gã tư phố Tottenham Court và Charing Cross vẫn còn ngổn ngang. Lòng đường đầy những rãnh đào rộng, các lối đi dựng bằng tấm nhựa trắng và đám công nhân đội mũ bảo hộ. Strike vừa đi vừa hút thuốc, len giữa hai hàng rào thép, ngang qua đám máy đào ầm ĩ đầy gạch đá, rồi mấy người thợ làm đường la hét gọi nhau và sau cùng là những cái máy khoan ồn ào.Strike thấy rã rời, đau đớn. Chân phải đau buốt, người ngợm vẫn chưa tắm rửa, lại vừa ăn những thứ dầu mỡ nặng bụng. Hắn đột ngột rẽ ngang phố Sutton Row, tránh xa tiếng ồn đào xới trên đường để gọi cho Rochelle. Cuộc gọi vào thẳng hộp thư thoại, có thu sẵn giọng khàn khàn của cô ta: Rochelle đã cho số thật. Strike không để lại lời nhắn nào, hắn đã nói hết những gì cần nói, vậy mà hắn vẫn không thấy yên tâm. Hắn nghĩ biết đâu lúc nãy nên kín đáo đi theo, xem thử cô ta sống ở đâu.Strike quay lại phố Charing Cross, mệt mỏi lê bước về văn phòng qua những lối đi tạm có che tấm nhựa. Hắn nhớ lại cái cách Robin đánh thức hắn buổi sáng hôm nay: cú gõ cửa tế nhị, tách trà nóng, cố ý tránh không nhìn cái gường xếp. Đáng ra hắn không được sơ suất đến vậy. Quay mặt chỗ khác khi Robin mặc đầm bó sát vẫn chưa đủ. Từ xã giao đến gần gũi vẫn còn nhiều con đường khác. Lúc sáng hắn không hề muốn giải thích chuyện vì sao hắn ngủ luôn trong văn phòng, hắn rất sợ những câu hỏi riêng tư. Vậy mà hắn lại hớ hênh, Robin đã gọi hắn là Cormoran, rồi lại nhắc hắn cài nút áo. Đáng ra hắn không được ngủ quên.Strike leo lên cầu thang sắt, ngang qua cánh cửa đóng chặt của Crowdy Graphis. Hắn quyết định ngày hôm đó hắn sẽ tỏ ra hơi lạnh lùng một chút với Robin, để bù lại vụ hở bụng lông lá hồi sáng.Vừa nghĩ xong hắn nghe thấy tiếng cười lảnh lót. Hai giọng nữ đang trò chuyện vọng ra từ văn phòng.Strike đứng im, dỏng tai nghe và bắt đầu hoang mang. Hắn vẫn chưa gọi lại cho Charlotte. Hắn cố nghe thử có phải giọng cô ta không. Hắn chẳng ngạc nhiên gì nếu Charlotte đến thẳng văn phòng, niềm nở với cô nhân viên tạm thời, vừa tìm kiếm đồng minh vừa kể lể mọi chuyện theo ý cô ta. Hai giọng phụ nữ lại cười rộ lên lần nữa, hắn vẫn không nhận ra được là ai.“Ê Stick,” giọng nói vui vẻ cất lên khi hắn mở cánh cửa gương.Lucy em gái hắn đang ngồi trên chiếc sofa cũ kỹ, tay cầm tách cà phê, dưới chân chất đống những túi mua hàng từ Marks and Spencer và John Lewis.Strike chưa kịp thở dài nhẹ nhõm vì người khách không phải là Charlotte, thì lại bắt đầu lo lắng không hiểu Lucy và Robin vừa nói những chuyện gì và hai người đã biết gì về những chuyện riêng tư của hắn. Hắn choàng tay ôm Lucy, để ý thấy Robin đã đóng cánh cửa phòng riêng của hắn lại.“Robin nói sáng nay anh bận đi do thám,” Lucy luôn có vẻ hào hứng mỗi khi được đi mua sắm một mình, không phải kèm theo Greg và mấy thằng nhóc.“Thám tử thì phải đi do thám chứ.” Strike đáp. “Mới đi shopping hả?”“Đúng rồi, Sherlock.”“Đi uống cà phê không?”“Có sẵn đây rồi nè, Stick,” cô em gái trả lời, giơ tách cà phê lên. “Hôm nay anh không có tinh ý gì cả. Chân đau hả?”“Không.”“Anh có gặp Chakrabati chưa?”“Mới gặp,” Strike nói dối.“Nếu không có gì,” Robin nói, vừa mặc áo khoác. “Tôi đi ra ngoài ăn trưa chút nhé. Tôi vẫn chưa nghỉ trưa.”Vụ cố tỏ thái độ lạnh lùng với Robin mà hắn vừa định bụng mấy phút trước, bây giờ rõ là vừa không cần thiết vừa nhẫn tâm. Cô tế nhị hơn bất kỳ người phụ nữ nào Strike từng gặp.“Được rồi, Robin, cô cứ đi.” Hắn đáp.“Rất vui được biết chị, Lucy,” Robin nói, rồi vẫy tay và biến mất sau cánh cửa gương đóng lại.“Em rất thích cổ,” Lucy nhiệt tình nhận xét, ngay khi tiếng bước chân của Robin nghe đã xa. “Cổ rất hay. Anh nên giữ cổ lại làm cố định luôn.”“Ừ, cổ làm rất tốt.” Strike trả lời. “Hai người cười chuyện gì vậy?”“Ả, chuyện chồng chưa cưới của cổ… nghe rất giống Greg. Robin nói anh đang làm một vụ quan trọng lắm. Không sao. Cổ rất kín đáo. Cổ chỉ nói là một vụ tự tử nhiều nghi vấn. Vậy thì chắc tệ lắm.”Lucy nhìn hắn đầy ẩn ý, Strike cố tình không hiểu.“Không phải vụ đầu tiên. Hồi tại ngũ anh cũng có làm mấy vụ như vậy rồi.”Nhưng hắn đoán là Lucy không thèm nghe gì nữa. Em gái hắn hít một hơi sâu. Hắn biết cô sắp nói chuyện gì.“Stick, anh với Charlotte chia tay rồi hả?”Đằng nào cũng phải nói.“Ừ, chia tay rồi.”“Stick!”“Không có sao hết, Luce à. Anh ổn mà.”Vẻ háo hức lúc nãy của Lucy biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự giận dữ và thất vọng. Strike kiên nhẫn chờ đợi, vừa mệt mỏi vừa đau đớn, trong khi Lucy tuôn nguyên một tràng: nào là cô rảnh quá mà, thể nào Charlotte kiểu gì cũng sẽ diễn lại trò đó; cô ta lôi kéo hắn khỏi Tracey, làm hắn phải dở dang sự nghiệp trong quân đội, cô ta làm hắn khổ sở, thuyết phục hắn vào ở chung rồi bây giờ đá hắn như vậy…“Là anh bỏ đi, Luce à,” hắn đáp. “Còn anh với Tracey đã chấm dứt từ lâu trước khi…” nhưng nói gì cũng vô ích, như thể cố làm dung nham núi lửa đang trào ra phải chảy ngược vào trong: tại sao hắn lại không nhận ra rằng Charlotte sẽ không bao giờ thay đổi, rằng cô ta chỉ quay lại vì bốc đồng nông nổi, vì khi đó hắn bị thương và được tặng huy chương? Con đàn bà phản trắc đó chỉ giả vờ đóng vai thiên thần hộ mệnh rồi lại chán ngay; đúng là loại người nguy hiểm thâm độc, chỉ muốn phá hoại đời người khác, làm cho người ta đau đớn thì mới thấy sung sướng được…“Anh bỏ đi mà, là quyết định của anh…”“Từ đó đến giờ anh ở đâu? Chuyện xảy ra khi nào? Con đĩ đó… không, em xin lỗi, Stick… nhưng em sẽ không giả vờ nữa… nó gây cho anh đủ chuyện qua chừng đó năm… Trời ơi, Stick, tại sao anh không cưới Tracey?”“Luce, làm ơn, đừng nói chuyện đó nữa.”Hắn dẹp mấy túi đồ John Lewis qua một bên, trong túi có mấy cái quần đùi và bít tất con trai. Hắn ngồi xuống bên cạnh Lucy. Hắn biết trông hắn lúc này rất nhếch nhác luộm thuộm. Lucy sắp bật khóc, được ngày đi shopping đang vui thì lại nghe chuyện này.“Chắc anh không muốn nói với em vì anh nghĩ là em sẽ phản ứng như vậy?” Cuối cùng Lucy nghẹn ngào lên tiếng.“Cũng có nghĩ tới.”“Được rồi, em xin lỗi.” Lucy nói, giận dữ. Đôi mắt vẫn ngân ngấn nước. “Nhưng mà cái con đĩ đó… Trời ạ, anh phải nói với em là anh sẽ không bao giờ quay lại với nó nữa. Làm ơn hứa vậy đi.”“Anh sẽ không quay lại với cô ta nữa.”“Giờ anh ở đâu? Chỗ Nick và Ilsa hả?”“Không. Anh thuê một chỗ ở Hammersmith.” (nơi đầu tiên hắn nghĩ đến, giờ đây luôn làm hắn liên tưởng đến người vô gia cư) “Một phòng ngủ.”“Ôi Stick… tới ở nhà em đi!”Hắn nghĩ ngay đến căn phòng dành riêng cho khách sơn tuyền một màu xanh và nụ cười gượng gạo của Greg.“Luce, anh hài lòng với chỗ ở mới. Anh chỉ muốn tập trung làm việc và ở một mình một thời gian.”Mất nữa tiếng sau hắn mới tiễn được Lucy ra khỏi văn phòng. Ban đầu Lucy ân hận vì đã nổi nóng, rối rít xin lỗi, nhưng ngay sau đó lại cố thanh minh, vậy là thêm một bài công kích Charlotte nữa. Cuối cùng khi Lucy cũng chịu đi về, hắn tiễn em gái xuống cầu thang, xách giùm mấy túi đồ và luôn tiện cố tránh không cho Lucy nhìn thấy đám thùng đựng đồ vẫn còn ngoài hành lang, rồi tống tiễn cô em gái vào một chiếc taxi đen ở cuối phố Denmark.Lucy nhìn hắn qua cửa sổ xe, gương mặt tròn trịa lem nhem mascara. Hắn cố nhe răng cười, vẫy tay chào rồi đốt thêm một điếu thuốc nữa, thầm nghĩ những kỹ thuật tra tấn tù nhân ở Guantanamo so với màn cảm thông chia sẻ của Lucy xem ra hãy còn nhẹ chán.