hời gian qua kẽ tay
Làm khô những chiếc lá
Kỷ niệm trong tôi
Rơi
như tiếng sỏi
trong lòng giếng cạn
( Văn Cao )

 
 
 
 
 
Bước ra khỏi khuôn viên nhà thờ, một tay cầm guốc và cái bóp, tay kia vén tà áo dài. Hạ Lan nhón gót chân bước đều, mặc cho những ánh mắt tò mò chung quanh lom lom ngó mình. Có người nhướng mắt như thầm hỏi, có người thì mỉm cười nhìn cái dáng đi thấp tha thấp thỏm cuống quýt của cô. Mặt Hạ Lan nhăn nhăn lại, lầm lũi cắm cúi bước đi, thì bống nhiên có tiếng kèn xe tin tin trước mặt, ngó lên Hạ Lan nhìn thấy một khuôn mặt thật lạ, đang chăm chú và cuời mỉm với cô:
"Chào cô, xin lỗi cho tôi hỏi thăm chút, cô có phải Hạ Lan, em gái của Tiến ngày xưa ở Gia Long không?"
Ngỡ ngàng, khuôn mặt dài dài, rám nắng và ánh mắt quen quen... mơ hồ Hạ Lan hỏi:
"Ơ... ơ, xin lỗi anh là ai ạ? em là Hạ Lan, anh là..."
"Ðúng em là Hạ Lan rồi, chờ anh chút nhé anh kiếm chỗ đậu xe cái đã"
Lúng túng và cũng còn ngạc nhiên, Hạ Lan tần ngần nhìn theo chiếc xe Beem đang rẽ lại vào khu parking lot. Dường như phảng phất một khuôn mặt mờ ảo xa xăm chợt về trong ký ức cúa Hạ Lan...
"Có phải anh Hiển chăng? sao giống quá, cả hơn ba chục năm rồi? đôi mắt đó không thể lầm lẫn được?"
Miên man suy nghĩ Hạ Lan tiến dần về chiếc xe của mình, khuôn viên nhà thờ vắng lặng thưa thớt chỉ con vài chiếc xe còn sót lại... Vừa bước vào xe, thì người đàn ông cũng vừa trờ tới gọi Hạ Lan:
"Trời ơi, đúng là quá đất tròn, anh không thể nào ngờ lại gặp em ở đây, Hạ Lan ạ. Bao năm rồi nhỉ? chắc cũng trên 35 năm rồi đây? Em ở đâu? Anh thỉnh thoảng ghé đi lễ ở đây? Có nằm mơ anh cũng không ngờ là gặp em ở đây? Hai tuần trước anh thoáng thấy bóng dáng em đang cười nói với bạn bè, nụ cười và ánh mắt quen quen. Anh về mà cứ suy nghĩ đến em, nên tuần này anh mới trở lại đây và tìm cách gặp lại. Chờ mãi không thấy em ra, nên anh đành đi về không ngờ vừa lái xe thì lại gặp em."
Nghe người đàn ông huyên thuyên nói, giọng nói hơi nẫu nẫu còn pha trộn chút giọng bắc, dáng cao dong dỏng với mái tóc muối tiêu húi cua như người lính. Khuôn mặt người đàn ông vẫn còn dáng dấp đẹp trai mặc dù ở đuôi mắt có nhiều vết nhăn, nếu tình cờ gặp nhau trên phố chắc chắn là Hạ Lan không thể nào nhận dạng ra được. Hạ Lan bất chợt mỉm cười thoáng nhớ đến dáng lềnh khênh của một dáng dấp người con trai xa xưa.
"Trời ơi, anh mừng qúa Hạ Lan ơi, bây giờ em có thể cùng anh đi uống nước hoặc ăn trưa không? Anh muốn nói chuyện với em, anh muốn biết em như thế nào? Tiến như thế nào, ba mẹ em, các em của em ra sao?"
"Anh là anh Hiển phải không? em nhận ra anh rồi, vẫn cái giọng đó, tính liếng thoắng vui vẻ đó, anh không thay đổi mấy trong ký ức cúa em, vâng, em không ngờ, em tưởng rằng anh chết rồi, em có nghe anh Tiến kể lại, cả gia đình anh vượt biên và cơn bão làm chìm thuyền không ai sống sót."
"Ðúng, chuyện dài dòng lắm... anh sẽ kể cho em nghe hết, em đi ăn trưa với anh nhé?"
"Vâng, vậy em gặp anh ở quán Mon Ami nha, tiệm đó không xa đây lắm anh biết tiệm đó chứ?"
"Okie em, vậy hẹn gặp em khoảng 15 phút ở đó nhé?"
Còn ngơ ngẩn với cuộc gặp gỡ bất ngờ này, thành phố xa xăm của thời thơ ấu như là cổ tích bổng choàng thức dậy như một cuốn phim...
...
Qui Nhơn, một thành phố biển nhỏ bình dị so với Nha Trang. Qui Nhơn, bãi biển dài với dải cát mịn vàng dịu mát lòng chân, nơi có di tích đôi tháp chàm sừng sững, còn xót lại của dân tộc Chiêm Thành... là nơi an nghỉ và có bút tích vần thơ bất hủ của cố thi sĩ "bán trăng" Hàn Mặc Tử tại Qui Hòa, nơi mà ngày tháng rong chơi huy hoàng, cái tuổi ăn chưa no với chưa tới thời thơ ấu của Hạ Lan. Ðây là thời gian định cư lâu nhất của gia đình Hạ Lan kể từ ngày ba me lấy nhau, ba Hạ Lan trong quân đội, nên ông cứ di chuyển hoài. Mẹ là người đàn bà buôn bán giỏi giang nên bất cứ nơi nào ba thuyên chuyển, thì mẹ lại bôn ba theo ba... Anh chị em Hạ Lan mỗi người sanh mỗi nơi khác nhau, người thì sanh ở Ðà Lạt, ngừơi thì sanh ở Ban Mê Thuột và Qui Nhơn rồi Saigòn... Mãi đến lúc Hạ Lan 4 tuối thì mẹ mua một khu đất ở ngay phố chính của Qui Nhơn đối diện hai trường học tư thục lớn nhất, gần nhà thờ chính tòa, chợ mới.... Khu đất này xây lên 4 căn nhà, mấy căn kia cho thuê, còn căn ngoài bìa 3 tầng lầu thì gia đình trú ngụ...
Ngay từ lúc Hạ Lan học lớp mẫu giáo, mẹ đã 'tống cổ' ba anh em vào ở nội trú trường Trinh Vương. Ðây là trường nữ tư thục do các nữ tu dòng Mến Thánh Giá điều khiển. Mẹ buôn bán lớn và bận rộn đó đây hay ra vào Sài Gòn đế cất hàng, ba thì đi lính rất ít ở nhà, mấy anh chị em lớn lên do người vú hoặc nguời làm săn sóc trông coi, mãi đến khi bắt đầu vào học thì mẹ tin tưởng gởi gấm đám con cái cho các soeurs và các frères dạy dỗ. Căn nhà nằm đối diện ngay trước hai trường học, thế mà đám con vẫn phải ở nội trú, có những buổi chiều, Hạ Lan và em Ðan, hai chị em đứng bên góc hàng rào của trường gọi ơi ới về nhà rồi khóc. Nhiều lúc mẹ chạy sang dỗ ngọt hoặc có lúc thì có chị Sương, người làm sang dúi cho vài cái kẹo, tấm bánh...
Ở nội trú được 2 năm, sau đó Hạ Lan, có lẽ khóc hoài, nên được về ớ nhà, còn anh trai và em trai vẫn bị ở nội trú. Tuối nhỏ Hạ Lan quây quần với đám con trai, anh Hiển anh Tiến đi phá làng xóm. lúc thì chơi năm mười, đi chơi đá dế hoặc chơi tạt lon hoặc lang thang ra biển từ bãi biển Qui Nhơn, tới Ghềnh Ráng, qua đến đảo Hải Minh tắm. Mặc dù bị ba mẹ la mắng và cấm đoán không cho đi chơi với con trai nhưng Hạ Lan vẫn cứ tò tò theo anh mình và đám bạn. Hạ Lan lúc nào tóc tai thì rối bung lên không chải, thích mặc quần áo như con trai hơn là áo đầm, nhiều lúc Hạ Lan mặc quần nọ áo kia, nên cứ bị mẹ mắng hoài và bắt bà Hai lôi về bắt thay quần áo.
Bộ bốn: Hạ Lan dính liền với Anh Hiển anh Tiến và con Chút, con Chút to con không có chút chít tí nào như tên của nó, hay rủ rê và phá phách chung với nhau. Chút là con của bà Hai, người vú nuôi của gia đình, hai đứa sống với nhau từ thưở bé và hay bị Hạ Lan bắt nạt. Con Chút lớn hơn Hạ Lan ba tuổi nhưng Hạ Lan cứ xưng mày tao với nhau, mặc dù con Chút cứ bị bà Hai la bảo phải gọi là cô Hạ Lan thay vì mày tao. Nhỏ Chút trổ mã sớm và thích làm dáng xí xọn hơn nên Hạ Lan cứ thích cho bé Chút mặc ké những cái áo đầm đẹp và lôi kéo bé Chút đi lễ hoặc đi chơi chung với Hạ Lan, ngay cả đôi lần Hạ Lan vòi mẹ cho bé Chút đi theo để "bị" uốn tóc. Thật ngộ nghĩnh, thời đó không hiểu sao mẹ cúa Hạ Lan cứ túm cổ bắt con bé đi uốn tóc, có lẽ mẹ nghĩ với mái tóc uốn quăn sẽ làm cho Hạ Lan giống con gái và thùy mị chút chăng?
Có những lúc Hạ Lan và con Chút hết còn gì để chơi, buổi tối, hai đứa leo lên sân thượng, ôm một đống đá sõi vụn, đứng trên cao len lén ngó xuống đường... quăng vào đầu hoặc lưng các cặp trai gái đi tản bộ ngang nhà hoặc tới mấy tên con trai mà hai đứa ghét, quăng xong hai đứa ngó nhau cười khúc khích mặc cho người bộ hành ngơ ngác tìm kiếm thủ phạm. Có một lần con Chút quăng trúng vào một nguời kia chảy máu đầu, người đó gõ cửa vào méc ba mẹ của Hạ Lan, con bé chối phăng phăng nhưng đến khi người ta nằng nặc nói, ba lên sân thượng thấy đống đá còn đó, ba phải năn nỉ người ta để bồi thường suýt nữa Hạ Lan bị ăn đòn nếu không có bà Hai năn nỉ xin xỏ dùm và đố thừa tại con Chút, còn nhỏ Chút thì bị mẹ nó đánh cho một trận đòn, con bé khóc và giận Hạ Lan mấy ngày trời và Hạ Lan thì bị nhốt trong nhà 3 ngày không cho đi đâu nhưng lúc đó anh Hiển ghé chơi thấy tội nghiệp đem kẹo dỗ và chơi bắn bi với Hạ Lan.
...
- Hạ Lan! Hạ Lan!
Tiếng gọi cùng tiếng gõ vào thành kiếng, khiến Hạ Lan giật mình nhìn ra, khuôn mặt anh Hiến xuất hiện ngoài khung cửa xe.
 Mỉm cười Hạ Lan mở cửa và bước xuống... Anh Hiển cười giọng mắng yêu:
- Cái tật cố hữu vẫn thế bao năm em vẫn vậy Hạ Lan ạ...
- Hì hì, thôi mình vào trong nha anh, em đói bụng lắm rồi!
Theo chân anh Hiển bước vào quán Mon Ami, đây là một nhà hàng nằm gần trung tâm Little Saigon, nhà hàng nhìn trang nhã, giống y cái tên của tiệm rất tây. Món ăn ở đây vừa Việt vừa Pháp rất ngon miệng. Cái thích thú nhất của quán này là được ngồi ở ngoài patio bên hông của quán, yên lặng hơn so với sự nhộn nhịp bên trong quán, cũng được để nhìn ra đường và đón nắng xuyên qua mành, ấm áp và thoáng. Bầu trời thanh xuân, gió nhẹ nhàng phất phơ làm đong đưa những nhánh cây dừa và những bụi hoa treo lủng lẳng xen lẫn với những nhánh trầu bà xanh mướt.
Nhanh chóng Hạ Lan và anh Hiển chọn cho mình hai món ăn nỗi tiếng của tiệm, đang khi chờ đợi thức ăn đưa ra, anh Hiến nghiêng nghiêng và nheo mắt ngắm Hạ Lan:
- Em thế nào, cuộc sống em ra sao? Trời ơi anh không ngờ và tuởng tượng anh, anh ngồi đây đối diện với em sau bao nhiêu năm cách biệt... Ðể coi nào, anh biết em từ lúc em 7 tuổi thì phải, cái hình ảnh con bé loắt choắt theo Tiến, lúc thì hay khóc... lúc thì mè nheo mà dường như lúc đó sao em hay bắt nạt anh và nhỏ Chút... Anh còn nhớ có lúc em giận em lấy đôi dép quăng vào anh nữa, cô bé Hạ Lan ngày xưa thật đanh đá, ba gai... không hiểu sao ngày xưa anh chịu đựng em như thế nhỉ?
...Giọng nói ngọt ngào cúa anh Hiển rót vào tai Hạ Lan như một giòng suối mát, ngọt lịm của tuổi thơ tuôn trào... Hạ Lan cứ nhìn anh cười, im lặng, tiếng anh Hiển vẫn đều đều:
- Em biết không? kể từ ngày Tiến và các em bị về Saigòn học nội trú, anh không còn bạn để chơi, anh sống khép kín và chỉ chơi có một mình, không còn hứng thú đế đi biển nữa... Anh dự định mùa hè năm đó xin ba má anh cho vào Sài gòn thăm Tiến và em rồi hoàn cảnh gia đình, anh Trung của anh nghiện xì ke ma tuý bị xe đụng. Gia đình anh nhiều chuyện xảy ra... sau đó vận mệnh đất nước đổi thay, vạn vật đổi dời, gia đình anh còn kẹt lại rồi bị đánh tư sản mại bản... Loay hoay thế nào, từ đó mất biệt mất tăm tin tức. Năm 1976 anh có ghé lại căn nhà mà mẹ em cho thuê để hỏi thăm tin tức thì mấy người thuê nhà cũng mất tiêu, căn nhà của mẹ em bị chính quyền tịch thu và sau này trở thành bệnh xá, không ai còn biết tin tức gì của gia đình em, kể cả các các soeur bên trường Trinh Vương...
- Dạ, cuộc đời có nhiều thay đổi lắm anh, ngay chính em cũng không ngờ đó anh, em thì suýt chết đôi lần trong thời gian đó anh à, mạng số em thật là lớn nếu phải nói là phép lạ đó anh. Em cũng không ngờ em gặp anh, bao năm em cứ nghĩ anh đã chết và mất tích... Anh Tiến buồn và chép miệng khi nhắc đến anh đó...
- Anh và gia đinh rời Việt Nam đầu năm 1980, chỉ có 22 người ngồi bó trong một chiếc ghe nhỏ như chiếc lá tre. Chiếc tàu này ba mẹ anh đã khốn khổ dấu diếm mua với giá 60 cây vàng đó em đã thế lại phải mua chuộc công an huyện trong 2 năm trời trước khi ra khơi. Ba và anh phải làm dân đánh cá ở làng đó, mua hộ khẩu di trú làng, cho đến khi thuận tiện thi mới bốc người, toàn là họ hàng nhà anh ở Saigon ra, và vài ông chú anh, đi học tập cải tạo về từ khu kinh tế mới xuống... Ba ngày đầu tiên, thật may mắn chiếc ghe của nhà anh cũng ra được hải phận quốc tế, chiếc ghe nhỏ chạy được vài ngày thì biển động... lênh đênh trên mặt biển 10 ngày, phần thì lương thực cạn, phần thì không có nước. Một số người đói lả, mệt xỉu, nhất là phụ nữ và bà già trong đó có mẹ anh và em Mai. Em biết không, có người phải dùng nước tiểu uống để cầm hơi... chia nhau từng mảnh vụn của miếng bánh mì khô, nhai luôn từng hạt cơm sống để sống còn... Anh tưởng chừng cả thuyền sẽ làm mồi cho cá mập ở biển Ðông rồi đó em, sau đó biển lặng, tưởng là đã được yên... nhưng càng bi thảm hơn, tàu anh gặp tàu hải tặc Thái Lan, chúng lôi tất cả mọi người lên tàu của chúng, cướp bóc vàng bạc châu báu hãm hiếp đàn bà con gái rồi làm đắm chìm tàu. May mắn cho anh, nhờ anh biết nín thở và sống còn nhờ những xảo thuật anh học từ nhỏ lúc đi hướng đạo sinh và lúc đó anh bám được một mảnh gỗ trôi dạt vào khoang dầu ở Thái Lan. Cả tàu tụi anh chỉ còn vỏn vẹn 4 người thanh niên là sống sót. Tụi anh được đưa vào trại tị nạn Si Kew và anh ở đó gần 3 năm trời... Ba mẹ anh và em Mai đều bị giết và xác thân thì mất tích trong lòng biển. Tội nghiệp em Mai của anh, con bé bị chúng hãm hiếp anh thì bị chúng đánh gục xỉu khi anh xông vào bảo vệ em gái anh. Anh sống còn chắc là nhờ hồn thiêng của ba má anh bảo vệ che chở anh đó Hạ Lan.
- Oh, My God! Oh, my God! Em thành thật chia buồn với anh...
- Ðã qua rồi em à, gia đình anh thật không may mắn. Âu có lẽ đó là số trời thôi!! bao năm anh đăng đẵng buồn... rồi cũng thế thôi!
- Em biết không, lúc bên Thái Lan, em có nghe danh từ "ghe 1 người hay ghe 2 người" mà Cao Ủy dùng không? Ghe 1 người là chỉ còn một người sóng sót đó, bi thảm lắm em ạ... Trong trại anh ở, có môt người thanh niên còn sống sót sau khi bị hải tặc hà hiếp vợ và quăng đứa con 2 tuối của anh ta vào lòng biển vì đứa bé sắp chết... Anh này vào trại tị nạn thì trở nên mất trí, điên khùng lang thang hết chốn này đến chốn kia và hàng đêm anh ta ngồi ở cổng trại ngóng và hét lớn hằng đêm. Hai năm sau đó, anh ta đâm đầu vào xe tự vận. Câu nói của ai đó "Hải tặc là một thứ thú vật mà thú vật đó còn ác độc hơn cả loài vật nữa"...
Nhìn khuôn mặt anh Hiển, đôi mắt đỏ lên, giọng nói trầm trầm như sự uất nghẹn đè nén lâu năm được dịp tuôn ra. Ðôi mắt Hạ Lan cũng hoen ướt, lẳng lặng Hạ Lan trao cho anh Hiển ly nước trà nóng, anh nhìn và thầm cảm ơn và sau khi uống vài ngụm trà, anh đằng hắng giọng nói:
- Anh xin lỗi Hạ Lan, lẽ ra anh vừa gặp em, không nên khơi chuyện buồn ra... anh thật sự không hiểu sao nữa, bình thường anh trốn tránh và ít khi nhắc đến qúa khứ đau đớn đó. Em ăn đi, thức ăn nguội hết rồi kìa!
- Không sao anh à, anh cứ việc nói, nói ra anh sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Chúng ta đều là những thuyền nhân mà chuyện thuyền nhân thì như là chuyện bình thường, xe cán chó, chó cán xe ở phố huyện vào thập niên 80 và 90 đó. Ðây là một trong những tai ương khủng khiếp nhất cho dân tộc Việt Nam mình ngoài bao năm chiến tranh và thảm trạng học tập cải tạo... Em không biết con số thiệt mạng của thuyền nhân, chắc đến nay chưa có ai có thể kiểm chứng chính xác là bao nhiêu sinh linh tử vong trên biển cả, hoặc trong rừng sâu của biên giới Việt Miên Lào... Anh còn nhớ hai anh họ của em không? anh Quang và anh Thành đến bây giờ vẫn biệt tăm... Em cũng rất buồn và đôi lúc vẫn chạnh nhớ đến hai anh, may mắn cho gia đình em, mọi người còn sống sót và bình an sau những cuộc hành trình tìm tự do.
- Thôi anh dừng không tiếp tục chuyện buồn nữa, đến phiên em, kể anh nghe... cho anh biết những gì đã xảy ra bao năm nay, có lần anh tính chuyện đăng báo tìm người thân hoặc đôi lúc nghe trên radio đài Little Saigon thấy người ta nhắn tin nhau... anh lại bâng khuâng nghĩ đến em và Tiến... có lẽ anh nhát, trốn tránh sự thật...
- Ðể khi khác em sẽ kể chuyện dài đời tôi cho anh nghe nha... chứ không thôi người ta ngó vào cứ tưởng em đang bị anh hà hiếp hay chuyện tình lâm ly bi đát tay đôi tay ba gì đây?? Anh thấy không mặt em tèm nhem xí gái rồi nè, anh muốn cái tiệm này sẽ có trận đại hồng thủy hở?
Anh Hiển nheo mắt lại ngó Hạ Lan vài giây, rồi phát lên cười:
- Em vẫn vậy, vô tư và nhí nhảnh như cô bé 8, 9 tuổi xưa kia, ừ thôi, mình đã tìm lại nhau rồi, chắc chắn anh sẽ nghe dài dài vì cái đài phát thanh này đang phát sóng lại mà...hahahahaha!!
.
Cái thuở xa xưa quá ngọt ngào
Bây giờ nhớ lại tựa chiêm bao
Ơi biển nhớ, ơi con sóng lạ
Chạm góc hồn ta, thức đảo chao
Bước xuống con dốc, Hạ Lan dừng lại thở và lắng nghe tiếng sóng biển vọng tới. Hình như tiếng sóng ngân quyện vào trong gió, vang xa, âm thanh rì rào tung bay vào khoảng không gian cao rộng. Dọc theo con dốc đưa xuống bãi biển, những bông hoa vàng đỏ nở rực cả một vùng... Hạ Lan ngồi trên đầu dốc, hất tung mái tóc cho bay theo gió và đưa tay ngắt mấy bông hoa vàng cầm đong đưa. Hạ Lan không biết đây là loại hoa gì,chỉ thấy màu vàng lộng lẫy lung linh trong nắng trong gió...
Tiếng anh Hiến vang lên:
- Bãi biển này là một nơi anh hay ghé những khi nhàn rỗi vào cuối tuần, lang thang đế tìm cho mình những giây phút bình yên,quên tạm những phiền toái của cuộc sống thường nhật.
Hạ Lan quay nhìn anh Hiển:
- Em cũng thích chỗ này vắng vẻ và đi xuông biển phải leo xuống con dốc nên ít người biết đến... thỉnh thoảng ngày xưa hay ghé ngang với ông x.. Thuở còn đi học, tụi em hay đi dọc xa lộ Pacific Coast đi hết từ miền nam San Diego tới tận miền bắc dọc lên xa lộ số một có nhiều bãi biển rất đẹp anh ạ...
- Em vẫn thích biển? cuộc hành trình vượt biến tìm tự do em vẫn chưa sợ ư? Anh nghe có người họ sợ và bị ám ảnh nên có người không còn thích biển nữa... nhưng có lẽ anh và em, mình sống và lớn lên từ xứ biển, mình như lọt lòng từ mẹ biển, anh còn nhớ bộ ba chúng ta hay đi biến thời đó, em hay lang thang hết biển Qui Nhơn, và đã lần tới bãi của làng đánh cá. Nơi có những chiếc thuyền nhìn giống như chiếc thúng. Hahaha... Anh còn nhớ có lần em leo vào đứng trong lòng thúng, anh và con Chút giữ cái thuyền con đó cho em vào... rồi sóng đánh chòng chành... em té và thúng lật, cả ba chúng ta đều bị té nhào xuống biển haahhaha...
Tiếng cuời của anh Hiển lộng vang... hoà theo tiếng gió, ròn rã Hạ Lan cũng bật cười theo, tiếng cười của hai người hoà vang cả một vùng... Anh Hiển chợt bảo "Hạ Lan anh có cái này cho em."
Giơ tay đón lấy cái gói nhỏ, mở ra Hạ Lan nhìn thấy hai cái bánh in, ngạc nhiên Hạ Lan reo lên:
- Wow, lâu rồi em không ăn bánh in.
- Ừ, anh có người bạn vừa ở Việt Nam về, ghé tặng nên để dành cho em, em ăn thử xem thấy thế nào, chút quà từ quê hương xứ nẫu mình đó.
- Ủa, sao chỉ có hai cái vậy ta??
- hahahhaha... vẫn mắt to hơn cái bụng... vẫn ham ăn hahahha...
HaLan mỉm cười, bẻ đôi chiếc bánh in chia cho anh Hiển, Hạ Lan cắn nhẹ miếng bánh... hương vị của đậu xanh, hạt mè và hạt bí bùi bùi béo béo thêm cái vị bột nếp mịn mà thấm dần trên lưỡi, trên môi miệng... nuốt trôi ngọt ngào, rồi chợt nghe nỗi nhớ xa xăm lại về...
- Biển Qui Nhơn cho em nhiều kỷ niệm thời ấu thơ anh ạ... nhớ bao lần đi biển, lúc xây nhà trên cát với anh và con Chút, em hay sai con Chút đi nhặt hoa nhặt lá để trang hoàng căn nhà còn anh thì bị em bắt để bàn chân vào cho em đổ cát lên hàng giờ hàng giờ chúng mình xây căn nhà như toà lâu đài có tường thành chung quanh... có cái vườn cái ao con thả cá... em thả những cánh hoa chiếc lá nhỏ cỏn con vào và nuớc biển những chiếc lá dài dài lềnh bềnh như những con cá tung tăng bơi lội...
- Ừ, nhớ chứ nhớ chúng ta còn xây nhà đôi, chân anh cạnh chân em...căn nhà có hai cánh cửa, cửa trước và cửa bên kia ra vườn... căn nhà cát xây thật lâu thật đẹp, có nhiều người đi ngang và trầm trồ khen... có lúc làm xong cả công trình, mấy anh em mình ngồi canh chừng hàng giờ và ngay cả ngày hôm sau đi học xong lại rủ nhau ra biển coi chừng xem cái nhà cát đó còn không... vui thật, ngây thơ thật... hình ảnh đó vẫn như còn đây trong ký ức anh...
Nhìn những đợt sóng lăn tăn, chân trần bước cho nước biển làm cóng lòng chân, cho sóng trườn mình lên chân, lên cát vuốt ve nhau... Thinh lặng bước cùng bước để nghe giòng nhạc ru từ sóng từ gió, buổi chiều biển vắng thưa, chỉ còn lại đôi ba cặp thong dong tình tự, xa tắp xa một vài chiếc du thuyền nhấp nhô, mặt trời đang từ từ chìm và biến cũng đang dần thẫm màu...
Hạ Lan chợt lên tiếng:
- Anh thấy sự khác biệt ở biển này khác với biển Qui Nhơn không? là ít thấy dã tràng và sò ốc... em không hiểu tại sao?...có lẽ tại giòng nước biển ở đây lạnh chăng? Nhớ không anh, không biết học ở đâu mà anh nghêu ngao dạy cho em mấy câu thơ này:
"Dã tràng xe cát biển đông
Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì"
- Anh nhớ chứ, nhớ em và con Chút hay chạy lúp xúp đuổi theo những con dã tràng...
- Uh huh...
Những chú dã tràng chạy nhanh như gió. Hạ Lan rượt đuổi hết con này đến con khác và rất ít khi Hạ Lan tóm được chú dã tràng. Dã tràng bao giờ cũng chạy nhanh hơn, chúng hay chui vào một cái nhà an toàn bất khả xâm phạm. Ðó là cái hang tròn, nhỏ xíu nằm sâu thăm thẳm trong cát, phải khum người thì mới ngó thấy, nhưng hễ khi con dã tràng từ dưới hang chui lên, chúng tiếp tục se những viên cát nhỏ tròn xíu chờ sóng biển tràn vào cuốn đi. Có nhiều lúc Hạ Lan và con Chút đi lấy cái lon múc nước biển, đổ vào cái hang nhỏ xíu đó để cho những con dã tràng đó phải bò lên khỏi hang...
Trò chơi đi tìm dã tràng và bắt sò ốc Hạ Lan thích nhất là khi đi qua đảo Hải Minh. Ðây là một hòn đảo nhỏ cách xa thành phố Qui Nhơn chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ thuyền máy. Nơi đây là môt cái làng chài lưới ít dân cư và trên đảo có một hang động nhỏ, thật ra không phải là một cái hang mà chỉ là hai mõm đá chênh vênh lồi lõm trên dãy núi nhô ra và tạo, nhìn như là một cái hang. Chỗ này rất đẹp và giòng nuớc nơi đây thật trong suốt, cái hang động thật kín đáo với những dãi cát mịn vàng như nhung... nhưng muốn đi qua đó thì phải leo qua cái dãy đá thì mới vào hang động được. Hạ Lan hay theo anh Tiến và đám bạn anh: anh Hiển, anh Cổn, anh Tuấn đến nơi này vào những ngày thứ bảy hoặc mùa hè. Măc dù Hạ Lan không biết bơi nhưng vẫn khoái ôm cái phao bánh xe để bơi trong vịnh. Có đôi lần đi qua đảo chơi, mà trời dưng biển động, Hạ Lan bị nuớc cuốn nếu con Chút không nắm đuợc cái chân của Hạ Lan lôi lên và anh Hiển phải ấn tay lên ngực đè nước ra thì Hạ Lan chắc không còn mạng để sống...
...
- Hạ Lan, Hạ Lan...
Giật mình, Hạ Lan ngó qua anh Hiển:
- Dạ anh nói gì?
- Trời ơi, em lại mơ mộng hahhaha, bao nhiêu năm em vẫn không thay đổi... hahhaa!...
- Hì hì, xin lỗi anh, em có cái tật đó bị ba mẹ em mắng hoài nhiều lúc cứ thế đó... ngớ ngẩn thiệt... anh còn nhớ không, em đang nghĩ về đảo Hải Minh và những chuyến đi chơi của mình mà em suýt bị chết hụt đó.
- Em còn nhớ cái sẹo này không, vì cõng em ra thuyền ở Hải Minh lúc em suýt bị chết đuối đó, anh đạp phải cục đá và té, em cũng té lăn, anh thì bị chảy máu và cắt một đường dài trên cánh tay... bao năm cái sẹo này còn đây mỗi lần nhìn vết sẹo là anh liên tưởng đến em đó Hạ Lan.
- hiihi... anh, hồi đó anh Tiến lại không thích đi biển, nên anh cứ bị dụ khị đi theo em và con Chút...
- Ừ, Anh còn nhớ em hay rủ anh đi ra biển với bé Chút, hai đứa hay thích nhặt những con sò con và những vỏ ốc, những con sóng bạc đầu liên tiếp nhau bò vào bãi cát và khi rút đi, để lại trên bãi cát vô số những chiếc vỏ ốc đủ màu, có những chiếc vỏ ốc óng ánh, thật đẹp mắt cho đầy vào túi áo túi quần hay cái lon rồi sau đó đổ dồn thành một đống rồi em lại dành với bé Chút quăng từng con sò và vỏ sò vào lòng biển, em hay nói "cái gì của biển cả thì trả lại cho biển." Câu nói của một cô bé chỉ 10 tuổi, cứ mãi lẩn quẩn trong tâm trí anh... sau nay mỗi lần nghĩ lại anh tự nghĩ có phải em là cô bé hồn nhiên hay la người bạn tri ký già hơn tuổi của anh?
- Em và anh có nhiều niềm vui tuổi thơ và kỷ niệm với biển anh à. Bao năm em ít kể chuyện này, không hiểu sao, nó như là một bí mật bị chôn vùi cất giữ trong tim, em chỉ biết là mình mê biển... Khi vào Saigon, em ít có dịp đi biển hoạ hoằn chỉ ghé Vũng Tàu hoặc đi ra Nha Trang nghĩ hè nhưng khi ở Nha Trang em không có nhiều kỷ niệm bằng ở Qui Nhơn đó anh. Em còn nhớ lúc khi em qua đảo ở PuLau Biđông, một thời khan hiếm nước... em hay tắm biển, nên lúc đó em nhìn giống như con mọi con...
- Hahhaha! Em, "con bé chà già tóc quăn"...hahahha, nhớ bọn nhỏ hay ghẹo em vậy. À em còn nhớ con bé Fatima, người Ấn Ðộ, cô bé có đôi mắt to nâu, học chung lớp của em không? Anh có gặp cô ấy lâu lắm rồi ớ bên trại Thái Lan... cô ấy và anh có nói chuyện với nhau về em... tiếc quá sau này anh mất liên lạc với cô ấy rồi.
- Wow, nhỏ Fatima đi được sao, hồi xưa nhỏ đó ngồi cạnh em, cũng hay đi chơi với em và con Chút, nhỏ Thu Cúc, nó hay bị bạn bè chọc vì lai Ấn... hihi em và nó giống nhau tóc quăn da ngăm đen nên cư bị chọc là hai chị em, em mất liên lạc với bạn bè cũ ngay cả bạn bè em lớn lên ở Saigòn... em mất hết từ ngày em lấy chồng...bỏ cuộc chơi...
Ngọn sóng, ngọn sóng thật cao đánh mạnh vào bờ tạo ra một thanh âm lớn, cùng lúc tiếng chim ríu rít gọi bầy gọi nhau về tổ ấm... Hạ Lan và anh Hiển giật mình và đưa mắt nhìn lên không... những con chim hải âu, cánh liền cánh đang nối đuôi nhau bay trên khoảng trời mịt mù xa, vành trăng khuyết cũng đang chập chờn lưng chừng soi mặt biển. Gió đêm đang về, lồng lộng, phần phật tạo con sóng có ngọn cao ngọn thấp từng đợt đều hoà... Hạ Lan vu vơ xoa nắn rồi kéo các ngón tay mình răng rắc, bâng quơ nhìn trời mây biển sóng đang nhịp đều nghe như nhịp điệu ru đêm... Bổng Anh Hiển quay ngang chăm chăm nhìn Hạ Lan và từ tốn nói:
- Hạ Lan, từ lúc gặp nhau đến giờ, em chưa kể cho anh nghe chuyện đời của em, anh tôn trọng và chưa hỏi đến nhưng anh hy vọng một ngày nào đó sẽ được nghe em kể...
- Còn gì để mà kể đây hở anh? Chẳng nhẽ em kể với anh như một lời biện minh hay lôi ra đế phán xét, trong đời sống hôn nhân có bị đổ vỡ không ít thì nhiều mỗi ngưòi cũng dự phần vào. Em cũng có những ngày tháng hạnh phúc để nhìn lại... Em đang chăm sóc hai hạt mầm cấy từ cây hạnh phúc ngày xưa, đang kết trái đơm bông trên cành èo uột của vườn em... Em đang tập chấp nhận, âu đó là định mệnh hay tự mình chuốc lấy, đành thôi cứ cho như là người người quay đi, tình yêu như cơn gió thoảng nằm lại trên ngọn sóng, trên bãi cát quạnh hiu... để rồi cuộc đời mình rồi cũng như sự tuần hoàn của đất trời, dấu chân của quá khứ, của kỷ niệm sẽ được làn sóng kia cuốn xoáy vào lòng biển, xóa đi dấu vết hoặc sẽ được gởi thác và ấn ký vào trong lòng biển mẹ muôn đời...
Khẽ lắc đầu, cơn gió lạnh buốt thổi qua, cho tóc bay bay, so vai... rùng mình, Hạ Lan mím môi nhìn anh Hiển:
- Em đang suy nghĩ sao đời người có lắm nhọc nhằn, nhiễu nhương... ước gì mình được sống như thuở lên 6, lên 10 anh nhỉ? Vô tư và nhìn cuộc đời bằng gam màu hồng màu xanh... Sao bây giờ em lại dững dưng với tất cả, có phải là em rất kỳ cục như là trống rỗng, chắng biết mình đang muốn gì, thích gì, tìm gì, tình cảm của em cũng thế, lúc thì nồng nàn lúc thì lạnh tanh như phiến băng.
- Tại sao em lại nói vậy, anh vẫn thấy Hạ Lan còn lạc quan và xông xáo lắm mà...
- Hì, chắc chỉ bề ngoài hay em cố tình vậy thôi để bận rộn không suy nghĩ, để khỏi rơi vào trạng thái trầm cảm thôi anh... nhiều lúc em nghĩ mình sống nông cạn vô tư quá!
- Anh thì không nghĩ thế, ngay từ thuở bé em hồn nhiên nhưng có nhiều điều em làm hoặc vô tình câu nói anh đã thấy em sống nội tâm nhiều, em nhạy cảm với mọi thứ chung quanh, em vô tư nhưng không vô tâm, biết lo lắng cho người khác, em đừng tự đưa mình xuống như vậy nữa?
Hạ Lan nghẹn giọng và như chừng có giọt rơi vỡ ra:
- Em hỏi anh, chứ sao em cứ buồn hoài, vui đó rồi buồn đó...
Hiển trầm ngâm, ánh mắt anh đằm thắm... không nói, ấm ức Hạ Lan lại nói thêm:
- Nếu hẳn như là em buồn, thì không nói làm gì, mà em mơ hồ buồn đó, vui đó rồi không biết mình muốn gì nữa... mông lung lắm lắm...
- Có bao giờ em nghĩ là em hay suy nghĩ nhiều lắm không? Càng suy nghĩ càng quanh quẩn và đưa mình vào ngõ cụt của cuộc sống... Sao không cứ để mặc, quên quá khứ và sống cho hiện tại, vui với niềm vui em đang có bên con ngoan, bên gia đình và bạn bè... Sao không tự cho mình một con đường, tìm hạnh phúc truớc mặt trong tầm tay với của em.
- Nếu em làm được vậy thì em đâu có ngồi đây, bâng quơ lý sự về cuộc đời với anh đêm nay đúng không? À mà anh nè, gần đây em có đọc trên tin tức của NBC, đôi vợ chồng Têresa và Wilbur Faiss sau 80 năm chung sống với nhau, được phóng vấn và họ chia sẻ cái bí quyết hạnh phúc cúa họ là "Cho, nhận và dung hoà" đơn giản vậy thôi mà có bao nhiêu người thực hành được? Tình yêu như món đồ theo thời gian sẽ bị mài mòn, nhàm chán, hoặc hết còn sử dụng được, chỉ còn nếu ai biết quý, gìn giữ và biết cách duy trì bảo bọc thì nó sẽ tồn tại lâu dài... Tình yêu cần phải được vun đắp, từ cái tình thành cái nghĩa, tạo nó thành một nền tảng...thì hạnh phúc mới có thế vững chắc được.
- Em nói đúng lắm, điều này thấy thì dễ mà thực tế thì lại khó, bằng chứng tụi mình đều bị hôn nhân gãy gánh, chắc đôi chúng ta đều lầm lẫn và không nhận thức ra được cái giá trị cúa đời sống hôn nhân chăng??
Trầm ngâm đôi phút và Hạ Lan chợt lắc đầu:
- Thôi em chẳng muốn nói chuyện này nữa anh à, càng nói càng buồn lại suy nghĩ nhức óc... chắc đến lúc anh cho em về, trời chừng cũng quá khuya và lạnh rồi anh à, ngày mai em có công chuyện phải đi sớm, bổn phận công dân gọi đó anh à.
- Umm... anh tính... mà thôi cũng được nếu em cần về thì ta về vậy...
Lẳng lặng Ha Lan nhìn bâng quơ ra biển, biển sóng vẫn đang thầm thì lời ru đêm về... Bóng tối bao trùm, loe loét vầng sáng của trăng tỏa xuống vùng biển rộng và chút ánh sáng lờ mờ hắt hiu của ánh đèn vàng từ trên con dốc dọi xuống...
...
Hai ngày sau, Hạ Lan nhận được email của anh Hiển:
Hạ Lan, cám ơn em một buổi chiều đi biển với anh, rất thú vị và vui. Anh muốn nói với em nhiều nhưng chưa đến lúc... Anh chỉ muốn nói với em, đừng quá bận rộn suy tính những điều hơn lẽ thiệt mà hãy tập quên mình. Ðời người rất ngắn, hãy sống và vui vẻ...
Gởi em bài thơ anh làm khá lâu, muốn chia sẻ với em.
Từ trăng lạc dấu mặt trời
Anh - từng vòng mỏi rã rời tìm em
Xếp đôi - ngày lại bóng đêm
Nhốt đông gió mặc bình yên lạnh lùng.
Anh đi mất thêm nửa vòng trái đất
Bồng ẵm ân tình qua ngõ hẻm đìu hiu
Nén tiếng thở dài xuống đời quạnh vắng
Kỷ niệm bỏ quên lại sương bạc sớm chiều.
Anh đi nhích thêm một ngày xa vợi
Nhìn nắng đứng, nghiêng, nắng ngủ triền đồi
Nắng mai mối tình người cùng chờ đợi
Cho hoa phong sương mọc khổ kín phận người.
Anh đi mãi miết quanh vòng được mất
Hờ hững đón dìu mưa nắng đi qua
Có những buổi chiều nghe lòng vắng ngắt
Nghe xót xa lên cao, nghe rưng rứt thật thà.
Lại đi mệt nhoài thêm vòng trái đất
Nhật nguyệt chia đôi trên dấu môi khô
Nhật nguyệt - chia hai - đỉnh sầu chất ngất
Vòng tay âu lo trơn - vuột mất thuở hẹn hò.
Anh đi mỏi hết từng vòng trái đất
Chưa nghỉ ngơi mà chưa hết cõi lạnh lùng
Mắt buồn xưa - là cả trời nay - hoang vắng
Môi trầm xưa - là đắng cay - về không dưng.
(Lãng Phong )
Về không? Mong có một ngày...
À, anh có người bạn ở Qui Nhơn, anh có nhờ anh Hoàng này tìm đến đường Gia Long, anh ấy mới gới cho anh mấy tấm hình căn nhà xưa, trường Trinh Vương và góc phố thân quen của em đó..anh gởi kèm theo đây cho em coi em có nhận ra không nhé! Nếu cần anh ấy sẽ chụp cho rõ nét hơn...
Mong em vui luôn và nghĩ rằng anh sẽ không thất lạc em nữa đâu Hạ Lan ạ.
Tám tấm hình lạ lẫm và xa lạ như những tấm posters, một góc phố xa xưa, con đường chính cũng đã đổi thay phố xá như chật hẹp hơn, căn nhà xưa khác biệt, không như Hạ Lan tưởng tượng trong ký ức... Tên hai con đường chung quanh nhà cũng đã được đổi thay tên. Xa xa cuối con phố thấp thoáng ngọn tháp hình thập tự của ngôi nhà thờ Chính toà còn sừng sững với tuế nguyệt, căn nhà cũ đã được tân trang kiểu cách hơn và trở thành một cửa tiệm bán đồ điện tứ... Mái trường Trinh Vương bây giờ cũng trở thành một trường công nghiệp của thành phố và cạnh đó Hạ Lan chỉ nhận ra hàng rào màu vàng thân quen của trường La San đối diện trước nhà... Cả một góc phố trở thành một trung tâm kinh doanh hơn là cái nét bình dị xưa kia rất Qui Nhơn của Hạ Lan.
Hạ Lan chợt thấy mình hụt hẫng và choáng ngợp, ngơ ngẩn... thì bỗng tiếng điện thoại từ máy cầm tay reo...
- Hello, Hạ Lan đây.
- Anh đây, em khoẻ chứ? em nhận email của anh?
- Dạ em khoẻ, anh khoẻ ạ? em đã nhận và đang ngắm mấy tấm hình của anh gởi sang. Cám ơn anh rất nhiều... bao năm rồi mới nhìn lại Qui Nhơn và căn nhà xưa và khu phố.
- Khá lâu anh cũng chưa về lại Qui Nhơn, anh chỉ về một lần cách đây 5 năm khi ông chú mất rồi thôi... chẳng còn gì nơi đó đế quyến luyến ngọai trừ kỷ niệm xa xưa và thăm bạn bè cũ. Nếu có dịp em nên về một lần cho biết...
- Dạ anh, em bề bộn nhiều... em cũng đang manh nha những ý nghĩ đó anh à.
- Em có rảnh thứ sáu này gặp anh không? mời em đi dùng tối với anh, anh có chuyện muốn nói với em.
- Vậy sao? sao không nói được qua phone?
- Không, anh muốn gặp em, được chứ?
- Dạ được, anh muốn gặp em ở đâu?
- Anh ghé nhà đón em rồi anh sẽ đưa em đi...
Thắc mắc và nghi vấn trong đầu óc, nhưng rồi Hạ Lan lại lắc đầu mỉm cười không muốn suy nghĩ đến... mở lại chiếc laptop và đôi mắt Hạ Lan lại dán chằm chặp vào tám tấm hình của góc trời Qui Nhơn xa xăm...
Chiều thứ sáu, Anh Hiển đưa Hạ Lan ra Seal Beach, một thành phố nhỏ, bình lặng nằm kế hai thành phố biển sầm uất: Long beach và Huntington beach. Phố biển này có một con đường chính duy nhất với chừng chục nhà hàng ăn uống và đôi ba tiệm bán quà lưu niệm và thời trang và một cái công viên nho nhỏ với những chiếc ghế đá trắng dễ thương. Con đường "Main street" này dẫn thẳng tới ra cái pier mộc mạc đơn sơ làm bằng gỗ... lác đác còn vài người câu cá mông lung đứng trên pier... Ở một xa xa một góc của bãi biển là một bãi cát hoang sơ rộng với những cây xương rồng chi chít mọc trên cát, loại cây chỉ nhìn thấy ở vùng sa mạc, hổng hiểu sao lại có thể trồng ở đây, tạo cho bãi biển có sắc thái hoang dã thiên nhiên. Cách đó vài bước, một quán tiệm café mà hầu như dân biker đều biết nằm hiu quạnh đơn độc trên bãi vắng.
Lang thang dọc theo bãi đá, nghe tiếng sóng rì rầm đánh vào ghềnh, biển càng hoang vu khi ánh trăng bắt đầu ló dạng ớ góc trời xa, tối nay trăng dường tròn và sáng hơn... Chân trần tay cầm dép, bước song đôi theo bước những dấu chân in đậm tạo thành những vệt dài trên dãi cát mịn vàng.
- Hạ Lan, em có thể lắng nghe anh nói vài điều này với em được chứ?
- Vâng, anh cứ nói...
- Mình có thể ngồi xuống đây chứ em...
Ngẩng lên cao, bầu trời có vài chấm sáng đỏ bay chi chít tung cao từ đống lửa trại từ phía xa... khói bay loang loãng như choàng lên biến đêm chiếc áo ấm... Như đêm nay thấp thoáng ánh lửa reo vui như thắp đầy ngọn yên lành...
Giọng anh Hiến trầm trầm, Hạ Lan nghiêng vai chống cằm chờ đợi...
- Hạ Lan, em còn nhớ chứ em, con bé đầu tóc quăn, con bé đanh đá lườm nguýt háy anh. Cả một bầu tuổi thơ anh và em có nhau, em đi vào đời anh lúc nào anh không hay, anh ngây ngô ở tuổi đang lớn, chỉ biết rằng mỗi ngày đi học về anh kiếm cớ đi qua nhà em mặc dù sau đó không có Tiến ở nhà... mãi đến khi em vào Sàigòn học, sự thiếu thốn em trở nên trầm trọng và anh nhận ra mình bắt đầu nhớ nhung con bé chanh chua Hạ Lan đó...
Những thời gian anh không còn tha thiết kết bạn kết bè nữa, có những lúc anh lang thang bãi biển Qui Nhơn... cũng chắng biết làm gì, chỉ biết đi dọc bãi biển, đi lên đi xuống... đi quanh quẩn cho hết ngày. Anh đã ngồi tự xây căn nhà cát, rồi anh ngồi nhìn sóng đánh cuốn mất... ra khơi... Anh tập hút thuốc và đã thấy bóng em qua khói thuốc. Ðôi lúc tự trách mình sao không tìm cách vào Saigòn thăm em và Tiến nhỉ?
Anh cứ nhớ hoài đôi mắt nhắm nghiền, bặm môi khi chuồn chuồn cắn rốn em và con Chút. Anh và anh Tiến nhất định bảo rằng con chuồn chuồn này ngon lành hơn Cửu Long chân kinh của Cô Long, vì thế em sẽ biết bơi như rái... tin tướng em để cho chuồn chuồn cắn rốn đến chảy máu mà em không khóc to... để anh và anh Tiến nheo mắt nhìn nhau cười thầm, đến khi đi Hải Minh em suýt chết đuối nếu không có con Chút nắm chân em lên... hahaa... Mỗi lần cứ nhớ đến khuôn mặt đó anh lại bật cười và thấy tội nghiệp em và hơi hối hận.
 Mỉm cười Hạ Lan ngước nhìn Anh Hiển, cả hai cùng cuời hiền với nhau, giọng anh Hiển trầm trầm tiếp:
- Hơn ba mươi năm, rồi anh cũng phải cất em vào góc tim kỷ niệm và như mọi người khác, anh cũng lấy vợ sanh con, thời gian đầu tưởng mình đã yên bề, vợ anh chỉ yêu tiền của anh, anh đi làm ngày 10 -12 tiếng để nàng ở nhà nuôi nấng dạy dỗ con nhưng vẫn kkhông đủ, nàng ngã vào vòng tay người đàn ông khác... để con lại cho anh nuôi, hai cha con anh sống đạm bạc với nhau bao năm nay. Con trai anh bây giờ đã ra trường đi làm xa, cuộc sống anh tạm yên, anh khép tim mình sống qua ngày và chỉ đi làm...
Ðịnh mệnh run rủi cho anh gặp em, tim anh reo vui máu trong mạch cúa anh cuồn cuộn mạch sống từ lúc gặp em, không ngày nào, giây phút nào anh không nghĩ đến em... Nhìn em còn nét cô bé Hạ Lan xưa của anh, anh rất vui và tạ ơn trên cho anh còn tìm lại được niềm vui của cuộc đời, có thể đó là hạnh phúc cuối đời anh đang sắp được!
- Hạnh phúc ư? đôi lúc em tự hỏi cái gì là hạnh phúc hở anh? Cả một đời em trau dồi gìn giữ, ngay đến cả hy sinh, chịu đựng nài nĩ có lẽ em không đủ kiên nhẫn em mệt mỏi buông xuôi và sự cứng đầu, tự ái nên em bỏ cuộc, bây giờ nhưng ngày tháng tự do thênh thang đi về không phải bị ai hỏi... nhưng có nhưng đêm trở giấc hoặc những buổi sáng thức giấc, lạnh tanh khi quay người chỉ là chiếc gối ôm, anh có nhận thức được cái cảm giác thiếu trống vắng trầm trọng không??
- Anh hiểu chứ, như anh đã kể mình đã đi qua quãng đường đó, khó khăn chông gai và cô đơn tận cùng và mất niềm tin vào tình yêu nhưng cũng phải chịu thôi... rồi riết thành thói quen ớ một mình rồi ngày tháng cũng qua... Này Hạ Lan, cho anh hỏi em câu này đơn giản thôi!
- Gì cơ? đừng hỏi khó để bắt chẹt em thì được...
- Có bao giờ anh ăn hiếp được em đâu? xưa kia đến giờ và ngay cả tương lai sau này nữa... Anh xin làm chiếc gối bên em được chứ...?.
Anh Hiển nhìn sâu vào đôi mắt Hạ Lan, mắt nhìn mắt, môi ngó môi:
- Chỉ còn đôi ngày nữa là ngày lễ tình yêu..có thể nào... có thể nào... "Will you be my Valentine"
Không trả lời, mỉm cười, Hạ Lan nhích lại gần Hiển, vòng tay mở rộng... Hiển hôn lên tóc, lên má và từ từ cúi xuống...
Con trăng mười sáu trên cao đang tròn sáng chợt bổng e thẹn nép mình sau mây. Sóng mẹ sóng con đang trườn mình khúc khích rì rào với cát, những con sóng bạc đầu lăn tăn trãi dài vươn mình khoe với chị Hằng... Rì rào đều đều trăng, gió, sóng cùng rộn rã tấu khúc, gió vươn vai uốn mình tạo ra như khúc tiêu hoà với tiếng sóng... Cả ban nhạc đại hòa tấu đang reo vui rộng mở đón nhận gót chân trần xa xăm của hai người con lạc đàng nay đoàn viên về nguồn với biển mẹ...
Bình yên ơi, thật bình yên về vỗ trong tim mình!!
NtHavy