K iều Thư Bồi chầm chậm thả bộ dọc trên bải biển. Cát thật trắng. Cát giống như những mảnh pha lê vụn trải dài dưới chân. Nắng tháng ba chói chang, lấp lánh trên sóng biển, rực rở trên núi đồi. Với chiếc áo phủ trên vai, Thư Bồi chậm rải bước. Vị mặn của biển phảng phất trong gío tạo cho Bồi một cảm giác thoải mái dể chịu. Bãi biển thật vắng. Sóng hết trườn lên bãi lại rút ra xa, để lại những vết chân thành hàng, những vết chân cô độc. Cô độc ư? Bồi nhíu mày. Tâm hồn chàng như trôi vào một khoảng không gian xa vời nào đó. Hôm nay đã cuối tháng ba. Tiết trời vẫn còn lạnh gío về từ ngoài khơi không ngừng thổi. Nắng đã lên mà vẫn lạnh Trong những tháng đầu năm này, biển thường rất vắng. Biển không còn là điểm vui chơi. Muà hè thì ngược lại. Bãi biển lúc nào cũng là người với người. Trẻ con có, người lớn có, rượt đuổi, nhặt vỏ sò, bơi lội. Mùa hè là thiên đàng của lũ trẻ. Còn bây giờ? Cả một bãi biển rộng lớn chỉ còn lại vết chân chàng. Bồi cuối xuống, lẩm nhẩm đếm vết chân chưa bị xóa đi của mình. Ở cuối bãi, đằng kia là bến cá, nơi các thuyền câu ra đi và trở về. Bến tầu thì bao giờ cũng ồn ào, nhưng cái ồn ào đó không làm mất đi cái không khí thân mật, cố hửa của địa phương. Ở đây, cách chợ huyện không bao xa, chính bến cá này đã duy trì và giử cho chợ huyện phồn vinh mãi. Thư Bồi nhớ rất rỏ từng con đường, từng góc phố....Chàng có cảm tưởng là cứ thả dọc thế này, vòng qua những hòn đá to đến tận chân trời. Bồi đã đi như thế nhiều lần. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, đi từ sáng sớm đến tối mịt. Nhưng, những lần đó không phải chỉ có dấu chân chàng in trên cát, mà còn có dấu chân người khác. Một đôi chân mềm mại nhỏ bé hơn, đôi chân sẵn sàng theo Bồi đến tận cùng trái đất. Thế bây giờ, bước chân kia đâu rồi? Bồi rùng mình cơn gió vừa qua lạnh qúa. Chàng ngẩng lên hòn đá trước mặt kia còn sừng sửng. Cái hòn đá mà năm này tháng nọ, đứng trơ gan giửa đất trời không thay đổi. Đôi lúc Bồi thấy nó giống như một qúai vật đáng nhe răng dọa người. Cạnh đó cũng có những tảng đá phẳng. Lúc nhỏ đây cũng là nơi chơi trò trốn tìm tuyệt nhất. Mổi lần Bồi mà trốn vào đây là có khi cả tiếng đồng hô sau, đám bạn cũng tìm không ra. Nhưng không phải chỉ có lúc chơi trò trốn tìm, mà ngay cả khi Bồi buồn. Khi Bồi cần một chổ để giam mình suy tư, Bồi cũng đến đây. Chỉ cần chui người qua những kẻ đá, là Bồi có thể đến một chiếc động nhỏ mà ngày xưa Bồi đã đặt cho nó cái tên là "Ổ Chim Ưng". "Ổ Chim Ưng" có một cái hang, có thể ngồi ở trong ngắm những đám mây trắng bay bồng bềnh trên trời cao. Nóc động mở rộng ra bầu trời. Và có lẽ không có ai là không biết đến bí mật của động đá đó, trừ một người. Bồi chợt thấy lòng đau nhói. Có một cái gì đó lay động trong lòng. Bất giác chàng quay người lại đi vào đất liền.... Qua khỏi dãy rừng chắc gío kia là sẽ đến một nơi mà, nơi đó, Bồi đã gặp người ấy. Rừng chắn gió ở đây được tạo thành bởi nhiều cây có dáng dấp giống như cây thông. Lúc nhỏ, Bồi không phân biệt được. Chàng cứ thắc mắc, không lẽ thông mọc được trên cát ư? Thông không mọc ở trên núi cao, nơi có khí hậu râm mát chứ. Mãi đến lúc lớn lên, Bồi mới hiểu ra, nó không phải là thông, mà là cây dương. Một loài cây lá kim tương tơ. Qua khỏi khu rừng, thêm khoảng trăm thước, Bồi đến một vùng đất cát mịn. Trên cát có những quả to như quả thông nằm rải rác. Bồi cúi xuống nhặt một quả lên. Mấy năm trước Bồi cũng thường hay vào rừng rong chơi. Bồi vừa đứng lại, đã nghe có giọng nói nhỏ. - Tôi vừa nhặt được một chú chim sẻ nhỏ, nó không biết bay. Bồi giật mình nhìn quanh. Không có ai cả. Nắng xuyên qua cành lá tạo thành những vết sáng thẳng. Chẳng có bóng người chỉ có bóng cây. Bồi thở dài. Chú chim sẻ nhỏ. Vâng đó chỉ là một chú chim sẻ nhỏ không biết bay. Hình như một bàn tay nhỏ nhắn đã đặt chú chim đó vào tay Bồi. - Anh sẽ chữa lành bệnh cho nó chứ? Phải không? Và Bồi đã mang con chim sẻ đó đi, chỉ vì sự tin tưởng của một người. Một tuần lể sau, chú chim đã khỏe và lớn như thổi. Họ đã cùng mang chim và rừng, tung cho nó bay. Đó là món qùa đầu tiên của hai người: hy vọng, niềm vui, hạnh phúc. Bồi tựa người vào một thân cây dương, ngẩng lên nhìn trời. Anh bỗng nghỉ về một câu thơ cổ Phương Tây: "Anh muốn trở lại ngày xưa, để tìm về kỷ niệm cũ". Ai có thể trở về? làm gì mà có chuyện đó! Qua những cành cây thưa lá, Bồi hướng mắt về phương Đông. Ở đó Bồi đã trông thấy ngôi nhà cổ xưa - Cái ngôi nhà to lớn như một biệt thự đầy quyền uy: "Ngôi nhà màu trắng". Ai ai cũng gọi nôi nhà đó như vậy. Bởi vì, nghe đâu lúc đầu nó được xây lên hoàn toàn bằng cẩm thạch trắng. Sau đấy theo thời gian, một phần vách bị đổ nát, phải thay bằng gạch. Thế là "Ngôi nhà màu trắng" không còn màu trắng nửa, mà biến thành màu khác. Có điều nó vẫn uy nghi, ngạo nghể, vẫn sùng sửng hướng mặt về ph'ia biển. Hướng mặt về phía hòn đảo "Chim Ưng". Trên vùng đất bằng phẳng này, rỏ ràng, "Ngôi nhà trắng" và "Chim Ưng" là hai anh to lớn nổi bật nhất. Không hiểu sao Bồi liên hệ hai thứ này với nhau. Phải chăng vì chủ của ngôi nhà trắng họ "Ân"? Lúc nhỏ bồi đã biết. Không phải chỉ có Bồi mà mọi người ở đây đều biết. Nhửng con người sống trong c'ai tòa nhà màu trắng kia là những người khác lạ, họ sống biệt lập với mọi người. Có cái gì kỳ bí. Hạnh phúc ư? Cái đó thì chưa hẳn, có điều họ có nếp sống cao hơn mọi người. Còn bây giờ? Ngôi nhà có vể điêu tàn hơn xưa nhiều. Nước vôi phai bạc. Giây cỏ leo từ đất lên bám đây khung cửa sổ. Không còn đầy màn cửa, không thấy cả bóng người. Cái ngôi nhà đầy vẻ ngạo nghể cũ bây giờ tràn ngập không khí lạnh lẽo.
Đã xem 95615 lần.
http://eTruyen.com