Là Chưởng môn mà cũng là người lãnh đạo Hoài Dương Tiêu Cục môn phái, một tiêu cục có tiếng khắp vùng Giang Bắc, Kim Xí Điêu Quách Thế Phần tự nhiên biết nhiều hiểu rộng...Nhưng bao nhiêu sự việc xảy ra, sự việc cực kỳ trầm trọng đã làm cho ông ta gần như bất lực trước vấn đề.Giang hồ vốn đã là một thế giới phức tạp từ đây. Sau bao nhiêu chuyện đã kế tiếp diễn như thế, chứng tỏ rằng sóng gió đã manh nha....Một sự việc vụt hiện lên trong óc làm cho Quách Thế Phần rung động.Phải chăng có người âm thầm hạ thủ đối với Hoài Dương Phái?Chuyến đi Kim Lăng của Quản Thiên Phát chỉ thấy gã Mai Hoa Lệnh Chủ làm chuyện trộm thây ma cỗ quan tài, vả lại Quản Thiên Phát cũng chưa công khai tố cáo Giang Bộ Thanh thì tại sao hắn lại cố tìm cách giết để mà diệt khẩu?Cho dù gã Mai Hoa Lệnh Chủ đó là Giang Bộ Thanh đi nữa thì lẽ đâu lại vì chuyện đó mà làm như thế? Nhất là gán cho Quản Thiên Phát cái tội đánh cướp tiêu của Trấn Viễn Tiêu Cục?Nếu muốn cho Quản Thiên Phát không còn có chân đứng ở Hoài Dương Tiêu Cục thì bằng vào một phong thư của Vạn Trấn Sơn cũng quá đủ rồi, chuyện chi lại phải thân tự đến đây?Nhất là lại kèm theo cả viên tổng quản của Kim Lăng Giang Phủ.Rõ ràng Trấn Viễn Tiêu Cục và Giang Phủ đang làm một chuyện dò xem để nắm chắc tình hình, để mà chọn một hành động nào đó đối với Hoài Dương Tiêu Cục!Ngồi một mình nơi đại sảnh với bao nhiêu nghi vấn trong đầu, Quách Thế Phần lẩm bẩm một mình:– Ta cần phải bình tĩnh xem gian trận của họ đối với Hoài Dương Tiêu Cục... Nếu họ quả dám hành động thì nhất định ta sẽ đem ra công khai tố cáo với thiên hạ giang hồ.Chợt thấy Phương Gia Hoằng khoanh tay đứng lặng nơi cửa phòng. Tự nhiên hắn rất sợ sệt vì chưa bao giờ nhận thấy vẻ mặt giận dữ của người sư phụ như thế ấy.Quách Thế Phần lên tiếng hỏi:– Gia Hoằng, ngươi đến bao giờ thế?Phương Gia Hoằng lật đật vòng tay:– Sư phụ, đệ tử vừa mới đến!Quách Thế Phần nói:– Ngươi đến cho quản lý biết, bắt đầu từ hôm nay tạm ngưng không tiếp nhận bất cứ hàng hóa của ai và tất cả tiêu đầu phải túc trực đợi lệnh của ta.Phương Gia Hoằng do dự:– Sư phu.....Quách Thế Phần nói tiếp:– Thêm một việc nữa là ngươi hãy cho người cấp tốc phi ngựa đi mời Nhị sư thúc và Tam sư thúc về lập tức, dặn phải đến gấp trước giờ Ngọ hôm nay!Phương Gia Hoằng không biết chuyện gì đã phát sinh, hắn đoán chắc chỉ có vấn đề liên quan với chuyện đến đây của Vạn Trấn Sơn và Sở Như Phong, cho nên hắn đáp một tiếng vâng rồi đứng tần ngần chưa đi vội:– Sư phụ, chẳng hay....Quách Thế Phần khoát tay:– Đi mau đi, chuyện cần kíp lắm!Vừa nói, ông ta đứng dậy bỏ vào trong.Thấy Nghiêm Ấu Tín từ trong đi ra, Quách Thế Phần hỏi:– Nhị sư huynh của ngươi đã về chưa?Nghiêm Ấu Tín thưa:– Chưa ạ!Quách Thế Phần nói:– Ngươi hãy ra cửa Đông coi chừng, Nhị sư huynh ngươi về thì bảo vào gấp cho ta dạy việc.Nghiêm Ấu Tín vòng tay cúi đầu bước ra ngoài.Quách Thế Phần bảo theo:– Ngươi cho người gọi Lục Đắc Qúy cho ta!Nghiêm Ấu Tín bái mạng lui ra. Quách Thế Phần đi thẳng vào hậu viện.Quản Thiên Phát và Giang Hàn Thanh lật đật đứng lên.Quách Thế Phần vẫy tay:– Cứ ngồi!Quản Thiên Phát nói:– Sư phu.....Quách Thế Phần cau mặt:– Hiền điệt!Biết đó là câu trách mình xưng hô sơ xuất, Quản Thiên Phát vội sửa:– Di Trượng, cháu xin ghi nhớ!Giang Hàn Thanh vội nói theo:– Di Trượng, chẳng hay Vạn lão thúc đã đi chưa?Quách Thế Phần nói:– Đã đi rồi!Quản Thiên Phát nói luôn:– Di Trượng, chuyện Lục Đắc Qúy nói không biết có đúng chăng?Quản Thiên Phát ngồi xuống ghế thở ra:– Thật không ngờ hắn quả là người giả mạo Vạn Trấn Sơn...Quản Thiên Phát kinh ngạc:– Di Trượng, đã nhận ra điều đó hay sao?Quách Thế Phần lắc đầu:– Không thể nào nhận diện được, nhưng dùng lời lẽ thử thì rõ ràng là giả mạo.Ông ta bèn thuật lại tình hình nói chuyện với Vạn Trấn Sơn và Sở Như Phong cho Quản Thiên Phát và Giang Hàn Thanh nghe.Giang Hàn Thanh rúng động:– Như vậy thì chuyện quả thật như thế rồi!Quản Thiên Phát nói:– Một con người dùng thuật dị dung cho dù có cao minh đến đâu, nhưng nếu một khi có người đã biết đó là giả rồi thì đều có thể tìm ra manh mối, huống chi giữa Di Trượng và Vạn lão thúc đã có đến mười mấy năm giao hảo, thế mà vẫn không nhận được. Chỉ bằng như thế, thì cũng đủ thấy người này dị dung đã đến mức không thể nào tưởng tượng được nổi.Quách Thế Phần thở ra:– Chẳng những cao minh như cách nói thông thường mà cách dị dung của người này đã thành một Vạn tiêu đầu như thật.Giang Hàn Thanh trầm ngâm:– Theo Di Trượng thì chuyện này sẽ dẫn đến đâu?Quách Thế Phần mỉm cười:– Người ấy có thể là đồng đảng của Mai Hoa Lệnh Chủ, nhưng bây giờ thì ta vẫn chưa nhận được mục đích hành động của họ cho rõ lắm.Quản Thiên Phát cau mày:– Di Trượng, theo tiểu điệt thì họ đến đây là mục đích theo dõi sự thực hư của Quản Thiên Phát. Họ cố tình gây sự với Hoài Dương Phái bằng cách ném đá dấu tay.Quách Thế Phần phải công nhận tên đồ đệ thứ ba của mình thiên phú thông minh, chính cái nghĩ của hắn rất hợp với ông ta. Vì thế ông chỉ mỉm cười.Quản Thiên Phát nói:– Tiểu điệt cảm thấy rằng...Hắn nói chưa hết câu thì từ bên ngoài có tiếng của Lục Đắc Quý:– Kính thưa lão gia, thuộc hạ ứng hầu!Quách Thế Phần gọi:– Ngươi hãy vào đây!Lục Đắc Qúy bước vào, Quách Thế Phần căn dặn:– Từ đây, về phần hậu viện do ngươi đảm trách, nếu chưa có lịnh của ta, thì không cho bất cứ ai vào đây nhé!Lục Đắc Qúy hỏi:– Nhưng còn các vị Thiếu tiêu đầu....?Quách Thế Phần nói:– Ta đã nói là bất cứ ai thì có nghĩa là tất cả môn hạ của Hoài Dương Phái cùng nằm trong lịnh đó!Lục Đắc Qúy cúi đầu:– Đã có lịnh của lão gia thì tự nhiên thuộc hạ sẽ nói lại cho mọi người đều biết.Quách Thế Phần lại nói:– Nhưng nếu Vĩnh Thái đưa Đường Hoa Đà đến thì người hãy để cho họ vô luôn nghe!Lục Đắc Qúy hỏi:– Như vậy từ khuya đến giờ, Tào tiêu đầu đi thỉnh Đường Hoa Đà?Quách Thế Phần nói:– Ngươi cứ lui ra y theo lịnh của ta, không cần phải nói thêm nhiều!Lục Đắc Qúy cúi đầu lui ra ngoài cửa.Quách Thế Phần quay qua nói với Giang Hàn Thanh:– Hiền điệt cứ yên tâm dưỡng bịnh, tất cả mọi việc tạm thời cứ để chờ xem bao giờ sức khỏe hoàn toàn bình phục, rồi sẽ tính sau.Giang Hàn Thanh lộ vẻ buồn buồn:– Ân trọng của Di Trượng làm cho tiểu điệt vô cùng cảm kích. Chỉ có điều độc chất trong người tiểu điệt ngày một phát tác, sợ e rằng không phương chữa tri.....Quách Thế Phần nói:– Y thuật của Đường Hoa Đà tinh diệu lắm, bất cứ chứng bệnh nào hiện giờ y học đang nghi ngờ, ông ta đều chữa trị được cả. Chất độc trong người hiền điệt tuy khó khăn, nhưng chưa phải là chứng nan y.Ngay lúc đó, Lục Đắc Qúy hớt hãi bước vào:– Lão gia, Đường lão đã tới.Quách Thế Phần mừng rỡ:– May quá, vừa mới nói đến thì đã tới rồi....Bên ngoài, Tào Vĩnh Thái đã đưa Đường Hoa Đà vào tới. Quách Thế Phần lật đật đứng dậy vòng tay:– Tiên sinh đến bất chợt, xin thứ lỗi cho huynh đệ không kịp tiếp nghinh.Đường Hoa Đà vuốt râu cười ha hả:– Tưởng ai không ngờ lại là Quách Tổng tiêu đầu....Ông ta đằng hắng hai ba tiếng, và mặt lộ vẻ không bằng lòng:– Dọc đường lão phu đã hỏi lại để biết xem nhà nào cần đến chữa, mà tiểu huynh đệ đây cứ khăng khăng không chịu nói....Quách Thế Phần lật đật giải thích:– Vì đề phòng bất trắc xảy ra, cho nên huynh đệ đã dặn bao giờ đến đây rồi cho tiên sinh biết sau....Đường Hoa Đà hỏi lại:– Tại sao lại phải dè dặt như thế ấy?Quách Thế Phần nói:– Tiên sinh có chổ không biết, nội điệt của đệ bị cừu gia ám hại, từ Hồng Đàm Hồ đến đây để tránh sự theo dõi của kẻ thù, vì thế nên không dám nói ra sợ chúng dọc đường ám hại.Đường Hoa Đà gật đầu:– À... thì ra là như thế, vậy mà lão phu lại không biết, thầm trách là không phải....Phân ngôi chủ khách xong, Quách Thế Phần mới nói với Giang Hàn Thanh và Quản Thiên Phát:– Đây là Đường tiên sinh, người đã nức danh y thuật suốt cả Giang Bắc, cháu hãy làm lễ ra mắt người đi!Một mặt nói với Đường Hoa Đà:– Đây là Vương Gia Tường và Vương Gia Lân, hai đứa cháu vợ tôi ở Hồng Đàm Hồ vừa mới tới.Quản Thiên Phát và Giang Hàn Thanh cùng vội đứng lên:– Anh em chúng tôi cửu ngưỡng danh của lão tiên sinh...Chiếu đôi mắt sáng rực vào Quản Thiên Phát và Giang Hàn Thanh, Đường Hoa Đà đáp lễ:– Không dám, không dám... Chẳng hay Vương Thừa Vũ Đại hiệp với nhị vị đây như thế nào?Quản Thiên Phát đáp:– Thưa, đó là Bá phụ của chúng tôi!Đường Hoa Đà cười ha hả:– Lão phu và Quách Tổng tiêu đầu cùng với Vương Đại hiệp vốn là bằng hữu ngày xưa, như vậy chúng ta cũng không phải là người xa lạ.Qua một tuần trà, Đường Hoa Đà hỏi Quản Thiên Phát:– Chẳng hay lịnh huynh đây bị trúng độc như thế nào?Quản Thiên Phát nói:– Tại hạ nghĩ rằng gia huynh bị người ám toán và có thể có hai trường hợp.Đường Hoa Đà nhướng mắt:– Hai trường hợp như thế nào?Quản Thiên Phát nói:– Một là bị người hạ độc có tính chất chậm phát, hai là bị một thứ võ công nào đó làm tổn thương...Đường Hoa Đà trầm ngâm:– Nếu như bị người hạ độc dược thì cho dù thế nào lão phu cũng còn có thể tìm ra, còn nếu bị một thứ võ công nào đó thì lão phu không thiện nghệ.Quách Thế Phần vội nói:– Vương huynh và đệ cũng đã có kiểm nghiệm nhưng không làm sao biết được, nên thỉnh lão huynh đến đây để niệm tình mà trợ giúp cho....Tuy không rõ đó là chất độc có tính cách chậm phát, nhưng về phương diện võ công thì ông ta và Vương Thừa Vũ đều có thể chứng minh, tức là Quách Thế Phần muốn loại bỏ phần bị hạ bằng thứ võ công nào đó...Vì thật ra câu nói của Quản Thiên Phát chỉ là một câu nói phu.....Đường Hoa Đà gật đầu:– Vậy để huynh đệ xem qua....Quản Thiên Phát lật đật đỡ Giang Hàn Thanh lại ngồi kế bên cho Đường Hoa Đà chẩn mạch.Đường Hoa Đà lim dim đôi mắt nghe mạch xong tay này lại sang tay khác, nhưng khi sang qua tay phải của Giang Hàn Thanh thì ông ta chăm chú rất lâu, nhưng tay cứ để yên trên mạch đạo mà không nói một lời nào.Sau cùng ông ta xem lưỡi của Giang Hàn Thanh và nói thật chậm:– Mạch bị phân tán, hình như chân khí không thông...Quách Thế Phần hỏi:– Tiên sinh có thể biết được nguyên nhân?Đường Hoa Đà trầm ngâm:– Cứ theo mạch mà nói thì nếu bị một môn võ công nào đó, nhất định bị tổn thương, nhưng theo huynh đệ thấy thì không thế...Quản Thiên Phát hỏi:– Như vậy gia huynh có thể bị trúng về độc dược?Trầm ngâm thật lâu, Đường Hoa Đà mới nói:– Cũng có thể như thế, nhưng nhất thời lão phu chưa dám quyết đoán...Ông ta nhìn thẳng và mặt Quản Thiên Phát và thận trọng:– Lão phu y thuật cũng chưa dám nói là tinh cho lắm, vả lại về phương diện y lý, chẩn mạch không cũng chưa đoán được, cần phải hỏi cho rõ trước và sau ngày bạo bịnh, nghĩa là phải hỏi chính bịnh nhân những điều cần thiết, rồi cộng với việc chẩn mạch thì mới có thể thông.Quách Thế Phần gật đầu:– Tiên sinh nói rất đúng. Gia Lân, Đường huynh đây cần biết những gì thì cháu hãy nhớ nói cho rành mạch.Quản Thiên Phát nói:– Chẳng hay Đường tiên sinh muốn hỏi chuyện chi?Đường Hoa Đà nói:– Cứ theo lão phu biết thì độc dược có thể chia làm hai loại. Loại thứ nhất là thứ bạo phát, cứ bị nhiễm vào mình thì lập tức phát tác ngay, nhiều nhất cũng chỉ vài tiếng đồng hồ sau. Loại thứ hai là loại “mạn tính”, sự phát tác của nó rất chậm chạp, nhưng cũng thời gian nào đó chứ cũng không quá kéo dài. Lệnh huynh đây ngộ độc đã từ lâu hai tháng trở lên, như vậy thì có thể là...Ông ta không nói hết lời mà lại lặng thinh trầm ngâm tư lự.Quản Thiên Phát hỏi:– Theo tiên sinh thế như thế nào?Đường Hoa Đà nói:– Lệnh huynh trúng độc tự nhiên là thứ chậm phát tán, nhưng cho dù chậm cách nào, độc dược cũng không thể kéo dài quá hai tháng. Vì thế lão phu nhận rằng chất độc dược mà lệnh huynh phạm phải nhất định không phải chỉ bị có một lần mà rất nhiều lần. Nếu người hạ độc tính toán dụng phân lượng tự nhiên mỗi lần hạ độc như thế không làm sao người bị hạ độc biết được, và độc tính cứ phát tác lần lần. Người bị hạ độc cho rằng do bệnh trong người phát sinh mà thôi.Quản Thiên Phát thầm bội phục, đúng lão Đường Hoa Đà này là một danh y.Xem mạch mà nói được như ông ta, chẳng khác nào chính mắt thấy chuyện xảy ra, nên hắn gật đầu tán thưởng:– Tiên sinh nói rất đúng!Đường Hoa Đà nói tiếp:– Cứ theo mạch mà nói, thì lão phu biết rằng với võ công của lệnh huynh đây, không phải ai muốn bỏ thuốc độc giờ nào cũng được, mà họ lựa trong một hoàn cảnh bất phòng, bởi vì trong khi ăn uống bình thường như khi ở tại nhà, thì không ai lại có ý nghĩ đề phòng, đó chính là lúc có thể ra tay hơn cả.Đường Hoa Đà gật đầu như chiêm nghiệm và nói luôn:– Nhưng nếu đúng như sự phỏng đoán của lão phu thì chuyện lại trở thành phức tạp, chuyện rất không khó mà suy diễn. Vì thủ phạm đã quá nhiều lần hạ độc, như vậy họ phải là cừu nhân. Mà cừu nhân thì làm sao lại thân cận bên mình lệnh huynh quá nhiều như thế? Cơ hội đối với người ngoài nó chỉ có thể đến vài ba bận thôi, chứ đâu có thẻ liên tục hạ độc như thế được?Quách Thế Phần và Quản Thiên Phát nghe nói mà hết hồn, vì họ biết chuyện quá rõ ràng.Đường Hoa Đà lại nói:– Vì lẽ đó nên lão phu tuy không tọc mạch, nhưng chuyện này không thể không hỏi, lão phu muốn biết những ai thân cận nhất với lệnh huynh?Quản Thiên Phát hỏi lại:– Có phải tiên sinh muốn hỏi trong nhà có những người nào? Những người bình nhật thường hay thân cận với lệnh huynh?Đường Hoa Đà nói:– Lão phu muốn hỏi vậy!Quản Thiên Phát nói:– Gia huynh là người cố yên tâm luyện võ và chưa lập gia đình, trong nhà ngoài mẹ chúng tôi ra, chỉ có hai cô tớ gái và một gã làm công.Tư nhiên là Quản Thiên Phát chỉ đặt điều nói cho qua chuyện:– Ba tháng trước đây, dọc đường gia huynh có gặp ba gã cừu nhân, vì cô thế chống cự nên phải lặn xuống sông mà trốn. Do đó bị cảm mạo thương hàn, nằm riết đến mười ngày, chỉ có một tay của hai cô tớ gái lo thang thuốc. Cũng bắt đầu tứ đó, gia huynh ngay một suy nhược, chân khí tan lần đến mức đi phải có người vịn đỡ.Nghe Quản Thiên Phát đặt điều, Giang Hàn Thanh càng bội phục. Vì tuy hắn tuổi nhỏ, nhưng cách nói không một sơ hở để cho người ngoài biết lai lịch của mình, như thế thì chứng tỏ con người có nhiều cơ trí Đường Hoa Đà nhìn chằm chặp vào mặt Quản Thiên Phát:– Cô gái lo thang thuốc cho lệnh huynh có phải là người đã ở lâu trong nhà không?Quản Thiên Phát sửng sốt:– Cô tớ gái này đến làm cho gia đình tôi chưa quá nửa năm.Quách Thế Phần thầm khen ngợi Quản Thiên Phát, vì cách nói đặt mà vẫn có manh mối cho người suy nghiệm như thế thì quả thật là hay.Đường Hoa Đà hỏi tiếp:– Cô ấy hiện tại vẫn còn trong quý phủ chứ?Quản Thiên Phát làm bộ giật mình:– Tiên sinh cho rằng cô tớ gái ấy là người hạ độc?... A, như thế thì không làm sao hỏi được vì... cách nay một tháng trước đây, cha mẹ cô ta đã đến chuộc về rồi.Đường Hoa Đà gục gật đầu:– Như vậy là đúng rồi, cứ như thế mà suy đoán thì cô ấy nhất định đã bị người mua chuộc để âm thầm hạ độc hãm hại lệnh huynh...Quách Thế Phần vội hỏi:– Tiên sinh đã khám phá được nguyên nhân, chẳng hay có thuốc gì chữa được cho cháu hay chăng?Đường Hoa Đà nói:– Xin lão tiêu đầu hãy yên lòng, đệ đã biết chứng thì chuyện trị không phải là vấn đề khó khăn, chỉ có điều....Ông ta vụt cau mày lẩm bẩm:– Độc dược chậm phát tác... thứ độc dược “Mạn tính”... làm cho người công lực tiêu tan...Rồi ông ta vụt nhổm mình lên như thất sắc:– Hay là... Tán Công Độc Dược?Quách Thế Phần thầm công nhận lão thầy thuốc này quả xứng đáng với danh hiệu Hoa Đà.Nhưng Quản Thiên Phát đã nôn nóng:– Chẳng hay nếu việc đoán bệnh không lầm thì tiên sinh có thuốc giải Tán Công Độc Dược chứ?Đường Hoa Đà nhìn sững vào mặt Quản Thiên Phát và nói:– Nếu là Tán Công Độc Dược thì lão phu có thể...Quản Thiên Phát nói:– Gia huynh bây giờ công lực đã tiêu tan, vậy xin tiên sinh cứ án theo Tán Công Độc Dược mà trị.Đường Hoa Đà vẫn nhìn thẳng vào mặt Quản Thiên Phát:– Lệnh huynh năm nay bao nhiêu tuổi?Không dè ông ta lại hỏi một câu như thế nên Quản Thiên Phát hơi ngập ngừng, nhưng rồi hắn vẫn đáp xuôi:– Gia huynh lớn hơn tại hạ hai tuổi, như vậy năm nay là hai mươi chín.Đường Hoa Đà gật đầu:– Được rồi, bây giờ lão phu cho lệnh huynh uống ba ngày thuốc. Nếu là Tán Công Độc Dược thì khỏi phải tìm lão phu, còn nếu không có công hiệu gì thì ba ngày sau lão phu sẽ đến đây xem lại.Ông ta mở rương lấy ra một số thuốc pha chế ngay tại chổ.Quản Thiên Phát băn khoăn:– Chẳng hay lão tiên sinh có thể nán lại đây ba hôm để xem giúp cho gia huynh?Vừa trộn thuốc, Đường Hoa Đà vừa trả lời:– Tại nhà lão phu trong vòng một ngày hằng trăm bệnh nhân đang chờ đợi, nên không thể nào ở lại đây cho tiện. Nhưng lão đệ hãy yên lòng, đã mười mấy năm nay lão phu bốc thuốc là bệnh lành, chứ không cần có lại lần thứ hai, nhưng với tình giao hữu với lệnh bá Vương Đại hiệp và Quách Tổng tiêu đầu đây, ba ngày sau, cho dù có giảm hay không, lão phu cũng sẽ trở lại. Nếu lệnh huynh khỏi bệnh thì cũng phải thêm phần bổ dưỡng.Nghe ông ta nhất định phải đi, Quản Thiên Phát bất giác đưa mắt nhìn sư phu.....Quách Thế Phần mỉm cười:– Đường tiên sinh nói thế là quá thật tình, bởi vì các xứ bệnh nhân mỗi ngày tấp nập, chúng ta không thể vì cái lợi riêng mình mà giữ Đường tiên sinh ở lại, ba ngày sau mình sẽ cho người đến rước.Đường Hoa Đà mỉm cười:– Vâng vâng... quả thật ở nhà có nhiều người đợi lắm, lão phu phải gấp về ngay.Ông ta gói sáu gói thuốc đặt lên bàn nói tiếp:– Đây là thuốc dùng trong ba ngày, uống với nước chín...Đường Hoa Đà nói chưa dứt tiếng, thì đã nghe Lục Đắc Qúy nói ở bên ngoài:– Ủa, Tiểu cô nương, tôi đã nói rồi, mà... cô nương tìm ai ở đây?Nghe tiếng trả lời, giọng nói thật trong của một cô gái:– Tránh ra, ta cần gặp Đường tiên sinh ngay....– Không được... Đứng lại!....Tiếng cô gái:– Ta đã nói rồi ta đi kiếm Đường tiên sinh!Lục Đắc Qúy nói:– Ở đây không có Đường tiên sinh, cô hãy đi ra!Tiếng cô gái:– Từ Thái Huyện đến đây, biết rõ ràng Đường tiên sinh đã được các người rước đến, đừng có nói dối.Cứ theo giọng nói, thì hai người vừa cãi cọ vừa đi thẳng vào trong...Lục Đắc Qúy thét lớn:– Cô đứng lại không? Cô.... cô dám ngang nhiên...Quách Thế Phần cau mày:– Ấu Tín, ngươi hãy ra xem!Ông ta nói chưa dứt lời thì bóng người đã nhoáng lên, một cô gái mặc áo màu lục đã lao ngay vào đại sảnh.Nghiêm Ấu Tín không còn ngăn trở kịp...Cô gái mặc áo màu lục chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Phải nhận rằng cô ta thật đẹp, hai bím tóc đen bóng chảy dài trên ngực, cặp mắt to đen của cô ta lộ hẳn ánh cười khi thấy mặt Đường Hoa Đà:– Đường tiên sinh, quả đúng là ông ở đây, báo hại tôi kiếm gần muốn chết.Lục Đắc Qúy còn chạy theo sau:– Cô.... tại sao cô dám chạy càn vào....Tuy thấy người thiếu nữ này có điểm khác lạ, nhưng Quách Thế Phần cố nhẫn nại liếc Lục Đắc Qúy chứ không có thái độ gì.Lục Đắc Qúy hơi sợ ngập ngừng:– Lão gia.... không phải thuộc hạ không ngăn, mà tại.... cô này chạy ẩu....Đúng là hắn nói gượng, vì hắn đứng giữ cửa thì làm sao lại để cho người ta chạy vào mà không ngăn cản được?Đường Hoa Đà đã chuẩn bị cáo từ thì chạm mặt cô gái, ông ta khẽ cau mày:– Cô nương là ai?Cô gái nói:– Ủa, tại sao Đường tiên sinh lại không nhận được tiểu tỳ? Tôi là Tử Mai đây mà.Đường Hoa Đà gục gật đầu:– Đúng rồi, Tử Mai cô nương... mà cô nương tìm lão có chuyện chi thế?Tất cả mọi người trong khách thính không ai chen một lời nào cả, họ đều chăm chú để dò xét cô gái.Tử Mai chớp chớp mắt:– Chuyện hồi tối hôm qua, Đường tiên sinh đã vội quên rồi. Tiểu tỳ thỉnh tiên sinh cho thuốc cho công tử của tiểu tỳ ấy mà?Đường Hoa Đà cười:– Đúng... nếu cô nương không nói thì lão phu đã quên khuấy đi. Xin lỗi, nhiều người quá... lão phu sẽ theo chứng bệnh của công tử mà ra toạ.Tử Mai lừ mắt:– Nhưng thuốc cho công tử của tôi không phải là... độc dược đấy chứ?Quản Thiên Phát giật mình, hắn đưa mắt nhìn sư phụ.Quách Thế Phần biến sắc, ông ta khẽ lắc đầu ra hiệu cho Quản Thiên Phát, ý muốn chờ xem sự việc diễn tiến ra sao....Đường Hoa Đà cũng hơi đổi sắc:– Cô nương định đùa đấy à?Tử Mai nói:– Ai đùa với ông? Chính công tử tôi uống thuốc của ông rồi cứ chảy nước giãi và mê man, vì thế tôi mới hối hả tìm ông đấy chứ.Đường Hoa Đà chớp mắt:– Đã mấy mươi năm chữa bịnh cho thiên hạ, mà lão phu lại đi hốt lầm thuốc độc dược à? Nhưng thôi, ta cần nói thẳng một lời, tối hôm qua lão phu có xem bịnh cho công tử nhà cô đâu mà nói chuyện lương dược hay là độc dược? Ta hỏi cô vâng lịnh của ai đến đây tìm cách gây sự như thế chứ?Tử Mai giận dữ:– Ông muốn lật lọng à? Chính ông mới là kẻ vâng lời chủ sử của người khác, cố ý bốc thuốc hại người lành. Ông hãy nói cho rõ, ông vâng lời chủ sử của ai?Quách Thế Phần và Quản Thiên Phát càng nghe càng chăm chú nhìn cô gái, vì lời lẽ của cô ta không giống như một tỳ nữ thông thường...Đường Hoa Đà lắc đầu nói với Quách Thế Phần:– Quách lão ca, mấy mươi năm nay có lúc nào lão ca nghe Đường mỗ hãm hại ai không chứ? Cái cô nương này nói bậy nói bạ như thế, nhất định là cô ta nghe lời chủ sử của kẻ ác nhân.Vừa nói ông ta vừa vòng tay hấp tấp:– Không được, không được... như thế này thì huynh đệ phải đi ngay....Tử Mai đứng án ngang trước mặt:– Nếu ông không chịu đưa thuốc giải thì đừng có mong thoát khỏi chỗ này.... Ông đã đầu độc công tử của tôi, bây giờ lại muốn hãm hại người của Hoài Dương Phái nữa!Không còn nhịn được nữa, Đường Hoa Đà hét lớn:– Tiểu a đầu, Đường mỗ và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại làm thói ngậm máu phun người như thế chứ?Tử Mai cũng tỏ ra giận dữ:– Ngươi dám mắng ta à? Ngươi đã đem độc dược hại công tử của ta, bây giờ lại còn giả bộ nữa à? Ta nói thẳng cho ngươi biết nghe, tối hôm qua thì ngươi đến xem mạch cho công tử ta, chính lão phu nhân ta đã nhận thấy giọng của ngươi có chỗ đáng nghi ngờ, căn bản không giống là Đường...Đường Hoa Đà vụt hét lên:– Tiểu a đầu, ngươi dám bôi nhục ta như thế...Nói chưa dứt tiếng, ông ta đã vung tay quạt mạnh qua....Ông ta xuất thủ thật nhanh đến mức Quách Thế Phần và Quản Thiên Phát cũng bất ngờ.Chưởng thế vừa nhanh lại vừa hiểm độc...Quách Thế Phần sửng sốt!Bao nhiêu năm nay, vốn là chỗ thâm giao, ông ta thừa biết Đường Hoa Đà hành nghề y học tại Thái Huyện, chưa nghe nói vị thầy thuốc trói gà không chặt ấy biết nửa thức võ công, nhưng bây giờ thì lại biến đổi quá lạ lùng...Nhưng chỉ thoáng qua, Quách Thế Phần vụt cười ha hả:– Đường tiên sinh ngoài y học ra lại còn là một bậc võ công cao tuyệt đấy nữa....ha ha....Đường Hoa Đà quay đầu lại nói:– Huynh đệ tuy không phải là người giang hồ, nhưng cũng có một vài chiêu võ phòng thân!Lão nói chưa dứt tiếng thì bỗng sững sờ khựng lại....Vì tuy trong lúc nói, lão vẫn tấn công Tử Mai bằng một thế chưởng thật nhanh, nhưng không ngờ cô bé lại hóa giải một cách quá là dễ dàng...Và nàng lại đứng chắn ngay trước mặt:– Ngươi sợ ta nói lòi mặt nạ của ngươi phải không? Nhưng ta cứ nói, Đường Hoa Đà là người đã xem bệnh trị bệnh cho nhà của lão nhân gia ta đã nhiều năm, giọng nói cử chỉ của ông ta làm sao lão nhân gia của ta lại không nghe biết? Ngươi đúng là kẻ giả danh lừa dối người đời....Vốn chưa thấy rõ cô gái Tử Mai dùng thủ pháp gì hóa giải chưởng lực của mình, trong bụng Đường Hoa Đà chưa hết kinh mang, nhưng vẫn cố dằn không để lô.....Trong trường hợp này, phải nhận ông ta là một con người có sức trấn tĩnh khá cao.