- Giết tôi ư? - Andrew gào lên. - Không!- Giết. - Ma cà rồng nói. - Cả lũ chúng mày.Andrew nghe tiếng động sau lưng, cậu quay lại.Emily đang cố mở lối ra.Đi đi, chị! Andrew nghĩ. Hãy đi và cầu người đến giúp!Nhưng ma cà rồng lại nhanh hơn chị. Nó nhảy chặn trước cửa và đưa tay chộp lấy chuỗi hạt của Emily. Emily ho khan một tiếng. Ma cà rồng kéo chuỗi hạt lôi Emily trở lại căn phòng. Nó mỉm cười. Nanh nó nhọn và sắc lẻm. Nó nhìn từ Emily đến T.J rồi quay sang Andrew.- Ba con mồi ngon lành. - Nó nói. - Thực đơn tối của ta có đến ba món ngon quá.- Hãy giết tôi! - Andrew tình nguyện. - Và hãy thả họ ra.- Đâu dễ thế. - Ma cà rồng xoa hai bàn tay vào với nhau rồi vươn ra chộp lại chuỗi hạt trên cổ Emily. - Ta nghĩ, ta sẽ bắt đầu từ con bé này. Ôi! Ngon quá.Nó kéo mạnh chuỗi hạt.Emily nhắm mắt lại khi bị con ma kéo lại gần.Andrew muốn mình có thể làm cái gì đó. Nhưng biết làm gì bây giờ? Cậu chỉ là ma cà rồng - tập sự. Cậu không đủ sức để chống lại một con ma cà rồng - chuyên nghiệp.Con ma kéo Emily lại gần hơn.Andrew thấy cái mũi đầy tàn nhang của chị chun lại khi ngửi phải mùi hôi toát ra từ ma cà rồng.- Buông tôi ra! - Emily thét và bỗng nhiên cơ thể chị lùi lại.Andrew nghe một tiếng bựt khi chuỗi hạt của Emily bung ra. Hàng trăm viên ngọc lăn khắp sàn.Ma cà rồng đứng sững lại. Nó cứ đứng nhìn trân trân xuống sàn và nhìn sợi dây xâu chuỗi hạt trong tay.Andrew nhìn xuống. Ngọc bắn tung toé khắp nơi: dưới những chiếc ghế, dưới cả xô pha. Chúng có bao nhiêu nhỉ? Hai, bốn, sáu... Có biết bao nhiêu là viên ngọc xinh xắn!Emily chộp vội tay Andrew:- Lạ thật! - Chị thì thào. - Nhìn kìa! Nó không cưỡng nổi việc đếm những hạt li ti ấy!- Ủa? - Andrew giật mình nhìn Emily. Cậu thấy con ma vẫn đang đếm hạt ngọc. Cậu cũng cúi nhìn xuống. Cậu đang ở đâu nhỉ? Mười, mười hai, mười bốn...- Đừng đếm nữa! - Emily giật mạnh áo Andrew. - Đi thôi! Emily lôi cậu em về phía T.J. Cái nhìn trân trân về phía trước mặt của cậu bạn đã làm Andrew tỉnh ra.- Giúp chị đỡ nó dậy, Andrew. - Emily bảo. - Chúng ta phải ra khỏi đây ngay.Andrew và Emily kẹp hai bên nách xốc T.J dậy, lôi nó ra khỏi phòng khách, bước dọc hành lang. Chúng dừng lại khi đến cửa trước.- Chúng ta không thể cứ kéo T.J như thế này suốt chặng đường từ đây đến nhà được. - Andrew nói.Emily gật đầu:- Chúng ta phải làm nó thoát khỏi trạng thái bị thôi miên.- T.J! - Andrew nhẹ nhàng lay bạn.- Tỉnh lại đi! - Emily bật ngón tay trước mặt nó.Đôi mắt T.J vẫn nhìn vào khoảng không.- T.J! - Andrew lay mạnh hơn. - Tỉnh dậy! Tỉnh lại đi!Vẫn không lay chuyển. Emily dang tay tát mạnh vào mặt T.J.- Ối! - T.J hét lên. Nó đưa tay sờ má. - Đau quá!- Xin lỗi! - Emily nói nhỏ. - Mau lên. Andrew. Mở cửa ra!Andrew vặn nắm đấm, đẩy mạnh nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích. Emily cố lắc mạnh khoá và giật nắm đấm nhưng vẫn không ăn thua.- Chắc con ma đã khoá cửa. - Andrew nói.Đến phiên T.J giật nắm đấm, cửa vẫn không mở.- Đi thôi. - Emily nói. - Ta ra bằng cửa sau.- Hãy đợi đã! - Andrew hét. - Bọn ta sẽ phải đi gần con ma. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó đếm xong?- Ta phải đi nhanh. - Emily nói. - Đấy là lối thoát duy nhất.Cả ba đứa chạy về phía cuối của toà lâu đài.Andrew lao thẳng đến cửa bếp. Cậu vặn nắm đấm. Cửa không nhúc nhích. Cửa phía sau cũng bị khoá. Andrew cố đẩy một trong số các cửa sổ. Chẳng ích gì. Chúng đã bị đóng đinh.- Nó sắp đếm xong rồi đấy! - Andrew than.- Nghe kìa! - Mắt Emily mở to.- Chị nghe tiếng bước chân!Andrew cũng nghe. Chị cậu nói đúng. Ma cà rồng sắp đến.Andrew nhìn quanh phòng hòng tìm một lối thoát. Các cửa sổ bị đóng chặt. Cửa lớn bị khoá. Cánh cửa mở được duy nhất là cửa mở ra hành lang.Nhưng nơi ấy đang vang tiếng chân của con ma.Đó là nơi ma cà rồng sẽ xuất hiện.- Nó sẽ giết chúng ta! - Andrew kêu lên. - Chúng ta đã bị kẹt rồi.