a đã rất tốt với con, nhưng con cần phải có hai trăm bảng, nếu không con không thể nào đến câu lạc bộ được nữa.Tôi nói:- Nếu vậy thì càng hay!- Vâng, nhưng chắc ba không muốn cho con con trai của ba bị mất danh dự chứ. Con không thể chịu được điều xấu hổ đó. Con phải tìm ra tiền, bất cứ bằng cách nào; nếu ba không cho, con sẽ thử cách khác.Tôi nổi giận, vì từ đầu tháng đến nay, đó là lần thứ ba mà nó hỏi tiền tôi.- Con sẽ không có thêm một đồng xu nào nữa đâu, đừng nói nữa vô ích!Nó nghiêng mình và rời phòng, không nói thêm một lời.Khi nó đã ra, tôi mở ngăn bàn để biết chắc là quý vật vẫn còn đó, rồi tôi đóng lại. Sau đó tôi đi một vòng quanh nhà, để xem mọi sự có bình thường hay không; công việc đó đáng lẽ là của Hoa, nhưng tối hôm đó tôi muốn đích thân đi cho chắc hơn. Lúc xuống thang, tôi thấy Hoa đứng ở cửa sổ nhìn ra đường. Thấy tôi tiến đến gần, nó đóng cửa lại và gài thật cẩn thận. Nó có vẻ hơi bối rối, khó chịu, và nó nói với tôi:- Ba, bộ tối nay ba cho chị Liên đi chơi hay sao? (Hoa tuy là cháu, nhưng tôi vẫn coi nó như con nuôi nên nó gọi tôi là ba).- Chị bồi phòng ấy hả? Làm gì có chuyện ấy!- Chị ấy vừa vào bằng lối sau vườn. Con chắc chị ấy vừa đi thăm ai bằng cái cửa ngang. Thật không đứng đắn! Con nghĩ có lẽ phải làm cho chị ấy chấm dứt những chuyện lăng nhăng đó.- Ngày mai con bảo chị ấy, hay nếu con không muốn thì ba sẽ nói. Con có chắc các cửa đã được khóa kỹ chưa?- Rồi ba ạ.- Vậy thì chúc con ngủ ngon.Tôi hôn nó và trở lên phòng, chẳng mấy chốc tôi đã ngủ say.Tôi cố thuật lại hết cho ông nghe, ông Sĩ Lâm ạ, tôi kể hết tất cả mọi chi tiết, không quên điều gì, nhưng nếu có điểm nào mà ông thấy còn chưa được rõ, thì ông cứ việc hỏi tôi đừng có ngại ngần chi cả.- Trái lại, lời ông tường thuật rất rõ.Ông Huỳnh Anh lại tiếp:- Tôi thường ngủ tỉnh, và vì trong tâm lo lắng áy náy nên tôi còn ngủ tỉnh hơn thường lệ nữa. Lối hai giờ sáng, một tiếng động trong nhà làm tôi giật mình, tôi không nghe thấy thêm tiếng nào nữa, lúc đã tỉnh hẳn, nhưng tôi có cảm giác như có một cái cửa sổ nào đó vừa được nhẹ nhàng khép lại. Tôi lắng tai nghe ngóng. Bỗng nhiên tôi vùng dậy: có người đi nhè nhẹ ở phòng bên. Tôi nhảy xuống đất, và mở cửa phòng tắm ra. Tôi kêu to lên:- Anh Thi! Thằng khốn! Thằng ăn cắp! Sao mày dám sờ vào cái vương miện đó?Tôi vẫn để đèn ròng, và ở cạnh ngọn đèn, thằng con trai khốn khổ của tôi đứng đó, mình chỉ mặc một cái áo sơ mi và một chiếc quần dài, tay cầm cái vương miện. Nó có vẻ như đang muốn dùng hết sức để vặn, hay bẻ cong cái vương miện lại. Tôi giật lấy và xem xét. Một góc bằng vàng, có gắn ba hòn ngọc, đã đâu mất.Tôi nổi giận la lớn:- Quân tồi tệ! Mày đã phá hư nó rồi! Thế là tao mất hết danh dự. Mấy viên ngọc mà mày đã ăn cắp đâu rồi?Nó lập lại:- Ăn cắp?- Ừ, ăn cắp, chính mày, đồ ăn cắp!Nổi xung, tôi nắm lấy vai nó và lắc mạnh.- Có gì bị mất đâu! Xem nào, có gì bị mất đâu!- Mất ba viên ngọc! Và mày biết chúng ở đâu. Tao phải coi mày như một thằng vừa ăn cắp, vừa nói dối nữa hay sao? Không phải là chính tao vừa thấy mày muốn lấy thêm một mẩu nữa đấy sao?Nó nói:- Ba đã gọi con bằng những tiếng mà con không thể chấp nhận được. Con không thể chịu đựng được lâu hơn nữa, sự nạt nộ của ba. Nếu ba đã muốn chửi bới con, thì con sẽ không thèm nói thêm một lời nào nữa trong vụ này. Lát nữa con sẽ ra khỏi nhà ba, và con sẽ sống tự lập, một mình.Tôi gần điên vì buồn và giận, kêu lên:- Mày ra khỏi nhà tao giữa hai người cảnh sát. Câu chuyện này sẽ phải làm cho sáng tỏ ra, tao cho mày biết.Nó nói với một vẻ tức giận mà tôi chưa bao giờ thấy:- Con sẽ không nói với ba gì nữa. Vì ba đã muốn gọi cảnh sát, thì để họ tự kiếm vật mà họ cần tìm.Trong lúc đó, cả nhà đã thức giấc, vì tôi đã to tiếng trong lúc nóng giận. Hoa là người đầu tiên đã chạy tới phòng tôi, trông thấy chiếc vương miện và vẻ mặt của Anh Thi, nó đoán ra hết sự việc, kêu lên một tiếng và té xỉu xuống sàn nhà. Tôi bảo chị hầu phòng đi gọi cảnh sát; và tôi sẽ giao cho họ điều tra. Khi một viên thanh tra và một người cảnh sát bước vào nhà, Anh Thi, vẻ mặt vẫn khó chịu và hai tay khoanh lại, hỏi tôi có phải tôi muốn gán cho nó tội ăn cắp hay không.