Ngay lúc còn ở dưới núi, Thu Thuỷ đã đoán biết người bị hại không phải là Phó Thiên Lân. Tới giờ tận mắt thấy tấm da người thì nàng mới hoàn toàn yên tâm.
Nàng đưa mắt dò hỏi Vân Lão Ngư Nhân:
- Lão tiền bối, giang hồ hình như rất ít người tóc đỏ.
Vân lão không trả lời ngay mà cũng chẳng nghe nàng nói hết câu, lẹ làng đưa mắt ra cửa đạo viện rồi lướt tới chỗ tấm ván đưa tay bứt lấy ba sợi tóc đỏ. Thấy hành động kỳ lạ của lão, Thu Thuỷ ngạc nhiên, định lên tiếng hỏi thì Vân lão đã nói:
- Cuốn “Vạn Bác Thư Sinh thủ lục” của cố hữu Bành Hàm tặng lão đệ đệ có mang theo không?
Nhân Thu Thuỷ gật đầu ngơ ngác, vẫn chưa hiểu gì, nhưng cũng lấy cuốn sách nhỏ đưa cho Vân lão. Lão nhìn chăm chú ba sợi tóc đỏ rồi nói:
- Lão đệ thử lật tìm xem trong cuốn thủ lục đó có trang nào nói về người tóc đỏ hay không?
Từ khi được Bành Hàm tặng cho cuốn sách, đây là lần đầu tiên th mới lật xem. Quả nhiên trong đó có mục nói về nhân vật kì dị, có người tóc đỏ tên gọi Hồng Phát Túy Linh Quan. Nàng khẽ đọc đoạn đó lên cho Vân lão cùng nghe:
- Hồng Phát Túy Linh Quan tên thật Tống Thiện, thân hình cao lớn, tóc đỏ, nghiện rượu, sống miền Tây Vực, ít khi bước chân vào Trung Nguyên. Là tục gia sư đệ của Tuệ Giác Thần Ni, Lưu Vân phong, Kỳ Liên sơn.
Nghe đọc, Vân lão kẹp ba sợi tóc đỏ vào cuốn sách rồi đưa trả cho Thu Thuỷ, nói:
- Khi trước ta cũng đã từng nghe nói có người là Hồng Phát Túy Linh Quan song không rõ lai lịch. Nay xem cuốn thủ lục này mới hay. Có lẽ người này từ Tây Vực sang đây thăm sư tỷ Tuệ Giác Thần Ni rồi quá say mà đi lạc vào Linh Xà đạo viện nên mới bị thảm sát như thế...
Nhân Thu Thuỷ nghe xong liền hỏi:
- Vân lão tiền bối nhổ ba sợi tóc đỏ cất giữ lại, có phải muốn đem đến trao cho Tuệ Giác Thần Ni chăng?
Vân lão gật đầu đáp:
- Lão làm vậy là để Tống Thiện khỏi chết oan, hai nữa là tạo thêm một tay kình địch đối với Vực Ngoại Tam Hung. Tử Nghệ Kiếm Tuệ Giác Thần Ni có bộ kiếm pháp Sa Môn Nhất Tuệ kiếm, có thể đương cự cùng bọn chúng.
Lão nói tới đây thì đưa mắt nhìn một lượt xung quanh cau mày nói:
- Lão đệ nhìn xem, lối ra đã bị độc mãng ngăn cản, Chúng ta đã vào tới đây cần phải hết sức cẩn thận mới được. Tiêu Dao lão quái không những võ công cao cường, thủ đoạn lại vô cùng tàn độc nham hiểm.
Thu Thuỷ liếc mắt nhìn lại, quả nhiên thấy ở đó có hai con độc mãng vảy lớn bằng miệng chén nằm cuộn tròn ở đó choán hết cả lối đi. Nàng hậm hực nói:
- Hai con độc mãng này chẳng thể cản lối chúng ta. Nhưng đã mất công vào đây thì nhất định phải đi tới cùng, xem Hùng đại hiệp cùng nghĩa huynh vãn bối có bị hãm thân nơi đây không.
Ngừng lời một lát, nàng như chợt nghĩ ra một điều liền hỏi:
- Sao lại như thế được nhỉ? Giống rắn thường sợ lạnh, vậy mà trong vùng băng tuyết lại có một đạo viện tên gọi Linh Xà-chắc hẳn là có nuôi rất nhiều rắn. Vậy làm thế nào chúng sống nổi?
Vân Lão Ngư Nhân mỉm cười giải thích:
- Số rắn Tiêu Dao lão quái nuôi đều thuộc chủng loại hiếm thấy, hơn nữa cả người lẫn rắn đều sống nơi miền băng tuyết, chắc chắn là có một loại thuốc gì đó uống vào có thể chịu đựng được băng giá rồi...
Nghe Vân Lão giải thích cũng có phần hợp lý, Thu Thuỷ không hỏi gì thêm, tiến tới trước cánh cửa vận thần công lên tiếng nói:
- Đổng Đình Điếu Tẩu Vân Lão Ngư Nhân và Tử Địch Thanh Loa đệ tử của Hoàng Sơn Độn Khách xin được bái yết Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao viện chủ!
Thu Thuỷ đã xưng danh cầu kiến mà trong Linh Xà đạo viện vẫn im phăng phắc chẳng có động tĩnh gì. Một lúc sau, Thu Thuỷ đã toan kêu lần nữa thì cửa bật mở, Đổng Báo đang đi ra, đằng sau có hai hàng tám tên thanh y tiểu đồng nữa. Người nào người nấy vẻ mặt hầm hầm. Đổng Báo vòng tay đáp:
- Gia sư đang ở trong Linh Xà điện, cho Đổng mỗ ra mời hai vị vào.
Dứt lời, y nghiêng người nhường lối cho hai người bước vào. Đường vào đạo viện lát đá trắng, hai bên lối đi la liệt vừa rắn vừa trăn đủ màu sắc kích cỡ nằm đó, con nào con nấy thấy người lạ đều ngóc đầu phùng mang thè lưỡi, hàm răng lởm chởm lộ ra ai trông thấy cũng phải ghê rợn. Tuy nhiên Lão Ngư Nhân và Thu Thuỷ đều là người có căn bản võ công vững vàng, mấy con độc xà độc mãng chẳng để mắt tới mấy, thản nhiên bước đi.
Đến khi qua hết đoạn đường rắn, Đổng Báo mới vượt lên đi trước dẫn đường. Đi qua hai toà đại điện thì tới một căn nhà không lớn song chạm trổ khá công phu. Đổng Báo vừa bước vào thông báo, Lão Ngư Nhân đã cất tiếng sang sảng:
- Tiêu Dao viện chủ chắc lấy làm bất ngờ về việc viếng thăm của huynh đệ Vân mỗ lắm thì phải? Chuẩn bị lâu như vậy mới xong.
Trong căn nhà vẳng ra tiếng trả lời:
- Bần đạo đang luyện tập cho bầy linh xà, không biết có khách quý từ Trung Nguyên tới thăm nên đón tiếp không được chu đáo. Kẻ man di ngu dốt, Vân đại hiệp đừng cố chấp.
Giọng nói vừa dứt thì thấy nơi cửa điện một đạo nhân áo trắng bước ra. Người này thân hình khẳng khiu, nét mặt gian xảo, tay cầm một con quái xà nhỏ bằng ngón tay út, dài hơn trượng có lẻ, toàn thân đen bóng, đang rúc đầu chui vào ống tay áo rộng thùng thình của lão. Nhân Thu Thuỷ đã nghe danh con quái xà màu đen-chính là món vũ khí lừng danh của Ngọc Chỉ Linh Xà tên là Đảo Câueight:10px;'>
Bọn Cô Vân Đạo trưởng, Vạn Bác Thư Sinh... cũng đều lắc đầu than tiếc!
Nhưng thanh trường kiếm hóa thành đạo cầu vồng xuyên qua cửa sồ chưa xuống đến mặt nước, thì đột nhiên có một luồng bạch quang bốc lên, thanh kiếm Lại quay đầu bay trở về! Thì ra Động Đình Điếu Tẩu Vân Lão Ngư Nhân lại tung sợi chỉ trắng ra cuốn lấy chuôi kiếm kéo về rồi tươi cười nói với Cát Ngu Nhân:
- Cát huynh làm như vậy rất sai lầm, vì thanh kiếm này nằm dưới đáy hồ thì thế nào lũ tà ma quỷ quái khắp tam sơn ngũ nhạc cũng kéo đến dòm ngó, quấy rối khu Động Đình quân sơn làm hại lão chài này mất hết cả thú quăng lưới thả câu. Tới đây lão quay sang nói với Bạch Nguyên Chương:
- Mà Bạch huynh cũng quá gàn dở câu nệ, thanh thần kiếm này cố nhiên đủ đề phòng thân chống địch trừ tà diệt ma, nhưng viên “Cửu chuyển phản hồn đơn” của Bạch huynh có công dụng cứu được người chết sống lại. Đem linh đơn đổi thần kiếm, không bên nào thua thiệt, thực là một cuộc đổi chác rất công bình! Hơn nữa vì tấm chân thành cửa Cát huynh, lão chài này xin thay Bạch huynh thu nhận vậy!
Bạch Nguyên Chương không sao từ chối được nữa đành để cho Vân Lão Ngư Nhân đeo thanh bảo kiếm vào sườn.
Sau khi đeo thanh kiếm vào sườn cho Bạch Nguyên Chương Vân Lão Ngư Nhân tươi cười quay ra nói với Cô Vân Đạo trưởng:
- Vừa rồi đạo trưởng nói thanh kiến này trong đời được liệt danh vào đệ nhị, vậy tên kiếm là gì? Thanh kiếm nào được liệt vào hàng đệ nhất? Thiên hạ gồm có mấy cây danh kiếm? “Thanh Lưu vân kiếm” của đạo trưởng có tên trong các danh kiếm không và được liệt danh thứ mấy, xin đạo trưởng cho đệ được thưởng thức ý kiến vàng ngọc!
Cô Vân Đạo Trưởng đưa rnắt nhìn Vạn Bác Thư Sinh Bành Hàm rồi mỉm cười nói:
Vân huynh bắt đệ luận kiếm trước mặt vị “Vạn Bác Thư Sinh” này, thì thực chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ! Vậy nếu có chỗ nào đệ nói xai, xin Bành huynh chỉ dẫn cho!
Vạn Bác Thư Sinh Bành Hàm cất tiếng cười khanh khách và nói:
- Đạo trưởng chở nên tâng bốc Bành mỗ quá như vậy, bàn luận về danh kiếm võ lâm, thì đạo trưởng là kiếm thuật danh gia, tự nhiên phải hiểu rõ hơn vậy Bành mỗ xin lắng tay nghe lời cao luận của đạo trưởng.
Cô Vân Đạo trưởng khẽ mỉm cười hỏi Cát Ngu Nhân:
- Thanh kiếm của Cát huynh, có phải tên là:
“Lục Ngọc Thanh Mang” đã vắng bóng trên giang hồ sáu, bảy mươi năm nay không?
Cát Ngu Nhân gật đầu cười đáp:
- Đạo trưởng quả thực kiến thức uyên bác, thanh kiếm này vào tay đệ, tuy chỉ bơn mười năm nhưng chưa đem ra sử dụng lần nào và trước đó, đệ đã được trong một ngôi cổ mộ tính ra đại khái cũng có máy chục năm chưa xuất hiện trần thế!
Cô Vận đạo Trưởng tự rót một chén rượu rồi mỉm cười kể!
- Thời xưa Trung quốc tuy có nhiều danh kiếm nhưng phần nhiều đều là vật chôn theo các bực đế vương! Sau một trăm hai trăm nam lăng tẩm, mồ mả di dời, có thanh lại được xuất hiện nhân gian, cũng có thanh do đó mà mai một, chỉ lưu lại đời sau một truyền thuyết mà thôi!
- Cát Ngu Nhân mỉm cười nâng chén, Cô ân cũng nâng chén hớp một ngụm rồi tiếp tục kể:
- Những việc lâu quá thì không kể còn khoảng một trăm năm gần đây những thanh kiếm xuất hiện trong tay các nhân vật võ lâm sắc bén có thể chặt sắt chém đá và xứng đáng mang danh là “bảo kiếm” “than vật” thì chỉ có năm thanh mà thôi!
Động Đình Điếu Tẩu Vân Lão Nhân Ngư nghe kể chuyện rất thích thú, nên lão lớn tiếng cười khanh khách nói:
Trăng thanh gió mát, chơi hồ luận kiếm mấy khi có được những đêm vui như thế này? Lão xin kính mời đạo trưởng một chung rượu ngon để nhắp giọng và xin lắng tai nghe đạo trưởng bàn luận về năm cây danh kiếm trong đời!
Cô Vân Đạo trưởng đưa tay rút thanh đoản kiếm gài bên mình, kiếm vừa ra khỏi vỏ đã phát ra ánh sáng bạc chói lòa làm lạnh da thịt mấy người ngồi chung quanh rồi nói:
- Thanh Lưu Vân kiếm của đệ cũng là một trang số năm thanh kiếm đó nhưng căn cứ theo hỏa hầu (mức tôi luyện kỹ), sự sắc bén thì chỉ được liệt đứng vào hàng thứ năm thôi!
Cát Ngu Nllân đón thanh “Lưu Vân kiếm” nhìn sơ qua thấy quả có hơn kém thanh “Lục Ngọc Thanh Mang” kiếm của mình đã dùng để đổi lấy viên “Cửu chuyển phản hồn đơn” của Bạch Nguyên Chương thì biết Cô Vân Đạo trưởng đã nói thực chớ không phải khiêm tốn bèn giao trả thanh kiếm và mỉm cười hỏi:
- Thanh “Tử nghệ kiếm” của Tuệ Giác Thần Ni tại đỉnh Lưu Vân trên núi Kỳ Liên cũng là một tiên cổ thần vật chẳng hay có được liệt danh trong số năm thanh kiếm đạo trưởng nói tới không?
Cô Vân Đạo Trưởng tra kiếm vào bao rồi đáp:
- Hai thanh:
“Tử nghệ”, “Lưu Vân” nguyên là một cặp kiếm thư hùng do hai vợ chồng người thợ rèn nổi tiếng thời chiến quốc rèn đúc. Nhưng trước khi vào lò, thanh “Tử nghê kiếm” được tẩm bốn giọt tâm huyết của vợ người thợ rèn, vì vậy kiếm quang mới có màu đỏ tía, tầm sắc bén cũng hơn thanh “Lưu Vân kiếm” do đó được xếp hàng thứ tư.
Trường Bạch Tửu Đồ ngửa cổ uống cạn chén rượu rồi hỏi:
- Kiếm quang của ba thanh “Tử Nghệ”, “Lưu Vân” và “Lục Ngọc Thanh Mang” chia ra ba màu:
Đỏ tía, trắng bạc và xanh biếc nếu hai thanh kiếm đệ nhất và đệ tam còn lại, lại có màu sắc khác nữa thì thật là giai thoại trong võ lâm!
Cô Vân Đạo trưởng tươi cười đảp:
- Việc thiên hạ luôn luôn có sự ngẫu hợp như vậy đó. Quả thực hai thanh còn lại đều cồ kiếm quang khác nhau một màu lam và một màu đỏ.
Mọi người có mặt đều là đanh thủ đệ nhất trong võ lâm hiện thời nên càng nghe càng thích thú. Trại hoa Đà Bạch Nguyên Chương bèn hỏi:
- Xin đạo trưởng cho biết thanh kiếm màu đỏ liệt danh đệ nhất hay thanh kiếm màu lam đệ nhất? Hiện thời hai thanh kiếm đó thuộc về tay người nào?
Cô Vân Đạo Trưởng đáp:
Thanh Lam kiếm xếp hàng thứ ba, những là một thanh kiếm độc hại nhất trong số năm thanh bảo kiếm?
Nói tới đây, sắc mặt đạo trưởng có vẻ trang trọng và quay lại hỏi Vạn Bác Thư Sinh?
Bành huynh là người hiểu nhiều biết rộng chắc biết rõ “Vực ngoại tam hung” nhân vật tà đạo chủ não trong giang hồ hiện thời chứ?
Vạn Bác Thư Sinh Bành Hàm lớn tiếng cả cười đáp:
- Tiếng tăm lừng lẫy của ba tên ma đầu dó, ở đây ai mà không biết, và ai mà không biết, ai mà không nghe danh Nam Hoang Hạt Đạo (lão đạo mù ở Nam Hoang) Đông Hải Kiêu Bà (bà chim cú ở Đông Hải) và Ngọc Chỉ Lình Hà Tiêu Dao Tử với hành tung bí mật, ẩn biện vô thường!
Cô Vân Đạo Trưởng gật đầu nói:
- Kiếm quang của Lam kiếm nguyên mầu xanh, sau khi về tay Đông Hai Kiêu Bà, bà ta đem tới luyện thêm ba năm trong bản chất tuyệt độc, nên kiếm quang đổi thành màu lam sẫm, và bà ta tự đặt tên là “Thiên Lam độc kiếm” không những thanh kiếm cỏ tầm sắc bén chặt đá chém sắt mà còn mang chất độc vô cùng, chỉ hơi trầy da thấy màu là cấm khẩu chết ngay; sau này, các vị hành đạo giang hồ, nếu gặp thanh kiếm có kiếm quang màu lam sẫm thì cần phải đặct biệt lưu ý!
Cát Ngu Nhân lắng tai ngồi nghe, thần sắc vẫn như thường; nhưng bọn Động Đình Điếu Tẩu, vì từ lâu đã biết tiếng “Vực ngoại tam hung” là ba tên ma đầu có võ công tuyệt cao, nay lại nghe nói cây “Thiên Lam độc kiếm” ở trong tay Đông Hải Kiêu Bà, thì ai nấy đều cảm thấy hơi e ngại cho sự nghiệp hành đạo của các tay giang hồ nghĩa hiệp!
Cô Vân Đạo trưởng nâng chén uống cạn rồi kể tiếp:
- Bây giờ xin nói đến thanh kiếm sau cùng cũng là thanh kiếm tốt nhất. Thanh kiếm này ở trong tay một nhân vật đặc thủ trong võ lâm là “Bạch Y Đà Ông” Ông Vụ Viễn, người này, không chính không tà, tính khí rất lạnh lùng kiêu ngạo!
Trường Bạch Tửu Đồ nhướng mày hỏi:
- Thanh kiếm trông cũ kỹ được Ông Đà Tử đeo luôn bên mình đó mà là một danh kiếm đệ nhất võ lâm à?
Cô Vân Đạo Nhân gật đầu cười đáp:
- Thanh kiếm đó, đường sống từ mũi đến chuôi có một sọc đỏ như chiếc cầu vồng, bên ngoài trông chẳng có gì khác lạ nhưng tầm bén thì đứng đầu trong số năm thanh bảo kiếm hiện thời.
Vạn Bác Thư Sinh Bành Hàm ngồi lắng nghe một lúc lâu roi chợt cất tiếng cười và nói:
- Đạo trưởng là kiếm thuật danh gia đương nhiên lời bàn luận về danh kiếm võ lâm rất cao minh nhưng, Bành mỗ cũng còn một điểm muốn bổ sung.
Cô Vân Đạo trưởng tươi cười nói:
- Đệ đã có nói trước là việc gì Bành huynh cũng hiểu biết rộng rãi, vậy đệ xin kính cẩn nghe lời chỉ giáo của lão huynh!
Vạn Bác Thư Sinh Bành Hàm nói:
- Đạo trưởng luận bàn về giá trị và liệt danh thứ hạng của năm thanh bảo kiếm trong võ lâm hiện thời rất xác đáng nhưng, đạo trưởng cũng nên biết một thanh bảo kiếm khác còn gia trị hơn năm thanh kiếm tày nữa!
Cô Vân Đạo trưởng ngạc nhiên lắc đầu, Cát Ngu Nhân cũng đưa tay nâng chén và chăm chú nghe Bành Hàm kể tiếp.
Vạn Bác Thư Sinh có vẻ đắc ý nói:
- Giá trị và công dụng của thanh kiếm này, ngoài Bành mỗ ra dám nói trong võ lâm rất ít người biết, đây là một thanh trường kiếm thông thường không chặt đứt sắt mà cũng không chém bề đá!
Cát Ngu Nhân từ từ đặt chén xuống rồi tươi cười hỏi Bành Hàm:
- Giá trị của một thanh trường kiếm bình thường mà lại hơn được năm thanh kiếm thuộc loại tiên binh thần vật, thì thực là một sự quái lạ kể ít thấy, xin Bàng huynh mau mau tiếp cho bọn lão được thưởng thức.
Bọn Động Đình Điếu Tẩu và Cô Vân Đạo trưởng ai nấy cũng động lòng hiếu kỳ nên họ đều giục Bành Hàm kể tiếp.
Nhưng sự lạ bất thình lình đã xảy ra số là đang lúc Vạn Bác Thư Sinh lộ vẻ đắc ý mỉm cười sắp kể câu chuyện bí mật về giá trị và công dụng của thanh trường kiếm bình Thường, thì đột nhiên lão ta bị nghẹn họng một tiếng, không thốt được một lời nào nữa!
Cát Ngu Nhân ngồi gần hơn hết, thấy vậy, bèn đưa tay thăm mạch của Bành Hàm rồi biến sắc nhảy vụt qua mũi thuyền nhìn dáo dác chung quanh; nhưng, ngoài chiếc thuyền câu của ông ta, mặt hồ vẫn phẳng lặng mênh mông không một chút gì khác lạ!
Khi quay vào khoang thấy Trại Hoa Đà Bạch Nguyên Chương cũng đang chẩn mạch cho Vạn Bác Thư Sinh, Cát Ngu Nhân bèn cau mày hỏi:
- Bạch đại hiệp có phải Bành huynh bị kẻ lạ dùng thủ pháp “Cách không điểm huyệt” điểm trúng không?
Bạch Nguyên Chương gật đầu đáp:
- Không những thủ pháp “Cách không điểm huyệt” của người nào đó rất cao minh đã không làm hại tính mạng, mà còn khiến người khác không sao giải cứu nổi, phải đợi sau một giờ mới tự động giải huyệt và nói lại được! Cát huynh có thấy động tĩnh gì bên ngoài không?
Cát Ngu Nhân lắc đầu đáp:
- Bốn bề vắng lặng, mặt nước mênh mông, thân thủ người đó rất cao siêu, lão đã nhảy theo ra mau như vậy mà vẫn không tìm thấy dấu vết gì khả nghi nhưng, hình như người ấy không có ác ý:
hay là vì câu chuyện bí mật mà Bành huynh được biết có quan hệ lớn lao chăng? Vậy sau khi giải huyệt được, phiền chư vị khuyên Bành huynh nên thận trọng lời nói, hiện giờ tại hạ xin cáo biệt, non nước còn dài chúng ta sẽ còn nhiều dịp gặp nhau.
Mọi người thấy Cát Ngu Nhân cáo từ, nhưng vì ai nấy đều quan tâm về việc Bành Hàm bị đột nhiên mất tiếng, nên chỉ cáo biệt sơ qua và cử Bạch Nguyên Chương thay mặt đưa tiễn ra mũi thuyền.
Quả nhiên một giờ sau Bành Hàm lại tự động nói được nhưng câu chuyện bí mật về thanh trường kiếm cũng từ đó được loan truyền dần dần khắp nẻo giang hồ.
Một năm...hai năm... ba năm,... bốn năm..., lại sắp sửa đến kỳ họp bạn năm năm một lần của mấy vị võ lâm kỳ hiệp, và đột nhiên...


Hồi 06
KỲ NỮ THUÝ VI ĐẢO

Phó Thiên Lân theo La Phù Lão Nhân học nghệ bấy nhiêu năm, tuy rằng danh sư chẳng may sớm lìa trần khiến chàng chưa kịp học hết chân truyền sư môn song chàng bản tính thông minh, tài nghệ không phải là tệ. Nay nghe tiếng kêu gào quái gở kia thì biết ngay đó là loại võ công bàng môn tả đạo làm mê hoặc thần trí người ta. Nhưng uy thế của Bạch Y Đà Ông còn không khiến chàng phải khuất phục, thì tiếng kêu gào kia nào có khiến chàng khiếp hãi. Sau mấy giây định thần, chàng cười nhẹ, cất bước ra khỏi khi rừng. Phía bên kia khu rừng là một con đường nhỏ vắt qua giữa hai ngọn núi. Trên mỏm đá bên đường có hai người đang ngồi xếp bằng, trước mặt để một lư hương nghi ngút khói.
Hai người đó, một là đàn ông đã đứng tuổi, quần áo lịch sự, dáng vẻ oai nghiêm có phần anh tuấn; còn người kia là một thiếu phụ bận bộ huyền y, điệu bộ tha thướt mềm mại song trên mặt lại chi chít vết sẹo, không còn nhìn ra đường nét gì nữa. Trông thấy Thiên Lân một mình bước ra từ khu rừng, người đàn ông đứng tuổi lộ vẻ kinh ngạc hỏi:
- Này chàng trai kia, bạn của ngươi là Tử Địch Thanh Loa đâu? Tại sao lại chỉ đưa ngươi nửa đường rồi lại bỏ ngang? Không lẽ y biết nơi Hoài Ngọc Sơn này có nhiều cao nhân tụ tập, tự biết thẹn với chút tài mọn của mình không dám đi cùng ngươi tới cùng sao?
Phó Thiên Lân hướng mắt nhìn lên, yên nhiên đáp:
- Nghĩa đệ ta Tử Địch Thanh Loa có việc cần nên đã đi Chương Nam rồi! Đường là của chung thiên hạ, người thiên hạ ai mà không đi được? Huống chi Phó Thiên Lân ta với tấm thân bảy thước và võ học bản môn ngang dọc giang hồ bấy lâu nay chưa từng có con đường nào là không thể đi. Đừng nói dãy Hoài Ngọc Sơn nhỏ bé này, có là hang hùm miệng rắn cũng chưa chắc làm ta chùn bước. Xin hỏi tôn giá là ai? Cản đường Phó Thiên Lân này là có ý gì?
Chàng nói mấy lời trên với dáng vẻ rất hiên ngang, không những người đàn ông thay đổi nét mặt mà cả người thiếu phụ nãy giờ hờ hững thờ ơ nay cũng hé mắt nhìn. Khi bắt gặp ánh mắt người thiếu phụ ấy, Thiên Lân thoáng giật mình. Đó không phải là đôi mắt của người phụ nữ tầm thường. Đó là đôi mắt của một mỹ nữ. Trong trẻo, sâu thẳm bình lặng như mặt nước hồ buổi chớm thu. Lúc đó, người đàn ông kia mới bình thản nói:
- Phu phụ ta quanh năm ẩn cư nơi Tây Nhạc Hoa Sơn. Mọi người trên giang hồ vẫn quen gọi là cặp “thần tiên phu phụ”.
Phó Thiên Lân gật đầu nói:
- Phu phụ Lục Dục An Thần Lưu Tử Uý và Ngạo Sương Tiên Tử Phàn Tương trên giang hồ xưa nay chưa từng mang tiếng đại ác. Thiên Lân đã từng nghe qua. Nhưng nay hai người từ Tây Nhạc Hoa Sơn cất công đến Hoài Ngọc Sơn này, vừa rồi lại còn thi triển phép Đảng Thần Mê Tính Nhiếp Hồn Âm đối với Thiên Lân. Có phải hai người cũng muốn đoạt thanh Khiết Kiếm Chu Ngân, di vật của sư môn ta không?
Lục Dục Ôn Thần Lưu Tử Uý khẽ cau mày nói:
- Thanh Khiết Kiếm Chu Ngân đó, bản thân vốn chỉ là món binh khí tầm thường. Giá trị và cách dùng của nó chưa chắc Phó đệ đã hiểu rõ. Thanh kiếm đó nắm trong tay Phó đệ quả thật rất uổng. Chi bằng đệ đem trao đổi với phu phụ ta lấy món đồ gì đó quý giá, cũng là giúp vợ chồng ta giải thoát khỏi một nỗi đau buồn có hơn không?
Phó Thiên Lân thấy lời nói của Lục Dục Ôn Thần cũng hoà nhã, không có chi đáng ghét thì mỉm cười mà đáp rằng:
- Vật quý phu phụ hai người muốn đem trao đổi đó liệu có quý bằng thanh Chu Hồng Kiếm danh tiếng đệ nhất trên võ lâm hay chưa? Ông Vụ Viễn đã nguyện đem thanh Chu Hồng Kiếm cùng một pho Cửu Cung Thần Kiếm để đổi lấy Khiết Kiếm Chu Ngân mà Thiên Lân còn chưa đồng ý nữa kìa. Thật ra, thanh Khiết Kiếm Chu Ngân đó Thiên Lân đã đem trao đổi với người nghĩa đệ..... Phó Thiên Lân vừa nói tới đấy thì phu phụ Lưu Tử Uý, Phàn Tương hai người đồng loạt giật mình nhìn chăm chăm vào chàng. Quả nhiên trên người chàng không thấy có mang kiếm, mà trên tay chàng lại cầm một cây sáo trúc. Lưu Tử Uý nét mặt lộ vẻ buồn rầu, gượng cười nói:
- Phu phụ sở dĩ ta nổi danh giang hồ là cặp “thần tiên phu phụ” là nhờ dung mạo phong thái thoát tục. Nhưng năm xưa chuyết kinh ta không may bị một loại độc vật làm hại.
Tuy rằng còn giữ được tính mạng, nhưng dung nhan đã bị huỷ hoại, gương mặt đầy vết sẹo.
Muốn khôi phục dung mạo như trước chỉ có một cách duy nhất là được ăn trái Ngọc Hương Lan trồng nơi đảo Thúy Vi của Đông Hải Kiêu Bà mà thôi. Mà muốn xin được trái Ngọc Hương Lan đó nhất định phải dùng một trong hai vật mà Đông Hải Kiêu Bà thường mơ ước đem trao đổi mới được.
Nghe tới đây, Thiên Lân chen ngang:
- Một trong hai vật mà Đông Hải Kiêu Bà thường mong ước phải chăng chính là thanh Khiết Kiếm Chu Ngân của Thiên Lân?
Lục Dục Ôn Thần gật đầu, Thiên Lân bèn nói tiếp:
- Nhưng rất tiếc, thanh Khiết Kiếm Chu Ngân đó là di vật của tôn sư, không tiện đem cho người ngoài. Cho dù không là vậy, con Thanh Loa của nghĩa đệ chạy rất nhanh, giờ này có lẽ đã ngoài trăm dặm rồi, có muốn đuổi theo lấy lại cũng không kịp nữa.
Phó Thiên Lân dứt lời hồi lâu Lục Dục Ôn Thần mới ngập ngừng nói tiếp:
- Tuy là vậy nhưng phu phụ ta vẫn muốn thương lượng với Phó đệ để trao đổi lấy vật thứ hai mà Đông Hải Kiêu Bà muốn có-hiện cũng đang ở trong người đệ.
Phó Thiên lân nghe nói cảm thấy kì lạ bèn ngắt lời:
- Hành lý Thiên Lân mang theo chỉ có vài bộ quần áo đi đường cùng một ít bạc vụn, sao lại có thể có món đồ mà Đông Hải Kiêu Bà mơ ước được?
Lục Dục Ôn Thần cười gượng nói:
- Vật đó chính là chiếc xương sọ người do Bạch Y Đà Ông tặng cho đệ đó.
Phó Thiên Lân nghe nói thì đoán được ngay là trong lúc Bạch Y Đà Ông tặng vật cho chàng thì phu phụ hai người này đã nấp ở chỗ nào đó nhìn trộm. Ánh mắt chợt lộ thần quang, chàng cười nhẹ nói:
- Mỹ nhân tự cổ như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu. Cho dù tuyệt thế giai nhân, vậy thì sao, rồi cũng có ngày hoa tươi tàn úa, mỹ nữ cũng trở thành bà lão lưng còng da nhăn mà thôi.
Nói tới đây, chàng thấy đôi mắt Ngạo Sương Tiên Tử thoáng ướt thì thở dài mà rằng:
- Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, đời người trăm tuổi trôi qua mau lắm. Vợ chồng sống với nhau quý ở điều ăn ở với nhau một lòng một dạ. Phu phụ đồng lòng, ý hợp tâm đầu không phải hay hơn mải mê tìm kiếm cái đẹp phù phiếm bên ngoài hay sao? Nay Lưu huynh đã vì lệnh phu nhân lao tâm tổn sức nhiều tới thế Thiên Lân cũng chẳng tiếc gì mà không giúp. Nhưng chiếc xương sọ đó do Ông Vụ Viễn tặng cho Thiên Lân cách đây không lâu, không tiện trao lại cho người khác. Hay là vậy đi, hiền cang lệ đã e ngại Đông Hải Kiêu Bà như thế thì để Thiên Lân đi Đông Hải một chuyến coi sao. Hẹn trong nửa năm nhất định mang được một trái Ngọc Hương Lan về làm quà tặng cho lệnh phu nhân.
Lưu Tử Uý nghe Thiên Lân nói mấy lời này xong thì chắp tay nói:
- Nghĩa cử của Phó đệ phu phụ ta rất đỗi cảm phục. Nhưng tiếc là võ công của Đông Hải Kiêu Bà rất lợi hại. Thiên Lam Độc Kiếm của bà ta chạm vào người, chỉ cần trầy da máu chảy ra như sợi tơ là đã có thể vong mạng rồi. Trước nay với Đông Hải Kiêu Bà chỉ có thể cầu xin chứ không thể dùng vũ lực được, chúng ta đâu dám để Phó đệ xông pha nguy hiểm vì chúng ta như vậy được.
Nhưng hôm nay đã trót cản đường Phó đệ nơi đây, thôi thì nếu như đệ trong vòng năm bước đỡ được của vợ chồng ta mỗi người một chưởng, thì chuyện này coi như xí xoá hết. Vậy có được hay không?
Phó Thiên Lân nghe nói tự nghĩ võ công của mình tuy không bằng ai nhưng nếu chỉ để đỡ chưởng của phu phụ Lưu Tử Uý, Phàn Tương thì chắc không vấn đề. Nghĩ đoạn không nói gì, hiên ngang bước lên, tới chừng cách hai người khoảng năm bước thì dừng lại, ngưng thần vận khí đứng vững như thái sơn. Thấy thái độ hùng tráng của chàng, Lục Dục Ôn Thần cảm thấy hơi sượng sùng nhưng cũng vẫn quay sang nương tử nói:
- Tương muội, nàng hãy lĩnh giáo một chưởng của Phó đệ trước đi.
Ngạo Sương Tiên Tử thuỷ chung vẫn hờ hững lạnh lùng, nghe lang quân nói cũng không đáp lại lời nào, lặng lẽ lướt qua Phó Thiên Lân một ánh mắt thờ ơ, rồi đưa tay ngang ngực từ từ phóng ra một chưởng. Thiên Lân thấy thủ pháp của Phàn Tương thuộc loại công lực âm nhu khá cao minh.Tuy tốc độ đẩy tới chậm rãi nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng oai lực thì cuồn cuộn như bão lốc.Chàng không dám khinh thường, phải vận đủ nội kình đầy song chưởng để đón đỡ chưởng lực của Phàn Tương. Quả nhiên, chưởng lực của Ngạo Sương Tiên Tử uy dũng vô song, có điều khi chưởng phong hai bên gặp nhau, Phó Thiên Lân cảm thấy có điều gì đó kì lạ. Chàng còn đang hoang mang thì nghe tiếng của Lục Dục Ôn Thần nói:
- Phó Thiên Lân, ta quyết khôi phục dung nhan cho chuyết kinh nên đành phải đắc tội với đệ. Mong đệ đừng trách.
Theo tiếng nói là một luồng chưởng phong ập tới, nhưng đó không phải là luồng chưởng phong nội lực mà chỉ là một luồng khói thơm nồng. Phó Thiên Lân quay lại chỉ kịp thấy Lục Dục Ôn Thần vận khí nơi đan điền, hé miệng thổi một hơi vào lư hương trước mặt rồi khẽ phẩy tay một cái thì làn khói hương cuồn cuộn phía trên lư hương đã bay về phía chàng rồi. Lưu Tứ Uý nổi danh trên giang hồ với danh hiệu Lục Dục Ôn Thần thì tất nhiên thủ đoạn dùng mê hồn hương của y phải rất cao minh, vì vậy Thiên Lân vừa ngửi phải mùi thơm là toàn thân đã nhũn ra, chân tay bải hoải tâm thần rối loạn, đầu óc như có khói sương bao phủ rồi không còn biết gì nữa.
Thiên Lân mê man không biết bao nhiêu lâu, tới khi tỉnh lại thì âm thanh đầu tiên chàng nghe thấy là tiếng sóng vỗ bờ thanh bình êm ả vô cùng. Chàng nhớ lại chuyện mình bị Lục Dục Ôn Thần dùng hương thơm khiến cho mê man thì giật mình ngồi bật dậy. Nhưng mở mắt nhìn quanh thì thấy khung cảnh cứ như trong giấc mộng vậy:
Bản thân mình thì đang ở trên một chiếc giường nệm, nhìn ra cửa sổ thấy trời nước mênh mông xanh biếc. Trong căn phòng chàng ở, tuy rằng không rộng nhưng cách bài trí rất đơn giản mà trang nhã.
Đang lúc còn ngơ ngẩn chàng chợt nghe tiếng một cô gái nói:
- Phó công tử dậy đi thôi. Công tử thực là có phước mới được đến Thúy Vi đảo để thưởng thức phong cảnh của nơi đẹp nhất thế gian này đấy.
Ba chữ Thúy Vi Đảo làm Phó Thiên Lân giật mình kinh hoảng. Chàng liếc mắt qua khung cửa nhìn biển nước bao la thảng thốt hỏi:
- Thúy Vi Đảo? Không lẽ đây là Đông Hải ư?
Lúc này chàng mới để ý trong phòng ngoài chàng còn có hai người nữa. Một là thiếu phụ khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc áo dài đen ngồi bên một chiếc bàn ngọc, tay mân mê chiếc xương sọ người mà Bạch Y Đà Ông đã tặng chàng, gương mặt lộ vẻ bi thương. Người kia là một nàng con gái mặc áo đỏ đứng đằng sau lưng người thiếu phụ.Nàng này tuổi chắc không còn nhỏ, nhưng gương mặt tươi xinh thanh tú, dáng vẻ yểu điệu, đôi mắt sắc bén tựa dao. Hẳn tiếng nói vừa rồi là do cô nói. Thấy chàng dáng vẻ ngơ ngác như thế, cô gái áo đỏ thu luồng nhãn quang sắc bén, rồi mỉm cười nhỏ nhẹ nói, âm thanh trong trẻo quyến rũ lạ thường:
- Công tử nói đúng rồi đấy. Đây chính là Thúy Vi đảo ở Đông Hải, nơi mà tất cả nhân vật võ lâm đều coi là cấm địa không mấy kẻ dám liều lĩnh bước chân tới. Công tử là do vợ chồng Lục Dục Ôn Thần và Ngạo Sương Tiên Tử đưa từ Hoài Ngọc Sơn ra đây cùng với chiếc xương sọ người đó.
Phó Thiên Lân nghe nói lại càng kinh hoảng hơn. “ Thật ghê gớm thay mê hồn hương của Lưu Tử Uý. Đưa ta từ Hoài Ngọc Sơn ra tận Đông Hải mà ngỡ như chỉ qua một giấc ngủ.
Nơi đây nếu đúng là Thúy Vi đảo, vậy thì cô gái hồng y kia có lẽ là Hồng Y La Sát sư tỷ của Tỳ Bà Ngọc Nữ Đông Lục Hoa. Nhìn thái độ cung kính của cô ta thì không lẽ,... không lẽ người mỹ phụ đang cầm chiếc xương sọ người kia chính là Đông Hải Kiêu Bà, một trong số các hung thần ác sát Vực Ngoại Tam Hung mà giới giang hồ ai ai cũng đều kiêng sợ đó sao?” Trong lúc suy đoán, ánh mắt chàng vô tình luôn hướng về phía người thiếu phụ kia.
Thấy vậy, bà ta đặt chiếc xương sọ người lên trên bàn, khẽ thở dài một tiếng, đưa tay mời chàng ngồi vào chiếc ghế bên kia bàn nói:
- Phó công tử không cần phảì suy đoán! Ta chính là Nhuế Băng Tâm, người mà võ lâm vẫn gọi bằng cái ngoại hiệu khó nghe là Đông Hải Kiêu Bà. Lâu ngày thành quen, ta cũng chẳng phiền lòng nghe cái tên ấy nữa, thậm chí tên họ thực của ta ta cũng không mấy khi nhớ tới.
Nghe người mỹ phụ kia xưng danh là Đông Hải Kiêu Bà, Phó Thiên Lân không khỏi ngạc nhiên. “Trước giờ ta cứ nghĩ Đông Hải Kiêu Bà là một ma nữ hung ác giết người không ghê tay. Thật không thể ngờ người mỹ phụ dáng vẻ nhu mì, thái độ hoà nhã kia lại có thể là bà ta được. Chỉ có cô nàng Cổ Phiêu Hương kia thì quả thật xứng danh Hồng Y La Sát, nụ cười vừa tắt thì vẻ nham hiểm đã lộ rõ trên nét mặt rồi, gọi nàng ta mấy tiếng hồ ly tinh cũng không quá đáng...” Đông Hải Kiêu Bà dường như nhìn thấu tâm tư của Thiên Lân. Bà liếc mắt nhìn chàng mỉm cười hỏi:
- Phó công tử chắc đang phân vân tự hỏi tại sao ta trông lại không giống như lời thiên hạ vẫn đồn đại phải không? Người ta nói ta là kẻ hung tàn ác độc, giết người như ngóe, vậy mà giờ ngươi thấy ta lại có vẻ ôn hòa chứ gì?
Phó Thiên Lân lặng yên không đáp, Đông Hải Kiêu Bà thấy mình đoán có vẻ trúng tim đen chàng thanh niên trẻ này khiến chàng ta cúi đầu có vẻ xấu hổ, thì đắc ý mỉm cười nói:
- Nhuế Băng Tâm này cả đời đã quen với việc đối phó với những mưu sâu kế hiểm của bọn người trên giang hồ, một kế Giá hoa. Giang Đông nho nhỏ của lão gù đó, muốn gạt ta thật chẳng khác muốn một tay che cả bầu trời.Phó công tử, công tử có biết rằng lão gù đó tặng chiếc xương sọ người kia cho công tử là chẳng phải có ý tốt, mà chỉ là muốn lợi dụng công tử thực hiện cho được ý đồ của hắn hay không?
Phó Thiên Lân nhất thời nghĩ không ra Bạch Y Đà Ông Ông Vụ Viễn tặng chiếc xương sọ kia cho chàng là có ý đồ gì, chỉ biết lặng im nhìn lên Đông Hải Kiêu Bà chờ giải thích. Đông Hải Kiêu Bà trỏ chiếc xương sọ người đặt trên bàn, gương mặt lộ vẻ bi thương ngậm ngùi nói:
- Chiếc xương sọ người này, trước kia vốn là của một người tên gọi Thiết Biểu đạo nhân. Ông ta là sư huynh của Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử và cũng là bạn thân của ta. Sau khi ông ta bị mất mạng dưới lưỡi Chu Hồng Kiếm của Ông Vụ Viễn, ta và Tiêu Dao Tử đều tâm nguyện một điều là phải giết được Ông Vụ Viễn báo thù cho Thiết Biểu đạo nhân mới cam lòng. Cho nên, chúng ta đã phí bao ngày tháng luyện cho được hai món binh khí khả dĩ đủ sức đối phó với thanh Chu Hồng Kiếm của lão gù đó. Tiêu Dao Tử luyện được một loại vũ khí kì dị tên là Đảo Câu Thiết Tuyển Linh Xà Chiêu, còn ta thì luyện thành thanh Thiên Lam độc kiếm, chính là thanh kiếm mà võ lâm kẻ nào cũng kiêng nể.
Dừng một lúc, Đông Hải Kiêu Bà lại nói tiếp:
- Biết tin hai chúng ta đã luyện thành hai thần vật khắc chế được Chu Hồng Kiếm, lão gù đó tự biết không đủ sức chống lại, luôn phải lẩn tránh, chỉ e hai người chúng ta cùng tìm tới thì cái mạng hắn không thể giữ nổi. Nhưng kể ra tên gù này cũng có chút thông minh, trao chiếc xương sọ này cho ngươi định thi hành kế Giá hoa. Giang Đông...
Đông Hải Kiêu Bà thấy Thiên Lân vẫn ngơ ngác không hiểu cho lắm thì cả cười hỏi:
- Bên mình công tử lúc trước có đeo một thanh thiết kiếm, nghe nói hiện công tử đã tặng cho người khác. Chẳng hay công tử có biết về lai lịch và giá trị của thanh kiếm đó không?
Phó Thiên Lân cũng đang tò mò muốn biết lý do tại sao mà lắm kẻ trong võ lâm lại dòm ngó muốn cướp đoạt thanh Khiết Kiếm Chu Ngân của mình đến thế, nên chàng lắc đầu, đợi nghe lời giải thích của bà ta. Đông Hải Kiêu Bà cười nói:
- Công tử đã không rõ chuyện đó thì thôi, ta tạm thời cũng không muốn giải thích chi tiết làm gì! Ta chỉ có thể cho công tử biết rằng thanh kiếm ấy là một bảo vật vô cùng quý giá, có liên quan đến một nhân vật kì nhân quán thế trong võ lâm. Có kẻ hay được việc này nên đã phao tin khắp nơi, đồng thời ngấm ngầm theo dõi muốn cướp làm của riêng.
Phó Thiên Lân đang háo hức chờ nghe lai lịch thanh Khiết Kiếm Chu Ngân, ai ngờ Đông Hải Kiêu Bà không nói vào vấn đề đó, mà lại lan man toàn những chuyện khó hiểu nên cảm thấy rất chán nản. Hơn nữa lời nói của Đông Hải Kiêu Bà đã chưa chắc có thể tin.
Mụ ma đầu này ăn nói thì ra vẻ đường hoàng, nhưng ai biết con người thật mụ ta ra sao.Chính đệ tử thứ hai của mụ là Tỳ Bà Ngọc Nữ Đông Lục Hoa chẳng cũng có ý muốn đoạt thanh Khiết Kiếm Chu Ngân của chàng lúc ở Hoài Ngọc Sơn đó hay sao? Không lẽ lại không phải là làm theo ý bà ta? Chẳng qua cô ta mê say nghĩa đệ chàng là Tử Địch Thanh Loa nên chưa thể ra tay đó thôi. Đông Hải Kiêu Bà liếc thấy Phó Thiên Lân có vẻ nghi ngại, nhưng cũng không thèm để ý, tiếp tục nói:
- Lão gù đó cũng là một trong số những người muốn chiếm đoạt thanh Khiết Kiếm Chu Ngân. Chẳng qua lão là nhân vật có tiếng tăm trong giang hồ, không muốn bị mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ nên mới không dùng võ lực đoạt kiếm trong tay công tử mà dùng chiêu bài trao đổi, dùng Chu Hồng Kiếm để đổi lấy Khiết Kiếm Chu Ngân. Không ngờ lại bị công tử cự tuyệt. Mưu kế không thành, lão ta lại bày ra kế khác, cố tình tặng chiếc xương sọ người này cho công tử để dụ ta và Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử ra mặt sát hại công tử.
Phó Thiên Lân nghe Đông Hải Kiêu Bà kể chuyện Bạh Y Đà Ông muốn trao đổi kiếm với chàng, tặng chiếc xương sọ người cho chàng với giọng điệu dửng dưng y như người trong cuộc thì rất đỗi ngạc nhiên. Hồi lâu mới nghĩ ra rằng có thể vợ chồng Lưu Tử Uý, Phàn Tương đã thuật lại cho bà ta nên bà ta mới rõ chuyện như thế. Đông Hải Kiêu Bà vẫn tiếp tục nói:
- Công tử thân mang bảo kiếm, ai cũng có thể đoán được rằng tôn sư, hay ít ra là người đỡ đầu cho công tử cũng phải là kẻ võ công tuyệt thế. Một khi công tử bị mất mạng dưới tay Đông Hải Kiêu Bà và Tiêu Dao Tử thì tất không thể tránh khỏi có một trận ác đấu xảy ra. Không phải là lúc đó lão ta sẽ ở thế “Cò trai tranh chấp, ngư ông đắc lợi” hay sao?
Nghe đến đây thì Phó Thiên Lân mới thấy mọi chuyện sáng tỏ phần nào. “ Nếu đúng là vậy thì Bạch Y Đà Ông quả là kẻ hèn hạ hiểm ác, thật uổng danh một vị trưởng bối võ lâm cao thủ!” Đông Hải Kiêu Bà cười lớn nói:
- Lão gù đó quả nhiên tính toán rất kĩ lưỡng! Có điều lão ta nghĩ ta sẽ mắc mưu lão thì lão quả đã quá coi thường Đông Hải Kiêu Bà này rồi! Đông Hải Kiêu Bà này xưa nay chưa từng biết sợ một ai, nhưng ta với công tử chẳng có thù oán chi, ta muốn hại mạng công tử để làm gì? Vì thế công tử cứ yên tâm. Thúy Vi đảo của ta phong cảnh thoát tục, chẳng khác cõi đào nguyên. Công tử cứ thong thả dạo chơi thưởng ngoạn dăm bữa nửa tháng đợi ta tương kế tựu kế dụ lão gù ra đây. Biết đâu công tử lại được chứng kiến một trận đấu long trời lở đất. Mọi chuyện xong xuôi ta lập tức khiến Cổ Phiêu Hương đưa công tử trở về đất liền!
Phó Thiên Lằn nghe qua đã rõ hàm ý trong lời nói của Đông Hải Kiêu Bà. Bà ta tuy không có ý sát hại chàng nhưng lại muốn giam lỏng chàng tại đảo Thúy Vi hàng nửa tháng, muốn chàng làm mồi câu con cá là lão gù Bạch Y Đà Ông mắc mưu. Hành động này so với Bạch Y Đà Ông có khác gì nhau. Nghĩ đến chuyện bị người khác áp chế, lòng tự ái nổi lên,Thiên Lân nổi nóng nói:
- Nhuế lão tiền bối! Phó Thiên Lân bản tính tự do. Tự biết võ nghệ non kém chẳng bằng ai, nhưng thà chịu rơi đầu dưới thanh Thiên Lam độc kiếm cũng không muốn bị giữ một ngày trên Thúy Vi đảo...
Nghe Phó Thiên Lân nói vậy, Hồng Y La Sát Cổ Phiêu Hương đứng cạnh đưa đôi mắt sắc hơn dao liếc chàng, “hứ” một tiếng. Đông Hải Kiêu Bà ngược lại, giữ dáng vẻ ôn hoà mỉm cười nói:
- Tuổi trẻ mà chí khí cao như thế! Thật đáng khen! Nhưng Thúy Vi đảo nằm giữa vùng biển nước mênh mông, xa cách với đất liền, lại được canh giữ nghiêm ngặt. Công tử có mọc cánh cũng khó lòng thoát khỏi đây được. Chi bằng ngoan ngoãn ở lại đây nghỉ ngơi rong chơi ít lâu, vậy có hơn không?
Thiên Lân nghe nói cũng hiểu là không thể làm gì khác được, nhớ tới kỳ hạn nửa tháng hẹn gặp với người bạn mới Tử Địch Thanh Loa lúc trước thì thở dài buồn bã, nét mặt lộ vẻ không vui. Thấy vẻ mặt chàng như thế, Hồng Y La Sát cất tiếng cười khanh khách nói:
- Thúy Vi Đảo là võ lâm thánh địa hiện thời, biết bao nhân vật giang hồ hy vọng được đặt chân lên đảo một lần ngõ hầu được chiêm ngưỡng phong thái của sư phụ bản cô nương mà không đứợc. Công tử được hưởng diễm phúc như vậy mà mặt mày lại trông như đứa trẻ con bị phạt thế kia sao? Giờ cũng tới giờ tĩnh toa. của sư phụ, để ta đưa công tử đi dạo một vòng quanh Thúy Vi đảo. Tiện thể ghé qua chỗ ăn nghỉ của công tử xem ta sắp đặt có được vừa ý hay không.
Nàng nói rồi đứng dậy đến đầu bậc thang lâu, nghiêng mình chờ đợi. Thiên Lân rơi vào tình cảnh như vậy không biết làm gì hơn, bất đắc dĩ đứng dậy cúi mình thi lễ với Đông Hải Kiêu Bà rồi đi theo Cổ Phiêu Hương. “ Dù gì bà ta cũng là võ lâm tiền bối, thân phận cao hơn mình. Hơn nữa đối xử với ta cũng chưa có gì quá đáng. Ta có cúi chào bà ta cũng không có gì là không được. Rồi từ từ sẽ kiếm cách thoát thân sau vậy”.
Sau khi xuống lầu, Thiên Lân theo chân Cổ Phiêu Hương đi qua rặng liễu, hoa viên, vòng qua một ngọn núi nhỏ thì tới một tiểu trúc lầu hai tầng cất bên một ngọn suối nhỏ bên vách núi. Nước chảy róc rách hiền hoà, phong cảnh nơi đây thật u nhã vô cùng.Cổ Phiêu Hương đưa Thiên Lân lên lầu rồi liền mỉm cười nói:
- Tiểu trúc lâu này gọi là Ấp Thúy Lầu. Nơi đây phong cảnh rất u tĩnh. Qua mỏm núi phía trước kia là tới Cô Hồng tiểu trúc, là nơi ở của ta.Nếu công tử có cần sai khiến gì thì cứ thông báo với ta cũng tiện. Công tử bị nhiễm Ôn Thần tán của vợ chồng Lưu Tử Uý, là một loại thuốc mê rất mạnh. Trong một hai ngày tới có thể ăn chưa được ngon miệng. Vậy xin công tử hãy tạm nghỉ ngơi, chờ ta sửa soạn một vài món ăn nhẹ tiếp đãi công tử cho ra tình chủ khách.
Dứt lời, nàng ta lại liếc mắt nhìn Thiên Lân mỉm cười, rồi không thấy nàng ta có động tác gì lạ, chỉ thấy một làn gió thơm nhẹ thoảng qua, thân hình nàng bay bổng xuống dưới.
Trong dáng vẻ thanh thoát như một tiên nữ hạ phàm vậy.
Phó Thiên Lân từng được nghe người em kết nghĩa là Tử Địch Thanh Loa nói:
Hồng Y La Sát là một cô gái dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc, nhưng tâm địa gian xảo ác độc như rắn rết. Nhưng nay gặp mặt, chàng thấy ngoài đôi mắt lộ rõ vẻ thông minh sắc sảo, còn lại lời nói cử chỉ đều toát lên vẻ hoà nhã ôn nhu. Mà võ công nàng ta cũng tỏ ra rất cao siêu. Nghĩ tới chuyện võ công chàng lại lạc sang chuyện so sánh võ công của mình với Cổ Phiêu Hương, chắc chắn khó có thể địch nổi nàng ta. Nếu vậy so với Đông Hải Kiêu Bà lại càng một trời một vực. Như thế này thì chuyện rời khỏi Thúy Vi đảo này cầm chắc không thể thực hiện được. Đành phải lỗi hẹn với nghĩa đệ mà thôi. Nhưng ngày nào Bạch Y Đà Ông còn chưa tới thì chàng còn bị giữ lại nơi này, nếu Bạch Y Đà Ông không tới, chàng chịu suốt đời sống trên đảo này hay sao?
Trong lúc Thiên Lân đang suy nghĩ miên man thì Hồng Y La Sát đã dẫn hai nàng thị tỳ bưng thức ăn lên. Nàng liếc nhìn Thiên Lân mỉm cười thỏ thẻ:
- Phó đệ hãy dùng thử mấy món ăn tự tay tỉ tỉ nấu cùng rượu Bách Hoa Xuân cũng do tự tay tỉ tỉ cất xem so với món ăn và rượu nơi Trung Nguyên của đệ thì thế nào?
Phó Thiên Lân nghe Hồng Y La Sát tự nhiên thay đổi cách xưng hô tỉ tỉ đệ đệ ngọt xớt thì khẽ cau mày, nhưng sau giây phút, chàng quyết định cứ đẩy thuyền theo gió, nương theo cách đối xử của nàng ta mà ăn nói, biết đâu có thể lợi dụng cảm tình của nàng ta mà thoát thân khỏi nơi đây được cũng nên. Nghĩ đoạn chàng liền vui vẻ bưóc lại bàn ăn.
Trên bàn đã bày sẵn bốn đĩa thức ăn mùi hương rất thơm ngon, một chiếc hồ rượu bằng ngọc và hai chiếc chén rượu ngọc nhỏ, bên ngoài chạm hình con rồng cuộn khúc, nét chạm rất tinh xảo sống động đủ thấy hai chiếc chén thuộc loại quý. Phó Thiên Lân cầm đũa gắp thử món cá. Chàng rất ngạc nhiên vì đó là cá nước ngọt, nhưng lại rất tươi ngon.
Giữa biển nước bốn bề kiếm đâu ra món này cho được. Hồng Y La Sát vừa cầm hồ rót rượu vừa mỉm cười nói:
- Phó đệ, đệ đừng ngạc nhiên! Sư phụ rất lưu tâm chuyện ăn uống trên đảo. Hàng ngày đều có người chở các đồ thực phẩm tươi ngon từ trong bờ đưa ra cung cấp, vì thế tuy là trên đảo, nhưng đảo Thúy Vi này không thiếu thốn gì, thực là nơi hạnh phúc vô cùng. Đệ có muốn làm một người khách thường xuyên của đảo không?
Thiên Lân cất tiếng cười vang, đáp:
- Thiên Lân này chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, sợ không có được cái diễm phúc được sống mãi nơi tiên cảnh này.Cổ cô nương..... Nói tới đây Thiên Lân mới sực nhớ ra Phiêu Hương lớn hơn mình phải tới khoảng, tuổi, mấy chữ cô nương đem ra nói với nàng ta e là không được thích hợp cho lắm. Mà gọi bằng cái khác thì chàng lại chưa nghĩ ra đâm ra hơi lúng túng. Hồng Y La Sát thấy vậy thì cười nói:
- Tỷ tỷ năm nay hai mươi bảy tuổi, chắc lớn hơn Phó đệ vài tuổi. Đệ gọi ba tiếng Cổ tỷ tỷ là được rồi!
Phó Thiên Lân thầm nghĩ “Những nơi nước đục bùn lầy có khi lại là nơi sen thắm ngát hương sinh sôi...Cô nàng Cổ Phiêu Hương này, không chừng ta lại cảm hoá được cô ta cũng nên. Nếu vậy không phải là ta đã lập một đại công đối với đồng đạo võ lâm hay sao?”Nghĩ đoạn, chàng liền mỉm cười nói:
- Cổ tỷ tỷ à, Thiên Lân chẳng muốn có một tỷ tỷ có cái tên mới nghe đã khiến người ta ghê sợ như vậy đâu! Mà tỷ thì không hề đáng sợ chút nào. Hay là đệ gọi tỷ bốn tiếng Hồng Y Quan Âm nhé?
Hồng Y La Sát cười khanh khách liếc nhìn chàng nói:
- Ngoại hiệu là do bọn người đa sự trong giang hồ rảnh rỗi đặt cho, hơi đâu để ý làm gì cho mệt. Đệ là người hào sảng như thế mà cũng chú ý tới những chuyện không đâu vậy sao? Chúng ta hãy cứ ăn uống cho thật no say đã...
Vừa nói, nàng ta vừa nhẹ tay rót Bách Hoa Xuân tửu ra chén. Rượu trong tay ngọc hoà sắc quả thật tuyệt mỹ vô cùng. Hương mỹ tửu cùng hương mỹ nhân khiến lòng người ngây ngất. Phó Thiên Lân đưa chén rượu lên môi thì bỗng nhiên giật mình nghĩ ra mình đang ở Thúy Vi đảo cùng một ma đầu giết người không ghê tay, chứ chẳng phải đang ở Trung Nguyên cùng bằng hữu, chén rượu ngập ngừng nơi đầu môi.Thấy dáng vẻ nghi ngại của chàng, Cổ Phiêu Hương biết ý, mỉm cười quay mặt đi nói với giọng vừa như chế giễu, lại vừa như có vẻ giận dỗi:
- Đệ thận trọng như vậy rất phải. Rượu này quả thật không nên uống. Tỷ đã hoà trong đó chất xuân dược cực mạnh, nếu đệ uống vào rồi thì e là...
Thiên Lân không để cho nàng ta nói hết câu, vội uống một hơi cạn chén và đưa mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, cười nói:
- Rượu ngon! Quả thật là rượu ngon! Cho dù những điều tỷ nói là thật... chết dưới tay mỹ nhân như tỷ Thiên Lân cũng chẳng hề hối tiếc!
Hồng Y La Sát nhìn Thiên Lân một chặp rồi gật đầu khen:
- Tính ương ngạnh cuồng ngạo của đệ quả thật rất đáng yêu! Nhưng để tỷ nói cho đệ nghe. Hai chiếc chén ngọc này là bảo vật từ đời xưa, người ta vẫn gọi là Bàn Long ngọc bôi,cho dù là chất độc loại nào, mạnh tới đâu khi hoà vào nước hay rượu trong chén này đều sẽ bị hóa giải ngay tức khắc. Vì thế, đệ có thể yên tâm mà cạn với tỷ ly nữa chứ?
Thiên Lân nghe nói bèn cầm chiếc chén trên tay ngắm nghía. Chợt một làn gió nhẹ từ đâu thoảng qua đưa vào phòng một hương thơm mát dịu khoan khoái vô cùng. Hồng Y La Sát đứng lên chạy ra ngoài cửa, đoạn vẫy tay gọi Thiên Lân:
- Phó đệ hãy ra đây thưởng lãm một trong số ba bảo vật của Thúy Vi Đảo này!
Thiên Lân đứng đậy bước theo ra trước lan can. Hồng Y La Sát mỉm cười chỉ ngón tay ngọc vào một bụi lan lá đen như huyền châu nói:
- Vừa rồi đệ có thấy mùi hương thanh nhã theo gió thoảng qua phòng không? Chính là từ bụi lan này đấy. Loại lan này đặc biệt quý. Phải hai mươi năm mới trổ hoa một lần, hai lần trổ hoa mới kết thành một trái duy nhất...
Nghe tới đây, Thiên Lân chợt nhớ tới loại trái mà chàng từng nghe phu phụ Lục Dục Ôn Thần Lưu Tử Uý và Ngạo Sương Tiên Tử Phàn Tương ao ước bèn buột miệng nói:
- Ngọc Hương Lan? Là loại trái có thể giữ được gương mặt tươi nhuận, nhan sắc tươi thắm, trẻ mãi không già đó chăng?
Hồng Y La Sát hơi ngạc nhiên thấy chàng biết rõ loại lan này đến thế, nhưng cũng nhanh chóng đoán biết được mọi chuyện, cười nói:
- Là do vợ chồng Lưu Tử Uý đã cho đệ biết phải không?
Thiên Lân gật đầu hỏi lại:
- Vợ chồng lão đã hao tâm tổn sức, bắt cả đệ tới đây ngõ hầu xin được một trái Ngọc Hương Lan. Không hiểu họ có được Đông Hải Kiêu Bà chấp thuận hay không?
Hồng Y La Sát khẽ cau mày nói:
- Phải một năm nữa bụi lan này mới trổ hoa và kết trái. Sư phụ đã chấp thuận và hẹn với hai người bọn họ sang năm ra đây nhận trái quý.
- Với danh vọng cao quý của Đông Hải Kiêu Bà lão tiền bối, không biết năm sau hai vợ chồng lão tới đây có được toại nguyện?
Hồng Y La Sát cười nhạt nói:
- Người trong giang hồ bất luận danh tiếng cao thấp đều phải tôn trọng chứ tín. Một lời đã nói bốn ngựa khó theo. Năm sau vợ chồng họ Lưu tới đây thì tất nhiên sư phụ sẽ giữ lời hứa tặng vợ chồng lão trái Ngọc Hương Lan kia!
Nhưng liệu có ai dám bảo đảm vợ chồng lão sẽ sống được đến lúc đó mà đặt chân lên được đảo Thúy Vi này!