hắp phố Bolsa này chỗ nào cũng nhan nhãn những cửa tiệm food togo. Duy quán cô Lành được dân cơm bụi ủng hộ nhiệt tình nhất. Quán tấp nập từ khi mở cửa - 7 giờ sáng cho đến tận khuya. Thức ăn ngon quá ư? Chưa hẳn! Lành gốc người Nha Trang, thức ăn của cô chỉ hợp khẩu vị dân người Trung miền biển. Giá cả hợp lý chăng? Thỉnh thoảng những quán chung quanh căng tấm banner tổ bố 50 % off các loại đồ ăn, đôi khi còn tặng thêm thức uống nữa kìa... Tôi đoán quán Lành đông khách vì nụ cười niềm nở trên môi cô cho thực khách bầu không khí ấm cúng như gia đình. Hay tại cái chiêu bài độc đáo mà cô Lành cố tình giăng trên bức tường chính dễ đập vào mắt khách vãng lai? " Cơm chỉ nấu kỹ - Ngon như mẹ nấu ở nhà " Cũng có thể quán thu hút khách bởi ánh mắt ướt rượt của Lành cộng với thiên tình sử dài ngoằn của người thiếu phụ vừa ngót ngét 40. Hồng nhan vẫn lóng lánh nơi khoé mắt - sự đa truân còn lóm lém theo từng bước chân. Nói gì đi nữa, quán cô Lành cũng đã nức tiếng khắp phố Bolsa rồi! Ai ở đâu xa về cũng tranh thủ một lần ghé lại. Người phải bôn ba nơi khác tìm jop thơm thường thiết tha nhớ mong. Cơm bình dân được phục vụ ân cần bởi cô chủ mộc mạc tánh tình xởi lởi khiến ai mới ghé lần đầu đều vướng víu bước chân. Quán có đủ các món canh xào mặn ra lò mỗi ngày, dù bạn thích ăn vặt ăn chơi, ăn chay ăn mặn, heo bò gà cá, mắm dưa rau... chẳng thiếu món gì. Vào đây nghĩa là khách tự coi mình như dân bụi, phương châm chính là chỉ - Cơm chỉ mà! Chỉ món nào cô Lành múc món đó - 2 đồng một món, mà nếu khách chỉ muốn 1 đồng thôi cũng ok. Thành thục hơn chút, khách thường gọi cơm phần giá 5 đồng bạc được một hộp cơm đầy ắp với 3 món canh xào mặn hẳn hoi. Mà lỡ như bữa nào kẹt khoản tiền dằn túi khách cũng khỏi lo chi, cô Lành sẵn sàng bán chịu. Riêng đám du học sinh tre trẻ thường ngồi lì ở quán cho tới tận khuya, bởi quán có mấy cái bàn lộ thiên kê sát lề đường. Ngồi đây mà ngắm Little SaiGon nhộn nhịp cả ngày lòng cũng thấy say say... Sau 7 giờ tối cô Lành thường khuyến mãi các loại đồ ăn nhẹ và thức uống, cứ mua một được tặng một! Riêng những ngày lễ lớn đặc biệt trong năm như lễ Easter (lễ phục sinh), Thanks Giving (lễ Tạ Ơn), ChristMas ( lễ Giáng Sinh ) và New Year ( lễ năm mới ) quán không bán mà chỉ đãi khách vô gia cư. Người homeless khắp nơi kéo đến ăn rất đông nhộn nhịp cả một góc phố. Ngoài thức ăn mọi người còn được phát áo ấm không phân biệt màu da. Tôi chưa từng may mắn được cưới hẳn một cô vợ cho riêng mình. Sống độc thân với công việc bấp bênh đồng lương khiêm nhượng khiến tôi cũng không dám sắm cho mình một bộ đồ nhà bếp cho tử tế. Đến với quán cô Lành như đến với một nét văn hoá ẩm thực mà tôi trót nghiện từ lâu. Thỉnh thoảng hẹn với mấy thằng bạn thân ở góc quán này, dịp lễ Tết cũng lân la ở đây cho qua ngày. Dù sao không khí rộn rịp quán xá vẫn ấm cúng hơn căn phòng lạnh lẽo tối om của tôi. Ai cũng bảo cô Lành đa tình vì 5 đứa con là 5 khuôn mặt khác biệt. Tôi thấy cô may mắn hơn người khác đấy chứ, khi được trãi nghiệm qua nhiều mối tình. Có đâu như tôi, đến mảnh tình rách vắt vai cũng chưa từng có. Những người đàn ông đến từ những vùng quê khác nhau thúc đẩy cô Lành tìm tòi ra những món ăn mới khiến thực khách quay cuồng mê tơi... Ai cũng bảo cô Lành giàu vì quán đắc địa đông khách. Tôi thường thấy cô lái chiếc xe van cũ kỹ đi chợ, tiếng máy nổ ồn ào như xe tăng. Chiếc xe như một động vật lạ của ai thả rông dường như chẳng có chút liên hệ gì tới người phụ nữ mềm mỏng vui chuyện như cô. Hôm nay quán đóng của bất ngờ. Tấm bảng treo trước cửa rõ mồn một mà tôi cứ tưởng mắt mình lem nhem. " Xin lỗi quý khách quán tạm đóng cửa vì có hỉ sự " Hình như tai tôi cũng bị lùng bùng luôn. Hỉ sự gì mới được chứ? Hổng lẻ cô Lành kết nạp sui gia? Mà hổng phải đâu, mấy đứa con cô vừa mới lớn ngày nào sau giờ học cũng ra quán phụ mẹ, mặt đứa nào đứa nấy hiền trơ đâu thấy giống mấy đứa biết hẹn hò. Hay có đứa nào vừa tốt nghiệp hông? À mà không rồi, đứa lớn nhứt cũng mới vào đại học trên miền Bắc, còn lâu lắm mới ra trường. Mấy đứa em còn nhỏ xíu xiu... Hay chính là hỉ sự của cô Lành hông ta? Tôi lơ mơ nhớ đến cô, một khuôn mặt tròn trịa ngâm ngâm với một bên lún đồng tiền thật sâu trên má. Vóc người vừa vặn chắc nịch, giọng nói nặng âm sắc vùng biển. Nếu cô Lành lại đi thêm bước nữa là lần thứ mấy trong đời rồi cà? Tôi cứ đi qua đi lại trước quán của cô mà chẳng biết làm gì, đằng nào cũng phải kiếm cái gì dằn bụng chứ. Cái đói đang kêu ồn ột từ bên trong. Tôi quáng quàng bước qua quán cơm tấm bên kia đường. Quán xá gì vắng vẻ quá chỉ có vài thực khách đang trò chuyện bao đồng. Tôi dò thực đơn tìm dĩa cơm tấm rẻ nhất, mất 7 đồng bạc, thêm ly đen đá 3 đồng. Mẹ kiếp! 10 đồng bạc cho một bữa cơm trưa? Lành ơi là Lành! Em mà còn mãi thong dong với hỉ sự chắc thằng tôi không sống được đến cuối tháng đâu. Hay tôi phải chịu khó dầm sương 3 giờ sáng đi bỏ báo kiếm thêm chút đỉnh cho chắc ăn... Thời buổi gì, chữ nghĩa rẻ hơn bèo, công việc khó tìm trong khi vật giá cứ leo theo chu kỳ, mới hồi đầu tháng xăng hạ được chút xíu lại lên giá nữa rồi, mà lên đến mấy chục xu. Tôi làm ở toà soạn hơn 10 năm nay, 10 năm trôi qua tôi vẫn còn nguyên tay trắng. Chữ công danh còn lơ lững nơi đâu? Bút hiệu của tôi chỉ làm duyên trên mặt báo, ngoài đời tôi chỉ là một kẻ lang thang sống bằng niềm hạnh phúc tưởng tượng của đám nhân vật. Những đứa con tinh thần của tôi thường thật thà như đếm, đa số bọn chúng cũng nghèo rạt như tôi. Có cố gắng bươn chải cho lắm cũng lên đến hạng tiểu gia là cùng. Đaị gia chỉ là niềm mơ ước! Đôi lúc tôi rán nặn cho nhân vật của mình một vai quyền quý cao sang cho vẻ vang với đời chứ, vậy mà lần nào cũng thất bại thảm hai, chúng cứ bị tôi bóp chết tức tưởi, viết chưa xong đã xoá bởi tôi thấy chúng gượng ép vô duyên gì đâu. Tôi không hài lòng với nhân vật của mình, làm sao lấy được niềm tin nơi đọc giả. Tội nghiệp con đường công danh của tôi... sao cứ ngoằn ngoèo khúc khỉu... Tôi đang đói meo vì phải chờ đợi lâu quá! Bàn bên cạnh đang bàn tán lao xao. Hình như cô Lành lấy chồng thiệt rồi! Tôi hồi hộp theo dõi câu chuyện của họ nóng lòng muốn biết kẻ may mắn là ai? Ăn xong dĩa cơm tấm bụng vẫn còn lưng lưng, chỉ riêng trí tò mò đã được giải toả. Lành lấy Tư Búa. Gả này tôi chẳng lạ gì, cũng không thân lắm. Tôi quen hắn vì trước đây từng viết mấy trang phóng sự về giới anh chị ở Bolsa. Hắn vốn là một đại ca đã rút chân khỏi Sài Gòn Nhỏ vài năm trước. Nghe đâu hiện Tư Búa đang điều hành một đội xe truck chở hàng xuyên từ Bắc xuống Nam Cali, có thể rất khấm khá. Tôi thấy mình đang bơi lội tung tăng trong niềm hạnh phúc của Lành. Em vốn nhân hậu vậy, giờ vớt được chút tình trôi, dẫu có hơi muộn mằn cũng là niềm mơ ước của bao nhiêu người. Đâu phải người đàn bà đảm đang hiền thục nào cũng được ông trời đãi ngộ đâu em! Ngẫm lại buồn cho thân tôi, vì suốt đời phiêu bạt nên chỉ dám ngắm em từ xa. Dù sao tôi vẫn hy vọng suốt cuộc đời này được ăn cơm của Lành, được cảm nhận sự chân tình mỗi khi bước vào quán của em. Bến đỗ lần này hy vọng là bến cuối Lành nhé, tuổi tác nào có chờ đợi ai. Bàn tay khéo léo đã đãi ngộ bao người đã đến lúc em phải lo chăm bẳm cho hạnh phúc của chính mình chứ! Mà nói dại! Nếu lần này cũng hỏng nữa, chắc tôi sẽ lấy hết can đảm ra mà tỏ tình với em một phen. Nè! Nhớ chừng đó đừng có chê tôi à nha. Lấy ai cũng vậy lấy dùm tôi cho rồi... Chỉ có điều tôi không sao hiểu được làm cách nào Tư Búa lại cưa đổ được em? Hắn vừa xấu trai bậm trợn lại gốc gác giang hồ. Hắn lăn lộn phong trần lâu vậy dẫu bây giờ đã hoàn lương, có chắc đâu là một bờ vai tin cậy cho Lành dựa vào? *** Tôi gặp Tư Búa ở toà soạn, hắn đến nhờ đăng rao vặt sang nhượng lại tiệm ăn của Lành. Tôi thấy mình chới với như vừa bị hụt chân ngoài sông. Trời ơi! Tôi đã ăn cơm của nàng suốt 10 năm ròng giờ tính bán tiệm là sao? - Chúc mừng anh Tư nghen! Mà cô Lành sang tiệm rồi sẽ làm gì đây? - Chúng tôi tính move lên San Jose chú em à! Ở trển coi mòi làm ăn dễ hơn dưới này vì ít cạnh tranh hơn. Chúng tôi đã nhắm được một nơi thích hợp để mở nhà hàng có bạn partner hẳn hoi, Lành sẽ đỡ cực hơn rất nhiều. Kinh doanh food togo coi vậy mà cực khổ trăm bề, Lành lên trển càng gần gũi mấy đứa nhỏ đang học ở San Francisco hơn. Nghe lòng mình rưng rưng... Vậy là nàng sẽ đi thiệt sao? Từ đây tôi biết ăn cơm của ai đây? Ông trời thiệt bạc với tôi quá. - Anh Tư thương Lành thiệt tình hả anh Tư? - Sao chú em lại hỏi vậy? À, thôi để Tư kể em nghe hen! Rồi hắn dài dòng thổ lộ bầu tâm sự... Hắn dọc ngang khắp nơi mà đi đâu cũng nhớ cơm cô Lành. Đời hắn va chạm với đủ loại đàn bà, đẹp cũng có mà chảnh choẹ càng nhiều. Đến khi gặp cô Lành hắn bỗng dưng thay đổi, bắt đầu ngán ngẩm sự lang bạt của mình nên muốn dừng chân. Hắn thèm làm một người đàn ông bị ràng buộc, thèm về nhà mỗi tối và được ăn với vợ bữa cơm chiều. Lành là người đàn bà duy nhất không quan tâm đến tiền của hắn, cũng không chấp nê cái quá khứ không được lịch lãm cho mấy. Quan trọng là với Lành, hắn được làm anh hùng - là một người đàn ông đúng nghĩa. Hắn trách ông Trời sao lại quá bất công để cho một người đàn bà chịu thương chịu khó như Lành phải truân chuyên đến vậy. Hắn quả quyết rằng hắn sẽ là người đàn ông cuối cùng bảo bọc mấy mẹ con nàng cho đến nơi đến chốn. Trong mắt hắn nàng tuyệt vời từ chân tơ kẻ tóc. Các con nàng đặc biệt ngoan ngoãn dễ thương, lại chăm chỉ học hành. Mỗi khi gặp hắn chúng răm rắp " Dạ, bác Tư...Thưa bác Tư..." làm hắn sướng điên. - Để Tư nói em nghe hén! Nói về đàn bà phải phân biệt rõ ràng. Có những loại chỉ để chơi cho rổn rãng cuộc đời, loại khác khiến chúng ta tự nguyện chui đầu vào rọ, bị cầm tù mà cứ thấy vui vui... Đàn ông chúng mình dẫu là loại nào đi nữa đều rất cần một bộ ngực mềm mại êm ả để ngả lưng. Chú em cũng nên tính tới đi, lông bông hoài sao được. - Hy vọng anh Tư sẽ mang hạnh phúc cho gia đình cô ấy. Nè! Ông mà chơi hổng đẹp, tôi xử theo giang hồ nghen. - A ha ha... Không ngờ chú em cũng giương cung định ngắm con mồi hả? - Ngắm cái con khỉ... Mê cơm của bả gần chết. Dù tôi có tiền hay không Lành không nỡ để tôi bị đói bao giờ. - Thì đó! Tánh cổ vốn vậy mà, thiệt thương hết sức... Để Tư nói em nghe chuyện này nữa hén! Lại nữa! Hắn cứ khề khà kiểu này... có biết tôi ngậm ngùi lắm hay không? Thôi chết! Có khi nào Lành cũng bị như tôi, lậm đậm bởi câu nói cửa miệng của hắn. Tôi tưởng tượng mỗi khi hắn nghiêng đầu rót vào tai nàng " Để Tư nói em nghe... " mà rởn gai óc. Nàng sẽ cười khúc khích sướng rơn hay sẽ ban cho hắn ánh mắt lẳng lơ rất tình mà thỉnh thoảng nàng vẫn ban cho tôi? *** Mỗi khi vào quán Lành tôi đâu cần phải order món gì, cứ để mặc Lành múc thức ăn theo ý cô. Nàng sắp xếp rất tài tình món ăn thay đổi mỗi ngày, thực đơn đầy đủ dinh dưỡng để tôi không bị ngán, đại khái như... Thứ Hai - Canh chua cá kho tộ Thứ Ba - Thịt kho trứng, dưa giá Thứ Tư - Tép rang ba rọi, canh rau Thứ Năm - Chả trứng, canh khổ qua dồn thịt Thứ Sáu - Cá chiên sả ớt, rau muống xào Thứ Bảy - Thịt bò xào nấm đông cô, khoai tây chiên Riêng ngày chủ nhật nàng thường đãi tôi món bún chả hoặc cháo cá rất đặc trưng của quê hương nàng. Chỉ thỉnh thoảng nàng nhắc khéo: - Sắp tới cuối tháng rồi đó, bác Cua Đồng hen! Nàng là người Bolsa duy nhất gọi tôi bằng bút hiệu. - Đã quỵt hồi nào đâu mà người ta nhắc dữ vậy? - Em chỉ sợ bác quên lại tiêu hết tiền vào những khoảng không đâu á! - Chưa thấy ai đòi nợ nghe có duyên như em... Thiệt... muốn cắn cho một phát! Nàng hấp háy đuôi mắt tình... ỏn ẻn... - Thiệt ha? Cắn... vào đâu? *** Quán của Lành đã thay tên! Cô chủ mới trẻ trung xinh đẹp như diễn viên Hàn Quốc. Quán được trang hoàng lại rất bắt mắt, thực đơn thay đổi phong phú hơn. Chiêu bài của Lành được thay thế bằng một chiêu bài khác có phần tinh tế hơn. " Cơm đặc sản ba miền - Ăn mãi chưa đã ghiền ". Giá cả có chút thay đổi vẫn hợp với túi tiền của giới bình dân. Tôi đã lần quần trong quán cả 10 phút rồi vẫn không biết nên chọn món gì. Cô chủ duyên dáng chào mời giới thiệu hết món nọ tới món kia. Nụ cười của cô rạng rỡ quá, mà tôi vẫn thấy lành lạnh... thiêu thiếu làm sao. Tôi nhớ quay quắt ánh mắt của Lành... Một ánh mắt rất đàn bà dành chỉ cho đàn ông, dẫu hắn chỉ là tên khách quèn lâu năm nghèo kiết xác... Ánh mắt đã bao lần sưởi ấm tâm hồn tôi suốt những mùa đông giá rét bơ vơ khi tôi cần một chỗ dựa. Ánh mắt đã đưa tôi đến những bến bờ hoan lạc trong mơ dẫu chưa được làm người tình bao giờ! Rồi giữa đêm khuya thức giấc chợt nhận ra sự hụt hẫng đắng cay của mình, lại chới với giữa cơn đói cơm và khát đàn bà. Một ánh mắt không phải của người vợ vẫn rất đỗi thân quen chắc sẽ mãi theo tôi suốt hành trình còn lại. Công danh ơi! Đã đến lúc tôi phải thay đổi tư duy của chính mình để theo đuổi nó, như tôi vẫn trộm thầm theo đuổi ánh mắt em, tia nồng nàn trìu mến đã cứu vớt bao lần sự điên dại trong tôi lặng lẽ... Có thể cả đời mình tôi chẳng bao giờ lấy được vợ. Vẫn có một điểm sáng trong lòng đủ để tôi khắc cốt ghi tâm. Đàn bà Em đã! Cơm - phở cũng Em! Mưa phố núi 24-11-2014