Tô Ngọc Quyên ngập ngừng đáp:- Hiểu thì hiểu rồi nhưng...Cao Thanh Vân ngắt lời:- Đã hiểu là được, không còn nhưng gì nữa. Muốn biết cô có phải là người đúng loại với tại hạ hay không, câu chuyện giản dị lắm. Tại hạ hỏi cô mấy vấn đề cô chỉ thành thật trả lời là tại hạ biết kết quả ngay. Chẳng hiểu Tô cô nương có vui lòng phúc đáp chăng?Tô Ngọc Quyên chau mày ngẫm nghĩ. Giả tỷ đối phương dùng võ lực uy hiếp thì dù hiển nhiên không địch nổi, mụ cũng chịu chết chứ không trả lời song tình hình hiện giờ lại khác hẳn.Vấn đề là ở chỗ Cao Thanh Vân đem người sai khiến mình ra làm mồi chứ không phải ở chỗ gã có giết chết được mụ hay không. Mụ không còn bị mất mặt nữa. Đây là một cuộc trao đổi thuần túy.Dĩ nhiên Tô Ngọc Quyên nóng lòng muốn biết ai là kẻ thuê mướn hung thủ. Còn mụ bị giết hay không là vấn đề thứ hai.Mụ ngẫm nghỉ một lúc rồi nói:- Trước hết tiện thiếp muốn hiểu rõ các hạ có giữ lời hứa hay không? Khi tiện thiếp trả lời các hạ rồi, các hạ nhất định cho tiện thiếp hay kẻ nào chỉ sử vụ này chứ?Cao Thanh Vân đáp:- Tuy tại hạ mang tiếng là người hung ác không tử tế gì nhưng bình sinh coi trọng nhất là chữ tín. Một khi đã hứa với ai điều gì quyết chẳng sai lời.Tô Ngọc Quyên bất giác mỉm cười hỏi:- Hay lắm! Tiện thiếp tin ở các hạ. Nếu các hạ không phải là người thủ tín thì còn ai dám mướn các hạ giết người, có đúng thế không?Cao Thanh Vân đáp:- Cô nương đã đồng ý, vậy tại hạ xin hỏi:Cô nương có phải là người lòng dạ lạnh lùng, tính tình độc ác không?Tô Ngọc Quyên xoay chuyển ý nghĩ rất mau:- Hắn chuyên nghề đâm thuê chém mướn, dĩ nhiên thủ đoạn tàn ác lòng dạ lạnh lùng.Vậy ta nói thẳng ra mới là người đồng loại với hắn.Mụ liền đáp:- Đúng thế!Cao Thanh Vân không lộ vẻ gì lại hỏi:- Vậy cô nương đã làm việc nào thương thiên bại lý, mất cả nhân tính chưa?Tô Ngọc Quyên gật đầu đáp:- Có rồi Trong đầu óc mụ liền nhớ lại mụ đã phản bội sư môn, tàn sát đồng đạo.Cao Thanh Vân hỏi:- Cô nương có phải là người phóng đãng không?Tô Ngọc Quyên cười đáp:- Các hạ thử coi sẽ rõ.Cao Thanh Vân chẳng những không thích gì nụ cười của mụ, hắn còn lộ vẻ nghiêm nghị đáp:- Tại hạ không dám. Cô nương là người xinh dẹp như vậy, tấm thân lại cực kỳ khêu gợi, nếu tại hạ thử thách tất khó lòng tránh khỏi sa vào cạm bẫy ôn nhu. Đây là một cấm giới nghiêm ngặt nhất đối với người hành nghề như tại hạ.Tô Ngọc Quyên thản nhiên cười hỏi:- Cái đó là tùy tâm các hạ. Các hạ còn hỏi gì nữa không?Cao Thanh Vân hỏi:- Những lời phúc đáp của cô nương khiến cho tại hạ vô cùng thỏa mãn. Bây giờ chỉ còn vấn đề làm thế nào để chứng minh những lời cô hoàn toàn đúng sự thực thì tại hạ mới tin được.Hắn nói vậy rất là hợp lý. Tô Ngọc Quyên đáp:- Tiện thiếp nói cho các hạ hay là tiện thiếp đã phản bội sư môn còn trợ giúp đối phương giết chết khá nhiều đồng môn. Hiện giờ cũng đang tiến hành việc hạ sát một tiểu sư muội.Cao Thanh Vân gật đầu nói:- Hay lắm! Tại hạ quyết định xong rồi.Tô Ngọc Quyên giục:- Vậy các hạ nói maư. Tiện thiếp nóng lòng muốn biết.Cao Thanh Vân ngập ngừng đáp:- Tuy tại hạ làm thích khách để lấy tiền, hay gọi là hung thủ cũng thế, nhưng cũng có điều cấm kỵ nhất là không hạ sát người tử tế. Nếu cô nương quả là hảo nhân thì tại hạ quyết chẳng ra tay. Đó chính là nguyên nhân khiến cho tại hạ đã phí nước bọt và mất thì giờ.Tô Ngọc Quyên biến sắc hỏi:- Các hạ cũng là bạo đồ của phái Thiên Thai, còn nói chuyện xấu tốt gì nữa?Cao Thanh Vân mặt lạnh như tiền đáp:- Đó chỉ là bề ngoài mà thôi! Sự thực tại hạ không thừa nhận.Tô Ngọc Quyên hỏi:- Chà chà! Việc đó mà các hạ còn phủ nhận được ư?Cao Thanh Vân đáp:- Cái đó là việc riêng của tại hạ, cô nương bất tất phải nhọc lòng. Bây giờ cô nương muốn biết ai đã mướn tại hạ giết cô phải không?Tô Ngọc Quyên hằn học đáp:- Nói đi! Các hạ nói xong là tiện thiếp ra tay hạ sát các hạ.Cao Thanh Vân nói:- Hai năm nay tại bạ khổ công luyện môn “ Tam tài nhất thức” của tệ phái đến trình độ xuất thần nhập hóa. Chiêu thực này gồm ba chiêu thiên địa nhân dung hợp vào một đao phóng ra. Khắp thiên hạ không còn ai là địch thủ. Chờ lát nữa chúng ta động thủ, cô nương chỉ cần coi tại hạ phóng ra một đao là đánh rơi được kiếm trong tay cô nương. Khi đó cô nương phải nhắm mắt chờ chết.Tô Ngọc Quyên nửa tin nửa ngờ. Mụ đứng đậy vung cước đá về phía saư. Cái ghế ngồi bay ra hơn trượng đánh “binb” một tiếng.Động tác của mụ mau đến nỗi không thể hình dung được. Lúc này mụ đã rút kiếm ra khỏi vỏ, ngưng thần để chờ đối phương động thủ. Mụ nói:- Đừng khoác lác nữa. Ta chưa từng nghe nói đến tuyệt nghệ “tam tài nhất thức” của phái Thiên Thai thì nó không thể là một môn thiên hạ vô địch.Cao Thanh Vân đứng dậy nói:- Đêm nay thế nào cô cũng phải chết nên tại hạ không sợ tiết lộ bí mật. “Tam tài nhất thức” tuy là môn võ của phái Thiên Thai do ba đại tuyệt chiêu Thiên, Địa, Nhân họp lại mà thành, nhưng nó lại do đệ nhất cao thủ Tiêu Dao lão nhân Tiêu Lãnh lão tiền bối truyền thụ.Lão hãy còn sống ở thế gian nên tại bạ chưa thành thiên hạ vô địch.Tô Ngọc Quyên lộ vẻ khiếp sợ hỏi:- Cái đó có thật do Tiêu Dao lão nhân truyền cho ngươi không?Cao Thanh Vân đáp:- Bản lãnh lão nhân gia đã đến trình độ siêu phàm nhập thánh. Lão nhân gia qua lại giang hồ gặp người có duyên là chỉ điểm cho. Tại hạ may có cơ duyên được lão nhân gia chỉ điểm. Sau khi thành tuyệt nghệ mới dám trở lại giang hồ.Y ngừng lai một chút rồi hỏi:- Nếu tại hạ không nắm vững được phần thắng đối với anh hùng thiên hạ thì khi nào dám xuống núi?Tô Ngọc Quyên khẽ cắn môi, lộ vẻ sợ hãi, tuy không phải là thái độ xin tha mạng, ả cũng khiến cho người ta mềm lòng khó bề hạ thủ.Cao Thanh Vân lại nói.-Sau khi tại hạ luyện thành tuyệt nghệ, cô nương là ngươi đầu tiên được nhìn thấy chiêu này. Vì thế mà tại hạ nói rõ cho cô hay nếu tại hạ đánh một đòn không trúng đích thì từ nay quyết không đem ra thi triển với một tay cao thủ hạng nhất nào khác.Tô Ngọc Quyên chẳng còn điều gì mà nói. Mụ chau mày hỏi:- Ngươi bất quá chỉ là một kẻ khinh khi người lương thiện sợ hãi kẻ hung ác, có chi đáng kể là tài?Cao Thanh Vân đáp:- Dù có thế nữa cũng không sao. Tiêu dao tiền bối đã nói nếu không giầu kinh nghiệm thì cũng khó mà thi triển được chiêu đao này vì một đòn không trúng là khi đó ít ra là có đến bảy chỗ sơ hở để địch nhân phản kích làm cho toi mạng. Bởi thế mà cho đến nay, tại hạ chưa từng dùng đến chiêu đó.Tô Ngọc Quyên hỏi:- Ai đã mướn ngươi làm việc này?Cao Thanh Vân đáp:- Cái Bang bang chúa Lục Minh Vũ.Tô Ngọc Quyên sắc mạt lợt lạt cơ hồ ngất xỉu. Mục quang thất thần, mụ nhìn đối phương lầm bầm:- Ta không tin… không thể tin được... Ta đã mang thai với y… khi nào y lại giết ta?Cao Thanh Vân lạnh lùng đáp:- Tình trạng của cô đúng là kết quả do nội công tâm pháp của chúng ta đã thu hoạch được. Tại hạ đưa ra tay là có thể nhân yếu điểm mà hạ sát cô được ngay.Tô Ngọc Quyên thở phào một cái nói:- Ngươi nói thế thì ra chỉ có đòn cân não chứ không phải sự thực hay sao? Người thuê mướn ngươi không phải là Lục Minh Vũ, có đúng thế không?Tô Ngọc Quyên nói đến đây, A Liệt cảm thấy khó chịu, dù mụ chẳng tử tế gì, đã là phản đồ, lại tính tình dâm đãng, nhưng mụ đối với con người có mối liên quan mật thiết vẫn đem lòng tin cẩn.Chàng thấy mụ hoang mang cũng đem lòng thương xót. Hơn nữa lúc mụ bướm lả ong lơi với chàng, mụ cũng nói rõ có mối thâm tình với Lục Minh Vũ. Đó là chân tâm chứ không phải giả dối.Về điểm nầy Cao Thanh Vân cũng nhận thấy, nhưng gã cứ tình thật bảo mụ:-Tại hạ không nói dối cô dâu. Quả là Lục Minh Vũ đã mướn tại hạ giết cô đó.Tô Ngọc Quyên mặt xám như tro tàn hỏi:- Hỡi ơi! Làm sao mà ta có thể tin được … Y muốn giết ta thật ư?Cao Thanh Vân chờ một lúc cho mụ yên tĩnh lại rồi nói:- Tại hạ nhận thấy cô nương tính tình phóng đãng, thì Lục Minh Vũ có tâm địa như vậy bất quá chỉ làm cho cô thất vọng hay khủng khiếp là cùng. Sao cô lại đau đớn buồn phiền như vậy?Tô Ngọc Quyên thở dài đáp:- Ta cũng không hiểu nữa. Có thề vì ta yêu y quá...Cao Thanh Vân chặn lời:- Nói bậy! Nếu vì lý do nào khác may ra tại hạ còn có thể nghe được. Còn cô nói là chân tâm yêu y thì sao cô lại.. đi tư thông với kẻ khác?Tô Ngọc Quyên lắc đầu vẻ mặt chán nản thành ra cái đẹp đáng thương. Mụ nói:- Ngươi không thể hiểu được. Ta làm việc tội lỗi, lòng ta tuy khổ. Nhưng ta thích tự hành hạ mình và định hành hạ cả y nữa.Cao Thanh Vân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:- Thôi được! Tại hạ cũng không muốn hiểu nữa.Tô Ngọc Quyên vẻ mặt bơ phờ, hiển nhiên không phòng bị gì hết.Cao Thanh Vân khôi phục lại vẻ lạnh nhạt nói:- Chúng ta nói chuyện nhiều rồi. Vấn đề trọng yếu là tại hạ đã quyết định cô nương đáng chết. Vậy tại hạ sắp ra tay đây. Nếu cô không kháng cự cũng chết. Muốn cho công bằng, tại hạ đặc biệt thức tỉnh cô để cô có cơ hội phản kháng.Gã nói bằng một giọng phi thường kiên quyết. Thanh đao trong tay gã thấp thoáng ánh hàn quang khiến cho cả gian phòng dàn dụa sát khí thật là ghê rợn!A Liệt cũng hiểu Cao Thanh Vân không thể kéo dài thì giờ hơn được nữa. Tuy gã không thay đổi chủ ý buông tha Tô Ngọc Quyên mà chàng vẫn đem lòng kính phục con người hung dữ mang ngoại hiệu Bạch Nhật Thích Khách.Nhân cơ hội này A Liệt đã nhận thấy Cao Thanh Vân quả là người lỗi lạc. Sở dĩ gã nói nhiều như vậy chỉ vì mục đích muốn hỏi cho ra đối phương là người thế nào. Hắn cần tìm được lý do đáng chết của mụ rồi mới hạ thủ.Nói một cách khác thì giả tỷ đối phương là hảo nhân, nhất định gã không giết chết.A Liệt chẳng còn thì giờ nghĩ thêm được nữa, chàng lên tiếng:- Cao Thanh Vân! Các hạ hãy giết tại hạ đi rồi hãy hạ sát người đàn bà yếu ớt đó cũng chưa muộn.Khi nói câu này, chàng đã vận hết khí lực, chỉ còn chờ đối phương cử dộng là chàng sẽ phản ứng. Trường hợp mà Cao Thanh Vân chưa giết Tô Ngọc Quyên vọt lại bắt chàng thì chàng chạy trốn. Bằng gã hạ thủ bất lợi cho Tô Ngọc Quyên chàng đành xông vào phòng để cứu cấp. Chàng cũng chưa nghĩ đến giải cứu bằng cách nào.Hai người trong phòng đều kinh ngạc. Cao Thanh Vân kinh ngạc vì có người nghe lỏm hết chuyện mà gã không biết. Còn Tô Ngọc Quyên lại kinh ngạc vì mụ nghe rõ khẩu âm của Bạch Phi Khanh, con người đã có cơ duvên đụng chạm với mụ.Đèn lửa trong phòng đột nhiên tắt hết. Cửa phòng vừa đánh “bình” một tiếng đã mở ra liền. Đồng thời cửa sau cũng vang lên tiếng kẹt, ngoài sân thêm một bóng người đứng sững.Người này chính là Cao Thanh Vân. Ngoài động tác thần tốc phi thường gã càng tỏ ra có bản sắc là tên thích khách lợi hại. Gã vừa tắt đèn vừa đóng cửa vừa phá cửa sổ mà đối phương không nhìn được rõ gã chuồn ra sân theo cửa phòng hay cửa sổ.Cao Thanh Vân vừa hạ mình xuống đất đã thấy bóng người thấp thoáng bên cửa tò vò đầu dãy lành lang.Cùng trong lúc chớp nhoáng này, Cao Thanh Vân đã nhìn rõ bóng sau lưng đối phương và màu sắc quần áo.Cao Thanh Vân trải qua sóng gió đã nhiều hiểu biết đủ loại nhân vật mà lúc này cũng phải ngẩn người ra tự hỏi:- Té ra là tên tiểu nhị lúc trước, chẳng những mắt ta lầm mà đường đường Cái Bang bang chúa Lục Minh Vũ cũng bị gã lừa gạt ư? Gã là ai vậy?Nên biết Cao Thanh Vân bề ngoài tuy hung hãn thô hào mà trong lòng cực kỳ tinh tế.Đường lịch duyệt cũng cao hơn người một bậc. Như không thế thì sao gã thành một tay thích khách lợi hại trong võ lâm được?Còn Lục Minh Vũ, bang chúa Cái Bang, đã chấn động giang hồ là tay hùng tâm đại lược, thị tuyến cùng nhĩ lực hơn đời thì dĩ nhiên chẳng để con người khả nghi trà trộn đến bên mình. Cao Thanh Vân an trí như vậy nên không gia tâm quan sát A Liệt.Về phương diện Lục Minh Vũ lúc này y rất nhiều tâm sự và tin ở bọn thủ hạ phòng phạm nghiêm mật nên cũng bớt phần xét nét.Cao Thanh Vân vận nội lực nhìn về phía bóng người mất hút lên tiếng:- Đừng chạy gấp quá mà té đấy!Gã vừa dứt lời đã nhảy qua đầu tường. Thân hình gã lướt trên không gian tựa hồ con chim khổng lồ. Hai lần nhô lên núp xuống gã đã vượt qua hai nóc nhà hạ mình xuống chân tường.Mé tả Cao Thanh Vân cách đó chừng hơn trượng là một khuôn cửa. Chỗ A Liệt đứng là một đường hầm khá rộng.Cao Thanh Vân vừa đứng vững thì phía trong cửa có bóng người vọt ra, động tác rất mau lẹ. Người này ăn mặc như kiểu tiểu nhị. Hai người vừa chạm mặt nhau đều ngẩn người ra.Cao Thanh Vân cười thầm nghĩ bụng:- Thân thủ gã này tuy mau lẹ nhưng tư cách chưa có một chút căn bản nào nên những nét bối rối lô ra ngoài mặt.Người bị Cao Thanh Vân ngăn chặn chính là A Liệt. Chàng tự hỏi:- Mình đã chạy lẹ đến thế mà sao thằng cha này đã đến chặn trước mặt mình được?Cao Thanh Vân nói:- Tôn giá đừng chạy nữa. Chúng ta hãy nói mấy câu đã.A Liệt thừa nhận nếu mình còn trốn chạy thì thật là ngớ ngẩn. Chàng liền gật đầu nói:- Cao huynh có điều chi dạy bảo?Cao Thanh Vân đáp:- Tôn giá biết họ tên tiểu đệ mà tiểu đệ chưa thỉnh giáo quí tính cao danh thì thật là vô lễ. Tôn giá cho nghe được chăng?A Liệt đáp:- Thực tình tiểu đê không tiện trình bày.Cao Thanh Vân lắc đầu hỏi:- Phải chăng tôn giá coi thường tiểu đệ?A Liệt vội phủ nhận đáp:- Nguyên một thân thủ của Cao huynh, tiểu đệ đã kính phục vô cùng. Khi nào còn dám coi thường.Cao Thanh Vân nói:- Cử động ngăn chặn tôn giá kịp thời bất quá là một tiểu kỹ. Nếu không thế thì mang danh Bạch Nhật Thích Khách thế nào được?A Liệt hỏi:- Cao huynh có chịu cho tiểu đệ biết cách thi triển thân pháp đó chăng?Bạch Nhật Thích Khách Cao Thanh Vân đáp:- Lúc tại hạ vào đây đã coi địa hình tổng quát. Trừ phi tại hạ muốn buông tha, bằng không tôn giả chẳng thể nào trốn khỏi bàn tay tại hạ.A Liệt trong lòng kinh hãi. Nếu chàng không đích thân kinh nghiệm thì chẳng thể tin được đối phương lợi hại đến thế!Bây giờ chàng hiểu rõ bản lĩnh Cao Thanh Vân đã đến độ thần sầu quỉ khóc. Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng lẩm bẩm:- Nguy to! Xem chừng ta chẳng thể nào trốn thoát được nữa rồi.Đầu óc chàng nghĩ tới mấy vấn đề. Một là không hiểu lúc này Tô Ngọc Quyên đã trốn chạy chưa? Hai là sau khi thân hình chàng bị lộ tất bị Lục Minh Vũ phát giác. Ba là vấn đề chủ yết liên quan đến sự yên nguy của Phùng Thúy Lam. Nếu chàng không đến gặp nàng trước thì e rằng nàng sẽ bị lọt vào tay Lục Minh Vũ.Vi những nguyên nhân trên nên A Liệt không thể để cho Cao Thanh Vân bắt giữ.Chàng cũng hiểu rõ mình ngoài nhỡn lực và khinh công, chàng chẳng có môn gì để đối phó với Cao Thanh Vân được. Sự thực e rằng chân chàng cũng không mau lẹ bằng đối phương, còn nội lực thì chưa hiểu ra sao.Lâm vào tình trạng cấp bách A Liệt không muốn nói nhiều nữa chàng ngấm ngầm đề tụ chân khí vào tay mặt. Bất thình lình chàng tiến lên một bước vung quyền đánh xuống trước ngực Cao Thanh Vân.Cao Thanh Vân thấy quyền phong rít lên, kình lực mãnh liệt, gã không dám trực tiếp hứng lấy thoi quyền của A Liệt. Gã xoè tay để đỡ gạt.Lúc này A Liệt muốn thu quyền về cũng không được nữa, quyền chưởng hai bên đụng nhau, A Liệt cảm thấy bàn tay đối phương mềm như bún không có chút lực lượng nào. Vậy mà quyền lực của chàng bị chưởng phong của đối phương hóa giải hết.Lại thấy Cao Thanh Vân mượn thế quyền của A Liệt đẩy người gã bay lên như diều giấy đứt dây ra xa đến hai trượng.A Liệt mừng thầm tự nhủ:- Té ra gã không chịu nổi rồi.Chàng có biết đâu Cao Thanh Vân làm thế là để hóa giải quyền lực của chàng. Chàng lại thấy người Cao Thanh Vân khác nào một dãy khói xanh xoay chuyển trên không rất nhẹ nhàng hạ xuống như chiếc lá rụng.A Liệt rất lấy làm kỳ. Chàng định thần nhìn lại đã thấy Cao Thanh Vân đứng vững như núi. Bây giờ chàng mới biết nội lực gã cũng ghê gớm vô cùng. Có đánh nhau cũng không thắng nổi gã.Cặp mắt Cao Thanh Vân chiếu hàn quang bốn mặt vây lấy A Liệt. Gã lạnh lùng nói:- Tôn giá nên thủ tiêu ý nghĩ phản kháng đi là hơn.A Liệt đột nhiên xoay mình co giò chạy ngay. Chớp mắt chàng đã biến thành dãy khói bay trên mặt tường.Bên cạnh bức tường có một cái giàn dây leo. Dưới gầm giàn là lối đi thông ra viện trước. A Liệt muốn chạy ra đó vì nơi đây có đông khách thì Cao Thanh Vân không tiện động thủ.Chàng liền vận kình lực vào hai chân lao về phía trước, bỗng nghe phía trên giàn dây leo có tiếng động nhỏ, đồng thời một bóng người rớt xuống vừa đúng trước mặt chàng để chặn đường.A Liệt vội dừng bước liền bị người kia phóng chưởng đánh trúng vai. Tai chàng nghe gã khẽ quát:- Này!A Liệt tưởng chừng phát chưởng của đối phương trầm trọng như một chùy sắt đánh vào, chàng liền té xuống.Cao Thanh Vân tức giận vì A Liệt mấy lần chạy trốn, nên gã vận toàn lực để phóng chưởng. Gã thấy A Liệt lăn người đi rồi động đậy. Mặt chàng ngoài vẻ đau đớn, sợ sệt, không tỏ ra bị thương.Cao Thanh Vân rung động hai vai. Gã nhảy tới trước mặt A Liệt khẽ hú lên một tiếng.Gã xoay tay một cái thanh trường đao thấp thoáng ánh xanh lè nhắm hớt đầu vai A Liệt.A Liệt vội né mình. Lưỡi đao lướt qua bên người chàng.Cao Thanh Vân lại vung thanh trường đao phát ra một luồng kỳ quang..A Liệt thấy ánh sáng xanh lè lạnh ngắt thì không khỏi run lên. Kể ra sau khi chàng uống nước sương hoa Tiên đàm là không sợ gì đao kiếm, nhưng lúc này chàng cảm thấy không thể chịu nổi lưỡi đao của đối phương, nhất là đao quang lạnh buốt xô tới người chàng, chàng cảm thấy lông tóc đứng dựng cả lên. Tinh thần đã bị uy hiếp, chàng không dám đem thân mình thử với lưỡi đao ác liệt kia.Bị đao quang của Cao Thanh Vân uy hiếp, A Liệt lần đầu tiên trong lòng khủng khiếp.Người chàng né tả tránh hữu không vào chương pháp nào hết. May mà Cao Thanh Vân chỉ cho lưỡi đao lướt qua bên mình và cái đó cũng đủ làm cho chàng bở vía.Sau năm chiêu đao như vậy, A Liệt toàn thân toát mồ hôi lạnh ngắt. Chàng chợt hiểu Cao Thanh Vân thực tình không muốn hạ thủ giết chàng. Nếu không thì đao pháp tinh diệu biến ảo của gã đã hạ chàng rồi.Ý niệm này xúc động tới linh cảm như một tia chớp loá lên trong đầu óc A Liệt. Chàng liền đứng yên lại không nhảy nhót né tránh nữa.Lưỡi đao của Cao Thanh Vân lướt qua trứớc mặt chàng đánh “véo” một tiếng tưởng chừng như đã hớt đứt mũi chàng Cao Thanh Vân thấy A Liệt đứng yên không nhúc nhích ra vẻ coi chết như về thì trong lòng rất ngạc nhiên. Gã kề đao vào cổ chàng, chỉ cần hớt một cái là chàng nằm lan trong vũng máu.Giả tỷ lúc này A Liệt lộ vẻ sợ sệt thì e rằng khó lòng tránh khỏi lưới đao chặt cổ. Cao Thanh Vân dương cặp mắt sáng như điện nhìn thấu tâm can chàng thì dù chàng có bộ mặt trá ngụy cũng không thể dấu diếm được.Cao Thanh Vân thấy A Liệt không mảy may sợ hãi, liền cười hỏi:- Ngươi không sợ chết thật ư?A Liệt nhăn nhó cười đáp:- Đao pháp của Cao huynh lợi hại quá chừng! Tiểu đệ né tránh không được thì thà rằng đưa cổ ra chịu chặt còn hay hơn.Cao Thanh Vân lớn tiếng hỏi:- Tên họ ngươi là chi?A Liệt đảo mắt nhìn gã đáp:- Bạch Phi Khanh.Cao Thanh Vân ngắm nghía A Liệt mấy lần thấy chàng tuy ăn mặc theo kiểu tiểu nhị, nhưng có phong độ khác thường thì tự hỏi:- Con người khí phách thế này có lý đâu lại làm tên tiểu nhị hầu hạ thực khách trong khách sạn? Nhất định gã không phải làm nghề nghiệp này.A Liệt thấy Cao Thanh Vân ngần ngừ thì biết đối phương đang dò xét mình. Chàng cho là nếu mình cứ ngơ ngẩn hoài, đối phương không nhịn được sẽ chém mình một đao là hết đời. Chàng toan lên tiếng, bỗng nghe Cao Thanh Vân xẵng giọng hỏi.- Phải chăng ngươi tưởng là nhất định ta không hạ sát ngươi? Nếu thế thì người lầm rồi.A Liệt quay mặt vào phía trong. Lúc này mắt chàng dòm thấy một bóng người lướt qua gớc lầu thoáng cái đã mất hút.Chàng đứng cách xa song nhờ cặp mắt rất minh mẫn trông rõ sự vật trong bóng tối mới dòm thấy một chút, chứ kẻ khác thì không tài nào phát giác ra được.