu Nhi của ta, Bửu Nhi từng đùa giỡn với ta thuở nhỏ. Bửu Nhi là tiểu bằng hữu của ta. Bửu Nhi ơi, ta nhớ ngươi vô cùng!Phương bửu Ngọc nhắc nhở:- Bàn tay Thất thúc thúc bị thương!Dương bất Nộ rít lên:- Mặc! Ta bất chấp thương nhẹ, thương nặng, ta thấy ngươi là ta lành mạnh liền! Không tin, ngươi xem đây!....Y vung tay.Cái vung bướng đó là y đau quá, ngất xỉu.Mọi người hoảng sợ, vội bước tới, quan sát thương thế của y, ai ai cũng lắc đầu, thở dài:- Thứ lửa độc thật! Tay của thất đệ chỉ sợ rồi...Không ai dám nói tiếp, không ai nỡ nói tiếp.Đang vui mừng đó, tất cả đều bi thương trở lại, nụ cười tắt, gương mặt trầm trầm.Phương bửu Ngọc thở dài:- Chỉ tại tiểu điệt can thiệp chậm một chút! Thành ra thất thúc thúc mới bị nạn như vầy!Bỗng chàng lộ vẻ hân hoan, kêu lên:- Không sao, thất thúc thúc! Các vị thúc thúc đừng lo nữa!Chàng quay mình, nhảy vọt đến cạnh gã con trai của Hỏa Ma Thần.Vương bán Hiệp kêu lên:- Tuyệt đối không nên để hắn đoạt giải dược! Dù chết cũng cố giữ.Lão không kêu lên, hẳn gã đó chẳng hiểu được Phương bửu Ngọc muốn gì. Lão kêu lên rồi, thiếu niên càng đưa giải dược ra gấp, gã sợ quá rồi, gã không muốn ai động đến thân thể gã.Phương bửu Ngọc không cần mở miệng, mà cũng có thuốc giải độc như thường, chính Vương bán Hiệp đã khai khẩu làm giúp chàng việc đó.Vương bán Hiệp lại sôi giận, quát to:- Vô dụng! Ngươi là một tên vô dụng!....Thạch Bất Vi vươn tay tới, điểm vào huyệt câm của lão.Ma hỏa của Ma hỏa Cung tuy độc thật, song đã chế được loại độc tất phải chế luôn giải độc, phòng người trong cung ngộ nạn bất thường, và loại giải độc cũng phải công hiệu.Loại giải độc màu như sữa, thoa trên cánh tay Dương bất Nộ, y tỉnh lại liền.Y đảo mắt nhìn quanh, rồi gượng cười:- Các vị cứ lo nghĩ về tôi mãi, mà quên mất đi vị đại anh hùng ở bên trên miệng hố! Nếu chẳng có vị ấy thì chúng ta ra sao chứ?Mạc bất Khuất ạ lên một tiếng:- Phải! Thất đệ thọ thương nặng như vậy mà còn sáng suốt hơn người lành mạnh, thật đáng ngợi lắm! Song chẳng biết vị đại anh hùng đó là ai?Phương bửu Ngọc mỉm cười:- Người anh em kết nghĩa của tiểu điệt đấy, hắn tên là Ngưu thiết Oa!Tất cả đều ngẩng mặt nhìn lên, thấy Ngưu thiết Oa hiện lồ lộ nơi miệng hố, oai nghiêm như thiên thần.Thân hình hộ pháp hiện giữa không gian, trên chỗ cao, trông như chiếc tháp.Mạc bất Khuất vòng tay, cao giọng gọi:- Ngưu thiếu hiệp có thể xuống đây cho tất cả được diện kiến chăng?Ngưu thiết Oa đáp:- Hố sâu lắm, xuống không được rồi, xuống là có đường nát xác. Xin các vị lên đây.Quần hùng lấy làm kỳ.Vừa rồi hắn trổ thần oai, trông uy mãnh quá, sao bây giờ hắn lại nói thế?Phương bửu Ngọc cười nhẹ:- Người anh em kết nghĩa của tiểu điệt có thân hình khổng lồ, da sắt, xương đồng, có thể bảo là hắn có dũng lực thắng nổi vạn người, nhưng chẳng biết mảy may khinh công. Do đó, hắn chưa xuống đây, chứ nếu không thì hắn đã xuống từ lâu rồi!Bây giờ mọi người mới vỡ lẽ, họ mừng có được một bạn đồng minh hùng mạnh và họ cười về sở đoản của hắn, cười cởi mở chứ chẳng phải cười khinh.Kim tổ Lâm vỗ tay cười lớn:- Hay quá! Tấu xảo vô cùng! Tấu xảo như thế là tuyệt!Bởi Ngưu thiếu hiệp xương đồng da sắt, nên không luyện được khinh công. Nhờ không luyện được khinh công nên chẳng xuống đây mà đành đứng trên đó. Nhờ đứng trên đó nên ngăn chặn được Vương bán Hiệp. Chứ nếu Ngưu thiếu hiệp biết khinh công thì đã xuống dưới đây rồi, mà xuống thì còn ai ngăn chặn Vương bán Hiệp? Có phải là lão ấy được dịp chuồn đi rồi chăng? Tấu xảo vô cùng!Hoa Thanh Thanh cũng cười bằng thích:- Có nên uống mấy chén rượu mừng không hả tửu quỷ?Kim tổ Lâm gật đầu như chày mổ:- Sanh ta là cha mẹ, hiểu ta là vợ. Qúy hóa quá! Vậy mới đáng mặt là vợ họ Kim này chứ!Mọi người đều bật cười vang.Hoa Thanh Thanh tiếp:- Nói cho đúng lương tâm, thì hôm nay phải uống rượu mới được!Không ngày nào bằng ngày nay, rượu đáng được uống lắm. Chính tôi đây cũng mới nổi hứng rượu.Kim tổ Lâm cao giọng:- Các vị nhớ cho điều này, tửu lượng của nàng trên tại hạ một bậc đấy!Hoa Thanh Thanh đắc ý đến híp mắt:- Tự nhiên rồi! Tự nhiên rồi!Kim tổ Lâm gật gù:- Chẳng những tửu lượng cao hơn tại hạ, mà khi say rồi, thì nàng còn lợi hại hơn tại hạ nữa chứ, lợi hại gấp mấy lần. Các vị nhớ, thấy nàng say là phải trách cho xa, tránh lập tức đấy nhé, tránh gấp mới yên thân cho.