ọ đang đi đến phái Điểm Thương. Và toàn bộ mọi diễn biến xảy ra đêm qua vẫn tiếp tục là đề tài cho họ có cái để đàm đạo quên đường dài: - Thân thủ của lão La đã đột ngột tăng tiến, vượt trội hơn trước đến thập phần. Điền huynh có thừa nhận chăng? Điền Xuân Trường thoáng chau mày: - Không chỉ vượt trội mà còn rất lợi hại. Khiến Điền mỗ có cảm nhận rằng, dù lão giả vờ hột hoảng cầu cứu thì nếu muốn, thúc thúc của Thượng Quan cô nương đêm qua e vẫn không là đối thủ của lão, thậm chí chỉ một chưởng cũng không. Dù đang hoang mang bâng khuâng và hụt hẫng khi được đề cập đến, Thượng Quan Linh Phụng cũng góp chuyện: - Lạ nhất là thái độ lão tự tìm đến gặp muội, đề xuất chuyện giao dịch. Tiêu Thanh Huệ quan tâm: - Tỷ cũng đang muốn hỏi về chuyện này. Lão đến gặp muội khi nào? Có phải vì thế, ngay chiều hôm qua, lúc đi ngang ngôi phá miếu, muội cứ khăng khăng nhất mực đòi lưu lại tạm nghỉ chân chăng? Giữa cả hai đã có giao dịch thế nào? Điền Xuân Trường cười cười: - Nhất định lão La đã lẻn đến gặp Thượng Quan cô nương vào trưa hôm qua. Và đấy là nguyên do khiến cô nương lần đầu đưa thúc ăn về quá muộn. Thượng Quan Linh Phụng thừa nhận: - Đúng như vậy. Nhưng khi muội cương quyết đòi về, vì sợ Tiêu tỷ và Điền trang chủ chờ lâu thì lão đã cười cười, mắng muội ngốc. Tiêu Thanh Huệ kinh ngạc: - Ngốc vì không chấp thuận cùng lão tiến hành giao dịch ư? Linh Phụng lắc đầu: - Lúc đó lão chỉ mới đề xuất, bảo muội tạm dừng bước để cùng lão thương lượng. Nào đã giao dịch đâu mà tỷ bảo muội bị lão mắng? Trái lại, muội bị mắng vì theo lão, lẽ ra muội nên thường xuyên đưa thức ăn vô muộn, cũng là cách tạo cơ hội cho Tiêu tỷ và Điền trang chủ được thêm nhiều thời gian riêng với nhau. Tiêu Thanh Huệ đỏ mặt: - Lão thật quỷ quái. Muội đừng tin nghe lão. Điền Xuân Trường vùng biến sắc: - Nói vậy, lâu nay lão vẫn lẻn bám theo sau. Thế mà chẳng ai phát hiện. Thân thủ và dụng mưu của lão thật khó lường. Lại còn bảo chúng ta phải đến ngay phái Điểm Thương để làm gì? Hừ, thật khó hiểu. Linh Phụng quên ngay đề tài đã vô tình nói đến, chuyển trở lại chính đề: - Muội cũng không biết dụng ý của lão là gì. Nhưng khi nghe lão bảo sẽ có cách giúp muội phân định minh bạch thân thù, muội ưng thuận ngay. Đổi lại muội phải thuận theo lão hai việc. Tiêu Thanh Huệ nhờ đó hết đỏ mặt: - Những hai việc ư? Vậy thì sau khi đến phái Điểm Thương, chúng ta lại tiếp tục bị lão sai khiến đi đâu nữa? Linh Phụng vẫn cứ lắc đầu: - Muội đã hoàn thành xong phần việc thứ nhất rồi. Là không được hỏi gì đến Sâm Vương Vạn Niên nữa. Lão bảo đang rất cần để cứu người. Điền Xuân Trường giật mình: - Cứu người? La tiểu huynh đệ ư? Thảo mào đã lâu chẳng nghe ai nói từng nhìn thấy tiểu huynh đệ ây ở đâu cả. Sao lại bất trắc để nguy đến tính mạng như thế? Có phải là do phái Điểm Thương gây ra chăng? Vậy chúng ta mau nhanh chân lên. Thượng Quan Linh Phụng nôn nóng lao vọt đi: - Lão Vi Quang Nhật là Thần Minh Sứ của hội Thần Minh. Nếu phái Điểm Thương đã bị lão Vi thao túng, đúng như dự mưu bấy lâu nay của hội Thần Minh thì một mình La Từ Thông huynh có bị phái này gây bất lợi cũng là điều tất yếu. Sao lão La không nói thẳng một lời, lại cứ mập mờ làm ra vẻ bí ẩn, vạn nhất chúng ta châm cước trình, không kịp đến ứng cứu thì sao? Nhờ đó, ai cũng vội vì lo lắng nên cố gắng đi thật nhanh hết mức có thể. ° ° ° ° ° Đến sơn môn của phái Điểm Thương thì trời đã về chiều. Họ bảo nhau, thay vì gởi bái thiếp cho phái Điểm Thương xin được hội kiến ngay, thì e làm phiền họ vào lúc này là quá muộn, chi bằng cứ để đến sáng ngày hôm sau, cũng là tạo cho họ có thời gian vờ như du sơn ngoạn thủy, nhưng kỳ thực là muốn đi dò xét khắp vùng, biết đâu l; khả vãn hồi, đành quay lại Quỷ Phủ, quyết táng thân ở đấy. Chỉ tiếc một điều là Quỷ Phủ chủ nhân do vội nên quên trả lại một vật đã tự tay chiếm đoạt của phái Thanh Thành. Sự thể chỉ như vậy thôi. La Từ Thông hồ nghi: - Nhưng tại sao Bạch minh chủ biết quá tường tận về việc này? Bạch Thừa Thắng giải thích: - Là Bạch mỗ được chính truyền nhân của bậc kỳ nữ thuật lại nên biết. Và mọi việc bắt đầu từ một vật gọi là Hắc Ngọc Thánh Thủy. Lão La Tận Mệnh nôn nao: - Sự việc như thế nào? La Từ Thông lại biến sắc: - Gia gia lại lớn tiếng nữa rồi. Lần này e thế nào mụ cũng nghe. Bạch Thừa Thắng cũng lo, lập tức hạ thấp giọng lại: - Hãy kể đến sự việc phái Thanh Thành phát giác bị mất kinh văn phần thượng. Họ quy lỗi cho bậc kỳ nữ, khiến bậc kỳ nữ phải đổi lại bằng cả sinh mạng do đã dồn toàn bộ tinh lực lẫn trí lực nghĩ ra yếu quyết Bế Tinh công để tạm thay cho phần kinh văn bị mất. Và khi bậc kỳ nữ yếu mạng tạ thế, họ đã miễn cưỡng đại lượng, ban cho bậc kỳ nữ nếu khi sống không được chung nhà thì lúc đã chết cũng cần cho chung mộ với tình lang. Họ đưa bậc kỳ nữ vào Quỷ Phủ. Ngờ đâu ở đây họ bị độc khí tự phát sinh ngăn cản. Họ đành lui lại, nhưng trước đó chớt tình cờ phát hiện lọ Hắc Ngọc. Trong lọ có một vài chữ nghuệch ngoạc do chính Quỷ Phủ chủ nhân trước khi độc phát thân vong cố lưu lại và ném ra ngoài cho họ. Nhưng họ không phát hiện những di tự đó. Họ chỉ ngẫu nhiên nhặt nên cứ thế thản nhiên lưu giữ. Cho đến khi họ lại tình cờ để mất lọ Hắc Ngọc, bèn sai người truy tìm. Nhân vật được họ sai đi chính là truyền nhân của bậc kỳ nữ. Và nhân vật này khi tìm được hạ lạc của lọ Hắc Ngọc thì lọ đó đã lọt vào tay một nhân vật cao thủ sau này tự xưng là Bắc Quỷ. Vì liên tưởng danh xưng này phải có can hệ Quỷ Phủ chủ nhân, đệ tử của bậc kỳ nữ mới tìm đến và nhờ Bạch mỗ chủ trì công đạo. Bạch mỗ tìm và đả bại Bắc Quỷ, sau đó có tra hỏi mới biết Bắc Quỷ nhờ phát hiện di tự của Quỷ Phủ chủ nhân, trong đó có lưu một pho võ học uyên thâm, khiến Bắc Quỷ nhờ đó vang danh thiên hạ. La Từ Thông lại hỏi: - Nhưng Quỷ Phủ chủ nhân có dụng ý gì khi ném họ Hắc Ngọc ra ngoài cho phái Thanh Thành? Bạch Thừa Thắng thở dài: - Bắc Quỷ đã đọc hết di tự đó, có nói Quỷ Phủ chủ nhân lưu lại thêm một câu thật khó hiểu. Đó là “Vạn vật hữu sinh hữu khắc, có Hắc Ngọc tất vô ngại Hắc tuyền”. Thiếu hiệp hiểu gì chăng? La Từ Thông thở dài: - Tại hạ hiểu. Đấy là mỹ ý của Quỷ Phủ chủ nhân quyết giao hoàn kinh văn phần thượng cho phái Thanh Thành. Nhưng rất tiếc, độc đã phát, mệnh sắp chung vong, sức lực của Quỷ Phủ chủ nhân chỉ còn đủ để ném lọ Hắc Ngọc từ dưới đáy Vô Đề cốc lên, chứ nào đủ để ném phần kinh văn kỳ thực là vật quá nhẹ. Thật tiếc thay là phái Thanh Thành vì vô tâm nên đã tự bỏ lỡ biết bao nhiêu thời gian do không thể thu hồi kinh văn võ học đã mất. Vậy còn Kim Cương Bất Hoại Thân thì sao? Bạch Thừa Thắng giải thích: - Hắc tuyền lạnh, lại tọa lạc ở một nơi tột cùng tăm tối, vô hình chung hợp với nữ nhân có thể chất thuộc âm. Vân Mộng Thần Nương, theo Bạch mỗ đoán, tuy đã bị độc khí ngăn cản nhưng vẫn tiếp tục xông vào Quỷ Phủ biệt điện, nhất định đã bị ngã và lẽ ra phải chịu táng thân ở đáy Hắc tuyền. Ngờ đâu, dĩ độc công độc, Hắc tuyền có độc, tự hóa giải độc khí, giúp Vân Mộng Thần Nương bảo lưu sinh mạng. Đã vậy, vì bị dầm mình dưới đáy Hắc tuyền, thể chất thuần âm đã được địa linh và thủy linh thuần âm bổ trợ, tình cờ có được tấm thân không chỉ bách độc bất xâm mà kể cả vạn đao thương cũng bất nhập. Thật có khác nào hổ dữ được chấp thêm cánh. Còn may là đôi mắt đã bị mù. Nếu không... Chợt La Từ Thông vùng đứng bật dậy, nói thật nhanh: - Mụ đến được rồi. Gia gia hãy đưa Bạch minh chủ đi mau, đi đâu cũng được. Nhanh lên và đừng chờ hài nhi. Bạch Thừa Thắng giật mình: - Hoàng thiếu hiệp định đối phó thế nào? La Từ Thông cười đắc ý: - Mụ muốn trở thành Minh chủ, tại hạ sẽ dẫn dụ mụ đến gặp và đối đầu cùng nhân vật cũng có dã tâm tương tự. Hãy để nhị hổ tranh lâm. Tại hạ thì ngư ông đắc lợi. Đi nào, ha ha... La Từ Thông dùng tiếng cười làm lạc hướng mụ Mộng Cô. Vừa lúc đó, vì mụ xuất hiện thật nên dĩ nhiên chỉ lưu tâm vào mỗi một chỗ đang phát ra tràng cười. Lão La Tận Mệnh vội đưa Bạch Thừa Thắng đi. Mụ Mộng Cô thì lao đến chỗ La Từ Thông đang cố tình dẫn dụ mụ. Mụ quát hỏi: - Ai?! La Từ Thông cười và hỏi ngược lại: - Mắt ngươi đâu? Không nhìn thấy lão phu Hải Ma Tinh Tử ư? Lúc nãy lão phu có hỏi kỹ họ Bạch rồi. Được biết nghịch đồ là do yêu nữ ngươi lung lạc sau đó sát hại, đúng không? Và cũng được biết ngươi đã luyện Kim Cương Bất Hoại Thân, đúng chăng? Vậy thì, nếu ngươi đủ bản lãnh đối phó và nhất là thoát chết dưới chiêu Nhất Kiếm Phá Tam Tinh - Hải Ma Lưu Huyết Sát của lão phu thì nhân vật đầu tiên thán phục và tán thành ngươi trở thành Minh chủ Võ lâm Trung Nguyên chính là lão phu. Mụ cảnh giác dừng lại: - Nhưng họ Bạch đâu? Kể cả lão La thần thâu nữa, họ đâu? La Từ Thông không đáp: - Lão phu từ thuở tiến nhập Trung Nguyên chợt có một hỗn danh là Đông Ma. Vậy theo ngươi, Đông Ma lão phu phải xử trí thế nào với kẻ đã lập trận và ước thúc sinh cầm lão phu ở quanh Lãnh Đại lâm? Mụ cười lạnh: - Nghĩa là Bạch Thừa Thắng đã chết? Là do một chiêu kiếm của ta, chứ đâu phải do lão, đúng không? Lần này La Từ Thông mới chịu đáp lời mụ: - Nếu chẳng có chiêu kiếm đó, lão phu làm sao biết ngươi có can hệ đến nghịch đồ Cát Đằng Lãnh Tử để vội vàng dò hỏi cho thật minh bạch ở họ Bạch. Nào, bây giờ ngươi tiếp nhận sự khiêu chiến của lão phu chăng? Nếu tiếp nhận, hừ, thoạt tiên phiền ngươi giao trả thanh ấn kiếm Minh chủ Đông Doanh cho lão phu trước đã. Hay ngươi sợ, lão phu nếu có kiếm thì ngươi sẽ vong mạng? Mụ vụt thoát lên cười the thé: - Ta đã có tấm thân đao thương bất nhập thì sợ gì bất kỳ loại báu kiếm nào. Duy có điều, ta có một đề xuất, muốn cùng lão đánh cược. Đấy là ai bại phải tuân theo mệnh lệnh của kẻ chiến thắng, thế nào? La Từ Thông thủ vai Hải Ma Tinh Tử sư phụ thật giống: - Hừ! Lão phu thanh danh là Minh chủ Đông Doanh, há lẽ cam tuân nghe theo mệnh lệnh ngươi. Chớ nói nhảm, hãy mau giao kiếm đây, hư thực thế nào lão phu đây sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại. Mụ càng nghe càng the thé cười: - Tuy nhiên, cược thì cược, vạn nhất lão bại, ha ha..., ta vẫn để lão làm Minh chủ Đông Doanh, chỉ phiền lão thuận tình giúp ta đắc thành sở nguyện. Ta chỉ muốn trở thành Minh chủ Võ lâm Trung Nguyên, quyết chẳng động chạm đến Đông Doanh của lão. Hay là lão sợ bại? Thì thôi vậy. La Từ Thông quát: - Thôi sao được, một khi lão phu chưa thể báo thù thay nghịch đồ? Mụ cũng quát: - Vậy sao không nhận đánh cược, thuận theo đề xuất của ta? Lão vẫn toại nguyện khi đả bại được ta kia mà? Có chăng, nếu lão bại, chỉ vì ta cần lão nên hứa sẽ không gây tổn hại cho lão. Đâu có thiệt gì cho lão? La Từ Thông cười phá lên: - Nhưng lão phu chẳng bao giờ bại. Được lắm, cược thì cược. Kiếm của lão phu đâu? Mụ ném kiếm của mụ cho La Từ Thông: - Hãy dùng tạm thanh kiếm này của ta. Dĩ nhiên không phải kiếm của Đông Doanh lão. Nhưng dù sao cũng vẫn là một bảo kiếm. Nào, bắt đầu đi. La Từ Thông lập tức thủ kiếm: - Lão phu không muốn chiếm tiện nghi. Mắt ngươi đã hỏng, hãy xuất thủ trước đi. Mụ bật người lao đến: - Ta không khách khí đâu. Tiếp chiêu! “Ào...” La Từ Thông muốn dò xét chân nguyên nội lực của mụ trước: - Để xem chân lực ngươi được bao nhiêu hỏa hầu. Hãy nhận một chưởng của lão phu. La Từ Thông thủ kiếm bên tay tả, dùng hữu chưởng phát kình đối phó mụ: “Vù...” “Ầm!!” Mụ bị kích dội: - Hảo nội lực. Quả không hổ danh Đông Ma với công phu tu vi xấp xỉ ngang bằng niên kỷ của lão. Nhưng nếu lão trông chờ ta bị lão chưởng thương thì lầm rồi. Vì chẳng có công phu gì đủ uy lực dù là gây nội thương cho ta. Mau tiếp chiêu. “Ào... Ào...” Biết mụ có nội lực không thật thâm hậu, La Từ Thông lập tức thu kiếm cất vào người, dùng song thủ thi triển Thiên Thủ Vô Ảnh chưởng: - Một kích nếu vô hiệu thì vài trăm kích há lẽ cũng vô khả đả thương ngươi? Tiếp chiêu! “Vù... Ầm!!” “Vù... Ầm!!” La Từ Thông xuất kình liên tu bất tận, thân thủ thì vô ảnh, thế nên tha hồ quật liên hồi kỳ trận vào mụ từ mọi phương hướng và công kích vào mọi bộ vị trên thân mụ. “Ào... Ầm!!” “Vù... Bùng Bùng!!” Mụ thật lợi hại,de;i vướng trong chỗ u mê. Và nhân đây Vi mỗ cũng xin phó giao một lời minh bạch, là từ lâu rồi chẳng hề biết hạ lạc của tiểu tử chỉ quen thói giảo hoạt đó. Nhưng nếu chư vị vẫn không tin, nhất là Thượng Quan cô nương, thì dù muốn đối phó thế nào Vi mỗ cũng nguyện hầu ứng, cho chư vị toại nguyện. Tiêu Thanh Huệ tiến ra: - Xin cung hỉ Vi thần minh sứ đúng như lời vừa thổ lộ là đã bỏ tối đầu sáng. Và nếu vậy, như lời khi nãy tiểu nữ có đề cập, xin được thỉnh giáo Vi Quang Nhật các hạ về nguyên do nào đã biết tiểu nữ ở họ Tiêu? Vi Quang Nhật thản nhiên đáp: - Thân phận và lai lịch bị tiết lộ, thoạt tiên Tiêu cô nương nên trách hỏi họ Điền. Vì từ khi được Thạch Vũ Thiên báo tin, cho biết họ Điền là ứng nhân Minh chủ từng do Hoàng giáp chủ đích thân nhắm chọn, thì kể từ đó, bất luận ai bây giờ hoặc trước kia có quan hệ với họ Điền thì đều bị Thần Minh hội hạ lệnh cho dò xét. Thế nên đến cuối cùng họ cũng biết xuất thân của Tiêu cô nương là thế nào, vì sao mang họ Tiêu của mẫu thân thay vì phải mang họ Hoàng của lệnh tôn đích thực là Hoàng giáp chủ? Nhưng dù sao mỗ cũng xin được nói rõ thêm. Đấy là những gì mỗ thu thập được ở lần sau cùng, tiếp đó mới đủ đởm lược quyết định ly khai Thần Minh hội. Huyền Phong chợt hỏi: - Cũng xin cung hỉ Vi thí chủ ly khai hội Thần Minh. Vậy thì, A di đà Phật, tệ phái có thể hỏi để được biết Tổng đàn hoặc trụ sở của hội này là ở đâu chăng? Vi Quang Nhật giật mình: - Quý phái Thanh Thành toan trực diện đối đầu hội Thần Minh? Chẳng nên đâu. Vì theo mỗ... Thượng Quan Linh Phụng vụt cười khẩy: - Sao lại không nên? Vì nếu Vi thần minh sứ đã thật sự bỏ tối đầu sáng thì việc trước tiên cần lo là phải sớm loại bỏ mối họa tâm phúc càng nhanh càng tốt. Và nay vì đã có phái Thanh Thành tiên phong xuất lộ, giả dụ thêm được phái Điểm Thương nữa, há chẳng phải là hành vi hợp lẽ, nhờ đông tay vỗ nên kêu, càng dễ dàng giúp Vi thần minh sứ thêm toại nguyện sao? Trừ khi việc ly khai của Vi Quang Nhật tôn giá không thật sự thành tâm thành ý nên mới có lời vội phản ứng như vừa rồi. Điền Xuân Trường gật đầu phụ họa: - Điền mỗ tán thành lập luận của Thượng Quan cô nương vừa nêu. Vì kỳ thực, dù gì thân phận một ứng nhân Minh chủ của Điền mỗ cũng vừa được thổ lộ, và tình thế khiến Điền mỗ kể từ lúc này trở đi không thể không công nhiên cùng hội Thần Minh đối đầu. Thật mong sao được Vi các hạ thật tâm hợp tác. Huyền Phong cũng nói thêm, như sợ họ Vi vì vẫn dao động nên có thể chẳng dám tỏ bày ý niệm hợp lực, cùng đối đầu hội Thần Minh: - A di đà Phật. Về vai trò tiên phong xuất lộ, tệ phái cho dù gần đây quả thật có tiến hành nhưng quyết chẳng dám nhận công phần mình. Tuy nhiên, cũng nói để Vi thí chủ yên tâm, tệ phái đến sơn môn của quý phái Điểm Thương kỳ thực đã là chỗ dừng chân cuối cùng. Và kết quả là Ngũ phái Thiếu Lâm - Võ Đang - Nga My - Không Động cùng Côn Luân đã thuận tình hợp lực. Duy chỉ mỗi một bất lợi là ở các phái dù đã tra ra nhân vật đệ tử nào đã từng lầm lỡ bị hội Thần Minh uy hiếp nên đã ngả theo họ, thế nhưng vẫn chẳng ai cho biết trụ sở của hội Thần Minh ở đâu. Hy vọng được Vi thí chủ chỉ giáo. Tiêu Thanh Huệ ngỡ ngàng: - Nói sao, đại sư đã tiến hành xong những gì vừa nêu? Riêng phái Không Động thì sao? Thuận lợi chăng? Vì Chưởng môn phái này, Lưu Thanh Sử, lại từng là Thần Minh Sứ, tương tự Vi Quang Nhật các hạ đây. Huyền Phong vội giải thích qua loa, do đang mong nghe Vi Quang Nhật thế nào cũng đáp ứng, chỉ điểm chỗ tọa lạc trú sở của hội Thần Minh. - Ai ai cũng có những ẩn tình kín giấu và kỳ thực đều vì miễn cưỡng mới cam chịu bị hội Thần Minh lung lạc sai khiến. Và các phái, nhất là Lưu chưởng môn phái Không Động, khi được biết đã có cơ phục hận, lại còn có sự hỗ trợ hợp lực lẫn nhau, ai ai cũng phấn khích, quyết vạch rõ chân tướng và nếu cần thì khử trừ luôn Hội chủ Thần Minh hội là nhân vật hiện nay vẫn chưa rõ đích thực là người như thế nào. Hoặc giả Tiêu nữ thí chủ hay Thượng Quan nữ thí chủ có thể đã biết? Cả hai lắc đầu: - Bọn tiểu nữ chỉ vì có mưu đồ nên mới cố tình tiềm phục hội Thần Minh. Rất tiếc về Hội chủ hay Tổng đàn của Thần Minh hội, với thân phận của bọn tiểu nữ quả thật chẳng thể biết gì. Vi Quang Nhật chợt đáp: - Mỗ cũng vậy thôi. Và đành thừa nhận nhân vật Hội chủ quả là thần bí và thận trọng khó lường. Huyền Phong thất vọng: - Có thật chăng? Hay chỉ vì các hạ vẫn ngại Thần Minh hội nên chẳng dám tỏ thật? Vi Quang Nhật bật cười: - Đã được tin các phái đồng lòng hợp lực, Vi mỗ còn gì nữa mà ngần ngại? Huống hồ, khi Vi mỗ tự quyết định ly khai hội Thần Minh là chỉ vừa mới được nghe sự tái xuất của nhân vật ứng nhân Minh chủ. Lúc đó, mỗ nghĩ, ứng nhân Minh chủ nếu đã xuất đầu lộ diện ắt kéo theo sau sẽ là Thập bát tinh Minh chủ phủ. Và sau mười tám nhân vật cao thủ này, lẽ nào hai nhân vật chánh từ lâu tuyệt tích là Bạch Thừa Thắng minh chủ và Hoàng giáp chủ lại không lần lượt xuất hiện sao? Và nếu được như vậy, ha ha... Hội chủ hội Thần Minh dù có bản lãnh thần thông quảng đãi đến thế nào cũng chẳng thể nào đối phó nổi ngần ấy nhân vật đều là kỳ tài kiệt xuất. Và nếu chư vị vẫn chưa tin, xin mời cùng thượng sơn, cứ gặp tệ Chưởng môn ắt rõ. Đồng thời, cũng xin nói luôn, chư vị đến, tệ Chưởng môn ắt rất mừng, do vẫn lo ngay ngáy vì sợ hội Thần Minh bất ngờ xuất hiện vấn tội, xử trị Vi mỗ với tội danh bội phản. Xin mời. Tất cả cùng đi, cho dù chưa thỏa mãn về các thông tin cần biết - như là hạ lạc và mệnh hệ của La Từ Thông, hay là trụ sở hiện nay của Thần Minh hội - nhưng qua sự hiệp lực của các phái quyết nhất tâm đối phó Thần Minh hội cũng là điều làm cho ai ai cũng mừng. Từ trong chỗ ẩn và nhìn theo bóng dáng họ dần khuất vào màn đêm, có tiếng lão La khẽ vang lên: - Gã giảo hoạt quả liệu việc như thần, sắp đặt đâu vào đấy, quyết chẳng sai chạy một mảy may. Chỉ tiếc gã không hứng làm Minh chủ, lại còn lỡ mang hai tiếng giảo hoạt, chứ nếu không, hừ, họ Điền còn xa lắm mới có thể suy bì cả về tài lẫn về trí cùng với gã. Chợt lão La giật mình: - Nếu gia gia muốn, hài nhi vẫn có cách để gia gia trở thành Minh chủ. Lão từ chỗ ẩn nhảy tót ra: - Đồ quỷ quái, làm ta giật cả mình. Ngươi đến từ hồi nào vậy? Nhưng chỉ có thanh âm đáp lời và đối thoại cùng lão La: - Hài nhi lại được gán thêm hai chữ quỷ quái, vậy làm Minh chủ được sao? Đa tạ gia gia vừa nhắc khéo, giúp hài nhi càng thêm tự lượng sức, quyết chẳng dám đèo bồng, đảm nhận chức Minh chủ. Lão giãy nẩy: - Ê, ta lỡ lời nha. Thật tình thì chẳng bao giờ dám động phạm đến nỗi đau lòng của ngươi. - Bỏ đi, hài nhi cũng chỉ đùa với gia gia thôi. Và hài nhi đến là có sứ vụ khác, đành phiền đến gia gia đây. Lão nhảy nhổm: - Thôi nha. Ta già rồi, đừng bảo ta trèo đèo lội suối, đi hầu khắp các phái như mấy ngày qua nha. Rã cẳng hết rồi, gân cốt xụi lơ rồi. Cho ta nghỉ ngơi chút đỉnh đi. - Việc lần này rất nhàn nhã, gia gia chớ quá lo. Thôi mà, chịu khó giúp hài nhi lần này đi. Sau đó hài nhi nhất định để cho gia gia tha hồ dưỡng già. Được chưa? Lão bĩu môi: - Nếu là nhàn nhã, sao ngươi không tự tiến hành? Ai thì không biết, chứ riêng ta biết quá rõ ngươi lúc này có bản lãnh đã tuyệt đại thần thông, dù muốn khuấy đảo khắp võ lâm Trung Nguyên này lên cũng là việc dễ như người ta lật trở bàn tay. Thế nên... - Gia gia già thật rồi, đã trở nên quá nhiều lời lúc nào chẳng hay. Hài nhi xin hỏi lại một tiếng thôi, gia gia nhận lời hay là không? Lão chột dạ: - Ngươi định uy hiếp ta ư? Muốn lấy oán báo ân hả? Bộ quên mấy ngày rày ai vì ngươi mà chạy đôn chạy đáo khắp mọi nơi? Nếu ta cứ khăng khăng lắc đầu thì sao? - Đâu có sao. Bất quá hài nhi vẫn quen thói giảo hoạt, biết đâu chừng lại lầm lỡ gì đấy khiến gia gia khó chịu thì sao? Lão nhảy nhổm: - Tổ bà nó. Hổng lẽ kể cả chỗ ta lẻn chôn giấu bảo vật cũng bị ngươi giảo hoạt phái hiện? Có thật vậy không, nhỏ? - Vậy là gia gia nhận lời? - Miễn là ngươi hứa đừng động chạm gì đến phần của ta. Nào, muốn ta làm gì, nói đi. Thà ta làm phứt thêm lần này nữa cho xong, kẻo chẳng mong yên thân dưỡng già. Thiệt khổ... a... - Việc này đối với gia gia mới đúng là dễ như lật trở bàn tay. Gia gia hãy lẻn thượng sơn và bằng cách nào cũng được, miễn cho họ biết thân phận đích thực của Hội chủ hội Thần Minh là như thế nào. Chỉ như vậy thôi. Lão sinh nghi: - Dễ ẹc vậy hả? - Vẫn với một thỏa thuận như thường lệ. Lão gật đầu: - Biết rồi. Nhất định sẽ chẳng một ai còn nghe nói gì về La giảo hoạt ngươi. Bằng chứng là hổm rày có ai phát hiện gì đâu? - Gia gia đừng xem thường họ Điền. Dường như họ Điền có phần ngờ rồi đấy. Lão cười khẩy: - Ta khinh. Mười họ Điền cũng chẳng bằng một nửa ngươi. - Nhưng so về tư cách, họ Điền đáng mặt Minh chủ, lại là nhân vật do chính gia phụ trước đây tự chọn. Gia gia đừng quên điều đó. Lão gãi đầu: - Được rồi. Ta sẽ nhớ, quyết chẳng quên. Nhưng nếu họ hỏi ta thêm, giả như về chỗ lưu ngụ hiện nay của Kim Tường Can thì sao? - Đương nhiên họ sẽ hỏi, nhưng riêng một người thì không cần hỏi cũng tự biết cách tìm chỗ. Lão ngơ ngác: - Ai? Ta còn không biết, kẻ nào thông tuệ cỡ ngươi để chẳng hỏi cũng tự biết? - Họ Điền. Lão lắc đầu quầy quậy: - Sao được? Ta thấy hắn có chỗ nào giống như là thông tuệ đâu? - Để hài nhi cho gia gia biết thêm điều này. Là họ Điền vì thật sự thông tuệ nên sẽ giúp gia gia, bằng cách sẽ chẳng cho ai căn vặn bất kỳ điều gì ở gia gia, nhất là về những điều có liên quan đến hài nhi La giảo hoạt. Lão giật mình: - Thiệt he? Làm sao ngươi đoán được? Bộ ngươi mới học xong thuật bốc dịch hả? - Hài nhi chẳng cần am hiểu thuật bốc dịch vẫn đoán được, và họ Điền cũng thế. Hãy nhớ, họ Điền thông tuệ quyết chẳng kém gì hài nhi. Có chăng, họ Điền vì thiếu bản lãnh giảo hoạt nên không thể đoán định mọi việc nhanh bằng. Và thêm nữa, họ Điền rồi cũng sẽ đoán biết ẩn sau gia gia chính là hài nhi. Thế nên, khi thật cần thiết, gia gia hãy thừa nhận mọi việc. Cứ cho họ Điền tỏ tường tất cả. Thử xem họ Điền phản ứng thế nào. Và dựa vào đó, hài nhi được biết rõ thêm về họ Điền. Để nếu xứng đáng, hài nhi quyết thay thế gia phụ, trao phó cương vị Minh chủ cho họ Điền. Lão lo lắng đến hoảng hốt: - Ý ngươi muốn nói Bạch minh chủ... - Hài nhi vẫn chưa tìm thấy. Nhưng xin gia gia cứ tin, bất luận Bạch minh chủ có mệnh hệ thế nào thì cuối cùng vẫn phải phó giao cương vị ấy cho nhân vật khác. Bạch minh chủ đã quá tuổi rồi, cũng đến lúc nên nghỉ ngơi như gia gia vậy. Lão thở dài: - Cũng tại ta vô dụng nên mới khiến Bạch minh chủ lọt vào tay lũ khốn Thần Minh hội. Thật là... - Suỵt! Có người đến. Xin phó giao lại cho gia gia, hài nhi đi đây. Lão vội kêu: - Ê đừng đi vội. - Còn gì nữa? Nhanh lên. Lão ngập ngừng: - Nhờ có nói chuyện qua nên ta thấy... ta thấy nha đầu Thượng Quan đối với ngươi... - Riêng chuyện này thì gia gia đừng bao giờ đề cập đến nữa. Vì lòng dạ của hài nhi đã khô chết theo hình bóng duy nhất của một người rồi. Hết rồi chăng gia gia? Vậy hài nhi phải đi. Vì người đang đến kỳ thực chính là... Lập tức có tiếng người réo gọi đúng tính danh của lão La: - Có phải tiểu nữ vừa nghe thanh âm của chính La thần thâu tiền bối chăng? Thì ra Điền trang chủ đoán đúng. La tiền bối vẫn lặng lẽ bám theo sát bọn tiểu nữ? La tiền bối vừa nói chuyện với nhân vật nào vậy? Đâu rồi? Màn đêm đen phần nào đượng tan loãng đi khi có thêm sự hiện hữu của nhiều người cùng lúc. Và tất cả đều là những nhân vật vừa nãy đã tụ tập đàm đạo ở đây. Nhờ đó, công việc càng dễ dàng cho lão La. Chẳng ai căn vặn lão về nguyên nhân vì sao lão dám đề quyết Hội chủ Thần Minh hội là Kim Vô Diện từng một thời mang tính danh thật Kim Tường Can. Vì đúng như lão đã được cảnh báo trước, thoạt nghe lão nói về Kim Tường Can, Điền Xuân Trường nhận định ngay: - Mỗ nhớ rồi. Kim Vô Diện từng đề quyết đã cùng mỗ có một mối hận không thể không báo và lần đó Kim Vô Diện cứ khăng khăng chẳng chịu nói rõ ra. Nhưng Kim Tường Can thì mỗ vẫn nhớ. Vì mỗ từng đả bại y, có phát hiện y toan gây bất lợi cho chính sư phụ y, là nhân vật hữu danh của quý phái Thanh Thành. Huyền Phong tiếp lời: - Đã lâu rồi Thần Minh hội có ý dòm ngó Bát bảo Thanh Thành và đã lôi kéo lão Hạc, là sư thúc của bọn bần tăng, cùng đồng bối phận như Kim Tường Can. Nhất định là có chủ ý của họ Kim. Vả lại, có thể đúng như Điền trang chủ vừa bày tỏ, chỉ vì sợ bị xử phạt theo nghiêm quy nên Kim Tường Can tự thay danh ẩn tích, trở thành một Kim Vô Diện với nhiều mưu toan khó ngờ. Vi Quang Nhật tiếp nói: - Thảo nào bọn mỗ dù là Thần Minh Sứ nhưng chỉ mãi sau này mới biết đại hào phú Kim Vô Diện Lạc Dương thành cũng là một hội Thần Minh. Và khi đó bọn mỗ rất kinh ngạc, nhất là từ đó phải tuân theo mọi sự sắp đặt của họ Kim. Hóa ra nhân vật Hội chủ từng cùng bọn mỗ hội diện đã dùng lớp giả diện, che giấu thân phận thật chính là Kim Vô Diện. Thượng Quan Linh Phụng cũng góp lời: - Chính vì thế, lão Hội chủ khi có ý định thử thách La Từ Thông đã cố tình chọn ngay Kim phủ. Giờ thí quá rõ. Lão Hội chủ và Kim Vô Diện đúng là một. Tiêu Thanh Huệ thở ra: - Nhưng Kim phủ đã bị hủy chỉ trong một đêm. Thứ nhất, chẳng biết do nhân vật nào động thủ và có thù oán thế nào với Kim gia. Thứ hai, giờ thì điều tối hậu nhất là làm sao biết rõ lão Kim Tường Can hiện đang ngụ ở đâu? Điền Xuân Trường bảo: - Điền mỗ biết. Lão La giật mình, nhớ lại những lời vừa mới được cảnh báo cho biết trước: - Điền trang chủ biết ư? Ở đâu? Mà làm sao biết? Họ Điền cười cười với lão: - Thì cũng như La tiền bối bất chợt biết Hội chủ Thần Minh hội là Kim Vô Diện - Kim Tường Can. Mỗ cũng bất chợt biết, muốn tìm họ Kim thì phải đi đến đâu. Lão dù chột dạ vì hiếu kỳ muốn biết rõ hơn nên vẫn bấm bụng hỏi: - Nhưng vì lẽ gì Điền trang chủ chẳng chịu nói ra ngay? Ở đây, đâu phải mỗi một mình lão La ta là nôn nao cần biết. Họ Điền chợt quay qua nói với hai nhân vật đứng gần: - Nhị vị là Chưởng môn nhị phái Điểm Thương - Thanh Thành, sẽ danh chính ngôn thuận hơn nếu ngay lập tức phát thiếp triệu tập đại hội anh hùng, chọn sơn môn phái Không Động làm nơi quần long tụ hội. Vì nếu phó giao cho mỗ, e mỗ chưa đủ tư cách. Huyền Phong bảo: - Qua những gì chúng ta đã cùng đàm đạo trên sơn môn phái Điểm Thương, nếu Điền trang chủ tự khiêm, cho là chưa đủ tư cách thì e bần tăng hoặc Chưởng môn phái Điểm Thương càng chưa đủ. Xin hãy vì đại cục, Điền trang chủ với tư cách ứng nhân Minh chủ xin đứng ra thì hơn. Họ Điền thoái thác: - Hay để Tiêu Thanh Huệ cô nương? Vì dù sao Tiêu cô nương cũng là ái nữ của Hoàng giáp chủ Tinh Nhân giáp Minh chủ phủ Thập bát tinh. Tiêu Thanh Huệ khước từ ngay: - Gia phụ từ hai mươi năm trước đã tự chọn Điền huynh. Và sau hai mươi năm, quả thật điền huynh vẫn chưa có bất kỳ biểu hiện gì có thể bảo là đã phụ lòng kỳ vọng của gia phụ. Điền huynh thật đủ tư cách. Xin đừng từ chối nữa. Lão La cảm khái, thương cho La Từ Thông: - Nếu ai cũng thoái thác thế này, phải chi có La tiểu tử ở đây thì hay biết mấy. Điền Xuân Trường lập tức nhìn lão: - Chỉ cần La tiểu huynh đệ ngay lúc này xuất đầu lộ diện, mỗ là nhân vật đầu tiên thừa nhận tư cách hoàn toàn xứng đáng nhất ở đây của La tiểu huynh đệ. Vì hầu như ai ai cũng rõ xuất thân của La tiểu huynh đệ là thế nào. Vi Quang Nhật ngạc nhiên: - Gã giảo hoạt thế ư? Xuất thân của gã là thế nào? Huyền Phong thở dài: - La thiếu hiệp dù giảo hoạt thì vẫn đáng là chính nhân quân tử. A di đà Phật. Điền Xuân Trường thì thở hắt ra: - Tiểu huynh đệ ấy ở họ Hoàng. Cũng là cốt nhục của Hoàng giáp chủ, thông tuệ phi phàm, chỉ vì tự bảo vệ sinh mạng lúc chưa đủ lực hoặc đủ bản lãnh đối phó địch nhân nên không thể không giảo hoạt. Linh Phụng chợt nhìn qua lão La: - La huynh đang ở đâu? Nhất định La huynh không hề gặp hiểm nguy gì cả, đúng không? Lão lập tức giãy nẩy: - Này, sao lại hỏi ta? Bộ ta giấu gã ở trong túi sao? Nhìn này, làm gì có. Linh Phụng chợt chộp được áo lão: - Tiền bối vừa lộn áo ra, tiểu nữ thấy chẳng có mang theo Sâm Vương Vạn Niên. Tiền bối bảo cần vật đó là để cứu người. Ai vậy? Không phải La huynh thì còn ai? Nhưng Khinh Hoạt cước của lão La thật lợi hại, chỉ thoắt cái là lão vượt thoát khỏi nắm tay đã chộp giữ của Thượng Quan Linh Phụng: - Đừng nhắc đến gã nữa. Tốt nhất nha đầu ngươi nên quên gã đi. Bởi vì lúc này, a..., thảm lắm. Ai cũng giật mình: - Thảm là sao? Lão La biết bị hớ, vút một cái, lão chạy mất: - Ta đã bảo đừng hỏi ta. Bọn ngươi hung hăng quá. Ta chạy đây. Huyền Phong nhìn theo lão La: - Hảo khinh công. Nhưng so ra vẫn chưa bằng thân thủ của La thiếu hiệp, đúng là Trích Tinh Vô Ảnh. Nghe thế, ai ai cũng nhao nhao hỏi về La Từ Thông. Được dịp, năm tăng nhân Thanh Thành phái cùng nhau tranh kể. Và dĩ nhiên là chẳng có gì xấu xa hay tồi tệ để kể về La giảo hoạt. Trái lại, qua câu chuyện ly kỳ đã mấy lần liên tiếp xảy ra ở phái Thanh Thành, lời của các tăng nhân phái này thật ngẫu nhiên đã biến La Từ Thông thành Trích Tinh Vô Ảnh La anh hùng - La đại hiệp và La quân tử...