Buổi sáng, trên chuyến métro đi về hướng downtown Tokyo
Hoshi ngồi yên, tờ báo đặt trên đùi. Mắt nàng nhìn vào tờ báo nhưng thật ra chẳng đọc được chữ nào. Tất cả chú ý đều đang được nàng tập trung để gửi vào người đàn ông ngồi đối diện. Lịch sự trong bộ complet màu xám đậm, khuôn mặt đẹp trai với mái tóc nâu đen bềnh bồng, hai tay đặt ngay ngắn trên chiếc cặp đựng giấy tờ. Trên khuôn mặt tươi tắn lúc nào cũng ẩn hiện một nụ cười. Điều duy nhất mà Hoshi cho là khuyết điểm trên khuôn mặt kia là đôi mắt tuy thật đẹp nhưng có một ánh nhìn khá lạnh. Tuy nhiên đối với Hoshi thì điều này càng khiến nàng cảm thấy tò mò và bị cuốn hút hơn.
 
 
Từ hơn một tháng nay ngày nào Hoshi cũng đi cùng chuyến métro với người đàn ông này. Ông ta không đi một mình mà đi chung với một người đàn ông khác. Một người đàn ông không có nét nào nổi bật từ dáng dấp đến khuôn mặt. Hoshi đoán là họ đi chung vì thấy họ cùng vào, ngồi xuống cạnh nhau rồi cùng xuống chung một trạm, ngày nào cũng như thế. Cái lạ là hình như họ không hề nói chuyện với nhau, dù là một câu trao đổi thật ngắn. Hoshi có ý chờ để được nghe giọng nói của người đàn ông đẹp trai mà nàng để ý nhưng chờ mãi cũng không có cơ hội.
 
 
Mùa Hè qua, mùa Thu đến rồi mùa Đông sang. Nửa năm trôi qua mọi việc vẫn không có gì thay đổi. Hoshi biết rõ mình đã dành rất nhiều cảm tình cho người đàn ông có ánh mắt lạnh kia nhưng nàng vẫn không có dịp để làm quen. Thỉnh thoảng nàng có bắt gặp ánh mắt lạnh kia chiếu thẳng vào mình nhưng rồi ngoài nụ cười rất máy móc Hoshi chẳng nhận thêm một thứ gì khác cả.
 
 
Đã bước sang tháng Mười Hai. Hoshi không còn kiên nhẫn đợi chờ cơ hội nữa mà nàng quyết định bày tỏ lòng mình. Vốn là một cô gái dạn dĩ và hấp thụ nền giáo dục phương Tây, Hoshi luôn nghĩ rằng nam nữ bình quyền. Trong tình yêu không bắt buộc lúc nào người chủ động cũng phải là phía đàn ông. Hoshi có cảm tình với ông ta, nàng bày tỏ tình cảm đó cho ông ta biết chẳng có gì là sai trái hay phải xấu hổ cả.
 
 
Ý định của Hoshi được thực hiện vào một buổi sáng thứ Sáu. Khi người đàn ông đứng dậy đi ngang nàng để chuẩn bị bước ra ngoài thì Hoshi giúi vào tay ông ta lá thư tỏ tình của mình. Ông ta cầm lấy và quay lưng. Hoshi không kịp nhìn vào ánh mắt lạnh kia để đoán xem ông ta nghĩ gì. Nàng chỉ thấy được ánh mắt của người đàn ông đi bên cạnh nhìn nàng có vẻ ái ngại. Rồi họ bước xuống xe và mất hút trong dòng người đông đảo.
 
 
Sáng thứ Hai, Hoshi thật ngạc nhiên khi thấy mọi việc vẫn diễn ra như bình thường. Khuôn mặt đẹp trai với cái nhìn vô cảm kia vẫn không có gì thay đổi. Hoshi cảm thấy vừa bất ngờ vừa xấu hổ. Nhận lời hay từ chối ít ra ông ta cũng phải chọn một trong hai chứ. Hoshi tự nhủ lòng sẽ chờ thêm vài ngày nữa rồi mới quyết định phải làm gì. Tính Hoshi rất dứt khoát, nàng không ngại phải đến trước mặt và nói chuyện thẳng với ông ta, cho dù có thể sẽ bị ông ta từ chối.
 
 
Hai buổi sáng trôi qua, đến buổi sáng thứ ba khi Hoshi quyết định sẽ nói chuyện thì không thấy ông ta xuất hiện. Người đàn ông hay đi chung với ông ta bước vào toa xe có một mình. Trong hơn nửa năm nay, đây là lần đầu tiên ông ta không đến. Hoshi thoáng có ý nghĩ ông ta muốn tránh mặt mình. Nhưng rồi nàng lại nghĩ biết đâu ông ta bệnh. Hoshi còn đang phân vân suy nghĩ không biết có nên hỏi thăm người đàn ông hay đi chung kia hay không thì đã nhìn thấy người đàn ông đó đứng dậy chuẩn bị xuống xe. Ông ta đi ngang qua Hoshi và để lên quyển sách trên đùi nàng một lá thư. Hoshi ngước mắt nhìn. Ánh mắt ông ta vẫn mang vẻ ái ngại như hôm nào. Rồi ông ta giơ tay chào tạm biệt Hoshi và bước đi.
 
 
Hoshi hồi hộp mở lá thư, nàng đọc:
 
 
Thưa cô,
Tôi rất ái ngại và chần chờ khi viết lá thư này cho cô vì phải nói ra một sự thật trớ trêu nhưng hình như không còn cách nào khác. Anh bạn hay đi chung với tôi không phải là người mà là một robot, tên Robert. Tôi phát minh và chế tạo ra anh ta để đi theo giúp đỡ tôi trong công việc hàng ngày. Hôm qua không biết có một bộ phận nào đó bị hư cho nên sáng nay anh ta không thể theo tôi đi làm được.
 
 
Xin lỗi, hôm trước khi nhận được lá thư của cô tôi đã mạn phép đọc qua nên biết cô có cảm tình với Robert. Tiếc là khi chế tạo anh ta tôi sơ ý không chế tạo cho anh ta một quả tim nên không thể đáp lại cảm tình của cô được. Thấy cô có vẻ chờ đợi anh ta trả lời tôi ngại lắm nên đành viết lá thư này để cho cô biết rõ sự việc.
 
 
Tôi không biết nói gì hơn là thành thật xin lỗi cô. Chúc cô mọi điều may mắn.
 
Akito
 
°°°
 
Từ đó, mỗi buổi sáng người ta thấy Hoshi đón chuyến métro sớm hơn nửa giờ. Dù có dạn dĩ đến đâu đi nữa, Hoshi vẫn không dám tiếp tục đối diện với người đàn ông kia. Nàng không phải là robot, nàng có một quả tim.
 
 
Thu 2010
Phạm Lệ An

Xem Tiếp: ----