ã gần đến ngày Nô en... Tôi học cùng với cậu ấy từ năm cấp 3. Sang đến Đại học, như một duyên nợ, chúng tôi lại học cùng nhau. Ra trường được một thời gian, tôi cũng đã đi làm nơi này nơi khác. Cuối cùng, tôi lại nộp đơn vào công ty nơi mà bố cậu ấy làm Phó Tổng giám đốc. Hôm đầu tiên đến nhận việc, biết cậu ấy làm trưởng phòng mình, tôi suýt ngất. Mấy nhân viên cùng phòng cực kết phong cách làm việc của cậu ấy: nhanh nhẹn, chuyên nghiệp, bản lĩnh, quyết đoán. Thật không khó để hiểu được tại sao cậu ấy có thể trở thành trưởng phòng. Một chị lớn tuổi hơn tôi bảo: - Tôi không bao giờ phục những người trẻ tuổi hơn mình đâu. Nhưng cậu ấy thì ngoại lệ đấy. Tôi cứ thắc mắc vì nghĩ chứ không phải chị ấy sợ Phó Tổng nên mới nói như vậy hay không. Nhưng khi nhìn thấy cậu ấy giao việc cho tôi thì tôi đã dập tắt ngay ý nghĩ ấy trong đầu. Cậu ấy quả thực biết rất rõ tôi mạnh và yếu ở điểm nào. Nên không ngại ngần chỉ dạy cho tôi và giao cho tôi toàn những việc khó. Có ngày, tôi phải bạc mặt ở ngoài đường và suýt nữa phát khóc lên vì không thể hoàn thành được công việc. Rồi chẳng hiểu sao bỗng có cuộc gọi của cậu ấy. - Nếu cậu không thể hoàn thành được công việc thì trước hết đừng bao giờ nhận dự án này. Hãy tìm người chia sẻ nó. Nhưng cậu đã nhận làm rồi, thì đừng có nản chí như thế chứ. Mình không quen người cam chịu thất bại đâu. Đừng để trở thành người xa lạ với mình như thế. - Mình không phải người cam chịu thất bại. Nhưng đối tác không chịu đồng ý giúp đỡ. Chân mình hiện giờ đang rất mỏi và toàn bộ ý nghĩ của mình bây giờ là cái tai của mình được yên. Mình không phải nghe những lời phàn nàn của cậu nữa. - Được thôi. Hãy cố gắng nhé! Rồi cậu ấy dập máy. Tôi đã phải chờ đến 10h tối mới về được đến nhà. Trời đã vào mùa đông nên rất lạnh. Không khí càng gần đến ngày Nô en khiến tôi thêm chạnh lòng vì công việc vẫn chưa thể xong. Chạy lên chạy xuống công ty của đối tác (trước cửa đã đặt cây thông lớn) và nhà của ông ta mười mấy lần, bị bảo vệ đuổi ngay ở ngoài cửa, bị chó nhà họ xộc ra sủa oăng oẳng, suýt nữa thì toạc cả gấu quần, tôi thất vọng đến nỗi không còn tin tưởng vào những cố gắng cuối cùng của mình vào ngày hôm sau nữa. Thật không ngờ chiều hôm ấy tôi nhận được điện thoại. Ông ấy đồng ý gặp tôi để nghe tôi thuyết trình bản kế hoạch sơ lược của năm sau. Tôi vui sướng đến mức muốn nhảy cẫng lên. Trưởng phòng nhìn tôi, mỉm cười. Tôi chỉ cười trừ với cậu ta. Trời đất! Sao tôi lại ghét cậu ta đến thế! Mỗi khi tôi không hoàn thành công việc gì một cách nhanh chóng, là cậu ta lại mắng như tát nước vào mặt tôi. Lúc sáng, tôi bước vào văn phòng, chào cậu ấy mà không thèm mỉm cười với tôi lấy một lần. Sau đó thì tôi đã thuyết phục được một cách khó khăn đối tác nhận dự án của tôi. Ngày cuối cùng, trước khi dự án được ký kết, tôi gặp ông ấy. Ông ấy bảo với tôi: - Thực ra tôi là người rất kỹ tính, cuối năm thì lại càng bận rộn hơn. Nhưng trưởng phòng của cô là một người thật tuyệt vời đấy. Cậu ấy đã kiên nhẫn gọi điện cho tôi đến hơn 70, 80 cuộc để thuyết phục tôi đồng ý gặp cô. Cậu ấy bảo nếu tôi gặp cô thì tôi cứ yên tâm rằng tôi không gặp lầm người đâu. Cậu ấy nói đúng. Chúc mừng sự cố gắng của cô! - Dạ! À vâng, xin cảm ơn ông ạ. - Không có gì. Hẹn gặp lại cô sau. Thực ra thì tôi đã hiểu lầm về cậu ấy. Cậu ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, mặc dù cậu ấy không nói ra. Trước mặt tôi, cậu ấy luôn tỏ ra lạnh lùng. Có lẽ vì cậu ấy biết tôi rất tự trọng. Nếu cậu ấy nể tình bạn bè mà thiên vị với tôi thì những người khác trong phòng sẽ nói về tôi không được tốt. Tôi càng là bạn bè của cậu ấy, thì cậu ấy càng phải yêu cầu khắt khe hơn. Nhưng chính vì thế mà mối quan hệ giữa chúng tôi lạnh như băng. Có lần, cậu ấy uống rượu say, ngã đập đầu vào tường, tôi cũng không dám ra đỡ cậu ấy. Hôm sau, tôi mới hỏi: - Vết thương của cậu sao rồi? Đầu cậu sưng có bị đau lắm không? - Mình đến đây được là mình đã đỡ rồi. Cậu đừng lo cho mình. Nếu cậu lo cho mình thật thì tại sao hôm qua mình bị ngã, cậu lại không phải là người đầu tiên đỡ mình chứ? - Cậu biết là mình không thể đỡ cậu dậy mà. Nếu mà mình ra đỡ cậu thật thì liệu cậu có cho phép mình không hả? Hay là cậu lại đẩy mình ra như 5 năm về trước? Cậu ấy chỉ nhìn tôi cười rồi nắm lấy tay tôi, nhìn sợi dây chuyền mặt hình cây Thánh giá trên tay tôi một lát, rồi xoa lên vết thương trên trán: - Nếu có thể quay lại ngày hôm qua, cậu có thể giúp mình lần nữa được không? Tôi rụt tay lại: - Cậu thôi đi. Mình làm sao mà giúp cậu được. Mình không phải là bác sỹ. Cậu có hiểu không hả? - Cậu không phải là bác sỹ. Nhưng cậu đã từng là bạn mình mà. Chuyện 5 năm trước mình đã muốn xin lỗi cậu. Song hình như cậu không muốn tha thứ cho mình. Tôi quắc mắt với cậu ta, bỏ ra ngoài. Cậu em trai của tôi năm nay học lớp 5. Gần đến Nô en rồi, nên cu cậu háo hức lắm. Nhà tôi theo đạo. Mỗi năm, cứ đến dịp này, bố tôi lại mang về một cây thông to. Em trai tôi mua đầy đồ về trang trí. Nào là những quả bóng tròn, nhỏ, vàng ánh, những dây kim tuyến lấp lánh, những chiếc chuông kêu leng keng leng keng. Những món quà nhỏ cũng được treo lên cây thông. Một hôm, thằng bé bảo tôi: - Chị ơi, năm nay chị làm “Chị già” Nô en nhé. Tôi đang uống nước, suýt sặc ra ngoài. - Em sao thế? Làm ông già Nô en phải là đàn ông chứ? Năm nào, bố cũng làm ông già Nô en phát quà cho trẻ em trong xóm đạo mà. - Nhưng mà không phải phát cho trẻ con đâu. Phát cho người lớn cơ. - Hả? - Tôi ngạc nhiên - Ai cơ? - Chị không biết thật sao? Là anh Tuấn. - Em sao thế? Sao tự nhiên lại phải phát quà cho anh ấy? Nhà anh ấy thì thiếu gì. Vấn đề là người ta có thích hay không chứ? - Anh ấy rất tội nghiệp. Anh ấy chẳng bao giờ được nhận quà vào Nô en cả. - Sao cơ? - Thì hôm trước anh ấy đến nhà mình tìm chị mà. Anh ấy tự nhiên bảo anh ấy muốn bé lại lần nữa. Vì anh ấy chưa bao giờ được nhận quà Nô en cả. Anh ấy kể với em là, hồi anh ấy còn bé, còn tin ông già Nô en là có thật. Như em bây giờ thì là lớn rồi - Thằng bé nhấn mạnh - Hồi ấy, bố anh ấy toàn đưa anh ấy đi chơi bằng xe hơi. Anh ấy không được chạy bộ như những đứa trẻ khác. Một lần, anh ấy trốn ra ngoài chơi. Đó là ngày Nô en. Anh ấy được một ông già Nô en tặng cho một chiếc kẹo mút, bảo là tặng cho cậu bé ngoan. Anh ấy rất thích. Nhưng ngay sau đó, bố anh ấy đi ra, quăng chiếc kẹo mút đó đi, rồi lột chiếc mũ và râu ông già Nô en ra. Thì ra, đó chính là một người nhân viên dưới quyền của bố anh ấy. Sau đó, không hiểu sao bố anh ấy đuổi người nhân viên đó ra khỏi công ty. Từ đó, anh ấy không tin và cũng không cần có ông già Nô en nữa. Cái gì anh ấy cũng được bố cho, anh ấy chẳng phải mong ước bất cứ điều gì cả. Tôi ngắm lại tấm ảnh của tôi và cậu ấy hồi cấp 3. Cậu ấy đúng là rất đáng thương. Mẹ cậu ấy bỏ hai bố con cậu ấy đi theo người khác khi cậu ấy còn chưa đầy một tuổi. Cậu ấy thiếu tình thương của mẹ trong một gia đình giàu có. Mẹ cậu ấy cũng theo Công giáo. Có thể, bố cậu ấy giận lây sang cả ông già Nô en, không cho cậu ấy dính dáng đến ngày Giáng sinh. Chúng tôi cũng rất sợ bố cậu ấy. Biết bố cậu ấy không thích nên Nô en chẳng khi nào dám rủ cậu ấy đi chơi cả. Thế nhưng, tôi biết cậu ấy rất yêu mẹ mình, thường lén đến gặp mẹ, mỗi khi mẹ cậu ấy trở về từ nước ngoài. Tôi nhớ lại. Cậu ấy đã từng nói với tôi: “Một buổi sáng, năm mình học lớp 5, mình nhìn thấy một gói quà vứt ở ngoài sọt rác. Mình nhặt lên xem thì thấy có đề gửi đến cho mình từ mẹ. Hôm đó, mình mới biết mẹ vẫn quan tâm đến mình. Tiếc là món quà Giáng sinh ấy đã bị bóc ra và bị lấy mất. Sau đó ít lâu thì mình gặp mẹ. Mẹ bảo mẹ không muốn mình xa bố, vì bố chỉ có mình thôi. Mẹ cũng bảo là năm nào mẹ cũng gửi quà Giáng sinh cho mình. Mình nói là mẹ đừng làm như thế nữa, vì bố chắc chắn sẽ không vui, mình cũng chẳng bao giờ được nhận quà cả. Chỉ cần có thể gặp mẹ là món quà lớn nhất đối với mình rồi”. Một buổi sáng, tôi ra mua đồ ở ngoài chợ. Họ có bán bộ đồ đỏ của ông già Nô en rộng thùng thình. Tôi chọn mãi mới được bộ quần áo của người lớn cỡ bé nhất, nhưng dù sao nó cũng vẫn rất rộng so với người tôi. Vê lại cái râu giả trắng xóa dán ở quanh miệng, tôi đội chiếc mũ đỏ vào, vác hộp quà sang nhà cậu ấy, định nhấn chuông. Sau đó nhớ ra bố cậu ấy không thích ông già tuyết, nên tôi đành trốn một góc, gọi điện thoại cho cậu ấy ra. Cậu ấy cười rũ rượi. Tôi phải lôi cậu ấy ra một góc. - Này, cái thằng bé kia. Ông già Nô en đang ở đây. Cười cái gì mà cười hả? - Tôi giả giọng khàn khàn, bảo. - Xin lỗi ông, ông già Nô en. Con không cố ý. Nhưng con trông ông buồn cười quá. Để con dán lại râu cho ông đã - Cậu ấy đưa tay lên miệng tôi - Bây giờ thì được rồi. - E hèm - Tôi gạt tay cậu ta ra - Ai cho động vào ông già Nô en như thế chứ? Bởi vì cậu chưa bao giờ được tặng quà Nô en nên hôm nay ta tặng cho cậu một món quà. Nào, giơ tay ra đi. 1,2,3! Cậu ấy giơ tay ra, nhưng vẫn ngạc nhiên hỏi: - Sao tự nhiên năm nay cậu lại giả làm ông già tuyết tặng quà Giáng sinh cho mình vậy? Chà. Cậu chưa bao giờ rủ mình đi chơi Giáng sinh cơ mà. Tôi đưa hộp quà vào tay cậu ấy: - Nào, tặng cho đứa bé ngoan. Ta tặng con thì con phải cảm ơn ta đã. Sao chưa gì đã thắc mắc rồi? Cậu ấy cười rất tươi: - Vâng. Cảm ơn ông... à không, “cô già” Nô en nhiều ạ. Cậu ấy ngạc nhiên, mở ra đọc thiệp Giáng sinh và một hộp kẹo mút to. - Ôi, trời đất. Nhiều kẹo thế này thì ăn biết bao giờ cho hết chứ. Cảm ơn cậu. Thực sự cảm ơn cậu. - Ừm... Ta đã hết nhiệm vụ của ngày hôm nay rồi. Bây giờ ta đi về đây. Chào tạm biệt! Cậu ấy kéo vội tay tôi: - Khoan đã. Sao chưa gì cậu đã đi như thế? Chúng ta không thể trở về như trước kia được sao? - Mình nói rồi. Chúng ta không thể mà. Mình không thể ở bên cạnh cậu như trước kia được. Nhưng cậu ấy bất chợt ôm lấy tôi, làm tôi không kịp phản ứng. - Bỏ ra nào - Tôi bảo. - Mình không thể xa cậu lần nữa. Mình xin lỗi. Đầu năm thứ ba đại học, mình đã biết mình yêu cậu. Mình đã nói với bố về cậu. Nhưng bố mình đã ngăn cản, vì cậu là người Công giáo. Bố bảo rồi cậu sẽ giống như mẹ mình, cậu sẽ bỏ rơi mình. Bố nói là nếu mình còn muốn ở bên cậu, thì phải bỏ ngay tình yêu đó với cậu đi, nếu không thì bố sẽ bắt mình đi du học. Lúc đó mình đã nghĩ, chỉ cần mình hàng ngày được nhìn thấy cậu thì mình sẽ chấp nhận tất cả. Ra trường, mình biết cậu làm ở rất nhiều công ty. Mình đã nhờ bố mẹ cậu cố gắng thuyết phục cậu nộp hồ sơ ở chỗ công ty bố mình đấy. Lúc cậu vào làm chỗ mình, thực ra mình cũng đã đấu tranh với bố rất nhiều. Mình nói bấy lâu nay, mình vẫn giữ khoảng cách với cậu, sao bố vẫn còn lo lắng đến thế. Mình đã nghĩ là sẽ có ngày mình nói ra tất cả mọi chuyện với cậu. Hôm nay, mình đã nói với bố mình vẫn còn yêu cậu. Mình cũng đã viết đơn xin thôi việc rồi. Ngày mai, mình sẽ gửi cho bố. Cậu hãy ở lại tiếp tục làm việc. Mình sẽ không để bố mình làm gì được cậu, tình yêu của mình đâu. Dù sao thì thời gian qua, cậu cũng đã trở thành nhân viên chính thức của công ty rồi. Tôi đẩy cậu ấy ra: - Cậu điên rồi. Sao cậu có thể rời bỏ công ty chỉ vì mình chứ? Hãy ở lại và mình sẽ rời khỏi công ty. - Đừng. Cậu đừng làm như thế. Cậu phải cho bố mình biết là ông ấy đã sai rồi. Cậu là người rất tuyệt vời. Và cậu sẽ không bao giờ rời bỏ mình vì bố mình hay bất cứ điều gì khác, có được không? Tôi thúc vào ngực cậu ta: - Cậu đang định lợi dụng mình để chứng minh bố cậu đã sai đấy hả? Cậu muốn mình làm thế vì điều gì chứ? - Vì mình yêu cậu. Và mình yêu mẹ mình. Có thể cậu không tin, nhưng mình cũng yêu bố mình nữa. Mình hi vọng rằng tình cảm của mình đối với cậu sẽ giúp ông ấy nghĩ lại. Mẹ mình không bao giờ trở về nữa. Nhưng mà Nô en thì năm nào cũng có. Ngày mai, cậu có thể vào đặt một hộp quà Nô en trong văn phòng bố mình được không? Mình sẽ dẫn cậu vào, sau đó sẽ đưa đơn thôi việc của mình cho bố. Chúng tôi đang tranh luận thì có một bóng người đi ra. Tôi giật mình hoảng hốt. Cậu ấy nắm lấy tay tôi: - Bố! - Không phải là một Ông già Nô en mà lại là một “Cô già” Nô en ở đây sao? - Bố cậu ấy bảo. - Cháu chào bác ạ - Tôi lúng túng. - Cháu tặng quà cho nó thì cháu có hứa suốt đời này sẽ ở bên cạnh nó không? - Tiếng bố cậu ấy cất lên. - Dạ... Cháu... - Nếu cháu hứa được thì Tuấn sẽ không phải thôi việc nữa. Bác sẽ cho phép hai đứa. Vì thực ra thì... - Bố cậu ấy tiến lại gần hai đứa tôi - Hai đứa rất xứng đôi. Cảm ơn cháu vì đã trả lại tuổi thơ cho nó. Tuổi thơ đau khổ của nó, bác có lỗi rất nhiều. Vì có ai lại không thích Nô en chứ. Bác cũng rất thích, chỉ vì một số nguyên nhân nên mới phải không thích thôi. - Thưa Phó Tổng giám đốc, cây thông và mấy dây trang trí này để ở đâu vậy ạ? - Tiếng một người gọi ở đằng xa. Tôi nhận ra anh ấy, hình như là trợ lý của Phó Tổng giám đốc. - Cậu để vào trong nhà cho tôi - Bác ấy ngoảnh lại, bảo, rồi quay ra nói với chúng tôi - Hai đứa tối nay cứ đi chơi đi. Tối mai đã là Nô en rồi đấy. Tôi ngoảnh nhìn cậu ấy rồi nói với bác ấy: - Dạ, để cháu trang trí cây thông Nô en giúp bác trước đã được không ạ? Bây giờ cũng chưa muộn mà. Vừa nãy, ăn cơm xong, cháu sang đây luôn. Chợ Giáng sinh phải gần khuya thì mới vui. Bác có muốn đi cùng bọn cháu không ạ? - Bố, con cảm ơn bố - Cậu ấy bất chợt nói - Vì năm nay nhà mình lại có Nô en rồi. - Bố đặt cây thông ấy từ chiều đấy. Nếu hai đứa muốn giúp đỡ bố thì cũng được. Nhưng trang trí xong thì hai đứa đi chơi thôi, bố còn bận nhiều việc lắm. Thế nhé! Vào trong nhà đi. Lạnh lắm! Tôi kéo tay cậu ấy: - Mình phải về thay đồ đã. Mình không thể mặc đồ ông già Nô en như thế này lâu được. - Không sao đâu. Mặc thế rất ấm mà. Ông già Nô en à, cháu yêu ông lắm. - Dở hơi à? Ai là ông già Nô en chứ? - Tôi véo cậu ấy. - Vậy thì “Cô già” Nô en vậy. Anh yêu em! Tôi mỉm cười, muốn nói với cậu ấy rằng tôi cũng thế. Nhưng đã bước vào nhà rồi, căn nhà này sang trọng quá, tôi thấy ngần ngại, nên lại thôi. Ngoài kia, người ta đi bộ rất nhiều trên đường. Không khí Giáng sinh đã tràn ngập khắp các ngả. Bài hát Nô en vang lên: “Jingle bell, Jingle bell...”. Một đứa trẻ nghịch ngợm, nhấn chuông rồi bỏ chạy... _____________________________ Dương Lệ