Dấu chân tuổi thơ dường như vẫn chưa mất. Bóng hai đứa trẻ ngày nào dường như vẫn còn đâu đâỵ Không biết vì sao, thời gian mười hai năm đã lén lút lẩn trốn. Đồng rộng vẫn như xưạ Gió đồng phương Bắc vẫn lạnh lẽọ Một đầu khác của đồng rộng, hòn Vọng Phu đứng trong sắc ban mai, là một bóng đen khổng lồ. Hạ Lỗi dắt ngựa, cùng Mộng Phàm đứng lại giữa đồng rộng. - Không phải tiễn nữa! Hạ Lỗi lại liếc nhìn Mộng Phàm, cương quyết quay đầu, nhảy lên lưng ngựạ - Mộng Phàm! Em về đi! Mộng Phàm cất đầu, bướng bỉnh nhìn Hạ Lỗi, không nóị - Hẹn có ngày gặp lại! Hạ Lỗi buôn mấy tiếng, kéo ngựa định phóng đị Mộng Phàm nói bằng giọng thê thiết giống như quyền rủa mà anh chưa từng nghe qua: - Anh nên nhớ, người con gái trên hòn Vọng Phu, cuối cùng biến thành một khối đá! Toàn thân Hạ Lỗi run lên. Anh dừng ngựa, toan quay đầu nhìn Mộng Phàm, nhưng lại ngặp ngừng, chỉ e sau cái quay đầu ấy, suốt đời anh lại không đi nổi! Anh dùng sức kéo mạnh cương ngựa một cách nặng nề. Truy Phong nhấc bốn vó, bốc lên một làn bụi màu tro, phi nhanh tuyệt trần. Mộng Phàm không hề động đậy, cô như một pho tượng đá đứng thẳng trên đồng rộng. Truy Phong chạy nhanh, chạy như điên cuồng. Hạ Lỗi không quay đầu lại, ra roi cho ngựa chạy về trước. Rừng thấp cây khô trên đồng rộng, rất nhanh bị anh bỏ lại đằng saụ - Anh nên nhớ, người con gái trên hòn Vọng Phu, cuối cùng biến thành một khối đá! Tiếng Mộng Phàm vẳng lại bên tai anh. Anh điều khiển cương ngựa, chạy điên cuồng về phía trước như chạy trốn. - Người con gái trên hòn Vọng Phu cuối cùng biến thành một khối đá! Tiếng Mộng Phàm, bốn mặt tám phương cuốn đến tai anh. Anh dậm bàn chân, phi càng nhanh. - Biến thành một khối đá! Biến thành một khối đá! Biến thành một khối đá! Biến thành một khối đá!... Tiếng Mộng phàm đã cuộn như một làn sóng lớn trùm phủ trời đất, với anh như thủy triều ùa tới sắp nhanh chóng dìm mất anh. - Biến thành một khối đá! Biến thành một khối đá! Biến thành một khối đá! Hàng ngàn hàng vạn Mộng Phàm kêu lên với anh. Hàng ngàn hàng vạn Mộng Phàm đều hóa thành những tản đá lớn, đột nhiên sừng sừng ở trước mặt anh, giống như một cách rừng đá. Mỗi tảng đá lớn đều là hình bóng của Mộng Phàm ngạo nghễ đứng thẳng quyết không quay lạị Hạ Lỗi gò ngựạ Truy Phong ngẩng đầu hí dài, dừng lạị - Mộng Phàm! Hạ Lỗi kêu vọng vào khoảng không. Hạ Lỗi không khống chế nổi mình nữa, đàng quay ngựa trở về. Anh phóng nhanh về hướng Mộng Phàm. - Đừng biến thành khối đá! Xin cô... Đừng biến thành khối đá!