Hồi 54
Ngọc Nát Châu Trầm

La Hán nắm chắt cán đao, xương quai hàm hắn vòng lên vòng xuống.
Thật lâu, hắn mơi bật nói:
- Bạch Liên Giáo tác ác đa đoan, người nào cũng cần phải giết, huống chi con yêu phụ này đã hại tôi dở sống dở chết, tôi không thể phân biết tình hình nào cả.
Nghê Thường nói:
- La Hán, anh là một người đàn ông....
La Hán gắn giọng:
- Không, tôi là một nạn nhân, tôi là một người đã bị con yêu phụ này hãm hại.
Nghê Thường lắc đầu:
- Không, La Hán, dầu với lý lẽ gì, anh cũng không nên giết người trong trường hợp này.
La Hán vặn lại:
- Nghê Thường, không cho tôi báo thù phải không?
Nghê Thường lắc đầu:
-Không, không phải tôi ngăn cản không cho anh báo thù tuyết hận, tuyệt đối không bao giờ làm như thế, nhưng tôi không muốn anh giết người trong trường hợp này, hành động đó sẽ làm cho anh trở thành không tốt, vì đây là thừa lúc người ta sa cơ...
La Hán nói:
- Nghê Thường, nên nhớ rằng trước đây cô ta cũng...
Nghê Thường lắc đầu:
- Nàng là nàng, anh là anh, nàng là một trong “tứ đại đệ tử” của giáo chủ Bạch Liên Giáo, còn anh là truyền nhân của “Tử Kim Đao”, anh không thể ngang hàng với hạng người này. Nếu anh giết người trong trường hợp này tức là anh tự làm nhục danh dự của anh.
La Hán trơn trừng đôi mắt một cách dễ sợ và hắn đóng thanh đao vào vỏ khua một tiếng thật mạnh:
- Được rồi, tôi nghe lời Nghê Thường, cứ để cô ta nằm đó, chết cũng được, sống cũng may, sau này hẳn hay...
Nghê Thường lắc đầu:
- Không, La Hán, thấy sắp chết mà không cứu thì cũng y như chính mình đã giết.
La Hán giận dữ:
- Sao? Nghê Thường bảo tôi phải cứu một người dâm ác, cứu một người đàn bà hại người hơn con rắn độc ấy à! Nàng bảo tôi phải cứu kẻ thù hay sao?
Nghê Thường lắc đầu:
- Không phải, La Hán, bây giờ không phải là lúc nói chuyện bạn thù, cũng không phải quan niệm là cứu ai cả, chúng ta chỉ biết cứu một người sắp chết là một nghĩa vụ.
La Hán nhăn nhó:
- Nghê Thường, nàng là kẻ thù thống hận nhất trong đời ta, Nàng lại bảo ta cứu ả để rồi lại ả nàng hay sao?
Nghê Thường nói:
- La Hán, anh là con người vốn như thế nào thì hãy cứ để nguyên như thế ấy, không vì cừu hận, không vì một lẽ gì mà làm cho bản tánh đổi thay, nếu quả không thể dừng được, sau khi cứu sống nàng rồi, anh giết nàng, tự vắn lương tâm cũng không hổ thẹn. Nhưng nếu anh không cứu, anh để cho nàng chết như thế này, lương tâm anh sẽ mãi mãi bất an. Vả lại, bây giờ nếu anh không cứu nàng may ra nàng không chết, sau này gặp lại, nếu anh giết nàng thì đó không là chuyện báo thù tuyết hận mà là chuyện hành hung, vì chính bọn ta đã giết nàng một lần rồi...
La Hán cắn môi:
- Nghê Thường...
Nghê Thường nói:
- La Hán, anh là một con người có sẳn một trái tim thiện lương, anh là người mang tánh trung hậu thật thà, anh là một con người khí độ cao vượt hơn thiên hạ, những cái đó có thể anh không thấy, nhưng tôi thấy, nhiều người khác thấy, chính vì thế....
La Hán vụt trao thanh đao cho Nghê Thường và nói:
- Cầm đao cho tôi đi.
Nghê Thường cảm động, nàng nói:
- La Hán, Nghê Thường rất kiêu hãnh được làm vợ của anh!
Nàng đặt Trần Ngọc Hà xuống và tiếp lấy thanh đao.
La Hán ngồi xuống, cầm bàn tay của Trần Ngọc Hà và ấn nhẹ vào uyển mạch của nàng.
Nghê Thường lo lắng hỏi:
- Anh... nàng còn cứu đựơc không?
La Hán không nói, hắn giử uyển mạch của Ngọc Hà một lúc thật lâu rồi nhẹ lắc đầu:
- Nghê Thường, nàng đã bị người đánh bằng thứ chưởng lực nát tan nội phủ, hết cứu được rồi.
Nghê Thường rúng động, nàng nhìn trân vào mặt Ngọc Hà, mắt nàng lộ đầy thê thảm....
La Hán kêu nhỏ:
- Nghê Thường....
Nghê Thường lắc đầu:
- Không, tôi hoàn toàn tin ở anh, nhưng tôi thương xót cho người....
Và nàng nói tiếp:
- Có thể làm cho tỉnh lại một chút được không?
La Hán hỏi:
- Nghê Thường định làm gì?
Nghê Thường đáp:
- Tôi muốn cho nàng biết được rằng cái ngươi đã bị nàng hãm hại hiện đang cố cứu nàng nhưng không cứu được, tôi muốn quả có kiếp sau thì mong nàng sẽ không còn phải như cái kiếp khốn khổ này.
La Hán đáp:
- Cũng có thể thử xem, nhưng thương thế của nàng nặng quá, tôi không dám chắc lắm, vì chuyện truyền nội lực chỉ có thể cứu người bị nội thương mà không hại đến nội phủ....
Nghê Thường nói:
- Được hay không cũng cố thử xem đi anh.
La Hán đặt bàn tay lên ngay chấn thuỷ của Ngọc Hà, mắt hẳn hơi khép lại và bắt đầu vận công truyền chân khí cho nàng...
Qua một lúc thất lâu. Ngọc Hà máy động tay chân yếu ớt và rên nho nhỏ.
Nghê Thường nhìn chầm chập, nàng mừng rở suýt bật tiếng kêu, khi thấy da mặt Ngọc Ha bắt ầu ửng đỏ.
Bàn tay của của La Hán cũng đã hơi run, mồ hôi trên trán hắn bắt đầu tươm ra, chứng tỏ hắn đã cho truyền khá nhiều chân khí.
Hàng mi cong vút của Ngọc Hà từ từ chớp động và hé mơ, nàng hơi sửng sốt khi nhận ra Nghê Thường và nhất là khi nhận rõ mặt La Hán thì vành môi nàng bật run lên.
Nghê Thường vội nói; - Đừng... đừng nói, La Hán đang truyền chân khí...
Nàng nói trống không chớ không muốn gọi Ngọc Hà bằng sư thúc, vì nàng không muốn trong trường hợp này gợi lại những gì thuộc về Bạch Liên Giáo, nàng muốn cho Ngọc Hà yên tâm, muốn cho La Hán đừng khó chịu và muốn cho mình đừng phải nghe cái mà lòng mình không muốn.
Nhưng Ngọc Hà vẫn nói, giọng nàng run rẩy:
- Nghê Thường... không, có lẽ nên gọi là Triệu cô nương....La Hán, thật là xấu hổ... tôi xin tạ Ơn... tôi hết sức cảm kích... nhưng tôi biết trong người tôi... tôi đã không xong rồi.
La Hán làm thinh, cả đến mắt hắn cũng không chịu hé.
Ngọc Hà nói tiếp:
- Triệu cô nương... thì giờ của tôi không còn nhiều nữa, hãy để cho tôi nói... nói những điều tôi phải nói...
Tự nhiên, chân khí của La Hán đã truyền sang cho nàng đã khá nhiều và đúng như La Hán đã nói với Nghê Thường lúc nãy, sự truyền tiếp chân khí chỉ có tính cách là cho con bệnh “hồi dương”, chớ không thể nào cứu được trong trường hợp nội phủ đã bị nát, nhưng thật thì Nghê Thường cũng chỉ cần như thế.
Và cũng chính vì cần như thế nên nàng không cản Ngọc Hà, nàng nghĩ cứ để cho cô ta nói hết những gì mà cô ta muốn nói.
Ngọc Hà nói tiếp:
- Tội nghiệt của tôi nhiều quá, tôi chỉ mừng là không làm cho nhân duyên của nhị vị ly tán, có lẽ nhờ thế mà lòng tôi nhẹ được phần nào để mà nhắm mắt....
Nàng hơi ngừng lại tiếp liền theo:
- Triệu cô nương, nàng cũng ở trong Bạch Liên Giáo như tôi nhưng nàng may mắn hơn tôi. Tôi đã lún quá sâu rồi... không phải tôi chỉ hại một mình La Hán, tôi đã hại quá nhiều người và tôi đã hại chính tôi.... Nhưng thôi, điều đáng nói bây giờ là tôi muốn trước hết đa tạ chư vị đã rộng lượng, Lý thiếu hiệp, Dương cô nương, Tổ cô nương và bây giờ là hai vị đây, tất cả tha thứ cho tôi... tôi nguyện ghi cảm kích.... Trường An thất thủ, vì đi tìm Lý thiếu hiệp nên Dương cô nương và Tổ cô nương lọt vào bẫy rập của bọn Cúc Hoa Đảo, tôi đã liều mình vào cứu và định báo tin cho Lý thiếu hiệp, nhưng không còn... không nổi nữa rồi....
Nghê Thường đưa tay ngăn chặn:
- Nghĩ một chút đi... Đại tỷ, hãy để cho La Hán...
Nhưng điều Ngọc Hà vừa nói đã làm cho Nghê Thường cảm động, nàng không nở gọi bằng “sư thúc”, nàng chọn hai tiếng “đại tỷ”, nàng nghĩ xoá bỏ những gì bất hạnh.
Ngọc Hà nhếch môi hé nụ cười khô héo:
- Phải nói... cho hết kẻo không còn kịp nữa... tôi chết cũng đáng lắm rồi không có gì phải tiếc... tôi rán là mong báo tin cho Lý thiếu hiệp, nhưng bây giờ không còn được nữa... nhưng gặp nhị vị thì cũng đủ rồi... nhớ báo tin cho Lý thiếu hiệp....
Nghê Thường gật đầu:
- Xin đại tỷ cố gắng bảo trọng, gắng gượng... chúng tôi sẽ gặp Lý ân nhân....
Ngọc Hà gật đầu:
- Như thế thì tôi đã yên lòng....
Nàng liếc vào mặt La Hán thật nhanh và từ từ khép mắt.
La Hán rút tay về mở mắt thở phào:
- Nghê Thường, đã dứt hơi rồi.
Nghê Thường đứng sửng như chết lặng thật lâu nàng mới bật nói:
- La Hán thật là đau thương, tại làm sao nàng lai không chết đi khi còn ở Bạch Liên Giáo, tại làm sao để cho nàng trở về con đường thiện rồi lại chết!
La Hán lạnh lùng:
- Làm sao mà biết được!
Nghê Thường thở ra, đôi mắt nàng đỏ hoe:
- Trời cao quả thật không công bình, một con người biết ăn năn cải hoá, biết tìm đường phải để lập lại cược đời, đáng lý không nên để bị đoản thọ như thế ấy, hay ít ra cũng không nên cho chết một cách quá thương tâm....
La Hán lắc đầu:
- Theo tôi thì trời đất rất công bình, sát nhân đoản mạng. Đâu phải ai cũng tự do buông mình tung hoành làm ác cho đã rồi ăn năn là... hết chuyện? Họ phải trả hết những gì mà họ đã làm, họ phải đền tội.
Nghê Thường trầm ngâm và hỏi nhẹ:
- Anh vẫn căm hận nàng lắm hay sao?
La Hán lắc đầu:
- Không, nhưng cho dù căm hận cũng chẳng để làm gì.
Nghê Thường nói:
- Vậy thì mình hãy mai táng cho nàng.
La Hán cau mặt:
- Nghê Thường cho rằng chúng ta cần làm chuyện ấy hay sao?
Nghê Thường nói:
- Tôi thấy cần làm như thế, nhưng thật thì trong trường hợp này, tôi cũng không dám ép anh.
La Hán chì tay:
- Trao thanh đao cho tôi.
Nghê Thường trao đao cho La Hán, nàng nhìn hắn đào huyệt, lòng nàng cảm thấy được an ủi hơn bao giờ hết.

*

Đặt thanh “Tử Kim Đao” xuống, La Hán bước tới bồng xốc thi hài của Trần Ngọc Hà đi ngay lại chỗ đất vừa mới đào xong.
Hắn bồng thây nàng lên bỗng thấy lòng mình bâng khuâng vô hạn.
Vóc thân hừng hựng dục tính, vóc thân đã từng ngửa nghiêng trong lòng hắn ngày nào, bây giờ đã lạnh băng băng, bây giờ không còn chút chi cảm giác...
Cũng con người đó, nhưng bây giờ thì hoàn toàn...xa lạ Hắn đặt thây nàng xuống lòng đất, hắn bỗng nghe bao nhiêu thù hận tiêu tan mất hết.
Lòng hắn bỗng nhiên lạnh lây theo thi thể con người đã từng làm hắn mang tội với đời.
Hắn lấp đất lại, hắn dựng lên một tảng đá và hắn dùng mũi đao khắc hai hàng chữ.
Đã xem 560107 lần.

Đánh máy: Vong Hồn Tiên Tử
Nguồn: nhanmonquan
Được bạn: MS đưa lên
vào ngày: 12 tháng 1 năm 2004

Truyện Cô Gái Mãn Châu ---~~~cungtacgia~~~---
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: Vong Hồn Tiên Tử
Nguồn: nhanmonquan
Được bạn: MS đưa lên
vào ngày: 12 tháng 1 năm 2004

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--