Da mặt Andrew chuyển sang màu hồng sáng bóng. Những nốt tàn nhang trên mặt cậu biến thành những chấm đỏ sẫm. Trông cậu cứ như vừa bị quay trên bếp lò. Andrew đưa tay sờ má. Cậu nghĩ cậu hơi bị sốt nhưng da cậu vẫn lạnh. Lạnh và xù xì.- Mình bị gì vậy? - Cậu hỏi T.J.- Tại mặt trời đó mà. - T.J giảng giải. - Ma cà rồng không thể ra ngoài mặt trời. Nhớ chưa? Để tớ kiểm tra cổ cậu xem nào.Andrew cúi đầu xuống. T.J quan sát mấy vết đốt.- Vẫn còn. - T.J nói. - Như thế cậu vẫn chưa là ma cà rồng chuyên nghiệp. Cứ ở lại trong này, tớ sẽ quay lại ngay.T.J ra khỏi phòng. Khi quay lại, nó ôm một đống quần áo.- Tớ đột nhập vào phòng Chứa Đồ Đánh Rơi.Nó lần lượt thả từng cái áo xuống sàn, trừ chiếc áo choàng có mũ trùm đầu màu xanh hải quân. Nó đưa áo cho Andrew.- Mặc vào đi!Andrew mặc áo vào:- Dẫu sao thì cậu cũng gặp rắc rối rồi đấy! - T.J đội cái mũ lên đầu Andrew. - Hôm qua cậu ăn tỏi. Hôm nay cậu lại định nướng bản thân mình.T.J rút sợi dây mũ cho đến lúc chỉ còn một vòng tròn nhỏ trên mặt Andrew.- Cậu ơi, mình còn phải thở nữa chứ!Andrew bảo. T.J nới bớt dây, nhưng không nhiều.- Cậu sắp thành ma cà rồng rồi, - nó bắt đầu thắt nút, - nhớ phải hành động theo đúng luật của ma cà rồng.T.J đội thêm cái mũ đi mưa màu vàng có lưỡi trai ra ngoài mũ áo choàng. Nó đưa cho Andrew một cái kính râm trắng gọng nhựa.- Tiếc thật! - Nó nói. - Đấy là cái kính duy nhất ở trong phòng Chứa Đồ Đánh Rơi.Andrew đeo kính vào. Cậu quay người nhìn vào gương. Trông cậu giống như một du khách được trang bị đến tận răng, sẵn sàng chống lại cả... mưa và nắng.- Cậu có nghĩ thầy Landis sẽ cho mình vào học giờ tiếng Anh trong bộ trang phục này chứ? - Andrew hỏi.T.J ra chiều suy nghĩ.- Hãy đổi giọng đi. - Nó gợi ý. - Có lẽ thầy sẽ nghĩ bạn là học sinh mới đến từ một quốc gia khác.- Từ một hành tinh khác được không? - Andrew hào hứng hỏi.- Để mình nghĩ xem sao, - T.J nói, - Hãy thưa với thầy là cậu bị dị ứng với ánh nắng. Đấy là một căn bệnh thực sự. Chú Henry của mình thường bị như thế.- Thật đấy chứ? - Andrew chỉ tay về phía đôi găng. - Đưa hộ mình với.T.J trao cho cậu đôi găng len màu đen.- Mỗi ngày, cậu càng chuyển thành ma cà rồng hơn. - T.J nhắc nhở. - Chẳng mấy nữa mặt trời sẽ tiêu diệt cậu. - Nó bật ngón tay kêu cái tách rồi nói tiếp. - Ngay khi rọi vào cậu, nó sẽ biến cậu thành tro bụi.- Ý cậu là... mình sẽ chẳng bao giờ được ra ngoài vào ban ngày nữa à? - Nét mặt Andrew hiện vẻ lo sợ. - Mình sẽ không thể đi tắm biển hoặc đi bơi à?- Bơi thì chắc là không sao đâu, - T.J nói. - Cậu cứ đến bơi ở bể bơi trong nhà.- T.J! - Andrew gào lớn. - Mình chẳng muốn trở thành ma cà rồng đâu. Giúp mình với! Làm ơn giúp mình! Phải tìm cách để mình trở lại làm người.T.J lắc đầu.- Tớ không làm đâu. - Nó nói. - Dẫu sao tớ cũng phải đợi cho đến lúc cậu biến thành một con ma cà rồng thực sự.Andrew bước lùi lại hỏi.- Tại sao?- Bởi vì lúc ấy cậu có thể biến tớ thành ma cà rồng! T.J giải thích. - Thật tuyệt diệu! Chúng mình có thể lang thang suốt cả đêm để trêu chọc mọi người. Chúng mình có thể hớp hồn mọi người rồi bay đi! Bay đi! Thử nghĩ kỹ đi, Andrew! Chúng minh bay đi! Tuyệt vời quá!Andrew khẽ mỉm cười. Thôi được, nếu cậu trở thành ma cà rồng thì cậu cứ nghĩ về những mặt tốt của cuộc sống ma ấy. Cậu biết người cậu sẽ hớp hồn đầu tiên là chị Emily! Cô Biết Tuốt đã cho rằng Vết Bùn Kỳ Lạ Từ Sao Hoả là rất đáng sợ. Nhưng chuyện ấy có nghĩa lý gì khi so với một con dơi ma quái chập chờn bay vào phòng chị ấy.Andrew tưởng tượng thêm một lát nữa. Nụ cười cậu tắt dần. Duy chỉ nhát ma Emily là điều đáng để hoá thành ma cà rồng. ma cà rồng chỉ có một ích lợi duy nhất ấy thôi à? T.J xong việc ngay vừa lúc tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên.- Này! Andrew, hãy dũng cảm làm những gì tớ dặn đấy nhé. - Rồi nó động viên Andrew theo kiểu giọng của Quỷ Nhập Tràng. - Làm ma cà rồng rất tuyệt vời.Tối ấy, Andrew lên giường nằm nhưng cậu không tài nào ngủ được. Đầu óc cậu cứ nhớ mãi những chuyện xảy ra lúc ban ngày. Thật đúng là một ngày khủng khiếp! Cậu đã lang thang trong sân trường trung học Shadeside như một thằng ngốc. Trong lớp, các chàng trai chỉ chỏ vào cậu và cười thét lên. Khi cậu đi ngoài hành lang, các nam sinh đánh vào vai nhau và nói:" Nhìn kìa! Cái thằng ngố đeo kính râm đó! Nó là Andrew Griffin!".Thật đúng là một ngày khốn khổ mà lại kéo dài ra nữa chứ. Andrew trở mình. Có lẽ là tại cái giường. Chắc là cậu không còn được ngủ trên giường nữa. Nhưng cậu chưa muốn đi vào phòng vệ sinh. Chưa muốn! Cậu mệt mỏi nhưng không thể ngủ. Andrew tung chăn ra. Ăn tí gì đó chắc là cậu dễ ngủ. Sữa và bánh mì chẳng hạn. Andrew nhón chân đi xuống cầu thang. Cậu cố đi nhẹ chân để không làm mẹ thức giấc. Mẹ đã lo lắng nhiều vì cậu, vì những vết đỏ trên mặt cậu, về việc cậu ngủ trong buồng vệ sinh. Cậu không muốn làm mẹ buồn nữa. Không thể làm mẹ buồn. Chí ít là bây giờ. Cậu phải giữ cho đến khi không thể giấu được nữa mà phải nói:" Mẹ ơi! Mẹ có tin rằng con đã biến thành ma cà rồng không? "Ra ngoài hành lang, Andrew rùng mình. Mẹ cậu luôn tắt lò sưởi vào buổi tối. Cậu lần đến chỗ phơi đồ tìm chiếc áo len.Nhưng cậu đã tìm thấy thứ tốt hơn áo len. Tốt hơn nhiều! Một chiếc áo choàng cũ của mẹ cậu. Chiếc áo choàng màu đen, rất dài, tuyệt đẹp. Andrew mang chiếc áo vào bếp. Mặt trăng tròn vành vạnh đang chiếu qua cửa sổ nhà bếp. Cậu không cần bật đèn. Cậu choàng chiếc áo qua vai. Mẹ cậu không còn dùng chiếc áo ấy nữa. Cậu nghĩ mẹ sẽ không lưu ý là cậu đã khoác nó. Cậu cài nhanh mấy chiếc cúc áo. Chà! Chiếc áo như thể tiếp thêm sinh lực cho cậu. Cậu muốn mình ra ngoài đạp xe phóng đi. Cậu muốn phóng nhanh để tận hưởng khoái cảm do tốc độ mang lại.Andrew bắt đầu chạy quanh cái bàn trong bếp trước khi cậu biết mình đang làm gì. Cậu vỗ hai cánh tay lên xuống đều đặn. Cậu cảm thấy mình nhẹ bổng. Nhẹ hơn cả không khí! Như thể cậu đang bay. Cậu như thể sẵn sàng cất cánh.- Andrew! - Giọng Emily vang dội cả nhà bếp.Andrew thấy bóng chị đang đứng trên ngưỡng cửa. Cậu cười và giả vờ như không thấy chị. Cậu cứ chạy và vỗ vỗ tay lên xuống. Cậu chạy vòng vòng quanh bàn rồi nhảy xổ vào Emily.- Này! - Emily vừa quát vừa lui lại. - Có thôi đi không!Andrew lảng ra rồi lại chạy quanh bàn. Lát sau cậu chồm tới đứng ngay trước mặt Emily. Cậu trợn mắt nhìn chị. Cậu cảm nhận như thể có một luồng nhiệt lượng trào lên mắt cậu. Luồng nhiệt ấy lớn đến nỗi như chi phối cả tư duy cậu, như cậu muốn sử dụng nó để thôi miên Emily.- Thôi ngay! - Emily quát nhưng chị lại tránh cái nhìn ấy. - Tao thề là nếu mày còn làm cái trò ma cà rồng ấy trước mặt bạn bè tao thì tao sẽ giết chết mày!Andrew cảm thấy hơi sợ. Khi mắt Emily không nhìn cậu nữa, luồng nhiệt kia dường như giảm xuống.Quả đúng là như thế. Andrew bắt đầu thấy run rẩy. Cậu nhận ra là mình đang đứng trong bếp, đang vận chiếc áo choàng cũ của mẹ ra bên ngoài bộ đồ ngủ của mình và cậu đang cố hớp hồn Emily. Theo cách của ma cà rồng. Cậu chẳng muốn làm những hành động ấy. Nhưng cậu như thể đang bị ai đó hớp hồn. Không phải Emily, chính cậu là người đang bị kẻ khác điều khiển. Một cơn sóng mệt mỏi quét qua người Andrew. Cậu bước qua Emily để ra ngoài. Emily bước theo cậu. - Andrew! - Chị gọi. - Có chuyện gì vậy?Cậu không trả lời. Cậu vẫn mặc chiếc áo choàng và đi lên cầu thang.- Andrew! - Chị gọi. - Chị đã sợ trò ma cà rồng này rồi. Chị chẳng đùa đâu!Andrew khoá chặt cửa phòng mình. Rồi cậu vào phòng vệ sinh nằm như tối hôm trước. Cậu cố quấn mình trong chăn và treo ngược chân lên dây phơi đồ. Động tác ấy thật không dễ nhưng cậu vẫn cố làm cho bằng được.Cậu treo mình như thế một hồi lâu và nghĩ ngợi. Cậu giật nảy mình khi nghe một tiếng động. Cửa phòng cậu bật mở ra, có ai đó đang bước vào. Vào phòng cậu!Cậu nghe tiếng bước chân đền gần, gần hơn nữa. Andrew nín thở. Cậu nghe tim mình nện thình thịch.Mẹ cậu vẫn ngủ khi cậu trở lại cầu thang nhưng Emily chưa ngủ. Đấy chắc là Emily. Chị ấy đã tìm được chìa khoá.- Đi đi, Emily! - Cậu quát qua cửa buồng.Emily không trả lời.- Em không đùa đâu, Emily! - Andrew gào lên. - Chị đi đi!- Ta không phải Emily. - Một giọng nói nho nhỏ cất lên. Nó không giống giọng của Emily.Cửa buồng vệ sinh bật tung ra. - Khô..ô...ônggg! - Andrew dùng hết sức lực hét lớn. - Đư..ừ..ừng!