ôlic quay lại phía Người Sắt. Sau khi thằng bé đi khỏi Tôlic nghĩ ngay rằng cần phải làm thân với anh rôbôt này. Bộ óc sắt của anh ta đã có cấu tạo thế nào nữa cũng không thể thông minh hơn người. Và đánh lừa anh ta chắc cũng không khó lắm. - Misca và Maiđa ở đâu? – Tôlic hỏi. - Không hiểu. - Misca và … con chó? - Người và chó ở đây. - Ở đây? Chỗ nào? - Không thể làm những gì mà không cho phép. - Tôi đâu có làm gì. - Anh có thể làm những gì mà anh thích. - Thế thì hãy nói, người và chó ở đâu? - Ở đây. - Ở chỗ nào? - Không thể làm những gì mà không cho phép. - Cứ nhắc đi nhắc lại: “Không cho phép – không cho phép” – Tôlic nổi giận – Mày là thằng ngu. - Tôi – Ngốc Sắt – Người Sắt sửa lại – Tôi – rôbốt. - Thế không cho phép tôi làm gì? - Ra khỏi trước rạng đông? - Ra khỏi để đi đâu? - Khắp nơi. - Này, Rôbốt thân mến – Tôlic dỗ ngọt – Tôi sẽ không nói với ai đâu. Hãy nói “Ra khỏi trước rạng đông” có nghĩa là gì? - Không cho phép. - Tôi sẽ không bao giờ gọi anh là Ngốc Sắt. Tôi tha thiết yêu cầu anh. - Tôi hiểu. - Thôi nào – Tôlic mừng rỡ - Nói đi. - Không cho phép. Tôlic thấy là không thể nói chuyện tình cảm với Người Sắt được. Bộ óc sắt của anh ta không hề có tinh thượng. Tôlic thở dài đi qua quảng trường, đến các cửa hàng. Người Sắt theo sát nó. Trong các gian hàng của Bách hóa tổng hợp không một người bán, không một người mua, vắng lặng. Hàng hóa nằm trên tủ kính và trên các bệ. Tất cả đều giống như Bách hóa tổng hợp thật sự. Ở các cầu thang đều có máy điện thoại tự động. Tôlic nhấc ông nghe ấn nút miễn cước. Nó hy vọng sẽ gọi được cho công an và yêu cầu giúp đỡ. Nhưng không một tiếng trả lời. Tôlic giận dữ vứt ống nghe. Người Sắt đến gần điện thoại, cẩn thận gác ông nghe lên máy. Rõ ràng là anh ta ưa gọn gàng. Tôlic đi giữa hai dãy hàng hoá, dửng dưng nhìn những mặt hàng tuyệt đẹp trong tủ kính. Đến quầy phim ảnh nó cầm lấy một chiếc mấy ảnh có giá nhất và đưa mắt nhìn Người Sắt. Anh ta im lặng. Tôlic đặt máy vào chỗ. Cách đây không lâu nó còn chưa dám ước mơ một chiếc máy ảnh như thế. Còn bây giờ thì chẳng hấp dẫn chút nào. Máy ảnh để làm gì kia chứ, chẳng lẽ để chụp Người Sắt?! Trong quầy thể thao Tôlic có phần tươi tỉnh hơn. Ở đây có mọi thứ tuyệt đẹp, nào là bóng đá, sai-ba, gậy khúc côn cầu, xe đua … Tôlic dừng lại bên chiếc xe đạp một lúc nhưng không lấy. Nó hình dung ra cảnh nó cưỡi xe trên quảng trường. và thằng Người Sắt đuổi theo, không rời một bước – Giống như Tôlic trong vai con chó trong một cuộc dạo chơi. Chỉ khác là thiếu sợi dây. Tôlic đi về phía quầy săn bắn. Ở đấy có hàng chục khẩu súng và bên cạnh là đạn. Một ý nghĩ lóe lên trong óc nó: “Cần phải lấy một khẩu súng để phòng thân. Ai biết được thằng bé mắt xanh sẽ muốn gì?” Tôlic đưa tay lấy một khẩu súng hai nòng. Người Sắt lúc nãy đứng im lặng, bỗng động đậy: - Cầm vũ khí không cho phép. - Tôi có thể làm những gì mà tôi thích kia mà! – Tôlic nóng mặt. - Anh có thể làm những gì mà anh thích. - Tôi cần vũ khí. - Cầm vũ khí không cho phép. - Cho phép với không cho phép! – Tôlic xẵng giọng – Ai biểu mang tao tới đây. - Cầm vũ khí không cho phép. Người Sắt nói bằng giọng đều đều, bình tĩnh, không một chút tức giận. Nhưng khi Tôlic cầm khẩu súng từ trên xuống thì anh ta không nói một lời, đến bên nó nhẹ nhàng lấy lại khẩu súng đặt vào chỗ cũ. - Thằng ngu! – Tôlic chửi. - Tôi không là thằng ngu. Tôi – Ngốc Sắt. - Hai từ chỉ là một! Người Sắt im lặng. Cũng như những Người Sắt khác, anh ta có hệ thần kinh sắt thép. Không ai có thể làm anh ta buồn bã hay tức giận. Đó là điều hiển nhiên. Nếu khác đi anh ta sẽ gần như người thật. Còn Tôlic thì nổi giận thật sự. Nó lấy hết đồ đạc trên giá, trong tủ vứt xuống đất. Nhưng chỉ phí công. Người Sắt không hề phản ứng, anh ta im lặng thu dọn tất cả đồ đạc xếp vào chỗ cũ. Chẳng mấy chốc trong gian hàng thể thao đâu lại vào đấy, dường như Tôlic chưa hề động tới. Ở quầy thể thao Tôlic lấy một đôi giày vải. Đi chân không trên các bậc đá, hai bàn chân nó tê lạnh. Tôlic đi qua các tủ kính với những đồng hồ bằng vàng, những chuỗi ngọc và những hòn đá quý. Bên cạnh mỗi thứ là một tấm biển nhỏ ghi giá tiền. Nếu như dồn hết tất cả các thứ đó lại thì sẽ có một giá tiền chung – giá của sự chia ly với cha mẹ, với tất cả những người khác, kể cả Tritra mà bây giờ Tôlic không còn thấy ghét nữa. Tôlic trở ra quảng trường. Vẫn trống không như trước. Người Sắt đứng lại bên cạnh với nụ cười muôn thuở trên môi. - Đã đến giờ ăn – anh ta nói. - Tôi không ăn – Tôlic trả lời. - Anh có thể làm những gì mà anh thích. - Tốt hơn là chết vì đói! - Không hiểu. - Tôi chết. Sẽ không có thôi. - Anh đi khỏi? - Mãi mãi – Tôlic hí hửng – Tao sẽ đi khỏi và Thầy phù thủy sẽ cắt cổ mày. - Không cho phép đi khỏi. - Con khỉ! Im đi! – Tôlic nói – Đồ gián điệp. - Tôi – robốt. Tôi – Ngốc Sắt, - Người Sắt chữa lại. - Thì tao cũng muốn nói như vậy đấy. Tôlic đi vào ngôi nhà có treo tấm biển lớn “Cửa hàng ăn uống”. Đã có lần Tôlic đến đây với ba mẹ. Chính ở đây, lần đầu tiên nó được nếm loại bánh ga tô đặc biệt và kem anh đào. Trong nhà hàng vắng lặng. Trên các bàn đã bày sẵn đủ loại thức ăn khác nhau. Không hiểu sao thức ăn vẫn nóng, tươi nguyên, dường như chúng vừa mới được mang đến từ dưới bếp. Trong cửa hàng không có gì thay đổi, vẫn những trụ bê tông, vẫn cái sân khấu ấy và vẫn những bức tường được trang trí bằng những hình vẽ. Tất nhiên, đây chính là cửa hàng ăn uống mà gia đình Tôlic đã đến ngày nào. Tôlic bỗng nghĩ rằng, ở những nơi mà “Bách hóa tổng hợp”, “Thế giới trẻ em”, “Cửa hàng ăn uống” vẫn đứng chắc bây giờ trống không. Và, tất nhiên, công an đang truy tìm những ngôi nhà ấy và có thể sẽ tìm ra Tôlic, rồi bắt giam thủ phạm là thằng bé mắt xanh. Nhưng ngay sau đó Tôlic nhớ lại chuyện chính nó làm cho anh công an phải bắt ông bác sĩ béo không phạm lỗi gì, và nó hiểu rằng công an cũng chẳng có hiệu lực gì ở cái xứ sở này! Chưa kịp ngồi vào bàn, Tôlic cầm ngay một miếng bánh ga tô đưa lên miệng.