ã Tông và Triệu Thái đã nghiên cứu trong tòa án một bản đồ của Hán Dương và đề ra một kế hoạch tạm thời cho chuyến thám hiểm của họ.Họ chọn hai con ngựa khỏe mạnh và rời khỏi thị trấn ở cổng thành phía đông. Sau khi ra khỏi thị trấn họ đi về phía cánh đồng trong khoảng hơn nửa giờ hoặc lâu hơn. Sau đó, Mã Tông dừng ngựa và nói:- Đừng có nghĩ rằng chúng ta đi tắt qua cánh đồng lúa tại đây, chúng ta nên đi đến bờ sông sát biên giới. Sau khoảng mười lăm dặm về phía hạ lưu là trạm kiểm soát quân sự tại cây cầu.- Đúng là như thế - Triệu Thái đồng ý.Hai người đàn ông cưỡi ngựa dọc theo con đường hẹp dẫn qua cánh đồng. Trời rất nóng và oi bức, họ vui mừng khi thấy một thôn nhỏ. Họ uống nước từ giếng nước mà một người nông dân tốt bụng múc lên cho họ, sau đó cho người nông dân một vài đồng để nhờ ông ta chăm sóc giùm ngựa. Khi người nông dân đắt ngựa đi khỏi hai người liền vò cho tóc mình rối bù lên và dùng một miếng vải buộc lại. Sau đó họ thay thế hai đôi ủng cưỡng ngựa bằng dép rơm mà họ mang theo. Trong khi xắn tay áo Triệu Thái nói:- Này, người anh em! Điều này làm cho tôi nhớ lại ngày xưa khi chúng ta vẫn còn trong rừng với nhau!Mã Tông vỗ vai Triệu Thái sau đó mỗi người rút một cây tre dài từ hàng rào gần đó và họ đi xuống bờ sông.
Mã Tông và Triệu Thái ở Tràng Bình
Một người ngư dân già đang phơi lưới đánh cá tại đó. Ông ta đồng ý chở họ sang bên kia sông với giá hai đồng. Trong khi trả tiền Mã Tông hỏi:- Không có bọn lính ở xung quanh đây chứ?Ông già nhìn họ với vẻ sợ hãi. Ông lắc đầu và vội vã quay lại thuyền.Hai người đi qua một bãi sậy cao cho đến khi họ vào một con đường quanh co. Triệu Thái nói:- Theo bản đồ thì con đường này sẽ dẫn đến ngôi làng.Họ vác cây gậy tre trên vai và vừa đi vừa huýt sáo một bài hát thô tục. Sau nửa giờ họ đã nhìn thấy ngôi làng.Mã Tông đi trước và bước vào một quán rượu nhỏ. Anh nặng nề ngồi xuống một chiếc ghế dài bằng gỗ và hét lên kêu mang rượu đến. Sau đó, Triệu Thái bước vào. Sau khi ngồi xuống đối diện với Mã Tông anh nói:- Tôi đã quan sát xung quanh đây, tất cả đều an toàn!Bốn người nông dân già ngồi ở cái bàn gần đó nhìn hai người khách mới đến với vẻ sợ hãi. Một người đưa tay ra làm dấu hiệu ám chỉ những tên cướp đường. Người ngồi bên cạnh gật đầu đồng ý.Chủ quán mang đến hai cốc rượu. Triệu Thái nắm lấy tay áo ông ta và quát:- Ngươi nghĩ sao thế, đồ đần độn? Muốn đi lại nhiều lần để mang rượu à?Chủ quán lê bước ra ngoài. Ông quay trở lại với đứa con trai mang theo một bình rượu to và hai cái muôi bằng tre có tay cầm dài.- Đó là tốt đấy! – Mã Tông nói – Không có rối lên với chén và bình!Họ nhúng muôi vào bình rượu và uống một cách tham lam, cuộc đi bộ dài làm cho họ khát khô cổ. Chủ quán mang đến một đĩa rau muối. Triệu Thái gắp một ít. Anh nhận thấy nó được trộn với tỏi và ớt đỏ. Anh liếm môi và vui vẻ nói:- Anh bạn, món ăn ở đây đúng là tốt hơn những món chúng ta ăn ở thị trấn!Mã Tông gật đầu vì cái miệng đã chứa đầy thức ăn. Khi bình rượu đã cạn hơn nửa họ ăn mỗi người một bát mì lớn và uống trà. Vị đắng của trà làm họ cảm thấy dễ chịu. Họ đứng lên và kêu chủ quán tính tiền. Chủ quán vội vã từ chối và nói rằng được phục vụ họ là một vinh dự lớn cho quán của ông ta. Nhưng Mã Tông nhất quyết trả tiền kèm theo một số tiền thưởng hào phóng.Hai người bạn đi ra ngoài. Họ tìm đến một gốc cây to có bóng mát và chẳng mấy chốc đã ngáy vang.Mã Tông bị đánh thức bởi một cú đá vào chân. Anh ngồi dậy nhìn quanh và chọc vào hông Triệu Thái để đánh thức. Năm người đàn ông vũ trang với những cây gậy trên tay đang đứng xung quanh họ, phía ngoài là dân làng. Họ lồm cồm bò dậy.- Chúng tôi là bộ đầu của Tràng Bình! – một người đàn ông tầm thước quát to – Hai người là ai và từ đâu đến?- Ngươi mù à? – Mã Tông trả lời ngạo mạn – Ngươi không thấy rằng ta chính là Thống đốc của tỉnh này đang cải trang để vi hành?Đám đông khán giả phá lên cười. Đội trưởng giơ gậy lên để đe dọa. Mã Tông nhanh chóng tóm lấy hắn và giơ lên khỏi đầu, lắc cho hắn phải la lên cầu xin. Các bộ đầu định đến giúp cho đội trưởng nhưng Triệu Thái thọc gậy vào giữa hai chân của một gã cao lớn và hất gã hắn. Quơ gậy một vòng trên đầu những tên khác và chuẩn bị đập xuống làm cho những tên kia bỏ chạy tứ tán trong tiếng reo hò chế giễu của đám đông. Triệu Thái chạy đuổi theo và chửi bới ầm ĩ.Đội trưởng không phải là kẻ hèn nhát, ông ta chiến đấu với Mã Tông và tung một vài cú đá khó chịu nhưng Mã Tông tóm được chân ông ta và hất ông ngã nhào. Mã Tông né tránh vài cú gậy vụt vào đầu của đội trưởng và quật một gậy vào tay ông ta. Đội trưởng đánh rơi gậy và định dùng tay không chiến đấu tiếp, một vài gậy của Mã Tông vào tay và mông của ông ta làm cho ông ta phải từ bỏ ý định này và nhanh chóng bỏ chạy.Sau một lúc Triệu Thái quay trở lại.- Mấy tên khốn kiếp đó đã chạy thoát! – anh thở hổn hển.- Các anh đã cho bọn chúng một bài học! – một người nông dân già nhận xét.Người chủ quán đã quan sát mọi chuyện từ một khoảng cách an toàn. Bây giờ ông ta tiến đến cạnh Triệu Thái và thì thầm với vẻ cầu khẩn:- Hai người tốt hơn là nên đi nhanh. Thẩm phán có các binh lính ở đây và bọn họ sẽ nhanh chóng tóm lấy hai người.Triệu Thái gãi đầu.- Tôi không biết điều đó! – anh trả lời một cách buồn bã.- Đừng lo lắng! – chủ quán thì thầm – Con trai tôi sẽ đưa hai người đến bờ sông. Có một chiếc thuyền ở gần đó. Trong khoảng hai hoặc ba giờ nữa hai người sẽ đến đảo Ba Cây Sồi. Những người ở đó sẽ giúp đở các anh, cứ nói là lão Tào giới thiệu!Họ vội vàng cảm ơn. Chẳng mấy chốc họ đã đi xuyên qua cánh đồng lúa, phía sau là con trai của chủ quán. Sau khi vượt qua những cánh đồng lầy lội, con trai của chủ quán dừng lại. Chỉ vào một hàng cây phía trước anh ta nói:- Anh sẽ tìm thấy một chiếc thuyền giấu trong lạch nước. Đừng lo lắng, cứ chèo theo con lạch đó và chú ý tránh những xoáy nước!Mã Tông và Triệu Thái dễ dàng tìm thấy chiếc thuyền giữa những bụi cây. Họ lên thuyền và Mã Tông chèo nó theo con lạch dưới những hàng cây thấp. Đột nhiên họ nhìn thấy dòng sông.Mã Tông chèo ra khỏi con lạch và họ trôi dạt trên một con sông bùn đục ngầu, bờ sông bên kia có vẻ rất xa.- Chiếc thuyền quá nhỏ bé so với con sông! – Triệu Thái hỏi với vẻ lo lắng.- Đừng lo lắng, người anh em! – Mã Tông cười và đáp – Hãy nhớ rằng tôi là một người gốc Giang Tô. Tôi sinh ra và lớn lên trên một chiếc thuyền!Anh chèo một cách mạnh mẽ để tránh một xoáy nước. Họ đã ra giữa sông, bờ sông bên kia với một hàng sậy xuất hiện như một đường viền mỏng ở xa xa. Sau đó nó hoàn toàn biến mất và xung quanh họ chỉ còn nước sông màu nâu.- Nhìn thấy nước khiến tôi buồn ngủ! – Triệu Thái nói một cách gắt gỏng. Anh nằm xuống trên thuyền. Trong hơn một giờ không ai nói gì và Triệu Thái đã ngủ. Mã Tông tập trung vào việc chèo thuyền. Đột nhiên anh gọi:- Hãy nhìn xem, có màu xanh của lá cây phía trước!Triệu Thái ngồi dậy. Anh nhìn thấy một khoảng xanh phía trước, cao hơn mặt nước chừng một bàn chân và mọc đầy cỏ dại. Sau nửa giờ họ thấy mình len lỏi giữa những hòn đảo lớn mọc đầy cây dâu. Xung quanh họ vang lên những tiếng kêu kỳ quái của các loài chim nước. Triệu Thái lắng nghe một cách chăm chú. Đột nhiên anh nói:- Đó không phải là tiếng kêu bình thường! Chính là tín hiệu bí mật mà quân đội sử dụng khi đi thám thính!Mã Tông lẩm bẩm điều gì đó. Anh gặp khó khăn khi điều khiển chiếc thuyền qua một con lạch quanh co. Đột nhiên mái chèo bị kéo ra khỏi tay anh. Chiếc thuyền rung chuyển dữ dội. Một cái đầu ướt nhẹp nổi lên cạnh mạn thuyền, hai cái đầu khác cũng nổi lên cạnh đó.- Ngồi yên hoặc chúng tôi sẽ lật thuyền – một giọng nói gắt gỏng va!!!15607_2.htm!!! Đã xem 24595 lần.http://eTruyen.com