CHƯƠNG 36

     ã biết trước nên Strike không ngẩn người ra như Kieran Kolovas-Jones khi hai người chạm mặt. Kolovas-Jones đứng giữ cánh cửa sau bên trái, đèn trong xe chỉ sáng mờ mờ, nhưng Strike thấy anh chàng thoáng thay đổi nét mặt khi nhận ra ai chuẩn bị lên xe với Ciara.
"Chào", Strike lên tiếng, đi vòng qua xe rồi tự mở cửa, ngồi xuống bên cạnh Ciara.
"Kieran, anh gặp Cormoran rồi đúng không?" Ciara nói, sửa người ngồi lại ngay ngắn. Áo cô ta bị kéo lên tới gần hông, để lộ cặp chân cực dài. Hình như bên dưới cô ta không mặc gì cả. Còn khi cô mặc bộ áo liền quần thì rõ là không có áo ngực.
"Chào Kieran," Strike nói.
Anh lái xe nhìn vào kính chiếu hậu, gật đầu chào lại hắn nhưng không nói năng gì. Tự dưng anh ta tỏ thái độ nghiêm túc, rất chuyên nghiệp mà Strike ngờ rằng rất liên quan tới chuyện có thám tử đang ngồi trong xe.
Chiếc xe lùi xa khỏi lề đường. Ciara bắt đầu lục lọi túi xách; cô ta rút ra một chai dầu thơm rồi xịt túi bụi lên người, xịt thêm một vòng tròn rộng quanh mặt và vai. Sau đó cô ta chặm son bóng lên môi, tay làm miệng nói.
"Gì nữa ta? Tiền. Cormoran, phiền cưng giữ dùm mớ này được không? Em không mang hết chừng đó vô trong đâu." Rồi cô ta dúi vào tay hắn một nắm tờ  hai mươi bảng nhăn nheo. "Cưng thật dễ thương. À điện thoại nữa. Cưng có túi quần không, cho để nhờ cái? Lạy Chúa, túi xách lộn xộn quá. “
Cô ta thả cái túi xuống sàn xe.
"Lúc nãy cô nói là nếu tìm được cha ruột thì coi như ước mơ cả đời của Lula thành sự thật…"
"Lạy Chúa, đúng vậy đó. Cổ nói chuyện đó hoài à. Hồi cái bà già dịch mẹ ruột nói cha cổ là dân châu Phi, Looly rất là háo hức. Guy khăng khăng là bả phịa ra, nhưng ổng ghét mụ đó lắm nên cũng chẳng biết được."
"Ông ta gặp Marlene Higson rồi hả?"
"Không, làm gì có, chỉ là ghét chuyện Looly có bà mẹ vậy thôi. Ổng cũng thấy là Looly rất háo hức, nên chỉ muốn bảo vệ cổ, sợ cổ sẽ bị thất vọng.”
Bảo vệ chu đáo ghê, Strike nghĩ thầm. Chiếc xe rẽ vào một góc tối. Phải chăng Lula là người yếu đuối, cần được che chở đến vậy? Kolovas-Jones ngồi im không hề cựa quậy đầu, mắt anh ta chớp liên tục, nhìn Strike trong kính chiếu hậu.
"Có lúc Looly lần ra được manh mối của ông đó – ông cha ruột đó, nhưng mà cũng chẳng tới đâu. Tắc luôn. Buồn ghê vậy đó. Cổ cứ tưởng là đã tìm được, vậy mà công cốc hết."
"Manh mối gì vậy?"
"Hình như là trường ổng học hồi xưa. Bà mẹ cổ có nhắc tới. Looly tưởng là đã tìm đúng trường rồi, nên đi kiểm tra hồ sơ trong trường, đi với nhỏ bạn hơi ngộ ngộ tên là …”
"Rochelle?" Strike gợi ý. Chiếc Mercedes đã qua phố Oxford.
"Ừ, Rochelle, đúng rồi. Looly gặp nhỏ này hồi đi cai hay gì đó, nghe thảm lắm. Looly tốt không thể tưởng với nhỏ đó. Hay dẫn đi shopping này nọ. Nhưng mà hai người không tìm ra ông đó, hình như là nhầm trường hay gì đó. Em cũng không nhớ nữa.”
"Có phải cô ấy đi tìm người tên là Agyeman không?”
"Em không nhớ cổ có nói tên tuổi gì cả.”
"Hay Owusu?”
Ciara ngước đôi mắt sáng xinh đẹp nhìn Strike, kinh ngạc.
"Đó là họ thật của Guy mà?”
"Tôi biết.”
"Trời đất," Ciara cười khúc khích. "Ông già của Guy làm gì học Đại học. Ổng lái xe buýt mà. Hồi nhỏ chuyên đánh đập Guy vì cái tội suốt ngày vẽ vời áo xống. Vì vậy mà Guy mới đổi tên họ đó.”
Chiếc xe chậm dần lại. Dòng người xếp hàng bốn mà vẫn dài dằng dặc, dọc theo dãy nhà trên phố, ngay trước một lối vào kín đáo như lối vào nhà riêng. Một nhóm người mặc đồ đen đứng túm tụm trước cửa có cột trắng hay bên.
"Bọn săn ảnh," Kolovas-Jones lên tiếng. "Đi ra cẩn thận đó, Ciara.”
Anh ta bước ra khỏi ghế tài xế, đi vòng qua cửa sau bên trái, nhưng đám paparazzi mặc đồ đen đã chạy tới, trông như một thứ điềm gở. Bọn họ vừa đổ tới gần vừa nâng những chiếc camera với ống kính dài lên cao.
Ciara và Strike bước ra khỏi xe, đèn flash chớp liên tục như súng bắn. Strike bất ngờ bị chói mắt, hắn thụp đầu xuống, bàn tay tự động nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Ciara và đẩy cô ta đi trước, thẳng vào cánh cửa hình chữ nhật màu đen - nơi ẩn náu an toàn. Như có phép màu cánh cửa mở ra ngay. Đám người đang xếp hàng la lối om sòm, vừa phản đối chuyện hai người được cho vào dễ dàng vừa hét lên đầy phấn khích. Rồi ánh đèn flash tắt ngúm. Strike và Ciara vào trong, tiếng nhạc phát ra ầm ĩ trên nền tiếng bass lớn dập liên tục.
"Chời, cưng dẫn đường hay quá," Ciara nói. "Thường em phải loay hoay một hồi chỗ mấy tay bảo vệ rồi họ mới đẩy em vô trong.”
Mắt Strike hãy còn choá hoa cà hoa cải. Hắn thả tay cô người mẫu ra. Da cô ta thật trắng, gần như loá lên trong bóng tối. Sau đó hai người bị đẩy vào sâu bên trong vì vừa có thêm một tá khách được cho vào.
"Đi nào," Ciara nói, luồn mấy ngón tay mềm mại, thuôn dài vào bàn tay Strike, rồi kéo hắn theo.
Khi cả hai đi qua đám đông, nhiều người ngoái lại nhìn; Ciara và Strike cao hơn hẳn phần lớn dân đi sàn hôm đó. Strike nhìn thấy trên tường có ốp những hộp gương giống kiểu bể cá dài, bên trong có mấy thứ nhìn như cục sáp đang trôi, làm hắn nhớ đến chiếc đèn đối lưu lava của mẹ. Những dãy ghế dài bọc da màu đen chạy dọc theo các bức tường, vào sâu bên trong gần sàn nhảy có thêm mấy chỗ ngồi được quây lại. Thật khó biết được hộp đêm này rộng chừng nào vì có khá nhiều gương soi được sắp đặt rất khéo. Có lúc Strike bắt gặp hắn trong gương ngay trước mặt, trông hắn giống một tay bảo kê ăn mặt bảnh bao đứng sau thiên thần màu bạc là Ciara. Tiếng nhạc dội ầm ầm lên khắp cơ thể hắn, làm đầu óc và mình mẩy hắn cũng muốn rung theo. Sàn nhảy chật như nêm, không biết làm sao người ta vẫn có thể nhảy nhót uốn éo được.
Cả hai đến trước một cánh cửa bọc da. Tay bảo vệ hói đầu cười với Ciara, để lộ hai cái răng bọc vàng rồi đẩy cánh cửa, mở ra lối vào kín đáo.
Bên trong là một khu vực thưa người, yên tĩnh hơn, rõ là chỉ dành riêng cho những người nổi tiếng và bạn bè của họ. Strike nhận ra một người dẫn chương trình truyền hình mặc váy cực ngắn, một diễn viên phim bộ, một nghệ sĩ hài được biết đến chủ yếu vì scandal giường chiếu. Và ở góc xa là Evan Duffield.
Anh ta quàng khăn có in hình đầu lâu, mặc quần jeans đen bó sát, ngồi ngay giữa hai dãy ghế da màu đen vuông góc với nhau, cánh tay duỗi dài trên thành ghế. Phần lớn đám người đang chen chúc ngồi cùng anh ta là phụ nữ. Mái tóc sẫm chấm ngang vai của Evan vừa mới được nhuộm vàng. Trông mặt anh ta xanh xao, xương xẩu, quanh đôi mắt xanh biếc có quầng thâm tím sẫm.
Nhóm của Duffield toả ra một sức hút kỳ lạ trong căn phòng. Strike nhận thấy những người trong phòng thỉnh thoảng lại liếc về phía họ. Khu vực chung quanh hai dãy ghế của Duffield trống trơn, dường như anh ta được dành cho một quỹ đạo rộng hơn so với những người khách khác. Duffield và đám tuỳ tùng tỏ ra hờ hững, không để ý đến gì cả, nhưng Strike nhận ra thái độ đó hoàn toàn là đóng kịch nhuần nhuyễn. Cả đám vừa tỉnh táo dè chừng như con mồi, vừa kiêu hãnh bất cần như thú săn. Danh vọng là một thứ chuỗi thức ăn bị đảo ngược, những con vật lớn lại luôn bị rình mò và săn đuổi, cứ như bị quả báo vậy.
Duffield đang nói chuyện với một cô gái tóc nâu gợi cảm. Cô ta say sưa nghe Duffield nói, cặp môi mở hé, như hoàn toàn bị anh ta mê hoặc. Khi Ciara va Strike tiến tới gần, Strike để ý thấy Duffield thoáng rời mắt khỏi cô tóc nâu, quét một vòng nhanh như điện khắp phòng, ước lượng sự chú ý và tính toán thiệt hơn.
"Ciara!"Anh ta thét lên, giọng khàn khàn.
Cô tóc nâu tiu nghỉu khi Duffield nhảy phắt dậy. Trông Duffield gầy gò nhưng rắn rỏi, anh ta đi vòng từ sau bàn ra trước, ôm chầm lấy Ciara. Mang đôi giày bánh mì, cô người mẫu cao hơn anh ta dễ cũng đến hai tấc. Cô ta buông tay Strike, ôm lấy Duffield. Trong giây lát, tất cả mọi người trong phòng đều ngoái nhìn, rồi sực nhớ ra mình là ai, họ lập tức trở lại với câu chuyện trước đó và mấy ly cocktail uống dở.
"Evan, đây là Cormoran Strike," Ciara giới thiệu. Cô ta ghé miệng gần tai Duffield, Strike nghe loáng thoáng (đọc miệng thì đúng hơn) cô ta nói, "Ảnh là con của Jonny Rokeby đó!”
"Ngon lành hả, bồ tèo?" Duffield hỏi, chìa tay ra. Strike bắt tay đáp lại.
Như những tên Don Juan khác mà Strike từng gặp, giọng nói và điệu bộ của Duffield hơi mềm mỏng dịu dàng. Có lẽ những tay đó suốt ngày cặp kè hết cô này tới bà kia nên dần dần nhiễm phong cách phụ nữ, hoặc cũng có thể đó chỉ là một cách làm đối phương mất cảnh giác. Duffield phẩy tay, ra hiệu cho đám ngồi chung xích ra để chừa chỗ cho Ciara. Gương mặt cô tóc nâu ỉu xìu. Strike tự đi tìm một chiếc ghế đẩu, kéo lại cạnh bàn rồi hỏi Ciara muốn uống gì.
"Ồ, cho em một ly Boozy-Uzi," cô ta trả lời "lấy tiền của em mua nha cưng.”
Ly cocktail của Ciara nồng mùi tượu Pernod. Strike mua nước lọc rồi trở lại bàn. Ciara và Duffield ngồi sát nhau, gần như chạm mũi, đang say sưa nói chuyện, nhưng khi Strike đặt đồ uống xuống, Duffield liền nhìn quanh.
"Anh làm gì hả Cormoran? Nhạc nhẽo gì hả?”
"Không," Strike đáp. "Tôi làm thám tử.”
"Không giỡn à," Duffield đáp, "Lần này tôi giết ai vậy?”
Đám người chung quanh Duffield cười gượng gạo, có vẻ căng thẳng. Nhưng Ciara nói ngay:
"Đừng giỡn mà Evan.”
"Giỡn gì hả Ciara. Nếu tôi đùa thì cô biết ngay mà, vì tức cười thiệt chứ không như thế này.”
Cô tóc nâu bật cười.
"Tôi đã nói là tôi không đùa giỡn gì mà." Duffield nạt nộ.
Trông cô tóc nâu như vừa bị tát vào mặt. Đám người chung quanh như đang vô tình lảng dần ra, mặc dù vẫn chen chúc trên băng ghế chật chội. Họ bắt đầu nói những chuyện khác, tạm thời né tránh Ciara, Strike và Duffield.
"Evan, nói gì kỳ." Ciara nói, nhưng cách cô ta rầy Evan gần với ve vuốt hơn trách móc, Strike để ý cô ta liếc cô tóc nâu một cái, không hề thương hại.
Duffield gõ ngón tay lộp độp trên mép bàn.
"Vậy anh là thể loại thám tử gì hả Cormoran?”
"Thám tử tư."
"Evan cưng ơi, Cormoran là do anh của Looly thuê …”
Nhưng dường như Duffield vừa kịp nhìn thấy gì đó ở ngay quầy bar. Vậy là anh ta đứng ngay dậy, đi khuất mắt vào đám đông.
"Ảnh hay bị tăng động giảm chú ý kiểu mấy đứa con nít ấy mà,"Ciara nói, thanh minh cho Duffield. "Với lại là ảnh vẫn còn điên lắm luôn về vụ Looly. Thiệt mà," cô ta khăng khăng nói, nửa bực bội, nửa tức cười khi Strike nhướng mày về phía cô gái tóc nâu “hàng họ" ngon lành đang rầu rĩ ôm ly mojito đã cạn. "Áo đẹp của cưng dính gì nè," Ciara chồm người tới, phủi vụn bánh pizza trên áo Strike. Mùi nước hoa ngọt ngào, cay nóng. Lớp vải áo cứng màu bạc của Ciara đổ hết về trước, hớ hênh, làm hắn thấy trọn hai bầu ngực nhỏ xinh trắng trẻo và cặp nhũ hoa màu hồng phớt nhòn nhọn.
"Cô dùng nước hoa gì vậy?”
Cô ta chìa ngay cổ tay dưới mũi hắn.
"Hàng mới của Guy," cô đáp. "Tên là Éprise, tiếng Pháp, có nghĩa là đắm đuối, anh biết không?”
"Ờ." Hắn đáp.
Duffield quay lại, cầm theo đồ uống, chen qua đám đông liên tục ngoái nhìn anh ta, như thể anh ta toả ra thứ hào quang nào đó. Hai cẳng chân mặc quần jean bó chặt của Duffield trông như que thông ống nước. Còn đôi mắt thâm quầng lại khiến anh ta trông như tay hề kịch câm gian ác.
"Evan cưng nè," Ciara nói, khi Duffield ngồi xuống trở lại, "Cormoran đang điều tra…”
"Lúc nãy anh ấy đã nghe rồi," Strike cắt ngang. "Không cần nhắc đâu."
Strike có cảm giác câu này anh ta cũng nghe thấy. Duffield uống nhanh, thỉnh thoảng bình luận vài câu với mấy người ngồi cạnh. Ciara nhấp cocktail, rồi hích nhẹ Duffield.
"Phim ảnh sao rồi cưng?”
"Tuyệt. Rất tốt. Vai một tay buôn ma tuý muốn tự tử. Cô thấy đó, có xa lạ gì.”
Tất cả mỉm cười, trừ Duffield. Anh ta lại gõ ngón tay lên bàn, chân rung theo nhịp gõ.
"Chán như gián," anh ta tuyên bố.
Duffield nheo mắt nhìn ra cửa, đám xum xoe dõi theo anh ta, lộ rõ thèm thuồng. Strike đoán là thèm được rủ đi cùng.
Duffield hết nhìn Ciara rồi đến Strike.
"Về nhà tôi không?”
"Hết xảy," Ciara khẽ hét lên, liếc mắt như mèo về phía cô gái tóc nâu, vẻ hả hê. Rồi cô ta uống ực hết ly rượu.
Khi cả ba vừa đi ra khỏi khu VIP, hai cô gái say rượu chạy bổ vào Duffield, một cô kéo áo lên và năn nỉ hắn ký lên ngực cô ta.
"Đừng có dơ vậy cưng," Duffield nói, đẩy cô ta ra. "Cô có xe không Cici?" hắn ngoái lại, vừa hét vừa chen chúc qua đám đông, phớt lờ hết những tiếng la lối và mấy ngón tay chỉ chỏ.
"Có xe, cưng," cô ta hét lại. "Để gọi đã. Cormoran, cưng còn giữ điện thoại của em không?”
Strike tự hỏi không biết đám paparazzi bên ngoài sẽ phản ứng ra sao khi thấy Ciara rời hộp đêm với Duffield. Cô ta nói như hét vào chiếc iPhone. Khi cả ba ra tới cửa Ciara nói, "Đợi đã, tài xế sẽ nhắn tin khi đậu ngay bên ngoài.”
Ciara và Duffield trông hơi hồi hộp, liên tục quan sát chung quanh, dè dặt như vận động viên sắp ra sân đấu. Điện thoại của Ciara rung lên.
"Ok, ảnh tới rồi," cô ta nói.
Strike lùi lại nhường cho hai người đi ra trước, rồi bước thật nhanh về ghế hành khách đằng trước xe. Duffield chạy vòng ra sau xe, chui vào ghế bên cạnh Ciara vừa mới được Kolovas-Jones đỡ vào. Đèn flash chớp liên tục, loá cả mắt. Dòng người đang xếp hàng lại la lối um sùm. Strike đóng sầm cửa xe, khiến hai tay săn ảnh đang dựa vào xe liên tục bấm máy chụp Duffield và Ciara phải nhảy lùi lại.
Kolovas-Jones dường như còn dùng dằng chưa chịu vào xe; Strike có cảm giác bên trong chiếc Mercedes không khác gì một cái ống nghiệm, vừa được che chắn vừa bị phơi bày trong ánh đèn flash chớp liên tục. Bao quanh họ là những ống kính dí sát vào cửa sổ xe, vào cả kính lái; những gương mặt không hề thân thiện trôi trong bóng tối, những bóng đen chạy ngược xuôi ngay trước chiếc xe đang đứng yên. Ngay bên ngoài lớp đèn flash chớp liên tục, đám đông đang xếp hàng đổ dồn về trước, vừa tò mò vừa phấn khích.
"Đạp ga đi, trời ạ!" Strike gầm gừ với Kolovas-Jones đang mải loay hoay lùi xe. Đám săn ảnh đang chắn đường lập tức lùi lại nhưng vẫn tiếp tục bấm máy.
"Bái bai, lũ khốn!" Evan Duffield lên tiếng, khi chiếc xe vừa rời khỏi vỉa hè.
Nhưng đám săn ảnh vẫn bám theo hai bên xe, đèn flash chớp liên tục. Mồ hôi Strike ra đẫm cả người. Tự dưng hắn thấy lại con đường đất vàng lắm bụi, chiếc xe thiết giáp Viking rung lắc dữ dội và tiếng nổ như pháo hoa trên bầu trời Afghanistan. Lúc đó, hắn đã kịp thấy một người chạy vụt qua đường kéo theo một chú bé con ở phía trước. Như một phản xạ tự nhiên, hắn rống lên "Phanh lại!" rồi chồm ra trước và chụp lấy Anstis, người đồng đội vừa được làm cha có hai ngày. Anstis lúc đó đang ngồi ngay sau người lái xe. Rồi sau đó hắn chỉ còn nhớ tiếng Anstis la lên cự lại, một tiếng động lớn, ầm ầm vang vọng như có sắt thép khi hắn bị dội bật vào cửa sau, chiếc Viking nát vụn ra cùng với một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Rồi tất cả chỉ còn là một khoảng mờ mịt, đau đớn và sợ hãi.
Chiếc Mercedes chạy vòng qua góc đường, ra đến một con phố gần như vắng tanh. Strike nhận ra hắn vừa gồng cứng người đến nỗi bắp chân ê ẩm. Trong kính chiếu hậu hắn nhìn thấy hai chiếc xe máy chở người ngồi sau vẫn còn bám theo. Khi xe đi qua những con đường tối, hắn lan man nghĩ đến công nương Diana và đường hầm ở Paris, rồi nghĩ đến chiếc xe cứu thương chở thi thể của Lula Landry đi qua giữa rừng camera giơ lên cao, dí thẳng vào cửa kính tối màu.
Duffield châm một điếu thuốc. Strike thoáng thấy Kolovas-Jones cau mày nhìn Duffield trong kính chiếu hậu, nhưng anh lái xe không lên tiếng phản đối. Vài giây sau, Ciara bắt đầu thì thầm vào tai Duffield. Strike nghe loáng thoáng có tên hắn.
Năm phút sau đó, họ rẽ tiếp một góc đường nữa. Một đám săn ảnh mặc đồ đen hiện ra, đèn flash lại bắt đầu chớp liên tục. Cả đám rầm rập chạy về phía chiếc Mercedes khi nó vừa ló ra. Hai chiếc xe máy dừng ngay bên cạnh đám săn ảnh; Strike thấy bốn người đàn ông đi trên đó nhảy ngay xuống, chạy lại để kịp chụp lúc cửa xe mở ra. Strike thấy sôi cả người, hắn tưởng tượng mình lao khỏi xe, đấm văng mớ camera đắt đỏ xuống lòng đường cùng cả đám săn ảnh. Cứ như thể đọc được suy nghĩ của Strike, Duffield lên tiếng, tay chỉ về phía nắm cửa:
"Tộng cho tụi nó ngủ mẹ nó luôn đi, Cormoran, tướng anh làm được mà.”
Khi cửa xe mở, giữa không khí ban đêm và ánh đèn flash điên cuồng, Strike lù lù bước ra. Hắn đi thật nhanh, cúi đầu, dán mắt vào gót giày của Ciara, tránh nhìn ánh đèn chói loá. Duffield và Ciara chạy lên bậc tam cấp, Strike đi sau, đóng sầm cửa toà nhà lại ngay trước mặt đám săn ảnh.
Trong giây lát, vụ săn đuổi khiến Strike đứng về phe hai người nổi tiếng. Khu sảnh nhỏ xíu, chỉ có ánh đèn mờ mờ lại cho cảm giác an toàn và thân thiện hẳn so với bên ngoài. Đám paparazzi vẫn la hét với nhau bên kia cánh cửa, những tiếng hét cộc lốc giống như tiếng gọi của những người lính đang đi kiểm tra khắp một toà nhà. Duffield đứng loay hoay trước một cánh cửa bên trong toà nhà, cố thử hết chìa này đến chìa khác để mở khoá.
"Tôi mới dọn vào có vài tuần," anh ta giải thích, cuối cùng cũng mở được, rồi dùng vai đẩy cửa thật mạnh. Vừa vào bên trong, anh ta loay hoay cởi chiếc áo khoác bó chật, vứt luôn xuống sàn nhà, ngay cạnh cửa. Anh ta đi trước, dẫn đường cho Strike và Ciara. Khi đi Duffield ngúng nguẩy cặp hông gầy gò, điệu đàng chỉ thua Guy Somé một chút. Cả ba đi qua một hành lang ngắn vào phòng khách. Duffield bật đèn lên.
Nội thất căn phòng đơn giản, phong cách lịch lãm hai màu đen xám đã bị chìm lấp dưới mớ đồ đạc lộn xộn cùng với mùi thuốc lá, cần sa và rượu bia nồng nặc. Ký ức tuổi thơ của Strike bỗng quay về thật sống động.
"Đi tè cái," Duffield thông báo rồi ngoái lại nói to, bật ngón tay cái chỉ hướng, "Đồ uống trong bếp đó Cici.”
Cô ta mỉm cười nhìn Strike rồi bước qua cửa mà Duffield vừa chỉ.
Strike nhìn quanh căn phòng. Hắn liên tưởng đến chỗ ở của một cặp vợ chồng có gu không chê vào đâu được. Hai ông bà bận đi xa, phải giao lại nhà cửa cho ông con tuổi thiếu niên. Tất cả mọi bề mặt trong phòng đều bị phủ đầy rác rưởi, phần lớn là mấy mẩu giấy viết lăng nhăng. Ba cây đàn guitar dựa vào tường. Một chiếc bàn nước mặt kính đựng đủ thứ lỉnh kỉnh, chung quanh là mấy cái ghế đen trắng, quay mặt về phía một chiếc TV plasma to đùng. Mớ rác rưởi đổ tràn từ bàn nước xuống tấm thảm bằng lông màu đen bên dưới. Khung cửa sổ khá cao, qua lớp màn xám mỏng tang, Strike nhận ra bóng dáng đám săn ảnh vẫn còn lảng vảng dưới ngọn đèn đường.
Duffield trở lại, tay còn kéo nốt khoá quần. Trong phòng chỉ còn mỗi anh ta và Strike. Anh ta bật cười, hơi căng thẳng.
"Cứ tự nhiên đi ông anh. Ê, mà tôi có quen ông già anh đó.”
"Vậy hả?" Strike đáp, ngồi xuống một chiếc ghế bành vuông vức bọc da ngựa mềm mại.
"Ừ, có gặp vài lần," Duffield đáp. "Ông già ngầu thiệt.”
Anh ta cầm lấy một cây đàn, buồn tay gảy tí tách một chút nhưng rồi đổi ý, lại đặt nó xuống dựa vào tường.
Ciara quay lại, mang theo một chai rượu và ba cái ly.
"Cưng không thuê được người dọn dẹp hả?" Cô ta hỏi Duffield, vẻ trách móc.
"Họ bỏ chạy hết," Duffield đáp. Anh ta đứng sau cái ghế, rồi uốn éo vòng qua thả phịch người xuống, chân vắt vẻo trên thành ghế. "Cóc làm nổi.”
Strike đẩy đám lỉnh kỉnh trên mặt bàn qua một bên để Ciara đặt chai rượu và mấy cái ly xuống.
"Tưởng cưng dọn vô ở chung với Mo Innes chứ," Cô ta nói, rót rượu ra ly.
"Ừ, nhưng vụ đó bể," Duffield đáp, lục lọi khắp mớ hầm bà lằng trên bàn tìm thuốc lá. "Lão Freddie thuê giùm chỗ này ở tạm một tháng trong thời gian quay ở Pinewood. Lão muốn tôi tránh xa mấy cái ổ cũ.”
Ngón tay cáu ghét của Duffield lần mò khắp bàn, lần lượt quét qua một chuỗi tràng hạt, vô số bao thuốc lá rỗng với miếng bìa bên trong bị xé ra, ba cái hộp quẹt trong đó có một cái Zippo có khắc hình, giấy quấn thuốc Rizla, các loại dây điện rối tung, một bộ bài, một chiếc khăn mùi soa gớm ghiếc, mấy mẩu giấy nháp bị vò lại, một cuốn tạp chí âm nhạc có bìa in hình Duffield mặc đồ đen trắng mặt mày rầu rĩ, các thể loại thư từ đã mở và chưa mở, một đôi găng tay da màu đen nhăn nhúm, tiền lẻ, và một chiếc khuy măng-sét màu bạc có hình khẩu súng bé tí đặt trên một chiếc gạt tàn bằng sứ sạch nguyên, ngay cạnh đống rác rưởi. Cuối cùng Duffield cũng bới ra được một bao thuốc Gitanes từ dưới ghế sofa. Anh ta châm thuốc, phả ra một đường khói dài lên trần nhà, rồi quay sang Ciara đang ngồi trên sofa đối diện với hai người đàn ông, nhỏ nhẻ uống rượu. Duffield nói:
"Tụi nó lại đồn hai đứa mình phang nhau nữa cho coi, Ci à," anh ta nói, chỉ ra cửa sổ, lảng vảng bóng mấy tay săn ảnh đang chầu chực.
"Vậy tụi nó sẽ nói Cormoran tới đây làm gì?" Ciara hỏi, liếc ngang nhìn Strike. "Chơi ba người cùng lúc hả?”
"Làm bảo kê," Duffield đáp, nheo mắt nhìn Strike. "Trông anh ta giống dân đấm bốc. Hay võ sĩ đấu trong lồng sắt. Anh không uống iếc gì hả Cormoran?”
"Không, cảm ơn," Strike đáp.
"Sao vậy, do đang cai nghiện hay đang làm việc?”
"Đang làm việc.”
Duffield nhướng mày, cười khẩy. Anh ta có vẻ hồi hộp, cứ thỉnh thoảng lại liếc về phía Strike, ngón tay gõ liên hồi lên mặt bàn. Ciara lên tiếng, hỏi anh ta có đi thăm phu nhân Bristow lần nào nữa không, trông anh ta nhẹ nhõm hẳn khi được gợi chuyện.
"Thôi dẹp đi. Một lần đủ rồi. Phát kinh được. Mụ già tội nghiệp. Nằm hấp hối rồi mà.”
"Dù sao cưng cũng có đi thăm, thiệt là quá sức tử tế rồi, Evan à.”
Strike biết cô ta đang đỡ cho Duffield.
"Anh có quen với mẹ của Lula không?" Hắn hỏi Duffield.
"Không. Chỉ có gặp một lần trước khi Lu chết. Bả không chịu tôi. Không ai trong cái nhà đó chịu tôi hết. Không biết nữa," anh ta loay hoay, "tôi thì chỉ muốn nói chuyện với một ai đó thực sự quan tâm tới Lula, tới chuyện cô ấy chết rồi.”
"Xin lỗi nha Evan!" Ciara chu miệng. "Đây cũng quan tâm tới Looly vậy!”
"Ừ, nhưng…”
Với một động tác mềm mại, nữ tính một cách kỳ quặc, Duffield cuộn người trong ghế như tư thế bào thai rồi rít thuốc thật mạnh. Trên chiếc bàn ngay sau đầu Duffield, dưới ánh đèn chiếu thẳng là một bức ảnh lớn, kiểu dàn dựng, chụp anh ta với Lula Landry, rõ là lấy từ một buổi chụp thời trang. Trong ảnh, hai người đang giả vờ vật nhau trên phông nền cây cối giả tạo; Lula mặc đầm đỏ chấm đất còn Duffield mặc complet ôm sát màu đen, chiếc mũ chó sói được đẩy lên trán.
"Không biết bà già tôi nghĩ gì nếu tôi ngoẻo? Ông bà già tôi còn ra toà xin lệnh cấm tiệt tôi tới gần." Duffield kể với Strike. "Thực ra ông già là chính. Vì hai năm trước tôi chôm TV của ông bà. Cô biết không?" anh ta nói thêm, ngoẹo cổ nhìn Ciara, "Tôi nhịn được năm tuần, hai ngày rồi.”
"Cưng giỏi quá! Tuyệt vời!”
"Ừ," Anh ta xoay người ngồi thẳng lại. "Anh không hỏi tôi gì hả?" Duffiled quay sang Strike. "Tưởng anh đang điều tra vụ án mạng của Lu?”
Giọng điệu màu mè của anh ta không hợp với mấy ngón tay vẫn còn run. Đầu gối Duffield bắt đầu nhịp lia lịa, y hệt John Bristow.
"Anh có nghĩ đó là vụ án mạng không?" Strike hỏi.
"Không." Duffield rít hơi thuốc dài. "Mà cũng có thể. Tôi không biết. Dù sao thì án mạng nghe hợp lý hơn tự tử chớ. Vì cô ta sẽ không đi mà không thèm nhắn nhủ gì với tôi. Tôi cứ chờ người ta tìm ra thư tuyệt mệnh, có vậy tôi mới tin Lu đã chết. Chẳng thấy thật chút nào cả. Tôi còn không nhớ nổi hôm đám tang nữa. Đầu óc rối tung lên. Hôm đó, tôi tộng tùm lum thứ, không bước đi nổi. Nhiều khi tôi nghĩ nếu mà chỉ nhớ lại được hôm đó thôi, có khi tôi sẽ lại chấp nhận được sự thật.”
Anh ta ngậm điếu thuốc giữa môi rồi lại bắt đầu gõ ngón tay lên cạnh bàn. Sau một lúc, vẻ như khó chịu vì Strike chỉ im lặng quan sát, anh ta hạch hỏi:
"Hỏi gì đi chứ. Mà ai thuê anh vậy?”
"John, anh trai của Lula.”
Duffield dừng tay không gõ nữa.
"Thằng cha mắc dịch hà tiện khó ưa đó hả?”
"Hà tiện?”
"Lão suốt ngày chăm chăm vào tiền bạc của cô ta, cứ như việc của lão vậy. Mấy người giàu luôn nghĩ là người khác chỉ muốn bòn họ, anh có thấy vậy không? Cái nhà khốn nạn đó nghĩ tôi là thằng đào mỏ, rồi," anh ta đưa ngón tay lên thái dương, làm động tác quay đều đều, "mưa dầm thấm đất, gây nghi ngờ, anh hiểu không?”
Anh ta chụp lấy cái Zippo trên bàn, bắt đầu búng tanh tách, cố bật lửa. Strike nhìn mấy tia lửa xanh liên tục chớp lên rồi tắt ngúm. Duffield nói tiếp.
"Tôi đoán chắc lão nghĩ cô ấy nên lấy một thằng kế toán giàu có khốn nạn nào đó, giống lão vậy.”
"Ông ấy là luật sư.”
"Là gì cũng được. Khác quái gì, quanh đi quẩn lại cũng là chuyện đám nhà giàu cố kiếm thêm tiền, càng nhiều càng tốt, không phải vậy sao? Lão đã có gia tài ông già để lại, mắc mớ gì mà cứ đi nhúng mũi vào chuyện tiêu pha của con em?”
"Ông ấy phản đối Lula mua gì vậy?”
"Mấy thứ vớ vẩn cho tôi. Cả nhà đó y chang nhau: nếu mà Lu ném tiền cho họ thì không sao. Lu cũng biết đám người khốn kiếp đó chỉ biết có tiền, nhưng, như tôi nói đó, mưa dầm thấm lâu mà. Họ cứ nói xấu tôi mãi, làm cô ta cũng bắt đầu nghĩ ngợi.”
Anh ta vứt cái Zippo hết ga lên bàn, bó gối trước ngực rồi nhìn Strike bằng đôi mắt xanh biết lơ láo.
"Vậy lão thân chủ của anh vẫn nghĩ là tôi giết Lu hả?”
"Tôi không thấy vậy." Strike đáp.
"Chắc vừa đổi ý chớ gì, vì tôi biết chính lão đi lu loa rằng tôi là thủ phạm, trước khi có kết luận tự tử. Nhưng mà, tôi có chứng cứ ngoại phạm rành rành, nên kệ mẹ lão. Kệ mẹ. Hết thảy. Tụi nó.”
Duffield có vẻ bồn chồn bất an, anh ta đứng dậy, đổ thêm rượu vào ly còn gần đầy nguyên, rồi châm thêm một điếu thuốc.
"Anh có thể kể về hôm Lula chết được không?" Strike hỏi.
"Ý anh là đêm đó hả?”
"Ngày trước đó cũng khá quan trọng. Có mấy thứ tôi muốn làm rõ.”
"Vậy hả? Hỏi đi.”
Duffield ngồi phịch xuống ghế, trở lại tư thế bó gối trước ngực.
"Lula liên tục gọi điện cho anh từ trưa cho tới sáu giờ tối, nhưng anh không bốc máy.”
"Đúng vậy," Duffield đáp. Anh ta bắt đầu rị mọ một cái lỗ quần jeans rách ở đầu gối, loay hoay như trẻ con. "Thì tôi bận. Lúc đó tôi đang làm việc. Đang viết bài hát. Không muốn dừng lại. Mất hứng sao.”
"Vậy lúc đó anh không biết Lula gọi?”
"Có biết. Tôi có thấy số hiện lên." Anh ta miết ngón tay lên mũi, duỗi chân gác lên bàn, khuỳnh tay lại rồi nói. "Tôi muốn dạy cho Lu một bài học, để cô ta hoang mang không biết tôi đang làm gì.”
"Tại sao anh nghĩ cô ta cần một bài học?”
"Cái tay rap riếc chết tiệt đó. Tôi muốn cô ta dọn vào ở chung với tôi khi tay đó tới London. 'Đừng có ngớ ngẩn vậy, anh không tin em sao?' Duffield ngoa ngoắt giả giọng nói và điệu bộ Lula. Tôi nói với cô ấy, 'Chính cô mới đừng có ngớ ngẩn thì có. Vậy thì chứng tỏ là tôi không có gì để lo đi, dọn vô ở chung với tôi đi.' Nhưng cô ấy không dọn đi đâu cả. Vậy nên tôi nghĩ, muốn chơi thì chơi luôn cưng. Để xem cô ta chịu được không. Tôi rủ Ellie Carreira về nhà, cùng viết nhạc rồi sau đó kéo Ellie đi Uzi. Lu cóc nói năng gì được. Công việc mà. Chỉ là viết nhạc chung thôi. Chỉ là bạn bè, như cô ta và cái tay nhạc sĩ rap dân anh chị đó.”
"Tôi không nghĩ Lula đã gặp Deeby Macc.”
"Chưa gặp, nhưng ông ta đã tuyên bố rùm beng rồi, không phải vậy sao? Anh nghe bài hát ông ta viết chưa? Cô ta nghe bài đó sướng mê tơi.”
"Con kia có là gì…" Ciara sốt sắng trích dẫn, nhưng lập tức im bặt khi bắt gặp cái lườm nguýt ghê gớm của Duffield.
"Cô ấy có để lại tin nhắn gì cho anh không?”
"Có vài tin. ‘Evan làm ơn gọi ngay cho em. Việc gấp lắm. Không nói trên điện thoại được.’ Lúc nào cũng gấp với chả khẩn, nhưng tôi thừa biết là chỉ muốn xem tôi đang làm gì. Cô ta biết là tôi đang bực lắm, chắc sợ tôi gọi cho Ellie. Cô ta rất ghét Ellie, vì biết tụi tôi từng ngủ với nhau."
"Cô ấy nói là việc gấp, và không muốn nói trên điện thoại kia mà?”
"Đúng vậy, nhưng cô ta nói vậy chỉ để tôi gọi lại. Một trong mấy trò của Lu. Cô nàng ghen nổ đĩa. Với cả lúc nào cũng ưa ép người ta.”
"Anh có thể nghĩ ra lý do vì sao ngay trong hôm đó, Lula cũng liên tục gọi điện cho ông cậu không?”
"Ông cậu nào kia?”
"Tony Landry, cũng là luật sư.”
"Ông đó hà? Lu không gọi ông ta đâu, cô ta ghét ổng còn hơn ghét ông anh nữa.”
"Cô ấy có gọi, liên tục, cùng thời gian gọi cho anh. Cũng để lại tin nhắn tương tự như vậy.”
Duffield đưa mấy ngón tay cáu ghét lên gãi cằm chưa cạo, nhìn Strike trừng trừng.
"Tôi không biết gì cả. Chắc chuyện bà già. Phu nhân B già sắp đi viện hay gì đó.”
"Anh không nghĩ là sáng hôm đó đã có chuyện gì có thể liên quan tới cả anh và ông cậu của Lula?”
"Làm quái gì có chuyện cùng liên quan tới cả tôi và ông cậu chết tiệt đó," Duffield. "Tôi có gặp ổng. Ổng chỉ quan tâm tới giá cổ phiếu thôi chớ có gì khác.”
"Có lẽ là chuyện liên quan tới Lula, chuyện gì đó riêng tư chẳng hạn?”
""Nếu vậy thì cô ta đã không gọi cho cái lão già dịch kia. Hai người không ưa gì nhau cả.”
"Tại sao anh nói vậy?”
"Ông cậu đó với Lula như ông già tôi với tôi vậy. Cả hai lão đều coi tụi tôi như rác thối.”
"Cô ấy có bao giờ nói chuyện đó với anh không?”
"Có chứ. Ông ta nghĩ là bệnh tâm thần của Lu chỉ là mấy trò gây sự chú ý, rồi nào là cô ta phá phách hư hỏng. Làm bộ làm tịch. Gánh nặng cho bà già. Tới khi cô ta kiếm ra tiền thì ông ta lại xun xoe o bế, nhưng Lu không quên được chuyện cũ.”
"Khi gặp anh ở Uzi, Lula không giải thích tại sao trước đó gọi diện anh à?”
"Không," Duffield đáp. Anh ta châm một điếu thuốc nữa. "Mới vào tới nơi cô ta đã điên lên rồi, vì Ellie cũng có mặt. Không ưa chút nào cả. Chưa gì đã nổi khùng, đúng không?”
Lần đầu tiên anh ta nhìn về phía Ciara, tìm sự hưởng ứng. Ciara gật đầu buồn bã.
"Cô ta hầu như chẳng nói gì với tôi," Duffield đáp. "Chủ yếu là nói chuyện với cô thôi, đúng không?”
"Đúng vậy," Ciara đáp. "Looly cũng không kể với em là có chuyện làm cổ buồn hay gì cả.”
"Có người nói với tôi là điện thoại của Lula bị nghe lén…" Strike bắt đầu dò hỏi. Duffield nói ngay, lấp lời hắn.
"Đúng vậy, tụi nó nghe tin nhắn của hai đứa tôi cả mấy tuần. Tụi nó biết hết tụi tôi gặp nhau ở đâu, cái quái gì cũng biết. Đám khốn khiếp. Tụi tôi đổi số điện thoại, rồi sau đó để lại tin nhắn gì cũng rất cẩn thận.”
"Vậy nên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi Lula nói không thể nói chuyện trên điện thoại, nếu đúng là cô ấy có chuyện quan trọng hay buồn bực cần nói với anh?”
"Đúng vậy, nhưng nếu có chuyện gì quan trọng thực sự thì cô ta đã nói với tôi ngay tại hộp đêm.”
"Nhưng cô ấy chẳng nói gì cả?”
"Không, tôi nói rồi đó, cả đêm đó cô ta không nói năng gì cả." Cơ hàm Duffield giật giật trên gương mặt góc cạnh. "Cô ta cứ nhìn đồng hồ mãi. Tôi biết cô ta đang làm gì: rõ là cố chọc tức tôi. Cố tỏ ra là cô ta không thể chờ đến giờ về nhà để gặp tay Deeby Macc chứ gì. Cô ta đợi Ellie đi vào nhà vệ sinh; rồi đứng dậy tới nói với tôi là cô ta đi về, rồi nói muốn trả lại cái vòng hôm lễ cam kết. Cô ta vứt cái vòng xuống bàn, ngay trước mặt tôi, mặc cho thiên hạ trố mắt nhìn. Vậy là tôi nhặt lên rồi nói ‘Có ai muốn lấy không, đằng nào cũng vứt mà?’ rồi cô ta biến.”
Nghe anh ta nói, Strike có cảm giác như Lula chưa hề chết cách đây ba tháng. Như thể mọi thứ vừa mới diễn ra hôm qua và vẫn còn có cơ hội hàn gắn.
"Sau đó anh cố giữ cô ấy ở lại mà, đúng không?" Strike hỏi.
Duffield nheo mắt.
"Cố giữ?”
"Theo lời nhân chứng lúc đó anh chụp lấy cánh tay của Lula.”
"Có vậy hả? Tôi không nhớ.”
"Nhưng cô ấy vùng ra được. Anh không đuổi theo ngay, đúng vậy không?”
"Tôi đợi mười phút, vì tôi không muốn làm cô ta hả hê trước mặt đám người đó. Sau đó tôi đi về, nói lái xe chở thẳng đến Kentigern Gardens.”
"Có đội mũ chó sói," Strike nói.
"Đúng vậy, để tránh đám ruồi nhặng," anh ta gật đầu về phía cửa sổ, "tụi nó chuyên bán chác mấy tấm hình chụp tôi say xỉn hay đang giận dữ. Bọn săn ảnh rất ghét những người che mặt. Vì làm vậy tụi nó không ăn bám kiếm tiền được. Có đứa còn cố kéo mặt nạ của tôi ra, nhưng tôi giữ lại được. Tôi chui vào xe, đội mũ chó sói, chĩa ngón giữa vào mặt tụi nó cho tụi nó chụp vài pô. Đi tới góc phố ở Kentigern Gardens thì lại thấy tụi nó ở khắp nơi. Nên tôi biết là cô ta đã về tới nhà.”
"Anh có biết mật mã khoá cửa không?”
"Một chín sáu sáu, biết chứ. Nhưng tôi cũng biết là cô ta đã dặn ông bảo vệ không cho tôi lên nhà. Tôi không muốn đi vào ngay trước mũi tụi nó, để rồi bị đuổi ra chỉ sau năm phút. Tôi cố gọi điện cho cô ta từ trong xe, nhưng cô ta không cầm máy. Tôi nghĩ chắc cô ta xuống tầng dưới đón thằng cha Deeby Macc rồi. Vậy là tôi đi kiếm vài tép.”
Anh ta dụi đầu thuốc xuống một lá bài lẻ cạnh bàn, rồi loay hoay tìm thuốc lá tiếp. Strike mời anh ta một điếu, để câu chuyện được tiếp tục.
"Ồ, ngon lành. Cám ơn nhé. Vậy là tôi nói tài xế thả xuống, rồi tôi đi thăm người bạn, thằng này cũng đã khai đầy đủ với cảnh sát, xét về khía cạnh đó - nếu anh muốn nói như giọng điệu ông cậu Tony vậy. Rồi tôi đi lang thang một lúc, có đoạn phim trong trạm đổ xăng làm chứng, rồi khoảng… tôi cũng không rõ nữa, khoảng ba giờ? Hay bốn giờ?”
"Bốn giờ rưỡi," Ciara lên tiếng.
"Đúng vậy, bốn giờ rưỡi tôi ghé lại chỗ Ciara để ngủ.”
Duffield rít thuốc, ngắm nghía đầu thuốc cháy lên, rồi thở ra và tươi tỉnh nói:
"Vậy tôi không dính gì hết, đúng không?”
Strike không ưa gì vẻ thoả mãn trên gương mặt anh ta.
"Vậy anh biết Lula chết lúc nào?”
Duffield lại co chân lên ngực.
"Ciara đánh thức tôi dậy để báo. Tôi không thể… tôi… thật khốn nạn. Mẹ kiếp.”
Anh ta choàng hai cánh tay lên đầu rồi nhìn lên trần nhà.
"Tôi đếch… đếch tin nổi. Đếch tin nổi.”
Strike tiếp tục quan sát. Như thể Duffield vừa nhận ra rằng cô gái mà anh ta vừa xấc xược nói đến, người mà anh ta vừa yêu thương, vừa cố tình khiêu khích, nhạo báng, sẽ không bao giờ quay trở lại. Thân xác cô ta đã tan nát trên mặt đường phủ tuyết, không còn cách gì cứu vãn Lula lẫn mối quan hệ của hai người. Trong giây lát, Duffield nhìn trân trối lên trần nhà sơn trắng, gương mặt anh ta trông méo mó, như đang cố cười ngoác ra mà thực chất là nhăn mặt đau đớn, cố ghìm lại những giọt nước mắt. Hai cánh tay buộc ra, anh ta cúi mặt xuống, trán tì lên đầu gối.
"Ôi, cưng ơi," Ciara lên tiếng, đặt ly rượu đánh cộc xuống bàn rồi đặt tay trên đầu gối xương xẩu của Duffield.
"Vụ này làm tôi điên thật," Duffield nói, giọng vọng ra từ hai cánh tay, khàn khàn. "Điên hết rồi. Tôi muốn cưới cô ta. Tôi yêu cô ta, tôi yêu cô ta thật. Khốn nạn, tôi không muốn nói chuyện này nữa.”
Anh ta ngồi bật dậy và rời khỏi phòng, sụt sùi thành tiếng rồi quẹt mũi vào tay áo.
"Nói rồi mà." Ciara thì thầm với Strike. "Ảnh đau khổ lắm.”
"Vậy hả, tôi không biết được. Có vẻ như anh ta ăn năn hối cải. Hơn một tháng không đụng tới heroin.”
"Biết mà, em không muốn ảnh bỏ cuộc giữa chừng.”
"Hỏi kiểu này nhẹ nhàng hơn nhiều so với bên cảnh sát. Vậy là lịch sự lắm rồi.”
"Nhưng mặt cưng trông khiếp quá. Thiệt tình, nhìn rất là nghiêm, như thể cưng không tin lời ảnh chút nào hết.”
"Cô nghĩ anh ta có quay lại không?”
"Có chứ, đương nhiên rồi. Cưng làm ơn nhẹ nhàng hơn chút…”
Cô ta nhanh chóng ngồi xuống ghế khi Duffield trở lại. Trông mặt anh ta dữ dằn, điệu bộ bớt ẻo lả một chút. Anh ta thả người xuống chiếc ghế khi nãy vừa ngồi, rồi nói với Strike:
"Thuốc hết rồi. Cho điếu nữa được không?”
Strike ngập ngừng, hắn chỉ còn ba điếu. Hắn đưa anh ta một điếu, châm giúp rồi nói:
"Nói tiếp được không?”
"Về Lula hả? Anh cứ nói, nếu anh muốn. Tôi không biết còn nói thêm được chuyện gì nữa, tôi chẳng còn gì khác để nói.”
"Tại sao hai người chia tay? Lần đầu tiên đó, còn lần ở Uzi thì tôi hiểu rồi.”
Hắn thoáng thấy Ciara đưa tay ra dấu bực tức, hình như câu hỏi vừa rồi không thể coi là "nhẹ nhàng hơn.”
"Chuyện đó thì liên quan quái gì?”
"Đều có liên quan hết," Strike nói. "Để hình dung được lúc đó cuộc sống của Lula ra sao. Có thể giải thích vì sao cô ấy tự tử.”
"Tôi tưởng anh đang đi tìm thủ phạm giết người?”
"Tôi đi tìm sự thật. Vậy tại sao hai người chia tay, lần đầu tiên?”
"Khốn kiếp, mắc mớ quái gì?" Duffield bùng nổ. Như Strike đã dự đoán, tính khí Duffield bạo lực, dễ nổi nóng. "Gì nữa hả, anh đang cố chứng tỏ tôi làm cô ta phải nhảy lầu hả? Chuyện đó thì liên quan gì, anh bị đần hả? Tụi tôi chia tay lần đầu tiên từ cả hai tháng trước khi cô ta chết. Mẹ kiếp, cỡ này thì tôi làm thám tử cũng được, cứ đi hỏi mấy câu vớ vẩn là xong. Chắc kiếm được lắm hả, nếu vớ được mấy tay thân chủ giàu sụ điên khùng?”
"Thôi mà Evan," Ciara lên tiếng, lo sợ. "Anh nói anh muốn giúp…”
"Thì tôi muốn giúp, nhưng như thế này thì công bằng chỗ nào?”
"Không sao cả, nếu anh không muốn trả lời," Strike đáp. "Anh không phải trả lời gì cả.”
"Tôi cóc có gì phải giấu, chỉ vì nó riêng tư thôi, được chưa? Tụi tôi chia tay," anh ta hét lên, "vì ma tuý, vì gia đình và bạn bè của cô ta suốt ngày nói xấu tôi, và vì báo chí làm cô ta không tin được ai cả, được chưa? Vì tất cả mọi thứ áp lực.”
Duffield co rúm hai bàn tay thành cặp móng vuốt run rẩy, rồi ép mạnh vào tai.
"Áp lực, đủ thứ áp lực khốn kiếp, vì vậy mà tụi tôi chia tay.”
"Lúc đó anh dùng ma tuý nhiều lắm hả?”
"Đúng vậy.”
"Lula bực chuyện đó?”
"Thực ra do mọi người chung quanh cứ lải nhải vậy mãi, anh hiểu không?”
"Ai kia?”
"Thì gia đình cô ta, rồi tay Guy Somé. Thằng khốn ẽo ợt đó.”
"Khi anh nói là báo chí làm cô ấy không tin được ai cả, ý anh là sao?”
"Hử, còn chưa rõ sao? Ông già anh không kể gì sao?”
"Tôi đếch biết gì về bố tôi cả." Strike lạnh lùng nói.
"Tụi nó nghe trộm điện thoại của cô ta, anh hiểu chưa, làm cô ta hoang mang. Bộ anh không có trí tưởng tượng hả? Cô ta bắt đầu nghi ngờ lung tung hết người này đến người kia đã bán cô ta cho báo. Rồi cố nhớ xem đã nói gì, không nói gì trên điện thoại, rồi ai có thể xì ra, kiểu vậy. Cô ta điên cả đầu.”
"Cô ấy có nói là anh đi bán cô ấy cho báo không?”
"Không," Duffield hét lên, rồi, tiếp tục giận dữ, "Mà có, thỉnh thoảng. Làm sao họ biết tụi mình sẽ tới đây, làm sao họ biết em nói với anh… lu loa nhức óc. Tôi có nói với cô ta, nổi tiếng thì phải chịu vậy, không phải sao. Nhưng cô ta thì cái gì cũng muốn.”
"Nhưng anh không hề bán chuyện của Lula cho báo?”
Strike nghe tiếng Ciara hít một hơi, sợ hãi.
"Không tôi đếch bán buôn gì cả," Duffield nói, nhỏ giọng, nhìn Strike không chớp mắt. "Đếch bán gì hết. Được chưa?”
"Hai người chia tay bao lâu?”
"Khoảng hai tháng.”
"Nhưng rồi quay lại, chỉ khoảng một tuần trước khi cô ấy chết?”
"Đúng vậy. Ở tiệc của Mo Innes.”
"Và bốn mươi tám tiếng đồng hồ sau thì làm lễ cam kết? Ở nhà của Cadbury ở Cotswolds?”
"Đúng.”
"Có ai biết trước vụ đó không?”
"Chỉ là ngẫu hứng thôi. Tôi mua cặp vòng, rồi tụi tôi làm luôn. Tuyệt lắm, phải nói.”
"Đúng vậy," Ciara buồn bã hưởng ứng.
"Vậy nên nếu báo chí biết được chuyện đó ngay thì hẳn một người khách có mặt ở đó đã để lộ?”
"Chắc vậy.”
"Bởi vì điện thoại của anh không còn bị nghe lén nữa mà, đúng không? Anh đã đổi điện thoại rồi.”
"Tôi làm sao biết có bị nghe lén hay không. Anh đi mà hỏi đám lợn háo tin đó.”
"Cô ấy có nói gì với anh về chuyện đi tìm cha không?”
"Ông đó chết rồi… à, ý anh là cha ruột hả? Có, cô ta rất muốn tìm, nhưng không được mà, phải vậy không? Mẹ cô ta còn không biết ông ta là ai.”
"Cô ấy không hề kể với anh là có tìm ra manh mối gì sao?”
"Cô ta rất cố tìm, nhưng không tới đâu hết, rồi cô ta quyết định sẽ học một khoá nghiên cứu về châu Phi. Cứ như thể cả châu Phi là cha của cô ta vậy. Lại tay Somé khốn nạn đi khuấy nước chọc bùn, như thường lệ.”
"Là sao?”
"Với Somé, bất cứ chuyện gì làm cô ta tránh xa tôi đều tốt cả. Bất cứ chuyện gì kéo hai đứa tôi lại gần nhau. Ông ta rất ích kỷ mỗi khi đụng tới Lula. Ông ta đắm đuối Lula. Tôi biết ông ta là dân bóng," Duffield vội nói thêm khi thấy Ciara sắp lên tiếng phản đối, "nhưng tôi biết khối tay bóng vẫn ưa giành gái như thường. Thứ gì ông ta cũng chơi được, miễn là đàn ông, nhưng ông ta vẫn muốn có Lula kè kè một bên. Chỉ cần cô ta không tới gặp thì nổi đoá lên, không muốn cô ta làm việc cho ai khác.
"Ông ta ghét cay ghét đắng tôi. Cứ hằm hè suốt. Ông ta gạ gẫm Lu dính với Deeby Macc. Suốt ngày tơ tưởng chuyện hai người đó phang nhau. Làm tôi điên cả đầu. Cứ phải nghe đi nghe lại mấy chuyện đó suốt. Rồi bắt Lu giới thiệu tay đó cho ông ta, để mà tặng quần áo, để báo chí chụp hình hắn ta mặc đồ GS. Somé không hề ngu. Ông ta lợi dụng Lu để làm ăn. Cố kèo nhèo để Lu chịu làm giá rẻ, làm không công. Còn cô ta thì ngốc nghếch nên bị lợi dụng.”
"Không phải Somé tặng anh mấy thứ đó hả?" Strike hỏi, chỉ tay về phía đôi găng tay đen bằng da đặt trên bàn nước. Hắn nhận ra logo GS mạ vàng nhỏ xíu đính trên đó.
"Gì kia?”
Duffield rướn người, với ngón trỏ móc một chiếc găng lên ngang mặt, đung đưa quan sát.
"Mẹ kiếp, anh nói đúng. Vậy thì vứt," rồi anh ta vứt chiếc găng tay vào trong góc, đụng ngay vào dây đàn guitar làm nó vang lên một tiếng trống rỗng. "Tôi giữ lại sau khi chụp tấm đó," Duffield nói, chỉ tay vào bìa tạp chí đen trắng. "Somé đời nào cho tôi cái gì. Anh còn thuốc không?”
"Hết rồi," Strike nói dối. "Giờ anh sẽ giải thích vì sao anh mời tôi về nhà chứ, Evan?”
Im lặng một lúc lâu. Duffield liếc nhìn Strike, có vẻ như biết hắn vừa nói dối vụ đã hết thuốc. Ciara cũng nhìn hắn, đôi môi hé mở, đẹp hoang mang.
"Vì sao anh nghĩ là tôi có chuyện muốn nói với anh?" Duffield cười nhạo.
"Tôi không nghĩ anh rủ tôi về nhà vì thích tôi.”
"Biết đâu đó," Duffield đáp, giọng châm chích. "Chắc vì tôi tưởng anh cũng vui tính, như ông già anh?”
"Evan," Ciara nạt nộ.
"Được thôi, nếu anh không muốn nói gì với tôi…" Strike nói, chống tay đứng lên. Ciara cũng đặt ly rượu đã cạn xuống, xếp chân chuẩn bị đứng dậy. Strike hơi ngạc nhiên, còn Duffield thì bực ra mặt.
"Được rồi," Duffield giật giọng. "Có chuyện này.”
Strike ngồi xuống ghế trở lại. Ciara đưa cho Duffield một điếu thuốc, anh ta cầm lấy, lẩm bẩm cảm ơn. Cô ta cũng ngồi xuống, chăm chú nhìn Strike.
"Nói đi," Strike lên tiếng, khi Duffield vẫn còn loay hoay bật lửa.
"Được rồi. Tôi không biết chuyện này có quan trọng không," tay diễn viên nói. "Nhưng tôi không muốn anh tiết lộ lấy thông tin ở đâu.”
"Không đảm bảo được chuyện đó," Strike đáp.
Duffield quắc mắt, hai đầu gối lại giật lia lịa, vừa hút thuốc vừa nhìn xuống sàn nhà. Strike thoáng thấy Ciara vừa mở miệng định nói gì đó, hắn đưa tay lên cản lại.
"Chuyện là," Duffield nói. "Hai hôm trước tôi đi ăn trưa với Freddie Bestigui. Ông ta để cái BlackBerry trên bàn rồi đi tới quầy bar." Duffield phả khói thuốc, khẽ lắc người. "Tôi không muốn bị đuổi việc," anh ta nói, nhìn Strike chằm chằm. "Tôi cần cái công việc khốn nạn này.”
"Nói đi," Strike tiếp.
"BlackBerry báo có email. Tôi thấy có tên Lula. Vậy là tôi đọc.”
"OK.”
"Email của bà vợ. Nói đại loại là ‘Tôi biết là đáng ra phải nói chuyện qua luật sư, nhưng ông mà không chịu trả hơn 1.5 triệu bảng thì tôi sẽ nói với mọi người chính xác tôi ở đâu khi Lula Landry chết, rồi làm sao mà phải ở đó, vì tôi quá ngán ngẩm chuyện phải nói đỡ cho ông rồi. Tôi không doạ suông. Tôi đang nghĩ đằng nào cũng nên nói với cảnh sát.’ Đại khái vậy," Duffield nói.
Từ cửa sổ vọng vào tiếng vài tay săn ảnh đang cười giỡn với nhau.
"Thông tin rất có ích," Strike nói với Duffield. "Cám ơn anh.”
"Tôi không muốn Bestigui biết là tôi nói chuyện này với anh.”
"Anh không phải lo," Strike nói, lại đứng dậy. "Cảm ơn đã mời nước.”
"Gượm đã cưng ơi, em cũng đi luôn," Ciara nói, áp điện thoại lên tai. "Kieran? Chuẩn bị ra đây, Cormoran với tôi. Ngay giờ đây. Tạm biệt cưng nha, Evan.”
Cô ta cúi xuống hôn Duffield ở cả hai bên má, anh ta chỉ vừa kịp nhấc người dậy, mặt mày chưng hửng.
"Cô cứ ngủ lại nếu cô...”
"Không được cưng ơi. Chiều mai có buổi chụp hình; phải về ngủ để dưỡng da," cô ta đáp.
Khi Strike bước ra ngoài ánh đèn flash lại chớp liên tục làm hắn loá cả mắt; nhưng đám paparazzi tỏ vẻ bối rối. Lúc hắn đỡ Ciara xuống bậc tam cấp, rồi vào xe ngay sau cô ta, một tên hét lên: "Tay quỉ nào vậy?”
Strike đóng sầm cửa lại, nhe răng cười. Kolovas-Jones ngồi vào ghế tài xế; chiếc xe rời xa vỉa hè, lần này không có ai chạy theo cả.
Xe chạy hết một dãy phố, không ai nói năng gì. Kolovas-Jones nhìn vào kính chiếu hậu, hỏi Ciara:
"Về nhà chứ?”
"Chắc vậy. Bật radio được không Kieran? Xin chút nhạc," cô ta nói. "Bật to nữa đi cưng. Ồ, bài này nghe thích quá.”
Trong xe vang lên bài Telephone của Lady Gaga.
Cô ta quay sang nhìn Strike, ánh đèn đường màu cam lướt trên gương mặt tuyệt đẹp của Ciara. Hơi thở của cô ta có mùi rượu, làn da vương vấn mùi nước hoa ngọt ngào, cay nồng.
"Cưng không muốn hỏi em gì nữa hả?”
"Biết sao không?" Strike nói. "Thêm câu này nữa. Lớp lót tháo rời được trong túi xách là để làm gì vậy?”
Cô ta nhìn sững hắn trong vài giây, bật cười, ngả người lên vai hắn, rồi khẽ hích khuỷu tay. Thân hình mềm mại, mỏng manh của Ciara dựa hẳn vào Strike. Cô ta nói:
"Cưng đúng là hài hước.”
"Nhưng để làm gì chứ?”
"Thì làm cho cái túi có vẻ riêng tư hơn vậy mà; có thể thay đổi được, anh hiểu không, có thể mua vài lớp lót khác màu rồi đổi qua đổi lại; không thì rút ra làm thành cái khăn quàng cổ, vải đẹp lắm. Lụa, có hoa văn cực xinh. Dây khoá may viền quanh, rất là rock-and-roll.”
"Hay thật," Strike nói. Cô ta gác chân lên chân hắn, rồi lại bật cười khoái trá.
Call all you want, but there's no one home[1], Lady Gaga vẫn hát trên đài.
[1. Anh cứ gọi đi, nhưng làm gì có ai ở nhà.]
Tiếng nhạc che lấp cuộc trò chuyện của hai người, nhưng mắt Kolovas-Jones thì liếc liên tục vào kính chiếu hậu một cách không cần thiết. Một phút sau, Ciara lên tiếng:
"Guy nói đúng. Em thích mấy tay to con thiệt. Cưng rất là dữ dằn. Rồi lại nghiêm nữa. Sexy chỗ đó.”
Xe chạy tiếp một dãy phố nữa. Ciara thì thầm:
"Nhà cưng ở đâu?”, rồi áp gò má mịn như lụa vào mặt hắn, nũng nịu như mèo.
"Tôi ngủ trên giường xếp trong văn phòng.”
Cô ta lại khúc khích. Rõ là cô đang chếnh choáng.
"Cưng nói thiệt hả?”
"Ừ.”
"Vậy về nhà em nhé?”
Lưỡi cô ta mát rượi, ngọt ngào, có vị Pernod.
"Cô ngủ với ông già tôi chưa?" hắn kịp hỏi trước khi cô ta áp sát môi vào môi hắn.
"Không… trời đất… không có chuyện đó…" Lại bật cười khúc khích. "Ổng nhuộm tóc… nhìn gần giống màu tím… Em hay gọi ổng là trái mận khô biết chơi rock…”
Và rồi mười phút sau đó, một giọng nói sáng suốt vang lên trong đầu hắn, khuyên nhủ đừng có yếu lòng để rồi phải xấu hổ, hắn rướn người dậy, lấy hơi rồi nói thầm:
"Tôi chỉ còn một chân thôi.”
"Đừng đùa nữa…”
"Tôi không đùa… bị bom nổ ở Afghanistan.”
"Tội cưng quá…" cô ta thì thầm. "Để em xoa cho đỡ đau nha.”
"Ừ… xoa nhầm chỗ rồi…. nhưng đỡ đau thật…”