rong khi cô ta ngủ, chiếc xe lao nhanh về phía trước, bỏ lại sa mạc sau lưng. Ánh đèn của thành phố rực sang ở bên trái, còn ngọn núi Bull đen xì lù lù bên phải. Chẳng mấy chốc, họ đến trước dòng sông, rẽ xuống một bên bờ. Một chiếc sà lan boong phẳng với hai người đang đứng ở hai bên mạn, chờ sẵn. Jorram lái xe cẩn thận xuống sà lan. Sau đó hai người lái tàu tháo dây cáp giữ, nổ máy rồi chiếc sà lan hướng ra giữa dòng.Chẳng mấy chốc, họ ra đến giữa dòng, động cơ bắt đầu tăng tốc, hướng thẳng về phía bờ xa.- Không có đội tuần tra. Cảm ơn Chúa. - Jorram lên tiếng - Bạn không thể mua đứt bọn này.Chiếc sà lan tắt máy rồi cập sát vào bờ. Hai người lái tàu bắc một cái đòn dài cho chiếc xe lên bờ. Quay sang hai người lái tàu, Jorram thốt lên:- Lái chiếc sà lan lên phía trên một chút, ngay chỗ cua quẹo, giấu nó dưới những nhánh cây liễu. Phủ thêm một số cành ở hai bên sườn, chờ chúng tôi quay lại.Lúc này, cô ta ngồi bật dậy, rồi nói:- Để tôi lái cho, tôi biết rõ đường đi.Jorram đổi chỗ cho Francesca ngồi vào tay lái cô ta phóng xe thẳng về phía trước, đánh một vòng về bên trái thành phố cho đến khi chạm đoạn cuối của San Trinidad. Cô ta dừng lại, bấm còi hai lần, tiếng ngắn tiếng dài.Họ chờ đợi trong im lặng. Một tiếng cú vang lên ở đằng xa, tiếng kêu dài, buồn thảm. Rồi có bóng người xuất hiện từ các lùm cây, dáng vẻ như công nhân nông trang ăn mặc rách rưới dắt theo 3 con lừa. Họ mang sau lưng những cái yên ngựa cao kiểu Mexico, dây cương lủng lẳng và những túi nhỏ.Nhảy ra khỏi xe, Francesca thốt lên:- Joe. Anh phụ trách việc này à?- Tôi bắt chúng ngoài đồng cách đây 20 dặm. Vẻ mệt mỏi, bụi bặm của chúng khiến người ta tin chúng vừa vượt qua một chuyến hành trình.- Anh mua chúng à?- Mua khi bạn muốn bán, bắt khi bạn từ chối - Joe triết lý - Nhưng sao phải mua, khi chúng có mặt đầy dẫy ở Mexico.- Thằng khùng - Giọng Jorram bực bội - Nếu ai đó phát hiện được chúng bị mất đêm nay, thật là rắc rối to.- Thôi nào, cho qua chuyện đó đi. - Giọng Joe vẫn bình thản.Lần lượt, Jorram và Francesca xem xét từng con lừa kỹ lưỡng. Thật tốt không có chỗ nào chê trách.- Hãy ra bờ sông, - Jorram ra lệnh cho Joe - tìm hai gã lái tàu và chiếc sà lan. Sau đó thì chờ Joe, có súng không nào?Chỉ vào cây súng trường đeo lủng lẳng sau lưng, anh chàng hỏi:- Có cái này được không?- Đêm nay là một ngoại lệ. Bắn trước, hỏi han gì đó để sau. Báo cho hai tên lái tàu điều này.- Xin chào, sếp.Anh ta quay gót bước những bước đi dài.- Một anh chàng tốt đấy chứ? - Jorram nhìn theo.- Làm việc quá tốt à? - Francesca hỏi lại bằng giọng bực bội - Ông dùng không đúng người rồi. Hắn ăn cắp những con lừa, nghĩa là chúng ta sẽ gặp rắc rối.- Chẳng hề gì. Không chừng lại còn quá tốt là đằng khác.- Nào Francesca, bắt đầu hành động đi. Không còn sớm nữa.Weldon nhủ thầm. Quái, những gã đàn ông lão luyện đường đời phải chờ mệnh lệnh của cô gái vào giờ phút sinh tử này sao?- Chúng ta đã trễ hơn dự định nửa tiếng. Có lẽ chúng đã lên giường.- Không thể nào - Jorram đáp lại - Một đêm tuyệt vời, Francesca à.- Thật tuyệt khi cho chúng đuổi theo chúng ta. - Cô ta gắt gỏng.Không cần người đỡ, cô ta nhảy lên yên nhẹ nhàng, tay lúc lắc cặp phách.- Các ông bạn xong chưa?Weldon và Jorram cũng vừa nhảy lên yên lừa.- Anh bạn, Roger. - Cô ta hướng về Cunningham - Anh bạn còn lại một mình đấy. Nhớ chưa?- Vâng! - Ông ta trả lời, không có vẻ phấn khởi.- Sau khi chúng tôi rời khỏi đây nửa giờ, ông nổ máy xe rồi lái chầm chậm dọc theo con đường. Bấm một, hai tiếng còi báo cho chúng tôi biết tín hiệu.- Tôi hiểu.- Khi ông đến quán cà phê, ông biết chỗ ấy chứ?- Vid=15637&chuongid=36')">Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~--- !!!15637_34.htm!!!âng.- Ông luôn ở tư thế sẵn sàng, Roger. Có thể chúng tôi vừa đọ súng vừa tháo chạy. Tốt nhất là ông thu cây súng ngay bên cạnh.- Cô có vũ khí không?Thay câu trả lời, Francesca vén chiếc váy để lộ cây súng lục nòng nít-ken sáng chói rồi cô ta cười to ngạo nghễ.- Ngày hôm nay không khốc liệt, ngày mai sao thoải mái được.Vẫn tiếp tục cười, Francesca thúc lừa đi vào thành phố.