ó lặng lẽ ngồi xuống, khẽ tựa đầu vào thành ban công của căn phòng trọ. Nhẹ nhàng như thể nó sợ đánh thức một ai đó. Bóng tối bao trùm lấy nó. Đêm. Nó ngước nhìn lên bầu trời, chẳng có một vì sao, chỉ thấy một thứ ánh sáng mờ ảo phát ra từ ngọn đèn đường, phản chiếu vào khuôn mặt đầy suy tư của nó. Cơn gió nhẹ thoảng qua, nó khẽ rùng mình, đưa tay ôm chặt đầu gối, nó lại đang hồi tưởng về những kỉ niệm đã qua. Những kỉ niệm mà nó tự nhủ phải chôn chặt trong lòng…. Ngày 4 tháng 11… Ngày sinh nhật nó. Nó dậy sớm hơn mọi khi, lon ton chạy xuống bếp phụ mẹ nấu buổi sáng; nói là phụ vậy thôi, chứ thật ra nó cũng chẳng làm gì ngoài việc đứng bên cạnh “cổ vũ” cho mẹ khẩn trương chuẩn bị thức ăn không thì ba nó sẽ trễ làm và nó sẽ muộn học mất. Hoàn tất. Một đĩa bánh sanwich nướng kĩ, thơm phức được đặt ra giữa bàn, một đĩa rau cạnh bên, ba phần trứng ốp la “thịnh soạn”; và tất nhiên, sẽ không thiếu một tách cafe cho ba, một ly nước cam cho mẹ và một hộp sữa lạnh cho nó. Ngồi vào bàn ăn, nó không quên cảm ơn về nụ hôn của mẹ và món quà của ba trước khi dùng bữa. Ba xoa đầu, chúc nó sinh nhật vui vẻ. Nó cười tít mắt. Nó đã bước sang tuổi 16 rồi mà sao trông nó cứ như con nít vậy nhỉ?! Đứng trước gương, nó có vẻ điệu đà hơn mọi khi. Diện vào mình bộ áo dài trắng muốt, tóc buộc cao gọn gàng trông nó xinh hơn rất nhiều. Nó cứ chần chừ, đi tới đi lui chẳng chịu bước ra khỏi phòng. Chỉ đến khi mẹ cất tiếng gọi vì sợ con gái trễ học thì lúc đó nó mới lật đật chạy xuống. Đẩy nhẹ cánh cổng sắt, nó vươn vai, hít lấy cái không khí se se lạnh của tháng 11, khí trời hòa quyện vào hơi thở cho nó cảm giác hạnh phúc đến lạ người. Nó rảo bước trên con đường quen thuộc để đến trạm xe buýt, xuýt xoa ngồi lên trên chiếc ghế chờ còn vương chút hơi sương. Lạnh lắm! Lúc nào cũng vậy, nó luôn là vị khách đầu tiên. Ngồi đợi xe buýt, nó tranh thủ trả lời tin nhắn của lũ bạn, nó nhận được bao nhiêu là lời chúc, nào là sức khỏe, nào là xinh đẹp, nào là thành công…và có một điểm chung duy nhất ở mọi tin nhắn là ai cũng chúc nó tìm được nữa kia của mình. Nó khẽ mỉm cười. Ừ! Thì cũng đúng thật, trong đám bạn nó chơi, cũng chỉ có mỗi nó là “đơn chiếc”. Nhưng nó chẳng buồn vì điều đó. Đôi khi, lũ bạn ghẹo nó, bảo sao nó vô cảm; nó cũng chỉ biết cười trừ vì sự thật nó chẳng hề có nổi một xúc cảm khi đứng trước tụi con trai. Cứ mãi suy nghĩ miên man, rồi…xe buýt đi qua lúc nào nó cũng chẳng hay. Công cốc. Nó tức ứa nước mắt. Sáng nay còn có bài kiểm tra, chắc nó chết mất… - Nhóc sao vậy? - một giọng nói là lạ cất lên sau lưng nó. Nó ngước mặt lên, hóa ra là anh chàng hàng xóm mới chuyển tới. - Sao đi ké không bé con! Thực sự thì bây giờ nó cũng chẳng biết phải làm sao, thôi thì đánh liều nhờ người bạn “chưa quen” này xem thế nào. Ngày 4 tháng 11… Ngày đầu tiên nó và anh nói chuyện với nhau! Và thế là từ ngày có được người bạn mới đó nó không phải dậy sớm, không phải lo trễ học. Nó chỉ có một việc duy nhất là đúng giờ ra trước cổng nhà chờ anh tới rước nó đi. À! Quên mất, nó chưa kịp giới thiệu. Anh bạn ấy tên Phong ( gió to đấy!), học cùng trường với nó và tất nhiên là phải hơn nó một lớp mới vinh dự được nó gọi là anh chứ! Cũng con đường quen thuộc dẫn đến trạm xe buýt, cũng những cơn gió mà nó đã quen cả mùi. Nhưng, hôm nay có cái gì khang khác, phải chăng chính sự có mặt của anh đã làm thay đổi những thói quen trong cuộc sống của nó. Ngày nào cũng như ngày nào, từ lúc chở đi cho đến lúc chở về anh phải nghe không biết bao nhiêu câu chuyên rắc rối của lũ con gái chúng nó. Thế là chẳng bao lâu, từ một người không biết một chút gì về tụi con gái, không dính dáng gì tới cái “mớ bồng bông” ấy, anh đã trở thành một con người khác hoàn toàn. Anh quan tâm nhiều hơn tới những chuyện đó để vô hình dung anh trở thành chuyên gia gỡ rối những chuyện đâu đâu cho nó. Thời gian cứ thế trôi đi, những câu chuyện như gắn kết anh và nó lại với nhau hơn. Anh đã rất thân với nó rồi..! Vậy mà đã một năm kể từ ngày nó quen anh. Anh với nó giờ đây cũng chỉ như hai người bạn, không hơn không kém, và thậm chí nó nghĩ anh còn không biết hôm nay là sinh nhật nó. Vẫn cái khí trời se lạnh đó, vẫn là nụ hôn của mẹ, vẫn là món quà của ba, vẫn là những tin nhắn chọc ghẹo của lũ bạn…nhưng, sao nó cảm thấy buồn lắm, phải chăng trái tim nó đã không còn vô cảm như xưa nữa! Ngồi sau lưng anh để anh đèo đến trường, nó cứ muốn mở lời, khoe với anh hôm nay là sinh nhật nó, khoe với anh món quà nó nhận được từ ba, mẹ cùng lũ bạn, nhưng sao nó chẳng thể cất lên thành lời. Nó cứ thấy kì cục làm sao ấy!. Cả ngày hôm ấy, nó tắt điện thoại. Một mình lang thang ngoài biển, cảm nhận vị mặn của biển, lắng tai nghe tiếng biển vỗ, nó hi vọng biển có thể hiểu nó, ôm nó vào lòng mà an ủi, mà sẻ chia. Cứ ngồi vậy, nhìn những cơn sóng đánh ập vào bờ, nó cảm thấy lòng nó thoải mái hơn rất nhiều. - Bé con! – giật mình nó quay người lại. Anh đứng đó, chìa ra trước mặt nó một bó hồng – Happy birthday to you! – anh khẽ nói. Chưa kịp suy nghĩ phải làm gì thì anh đã tiếp lời: - Làm bạn gái của anh nhé!. Anh làm nó thật bất ngờ, nó chẳng nói nên lời, chỉ cảm nhận được cơ thể nó như đang run lên vì sung sướng, những dòng nước mắt cứ theo vậy mà lăn dài trên má. Anh khẽ ôm nó vào lòng, lần đầu tiên nó có cảm giác ấm áp đến lạ thường. Nó đã biết “thương”. Ngày 4 tháng 11… Ngày anh và nó chính thức quen nhau! Nó thích mỗi buổi sáng thức dậy được đứng đợi anh trước cổng nhà. Thích con đường dài ngoằn từ nhà đến trường để nó có thời gian tâm sự với anh nhiều hơn. Thích những buổi chiều khi anh phải sang nhà nó, làm gia sư bất đắc dĩ cho nó. Thích nhất là những cử chỉ quan tâm, chăm sóc của anh dành cho nó. Tình yêu của anh và nó đẹp lắm. Anh vẫn cứ gọi nó là “nhóc”, vẫn cứ chọc ghẹo cho nó giận lên, vẫn cứ ôm chằm lấy nó khi nó hờn dỗi, vẫn cứ nuông chiều nó khi nó đòi hỏi vô lý. Nó nhớ những cơn mưa chiều bất chợt. Nó và anh nấp dưới mái hiên đủ để che cho mái tóc mây của nó không bị ướt. Đưa tay hứng những giọt mưa ào ạt nó khẩn cầu cho ông trời mau tạnh để nó còn về nhà. Đôi khi không đủ kiên nhẫn, nó và anh chạy ào ra giữa mưa, để mưa cuốn trôi đi tất cả bao muộn phiền âu lo trong tình yêu của nó. Nó nhớ những buổi chiều đi dạo ngoài biển, đôi bàn tay nhỏ xíu của nó nằm gọn trong lòng bàn tay của anh, những lúc như vậy nó thật hạnh phúc. Khi ở bên anh, nó cảm nhận rõ được sự an toàn, sự bình an khi được anh chở che, bảo bọc. Vậy là nó đã lớn…! Nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì nó đã phải nếm vị đắng trong tình yêu đầu mùa của mình… Nó vẫn nhớ như in cái ngày hôm đó, anh lạ lắm, chẳng nói chẳng cười như mọi hôm mà cứ ngồi bất động. Anh cứ ngồi vậy. Nó gặng hỏi thì anh cũng không trả lời. Nó biết rằng có chuyện gì đó đang xảy ra, nhưng cũng đành lặng im ngồi bên anh mà không dám mở lời. Rồi…đột ngột anh chuyển nhà, không nói với nó một lời nào. Nó như chết trân tại chỗ, cuộc sống vốn dĩ không chút màu mè của nó như được nhuộm sắc bởi bàn tay anh và cũng như chính anh xóa mờ tất cả. Anh ra đi, nhưng đâu biết sau lưng anh vẫn còn một con nhóc luôn dõi theo anh… Tim nó cứ nhói lên từng nhịp, da thịt nó như có ngàn vết dao cứa vào. Nó buồn lắm. Bao đêm nó cứ nhắm mắt rồi lại chợt vùng dậy, nước mắt nó sao cứ rơi mãi. Nó khóc. Khóc để xóa đi mọi kí ức về anh, xóa đi mọi tình cảm của nó dành cho anh và xóa đi tất cả, tẩt cả mọi thứ liên quan đến anh. Chỉ còn lại trong nó là những giọt nước mắt vẫn cứ lăn dài… Nó hụt hẫng, giờ đây nó như người vô định, không xác định được đâu là phương hướng cho mình. Nó vẫn không thể nào hiểu được lý do vì sao anh nỡ đối xử với nó như vậy. Không lẽ tình yêu của nó không đủ lớn để có thể níu kéo anh sao?. Nó muốn chạy trốn, muốn thoát khỏi nơi này. Nó làm hồ sơ thi Đại học ở tận Sài Gòn và nó trúng tuyển. Ngày nó ra sân bay, mẹ nó khóc hết nước mắt, ba nó ôm nó vào lòng dặn dò đủ điều. Thương mẹ, thương ba nó chỉ còn biết dặn lòng phải học thật giỏi. Ngày 4 tháng 11… Anh và nó đã không còn là của nhau. Lần đầu tiên ăn sinh nhật ở nơi đất khách quê người. Cô đơn - đó là cảm giác duy nhất trong lòng nó. Bất chợt, nó nhận được tin nhắn của anh, dòng tin nhắn đủ dài để nó hiểu ra những điều bấy lâu nay nó luôn thắc mắc. Nhưng, đối với nó chuyện đó đâu còn quan trọng nữa, trái tim nó đã chết lặng từ lâu rồi. Đọc dòng tin nhắn của anh mà nó chẳng có cảm giác gì, nước mắt của nó cũng đã cạn khô kể từ ngày anh bước đi. “Tôn – giáo” chỉ hai từ thôi, nó đã hiểu ra tất cả. Nó tự hỏi phải chăng do nó ích kỉ? “Tạm biệt anh! Tình yêu đầu mùa vẫn chưa kịp chín của nó!” Ngày 4 tháng 11… Ngày nó viết ra những dòng đầu tiên kể về mối tình đầu nhưng còn quá non nớt của mình. Vậy mà cũng đã hai năm rồi đấy, hai năm xa quê để bon chen ở đất Sài thành. Hai năm sinh nhật mà không có gia đình, người thân bên cạnh… _____________________________ Đàm Hạnh