ôm nay Thu đi gặp bạn bè trong hội cựu học sinh TH để bàn chuyện tổ chức Ngày Hội Ngộ tháng sáu sắp tới. Chị Vân đặt bàn ở quán Thảo, ngay bên kia đường đối diện hội trường để khi ăn xong, cả bọn sẽ kéo qua tham quan phòng ốc luôn cho tiện. Thật ra Thu chẳng ham chi ba cái vụ hội họp trường xưa này, nhưng vì Thu thân với chị nên chuyện lớn chuyện nhỏ gì có tay chị nhúng vào, Thu đều phải có mặt. Nói nôm na, cái số của Thu hình như cầm tinh con... ở, cứ chuyên đi phò người dưng. Đúng là có mạng nô tì!!! Năm ngoái chị qua Pháp để họp mặt trường cũ, thấy thiên hạ tổ chức “hoành tráng” quá nên động lòng muốn chứng tỏ hội ta đây (bên này) cũng ngon lành không thua chi ai, thế là ngày cuối của đại hội, chị tuyên bố sang năm, hội bên chị sẽ đảm nhiệm… Thu đón nhận tin tức mà hỡi ơi, nhưng rồi cũng tự nhủ, sẽ là nô tì cho chị tiếp... Hình như chị cũng biết vậy nên không mảy may nao núng, du lịch về là kêu réo bà con họp hội liền tức thì. Trưa nay Thu biết sẽ gặp nhiều bạn mà từ lần cuối, năm rồi, không thấy mặt nhau. Thu ngại vác bộ mặt sầu thảm và xơ xác đến với bạn bè nên lấy hẹn làm tóc. Hồi cuối tuần đi phố, vớt được cái áo khoác mùa xuân trẻ trung, hôm nay diện vào cho nó le lói. Bạn bè đông đảo lắm lúc cũng vui, nội cùng thành phố; tính ra với người phối ngẩu, có được ba chục mạng. Tùy nhu cầu mỗi người, ai thích tụ họp, ai thích hóng chuyện thì mỗi lần có hội ngộ, đều hăng hái góp mặt… Phần Thu, có lẽ muốn tránh trước những phiền nhiễu nên hình như mỗi khi có thân hữu từ xa ghé đến, bà con lại kêu réo nhau đi kéo ghế nhà hàng, Thu đều kiếm lý do để trốn. Ngoại trừ hai lần họp mặt chính hằng năm là Tất Niên và Pic Nic đầu hè, Thu, chắc chắn chị Vân không tha Thu, phải có mặt để đảm nhiệm ít nhất năm mươi phần trăm công việc mà… Chỉ liên lạc với chị Vân thôi, Thu cũng dư sức biết hết tin tức bạn bè, lắm khi, còn biết tường tận hơn những người trong cuộc!!! Chả là, chị Vân cũng như người chị cả của nhóm, rất tốt bụng và dễ mến. Chị luôn sẳn sàng giúp đỡ bạn bè khi cần đến; có nghĩa là chị cũng tham dự vào những chuyện riêng tư của những người bạn muốn trải lòng tâm sự cùng chị. Hơn nữa, chị Vân có khiếu kể chuyện rất ư là hấp dẫn, nhiều khi còn bàn ra tán vào không thua gì đài truyền hình thành phố…Từ khi nghỉ hưu, chị rảnh rang hơn nên chịu khó đưa lưng làm việc cho hội. Trong nhóm có nhỏ Thanh học dưới Thu một lớp, qua đây mới quen nhau. Thanh không đẹp sắc sảo, nhưng dễ nhìn và dáng người đều đặn nên cũng được xếp vào hạng xinh gái. Cô nàng có gia đình mà đi đâu cũng chỉ một mình như người độc thân vì nghe đâu ông xã của Thanh không thích giao du bạn bè. Cô nàng là một thành phần hoạt động đắc lực cho hội bởi tánh tình nhanh nhẹn và lúc nào cũng tay bắt mặt mừng. Thu chơi thân với Thanh hơn những bạn khác do hai đứa cùng phải làm việc chung với chị Vân khá thường xuyên. Thanh vẫn thường nửa đùa nửa thật nói, cô nàng ghen tị với Thu đấy, vì lúc nào Thu với Hùng, chồng Thu, cũng bên nhau… Chắc chắn, nhỏ Thanh sẽ có mặt. Thu ngán gặp con nhỏ này...phải nói chán gặp thì đúng hơn!!! Khoảng thời gian đầu năm nay, chuyện riêng tư của vợ chồng Thu được bạn bè chiếu cố; mặc dầu Thu không hở môi tâm sự với ai cả. Thu cũng biết rằng, chuyện đời là vậy; có những tin, người trong nhà còn chưa hay, ngoài ngõ đã đồn rùm như bom nguyên tử nổ...Thế thái nhân tình mà; tuy nhiên, có những người mà mình cứ nghĩ họ tốt, họ thân tình với mình thì phải khác người ngoài chứ, coi vậy mà không phải vậy... Lúc chị Vân nghe phong phanh tin chồng Thu dọn ra riêng, chị có hỏi thẳng Thu. Thu chỉ trả lời, anh Hùng đang bước qua tuổi biết buồn giai đoạn hai, nên quyết định đi tìm chân lý, và Thu không hé môi kể thêm một chi tiết nào với chị… Chị biết Thu là người kín đáo, không muốn tỏ bày tâm sự nên sau lần đó chị không bao giờ nhắc nhở đến nữa. Thu không thông cảm với tâm tình của chồng nhưng tôn trọng quyết định của anh nên để chồng tự do làm gì tùy ý...Anh viện lý do không hài lòng với công việc, cũng chẳng tìm thấy hứng thú trong cuộc sống lứa đôi và gia đình nên muốn dọn ra riêng một thời gian… Thu nghe anh nói mà như trời sập xuống đầu…Tự hỏi anh muốn gì hơn nữa khi có người vợ đảm đương và bầy con ngoan hiền??? Công việc làm của anh vững vàng trong công ty, giữa lúc kinh tế bấp bênh; nhiều người mất việc? Hay là anh có người đàn bà khác??? Nhưng chưa có gì xảy ra như Thu đã lo nghĩ sau một thời gian vợ chồng rời xa nhau. Ban đầu Thu thất vọng lắm, cứ băn khoăn suy nghĩ; mình có phần nào trách nhiệm trong sự chán đời của anh hay không? nhưng rồi không thay đổi được gì nên đành tự mình phấn đấu, và phân tích để đi đến kết luận rằng những đoạn đời đi qua, vợ chồng Thu cũng đã thực hiện được nhiều điều tốt đẹp rồi... Phần đời còn lại có là bao... ai vui được chút nào cũng mừng cho người đó. Thế là Thu cố gắng tìm niềm vui riêng cho mình để sống tiếp; nhìn thấy anh bình an, Thu yên lòng... Bởi vậy, khi bên ngoài đồn đãi vợ chồng Thu ly dị hay anh có người đàn bà khác, Thu cũng chẳng mảy may đính chánh. Thu đã nghĩ, nếu có chuyện gì xảy đến, anh phải là người trực tiếp báo tin cho Thu, hơi đâu mà phập phòng suy đoán cho mệt tim. Hiện giờ cứ xem như chồng mình đang làm ăn xa, vắng nhà. Nhỏ Thanh thì khác... bắt được tin sốt dẻo về Thu, cô nàng tò mò và nhiều chuyện nên kiếm hết những người thân quen của Thu để điều tra cho ra sự thật. Người đâu mà vô công rồi nghề thế không biết nữa! Bạn bè Thu bị nhỏ làm phiền nên kể lại cho Thu nghe. Cô nàng còn kiếm đến những người bạn bên Pháp, bên Úc để điều tra tiếp... Chán thật, hèn gì dạo sau này nhỏ phone thăm hỏi Thu tận tình lắm, sáng gọi, tối gọi..., ngay cả lúc đêm muộn cũng gọi; chắc nhỏ muốn biết Hùng có ở trong giường lúc đó hay không... quái đản!! Kể ra cho đỡ giận chứ không phải chỉ nhỏ Thanh mới nhiều chuyện đâu. Từ trong máu của mỗi người đều có con sâu nhiều chuyện; nếu không, sao mỗi ngày đều đọc báo, kiếm tin xe cán chó mà đọc để bàn tán những khi trà dư tửu hậu? Thằng út sáng nay mượn xe đi thăm thác Niagara với bạn bè, chiều chủ nhật mới về. Thu phân vân không biết nên gọi Taxi đi hay bắt bus đến quán Thảo. Kể ra đường không xa lắm, có lẽ đi Taxi cho nó thong thả và sang trọng một chút. Và rồi tự lý luận, mắc chi tốn tiền taxi nhỉ? mình giàu có gì đâu mà bày đặt xài sang? Hơn nữa, lúc xuống xe, có ai dòm thấy mình đâu mà cần mặt mày những chuyện vớ vỉn? Thế là Thu ra đầu đường đón xe bus… Thấy mình suy tính lẩn thẩn mà bật cười, dạo này sao mình có nhiều thay đổi; tự dưng hay chú trọng vào những điều không đâu, vớ vẩn…còn những chuyện lớn lao thì chả màng đến, mặc cho cuộc đời đẩy đưa… Hình như từ lúc Hùng rời xa Thu, cô cảm thấy thiếu tự tin, ngay cả những hành xử với bạn bè cũng không được tự nhiên, chẳng hạn như; kín đáo nhân xét những cặp vợ chồng bạn, xem họ có thực sự vui vẻ hạnh phúc hay giống như Hùng và Thu, bảo tố ngấm ngầm mà đâu thấy… Rồi Thu cũng bổng không thích giao du với những người quen khác phái nữa, bất kể là đồng nghiệp hay bạn bè cũ…Thu sợ bị hiểu lầm, sợ họ làm phiền… Mặc nhiên, Thu trở nên nghiêm nghị hơn, và vì thế, mặt mũi trở thành đăm đăm, khó thương… Nhưng chẳng sao, điều thiết yếu là Thu không muốn giao du…Ai có phê bình hay trách móc, Thu chả cần quan tâm. Ngay chính Thu cũng cảm thấy hành động của mình không được thoải mái tự nhiên như thuở còn vợ còn chồng, nhưng đành chịu, không thay đổi được thái độ… Hy vọng với thời gian, buồn phiền sẽ vơi đi, tập quên bớt chuyện cũ, may ra mọi sự mới có thể trở lại bình thường… Tối hôm qua đọc một bài viết về “quên”, Thu có ghi lại trong cuốn sổ Thu hay mang theo trong sac. Là đoạn văn này đây, Cuộc đời con người giống như một cuộc hành trình dài, không ngừng bước đi, ven đường nhìn thấy vô vàn phong cảnh, trải qua biết bao những gập ghềnh, nếu như đem tất cả những nơi đã đi qua đã nhìn thấy ghi nhớ hết trong lòng thì sẽ khiến cho bản thân mình chất chứa thêm rất nhiều gánh nặng không cần thiết. Sự từng trải càng phong phú, áp lực càng lớn, chẳng bằng đi một chặng đường quên một chặng đường, mãi mãi mang một hành trang gọn nhẹ trên đường. Quá khứ đã qua, thời gian cũng không thể quay ngược trở lại, ngoài việc ghi nhớ lấy những bài học kinh nghiệm, còn lại không cần thiết để cho lòng phải vướng bận thêm.Sẵn sàng quên đi là một cách cân bằng tâm lý, cần phải chân thành và thản nhiên đối mặt với cuộc sống. Nhớ những cái cần nhớ, quên những cái nên quên, sống cuộc sống cởi mở, trong lòng không vướng mắc thì cuộc sống này sẽ thật tươi đẹp.(1) Ôi, đọc qua thấy đơn giản, dễ dàng quá, mình sẽ cố gắng thực hành. Ừ, nhỏ Thanh đó, ráng quên những cái mình bực bội hắn đi, rồi đây chốc nữa chị Vân sẽ lên tiếng nhờ Thu và giao phó trọng trách, Thu có dám từ chối không, hay sợ chị phật lòng, rồi sẽ ẳm hết như những lần trước? Và Thu sẽ làm việc chung với nhỏ tiếp. Rồi Thu lại nghĩ tới hôm hắn phone kiếm Thu, hạch hỏi chuyện nhà Thu đủ thứ … Í da, chuyện quên và nhớ nghe thì dễ, nhưng coi bộ khó thực hành đấy nha. Khó mà dễ; ừ thì mình cứ coi như chuyện nhỏ… Lâu nay mình quí bạn lắm, ít bao giờ ghét ai mà cũng chẳng giận ai, phương chi lâu nay thân thiết với nhỏ còn hơn những bạn khác, tùy mình đây, quên đi…dễ mà!!! Không, dễ mà khó đấy! Ui chao, khó mà dễ! Dễ mà khó!! Mà rồi cuối cùng, Thu vẫn nghĩ, thời gian này nên tránh giao thiệp là hơn, để tâm hồn yên lắng và đầu óc bớt bị chi phối vì những tin đồn không vui. Mở sac lấy tấm gương, soi mặt mình xem đủ tươi tắn không, vén lại mái tóc và thoa thêm tí son hồng lên môi. Thu mỉm cười vừa ý… Hôm nay Thu sẽ gặp các bạn lần cuối và xin phép ngưng hoạt động với Hội một thời gian. Chỉ báo tin mình đang bệnh, cần phải nghỉ ngơi trị liệu. Mặc ai muốn nghĩ gì thì nghĩ... Nhân tình ấm lạnh mà... Biết đâu, nghe Thu bệnh, sẽ có những tin tức khác hấp dẫn hơn, sốt dẻo hơn, và nhiều chi tiết hơn được bàn tán tận tình... để rồi chuyện tình cảm của hai vợ chồng Thu sẽ được mồ yên mả đẹp.... aovang (1) bài đọc sưu tầm trên Net