Vân tưởng y thường hoa tưởng dung 

Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng

( Lý Bạch- Thanh Bình điệu )

 

Nàng lặng người ngắm pho tượng mỹ nhân bạch ngọc. Quang cảnh Hoa Thanh Cung thật náo nhiệt. Du khách nườm nượp thăm thú. Song có cảm giác, mọi người đều dồn tụ cả về quanh pho tượng Dương Quý Phi này. Không ai lại không lưu chân, nấn ná chẳng muốn rời đi. Nam thanh nữ tú, quý ông quý bà. Họ đua nhau chụp ảnh. Ảnh pho tượng từ các góc độ, ảnh chụp một mình hay cả tốp người trước pho tượng. Có người còn leo hẳn vào bên trong, nép người dưới chân pho tượng để chụp. Nàng giơ chiếc Canon kỹ thuật số chụp một pô. Đang lưỡng lự định chọn góc độ khác để chụp tiếp thì chợt nghe tiếng Việt đọc thơ nho nhỏ ngay sau lưng mình song vẫn đủ nghe rõ từng lời " Vân tưởng y thường hoa tưởng dung ". Nàng ngạc nhiên, dừng máy, ngoảnh lại. Một người đàn ông đeo kính dày cộp đứng gần nàng đọc nốt câu thơ dang dở " Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng ". Đôi bên nhìn nhau trong chốc lát, người đàn ông dè dặt:
- Chị có muốn chụp với pho tượng làm kỷ niệm không? Nếu không phiền, tôi có thể bấm giúp mấy kiểu?
- Vâng… - Nàng lưỡng lự - Cảm phiền anh giúp vậy.
Nàng đưa máy ảnh cho người đàn ông. Vì ngượng, nàng không dám tạo dáng, người cứng đơ trong bộ váy và áo thun. Người đàn ông nhỏ nhẹ:
- Chị … thư giãn… thỏa mái đi.
Rồi mọi chuyện cũng xong. Trả lại máy ảnh cho nàng, người đàn ông bắt chuyện:
- Xin lỗi. Chị là khách du lịch? Chắc lần đầu đến đây?
- Vâng. Lần đầu tiên. Cảnh sắc ở đây đẹp quá, anh nhỉ?
- Vâng… Tôi đến đây nhiều lần rồi… Vậy mà… lần nào cũng ngỡ ngàng như lần đầu vậy… Chị à.
- Vậy, hẳn là anh công tác, hay học tập ở đây?
- Chị đoán đúng đó… Tôi học tập ở Đại học Tây An. Đúng ra là tôi đang làm luận án tiến sĩ… về lịch sử tư tưởng phương Đông.
- Thảo nào… Anh thuộc cả thơ chữ Hán.
- Vâng- Người đàn ông cười nhẹ - Có gì đâu… Đấy là câu thơ đầu bài thơ Thanh Bình điệu của Lý Bạch, nhà thơ nổi tiếng nhất đời Đường, vịnh Dương Quý Phi … Chắc chị cũng biết rồi.
Vừa nói, người đàn ông vừa quả quyết bảo nàng cùng quay trở lại, chỉ cách pho tượng chừng vài chục thước. Đến trước bức vẽ mỹ nhân trong trang phục xiêm y diễm lệ tựa người vào khóm hoa thược dược, bên cạnh chua mấy dòng thơ chữ Hán, giảng giải:
- Chắc chị cũng biết… Đây là tranh họa Dương Quý Phi. Còn đây là bốn câu thơ trong khổ thơ đầu bài Thanh Bình điệu của Lý Bạch. Xin đọc hầu chị nghe: " Vân tưởng y thường hoa tưởng dung. Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng. Nhược phi Quần ngọc sơn đầu kiến. Hội hướng Dao đài nguyệt hạ phùng "… Chị ạ, dịch sang tiếng Việt mình thì có nhiều người đã dịch. Riêng tôi… Tôi chỉ thích bản dịch của cụ Ngô Tất Tố… Lại xin đọc chị nghe: " Thoáng bóng mây hoa nhớ bóng hồng. Gió xuân dìu dặt giọt sương trong. Ví chăng non Ngọc không nhìn thấy. Dưới nguyệt đài Dao thử ngóng trông "… Dịch thoát ý mà vẫn giữ được phong vị Đường thi…
Nàng nghe người đàn ông, nhìn bức họa, loáng thoáng hiểu. Nàng không biết chữ Hán. Vừa nãy thôi, nàng cũng đã đi ngang bức họa này, đoán là tranh họa Dương Quý Phi, song nàng cũng chỉ nhìn lướt cho qua, không thấy thú vị gì ở đấy. Giờ cùng ngắm bức họa, lại nghe người đàn ông lạ này đọc thơ và giảng giải, nàng cảm nhận được thi vị, lại thấy mình thì nông cạn, mà người đàn ông kia sao mà hiểu biết đến vậy. Mải nghĩ, nàng thoáng giật mình khi người đàn ông à lên khe khẽ.
- Thôi chết… Tôi  rườm lời quá… Có khi còn làm phiền chị… Lại múa rìu qua mắt thợ cũng nên… Có khi chị giỏi Hán ngữ … Tai hại…chỉ tại cái miệng này…
Vừa nói, người đàn ông vừa vả nhẹ bàn tay lên miệng mình mấy cái liền. Mục sở thị, nàng bật cười nhẹ, và can:
- Thôi thôi… Anh không phải tự trách mình như vậy đâu. Một chữ Hán bẻ làm đôi tôi cũng không biết. Thật may là có anh giảng giải cho…Tôi tuy làm công tác tư liệu ở một cơ quan khoa học, nhưng mà…tôi cũng chỉ biết sơ những kiến thức trong phạm vi chuyên môn hẹp thôi… Tôi sang đây, là đi chung đoàn công tác của cơ quan. Hôm nay, họ phải dự hội thảo, còn tôi thì được tự do, đến đây thăm thú. Tôi chẳng hiếu mô tê gì cả. Tiếng Anh võ vẽ đủ để hỏi đường...May quá, gặp được anh... Anh làm hướng dẫn viên cho tôi với nhé?
- Thật thế ư?... Vậy là tôi không đến nỗi quá vô duyên rồi… Rất sẵn lòng, nếu chị không chê. Thú thực là… tôi đã có đôi lần vô duyên như thế…Vậy mà vẫn không chừa… Chứng nào tật ấy… Hồi nhỏ còn đi học, cứ mỗi lần thấy tôi đọc sách được điều gì thú vị là mang khoe rồi huyên thuyên kể lại, bất kể người khác có nghe mình không…là mẹ tôi lại mắng…Chị biết mẹ tôi mắng thế nào không?… Mẹ tôi mắng là " Con mà cứ vô duyên như vậy… thì sau này ế vợ mất thôi "… Đấy, mẹ tôi mắng mỏ thế đấy …
Người đàn ông cười. Cái cười bẽn lẽn, trìu mến. Nàng khẽ rùng mình, cười theo, cảm động:
- Là bà cụ … mắng yêu anh đấy. Phụ nữ chúng tôi là vậy…- Nàng ngượng vội chữa lại - Các bà mẹ thường vậy… mà anh.
- À quên…mải chuyện… mà chẳng biết gọi nhau là gì. Tôi tên là Thi. Lê Hữu Thi… Còn chị? Tôi có được phép gọi  …
- Tôi là Mỹ…Hạnh Mỹ - Nàng mạnh bạo, chìa bàn tay ra - Rất vui được làm quen với anh… anh Thi ạ.
- Hân hạnh, hân hạnh - Thi nắm nhẹ bàn tay nàng đủ độ tin cậy - Tên tôi là do ông nội tôi đặt cho đấy. Ông cụ giỏi thi thư, luận ngữ. Ngày trước cũng từng lều chõng đi thi mấy khoa cuối triều Nguyễn, nhưng chỉ đỗ đến tú tài thôi. Cụ đặt tên cho tôi như vậy, chẳng biết có phải vì mong sau này tôi làm thơ và trở thành thi sĩ không? Thật đáng tiếc là… tôi chẳng làm nổi lấy nửa câu thơ… Chỉ được mỗi cái… là chịu khó học vẹt, nên cũng thuộc được ít nhiều thơ thiên hạ …
Thi phân trần mà như ngầm khoe gia thế và kiến văn của mình. Nàng nảy ý định trêu ngươi, cười bảo:
- Có gì đâu anh…Thì cũng như tôi đây. Tên là bà ngoại đặt cho. Nghe nói, hồi còn xuân sắc, bà ngoại tôi đẹp lắm, đẹp nổi tiếng một vùng. Nhưng mà thân phận đa đoan…Lúc tôi còn nhỏ xíu, bà ngoại tôi đã già lắm rồi, nhưng mà vẫn còn giữ được nét đẹp ngày xưa. Bà cụ đặt tên cho tôi cũng là mong tôi sau này, dù không sắc nước hương trời, thì chí ít cũng có được một phần nhan sắc của cụ… Ấy vậy mà… tôi đã làm bà ngoại mình phải thất vọng… bởi cái ngoại hình… kém cỏi của mình… Hình dong thì thô kệch và cái mặt thì … khó coi…Anh thấy rồi đấy!...
- Không, không … Là tôi đâu có ý ấy…- Thi kêu lên, vội vàng xua tay lia lịa - Đúng là tôi không hề có ý nghĩ ấy trong đầu… Chị đừng nói thế…làm tôi ái ngại quá đi thôi... Là tôi mang chuyện cái tên của mình ra nói chị nghe là để … - Thi ắng giọng giây lát - Nào ngờ chị lại mang vận vào mình, làm tôi … chẳng biết nói năng sao đây?...
- Không hề chi - Nàng cười, thấy vui vui- Không sao thật mà. Anh chẳng thấy tôi đang vui đấy sao?...
- Thật vậy chứ?- Anh chàng thấy chẳng cần phải nuốt mất lưỡi vì sợ nàng phật ý, lại huyên thuyên - Nãy bấm hộ chị mấy kiểu ảnh… Tôi còn định nài chị chịu khó ra đứng sát bên và nép người vào chân tượng mỹ nhân. Chụp như vậy, theo lời đồn thì… người bình thường rồi sẽ đẹp ra… còn người đã xinh như chị … lại càng xinh thêm …
- Vậy a - Nàng ồ lên bật cười thành tiếng - Thế là tôi bỏ lỡ một cơ hội rồi. Tôi không ước xinh thêm đâu… mà tôi chỉ cần bớt vô duyên là được… Với lại anh cũng không cần phải nịnh đầm như vậy đâu.
Giờ thì nàng cười thoải mái. Bởi nàng biết, nếu không, nàng sẽ lại chìm đắm vào suy tư, mặc cảm tự đáy lòng, vì sự vô duyên hiện thực của mình. Song quả tình nàng vui. Vui vì không ngờ câu đùa của mình lại mang đến hiệu quả tức thì, khiến anh chàng đang thao thao phô diễn mớ kiến thức lịch sử của mình bỗng nhiên lúng túng như cậu bé con bị bắt lỗi. Và mình từ thế bị động bỗng chuyển thành chủ động trong câu chuyện giữa hai người. Từ lúc làm quen đến giờ, nàng chỉ là người lắng nghe mà thôi.
Nàng cũng bất ngờ về khả năng bịa chuyện của mình. Chuyện bà ngoại mình nhan sắc chim sa cá lặn thì nàng bịa ra để trêu ngươi anh chàng, riêng hình dáng và nhan sắc của nàng thì nàng đâu có bịa. Tất thảy lồ lộ ra đấy, có giấu hay cố tình nói tránh đi thì chàng ta cũng thấy rồi. Song le, quả là nàng cũng tự biếm hơi quá. Hình dáng nàng tuy to lớn hơn tầm vóc trung bình thường thấy của đàn bà Việt, song nó đầy đặn, và cũng đâu có thô kệch. Thì mỹ nhân Dương Quý Phi kia cũng to lớn đẫy đà khác thường đấy sao? Vậy mà, nàng ta được tôn sùng thành một trong Tứ đại mỹ nhân cổ kim Trung Hoa. Nghĩ thế, nàng bật cười thành tiếng, khiến anh chàng Thi để ý. Khi đó, hai người đã đi đến nơi tắm của mỹ nhân Dương Quý Phi tự lúc nào không hay.
Khi ghé xem cái hồ tắm lộ thiên trong số năm hồ tắm của Hoàng gia triều Đường còn lại, Thi dừng lại lâu hơn, ngắm nghía, bảo:
- Chị trông này. Hồ tắm này có tên là Tinh Đẩu. Nó mang dáng hình của bông hoa hải đường. Đây là hồ tắm của Dương Quý Phi. Nước suối nóng được dẫn ngầm phun từ dưới lên. Mỹ nhân xưa vốn nâng niu tấm thân ngọc ngà của mình, song cũng không ngại phô ra cho đám cung nữ và cây cỏ hoa lá, chim muông, trời đất được chiêm ngưỡng. Thế nên, hồ tắm mới lộ thiên,  khác hẳn các hồ tắm còn lại của Hoàng gia tại Hoa Thanh Trì, kể cả hồ tắm Liên Hoa dành riêng cho vua Đường Minh Hoàng, vốn đều kín đáo. Tương truyền,  hồ tắm Tinh Đẩu là quà sinh nhật nhà vua tặng mỹ nhân.
Mắt lướt qua các bức họa trên tường những hồ tắm, toàn là cảnh Dương Quý Phi tắm, hay mỹ nhân gảy đàn cho Đường Minh Hoàng nghe, hay khi ngả ngốn trong lòng nhà vua say ngắm đám cung nữ múa ca, song đầu óc nàng cứ lởn vớn những ý nghĩ về anh chàng tên Thi mà nàng vừa  làm quen. Tại sao nàng lại có thể dễ dàng nói ra những câu nói mà thường ngày nàng dị ứng, hoặc lảng tránh, thậm chí dù chỉ là ý nghĩ trong đầu thôi cũng cảm thấy khó chịu. Trong gia đình, nơi công sở, chốn bạn bè đông người, hễ ai đó nói chuyện nhắc đến đàn bà cao to, tướng đàn ông, hay gái muộn chồng là nàng cảm thấy động chạm, như ám chỉ mình? Vậy mà, những ngôn từ ấy, nàng lại nói ra một cách trơn tru, thoải mái, thêm nữa, nói với một người đàn ông xa lạ mà mình mới chỉ tình cờ quen nơi đất khách quê người? Đành rằng, ở xứ xa lạ ngoại quốc này, hai người là đồng hương dân tộc với nhau, có thể tin cậy mà dựa vào nhau, nhưng thế thôi thì chưa đủ. Vậy còn vì cái gì nữa, thì nàng chịu. Đúng ra, nàng chẳng thèm nhọc công mà suy xét nữa. Nàng đã chẳng giữ gìn, cẩn trọng trong ứng xử, trong các mối quan hệ nam nữ hơn chục năm nay, mà vẫn tay trắng đó sao?  Đám chúng bạn nàng, sống thoải mái, yêu đương dễ dãi, mà đứa nào đứa ấy cũng gia đình đề huề cả. Không những thế, có đứa vẫn bồ bịch túa xua. Hễ nàng động chạm gì đến chuyện bồ bịch của chúng, thì chúng lại viện dẫn cái câu cửa miệng “ chơi xuân kẻo hết xuân đi “. Đến là ghét. Còn nàng thì sao? Giữ giá làm nộm, người đời thường bảo vậy. Điều đó thật đúng với nàng. Giờ thì nàng chán sự thận trọng, suy xét lắm rồi. Song sống dễ dãi ư, buông thả ư? Nàng còn chưa dám, vả lại cũng chưa quen…
Hai người cứ lần lần theo đám đông du khách. Chàng Thi ta thao thao, kể rằng ngọn núi Ly Sơn này vốn là chốn du hí của các bậc vua chúa xưa, bởi cảnh sắc hữu tình, phong thủy tốt, suối nước nóng Hoa Thanh Trì này ở phía Bắc, sườn đông là khu lăng mộ Tần Thủy Hoàng, trên đỉnh núi có Phong Hỏa Đài, lưng chừng núi có điện Trường Sinh. Đã đến bên dưới lầu hong tóc. Tường lầu rêu phong cổ kính, dây leo quấn quýt, toát vẻ u tịch ngay giữa chốn đông người. Tương truyền, xưa kia, mỗi khi tắm gội xong, người ngọc lại lên đây buông xõa tóc để mặc cho gió trời vuốt ve hong khô suối tóc. Nàng chợt đưa tay sờ lên mái đầu mình. Mái tóc bốc cao kiểu đàn ông. Ôi sao mình ngô nghê thế nhỉ? Ngày trước, nàng cũng từng có một mái tóc đen nhánh, dầy và dài mượt không đến nỗi nào. Nàng mỉm cười, trong đầu nhẩm nghĩ, một ngày nào đó nàng cũng lên lầu này, xõa mái tóc đen mượt của mình ngày nào ra chải rồi hong cho gió thổi khô nhỉ? Nàng ngượng, liếc nhanh về phía anh chàng. Thì ra, chàng ta cũng đâu có để ý đến nàng. Chàng ta đang nghếch đầu ngước cặp mắt kính dày cộp hướng lên lầu hong tóc, miệng lẩm bẩm gì đó như thằng dở hơi. Nàng suýt phì cười thành tiếng. Chắc lại đọc thơ đây. Nàng tư lự. Thực ra con người này như thế nảo nhỉ? Dễ gần song lại có gì đó xa lạ. Có vẻ hiểu biết mà như kẻ rỗng tuếch. Thường trực bộc tuệch bộc toạc nhưng thoáng chốc bí ẩn. Dễ tin đấy song cũng đáng ngờ đấy.
Nghĩ ngợi một hồi, nàng thoáng giật mình. Anh chàng tên Thi này? … Hay là… bóng hình bí ẩn từng nhiều ngày tháng nay ám ảnh nàng? … Nàng so người, chợt hoảng…Thôi đúng rồi!... Song vô lý. Anh chàng này làm sao có thể là… bóng hình ấy được?! Đây là xứ khác cơ mà … Nhưng thế giới ngày nay đâu có còn cách trở. Tâm linh và giờ đây thêm internet, đã làm cho cái trái đất này trở nên bé nhỏ, chật hẹp lại…
Nàng giữ chân thủ thư, làm công tác tư liệu của một cơ quan cấp bộ. Một suất công việc nhàn hạ, mưa không đến mặt nắng không đến đầu, song lại dễ sinh nhàm chán. Biên chế thuộc phòng hành chính, song lại ngồi riêng mình một phòng lớn với bốn bề sách báo, tư liệu. Mỗi sáng, cánh nhân viên hành chính chuyện gẫu đầu giờ kéo nhau vào phòng Tư liệu mượn báo đọc, buôn chuyện làm quà, thậm chí tranh thủ bỏ xôi hay bánh chái ra ăn sáng, rồi xin chén trà tráng miệng. Lao xao một hồi, chừng tám rưỡi là sạch bóng, bỏ nàng lại một mình. Thực lòng, có họ ghé vào nàng cũng vui được chốc lát, song bù lại nàng phải nghe đủ thứ chuyện trên đời, từ chuyện giá cả chợ sáng đến thị trường chứng khoán, nhà đất; từ chuyện dỗi chồng giận vợ, chuyện yêu đương ghen tuông đến chuyện xích mích đồng nghiệp, nói xấu sếp đều có cả. Nếu nàng không phải là người biết giữ miệng, thì không biết sẽ xảy ra những chuyện gì nữa. Có chuyện nàng nghe chối tai, ngứa miệng chọc " này không sợ tôi đưa chuyện hay sao ", lúc ấy người nói mới giật mình. Cũng từng xảy ra chuyện đôi co mách lẻo mà nguồn gốc từ các câu chuyện phiếm tại phòng làm việc của nàng. Sau đấy người ta mới bớt chuyện, nên nàng cũng được nhờ, bớt phải nghe chuyện đôi mách.
Tiếng là cơ quan cấp bộ, nhưng có mấy ai mượn sách hoặc tài liệu xem đâu. Bận bịu, đôn đáo, dáo dác kiếm ăn, lên quan tước, lại thêm điện thoại di động, internet với thế giới ảo choán hết thời gian của người ta rồi, nên mấy ai còn ngó ngàng đến sách vở kinh điển đâu. Song thực lòng, nàng cũng đâu có quan tâm đến cái việc họ có hay mượn sách hoặc tài liệu đọc không. Đấy là việc của họ. Nàng ngồi đây đã hơn chục năm qua, từ khi còn trẻ trung cầm tấm bằng cử nhân đến giờ đã ngoài ba chục xuân xanh, vẫn phòng không lẻ bóng, điều nàng bận tâm là tìm cho ra một người đàn ông của đời mình. Dẫu không phải là đấng nam nhi quân tử thì cũng phải ra dáng mày râu, mà nàng có thể tin cậy gửi gắm cuộc đời mình. Hằng ngày, nàng đã nhàm tai những câu chào cửa miệng của cánh nam giới cơ quan mỗi khi họ ghé vào phòng nàng, đại loại như " chào em Mỹ xinh đẹp ", " chào người đẹp", "  chào mỹ nhân "… Quả là hồi đầu, mỗi khi nghe những câu chào như thế, nàng mỉm cười đáp lễ hoặc trả lời " cảm ơn anh quá khen ", nhưng rồi năm tháng qua đi, nàng không những nhàm tai, thậm chí còn cảm nhận như một câu nói kháy, hay mỉa khéo.
Nhàn rỗi, nhàm chán, nàng bắt đầu tìm đến thế giới ảo. Thực lòng, thoạt đầu, nàng không thích hết thảy những ai có cái thói quen suốt ngày cắm mặt vào máy tính rồi biện luận rằng " lang thang trên internet ". Thế rồi, ngày một ngày hai, sự nhàm chán của công việc và sau vài ba thất bại trên tình trường, nàng lại tìm thấy sự hấp dẫn từ thế giới ảo trên mạng. Lúc đầu chỉ là những trang web, với những thông tin về mỹ phẩm, thời trang, sức khỏe, dần đến những bí ẩn về giới tính, sức khỏe sinh sản được diễn giải một cách khéo léo có vẻ khoa học song đầy gợi cảm, khiến nàng thích thú. Cứ thế, nàng sa đà vào mê cung ảo lúc nào không hay. Và khi dính vào chat chit thì nàng ham mê chẳng kém gì đám ô mai chớm lớn. Chat với bạn bè, người quen chán chê, nàng tò mò vào phòng chat, cũng thử làm quen như ai. Hồi đầu, nàng bị kích thích bởi các nick-name lạ, song không dám, chỉ mom mem với đám ô mai, sô-cô-la, gấu bông, ba-bi-e…Nhưng quả là, chỉ dăm phút hội thoại là nàng sinh chán bởi ngôn ngữ, sở thích của đám choai choai ấy, thật không mấy hợp với nàng. Rồi nàng làm quen với nick Sở kiến xứ. Thực lòng, thấy cái nick lạ thì thử làm quen, chứ nàng đâu có hiểu nghĩa lý ra làm sao. Mà ở trong thế giới ảo này, con người ta khá tự do, ít bị kiểm soát bởi định kiến này nọ, nên cũng đâu cần hiểu tường tận hoặc phân định rạch ròi ngô khoai thế nào. Thậm chí, có tán tỉnh quá trớn cũng chẳng sợ ai thấy mình đỏ mặt. Trò chuyện với Sở kiến xứ, nàng thấy khá thú vị. Người ẩn dưới cái nick này hẳn phải là một người hiểu biết, nhã nhặn, và còn độc đáo nữa cũng nên. Nàng nghĩ vậy. Rồi một hôm, nàng có thư. Mở email, nàng nhận được câu thơ âm Hán Việt là " Nhân diện bất tri hà xứ khứ/ Đào hoa y cựu tiếu đông phong ". Không hiểu thật rõ nghĩa, nhưng nàng biết câu thơ này quen thuộc, bởi hơn một lần trong lúc trà dư tửu hậu với bạn tri kỷ, cha nàng đã mang ra đàm đạo. Nàng lục tìm sách về thơ Đường, hỏi người này người nọ, rồi thì nàng cũng biết được, đó là hai câu kết bài thơ " Đề tích sở kiến xứ " của Thôi Hộ, nhà thơ đời Đường, ngữ nghĩa là, đề ở chỗ đã trông thấy năm trước.
 Không những vậy, thú vị ở chỗ, hoàn cảnh ra đời bài thơ ấy từ hơn ngàn năm trước khá ly kỳ. Tích rằng, nhà thơ Thôi Hộ tài hoa nhưng tính tình nghiêm nghị. Một ngày xuân, nhà thơ đi dạo xa, lạc bước đến một vùng cây cỏ xanh tươi, cảnh sắc thanh bình, bèn gõ cửa ngôi một nhà tranh có cây đào hoa nở muộn, để xin nước uống. Một cô gái trẻ xinh xắn ra mở cổng, chào hỏi khách và lấy nước uống cho nhà thơ. Năm sau, Thôi Hộ tìm trở lại ngôi nhà ấy, thấy cửa đóng then cài, trước sân vẫn cây đào năm ngoái hoa nở trong gió đông, nhà thơ lấy làm buồn, tức cảnh sinh tình, đề bài thơ Đề tích sở kiến xứ lên cánh cổng rồi về. Ít lâu sau, Thôi Hộ trở lại ngôi nhà ấy, thì nghe thấy tiếng khóc trong nhà vọng ra, vội vào hỏi thăm. Ông già đang khóc, thấy khách, biết đúng là Thôi Hộ thì kể rằng, hôm ấy, con gái ông khi trở về nhá, thấy bài thơ đề, đọc mãi rồi thở dài; từ đấy buồn rầu sinh ốm đau, thuốc gì cũng không khỏi, và vừa mới mất; trước lúc mất, có dặn cha, nếu thấy Thôi Hộ tìm đến, thì bảo nhà thơ đến khóc trước thi hài thì cô có thể hồi lại. Nghe vậy, Thôi Hộ đến khóc bên giường cô gái, hồi lâu cô gái sống lại. Sau hai người lấy nhau làm vợ chống. Tích chuyện ly kỳ và thơ mộng, cũng rất chi có hậu. Giờ thì nàng có thể kiến giải được cái nick lạ Sở kiến xứ. Chẳng hiểu, người đó có hoàn cảnh, tính nết na ná nhà thơ Thôi Hộ xưa kia không, hay chỉ là một cách chơi ngông, một cách tạo sự lạ gây chú ý? Nàng cũng hiểu, thế giới ảo phức tạp không kém gì cuộc sống thực bên ngoài ; rằng ở đấy cũng có đấu đá, tranh giành sự ảnh hưởng, có cãi cọ, giận dỗi, ghen tuông … Biết thế, song rõ ràng, nàng đã có thêm một cuộc sống khác, song hành với dòng đời tuôn chảy… Quan trọng nữa là, hằng đêm, nàng đã có việc để làm, để bận tâm, tránh được nỗi phiền hà từ cha mẹ và gia đình cậu em trai nàng, hay quan tâm đến chuyện chồng con của nàng....
Giang sơn của nàng là một căn phòng nhỏ trên tầng 3, có vệ sinh riêng tiện cho sinh hoạt tắm táp, ngay cạnh căn phòng của vợ chồng cậu em trai, mà nàng quen gọi là tổ kén. Nàng bài trí trang nhã theo sở thích của mình. Hằng ngày, sau bữa cơm tối, trò chuyện với bố mẹ và gia đình cậu em, làm những công việc vặt vãnh xong, ngó chừng 9 giờ là nàng rút lên tổ kén của mình, đóng kín cửa với cuộc sống riêng tư. Thường thì nàng ngả ngốn ngó ti vi, chán thì nghe nhạc và đọc sách. Song giờ thì nàng vào mạng bằng chiếc laptop nhỏ xinh của mình. Nàng xem đủ thứ linh tinh, thời trang, mỹ phẩm, chuyện tình của các ngôi sao... Và dường như, hôm nào cũng vậy, tầm 11 giờ đêm, nick Sở kiến xứ xuất hiện. Nàng chỉ đợi có vậy. Những hội thoại không đầu không cuối, những câu chuyện tình cờ nảy sinh. Áng chừng nửa giờ đồng hồ thì Sở kiến xứ byebye, không quên chúc nàng ngủ ngon và mơ giấc mơ đẹp.
Có hôm, nàng say chuyện không muốn dứt, khiến chàng cũng nấn ná, bịn rịn hồi lâu, cứ như hai người yêu nhau thắm thiết...Tắt đèn, nằm miên man mãi không ngủ được. Người cứ bâng lâng cảm giác không trọng lượng. Nàng trở dậy, vào buồng tắm, bật đèn tự ngắm mình trong gương. Nàng thấy mình đâu đến nỗi, làn môi khóe mắt, sống mũi gò má hài hòa, cần cổ bờ vai nuột nà, này nữa, vồng ngực, eo lưng, bắp đùi... Rồi nàng mạnh dạn nuy trước gương, đi lại, nghiêng nghé ngắm vuốt mình trong ánh sáng... Nàng say đắm thân thể mình... Chán chê, nàng pha nước ấm tẩm khăn lau nhẹ khắp thân thể  trong cảm giác khoan khoái dễ chịu. Rồi nàng đi nằm... Và nàng mơ... Chàng xuất hiện, nhẹ nhàng đến bên nàng, từ từ ngả xuống, đặt nhẹ nụ hôn lên trán, lên gò má, rồi lên làn môi căng mọng đầy ham muốn của nàng... Nàng mê man, rên xiết bật cong lên như cánh cung nạp tên nén mình bắn đi dục vọng chất chứa bao ngày qua...
- Đây rồi! Ba cây thạch lựu đấy rồi – Chàng Thi reo lên như trẻ con. Nàng khẽ giật mình tỉnh mộng. Từ nãy, thì ra, nàng cứ theo chân Thi mà bước đi như kẻ mộng du, cũng chẳng nghe chàng ta ba hoa những gì. Nàng mộng giữa ban ngày. Nàng nghĩ về những mộng mị của nàng với anh chàng ảo Sở kiến xứ nào đó mà đôi khi nàng gặp trong giấc ngủ đêm đêm... Nàng lúng túng, mặt đỏ bừng, như người bị bắt quả tang khi làm việc gì xấu.
- Sao vậy, Hạnh Mỹ? Chàng Thi gương cặp mắt kính dày cộm nhìn nàng dò hỏi?
- Không, không...Tôi không sao. Tôi mải ngắm cảnh và vẫn nghe anh thuyết minh đấy chứ...Cảnh ở đây thật tuyệt vời – Nàng chống chế, và cũng nhận ra, trong câu hỏi vừa rồi, chàng Thi ta đã cắt bỏ cái đại từ “chị “ khách sáo, gọi tên nàng trống không. Nghĩ thế, nàng lấy lại ngay sự tự tin.
- Hạnh Mỹ, đây là ba cây thạch lưu từ ngày xưa, do tự tay vua Đường Minh Hoàng, mỹ nhân Dương Quý Phi và hoạn quan Cao Lực Sĩ trồng đấy. Là tương truyền vậy, chứ tôi chẳng dám chắc, ba cây thạch lựu này có từ thuở đó, nếu đúng thì chúng phải hơn một nghìn hai trăm năm tuổi rồi. Đồn rằng, nếu ai chạm tay vào hai cây thạch lựu do vua Đường và Dương Quý Phi trồng thì được may mắn, còn cây do hoạn quan Cao Lực Sĩ trồng thì chớ có chạm tay, bởi hắn bị người đời coi là kẻ xảo trá phản phúc. Hạnh Mỹ ơi, chạm tay vào cây của Dương Quý Phi đi.
Giục nàng, rồi chàng ta đưa tay vuốt lên thân cành cây thạch lựu của vua Đường. Nàng cũng làm theo, dụt dè chạm nhẹ vào thân vỏ xù xì cây thạch lựu của Dương Quý Phi, rồi mạnh bạo hơn, vuốt lên đám lá xanh tươi lất phất ngang mặt...
Rồi cũng đến giờ phải chia tay. Nàng cho anh chàng biết ngày giờ nàng ra sân bay về nước. Anh chàng hẹn sẽ ra sân bay tiễn nàng. Hai bên hỏi han địa chỉ, trao đổi số điện thoại. Nàng vẫy một chiếc taxi, chìa chiếc các khách sạn nơi nàng ở trong thành Tây An cho tài xế. Yên vị trong xe, nàng hạ kính, chìa tay ra cho anh chàng. Nàng cảm nhận được vẻ lưu luyến trong cái bắt tay hơi lâu của chàng Thi... Xe chạy, anh chàng vẫn đứng đó, lẻ loi trong đám đông, đưa tay lên vẫy vẫy, đôi mắt kính lấp loáng trong ánh hoàng hôn Ly Sơn...
Đêm ấy, nàng khó ngủ. Nàng điểm lại cuộc đi chơi Hoa Thanh Cung, thấy thú vị  về sự làm quen với anh chàng tên Thi. Anh chàng hẳn đã có gia đình riêng rồi. Thây kệ, có gì ghê gớm đâu, chỉ là nàng thấy mên mến. Sau này, chắc gì gặp lại, nhưng cuộc đời này, dù chỉ gặp nhau một lần thôi, thì hẳn cũng phải có duyên kỳ ngộ? Nàng lại nghĩ đến Sở kiến xứ, và tự nhiên, nàng khao khát... Sau lần mộng mị đầu tiên, nàng tự thấy ngượng, thậm chí thấy sờ sợ. Những giấc mộng mị đêm cô đơn khao khát của nàng thi thoảng đến, song có gì đó Liêu trai gờn gợn... Nhưng rồi, những câu chuyện với Sở kiến xứ, nhất là cái cảm giác rên xiết trong mộng mới quyến rũ làm sao, khiến nàng thèm muốn lặp lại... Lưỡng lự, đắn đo, rồi ma lực nâng bật nàng dậy, và chẳng phải giấu giếm trốn mình như ở nhà nữa, nàng trút bỏ áo quần ngay giữa phòng, ngắm mình trước gương... Rồi nàng chìm vào giấc ngủ. Cái cảm giác khó tả ấy lại đến với nàng. Những lần trước, người đàn ông trong mộng mị đều không rõ mặt, song lần này thì nàng đã thấy rõ. Nàng tò mò nhìn kỹ và cố tìm kiếm xem giống ai. Sở kiến xứ hay anh chàng Thi? Hay ai nữa? Chịu. Chỉ thấy có gì đó quen quen...
Nàng bừng tỉnh. Mình đang ở đâu đây. Nàng quờ tay sang bên, chỉ thấy chiếc gối, mà nàng đã ghì xiết trong giấc mơ. Nhìn đồng hồ thì mới hơn ba giờ sáng. Không phải lần đầu thấy, vậy mà nàng cứ bần thần. Có lẽ bởi nó xảy ra ở xứ người, lại ngay sau chuyện gặp gỡ với người đàn ông lạ trong buổi đi thăm nơi ghi dấu mối tình bất hủ của lịch sử cổ kim xứ sở này.
Nàng trở dậy, đến bến cửa sổ, khẽ hé bức rèm che. Thành phố mờ ảo trong ánh đèn lồng. Khách sạn bốn sao nơi nàng ở gần thành cổ Tây An. Nàng nhận thấy bức tường thành sừng sững trong đêm như con trăn thần khổng lồ đang trườn bò giữa thành phố gần một ngàn năm trăm năm tuổi này. Nàng chợt nhớ đến cuốn tiểu thuyết Phế đô của Giả Bình Ao, mà nàng yêu thích đọc những mấy lần. Nhớ đến mối tình trớ trêu của nhân vật chính, nhớ giấc mơ của chú bò, nhớ tiếng tù và đất nung cổ chỉ riêng có ở xứ sở này, được tả trong cuốn sách...
Kìa, đúng rồi... Đúng là người ấy, người đàn ông mộng mị của nàng cô độc trên mặt thành cổ, chàng thổi chiếc tù và đất nung. Nàng cảm nhận được những thanh âm kỳ lạ của nó..../.

Xem Tiếp: ----