ôi nào tưởng mình là thánh sẽ phải sống khốn khổ trong thế giới loài người, tôi không dám tưởng mình là thánh bao giờ, tôi cũng tự cho mình chỉ là một con người tầm thường, thật tầm thường, cớ sao tôi phải lao đao trong cái bể khổ trầm luân nầy? nghiệp chướng ư? có phải tôi đã gieo nhiều hạt giống xấu giờ đây tôi phải gặt hái theo luật tuần hoàn? nếu có, tôi xin lỗi mọi người, tôi xin lỗi em vì tôi không thể dìu em đến hết cuộc đời nầy, vì tôi đã để người con gái vừa tập tễnh bước vào ngưỡng cửa tình yêu đã Phải gánh lấy những nhọc nhằn buồn tẻ suốt 16 năm trên đôi vai nhỏ bé. Em có trách cứ gì tôi không? thôi em nhé hãy tha thứ cho nhau để trên đoạn đường ta sẽ tiếp nối cho tâm hồn được nhẹ nhàng thanh thản hơn, hãy mở rộng cõi lòng để đón nhận nhiều niềm vui em nhé! mỗi ngày ta hãy chọn một niềm vui, dù nhỏ nhoi hay chỉ trong khoảng khắc nó cũng đủ để ta có chút ánh sáng để đánh tan những cụm mây đen luôn bao trùm ta trong từng ngày. Một ngày ta có được mấy giờ sống cho riêng ta em nhỉ? mấy giờ để ta có một nụ cười thật trọn vẹn hay chỉ là những ưu tư lo nghĩ.Tôi muốn nói thế, thôi thì ta cố gắng dành một giây nào đó trong một ngày mà hoài niệm cùng nhau để được thấy nhau một phút giây tưởng nhớ âu đó là lúc ta vui nhất đúng không em? Riêng tôi, một ngày như mọi ngày em trả lại đời tôi, đời tôi có lẽ đã đặt để ở một ngôi sao mà chả mấy ai trông thấy vì vậy tôi cũng chả trông thấy được mấy ai, dù em có trả đời tôi lại cho tôi hay không đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn là tôi của kiếp đơn độc hơn 13 năm nặng nề trôi qua nơi căn phòng nầy, có tâm sự nhưng không người tri kỷ nên mình tôi nói một mình nghe, chua chát quá em nhỉ? Tôi còn gì đắng cay hơn tôi nói cho tôi nghe, bao giờ chạnh nghĩ cái cảnh tình nầy không? tuy nhiên lâu rồiđời mình cũng qua...Tôi có chút tự hào về bản tánh của tôi, cho dù sự thể có xảy ra như thế nào đi chăng nữa tôi cũng thích nghi với mọi hoàn cảnh dễ dàng chấp nhận nó và tưởng như nó đã đặt để tôi đi cùng từ thuở nào vậy. Nghịch cảnh trớ trêu đã đang gánh lên người tôi thì làm sao tôi cưỡng lại được phải không em? Một bản án chung thân không phán quyết bởi quan tòa, tất cả ở Thượng Đế đó em ạ, rất có thể đây là con đường để tôi sám hối lại tội tình và em được đi trên thảm vàng hạnh phúc....Nếu không mất mát thì đâu ai trịnh trọng những gì đang hiện hữu, không tìm lại được đâu ai hối tiếc những gì đã mất. Câu nói nầy giản đơn hầu như ai cũng biết nằm lòng, hay ít nhất đã được nghe vài lần...nhưng chỉ có người trong cuộc mới thấm thía được cái chiều sâu của nó, tôi là một trong số những người không may đó, tôi xin được mở ngoặc ở đây để giải thích hai chữ " không May " (Thật ra tôi là ngươì may mắn nhất, là một kẻ xa lạ tới tạm trú nơi em sinh sống, vỏn vẹn chỉ có hai thằng bạn thân. Bọn nó giúp đỡ đủ mọi phương tiện để tôi tạm dừng bước giang hồ ở Hồ Bài...rôì ông tơ bà nguyệt đã đưa đẩy dẫn đường đưa lối cho tôi gặp được em.Chúng tôi quen nhau qua sự dàn xếp kỹ lưỡng của hai cô bạn, chúng tôi yêu nhau qua sự rung động của hai con tim và rồi chúng tôi sống bên nhau qua sự chấp thuận của gia đình. Nhưng nghiệt ngã thay một đêm trời rỉ rả vài hạt mưa, dường như đang khóc cho một cuộc tình sắp đứt đoạn, bầu trời thấp thoáng lúc tỏ, lúc mờ, lác đác vài vì sao soi rọi xuống bờ đê dọc theo thửa ruộng như nhắc nhở trách cứ bước chân của kẻ bạc tình dẫm lên sự đau khổ xót xa của một người con gái đang chờ hắn quay về.Trăng đêm đó không sáng lắm nhưng cũng đủ dắt tôi rời căn nhà đang tràn ngập tình yêu theo đúng nghĩa của một mái ấm gia đình mà tôi hằng khao khát mơ ước... Hương tình vẫn còn nồng cháy trong lòng tôi, thế mà tôi lại bỏ đi, tôi trở thành tên tội đồ không bản án, vô hình chung tôi tự giết đời tôi trong đêm cay nghiệt đó... Từ ấy tôi hiển nhiên thành kẻ không may trên con đường lưu lạc nơi đất khách )Mười sáu năm rôì, tôi luôn tự trách mình, một việc làm thiếu suy nghĩ của tôi đã đẩy đưa chúng tôi phải cách xa trong 16 năm. Em phong ba trong dòng đời tôi ray rứt, ăn năn....Em có trách gì tôi không em hỡi? thôi hãy để những chuyện buồn trôi theo con nước ra biển cả, cứ như những tia nắng đong đưa trên thân lá mà ấm lòng cỏ cây, cứ như cơn mưa rào bất chợt để cỏ cây đua nhau, hoa lá được nẩy mầm xanh tươi. Cố vui lên em nhé! cũng như tôi đang sung sướng vì ước mơ suốt 16 năm nay đã thành sự thật, tôi không còn hụt hẫng khi giựt mình tỉnh giấc, cám ơn em đã đến với tôi đã mang lại cho tôi cái cảm giác của một con người mà tôi ngỡ sẽ không bao giờ tìm được.Em đến, ngoài hiên nắng đón mừng ngập ngừng tôi hỏi "Mộng hay mơ? " từ nay không còn cơ hội mộng hay mơ nữa tất cả nay đã thành sự thật, em đến bằng xương, bằng thịt bằng cả tình người nồng ấm kéo tôi lên từ vực sâu bằng sợi dây ân tình, lòng tôi sẽ không còn những cơn tuyết lạnh kéo dài dù đang là mùa xuân hay hạ. Mặt trời hồng đang sưởi ấm lòng tôi, bỗng dưng tôi nhớ bài " Hạ Trắng ". "....Gọi nắng cho tóc em cài loài hoa nắng rơi, nắng đưa em về miền cao gió bay, áo em bây giờ mờ xa nẻo mây. Gọi tên em mãi suốt cơn mê nầy.... Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu, gọi mãi tên nhau..."Em có thấy buồn cười cho tôi không? Khi tôi ngồi đây mà gọi hoài, nắng mà bỏ đi có phải đời tôi băng giá khi chưa gặp em chắc tôi vẫn nằm mơ nữa em nhỉ...đã ngừng mộng rồi mà cơ khổ chưa! cho tôi gọi tên em mãi suốt cơn mơ nầy.Tôi thì lúc nào cũng thế, tự tôi gây mâu thuẫn cho chính tôi vẫn gọi tên em cho dù cơn mê hay không vẫn vậy, vì tên em đã đang ăn sâu trong từng mạch máu của tôi rồi, tên em như sợi dây huyền bí quyện sâu trong tâm tưởng của tôi giúp tôi có đủ nghị lực để đương đầu với hoàn cảnh khốn cùng nầy, tên em tôi luôn gọi để được ấm lòng trong những đêm dài cô tịch, tên em như một điệp khúc để tôi sáng tạo bài nhạc buồn cho riêng tôi và tôi hát thật nhẹ nhàng, dịu ngọt mỗi khi chạnh nhớ đến em.Cuộc đời dù có lắm bể dâu, thời gian có thể xóa nhòa rất nhiều vết tích cũ nhưng tình tôi vẫn đong đầy, tên em tôi vẫn gọi, gọi cho tới bao giờ tôi không còn được gọi, và em, em có bao giờ gọi tên tôi?Em yêu dấu, kỷ niệm là gói hành trang quí báu để tôi mang theo trong những lúc tôi không được gần bên em. Vâng! đối với tôi kỷ niệm của chúng mình là một sự việc rất quí báu, thiêng liêng, tôi trịnh trọng yêu mến gìn giữ nó, xem nó như một cẩm nang để sống rất cần thiết trong cuộc đời tôi. Có lúc tôi vui vui khi nhớ về em, có lúc tôi nghe lòng se thắt khi nhớ về em, những buồn vui của tôi đã tùy thuộc vào nỗi nhớ thương, kỷ niệm như chất chứa một vết sầu tình cảm đã in sâu trong tiềm thức tôi, hình ảnh em vẫn cô đọng ở một góc nào đó sâu thẳm trong tâm hồn, chỉ cần một sự việc nào đó có liên quan tới em thì tâm tưởng của tôi sẽ bùng dậy, nó như một cuốn film được quay chậm lại để tôi suy tưởng thả hồn về vùng quá khứ dĩ vãng đã trở về dù lần đó vui hay buồn tôi cũng miên man trôi nổi theo đuổi, tại vì tôi biết chắc chắn rằng em đang ở bên tôi dù chỉ là giây phút ảo tưởng nhưng một thoáng đó đem lại cho tôi những sung sướng không thể tả... Dường như em đang cười với tôi, tiếng cười reo vui vô tư lự khiến căn phòng vốn đang tịch mịch nầy bỗng bừng sáng, một ánh sáng lạ thường.... Mà không em đang khóc thì phải, khóc vì nhớ tôi, khóc vì được gần tôi, khóc vì không được sống bên tôi, khóc vì những khổ đau em phải chịu... Tôi cố níu kéo giây phút êm đềm đó thêm một khoảnh khắc, cố bám víu vào trí nhớ để giữ em lại, để ghìm nát đôi vai bé nhỏ nõn nà của em... Tôi nghe lại hơi thở dồn dập, ấm áp len nhẹ trong từng tiếng đập từ con tim lồng vào đó những tiếng nghẹn ngào, xúc động tôi tìm lại chất dịu nồng trên đôi môi ngọt ngào nóng bỏng để soi thấy đời mình trong làn da trắng mịn màng, ngụp lặn với những cuồng nhiệt của tình yêu...Tôi chợt nghe môi mình đón nhận một chất mặn được rơi xuống bởi những giọt nước mắt trong đôi mắt ngây dại u buồn để vuốt lại mái tóc có những lọn tóc rơi mà tôi đã một thời thả nổi bềnh bồng, để tôi còn được yêu em và cũng được em yêu...Có những bám víu, níu kéo thường là những nỗi ê chề, xót xa khi cơn mơ chợt thức dậy, tôi thấy cuộc đời dường như cố tình xa lánh tôi, những trống rỗng trở về trong tâm tưởng như một tiếng thở dài như để thở than cho đời mình, tôi muốn cấu nhẹ vào thịt da chai lì nầy để xác tính rằng tôi vẫn còn cảm giác đau đớn như một con người và biết được tôi đang trực diện cùng tôi. Tôi hỏi lòng có một người vừa hụt hẫng cơn mê đầy ác mộng đẹp, nhưng em ơi! tàn nhẫn lắm cho tôi, chỉ mỗi một việc cỏn con đó vậy mà tôi làm cũng không được thì làm sao ghì sát em vào lòng, làm sao tìm lại những ấm áp trên làn da mượt mà, những sợi lông măng mịn màng, những hun hút trong dòng đời sâu thẳm.Tôi thấy tôi vẫn còn để làm gì đây? Có phải để thiên hạ nhìn thấy tôi vẫn còn đầy đủ tứ chi? tôi cố an ủi cho tôi, hay nói đúng hơn tôi đang tìm cho tôi một lối thoát, tôi đang đi trên con đường cùng, Thượng Đế đã an bài...Vâng! chỉ có như thế tôi mới cảm thấy an ủi đôi chút, cuộc sống vẫn còn ý nghĩa dù chỉ để sống, em có đồng ý với tôi? Em có bao giờ thấy tôi say giấc trong một đêm nào đó...Nhìn lại khoảng thời gian 16 năm trước đây... Tôi! tên lãng tử không bao giờ chịu dừng chân ở bất cứ nơi nào hơn một năm không phải tôi là người thích ngày đây mai đó, việc gì cũng có lý do của nó, là một thanh niên sống dưới chế độ luật rừng tôi với một số người khác không giấy tờ tùy thân cho nên phải biết cách lánh nạn mỗi khi có chiến dịch dù bất cứ chiến dịch gì thanh niên cũng là đối tượng của họ, rất may tôi chưa lần nào được dự phần vào trước khi lê tấm thân gầy còm nầy tới Hội Bài. Tôi tóm tắt một tí về Hội Bài mà dân chúng ở đây thường gọi là " Phước Hòa" cảnh tấp nập, náo nhiệt hay ồn ào nhất là buổi sáng lúc chợ vừa nhóm, ôi thôi đủ mọi lớp người kéo xuống bến kẻ tranh nhau ly cà phê người thưởng thức tô cháo lòng xen vào đó có một số người buôn bán từ mấy nơi phương xa tới cảnh vật, cảnh người khó mà diễn tả cho hết có thể vì quá dễ dàng cho nên một số người đến rồi về quá đông nên việc kiểm soát cũng có phần dễ dãi, lợi dụng cái thiên thời, địa lợi ấy tôi nghe lời thằng bạn xuống đây để tìm luôn cái nhân hòa.Buổi trưa của những ngày đầu năm 1980 tôi vừa xuống chiếc xe lam đang chạy với tốc độ hơn xe đạp, khi đã quá quen việc di chuyển nầy tôi vẫn cảm thấy uể oải, cái xương cốt được bọc bởi làn da ngăm đen như muốn biểu tình đòi quyền tự trị, tôi vươn vai, bẻ lưng để được nghe tiếng răng rắc quen thuộc của các khớp xương, với mái tóc hơi dài che mất hai lỗ tai và gáỵTôi thong thả bước theo thằng bạn để tìm nhà người bà con của nó, khi đi ngang con đường chính có chiếc cổng dẫn vào tôi thấy khá nhiều người nhìn tôi, có phải vì mái tóc dài hay cái quần jean ống nhỏ, tôi tự trấn an chắc có lẽ mình là người lạ cho nên người ta ngó vậy mà, như các nơi khác tôi đến đều được quan sát khá kỹ vì tôi có hơi quái đản một tí... Thú thật tôi chẳng suy nghĩ gì nữa cả chỉ cần một chỗ được rửa mặt đặt lưng là đủ rồi loanh quanh hơn nửa giờ đồng hồ chúng tôi cũng tìm được nhà lúc đó tôi mới có dịp nhận định tình hình kỹ hơn, dân chúng có lẽ phải lo miếng ăn nên ít có ai để ý đến người lạ, không kiểm soát gắt gao như ở thành phố đời sống dễ thở nếu mình có tiền và tôi quyết định ở lại Hội Bài.Vài ngày đầu tôi quen được một số bạn nhỏ qua những trận đá bóng hoặc những mẩu truyện tiếu lâm cổ tích trên chiếc ghe tôi dùng để ngủ. Dần dần tôi chuyển sang những thằng bạn cùng lứa tuổi, điêù nầy giúp đỡ tôi có nhiều cơ hội để nhập gia tùy tục, sinh hoạt của tôi càng ngày trở nên thoải mái. Từ khi quen được thằng bạn, nhà nó chả khá cho lắm nhưng rất ấm cúng cho cái thằng lang bạt như tôi và tôi được ba má cùng các em coi tôi như người trong nhà ngược lại tôi rất kính trọng ba má và các em. Điều hiển nhiên tôi đã vượt qua câu, " Vạn sự khởi đầu nan " Tất cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa tôi đều đạt như ý.Cuộc đời tôi dường như Thượng Đế không cho tôi ngừng ở một chỗ cho dù chỉ là một thời gian ngắn ngủi để tôi ổn định lại con người của tôi.., Theo mấy chuyến vượt biên không thành công cùng mấy tháng trở về thành phố tôi như con ngựa lạc bầy sau thời gian phải sống trong rừng sâu, tôi buông thả cuộc đời với những đêm dài vô tận hầu quên đi những nhục nhằn, phiền muộn hy vọng sẽ có một ngày sau cơn mưa trời lại sáng, đám mây phủ vây tôi sẽ tan đi.Em yêu dấu! và tôi đã gặp được em yêu em, linh hồn tôi chợt sống lại sau những ngày tháng tưởng đã lịm chết từ thất bại nầy đến thất bại khác.Con tim tôi luôn đập từng nhịp mạnh khi có người nhắc đến em hoặc những buồn nhớ gọi tên em. Tôi đã có em trong mọi sự suy nghĩ, bóng dáng em luôn ngự trị trong tâm tưởng tôi, tôi yêu em, tôi yêu em và tôi đã yêu em. Tôi muốn hét to cho mọi người nghe tôi yêu em và cũng đã được em yêu, tình yêu đầu đời của thằng con trai 23 tuổi, với tuổi đời còn non nớt yêu cô gái Hội Bài với tâm hồn trong trắng ngây thơ.Tình yêu hai đứa chân thật và vụng dại như hai mái đầu tóc đang còn xanh yêu nhau trong cuộc tình xanh với những cụm mây xanh dắt dìu nhau trên vòm trời đầy mộng mơ, hứa hẹn.Tôi lúc bấy giờ thương em chỉ biết có mỗi mình em, mong muốn được gặp em suốt 24 giờ một ngày, một lần gặp em trò chuyện với em, nhìn em tôi thấy bầu trời tuyệt vời làm sao,cây cỏ dường như cũng chia sẻ cùng tôi nên chúng xanh mượt hơn mọi ngày, con đường về nhà không còn thênh thang trống trải, trong tôi tràn ngập những niềm vui và đêm đó em lại hiện trong giấc mộng của tôi, " Làm sao cắt nghĩa được chữ yêu. Nghĩa lý gì đâu một buổi chiều. Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt. Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu.."Thế Thôi (Đỗ Hữu Tài)Thu Aug 16, 2012 1:15 am