hàng đạt được niềm mong ước khát khao không chờ đợi đó thật là kỳ ảo. Ý niệm về thời gian về không gian bị các dung lượng hạnh phúc tràn bờ của chàng và nàng xóa mờ thành hư vô. Ký ức của Kha về những giây phút hạnh phúc đó cũng lộn xộn, chàng ưng nó lộn xộn như vậy, vì nó gây cho thế giới bên trong chàng một cảm giác hỗn mang đẹp đến hoang đường. Chàng khát khao nàng bao nhiêu, với nàng, chàng thấu tới bản thể của tình yêu; với nàng, quả thực tình yêu xác thịt đã là một minh chứng quý báu cho tình yêu tinh thần và cả hai hợp lại thành một tình yêu toàn vẹn lý tưởng. Chàng kiêu hãnh vì tình yêu đó. Có thể là trước khi chiếm hữu Vân, Kha còn tự ngờ mình, sự chiếm hữu kia chính là một nhát búa đập xuống, phiến đá vỡ ra và một thoải ngọc xuất hiện, lấp lánh như một nụ cười bất diệt của tin yêu. Phải rồi chàng còn nhớ ánh sánh căn phòng lúc đó lờ mờ lắm, chẳng hiểu là ánh trăng suông hay ánh ngọn đèn đường thấp thoáng sau lùm cây phản chiếu vào. Phải rồi, trước khi chàng dìu nàng đến giường, chàng còn hôn nàng, cái hôn dài rất bình tĩnh, có sự cộng hưởng của nàng, nhưng chắc chắn cả chàng và nàng cùng thấy bóng tối run rẩy quanh mình. Khi chàng dìu nàng nằm xuống giường, ôm nàng trong vòng tay, theo chiều dài của cơ thể, chàng ngửng nhìn qua cửa sổ thấy đúng một ngôi sao chập chờn khi mờ khi tỏ và chàng ghé xuống thì thầm bên tai nàng: “ Yêu em mười mấy năm trời rồi, mà đêm nay mới là đêm tân hôn của anh.” Sáng hôm sau ánh sáng mơ hồ theo gió bềnh bồng ùa vào khung cửa sổ, chàng giơ tay lên xòe năm ngón ra để ngắm chính bàn tay mình nổi lên giữa khung trời cửa sổ. Buổi rạng đông êm tĩnh như giữa vùng quê. Cánh tay nàng riết lại trên ngực chàng. Em đã thức? Vâng Anh có cảm tưởng anh đang nằm dưỡng bệnh. Em cũng vậy. Sung sướng thay kẻ đã làm chủ được cơn bệnh thập tử nhất sinh để rồi nằm hưởng giây phút dưỡng bệnh lười lĩnh trễ nãi một cách thần tiên, vui chẳng khác mình làm chủ định mệnh của mình bằng tin yêu. Anh có biết, villa này trước đã có một cặp vui hưởng hạnh phúc như chúng ta bây giờ. Người chồng tu xuất, người vợ cũng ở một nữ tu viện thoát ra, cặp tình nhân phá giới đó hưởng hạnh phúc hối hả để bù lại những ngày đã mất, họ luộc sẵn một chục trứng gà từ hồi hôm trước, đặt ngay trên bàn đêm, sáng sớm thức giấc, họ chụm đầu nhau nhô ra khỏi thành giường bóc trứng ăn, cười rúc rích rồi lại nằm ngửa bên nhau, giơ tay giật chiếc giây thừng hạ chiếc màn sáo khi ánh sáng ban mai đã quá rõ ràng, họ cứ nằm bên nhau như vậy ít ra cũng đến chín, mười giờ mới dậy tắm rửa. Chàng dạy học buổi chiều. Họ cũng chỉ hạnh phúc bằng chúng ta là cùng! Nhưng sao em biết chuyện? Người mua villa này hiện ở Hà Nội kể lại. Cặp uyên ương kia đã di cư vào Nam rồi. Chàng thân mật nói: Chúng ta không nằm bên nhau cho đến chín, mười giờ, anh muốn lát nữa dẫn em đi lang thang xem khuôn mặt đất Cảng trước ngày tiếp thu. Chúng ta còn đi ăn sáng nữa chứ anh. Ừ nhỉ, vì chúng ta không có rổ trứng luộc sẵn bên cạnh. Chàng và nàng cùng bật cười trong cái ôm ghì bất chợt. Gió và nắng sớm đuổi rỡn nhau bên ngoài, những lá vàng rụng lao xao, chàng lùa năm ngón tay vào mái tóc nàng, âu yếm. Sự cọ sát của hai làn da dưới làn chăn mỏng giờ đây không làm họ vừa tê tái vừa rạo rực như đêm qua lúc cả hai “ đi vào đêm tân hôn”; những góc cạnh của đam mê đã tự sói mòn trong ánh sáng ban mai trầm lặng để chỉ còn là một cái gì lắng đọng như sự kết tinh của yêu thương và nhẫn nại. Nàng quyết định vùng dậy trước, bước vội vào buồng tắm. Tiếng nước xối rộn rã. Lát sau nàng ra, khuôn mặt tươi mát, tay cầm một trang báo xé lẻ, chăm chú đọc, đôi mắt chớp chớp thoáng buồn. Nàng trao cho chàng, nói: Em thấy trang báo này rơi trên nền gạch buồn tắm. Đó là trang báo in trên giấy bản, báo cáo của miền cộng sản, chứng tỏ người mua lại villa này quả đã có liên lạc với " ngoài kia" và được tuyên truyền bởi cán bộ cộng sản nội tuyến. Bài báo hụt đầu, hụt đuôi khoảng giữa tả lại nếp sống của đô thị Sparte trong cổ sử Hy Lạp. Nàng đã ngồi xuống mép giường nói với chàng: Em nhớ lại những bài sử thuở còn học Félix- Faure. Hiếu chiến như dân Spartiates thật bệnh hoạn.( nàng chép miệng). Bảy tuổi đứa con đã dứt ra khỏi lòng mẹ để đưa vào là huấn luyện sát nhân! Biết bao nhiêu thế hệ làm mẹ đứt từng khúc ruột! Người chiến sĩ đã mất nhân tính đâu còn xứng đáng với danh hiệu chiến sĩ nữa anh nhỉ. Em chỉ nghĩ đến con em mà… Chàng vẫn tiếp tục lướt đọc rồi tiếng chàng cười lơ đãng: Bài báo mất đầu, mất đuôi thực là một sự hi hữu anh được đọc một tráng báo cộng sản vắng bóng tuyên truyền! Đến lượt chàng vùng dậy… Vừa ra tới cổng villa, chàng chỉ tay về phía Đồ Sơn: Anh cứ muốn là chúng ta đi về phía này cho đến khi gặp biển. Nàng chỉ về phía thành phố, ngước mắt nhìn chàng lẳng lơ kín đáo: Em thì thích theo hướng này vì hiện giờ em đói. Chàng kéo nàng ngả về phía mình, con đường vắng tanh, nàng cảm thấy đúng là cõi đời chỉ còn chàng và nàng và hai người giờ đây còn sống bên nhau để thực hiện ý muốn cao cả của thượng đế và tái tạo lại phần nhân loại vừa bị tàn lụi bởi những lầm lỗi của họ trên bước đường định mệnh. Nàng nói: Lúc quyết định xuống cảng gặp anh, em tưởng thoạt tiên thế nào anh cũng có thái độ ngờ em là một thứ cán bộ địch vận xuống để tuyên truyền anh ở lại. Tuyệt nhiên không thế! Em sung sướng nhưng xấu hổ, xấu hổ vì đã nghi oan cho anh. Chàng nói: Em xuống với anh thế là đủ rồi. Anh không đặt câu hỏi tại sao em xuống với anh sao? Câu hỏi đó đâu có cần thiết. Em đến với anh, anh còn yêu em nguyên vẹn như thuở nào không đủ sao? Anh nói có lý. Và em cũng không cần nói vì sao em xuống Cảng với anh chứ? Thấy Kha im lặng Vân tiếp: Em đã sưu tầm đọc hết văn thơ của anh. Từ ngày anh vào vùng quốc gia. Sự căm hờn đó của anh - chàng đáp- làm anh xấu hổ, dù anh biết đó chỉ là nhất thời như muôn ngàn vai trò khác trên sấn khấu đời này. Dù sao anh vẫn có thể tự an ủi: sự công phẫn của anh là sự công phẫn của một tâm hồn ngay thẳng, và phần anh đóng góp vào công việc xây dựng mai sau dù nhỏ nhen nhưng có thực, có thực vì lòng nhiệt thành của anh, có thực vì anh tin với cả cuộc đời của anh là phần đóng góp đó… có thực. Chàng lại lùa vào nắm ngón tay vào mớ tóc ngang vai nàng. Đường sớm vẫn vắng tanh, một thoáng sông gợn phía trước, thành phố còn lùi tít phía xa… Chàng tiếp: Lời của anh là lới nói của cả Lý và Tình. Em đến với anh cũng vậy. Anh đón tiếp em cũng vậy. Tình yêu xác thịt của chúng ta không nhuộn màu tủi hổ, điều đó không đủ chứng thực sao? Anh nghĩ sao, em phải ở lại. Con em, đoàn thể giữ kháo như một con tin; mẹ em, người cương quyết đợi cải táng cho ba em chết truồng chôn bó chiếu, sau đó người trở về làng, làng anh làng chúng ta,- Định Quyết- để sống gần nấm mộ mới bắt đầu xanh cỏ của em em. Tất cả những ngang trái trên đời này đều có nguyên nhân của nó. Sự băn khoăn, chính đáng cũng đã phần nào giúp chúng ta đặt đúng vị trí của con bò với chiếc cày, và lịch sử diễn tiếng với những luống màu được vỡ. Em là người đàn bà thông minh, em yêu dấu, em thông cảm với anh lời nói đó chứ? Nàng nhắm mắt, ngả đầu lên vai chàng để mặc chàng dìu đi, chàng hiểu đó là lời đáp” có” siêu hình vứa đầy đủ vừa đằm thắm. Chàng tiếp, giọng trầm hơn: - Kẻ ra đứng ở tiêu chuẩn đo lường dung lượng hạnh phúc với đau khổ thường tình để so sánh một bà mẹ Spartiate hai mươi sáu thế kỷ trước đây với một bà mẹ Việt Nam như em ngày nay, thì lịch sử nhân loại chưa hề tiến được một li nào. Nhưng em thấy không, với sự hiện diện của mình, với sự ghé vai của mình, lịch sử thì mênh mông, vai mình thì nhỏ bé nhưng cùng một lúc có hàng triệu hàng triệu sự hiện diện khác, hàng triệu sự ghé vai khác, dưới muôn vàn hình thức khác nhau nhưng của cùng một khát vọng. Tất cả những cảnh sắt ngày nay sẽ bị soi mòn bởi những va chạm, để rồi có thể những cạnh sắc khác biệt xuất hiện như những thương hàn, dịch tả lui bước thì ung thư xuất hiện thành một thứ bệnh của văn minh. Cứ nên chấp thuận như thế đi và cho rằng đó là định mệnh của con người đi, nhưng không vì thế à không hiện diện, không ghé vai. Giữa những dây kéo, những bạo hành của của đời, ta còn những người thân, còn những tri kỹ, nhưng điều cần nhất là còn chính mình, bởi vì khi mình không còn thì những ai kia còn cũng bằng thừa. Chàng hơi nghiêng đầu cúi xuống, nàng vẫn ngả đầu trên vai, đôi mắt nàng vẫn nhắm, nhưng từ kẽ mắt hai bên suống mũi tràn ú lên hai giọt sương trong suốt. Chàng rút vội mùi xoa trong túi và nói: - Để anh lau nước mắt cho em.