- Bạn cứ nói mình nghe đây ạ!
Đấy là câu nói thường khi “nhỏ” thốt khi “bên kia” online. Và “bên kia” lại tiếp tục câu chuyện như thường ngày, công việc ở sở, giúp cha mẹ khi cần thiết, vì “bên kia” là con trai trong gia đình. Chị gái đã theo chồng xa. Cảnh nhà giờ cha mẹ đơn chiếc nên “bên kia” phải làm tất các việc.
Những khoảng giờ giấc gặp nhau là sau buổi làm việc sáng và cuối chiều ở cơ quan lẫn ở nhà. Thời gian hai bên đầu online rất ngắn, thoáng hiện thoáng mất, vì “nhỏ” còn bận học và ngoài giờ học phải phụ việc cơ sở của bố mẹ.
Những đoạn chuyện của “nhỏ” và “bên kia” thường đứt quãng
- xin phép, mình bận rồi nha!
- Ừ, bạn cứ làm việc đi nha!
Thời gian cứ trôi dần mãi, qua bao nhiêu ngày tháng tình bạn càng thân hơn, hai bên đầu online thường kể cho nghe chuyện vui buồn trong ngày, thường cho nhau biết ý niệm sống tốt đẹp và lành mạnh, “nhỏ” thì bộc trực tính tình thẳng băng như tường thành sừng sững, “bên kia” cũng tính cách trung trực tự hào nam nhi.
Một ngày trời đẹp nắng, vầng mây hồng bay bay lan tỏa hòa cùng màu trắng, xanh, vàng đang hiện diện trên vòm trời, hợp thành phối sắc như một bức tranh sơn thủy tuyệt vời. Hai bên đầu online tiếp tục câu chuyện:
- Bạn đang làm gì vậy bạn ơi! Đang ở cơ quan hay về nhà rồi!
- Mình ở cơ quan! Tranh thủ sau giờ làm việc vào thăm bạn tí! Còn bạn? Đang ở trường hay ở cơ sở bố mẹ?
- Mình vừa làm bài tập xong, và đến phụ việc ở cơ sở bố mẹ. Công việc hôm nay của bạn có thành công không?
- Thành công bạn ạ! …
- Bên bạn giờ này là buổi trưa à? Bên mình là buổi tối. Bạn ăn cơm trưa chưa?
- Các bạn ở cơ quan đã đi ăn hết rồi, còn mình ở lại tìm thăm bạn tí, rồi mình sẽ đi ăn sau. Mình nhớ người ta quá, ngày nào không gặp là không làm được việc gì cả bạn à!
- Vậy, bạn gặp "người ta" của bạn chưa? Mà "người ta" là ai vậy? Mình biết tên được không?
- Bao người hiểu chỉ có một người không hiểu...
- Trời, trưa rồi, không lo đi ăn cơm với mọi người, ở đó mà còn hát với ca. Hi hi hi... Thôi đi ăn cơm đi bạn, kẻo đói đấy, có hại cho dạ dày. Bạn đi đi nhé! Mình lại bận nữa rồi! Xin phép nha! – câu chuyện lại đứt quãng.
Rồi một chiều những tảng mây sắc màu khác nhau lan tỏa chồm tới gần, phủ lên nhau, trông giống như người bắt tay người một cách trìu mến thân thương. Chẳng mấy chốc làn mây xám rồi đen kịt kéo đến … ở “bên kia” công việc tạm xong:
- Bạn ơi! Bạn đang làm gì?
“Nhỏ” nhanh tay nhấn phím đáp lời:
- Mình phụ việc bố mẹ ở máy tính – mình đang thống kê …!
- Vậy bạn làm việc đi nhé! Mình chờ bạn!
- À, mình thống kê xong rồi! Bạn có cần nói gì không? Bạn cứ nói đi, mình nghe! Hi hi hi …
“Nhỏ” lại nghịch “bên kia”:
- Bạn ơi! Mình hỏi thật bạn nha! Hê hê hê …Bạn có một Topic thơ “NHỚ NGƯỜI XA” là gì vậy? Mình muốn biết! Hi hi hi … thắc mắc và hiếu kì mà! Kể cho mình nghe với! hi hi hi …
“Bên kia” im lặng vài giây, sau đó xuất hiện hàng chữ trên khung chát:
- Mình kể một lần câu chuyện thôi nha! Bạn nghe xong thì hãy quên nó đi! Đừng nhắc nữa nhé!
- Thì bạn kể đi mà! Mình rất muốn nghe! Hi hi hi …
Lại im lặng vài giây, rồi hàng chữ lại hiện lên liên tục, hình như “bên kia” sợ bị có người chen vào nửa chừng câu chuyện, làm đứt đi mạch tình sử bi đát lâm li:
- Hồi học Đại học, mình có quen một cô bạn học sau mình hai năm, chỉ tình cờ ngẫu nhiên gặp. Ngày ấy, là ngày học sinh phổ thông tốt nghiệp lên đường thi tuyển vào Đại học, mình và nhóm bạn trong Đội “Tiếp sức mùa thi”, hướng dẫn các bạn mới về chỗ ăn ở, và giải đáp mọi việc khi bạn mới không hiểu. Đang đứng đón tân sinh viên để hướng dẫn họ, thì có một cô gái hỏi về nơi trường thi, nhà trọ. Mình hướng dẫn tận tình, biết được tên cô gái ấy là Tuyền. Và ngày thi đến, rồi sau đấy là kết quả Tuyền trúng tuyển vào Đại học, mình vẫn thường giúp đỡ Tuyền nhiều mặt, ngày qua ngày tình thân thiết và buổi trưa hôm ấy, trong khi cơm nước xong, Tuyền nói tiếng yêu mình, dù rằng mình chưa kịp đáp lời, nhưng trong ánh mắt, mình đã thú nhận là cũng yêu Tuyền lắm. Thời gian tưởng như êm đềm lặng lẽ trôi, nhưng nào ngờ sóng gió bão bùng xô ngã lầu đài hạnh phúc của mình và Tuyền. Vì một việc đáng tiếc xảy ra, mà lỗi do mình vô tâm làm tổn thương Tuyền. Nên Tuyền bỏ ra đi, từ đấy không một tin tức gì cả, mình tám năm mòn mỏi đợi trông, tuyệt vọng. Đến bây giờ, tình yêu xưa đã tắt và có thể giờ này Tuyền đã là vợ là mẹ của người ta rồi.
- Mình hỏi thật bạn nha! Bạn bảo là mòn mõi chờ chị Tuyền ngót tám năm trời, Nói vậy, nếu chị Tuyền trở về với bạn, thì bạn như thế nào?
- Không bao giờ, Tuyền không trở lại đâu. Nếu có trở lại thì tình xưa đã chết, không còn nghĩa lí gì!
- Nhưng bạn đã chờ chị ấy gần mười năm mà, chứng tỏ bạn rất yêu chị ấy, chị ấy trở về là niềm hạnh phúc vô biên cho bạn.
- Không bao giờ bạn ạ! Mình không thể nào tiếp nhận Tuyền trở về đâu!
- Nhưng nếu chị ấy cứ về, và ở ngay trong nhà bạn.
- Mình sẽ không còn gì nữa với cô ấy, vì mình đã quên cô ấy từ lâu.
“Nhỏ” la lên:
- Trời! Như vậy bạn không phải là kẻ chung tình. Bạn kể rằng chị Tuyền là mối tình đầu của bạn. Mình nghe người lớn nói “Mối tình đầu khó quên” Nhưng sao bạn quên nhanh thế! Bạn không đúng chút nào, không chung tình chung thủy gì hết trơn!
- Chuyện quá xưa rồi, người cũng đã đi rồi mà, thì nhớ làm gì!
- Trời! Nhưng chủ đề thơ bạn là “NHỚ NGƯỜI XA” mà!
- Nhưng giờ mình chỉ nhớ kỉ niệm đẹp thôi, chứ không còn nhớ đến cô ấy nữa.
“Nhỏ” hạch sách một cách ngốc nghếch không tưởng:
- Trời! Người tình đầu mà quên mất tiêu vậy à. Rồi người tình sau này cũng sẽ bị bạn quên khi bạn gặp một người tình sau sau và những sau sau nữa chứ! Hết biết bạn luôn.
Rồi “Nhỏ” bận việc, câu chuyện lại bị gián đoạn trong giây lát. Nhưng vì “nhỏ lại liên tục bận việc, câu chuyện phải ngừng hôm nay.
- Bạn ơi, mình bận việc rồi. Xin phép bạn nha, chúc bạn vui, khỏe, và luôn thành công nha! Mình out đây!
Hôm sau, ngày nghỉ “bên kia” nên vào tìm “nhỏ” trò chuyện. Vẫn những câu hỏi thăm quan tâm thường ngày:
- Bạn đang làm gì?
- Bạn đang ở cơ quan hay ở nhà? Công việc hôm nay có thuận lợi không?
- Thuận lợi bạn à!
- Bạn thả thơ đi! Thơ bạn làm cảm động lòng người đấy! Vì trong lời thơ là nỗi nhớ mong chờ đợi NGƯỜI XƯA. Hi hi hi …
- Ừ, mối tình đầu làm sao quên được, mình nhớ mãi mà.
- Bạn chung thủy như vậy là tốt lắm. Nhưng bạn ngỏ lời yêu NGƯỜI NAY thì rối đấy, cùng lúc yêu hai người! Ối trời!
- Không bạn à, mình chỉ nhớ mối tình đầu thôi, chứ giờ còn gì mà yêu người xưa nữa.
- Trời, có yêu mới nhớ, còn yêu mới nhớ! Bạn nói tào lao tùm lum quá đi!
- Mình nói thật mà, giờ chỉ yêu có một người hiện tại mà thôi! Nhưng kỉ niệm xưa với người cũ vẫn nhớ!
- Ối trời, Trong tâm tưởng bạn luôn nhớ NGƯỜI XƯA. Nếu nhớ như vậy thì NGƯỜI XƯA về sum hợp, bạn nên mừng vui đón nhận. Chứ bạn nhớ NGƯỜI XƯA mà cứ ngỏ lời yêu NGƯỜI NAY, có bất công với NGƯỜI NAY lắm không? Bạn nói sàm sàm quá đi! Hê hê hê …. Mình bận việc rồi! Chúc bạn luôn vui nha! Xin phép out ạ.
Tức khắc “nhỏ” out vội, vì bận việc gấp, trong khi đèn nick “bên kia” còn thắp sáng. Lời văng văng vẳng của “nhỏ” vẫn còn âm vang và hiện rõ dần trong khung chát của “bên kia”… Ngoài trời ánh nắng vàng tắt từ lâu, từng mảng mây xám ùn ùn kéo nhau bay đi, hơi lạnh chùng xuống, từng hạt mưa lác đác rơi rơi … Từ máy thu thanh phát ra tiếng hát của Đan Nguyên với bản nhạc"Một Ngày Không Có Em” của tác giả Y Vân:
- Một ngày không có em
Là lòng anh tan nát
Cả trời mây u ám
Thời gian vẫn âm thầm
Một ngày không có em
Tuổi hồng thành vô nghĩa
Tình chờ còn chưa mất
Tình yêu đã tan tành
Tan tành tựa sương khói chiều hoang.....
Khi lời nhạc cuối của ca sĩ Đan Nguyên vừa dứt thì "bên kia" lại hát nho nhỏ:
- Bao người hiểu chỉ có một người không hiểu...
THANH TRÚC
19.8.2011
 

Xem Tiếp: ----