ến giờ giải lao, chúng tôi tìm vào hậu trường để cảm ơn chị Số Bảy và tất cả các nghệ sĩ đã biểu diễn một vở kịch lý thú. Nhưng chẳng dễ gì làm việc đó như chúng tôi tưởng. Trong hậu trường người ta chen chúc, xô đẩy nhau đến phát khiếp lên được, hệt như ở ta sau buổi hòa nhạc nghiệp dư của học sinh vậy. Các phụ huynh chạy xô đến sung sướng ôm ghì lấy các diễn viên nhỏ và thích thú nói đến tương lai rực rỡ của con em mình. Các bậc cha mẹ bao giờ chẳng đánh giá con mình quá cao ít nhiều! Tuy vậy, rồi chúng tôi cũng tìm gặp được chị Số Bảy. Chúng tôi bày tỏ với chị sự vui thích của mình. Chị sung sướng lắm và thiết tha mời bằng được chúng tôi xem tiếp tiết mục thứ hai. - Chúng tôi sẽ trình diễn vở “Phép nhân trên không trung”. Đây là tiết mục hay nhất trong chương trình đấy! - Thế Số Không có tham gia biểu diễn không? - Ta-nhi-a hỏi ngay, bởi vì cô rất thích xem nhà nghệ sĩ nhỏ ấy đóng trò. - Có chứ. Nhưng lần này chú ấy chỉ đóng vai phụ thôi. - Sao thế? - Ta-nhi-a thất vọng. - Không thể lúc nào cũng đóng vai chính được. - Số Bảy trả lời. - Các nghệ sĩ của chúng tôi phải đóng đủ mọi vai. Nói riêng với các bạn điều này nhé: Số Không bực mình với chúng tôi về chuyện này lắm. Tại mẹ cậu ta cứ tán dương tài ba của cậu ta lên cơ. Giữa lúc ấy, nghe một tiếng thét vang. Cánh cửa phòng hóa trang bật tung ra. Có ai lướt ngang qua chúng tôi như một cơn lốc rồi biến vào đám đông. Mọi người nháo nhác. Các chữ số chạy tán loạn. Giống hệt như khi nãy, lúc Gã làm tính - Phá hoại độc ác xuất hiện. Người ta kêu la inh ỏi: - Cứu chúng tôi với! Hãy tước vũ khí của nó đi! Nó giết chúng tôi mất!… - Tôi đã biết mà! Thằng bé ấy làm loạn! Nó cuỗm mất dấu nhân rồi. - Và Số Bảy gan dạ lao vào đám đông. - Ai đánh cắp dấu nhân cơ? - Chúng tôi hỏi Số Bốn. - Còn ai vào đây nữa? Thằng Số Không! - cô bé the thé trả lời rồi len lén nấp sau lưng chúng tói. - Chính cái thằng mà các hạn vừa hết lời tán dương khi nãy đấy. - Thế nhưng nó lấy dấu nhân làm gì? - Nó trả thù vì không được đóng vai chính. - Trả thù gì mà kỳ cục thế, lại đi xoáy dấu nhân! - Xê-va phì cười. - Đừng nói thế! - Số Bốn hoảng hốt kêu lên. - Chẳng lẽ bạn không biết Số Không có thể gây hiểm họa bằng dấu nhân như thế nào ư? Chỉ cần nó đứng cạnh bất cứ số nào là số ấy lập tức vô tích sự. Trong vòng một giờ đồng hồ thôi là toàn thể dân A-ra-ben-la sẽ biến thành số không hết. Các bạn thử tưởng tượng xem. Cả một quốc gia gồm toàn những số không?! Đội cứu hỏa đã tới, họ chạy lướt qua chúng tôi. Như thường lệ, nhà nào cũng có lính cứu hỏa túc trực cả. Họ đeo kính có gắn kính phóng đại (để truy lùng những số nhỏ tí tẹo), tay cầm sào dài. Người ta cho biết rằng cái sào ấy dùng riêng để bắt bọn Số Không. Giữa lúc ấy, Số Không đang nhảy nhót trên sân băng. Thế là đội cứu hỏa cùng với một nhóm những tay gan dạ đứng đầu là chị Số Bảy vây chặt lấy sân băng và thận trọng tiến lại gần tên thủ phạm gây rối loạn. Cả một rừng gậy gộc tua tủa chĩa vào Số Không. Nhưng dù tình thế nguy ngập Số Không vẫn cứ khoa chân múa tay và thè lưỡi ra dọa những người vây bắt nó. Tưởng chừng chỉ một phút nữa là tóm được nó. Nhưng không xong rồi. Thằng nhóc con nhảy tót lên một cái cây trang trí sân khấu, rồi thoăn thoắt trèo lên tít ngọn cây. - Muốn tốt bỏ ngay dấu nhân xuống đây! - Số Bảy ra lệnh. - Không bỏ đấy, làm gì nhau nào! - Số Không cười khì khì rồi khoái chí đung đưa đôi chân. - Thế thì mày cứ ngồi đấy cho hết đời. - Tớ sẽ chuồn chứ. Tớ sẽ nhảy vọt qua đầu các người. Tớ sẽ xông thẳng vào đám đông kia! - Rồi Số Không làm ra vẻ như sắp gieo tai họa đến nơi. Mọi người kinh hồn bạt vía. Người xem hoảng hốt chạy bổ ra lối cửa. Các lối ra tắc nghẽn những người là người. Số Bảy liền chạy bổ đến máy điện thoại. Chị hét vào ống nói: - Cho xin đội cấp cứu Số Học! Đội cấp cứu đấy phải không… Một tai họa khủng khiếp!… Vâng, vâng, lại thằng Số Không! Mời các bác khổng lồ đến ngay cho! - Các bác khổng lồ là ai vậy? - Xê-va hỏi Số Bốn. - Đấy là dân nước Vô Tận, là những số lớn vô tận! - Số Bốn trả lời. - Thế họ không sợ Số Không kèm với dấu nhân à? - Dĩ nhiên! Các bác ấy không sợ bởi vì các bác ấy đã được tiêm chủng phòng Số Không rồi! Cho nên nhân với số không các bác ấy không biến thành số không. Nhưng cũng chỉ họa hoằn mới làm thế thôi - để thay đổi không khí cho đỡ chán. Khi nào hứng mới làm. Lúc đó các bác ấy muốn biến thành số nào cũng được. Đội cấp cứu chẳng phải để chờ lâu. Không đầy một phút sau trên sân băng nổi lên một cơn gió dữ dội, và có tiếng nói từ trên không trung vọng xuống: - Xin gửi tới các bạn lời chào của nước Vô Tận! Rồi một bàn tay khổng lồ thò xuống gần chú bé Số Không. Chú bé ngoan ngoãn đặt dấu nhân vừa xoáy được vào bàn tay khổng lồ ấy. Chú ta biết rằng người Khổng Lồ không thích đùa nhả. Hai ngón tay to tướng nâng bổng Số Không lên vai và nhẹ nhàng đặt chú bé lên sân băng. - Hoan hô bác Khổng Lồ!… - Mọi người hô to. - Các bác Khổng Lồ phúc hậu muôn năm!… Người Khổng Lồ vẫy tay chào, rồi biến đi cũng dột ngột như khi xuất hiện. Số Không ngồi bệt trên sân băng khóc thút thít, ra vẻ hối hận lắm. Chị Số Bảy hỏi: - Sao em lại làm càn quấy như thế? - Chị tha lỗi cho em. Em không có ý phá quấy! - Số Không năn nỉ. - Em chỉ định dọa mọi người một tí thôi. Em xin chị, chị đừng đuổi em ra khỏi nhóm kịch. - Để còn xem đã! - Số Bảy nói ra oai, rồi… bỗng chị ngã vật xuống, bất tỉnh. Giờ đây, khi sóng gió đã yên thì chị kiệt sức. Thế là đành phải tuyên bố không thể tiếp tục chương trình biểu diễn vì lý do kỹ thuật. Cuộc gặp gỡ lần đầu của chúng tôi với người Khổng Lồ từ nước Vô Tận xa xôi tới đã diễn ra như thế đấy.