Dịch giả:Vantiensinh & Lục Hương
Chương 8
Tengo

Gặp người mới ở một nơi mới.

     hiều người đều nghĩ rằng buổi sáng Chủ nhật là quãng thời gian để nghỉ ngơi. Nhưng trong suốt khoảng đời tuổi trẻ của mình, Tengo chưa bao giờ từng nghĩ sáng Chủ nhật như là một món quà để thưởng thức. Thay vào đó, là một sự chán nản tràn ngập trong lòng anh. Khi những ngày cuối tuần đến, toàn bộ cơ thể của anh trở nên chậm chạp và đau nhức, sự thèm ăn của anh cũng sẽ biến mất. Đối với Tengo, Chủ nhật giống như một mặt trăng khuyết chỉ cho thấy mặt tối của nó. Giá như Chủ nhật sẽ chẳng bao giờ đến! Anh thường có suy nghĩ như vậy khi còn bé. Sẽ có nhiều niềm vui khi tới trường mỗi ngày mà không bị buộc phải nghỉ! Anh thậm chí còn cầu nguyện cho Chủ nhật chẳng bao giờ tới, mặc dù những lời cầu nguyện của anh sẽ chẳng bao giờ được đáp ứng. Ngay cả bây giờ, khi đã là một người lớn, cảm giác bóng tối không hiểu sao luôn hiện hữu mỗi khi anh thức dậy vào mỗi buổi sáng chủ nhật. Anh cảm thấy các khớp xương của mình như rời ra, và anh muốn ném nó đi từng khúc một. Có lẽ xuất phát ở đâu đó, sâu thẳm không ý thức trong trái tim anh, sự phản ứng của anh đến từ Chủ Nhật đã kéo dài từ lâu.
Cha của Tengo là một nhân viên thu thu lệ phí hàng tháng cho NHK - mạng lưới phát thanh truyền hình có sự quản lý phần lớn của chính phủ Nhật Bản - và ông sẽ dẫn cậu bé Tengo đi cùng với ông từ nhà này sang nhà khác. Quá trình này bắt đầu từ trước khi Tengo vào mẫu giáo, và tiếp tục cho tới khi cậu bé vào lớp năm mà không có một ngày nghỉ cuối tuần nào, chỉ trừ vào những ngày Chủ nhật khi có một sự kiện đặc biệt nào đó xảy ra ở trường. Thức dậy vào lúc bảy giờ, cha của anh sẽ cọ rửa mặt của anh bằng nước với xà phòng, kiểm tra tai và móng tay của anh, và mặc cho anh bộ đồ sạch nhất (nhưng ít phô trương), hứa hẹn với anh, để bù lại, ông sẽ mua kẹo dẻo cho Tengo.
Tengo không biết những người thu lệ phí NHK khác có tiếp tục làm việc vào những ngày cuối tuần, hoặc ngày lễ hay không, nhưng như anh có thể nhớ, cha của anh luôn làm vào những ngày này. Bất kể ra sao, ông đã làm việc với sự nhiệt tình thậm chí là nhiều hơn bình thường, bởi vì vào ngày Chủ nhật, ông thường dễ dàng gặp những người mà vào những ngày khác trong tuần rất khó được gặp.
Cha của Tengo đã có một vài lý do để dẫn anh cùng đi với ông. Một là ông không thể để cậu bé ở nhà một mình. Vào các ngày khác trong tuần cho đến thứ Bảy, ông có thể đưa Tengo đi nhà trẻ hoặc mẫu giáo hay trường tiểu học, nhưng tất cả chúng đều đóng cửa vào ngày chủ nhật. Hai là như ông từng nói, điều quan trọng là một người cha cần phải cho con trai của mình biết loại công việc mà người cha đã làm. Một đứa trẻ cần phải học từ rất sớm để hiểu những hoạt động hỗ trợ cho cuộc sống hàng ngày của mình, và nó phải biết tầm quan trọng của sức lao động. Cha Tengo đã được quẳng ra đời và làm việc trong rất nhiều lĩnh vực, cho dù đó có phải là chủ nhật hay không, từ lúc ông đã đủ tuổi để nhận thức được mọi thứ, và ông thậm chí còn bị lôi ra khỏi trường học vào những mùa bận rộn nhất trên đồng. Đối với ông, một cuộc sống như vậy mới là một cuộc sống đáng sống.
Lý do thứ ba và cũng là lý do cuối cùng, chính là một sự tính toán của riêng ông, và đó cũng là lý do tại sao nó đã để lại những vết sẹo sâu nhất trong trái tim của Tengo. Cha của ông biết rằng nếu có một đứa con nhỏ đi cùng với ông, thì ông sẽ làm công việc của mình một cách dễ dàng hơn. Khi một người đi thu lệ phí dắt theo một đứa con trong tay, mọi người sẽ cảm thấy khó khăn hơn khi họ muốn nói với ông, "Tôi chưa muốn trả tiền, vì vậy hãy đi ra khỏi đây." Với một đứa bé nhìn chằm chằm vào họ, ngay cả những người cho dù quyết định không trả tiền thường cũng sẽ kết thúc bằng việc xìa tiền ra, và đó là lý do tại sao cha anh sẽ được cứu cho các tuyến đường khó khăn nhất vào ngày Chủ nhật. Tengo đã cảm nhận ngay từ đầu rằng đây chính là vai trò mà anh được dự kiến sẽ đóng, và anh hoàn toàn ghét nó. Tuy nhiên, anh cũng nhận ra anh đã thực hiện vai trò của mình một cách khéo léo có thể, để làm hài lòng người cha của mình. Anh có thể được xem như một con khỉ làm trò được huấn luyện. Nếu anh làm cha mình vui, anh sẽ được ông đối xử tử tế ngày hôm đó.
Những con đường mà cha con anh đi là khá xa nhà. Họ sống trong một khu dân cư ngoại ô, một huyện ở bên ngoài thành phố Ichikawa, nhưng công việc của cha anh là đi lại ở trung tâm của thành phố. Trường của anh học cũng ở xa nơi làm việc của cha anh. Do đó, anh đã có thể tránh được việc đi thu phí tại nhà của các bạn cùng lớp. Thỉnh thoảng, khi đi bộ theo cha trong khu vực mua sắm ở trung tâm thành phố, anh sẽ nhận ra một người bạn cùng lớp trên đường phố. Khi điều này xảy ra, anh sẽ tránh bằng cách núp đằng sau người cha của mình để khỏi bị chú ý.
Hầu hết những người bạn học của Tengo đều có cha làm công việc văn phòng ở trung tâm Tokyo. Những người này nghĩ rằng Ichikawa chỉ là một phần của Tokyo vừa sát nhập vào quận Chiba. Vào những buổi sáng thứ hai bạn bè của anh học sẽ hào hứng kể chuyện về những nơi họ đã đi và những gì họ đã làm vào ngày Chủ nhật. Họ đã đến công viên giải trí, vườn thú và chơi trò chơi bóng chày. Vào mùa hè, họ sẽ đi bơi, và trượt tuyết khi mùa đông đến. Cha của họ sẽ lái xe đưa họ đi hoặc đi bộ đường dài. Họ chia sẻ kinh nghiệm của mình với sự nhiệt tình, và trao đổi thông tin về địa điểm mới. Nhưng Tengo chẳng có gì để kể với họ. Anh không bao giờ đi đến những điểm thu hút du lịch hay khu vui chơi giải trí. Từ sáng đến tối vào ngày chủ nhật, anh và cha của anh sẽ bấm chuông cửa nhà người lạ, cúi đầu chào họ, và lấy tiền từ họ khi đứng ngay cửa. Nếu người nào đó chưa muốn trả tiền, cha của anh sẽ đe dọa hoặc vỗ về họ. Và khi có một ai đó cố gắng tìm mọi cách để khỏi trả tiền, ông sẽ có một đối sách riêng với họ. Đôi khi ông sẽ nguyền rủa họ như nguyền rủa một con chó đi lạc. Những kinh nghiệm như vậy không phải là thứ mà Tengo có thể chia sẻ với bạn bè.
Khi Tengo học lớp ba, tin tức đã được lan truyền rằng cha anh là một người đi thu lệ phí cho NHK. Có một người nào đó đã có thể nhìn thấy hai cha con anh đi với nhau. Sau khi đi bộ cả một ngày dài đằng đẵng, theo người cha của mình đến mọi ngõ ngách của thành phố vào Chủ nhật hàng tuần, do đó, gần như không thể tránh khỏi anh sẽ bị phát hiện tại một số điểm nào đó (đặc biệt là bây giờ anh đã quá lớn, để có thể ẩn đằng sau người cha của mình). Cũng thật bất ngờ là nó đã không xảy ra sớm hơn.
Từ thời điểm này, Tengo mang một biệt danh là "NHK." Anh đã trở thành một người ngoài hành tinh, trong một xã hội trẻ em thuộc tầng lớp trung lưu, con của các nhân viên văn phòng mặc áo cổ cồn trắng. Trong phần lớn những gì bạn bè anh có, thì Tengo lại không. Anh đã sống một cuộc sống khác, trong một thế giới khác. Điểm học của anh vào loại xuất sắc, cũng như là khả năng thể thao của mình. Cơ thể anh phát triển to lớn và mạnh mẽ, và các giáo viên rất quan tâm đến anh. Vì vậy, mặc dù anh là một "người ngoài hành tinh", anh không bao giờ bị bạn học bỏ rơi. Trong hầu hết các trường hợp, anh luôn được bạn bè đối xử một cách tôn trọng. Nhưng bất cứ khi nào bạn bè mời anh ta đi một nơi nào đó, hoặc đến thăm nhà của họ vào ngày chủ nhật, thì anh đều làm cho họ thất vọng. Anh biết rằng cho dù anh mở miệng nói với cha của mình, "Bạn con hẹn cùng gặp nhau vào Chủ nhật ", thì nó cũng sẽ không có gì khác biệt. Ngay sau đó, bạn bè đã dừng lại việc mời anh. Và chẳng bao lâu sau, anh nhận ra rằng anh đã không thuộc về bất kỳ nhóm bạn bè nào. Anh chỉ luôn luôn cô độc một mình.
Ngày Chủ nhật đi thu phí tuân theo một quy tắc tuyệt đối: không có ngoại lệ, không có thay đổi. Nếu anh bị cảm lạnh, nếu anh có những cơn ho dai dẳng, nếu anh đang bị sốt nhẹ, nếu anh bị đau bụng, thì cha anh cũng không chấp nhận cho anh có lời bào chữa. Đáng kinh ngạc là sau khi đi cùng cha vào những ngày như vậy, anh thường muốn là anh có thể ngã xuống, và hãy chết ngay tại chỗ. Sau đó, có lẽ, làm cho cha của anh sẽ nghĩ lại về hành vi của mình, là ông đã quá khắt khe với con trai của ông. Chẳng biết là tốt hơn hay tệ hơn, Tengo đã được sinh ra và răn dạy bởi một sự nghiêm khắc mạnh mẽ từ người cha. Thậm chí là nếu anh có bị sốt hay đau bụng, hoặc cảm thấy buồn nôn, anh cũng phải luôn luôn đi toàn bộ các tuyến đường dài cùng với cha của mình, mà không bao giờ ngã xuống hoặc ngất xỉu, và cũng không bao giờ có một lời phàn nàn.
Cha Tengo đã hồi hương từ Mãn Châu, trong tình cảnh nghèo đói, khi chiến tranh kết thúc vào năm 1945. Là con trai thứ ba của một gia đình nông dân sống trong khu vực khô cằn ở Tohoku, ông thuộc vào nhóm người được chính phủ cấp đất, đã vượt biển đến Mãn Châu cùng với bạn bè chung một quận, vào những năm 1930. Không ai trong số họ nuốt trôi được lời tuyên bố của chính phủ về Mãn Châu là một thiên đường, nơi có đất rộng và sản vật phong phú, cung cấp một cuộc sống giàu có cho mọi người. Họ đã biết đủ để nhận ra rằng, "thiên đường" không thể được tìm thấy ở bất cứ nơi đâu. Họ chỉ đơn giản là những người nghèo và đói. Điều tốt nhất họ có thể hy vọng là tồn tại, nếu như họ vẫn ở nhà thì cuộc sống của họ trên bờ vực của nạn đói. Thời gian này thật khủng khiếp đối với họ, có vô số người bị thất nghiệp. Trong các thành phố cũng không thể có hy vọng tìm kiếm được một việc làm bền vững. Vì thế họ đã phải vượt biển đến Mãn Châu là cách duy nhất để cho họ có thể được tồn tại. Do họ là những nông dân phát triển vùng đất mới, nên họ được đào tạo cơ bản trong việc sử dụng vũ khí trong trường hợp khẩn cấp, được cung cấp một số thông tin tối thiểu về điều kiện canh tác ở Mãn Châu, được vỗ tay cổ vũ ba lần ở trong các ngôi làng của họ, sau đó được vận chuyển bằng xe lửa từ cảng Đại Liên, đến một nơi gần biên giới Mãn Châu-Mông Cổ. Ở đó, họ được cấp một số đất đai và dụng cụ canh tác, cùng với những hỗ trợ nho nhỏ, để rồi cùng nhau bắt tay vào làm nông nghiệp. Đất đai ở đây cũng khô cằn toàn sỏi đá, và vào mùa đông tất cả mọi thứ đều đóng băng. Đôi khi có một vài con chó đi lạc làm thức ăn của họ. Sự hỗ trợ của chính phủ cũng chỉ trong vài năm đầu tiên, còn sau đó thì họ hoàn toàn tự túc.
Cuộc sống của họ cuối cùng cũng đã trở nên ổn định hơn, nhưng vào tháng Tám năm 1945, Liên Xô đã phá vỡ hiệp ước trung lập với Nhật Bản, phát động một cuộc xâm lược đầy quy mô vào Mãn Châu. Sau khi kết thúc hoạt động trên mặt trận châu Âu, quân đội Xô Viết đã sử dụng đường sắt xuyên Siberi, trung chuyển một lực lượng quân sự khổng lồ đến vùng Viễn Đông, chuẩn bị cho việc tấn công qua biên giới. Cha của Tengo lại đang mong đợi điều này, vì ông vốn đã được bí mật thông báo về tình hình sắp xảy ra, từ một quan chức nào đó của chính phủ, một người mà cha anh đã quen từ trước. Người này đã nói với ông rằng, Nhật Bản đang dần suy yếu, nên quân đội Quan Đông không thể đủ sức mạnh, để có thể chống cự lại một cuộc xâm lược qui mô lớn như vậy, do đó ông nên chuẩn bị cuốn gói để chạy trốn ngay khi nó xảy ra - càng sớm càng tốt. Lúc ông hay tin quân đội Liên Xô dường như đã bắt đầu vi phạm biên giới, ông đã lên ngay con ngựa của mình, phi nước đại đến ga xe lửa địa phương, rồi lên con tàu thứ hai, cũng là chuyến cuối cùng tới Đại Liên. Ông là người duy nhất, trong số những bạn bè nông dân đồng hành đến Mãn Châu, quay trở lại Nhật Bản vào trước cuối năm đó.
Ông đến Tokyo sau chiến tranh, cố gắng kiếm sống bằng nghề tiếp thị chui và cả làm thợ mộc, nhưng chẳng có việc nào cho ra hồn. Ông chỉ có thể giữ cho mình một cuộc sống lay lắt. Sau đó, ông kiếm được một công việc giao hàng cho một cửa hàng rượu ở khu giải trí của quận Asakusa, thì trong một lần tình cờ trên phố, ông đã va vào người quen từ những ngày còn ở Mãn Châu. Đó chính là người đã cảnh báo cho ông về cuộc xâm lược của Liên Xô sắp xảy ra. Người đàn ông này đã từng làm công việc trong lãnh vực truyền thông, dưới thời chính quyền bù nhìn Mãn Châu do Nhật Bản dựng lên, và bây giờ ông ta đã quay trở lại Nhật Bản, nơi ông có công việc cũ của mình trở lại, và hiện làm việc ở Bộ Truyền thông. Ông ta có vẻ thích cha của Tengo, vì cả hai cùng ở chung một làng, và cũng bởi vì ông ta từng biết về một con người làm việc vô cùng chăm chỉ như cha của anh. Hai người đã cùng ngồi lại với nhau, để hàn huyên chia xẻ nỗi niềm.
Khi ông ta biết được rằng cha của Tengo, đã rất khó khăn để tìm kiếm một việc làm ổn định, ông ta đã hỏi ông có quan tâm đến một công việc như là việc đi thu lệ phí cho NHK. Ông ta đề nghị sẽ gởi gắm ông cho một người bạn ở trong bộ phận đó, và cha của Tengo đã rất vui mừng chấp nhận. Ông hầu như không biết gì về NHK, nhưng ông sẵn sàng thử bất kỳ công việc gì, mà nó hứa hẹn sẽ mang đến cho ông một thu nhập ổn định. Ông ta đã viết cho ông một lá thư giới thiệu, và thậm chí còn bảo lãnh cho ông, để ông có thể dễ dàng trở thành một người thu lệ phí của NHK. Họ đưa cho ông một mẫu đơn để ông điền vào, sau đó đào tạo ông, và cấp cho đồng phục. Người dân Nhật Bản bắt đầu phục hồi từ cú sốc thất bại, và họ tìm kiếm sự giải trí trong cuộc sống hãy còn thiếu thốn của họ. Radio là hình thức tiếp cận nhanh nhất, và giải trí rẻ nhất, nên đài phát thanh sau chiến tranh, cung cấp âm nhạc, hài kịch, thể thao, đã phổ biến hơn so với người tiền nhiệm thời chiến của mình, với những lời hô hào đạo đức, tự hy sinh vì nước. Do đó, NHK cần một số lượng người rất lớn để đi từ nhà này sang nhà khác, thu lệ phí của người nghe.
Cha của Tengo đã thực hiện nhiệm vụ của mình với lòng nhiệt tình vô bờ bến. Sức mạnh lớn nhất của ông là kỷ luật nghiêm khắc, và sự kiên trì của mình khi đối mặt với nghịch cảnh. Đây là một người đàn ông mà hầu như, đã không ăn được một bữa ăn đầy đủ từ khi mới sinh. Đối với một người như thế, thì việc thu phí lệ phí NHK chẳng phải là việc gì ghê gớm. Những lời chửi rủa bạo lực nhất ném vào ông cũng như không có gì. Hơn nữa, ông cảm thấy rất hài lòng vì mình thuộc về một tổ chức khổng lồ, ngay cả khi chỉ là một trong những thành viên cấp thấp nhất. Ông làm việc một năm trong vai trò người thu lệ phí thử việc, không có bảo đảm việc làm, thu nhập chỉ có một tỷ lệ phần trăm ít ỏi từ số tiền thu phí, nhưng hiệu suất và thái độ làm việc của ông đã vô cùng xuất sắc, nên ông ngay sau đó đã được đưa trực tiếp vào hàng ngũ của các nhân viên chính thức, gần như chưa từng xảy ra trong lịch sử của NHK. Kết quả đó đến từ một phần, là ông đã hoàn thành công việc với kết quả vượt trội của mình, trong một khu vực thu phí đặc biệt khó khăn, và phần khác là hiệu quả của ảnh hưởng người bảo lãnh cho ông, vốn là một nhân viên văn phòng của Bộ Truyền thông. Chẳng bao lâu sau, ông đã nhận được một mức lương cơ bản cộng thêm nhiều chi phí. Ông đã có thể vào ở trong một căn hộ thuộc sở hữu của công ty, và tham gia bảo hiểm chăm sóc sức khỏe. Sự khác biệt trong đối xử giống như là ngày và đêm. Đây là lối rẽ may mắn nhất, mà ông từng gặp phải trong cuộc sống. Nói cách khác, ông cuối cùng đã được làm việc theo cách của mình, để có được một vị trí ở chân của một tượng đài.
Cậu bé Tengo nghe kể về câu chuyện này từ cha mình rất nhiều lần, đến nỗi mà anh muốn phát bệnh vì nó. Cha của anh chưa bao giờ ru anh, chưa bao giờ đọc truyện cho anh nghe bên giường, trước khi anh ngủ. Thay vào đó, ông sẽ kể cho cậu bé con của ông những câu chuyện về thực tế ông đã trải qua, từ thời thơ ấu của ông trong một gia đình nông dân nghèo ở Tohoku, cho tới lúc cuối cùng (không thể tránh khỏi) có một kết thúc có hậu, có được một cơ nghiệp tương đối, và là một người thu lệ phí chính thức của NHK.
Cha anh là một người kể truyện hay. Không có cách nào, để Tengo có thể kiểm chứng là nó đúng được bao nhiêu phần trăm so với thực tế, nhưng các câu chuyện ít nhất, đều có sự chặt chẽ và nhất quán. Chúng đôi khi không chính xác về ý nghĩa sâu xa, nhưng các chi tiết lại vô cùng sống động, và những câu chuyện cha anh kể là một cả một bức tranh với màu sắc nổi trội. Có những câu chuyện hài hước, những câu chuyện cảm động, và những câu chuyện bạo lực. Có chuyện đáng kinh ngạc, có những câu chuyện ngớ ngẩn và cả những câu chuyện mà Tengo vô cùng chán mỗi khi nghe về chúng. Nếu cuộc sống được đo bằng màu sắc, và nhiều tập, thì có lẽ cuộc sống của cha anh có thể nói, là vô cùng phong phú theo cách riêng của nó.
Nhưng khi họ đề cập đến giai đoạn sau, khi ông đã trở thành một nhân viên chính thức NHK, thì câu chuyện của cha anh đột nhiên bị mất tất cả các gam màu sắc và thực tế. Chúng thiếu chi tiết và không trọn vẹn, như thể ông nghĩ về chúng chỉ như là phần tiếp theo không có giá trị. Ông đã gặp một phụ nữ, kết hôn với bà, và có một đứa con - đó chính là, Tengo. Một vài tháng sau khi Tengo đã được sinh ra, mẹ anh ngã bệnh và qua đời. Cha của anh đã tự nuôi anh một mình sau đó, và không bao giờ tái hôn, chỉ luôn làm việc chăm chỉ cho NHK. Chấm hết.
Làm thế nào để ông gặp mẹ của Tengo, và cưới bà, mẹ của anh là loại phụ nữ như thế nào, rồi cái gì đã gây ra cái chết của bà (có thể bà đã bị gì đó trong khi sinh Tengo chăng?), và cái chết của bà là nhẹ nhàng, hay là bà đã phải chịu đựng nhiều đau đớn trước khi chết - cha của anh hầu như không nói gì về các vấn đề đó. Nếu Tengo cố gặng hỏi, cha của anh sẽ trốn tránh các câu hỏi, hoặc cuối cùng là không bao giờ trả lời. Hầu như những câu hỏi như vậy, đã đưa ông đến tâm trạng bế tắc, để rồi ông sẽ im lặng. Không có một hình ảnh nào của mẹ Tengo lúc còn sống, và cũng không có một hình đám cưới nào về cha mẹ của anh. "Cha mẹ không đủ khả năng để tổ chức", ông giải thích, "và cha cũng đã không có máy ảnh."
Nhưng Tengo về cơ bản không tin vào chuyện kể của cha mình. Cha anh đã che dấu sự thật, thay đổi sự thật câu chuyện. Mẹ anh đã không chết một vài tháng sau khi anh được sinh ra. Trong bộ nhớ duy nhất của anh về bà, thì bà vẫn còn sống cho đến khi anh được một tuổi rưỡi. Và ở gần nơi đứa bé Tengo đang ngủ, bà đang trong vòng tay của một người đàn ông khác, không phải cha của anh.
Mẹ anh cởi áo, tuột dây nịt ngực, và để cho một người đàn ông không phải cha của anh ngậm lấy đầu núm vú của bà. Tengo ngủ bên cạnh họ, hơi thở đều đều. Tuy nhiên, cũng cùng thời điểm đó, Tengo đã không ngủ. Anh đang theo dõi bà.
Vì vậy, bộ óc của anh đã chụp ảnh lưu niệm về mẹ mình. Khung cảnh sống động kiểu người lớn đã bị đốt cháy vào trong não của anh, với một độ rõ nét hoàn hảo. Đó là thông tin cụ thể duy nhất của anh về mẹ mình, là kết nối mong manh trong tâm trí của anh với bà. Họ đã được liên kết bởi một sợi dây rốn tưởng tượng. Tâm trí của anh nổi trên bầu nước ối, lắng nghe tiếng vọng của quá khứ. Cha của anh trong khi đó không hề nghĩ rằng, một cảnh sống động đã bị đốt cháy vào não Tengo, anh như một con bò nằm trên bãi cỏ, Tengo đã không ngừng ợ ra những mảnh vỡ của hiện trường để nhai, một sự nhai lại mà từ đó anh sẽ thu được chất dinh dưỡng cần thiết. Cha và con trai: mỗi người đều bị nhốt trong một bóng tối sâu thẳm, bí mật của mình.
Hôm nay là một sáng Chủ nhật trong lành dễ chịu. Có một hơi lạnh trong gió giữa tháng Tư, là một lời nhắc nhở về các mùa có thể dễ dàng quay trở lại. Trong một chiếc áo len mỏng, cổ cao màu đen bên trong, Tengo đã khoác bên ngoài một chiếc áo khoác xương cá, mà anh đã sở hữu kể từ những ngày còn học Đại học. Anh mặc một cái quần chino màu be, mang một đôi giày Hush Puppies màu nâu. Đôi giày hãy còn khá mới. Điều này đồng nghĩa là anh đã ăn mặc một cách bảnh bao.
Khi Tengo đến cuối đường giới hạn Chuo Line ở ga Shinjuku, Fuka-Eri đã có ở đó, đang ngồi một mình trên một cái ghế dài, nhìn chằm chằm vào không gian với đôi mắt nheo lại. Cô mặc một chiếc váy in bông dùng cho giữa mùa hè. Khoác bên ngoài cái váy cô đang mặc, là một cái áo len mùa đông màu xanh dày, và trên đôi chân của cô mang một đôi giày thể thao màu xám - một sự kết hợp hơi kỳ lạ về trang phục cho mùa. Bên trong thì váy quá mỏng, còn bên ngoài thì áo len quá dày. Hình như đối với cô không có khái niệm vừa vặn. Có lẽ cô đã thể hiện đặc biệt thế giới quan của mình theo cách không phù hợp này. Nó cũng giống như các câu hỏi của cô. Nhưng cũng có lẽ, cô đã lựa chọn quần áo của mình một cách ngẫu nhiên, mà chẳng cần phải suy nghĩ nhiều.
Cô không đọc một tờ báo, cũng không đọc một cuốn sách, cũng không nghe nhạc bằng máy Walkman, chỉ ngồi yên, mở đôi mắt to đen nhìn chằm chằm thẳng về phía trước. Cô có thể chăm chú vào một cái gì đó hoặc không có gì cả. Cô ấy có thể suy nghĩ về một điều gì đó, hay không nghĩ gì hết. Nhìn từ xa, cô trông giống như một tác phẩm điêu khắc thực tế, được đắp thêm một số chất liệu đặc biệt.
- Anh đã làm em phải chờ? - Tengo hỏi.
Fuka-Eri liếc nhìn anh, và lắc đầu nhẹ từ bên này sang bên kia. Đôi mắt đen của cô ánh lên một vẻ đẹp rực rỡ, tươi mát, nhưng cũng như lần gặp đầu tiên, không có biểu hiện gì để anh có thể cảm nhận được. Cô trông như thể không muốn nói chuyện với bất cứ ai vào lúc này, vì vậy Tengo đã từ bỏ bất kỳ mọi nỗ lực để tiếp tục một cuộc trò chuyện với cô, và anh ngồi xuống bên cạnh cô trên băng ghế, im lặng.
Khi tàu đến, Fuka-Eri đứng dậy, và hai người họ đã lên tàu cùng với nhau. Có một số hành khách trên tàu, họ được phục vụ dịch vụ nhanh vào cuối tuần, trên đường đi đến vùng núi Takao. Tengo và Fuka-Eri ngồi bên cạnh nhau, lặng lẽ nhìn cảnh quan thành phố đang trôi qua cửa sổ ở phía đối diện. Fuka-Eri không nói gì, như thường lệ, và Tengo nghĩ rằng anh cũng giữ im lặng là tốt hơn. Cô giật mạnh cổ áo len khép lại như thể chuẩn bị đối phó với một làn gió lạnh buốt đang kéo đến, mắt nhìn thẳng về phía trước với đôi môi mím lại vẽ thành một đường thẳng hoàn hảo.
Tengo lấy ra một cuốn sách nhỏ anh đã mang theo, và bắt đầu đọc, nhưng sau một vài do dự, anh ngừng đọc. Bỏ lại cuốn sách vào túi của mình, anh bó đôi bàn tay của mình trên đầu gối, và cũng nhìn chằm chằm thẳng về phía trước, bắt chước tư thế của Fuka-Eri như thể hai người chung một ý nghĩ. Anh định sử dụng thời gian để suy nghĩ, nhưng anh lại không thể nghĩ về bất cứ điều gì. Bởi vì anh đã tập trung vào việc viết lại Air Chrysalics, nên dường như tâm trí của anh, đã từ chối mọi hình thức kết nối suy nghĩ một cách mạch lạc. Tại cốt lõi bộ não của anh vốn đã tồn tại một khối lượng lớn vấn đề rối rắm cần giải quyết.
Tengo xem cảnh quan lướt qua cửa sổ, và lắng nghe những âm thanh đơn điệu của đường ray. Đường ray Chuo Line kéo dài thẳng về phía tây, như thể chúng là một đường thẳng được vẽ trên bản đồ với một cây thước. Trong thực tế, "như thể" có lẽ là chưa đúng: họ phải làm được điều đó, khi họ làm ra nó một trăm năm trước đó. Trong phần này của đồng bằng Kanto, không có một cản trở nào đáng nói về địa hình, nên việc xây dựng một đường thẳng mà không thể cong, dù tăng hay giảm, khi không có cầu hoặc đường hầm là điều mà họ phải làm được. Tất cả những gì họ cần đó là một cây thước thẳng, và tất cả các đoàn tàu đã chạy trên một đường dây hoàn hảo thẳng tới những ngọn núi phía tây.
Có những thời điểm, Tengo ngủ thiếp đi. Khi sự lắc lư của đoàn tàu vì chậm lại, để dừng ở ga Ogikubo đã đánh thức anh, nó không quá mười phút kể từ Shinjuku – anh đã có được một giấc ngủ ngăn ngắn. Fuka-Eri vẫn đang ngồi trong cùng một vị trí, và vẫn nhìn chằm chằm thẳng về phía trước. Tengo không biết cô đang nhìn những gì. Anh đánh giá từ việc tập trung của cô, có lẽ cô không có ý định rời khỏi tàu sau một thời gian ngắn.
- Em hay đọc loại sách nào? - Tengo hỏi Fuka-Eri khi họ đã đi thêm được mười phút, và qua Mitaka.
Anh nêu lên câu hỏi không phải vì chán phải im lặng, mà vì anh sẽ có thêm được một chút hiểu biết về cô, khi anh hỏi về thói quen hay đọc sách của cô.
Fuka-Eri hơi liếc nhìn anh, và lại quay mặt về phía trước một lần nữa.
- Em không đọc sách. - Cô trả lời một cách đơn giản.
- Tất cả sao?
Cô gật đầu với anh một cách nhanh chóng.
- Em không có hứng thú khi đọc sách?- Anh hỏi.
- Nó cần có thời gian. - Cô nói.
- Em không đọc sách là bởi vì nó cần phải có thời gian? - Anh hỏi, không hoàn toàn chắc chắn là sự hiểu biết của mình đúng cách.
Fuka-Eri tiếp tục nhìn về phía trước, và không đưa ra câu trả lời. Tư thế của cô dường như để truyền đạt thông điệp rằng, cô đã không có ý định phủ nhận ý kiến của anh.
Nói chung, tất nhiên, sẽ mất một thời gian để đọc một cuốn sách. Nó khác với xem truyền hình, nói chuyện, hay đọc manga. Đọc một cuốn sách là một hoạt động có liên quan đến một sự liên tục, nó được thực hiện trên một khoảng thời gian tương đối dài. Tuy nhiên, trong lời nói của Fuka-Eri là "cần có thời gian", có vẻ như được bao gồm một ý nghĩa hơi khác hơn ý nghĩa chung đã được biết.
- Khi em nói, 'cần có thời gian’, có nghĩa là... phải mất rất nhiều thời gian? - Tengo hỏi.
- Rất nhiều. - Fuka-Eri đồng ý.
- Lâu hơn rất nhiều so với hầu hết mọi người?
Fuka-Eri gật mạnh đầu.
- Vậy đó cũng có phải là một vấn đề ở trường. Anh nghĩ rằng em cũng phải đọc rất nhiều sách trên lớp khi đi học.
- Em chỉ giả mạo nó. - Cô nói lạnh lùng.
Ở một nơi nào đó trong đầu của mình, Tengo nghe thấy một tiếng gõ đáng ngại. Anh ước là anh có thể bỏ qua nó, nhưng một khi đã hỏi như thế, anh cần phải biết được sự thật.
- Có thể những gì em đang nói, là chứng bệnh mà người ta gọi là ‘chứng khó đọc’? - Anh hỏi tiếp.
- Chứng khó đọc.
- Nó là tình trạng khuyết tật trong học tập. Nó có nghĩa là em có sự khó khăn khi phát âm các ký tự trên trang giấy. – Anh tiếp:
- Họ đã đề cập về chứng bệnh này. Chứng...
- Ai đề cập?
Cô nhún nhẹ vai.
- Nói cách khác. - Tengo cố gắng tìm kiếm một cách nói sao cho phù hợp. - Nó là một cái gì đó mà em đã có kể từ khi em còn nhỏ?
Fuka-Eri gật đầu.
- Vì vậy, nó chính là lý do tại sao mà em hầu như không đọc bất kỳ cuốn sách nào.
- Bởi chính em. - Cô thêm.
Điều này cũng giải thích lý do tại sao cách viết của cô hoàn toàn tự do, không chịu ảnh hưởng của bất kỳ một tác giả đã viết nào. Một cảm giác thật sự hoàn hảo.
- Em đã không đọc chúng ‘ bởi chính em’. - Tengo nói.
- Người khác đọc cho em.
- Cha hay là mẹ em đã đọc cho em?
Fuka-Eri đã không trả lời câu hỏi này.
- Anh nghĩ có lẽ em không thể đọc, nhưng em có thể viết rất tốt. -Tengo hỏi với sự lo âu ngày càng tăng.
Fuka-Eri lắc đầu.
- Viết cũng cần có thời gian.
- Rất nhiều thời gian?
Fuka-Eri nhún nhẹ vai. Điều này đồng nghĩa là đúng.
Tengo hơi nhổm người trên ghế.
- Như vậy có nghĩa là bản thân em đã không viết Air Chrysalics.
- Không.
Tengo lặng đi một vài giây. Một vài giây nặng nề trôi qua.
- Thế thì, ai đã viết nó?
- Azami. - Cô trả lời.
- Ai là Azami?
- Trẻ hơn em hai tuổi.
Lại một khoảng im lặng ngắn.
- Vậy là có một cô gái khác đã viết Air Chrysalics cho em.
Fuka-Eri gật đầu, như thể đây là một điều hoàn toàn bình thường.
Tengo đang thiết lập cho các bánh răng trong đầu anh quay cho khớp.
- Nói cách khác, em tạo ra câu chuyện, và Azami đã viết nó. Đúng không?
- Gõ và in nó. - Fuka-Eri đáp.
Tengo cắn môi. và cố gắng sắp xếp theo thứ tự các sự kiện mà anh đã được cung cấp cho đến bây giờ. Sau khi anh đã thực hiện việc sắp xếp lại, anh nói:
- Tóm lại, Azami đã in bản thảo, và gửi nó đến tạp chí như là một tác phẩm dự thi giải thưởng các nhà văn mới, có lẽ cô ta không cần nói cho em nghe những gì cô ta đã làm. Và cô ta là đã đặt tiêu đề tác phẩm là Air Chrysalics.
Fuka-Eri nghiêng đầu sang một bên, trong một cách mà tín hiệu của nó không phải là rõ ràng có, hay cũng không phải rõ ràng không. Nhưng cô đã không tỏ ra mâu thuẫn với anh. Điều này có nghĩa rằng, anh thường có ý tưởng đúng.
- Cô Azami này là một người bạn của em?
- Sống chung với em.
- Cô ta là em gái của em?
Fuka-Eri lắc đầu.
- Con gái của Giáo sư.
- Giáo sư. - Tengo thốt lên. - Ý em muốn nói là vị giáo sư này cũng sống chung với em?
Fuka-Eri gật đầu. Tại sao lại bận tâm để hỏi một cái gì đó rõ ràng như vậy? Cô có vẻ muốn nói như thế.
-Vì vậy, người anh sẽ gặp chính là Giáo sư, phải không?
Fuka-Eri hướng về Tengo, và nhìn anh một lúc như thể đang quan sát sự kéo dài của một đám mây ra một khoảng cách xa, hoặc là như đang xem xét cách thức tốt nhất để đối phó với một con chó chậm hiểu. Sau đó, cô gật đầu.
- Chúng ta đi gặp giáo sư. - Cô nói trong một giọng nói không biểu hiện.
Điều này mang cuộc trò chuyện của họ đến một kết thúc như được dự kiến sẵn. Một lần nữa Tengo và Fuka-Eri ngừng nói chuyện, và cùng ngồi bên cạnh nhau, xem cảnh quan của thành phố trôi qua cửa sổ xe ở phía đối diện với họ. Những ngôi nhà không có đặc điểm gì đặc biệt trải dài vô tận trên mặt đất bằng phẳng, ném vô số các ăng-ten truyền hình lên trời như những con côn trùng. Những người sống trong những ngôi nhà đó, có trả phí thuê bao NHK của họ? Tengo thường phát hiện ra mình hay tự hỏi về lệ phí truyền hình, và phát thanh vào ngày chủ nhật. Anh không muốn nghĩ về chúng, nhưng anh đã không có sự lựa chọn.
Hôm nay, vào một buổi sáng giữa tháng tư trong lành tuyệt vời, một số sự kiện bí ẩn đã được đưa ra ánh sáng. Trước hết, là Fuka-Eri đã không tự tay viết Air Chrysalics. Nếu như anh nghe chính những gì cô đã nói là đúng (và bây giờ, anh không có lý do gì để nghĩ rằng anh không nên tin chúng), Fuka-Eri chỉ đơn thuần kể một câu chuyện, và một cô gái khác đã viết lại nó. Trong hoàn cảnh ra đời của tác phẩm, nó không khác gì một số các điểm mốc lớn nhất trong lịch sử văn học Nhật Bản – Ví dụ như là tác phẩm ‘Kojiki’, kể về huyền thoại lịch sử của triều đại cầm quyền, hay là tác phẩm ‘Câu chuyện của Heike’, bao gồm những câu chuyện đầy màu sắc về các gia tộc chiến binh samurai ở thế kỷ thứ mười hai. Thực tế này, đã làm nhẹ đi phần nào cảm giác tội lỗi mà anh đã cảm nhận, khi anh thực hiện sửa đổi văn phong Air Chrysalics, nhưng đồng thời nó cũng lại làm cho tình hình xét về toàn thể, trở nên phức tạp hơn đáng kể.
Hơn thế nữa, Fuka-Eri lại mắc phải một tật xấu là chứng khó đọc, và cô thậm chí không thể đọc một cuốn sách theo cách bình thường. Tengo đang kiểm tra lại trong đầu kiến thức của mình về chứng khó đọc. Anh đã từng tham dự các bài giảng về chứng rối loạn này, khi anh tham gia vào các khóa đào tạo giáo viên ở trường đại học. Một người nếu mắc phải chứng khó đọc, về nguyên tắc, thì sẽ khó khăn trong cả hai vấn đề đọc và viết. Vấn đề này không ảnh hưởng đến trí thông minh. Việc đọc chỉ đơn giản là mất nhiều thời gian. Người bị bệnh này có thể đã không gặp khó khăn với một câu ngắn, nhưng sẽ rất khó khăn với một đoạn văn dài, thông tin về đoạn văn người bệnh nhận được sẽ càng lúc càng khó khăn, cho đến lúc họ không còn có thể theo kịp chúng. Mối liên kết giữa các ký tự, và vị trí của nó đứng trong câu văn đã biến mất. Đó là những triệu chứng chung của chứng khó đọc. Các nguyên nhân gây ra nó vẫn còn chưa được hoàn toàn hiểu rõ, nhưng nó không có gì đáng ngạc nhiên, khi trong một lớp học bất kỳ có một hoặc hai em mắc chứng khó đọc. Einstein cũng đã từng mắc chứng khó đọc, cả Thomas Edison và Charles Mingus cũng vậy.
Tengo không biết liệu Fuka-Eri có rơi vào trường hợp những người bị chứng khó đọc, thường phải trải qua những khó khăn cả khi đọc và viết hay không. Cũng có lẽ là cả hai.
Komatsu sẽ nói gì khi anh ta phát hiện ra điều này? Tengo thở dài. Cô gái mười bảy tuổi bẩm sinh mắc chứng khó đọc, không thể đọc sách cũng như không viết được một đoạn văn mở rộng. Ngay cả khi cô tham gia trong một cuộc trò chuyện, cô cũng chỉ có thể nói một câu tại một thời điểm (giả sử là cô đã không cố ý làm như vậy). Để làm cho một ai đó trong tình trạng như thế này, trở thành một tiểu thuyết gia chuyên nghiệp (thậm chí chỉ là lăng xê), sẽ là một việc bất khả thi. Ngay cả khi Tengo đã thành công trong việc viết lại Air Chrysalis, cho dù nó đạt được giải thưởng nhà văn mới, được xuất bản, được khen ngợi bởi các nhà phê bình, thì họ cũng không thể lừa dối công chúng được mãi mãi. Nó chỉ có thể yên ổn lúc đầu, nhưng sau đó người ta sẽ bắt đầu suy nghĩ về "cái gì đó" trông "buồn cười" của tác giả. Nếu sự thật bị lộ ra, thì tất cả mọi người tham gia sẽ bị hủy hoại. Danh tiếng của Tengo như là một tiểu thuyết gia sẽ bị xóa bỏ, trước khi nó hầu như chưa được bắt đầu.
Không có cách nào để họ có thể làm giảm nguy cơ về một âm mưu không hoàn thiện. Anh đã cảm thấy họ đã giẫm chân lên lớp băng mỏng ngay từ đầu, và bây giờ anh nhận ra rằng không khí đã trở nên quá ấm. Băng đã vỡ trước khi họ bước vào nó. Điều duy nhất cho anh cần làm là quay về nhà, gọi cho Komatsu, và công bố, "Tôi xin rút lui ra khỏi kế hoạch. Nó thật quá nguy hiểm đối với tôi ". Bất cứ ai cũng sẽ nói như vậy khi cảm giác giống như anh.
Nhưng khi anh bắt đầu suy nghĩ về Air Chrysalis, Tengo đã bối rối khi tâm trí anh bị chia ra làm hai. Kế hoạch của Komatsu rõ ràng là nguy hiểm, nhưng anh không thể dừng viết lại tiểu thuyết vào thời điểm này. Anh lẽ ra phải từ chối ngay từ trước khi bắt đầu làm việc với nó, nhưng bây giờ thì đã quá muộn. Anh cảm thấy mình đã bị mắc kẹt trong nó đến tận cổ. Anh cảm thấy mình cần phải được hít thở không khí, để thích ứng với trọng lực mới. Bản chất của câu chuyện đã tràn ngập từng phần trong người anh, phủ những bức tường bao quanh nội tạng của anh. Bây giờ câu chuyện đang cầu xin anh hãy làm lại nó: anh có thể cảm thấy được nó đang cầu xin anh giúp đỡ. Một điều mà Tengo có thể dễ dàng làm được. Đó quả thật là một công việc đáng làm, một công việc trong khả năng của anh.
Ngồi trên ghế tàu, Tengo nhắm mắt lại, và cố gắng để đi tới một quyết định phải làm như thế nào để đối phó với tình hình. Nhưng anh chẳng có một quyết định nào dứt khoát. Nếu không phải phân vân, thì có thể anh đã ra một quyết định hợp lý.
- Azami viết chính xác những gì em nói? - Tengo hỏi.
- Chính xác những gì em đã nói với cô ta.
- Em nói, và cô ta viết.
- Nhưng em phải nói thật khẽ.
- Tại sao em phải nói khẽ?
Fuka-Eri nhìn xung quanh khoang xe. Gần như là trống rỗng. Chỉ có một người mẹ và hai đứa con nhỏ trên chiếc ghế đối diện, cách một khoảng ngắn từ Tengo và Fuka-Eri. Ba người trong số họ chắc đang nghĩ đến một nơi vui chơi nào đó. Luôn tồn tại những người hạnh phúc như vậy trên thế giới.
- Để họ sẽ không nghe thấy em nói. - Fuka-Eri nói một cách lặng lẽ.
- Họ? - Tengo hỏi.
Nhìn vào đôi mắt không tập trung của Fuka-Eri, rõ ràng rằng cô không có ý muốn nói về người mẹ và hai đứa nhỏ. Cô đã đề cập đến những con người đặc biệt mà cô biết rõ, nhưng Tengo lại không biết.
- Họ là ai? – Tengo hạ thấp giọng.
Fuka-Eri không nói gì, nhưng có một nếp nhăn nhỏ xuất hiện giữa lông mày của cô. Đôi môi của cô khép lại.
- Có phải 'họ' là Litle People? - Tengo hỏi.
Vẫn không có câu trả lời.
- ‘Họ' là những người sẽ nổi giận với em, nếu câu chuyện của em được in, và phát hành cho công chúng, để rồi người ta sẽ bắt đầu bàn tán về ‘họ’?
Fuka-Eri cũng không trả lời câu hỏi này. Đôi mắt của cô vẫn không tập trung vào một điểm bất kỳ nào. Anh đợi cho đến khi anh chắc chắn là sẽ chẳng có một câu trả lời cho câu hỏi vừa nêu, và sau đó hỏi lảng sang chuyện khác.
- Em có thể cho anh biết về 'Giáo sư' của em? Ông ta như thế nào?
Fuka-Eri nhìn anh ngạc nhiên, như thể để nói, anh chàng này đang nói cái gì vậy? Sau đó, cô nói:
- Anh sẽ gặp Giáo sư.
- Vâng, tất nhiên. - Tengo đáp. – Em nói hoàn toàn đúng. Anh sẽ gặp ông ta trong bất kỳ trường hợp nào. Anh gặp ông ta và đưa ra quyết định cho bản thân mình.
Tại ga Kokubunji, một nhóm người cao tuổi mặc trang phục cho việc đi bộ đường dài đã lên tàu. Có mười người trong số họ, năm người đàn ông và năm người phụ nữ trong độ tuổi từ sáu mươi đến bảy mươi. Họ mang ba lô và đội mũ, tán gẫu với nhau như những đứa trẻ còn đi học. Tất cả đều mang theo các chai nước, một số chúng giắt vào vòng eo của họ, số khác nhét trong ngăn của túi ba lô. Tengo tự hỏi nếu như anh ở tuổi của họ thì anh sẽ có cảm giác ra sao? Sau đó, anh lắc đầu. Không nghĩ ra được. Anh hình dung những người già tự hào đứng trên một số đỉnh núi, đang uống nước từ những cái chai của họ.
Mặc dù có kích thước tí hon, Little People lại uống một lượng nước khổng lồ đáng kinh ngạc. Họ thích uống nước mưa, hoặc nước từ dòng suối gần đó, chứ không thích uống nước máy. Và do đó, cô gái sẽ múc nước từ dòng suối trong nhiều giờ vào ban ngày, và cung cấp cho Little People. Bất cứ khi nào trời mưa, cô sẽ cố gắng hứng nước trong một cái xô cho họ uống, bởi vì Little People rất thích nước mưa hơn là nước lấy từ suối. Vì thế, họ rất biết ơn lòng tốt của cô gái.
Tengo nhận thấy anh đã gặp khó khăn khi tập trung vào bất kỳ một suy nghĩ nào. Đây rõ ràng không phải là một dấu hiệu tốt. Anh đang cảm thấy có một sự nhầm lẫn bên trong anh đang bắt đầu. Một cơn bão cát đáng ngại đang phát triển ở một nơi nào đó, trên mặt phẳng cảm xúc của anh. Điều này hay thường xảy ra vào ngày chủ nhật.
- Anh không khỏe. - Fuka-Eri hỏi mà không có một dấu hỏi. Cô dường như có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Tengo.
- Anh đang tự hỏi là anh có thể làm được điều đó.
- Làm gì.
- Nếu như anh có thể nói được những gì anh cần phải nói.
- Nói những gì anh cần phải nói. - Fuka-Eri hỏi lại. Cô dường như gặp khó khăn trong sự hiểu biết của mình, về những gì anh muốn nói.
- Với Giáo sư.
- Nói những gì anh cần phải nói với Giáo sư. - Cô lặp lại.
Sau một chút do dự, Tengo thú nhận:
- Anh luôn nghĩ rằng mọi thứ sẽ không diễn ra suôn sẻ, mọi thứ có lẽ sẽ sụp đổ.
Fuka-Eri quay lại nhìn trực tiếp vào Tengo.
- Anh sợ. - Cô hỏi.
- Có gì đó làm Anh sợ? - Tengo lặp lại câu hỏi của cô một cách đầy đủ.
Cô lặng lẽ gật đầu.
- Có lẽ anh chỉ sợ gặp những người mới. Đặc biệt là vào mỗi buổi sáng chủ nhật.
- Tại sao là Chủ nhật. - Fuka-Eri hỏi.
Nách Tengo bắt đầu đổ mồ hôi. Anh chợt cảm thấy đau thắt nghẹt thở trong lồng ngực. Gặp những người mới, và có những điều mới mẻ thúc đẩy anh. Và rồi cuộc sống hiện tại của anh lại bị đe dọa bởi họ.
- Tại sao là Chủ nhật. - Fuka-Eri hỏi lại một lần nữa.
Tengo nhớ lại ngày chủ nhật lúc anh còn nhỏ. Sau khi họ đã đi bộ cả ngày, cha của anh sẽ đưa anh ta vào nhà hàng đối diện sân ga, và nói với anh hãy kêu bất kỳ món gì mà anh thích. Đó là phần thưởng cho anh, và đó là thời gian duy nhất cả hai ăn không tiết kiệm. Cha của anh thậm chí sẽ kêu một ly bia (mặc dù ông gần như là người không bao giờ uống). Mặc dù vậy, Tengo không bao giờ cảm thấy đói một chút nào vào những dịp như vậy. Thông thường, anh đói vào mọi lúc, nhưng anh lại không bao giờ thích bất kỳ món gì anh ăn vào ngày Chủ nhật. Để ăn mỗi miếng về những gì anh đã gọi - mà anh bắt buộc tuyệt đối phải làm, là những tra tấn đối với anh. Đôi khi anh thậm chí gần như nôn mửa. Đó là tất cả những gì mà chủ nhật có thể đem lại cho cậu bé Tengo.
Fuka-Eri nhìn vào mắt Tengo như đang tìm kiếm một cái gì đó. Sau đó cô đưa tay ra, và nắm lấy tay của anh. Điều này làm Tengo giật mình, nhưng anh đã cố gắng không để cho nó hiển thị trên khuôn mặt của mình.
Fuka-Eri để tay của mình nhẹ nhàng trên bàn tay của Tengo, cho đến khi tàu đến ga Kunitachi, gần điểm kết thúc của đường ray xe lửa. Tay cô bất ngờ cứng và trơn tru, không nóng cũng không lạnh. Nó có lẽ chỉ bằng một nửa kích thước của bàn tay Tengo.
- Anh đừng sợ. Nó không giống những chủ nhật khác. - Cô nói, như thể nêu một định luật nổi tiếng.
Tengo nghĩ rằng, lần đầu tiên anh nghe cô nói được hai câu cùng một lúc.