Chương 3

Y ngờ vực điều dự đoán của ông thợ. Thâm tâm, y không biết nên vui hay nên buồn? Có điều chiếc đồng hồ sau khi lau dầu đã chạy tốt đến mức không dám mong đợị
Tanh tách, giòn giã, trơn tru, chính xác, như thể thừa sức vượt qua cả giới hạn ba mươi sáu tiếng. Cố nhiên y không bao giờ dám để xấp xỉ tới giới hạn đó. Hàng ngày đúng vào lúc sáu giờ sáng, y lên giây đồng hồ. Y âu yếm lắng nghe tiếng nhả cót đều đặn như tiếng đập của trái tim đã bình phục, cơn choáng bất ngờ biến mất. Hy vọng nhen nhóm dần cùng với sự ổn định của sức khỏe và sự bằng an của tinh thần. Đến nỗi một ý tưởng mới lại xảy ra, và y sung sướng như có một phát kiến lớn: ba tháng, không hai tháng, thậm chí một tháng, y sẽ tiến hành lau đồng hồ một lần. Dẫu sao, chi phí vẫn còn rẻ hơn nhiều so với giá máụ
- Xin lỗi, vẫn còn chạy tốt? Nếu tôi không lầm thì mới tháng trước, ông đã đem tới đây cũng chiếc đồng hồ nàỷ - Ông thợ già ngạc nhiên nhìn vẻ mặt bối rối của y - Quái quỷ! Tôi cam đoan với ông, bất kỳ chiếc đồng hồ nào qua tay tôi, đều được bảo hành nghiêm chỉnh trong vòng một năm!
Lão già dốt nát, chẳng hiểu quái gì hết. Y nhét chiếc đồng hồ vào túi, bước ra cửa và lầu bầụ Cả thành phố này có không dưới một chục tiệm đồng hồ. Vừa đủ để một năm sau, ta quay lại lãọ
Cái chương trình độc đáo đó được y hăm hở thực hiện trong vòng một năm. Mỗi tháng y phải chịu đựng hai ngày đau đớn khốn khổ (thời gian chiếc đồng hồ nằm lại ở tiệm sửa chữa nào đó). Nhưng bù lại, y được yên ổn khỏe mạnh trong suốt những ngày còn lạị Chuyện tưởng như chẳng có gì để nói, nếu sự hoài nghi không để lại mầm mống dai dẳng trong máu ỵ Một lần, vào ngày cuối cùng trong tháng, y thử cố tình không đem đồng hồ đến tiệm. Chẳng phải đợi lâu la gì, ngay đêm đó, vào lúc không ngờ nhất, tiếng tích tắc lụi dần rồi tắt ngóm. Y sa sẩm cả mặt mũi - trạng thái nguy kịch của một năm trước đó lập tức xuất hiện.
V
Y dứt khoát không đem đồng hồ đi đâu nữa, sau khi tỉnh ngộ, thời hạn an toàn đã âm thầm bị rút ngắn lạị Vô nghĩa biết bao, tất cả những nỗ lực trong suốt một năm qua! Giờ đây, y đã có thể cười to lên vì sự ngu ngốc của chính mình. Xem ra chẳng mấy nữa, tình hình sẽ vô phương cứu chữạ Y chỉ còn một việc duy nhất là chờ đợi cái giây phút ấy
Hôm đó từ nhiệm sở trở về nhà, vừa bước chân vào đến cửa, y bỗng đứng sững lạị Trước mặt y, ngay trên nền phòng khách, chiếc đồng hồ đã bị tháo tung ra từng bộ phận. Thằng con trai y, cái thằng đã từng lập chiến công phát hiện ra chuyện bỏ quên năm nào, đang dùng một chiếc tuốc nơ vít ngoáy ngoáy vào cái lỗ nào đó trong bộ máỵ Nhác thấy bố, thằng bé giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Thì đã sao - chiếc đồng hồ vốn dành cho những đứa trẻ tò mò như nó kia mà? Thằng bé định mỉm cười để ngăn chặn cơn thịnh nộ có thể xảy ra ở ông bố. Nhưng thật bất ngờ bố nó lại mỉm cười trước. Nụ cười bất tuyệt. Và thằng nhóc phải mất một lát mới nhận thấy vẻ kinh dị, chết chóc ở trong nụ cười ấỵ
Cu cậu sợ quá kêu toáng lên. Năm phút sau, người ta vội vàng đưa bố nó vào bệnh viện.
VI
Ba ngày ba đêm liền trong bệnh viện, y không ăn uống một tí gì vào bụng. Lúc nào cũng thiêm thiếp ngủ, song chưa có dấu hiệu chứng tỏ cơ thể đã hoàn toàn suy kiệt. Ca bệnh bất ngờ hứa hẹn một phát minh trứ danh trong lĩnh vực y học. Tuyệt hơn nữa, phát minh đó lại có thể ra đời tại một bệnh viện vô danh! Y được đưa vào phòng theo dõi đặc biệt. Những bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện đã tham gia hội chẩn. Huyết áp bình thường. Tim đập dõng dạc. Hơi thở đều đặn. Kết quả xét nghiệm máu cho thấy cả hồng cầu và bạch cầu đều ở mức lý tưởng. Đến một người khỏe mạnh đang ở độ tuổi sung sức cũng chẳng mong ước gì hơn. Hoan hô! Chắc chắn không thể dẫn tới tử vong.
Tuy vậy, hy vọng về một phát minh tai tiếng của đám thầy thuốc ở đây thực chất là hão huyền. Một mình y, phải, vẫn chỉ một mình y hiểu được rằng: căn bệnh của y sẽ là một ngõ cụt đối với kiếm tìm thuần túy khoa học.
Gần sáng ngày thứ tư, đột nhiên y tỉnh táo trở lại, sau một giấc mơ ngắn không đầu không đuôị Y gặp lại K. sau mấy năm xa cách. K. vẫn như ngày ấy, mái tóc thưa mềm rũ, những vết tàn nhang, bã chè nổi hằn lên trên màu da đất sét. K. nhìn y, không phải cái nhìn tồi tội của người biết mình yếu thế, trái lại rất tự tin, thậm chí còn tỏ ra thương hạị Chính điều đó khiến y điên tiết. Y định giằng lấy cuốn sổ trong tay K. mà mà y biết rõ là cuốn sổ chi tiêu, nhưng K. nhanh tay hơn giấu ra sau lưng rồi cười phá lên: Mình đã trả hết nợ nần rồi cậu ạ. Trả hết. Nhẹ nhõm quá. Nói xong, K. thong thả xé vụn quyển sổ, tung lên caọ Những mảnh giấy rơi lả tả, phủ trắng lên mặt đất giữa hai ngườị Đợi với! - trong mơ, y cuống cuồng hét lên và chạy theo vạt áo trắng bay lất phất.
Viên bác sĩ trực xô ngay lại, trong khi y ngồi nhỏm dậy trên giường, đôi mắt y trừng trừng nhìn chiếc áo blu trắng của ông, vẫn chưa tan hết vẻ thảng thốt. Lát sau, y thong thả xỏ chân xuống dép, tìm khăn mặt, bàn chải răng, lặng lẽ đi ra ngoàị Y làm vệ sinh cá nhân buổi sáng rất cẩn thận, đàng hoàng, như một kẻ hoàn toàn khỏe mạnh. Thậm chí người ta còn nghe thấy y huýt sáo vui vẻ trong toa lét, bài Thành phố không ngườị
Thành phố khuya, những nẻo đường hoang vu cỏ mọc đẫm sương.
Không có người, chỉ có những chú chó hoang
Viên bác sĩ trực hết sức hoang mang. Là người thông minh, lẽ ra ông ta phải tìm cách khôn khéo tiếp cận ỵ Chính vào thời điểm đột biến này của con bệnh, những phát hiện có giá trị nhất thường nảy nòị Song vì thiếu bản lĩnh nên ông đã không biết tận dụng cơ hộị Ông chỉ tiếp tục công việc quan sát từ xa, có phần còn thận trọng hơn trước.
Trở về phòng, y ngồi ngay ngắn trên giường. Sắc mặt hồng hào, tươi tắn, tuy đượm vẻ bồn chồn. Quả thật, y đã hơi sốt ruột Thể trạng đột ngột thay đổi, và nhất là giấc mơ đầy tính chất điềm báo xui y nghĩ ngay rằng giây phút ấy đang tới gần. Y tin rằng mọi chuyện sẽ kết thúc trong sáng nay, sau buổi viếng thăm hàng ngày của vợ và con. Chắc chắn là như vậỵ Giờ thì không còn bất cứ lý do gì để bác bỏ niềm tin thiêng liêng đó.
Và giây phút ấy đã đến Y lịch sự xin phép người bác sĩ được gặp riêng vợ con trong phòng. Ông bác sĩ hoàn toàn rối trí, nhưng buộc phải chấp nhận lời đề nghị. Ra khỏi cửa, ông sực nhớ phải cấp tốc đi tìm ông giám đốc, chủ tịch hội đồng khoa học của bệnh viện.
Trong thời gian đó, y từ từ ngả mình xuống giường. Động tác thanh thản, êm ái nhất mà chỉ đến lúc này người ta mới có thể có được. Sung sướng đến ứa nước mắt, y nhìn vợ con lần cuốị Vợ y hầu như chẳng biết gì, vẫn cặm cụi múc phở từ cặp lồng ra bát. Y với con lại gần, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, vuốt ve nhè nhẹ. Cái bàn tay đã tháo tung chiếc đồng hồ. Bàn tay của Đấng -Giải -Thoát -Vĩ - Đại! Y định nói một câu gì Nhưng đúng lúc ấy, thằng bé sực nhớ và reo to:
- Cái đồng hồ lại chạy rồi bố ạ!
Y tái mặt, mồm há hốc. Những điều định nói bay biến đi đâu mất. Thằng bé hoàn toàn không biết gì, vui vẻ khoe:
- Con đã lắp lại được y như cũ. Và nó lại bắt đầu tà lách, tà lách
Hết

Xem Tiếp: ----