Chương 5

T ú lái xe chạy khắp nẻo đường Đà Lạt. Nàng không dừng lại ở một nơi nào cả. Cứ như thế, nàng đi qua hồ Than Thở, Rừng Ái Aân, trở về những con đường quen thuộc mà nàng đã đi qua nhiều lần. Qúa nhiều lần trong những dịp lên đây chơi với cộ Gió lồng lộng thổi se da mặt nàng, sương mù vẫn còn lẩn quẩn trên các ngọn cây cao, chưa có một tia nắng nào đủ nóng để làm tan đi những dây tơ dịu dàng ấy. Tú dừng xe ở một khoảng đồi thưa người. Nàng xuống xe và ngồi trên bãi cỏ, dựa đầu vào gốc thông nhìn bao quát mọi nơi. Với nàng, tất cả đều nhàm chán và buồn nản, các cuộc vui, dạ hội, tiệc tùng. Nàng muốn là có. Cô Hảo mới đến thăm nàng và Dương. Cô bảo:
- Hôm nào hai vợ chồng đến ở nhà cô vài hôm, cô sẽ tổ chức một buổi họp mặt để giới thiệu hai cháu với những người địa vị trong thành phố.
Tú vừa nghe xong đã vội lắc đầu:
- Cháu xin cô cho phép chúng cháu từ chối.
Dương cũng nhỏ nhẹ:
- Vợ cháu lên đây chỉ thích quanh quẩn ở nhà. Cô ấy qhét đi chơi và dự tiệc tùng lắm ạ.
Tú nhớ ánh mắt Dương nói câu đó. Ánh mắt đã nhìn nàng thật tinh nghịch và đồng lõa. Tú tìm được một thoáng thích thú với chàng, lòng nàng cũng cảm thấy êm đềm và vui vẻ.
Nàng cứ nghĩ đến Dương. Nhất là lúc này – nàng nghĩ đến chàng nhiều quá rồi – giờ chắc Dương đã dậy, và chàng sẽ làm gì nếu không có nàng nhỉ? Chàng sẽ thản nhiên hay lo cuống cuồng lên. Và, Dương sẽ đi tìm nàng. Tú nghĩ đến khuôn mặt lo âu sợ hãi của Dương khi trở dậy mất nàng, lòng Tú thấy thỏa mãn. Ít nhất ta cũng hơn Dương. Ta chủ động cơ mà. Dương sẽ buồn khổ vì mất ta, bởi vì Dương yêu tạ Chàng vẫn nói chàng yêu ta nồng nàn say name ngay từ hôm đầu gặp ta đến xưỡng. Điều đó thì hẳn nhiên. Tú biết chắc là nàng đẹp, giầu, lại có tất cả. Nàng đủ sức để hút Dương ở mãi mãi bên nàng. Tiếc rằng Tú không yêu Dương, Tú không muốn yêu bất cứ một tên con trai nào cả. Và, nàng đã giữ được nàng, cho đến ngày hôm nay, nàng vẫn chưa bị “gục” vì tình yêu.
Cứ mãi suy nghĩ, Tú không nghe được bước chân của một người đang tiến đến cạnh nàng. Lúc Tú nhìn lên, nàng ngạc nhiên khi thấy Tùng đứng sững trước mặt:
- Sao lại là anh?
Nàng hỏi Tùng mà như là không muốn nói. Tùng nhìn nàng cười nhẹ:
- Sao Tú lại đi dạo một mình trong buổi sáng đẹp thế này. Ông ấy đâu?
Nàng hỏi:
- Ông nào?
- Chồng Tú ấy.
Tú thở nhẹ:
- À! Anh ấy ở nhà.
Tùng ngồi xuống cạnh nàng, chàng hỏi:
- Tại sao em bỏ anh?
Tú liếc nhìn Tùng, đuôi mắt nàng nhăn lại:
- Tại tôi không yêu anh.
- Có phải vì tên ấy đã xúi giục em bỏ anh không?
Tú quắc mắt nhìn Tùng:
- Tên ấy là tên nào. Anh ăn nói cho đàng hoàng.
Tùng nhún vai:
- Anh xin lỗi. Anh phải gọi hắn bằng ông cho em vui lòng nhé.
Tú nhún vai:
- Tùy anh.
- Chắc em yêu chồng lắm nhỉ?
- Có ăn thua gì đến anh đâu.
Tùn nói:
- Có chứ, vì ông ấy mà em bỏ anh.
Tú cười nhẹ:
- Anh ấy không biết gì về anh cả.
- Như thế là em tự ý bỏ anh?
Tú gật đầu:
- Anh biết rỏ quá mà. Em không yêu anh mà cũng chẳng yêu ai hết. Em chỉ yêu có em mà thôi. Mà, anh ở đây đấy à. Anh không về Sài Gòn?
Tùng nháy mắt:
- Anh về Sài Gòn hay tin em lấy chồng, anh bay lên đây ngay.
- Cô ấy ở đâu?
- Cô nào?
- Cô bạn gái của anh ở Huế ấy.
Tùng cười cười:
- Em ghen với cô ấy nên bỏ anh đi lấy chồng phải không?
Tú so vai, nàng nhìn thẳng xuống đường. Buổi sáng nắng đã lên cao, nắng làm ấm hai vai Tú. Nàng nói với Tùng:
- Anh nghĩ là em ghen à?
- Có lẽ.
Tú cười nhạt:
- Anh có vẻ tự tin quá nhỉ? Nhưng mà anh nghĩ cũng đúng. Sự thật tôi lấy chồng vì tức chứ không phải ghen. Vì toi có bao giờ yêu anh đâu, tôi bỏ anh vậy thôi. Và, bây giờ thì chẳng còn gì để nói nữa.
Tùng đứng dậy:
- Còn chứ! Bây giờ anh muốn mời em đi chơi với anh.
Tú hất mặt:
- Đi chơi à. Xe anh đâu.
- Ở dưới đường.
Tú cười:
- Tôi phải về kẻo anh ấy đợi. Xin hẹn hôm khác.
Tùng đi bên cạnh nàng:
- Hôm nào Tú giới thiệu ông xã cho anh làm quen với được không?
Tú ngồi vào xe, hỏi:
- Có cần không?
Tùng dựa vào tay lên cửa xe của Tú gật đầu:
- Anh muốn được làm quen với chồng Tú mà.
- Sợ nhà tôi không muốn.
Tùng cười thản nhiên:
- Không bao giờ có chuyện đó. Để anh đi theo Tú một đoạn đường về nhà.
Tú im lặng không nói. Nàng rồ máy xe trong lúc Tùng lững thững bước xuống đồi. Tú không thấy mình xúc động khi gặp Tùng, cũng chẳng thấy bực bội vì sự gặp gở ấy. Nàng không quan tâm đến chuyện gì khác nữa. Trên đường về, nàng nghĩ đến Dương với một chút xôn xao chờ đợi!
Vu trên vách tường trắng. Chúng nó có đôi, lòng Tú quặn thắt và nỗi nhớ làm nàng bật khóc.
Nàng đến Đà Lạt bằng chuyến máy bay sớm nhất. Với chiếc va ly trên tay, Tú gọi xe về thẳng nhà Dương. Nàng hy vọng là đã thấy Dương ở nhà rồi. Nhưng nàng thất vọng khi nghe chị Phúc hỏi bằng một giọng vui mừng pha chút sửng sốt:
- Ủa cậu Dương đâu, thưa cô.
Mắt Tú tối lại; nàng hỏi:
- Cậu không về đây à?
- Thưa không.
- Bà đâu?
- Bà đang đi thăm vườn.
Tú gật đầu. Chị Phúc xách chiếc va ly trên tay nàng và lấy chìa khóa mở cửa phòng cho nàng. Chị nói:
- Ngày nào tôi cũng vào đây dọn dẹp. Bà đoán thế nào ngày Nô-en cô cậu cũng về chơi, căn phòng này phải luôn luôn sạch sẽ.
Tú nói cám ơn chị, rồi nàng tự soạn quần áo cho vào tủ. Vừ làm việc Tú vừa nghĩ:
- Có thể là Dương chưa về đến. Một lát nữa, hay chiều, cùng lắm là sáng mai thế nào chàng cũng về đến đây thôi. Ta sẽ ở nhà để chờ Dương.
Tú thay bộ đồ mặc đi đường bằng bộ đồ ngắn mặc trong nhà, rồi khép nhẹ cánh cửa, Tú bước ra ngoài. Nàng gặp mẹ Dương đi vào. Thấy nàng bà kêu lên sung sướng:
- Con lên đây lúc nào thế:
Tú ôm vai bà, dấu ánh mắt rưng rưng:
- Con vừa tới lúc mẹ đi dạo ngoài vườn.
- Con về với Dương đấy hả?
- Không ạ.
Bà cụ ngạc nhiên:
- Dương đâu?
Tú nói nhỏ:
- Dương bảo con về thăm mẹ trước, anh ấy thu xếp công việc xong sẽ lên sau. Chỉ chiều nay hay sáng mai là anh ấy về đến thôi.
Bà cụ nắm tay mềm mại của Tú dắt vào nhà:
- Sao con không chờ Dương đi cùng. Vợ chồng trẻ mới cưới nhau mà đi riêng như thế đâu có tiện.
Tú rùng mình. Nàng tưởng tượng đến khi mẹ Dương biết được hoàn cảnh của nàng, không biết bà có còn thương yêu nàng nữa không?
Hai mẹ con ngồi trong phòng khách. Mẹ Dương vừa đan vừa hỏi chuyện Tú. Tú nhìn bàn tay bà đan thoăn thoắt,nàng hỏi:
Mẹ đan tất cho anh Đấy ạ.
Bà cụ cười:
- Mẹ đang để giết thì giờ cho khỏi buồn vậy mà. Con xem, suốt ngày mẹ chỉ quanh quẩn với mấy luống hoa, rồi đan lát vớ vẩn cho qua ngày.
Bà cụ nhìn Tú, âu yếm:
- Dương nó chịu lấy vợ mẹ mừng lắm. Bao nhiêu năm nay mẹ chỉ mong Dương lấy vợ để mẹ có cháu bồng bế mà nó không chịu lấy ai cả. Nhiều lúc mẹ giận Dương phát khóc được. Bây giờ thì mẹ vui lắm con ạ. Mẹ đang lo sẵn các đồ cần thiết cho cháu đầu lòng của hai con đây.
Tú cắn chặt môi. Nàng có cảm tưởng như bà đang mỉa mai, trách móc nàng.
Thấy Tú im lặng bà buông kim đan cầm tay nàng lên, trìu mến:
- Con có vẻ xanh và hốc hác quá. Đêm hôm qua không ngủ phải không?
Tú lắc đầu gượng gạo. Bà cụ cười cười:
- Cái thằng Dương thật tệ. Đáng lẽ nó không nên để con đi sớm một mình mới phải. Vợ chồng mới cưới không xa nhau một bước chứ.
Tú nói một cách khó khăn:
- Tại con đòi đi trước đấy ạ. Anh Dương cũng bảo con ở lại chờ anh đi cùng nhưng con nóng ruột quá.
Bà cụ nhìn Tú:
- Con nóng ruột chuyện gì?
Tú ngẩn người thấy mình đã nói lung tung. Nàng nói vội:
- Tính con khi muốn đi là thích đi ngay mà anh Dương thì bận việc.
Mẹ Dương mỉm cười:
- Mẹ đoán Dương sẽ về chiều nay cho con xem. Đố khỏi anh chàng chịu xa vợ được một ngày.
Tú quấn sợi len trong tay, buồn buồn:
- Anh ấy còn muốn xa con lâu hơn nữa ấy chứ, mẹ.
Bà cụ vỗ nhẹ vai Tú:
- Nói nhảm nào, mẹ biết Dương nó thương yêu con lắm.
- Thật thế hở mẹ?
- Thật chứ sao? Dương nói với mẹ hoài và nói không chịu lấy vợ sớm là cốt để chọn cho được người vừa ý.
- Anh ấy chưa yêu ai cả hả mẹ?
- Dương quan niệm hôn nhân phải đi đôi với tình yêu. Và khi lấy nhau rồi thì không bao giờ nói đến sự chia lìa, hối tiếc. Hôn nhân là điều quan trọng cả đời.
Tú nuốt nước miếng. Nàng nghe đắng cay trong cổ họng. Phải cố gắng lắm Tú mới giữ cho nàng không khóc trước mặt bà cụ. Chẳng biết Dương có tha thứ cho nàng không? Cho người vợ đã coi thường hôn nhân, đã làm đau khổ chàng ngay đêm tân hôn không? Chàng có tin là Tú đã yêu chàng rồi không?
Bây giờ Tú ngồi đây, ruột gan nóng như lửa. Một tiếng động nhỏ cũng làm Tú giật mình. Bước chân của ông cụ làm vườn đi trên sỏi cũng làm thót lại trông ngóng. Hình như là chàng về! Vô tình mà hai người đàn bà cùng một lúc đợi mong. Kim đan trên tay bà cụ thoăn thoắt. Chiếc tất len của Dương đã thành hình rồi. Tú nghĩ, rồi một ngày đó nàng sẽ học mẹ Dương đan tất, đan áo. Giá trị của những món đồ mua sẵn từ tiệm về với số tiền to lớn không thể so được với giá trị của những món đồ tự tay người vợ làm lấy cho chồng, người mẹ may lấy cho con. Nàng nhận thấy điều ấy trong cái dáng say mê của bà cụ cùn đôi mắt trìu mến khi bà ngắm vuốt chiếc tất len trên taỵ Và nàng biết Dương yêu mẹ, kính mẹ cũng vì những săn sóc thương yêu ấy.
Tú không dám thở mạnh nữa. Dương có về không? Ngay ngày hôm nay thì hết hy vọng rồi. Buổi chiều đã xuống thấp. Trong căn phòng khách rộng, hai mẹ con vẫn ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài. Bà cụ vẫn tỉ mỉ với cây kim đan trên taỵ Tú đặt hững hờ quyển sách trên đùi. Ngoài trời, cơn mưa bỗng đổ xuống. Gió thổi đong đưa những cành hoa leo trước nhà. Tú ngồi sát lại bà cụ, hơi xuýt xoa vì một cơn gió lạnh bất chợt ùa vào. Bà cụ bảo Tú:
- Con nên mặc thêm áo lạnh, kẻo đau. Ở đây không quen dễ bị cảm lắm.
Tú kéo cao cổi áo lên, nói nhỏ:
- Con không lạnh lắm đâu mẹ ạ. Trời tự dưng mưa buồn quá.
Bà cụ chép miệng:
- Chắc Dương không về kịp hôm nay rồi.
Tú nói:
- Hình như còn sớm mà mẹ.
Bà cụ lắc đầu:
- Không sớm đâu con. Chuyến bay cuối cùng về đến đây thường là sáu giờ chiều.
Tú liếc nhìn đồng hồ, đã tám giờ hơn rồi sao! Dương ở đâu giờ này nhỉ. Ánh mắt nàng sụp xuống trong nỗi buồn. Hai mẹ con đã hết chuyện để nói. Ngồi nán lại một lát nữa, bà cụ dục Tú đi nghỉ:
- Chắc mai nó về đấy con, thôi, đi ngủ đi. Ở đây trời mưa mọi người thường đi ngủ sớm.
Tú đứng dậy, nàng đưa bà cụ vào phòng rồi mới trở lại phòng mình. Nhìn chiếc tủ quần áo của Dương, bàn viết của chàng và chiếc giường trải nệm trắng tinh với hai chiếc gối Hạnh Phúc, Tú thấy nghẹn cả giọng. Tất cả chỉ vì nàng. Tại sao ta lại nói với chàng ngay giữa đem tân hôn – em không yêu anh – Nàng đã dối lòng hay tình yêu lúc ấy chưa đến. Và Dương nữa. Tại sao chàng không dùng quyền lực làm chồng để đòi hỏi bổn phận làm vợ của nàng. Tại sao chàng lại lặng lẽ chấp nhận những đòi hỏi quái ác của Tú.
Chưa bao giờ Tú nhận thức được nỗi khổ tâm như lúc này. Nàng nằm trên giường, kéo tấm chăn lên đến ngực. Không thể nào dỗ được giấc ngủ, nàng nằm như thế chờ sáng.
Một tuần lễ đã trôi quạ Một tuần lễ chờ đợi của Tú. Nàng không dám đối diện với mẹ Dương nữa. Hình như bà cụ nhìn nàng bằng đôi mắt lạ lùng hơn là trách móc.
- Lạ nhỉ! Hay con về Sài Gòn xem. Gọi điện thoại về nhà hỏi Dương bận việc gì.
Nàng nói dối mãi cũng chán. Lúc thì con vừ gọi điện thoại, lúc thì anh Dương sẽ về trong vài ngày sắp tới.
- Anh Dương bận việc sở. Anh bảo con nên chịu khó chờ.
Bà cụ hình như không tin lời Tú vì bà nhìn trong mắt Tú nỗi ngơ ngác buồn phiền khổ sở thế kia. Nàng đã gọi vú điện thoại về nhà mấy lần rồi. Lần nào vú Tuệ cũng trả lời nàng bằng câu:
- Cậu ấy chưa về nhà lần nào.
Nàng gọi đến sở. Ba nàng trả lời:
- Dương bỏ sở cả tuần nay không đến.
Thế làm sao! Chàng không về nhà với mẹ, cũng không đi làm, thì chàng đi đâu. Nhìn Tú hốc hát, bà cụ an ủi nàng:
- Con đừng buồn, con nên về Sài Gòn với chồng đi. Vợ chồng trẻ không nên xa nhau lâu thế.
Tú nói:
- Nhưng anh ấy muốn con ở đây chờ.
- Sao mẹ lo quá.
Bà cụ nói. Tú xót xa cả người:
- Mẹ lo chuyện gì?
- Các con có cãi nhau không?
Tú mím môi lắc đầu:
- Thưa không ạ.
Bà cụ nắm tay Tú dịu dàng:
- Con không có điều gì dấu mẹ chứ?
Tú rút tay khỏi tay bà cụ, lắc đầu rồi bỏ về phòng. Dương không về ta có nên thú thật với mẹ Dương tất cả không? Làm thế nào để Dương về với ta bây giờ.
Tú muốn điên lên được. Nàng chờ Dương thêm một tuần nữa. Một tuần lễ địa ngục của nàng. Buổi sáng Tú xếp dọn đồ đạc vào va lỵ Nàng sẽ về Sài Gòn. Không thể ngồi đây mà nhìn mưa rơi qua cử sổ hay nghe gió lạnh thở than được nữa. Nàng sẽ nói với mẹ Dương. Sẽ nói hết. Không giấu giếm làm gì, Tú mặc áo lạnh, choàng thêm chiếc khăn lên cổ. Nàng ra vườn tìm bà cụ. Nơi chiếc ghế hôm nào Dương ngồi đọc sách, bà cụ lặng lẽ với kim đan trên tay mà hình như là bà chẳng đan lát gì cả. Tú đứng sau lưng bà. Mắt nàng đỏ hoẹ Nàng vịn tay nơi đầu ghế. Bà cụ giật mình quay đầu lại:
- Con sửa soạn đi đâu sớm thế?
Bà cụ hỏi, với giọng ngọt ngào và âu yếm như bao ngày nay, nhưng Tú thấy hình như bà đang mỉa mai cay đắng nàng. Tú ngồi xuống cạnh bà để tay lên đùi. Tú nói:
- Con muốn thưa với mẹ một chuyện.
Bà cụ cười cười:
- Chắc lại muốn về Sài Gòn rồi chứ gì. Mẹ đã nói con nên về cho sớm chứ con mà ở đây Dương nó yên trí nò sẽ không vội về theo con đâu.
Tú chớp mắt:
- Vâng, con sẽ về Sài Gòn, nhưng không phải về để giữ Dương, mẹ ạ.
- Bà cụ hỏi:
- Con nói gì lạ thế?
- Con…con yêu anh Dương.
Bà cụ gật đầu:
- Mẹ biết điều ấy.
Tú lắc đầu:
- Không, mẹ không biết được đâu. Con yêu anh ấy ghê lắm. Bây giờ con mới nhận thấy tình yêu ấy. Sau những ngày ở đây trong nỗi chờ đợi đau noun, con đã biết rõ lòng con rồi. Con lấy Dương vì tình yêu chứ không phải vì muốn đù cợt với hôn nhân như Dương tưởng. Xin mẹ hiểu cho con. Con biết Dương sẽ giận con ghê lắm, nhưng con không thể không nói với mẹ những điều này được.
Bà cụ nhìn Tú chăm chú. Bà sờ lên trán Tú, quệt tay lên những giọt nước mắt long lanh đọng trên má nàng, vỗ về:
- Con nói những chuyện gì mẹ không hiểu con đừng giận Dương. Mẹ biết tính nó không bao giờ lăng nhăng bê bối đâu. Dương không về với con được mẹ nghĩ là phải có nguyên do nào đó, hoặc công việc sở quá bận rộn đấy thôi.
Tú cười trông nước mắt, nàng nói:
Dương không bận việc gì ở sở cả mẹ ạ. Anh ấy nghỉ làm cả hơn tuần nay rồi.
Bà cụ ngạc nhiên:
- Sao con biết?
- Vâng, con biết.
- Có chuyện gì thế?
- Vì Dương muốn tránh mặt con.
- Tại sao vậy hả?
Bà cụ Ôm vai Tú, hỏi dồn:
- Con nói cho mẹ nghe.
Tú gật đầu. Nàng từ tốn kể lại tất cả chuyện của nàng. Từ cài hôm viết thư cho Tùng báo cho chàng biết nàng sẽ lấy chồng và không muốn làm đám cưới với Tùng nữa. Rồi thì nàng theo ba lên xưởng gặp Dương. Nàng mời Dương đến dự partỵ Từ đó mới nẩy sinh ra chuyện nàng muốn lấy Dương vì nàng cứ nghĩ như thế để trêu tức Tùng. Rồi đêm tân hôn hai người không hề gần nhau. Cả những ngày sống ở Đà Lạt. Và nàng gặp lại Tùng ở Vũng Tàu, và chuyện nàng giới thiệu vị hôn phu của chị là Dương…
Không bỏ một chi tiết nào hết. Nàng đả kể hết cho bà cụ nghe. Giữ một khuôn mặt trầm lặng, bà cụ chờ Tú nói dứt câu xong dịu dàng nắm tay Tú, nói:
- Mọi chuyện đã qua rồi. Bây giờ thì mẹ lại muốn con ở lại đây với mẹ để chờ Dương. Thế nào rồi nó cũng phải về với mẹ con ạ. Mẹ biết Dương lắm. Thế nào nó cũng về đây.
Tú nói:
- Nhưng mà anh ấy đang ghét bỏ con.
Bà cụ lắc đầu:
- Làm gì có chuyện ấy. Dương yêu con. Và con cũng yêu Dương thì không thể nào có chuyện rời xa nhau được. Mẹ hiểu những tự ái buồn cười của tuổi trẻ các con. Dương yêu con. Nó ghen với con. Con hiểu không. Con yêu Dương nhưng con không nhận thấy điều đó cũng chỉ vì tự ái mà ra cả.
Tú cúi mặt nhìn những chiếc lá non đang đùa trước gió. Có thể là tình yêu của nàng đã có ngay từ hôm đầu gặp Dương. Nhưng vì tự ái nàng đã dìm nó đi. Có thể lắm. Nếu không có tình yêu tại sao nàng lại bằng lòng làm vợ Dương. Đâu phải vì Tú thích xem hôn nhân là một trò đùa. Ít nhất Tú cũng đã nhận thấy hôn nhân qua trọng nên nàng mới từ chối lấy Tùng mà.
Bà cụ kéo Tú đứng dậy:
- Con ở đây với mẹ nhé. Ở đây chờ Dương. Mẹ cam đoan với con là Dương sẽ về.
Tú ngập ngừng:
- Con chỉ sợ trễ quá, thưa mẹ.
- Cái gì trễ?
- Tình yêu của con.
Bà cụ cười:
- Ngày tháng có qua đi, nhưng tình yêu còn lại mà, trễ gì hở con.
Tú thấy nhẹ hẳn trong lòng. Người nàng yêu kính đã hiểu được nàng. Và từ nay nàng có thể yên tâm chờ Dương không còn nôn nóng lắm. Vì Tú cũng nghĩ như mẹ. Dương không thể nào không về với mẹ được. Không hôm nay thì ngày mai. Không ngay mai thì ngày mốt, tuần tới, tháng tới, hay năm tới. Có tình yêu rồi mình còn sợ gì thời gian. Chỉ cần Dương vẫn yêu mình là mình sẽ có được chàng trọn vẹn trong đời.
Hai mẹ con vui vẻ đi cạnh nhau chen qua những khóm hoa Hồng, hoa Thược Dược, hoa Cúc. Qua những cây ăn trái đã nhô những quả non. Tú nghe tâm hồn mình thật lắng dịu. Hy vọng đêm nay ngủ được một giấc thật bình yên, Tú nghĩ thế. Nắng đã lên trên những ngọn cây cao hơn. Vài chú chim ríu rít rủ nhau tập chuyền cành. Tú tháo chiếc khăn quàng trên cổ xuống. Nàng nhìn lên trời, hôm nay trời thật trong xanh, nắng ấm như mùa Xuân vừa đến. Nàng chưa muốn trở vào nhưng bà cụ nói:
- Mẹ đến nhà bà bạn có chút việc, mình vào nhà thôi con.
Tú hỏi:
- Mẹ cần con đưa mẹ đi không?
Bà cụ lắc đầu:
- Nhà bà ấy gần đây. Mẹ đi một mình cũng được rồi.
Tú cầm rổ đan của bà cụ để trên ghế đem vào nhà. Cánh cổng hình như chỉ khép hờ. Chắc bác làm vườn quên gài chốt. Tú để bà cụ về phòng trước, nàng ra gài cổng rồi nhẹ nhàng trở vào đặt rổ đan của mẹ chồng lên bàn Salon. Xong, Tú về phòng định xếp quần áo vào tủ.
Không thể tưởng tượng được. Vừa mở cánh cửa phòng mắt Tú đã hoa lên. Có phải Dương đó không? Chàng đang ngồi cạnh giường với điếu thuốc trên môi. Nỗi vui mừng làm đôi chân nàng run rẩy. Nước mắt nàng cứ chực ứa ra. Tiếng gọi của nàng nghẹn ngào không tài nào thoát ra khỏi miệng.
Mặt Dương bình thản nhưng ánh mắt chàng thật dịu dàng. Chàng hỏi Tú:
- Em đi dạo về đấy à?
Tú cắn môi, nàng nói thật khó khăn:
- Em ngồi ngoài vườn với mẹ.
Dương nhìn nàng hơi chăm chú:
- Em có vẻ xanh. Ốm hả?
- Không.
Dương nhỏ nhẹ:
- Em nên về Sài Gòn.
Tú sụ mặt:
- Anh đuổi em đó à?
Dương lắc đầu, ánh mắt chàng thoáng buồn:
- Anh yêu em không hết, đời nào anh lại đuổi em.
Tú bước đến gần Dương chút nữa. Chàng ngồi im. Tú gọi:
- Anh.
Dương vẫn ngồi im nhìn nàng, đôi môi khẽ hé ra như định nói rồi lại thôi. Mắt chàng lộ vẻ bao dung và tha thứ.
Tú cúi xuống, gần như sắp ngã vào lòng chàng.
- Anh…anh nghe em nói…
Dương dịu dàng:
- Em có mặt ở đây, bấy nhiêu đó cũng nói hộ em nhiều lắm rồi.
Tú bật khóc vì sung sướng và khi nàng trấn tĩnh lại đôi chút, Tú đã thấy mình nằm trong vòng tay người yêu, người chồng mà nàng mong đợi. Rốt cuộc, bao nhiêu ngày tháng trôi qua đi nhưng tình yêu vẫn còn lại cho nàng.
Dương không nói gì thêm, nhưng đôi tay chàng ôm Tú thật chặt. Tú tưởng như suốt quãng đời đã qua nàng mới chỉ được thực sự sống đầy đủ từ giây phút ấy.

Hết

Xem Tiếp: ----