Cả người Wendy run rẩy. Con mèo đen đến gần. Gần hơn.Lưng Wendy cong cao hơn. Em xù hết lông lên.- Meo o o r r! - Wendy gào! - Xì xì i i xịt! - Em phun hơi nước phì phì.Con mèo kia đứng lại.Đấy là khoảng thời gian Wendy cần.Em quay người lại, nhảy vọt lên cây thông. Dùng vuốt bám chặt, em leo lên.Em nghe tiếng con mèo đen bám theo em. Độ nặng của nó làm rung chuyển cái cây.Wendy leo cao lên, đến những cành nhỏ gần trên ngọn. Em ẩn mình trong cụm lá dày ter6n ngọn.Con mèo đen cứ bám theo.Nhưng nó leo chậm. Bởi thân hình quá lớn nên nó phải thận trọng với mấy cánh cây bé gần trên ngọn.Wendy nằm yên không cử động. Gã ma mèo đen kia mà khó phát hiện ra em!Nhưng vết cào trên chân em bắt đầu nhức. Wendy cúi xuống liếm theo bản năng.Gã ma mèo lần đến chỗ Wendy. Nó phát hiện ra tiếng động, nó leo đến gần hơn.Wendy thu nhỏ người vào đám lá thông. Em không thể leo lên thêm nữa.Gã ma mèo đen đến gần thêm.Bây giờ, nó chỉ còn cách Wendy chưa đầy một mét. Nó nhìn thẳng vào mặt em, phun nước bọt phì phì.Wendy nhắm mắt, đợi bị tấn công.Em cảm thấy có sự di chuyển đột ngột, em mở mắt ra.Em không thể tin những gì mình thấy. Gã mèo đen đang leo xuống cây. Gã đã bỏ đi xa. Em nhìn theo cho đến lúc nó biến mất.Sao nó không tấn công mình nhỉ? Cái gì làm nó sợ bỏ đi nhỉ?Wendy phát hiện thấy bầu trời đang sáng dần lên ở phương đông. Những bóng ma kinh hoàng biến mất. Lần đầu tiên trong đêm, Wendy không thấy sợ. Bây giờ em đã bình yên.Chỉ trừ một rắc rối nhỏ.Da em bắt đầu ngứa. Chân em bắt đầu nhức nhối. mặt em vặn vẹo khi mũi và miệng dịch xa nhau ra.Em đang đổi lốt trởi lại!Chưa hết một phút, Wendy lại trở thành một cô gái.Một cô gái mắc trên ngọn cây thông.Trên một trong những cành cây cao vút, rậm rì. Em cảm thấy nó bắt đầu cong oằn vì độ nặng của em.Wendy quờ tay và chân quắp lấy nó. Khi tim em bớt đập mạnh, em nhìn xuống.Khoảng cách quá xa... quá xa...Không có cách nào để em tụt xuống.