âu đài kỳ dị được xây bằng gạch đỏ ở Gripsholm, những tháp chuông tròn, những bậc thang hẹp quanh co, làm Grace vui thích. Nhưng niềm vui ấy giảm đi khi nàng đứng trước chân dung của Gustav đệ tứ. Đôi mắt lồ lộ màu xanh, hai má đỏ au, đôi môi mỏng dính, khuôn mặt tầm thường nhu nhược khiến Grace rất đỗi ngạc nhiên và nghe ngây ngây khó chịu trong người. Người yêu của Willa trông giống thế này? Nếu vậy, Willa rõ rồ dại mà kỳ vọng ở anh ta, rõ điên khùng mà yêu anh ta say đắm. “Xấu xí quá! Chẳng phải mẫu đàn ông của Wilia”.
Polsen ngắm nghía bức tranh.
- Tranh gì mà quá tệ - Anh nhận xét - Vô duyên và cứng cỏi. Cô phải tưởng tượng ra một đôi mắt linh động và sáng quắc, một đôi môi mỉm cười. Cá tính phải luôn luôn mạnh mẽ hơn là những cái nhìn sắc sảo. - Anh vẫy bàn tay nơi khuôn mặt bức tranh - Cô phải thổi vào đó một bầu máu nóng và một sự linh hoạt nữa.
- Nếu gặp anh ta, mình sẽ nhận ra khuôn mặt này không mấy khó.
- Đúng thế. Tìm gặp Gustav không phải là điều không thể. Nhân dịp này, chúng ta sẽ đi thăm hết lâu đài. Cô xem đấy, qua bao nhiêu thế kỷ các ông vua, các bà hoàng đã đi lên những bậc thang này.
- Gần đây nữa chứ, Willa và anh chàng Gustav. Tôi không biết là anh ta có hứa hẹn những điều mà các ông vua đã từng hứa hẹn với các bà hoàng hậu không.
- Hứa là một chuyện. Các bà nhận được cái gì lại là chuyện khác.
Grace không hiểu là Polsen muốn ám chỉ các bà hoàng bất hạnh thời trung cổ hay muốn ám chỉ Willa, nhưng nàng bắt gặp cái vẻ u uất trên khuôn mặt của Polsen, như thể cái khuôn mặt trong bức tranh đã làm cho anh ray rứt. Grace đã không nhìn thấy cái nhìn lạnh lẽo của anh ra mặt hồ nước bên kia khung cửa sổ. Hồ nước cuộn lên những vòi nhỏ giá băng khắp mọi nơi từ Stockholm cho đến tận cái nơi heo hút hẻo lánh này. Vào mùa đông, những cống rãnh đóng băng sẽ tê liệt. Grace buông thả cho tình cảm lôi cuốn giống như Kate, hốt hoảng trước một mùa đông đang đến.
Sau đấy hai người bước ra khỏi lâu đài, đi dạo quanh bờ hồ trong ánh nắng hây hây. Một con thiên nga đang nhẹ nhàng bơi giữa những thân lau bàng bạc, một dãy nhà màu vàng màu đỏ bên kia bờ soi mình dưới làn nước trông giống như một đám lửa đang ngún tắt dần. Tiếng quạ kêu trên lùm cây, bầu không khí tĩnh mịch đứng gió đến nỗi không một chiếc lá nhẹ rơi.
- Ta mở chai champagne nhé! - Polsen nói.
Grace gượng mỉm cười.
- Ừ, em hứa là không buồn nữa.
Polsen đi đến chiếc xe Volvo, quay lại với một giỏ thức ăn và trải chiếc khăn trên mặt đất. Anh mở chai champagne một cách thành thạo, và rót đầy hai ly.
- Em suy nghĩ nhiều quá! - Polsen nói - Anh cũng ở trong trạng thái ấy, do đó vợ anh đã bỏ anh. Đối với nàng, anh là người chán ngắt và buồn tẻ. Em đã từng yêu chưa, Grace?
- Làm sao tránh được, anh!
- Mấy lần?
- Chỉ hai lần - Giọng nàng bỗng trở nên đè đặt, điều mà nàng không sao bỏ được mỗi khi phải nói đến những tình cảm riêng tư của mình - Đã nói với anh rồi, giữa em và những người khác luôn có bàn máy chữ cách ngăn. Bất chợt em chúi mũi vào công việc mãi đến hai giờ sáng và sau đấy là kiệt lực hoan toàn. Với tình yêu điều đó chẳng được gì cả. Dù sao, em là con người trong yêu đương cũng như trong công việc, luôn luôn cảm thấy hạnh phúc nhất.
- Em không thể ném bỏ cái bàn máy chữ quỷ quái đó được sao?
- Anh biết đấy, không thể được. - Nàng nói lớn - Nó là một phần đời của em. Không có nó em chỉ còn lại một nửa con người thôi.
Polsen nhìn ngắm nàng với vẻ tư lự thường bắt gặp nơi anh.
- Sách em viết về gì?
- Ờ! Về những cặp vợ chồng son, những vấn đề xã hội, những đứa con vô thừa nhận, về sự rắc rối của bản tính con người. Tất cả đều quan trọng.
- Đúng, tất cả đều quan trọng, do đó em quên cả cười.
- Thật sao? - Grace ngước mắt nhìn lên với vẻ lo lắng thật sự, và Polsen bất chợt cúi xuống hôn nàng. Nàng thoạt tiên hốt hoảng đến nỗi ngồi lặng người đi. Nghe cảm giác dịu ngọt của đôi môi anh làm cho nàng acute;nh cửa ngỏ đóng rầm lại. Cánh cửa của căn phòng đợi tối mù mù mở ra và một người đàn ông cao lớn đứng sừng sững nhìn Grace dò xét.
- Cô là Asherton? - Ông nói bằng giọng tiếng Anh chính xác - Cô muốn thăm bệnh à?
- Không phải cho bản thân tôi. - Grace thay đổi kế hoạch ngay - Tôi muốn hỏi thăm về sức khỏe của em họ tôi, Willa Bedford. Tôi nghĩ ông có thể giúp tôi biết được tình trạng của em tôi.
Người đàn ông có khuông mặt sạm đen, đôi mắt sâu, mái tóc thưa thớt:
- Theo lối này, cô Asherton.
Grace theo ông bước lên một cầu thang ngắn đi vào một văn phòng sạch sẽ, sáng sủa, có một cái bàn gỗ rộng, những ghế nệm, một vài bức hình trên lò sưởi một cái bàn khám bệnh không lớn lắm có trải khăn để dọc theo bức tường.
- Mời cô ngồi - Bác sĩ Backe nói cộc lốc - Cô muốn hỏi tôi cái gì?
- Tôi nghĩ Willa mắc một chứng bệnh thần kinh gì đó. Vả lại nàng sẽ không bao giờ ra đi âm thầm để làm đám cưới như thế mà không nói cho ai hay cả. Điều đó chẳng giống nàng một chút nào hết, phải không, thưa bác sĩ?
Bác sĩ Backe cười nhạt:
- Làm sao tôi trả lời được.
- Bác sĩ có quen biết nàng chứ?
- Sao cô nghĩ thế, cô Asherton?
- Bởi vì nàng đã viết thư kể cho tôi nghe về Sven và Ulrika.
Grace nói rất tự nhiên:
- Ulrika là vợ của bác sĩ.
- Em gái tôi đấy.- Ông nói lí nhí - Willa đã đến thăm chúng tôi một ngày cuối tuần. Chúng tôi có tổ chức một buổi liên hoan. Tôi không nhớ nàng rõ lắm.
- Nói dối, Grace nghĩ thầm. Người đàn ông nào cũng phải nhớ Willa.
- Gustav cũng có mặt bữa đó? - Bất ngờ nàng hỏi.
- Gustav nào?
- Người Willa định lấy làm chồng. Tại sao không ai biết ông ta hay tất cả mọi người đều quen biết ông ta?
Thớ thịt trên gò má của người đàn ông bỗng co giật, ông ta thình lình đứng bật dậy.
- Tôi không thể giúp được gì cho cô đâu, cô Asherton. Nếu cô cần biết vì sao em cô đến tôi: Em cô có thai, vậy thôi! Bởi lẽ cô là thân nhân và để cô khỏi băn khoăn tôi có thể cho cô biết là em cô rất khỏe mạnh và sẽ có một đứa con bụ bẫm.
- Chúng tôi đã tìm thấy cái kính của nàng bên cạnh hồ nước. - Grace nói như vẻ vô tình - Gần nhà của vợ chồng Sinclairs. Họ ở gần bác sĩ không?
Ánh mắt đen thẫn thờ nhìn xuống nàng. “Chúng tôi có căn nhà ở Sigtuna, cách đây khoảng hai mươi dặm”. Ông ta không nói một lời gì về cái kính đó. Grace đoán chắc là ông ta đã biết chuyện ấy rồi. “Rất tiếc xin lỗi cô, tôi bận phải đi thăm bệnh gấp”.
Grace để măng-tô và găng tay ở dưới phòng tiếp tân nhỏ ấy, nên nàng phải quay lại đó để lấy. Cô y tá gầy thót giật mình khi nàng bước vào phòng.
- Xong rồi - Nàng nói một cách bình thản - Em tôi có thai. Đấy là lý do nàng đến bác sĩ.
- Ồ vâng, vâng. - Cô gái nhìn sững, thảng thốt trong khi Grace đang cài nút áo và choàng khăn lên đầu. “Khốn khổ cho anh Polsen ngồi ngoài đấy lạnh cóng chết đi được. Chẳng có gì để kể cho anh nghe ngoài việc Backe trông không giống với Gustav đệ tứ, ngoại trừ tính khí của ông thật đáng chú ý. Ông ta có vẻ lo lắng kỳ lạ khi không nhận có quen biết với Willa”.
Có tiếng sột soạt phía sau lưng nàng. Cô y tá bỗng nhiên thầm thì:
- Em định không nói với cô nhưng đầu óc em lẩn quẩn thế nào ấy! Người em của cô rất bức xúc vì cái chết của người thanh niên trông khu rừng. Nàng ngồi trong phòng khóc mãi.
- Nhưng tại sao nàng đến đây vì sự việc đó?
- Bởi vì bác sĩ Backe chứng giấy khai tử. Người em của cô nài nỉ. Ông cho nàng biết có phải Jordan bị ám sát không.
- Bị ám sát?
- Vâng, vâng. Nhưng theo bác sĩ Backe đó chỉ là một tai nạn thôi.
- Như vậy nàng không thổ lộ với bác sĩ là nàng có thai?
- Không, nàng chẳng quan tâm đến em bé chút nào cả, em nói thật đấy! Nàng lộ vẻ kinh hoàng, cô Asherton à. Giờ đây nàng đã mất tích. Bác sĩ đã không nói thật với cô. Em không hiểu tại sao. Em thấy là phải nói cho cô hay.
- Chẳng có gì em phải bận tâm cả.
Grace nghe tiếng bước chân trên căn phòng phía trên, nên nàng nói rõ ràng rành mạch:
- Cám ơn em đã chỉ dẫn dùm. Em tốt lắm.
Grace vội vã bâng qua con đường đá sỏi, rồi vụt chạy đến bên Polsen.
- Ông ta chính là Sven, anh Polsen. Backe là Sven. Ulrika là em gái của ông. Ebba có ở đó nữa. Hình như mọi người đều quen biết nhau cả. Wiila đến bác sĩ Backe vì nàng nghĩ là Bill Jordan bị ám sát.
Polsen bấu lấy tay nàng, bảo:
- Chúng ta hãy vào trong kia nói chuyện.
Họ đi vào một căn phòng thắp lè tè, đèn thắp sáng lờ mờ một nơi thật ấm áp và vui nhộn không ngờ. Polsen gọi cho hai ngươi bánh và cháo hành.
- Nào, chúng ta hãy nói đến những sự kiện, chứ không phải là những nhận định quái đản. - Polsen mở đầu - Ai đã cho em bằng cớ là Bill Jordan bị ám sát?
- Chẳng có bằng cớ nào cả. Tuy nhiên Willa biết điều gì đấy về cái chết của anh ta. Nàng kinh hoảng lắm, người y tá cho biết như vậy.
Grace cúi đầu trên tô cháo bốc hơi. Nó sưởi ấm khuôn mặt nàng như những chiếc bánh đang làm ấm lòng nàng lại. Nàng đã qua khỏi cơn sợ hãi.
- Em tin là cô y tá đã yêu bác sĩ Backe. Nếu có tiếng xì xào cho cái chết của Bill Jordan là một tai nạn thì hiển nhiên bác sĩ Backe còn biết nhiều điều hơn nữa.
- Vậy là cô y tá chung thủy yêu cái ông bác sĩ kia đã phao tin đồn nhảm nhí đấy.
Grace nhìn Polsen:
- Cô ta sẽ không bao giờ hé môi trừ khi cô ta có liên quan đến Willa. Giá như cô ta không yêu ông bác sĩ thì cô ta đã bỏ ông ta và cả sự nghi ngờ kia.
- Còn bác sĩ Backe?
- Ông ta cho biết Willa đến vì nàng có thai.
Polsen vuốt mái tóc vốn đã bù xù rồi chuyển sang câu chuyện khác.
- Anh báo tin cho em hay. Con tàu của thuyền trưởng Axel Morgensson sẽ rời bến hôm nay hoặc ngày mai. Cho nên em hãy tổ chức một bữa tiệc mời tất cả bạn bè của Willa đến dự. Những người nàng quen biết ở sứ quán, cả Sven, Ulrika, Backe và thuyền trưởng Morgensson, Fru Lindstrom và hai vợ chồng bá tước Von Sturpe nữa. Anh chịu một phần chi phí cho bữa tiệc đó.
Grace suy nghĩ rồi nói thẳng:
- Em không quen với không khí tiệc tùng.
- Ồ, sẽ quen thôi khi em ăn mặc áo quần của Willa. Nàng luôn luôn vui nhộn trong những bữa tiệc.
Nàng nói có vẻ ngại ngùng:
- Nhưng anh đâu muốn em ăn mặc như thế. Chỉ để đùa thôi, phải không? Một trò của bệnh hoạn.
- Không nhất thiết phải thế. Trừ phi một người khách đặc biệt nào đấy cho là bệnh hoạn - Anh nhìn Grace băn khoăn - Một mưu kế được đấy chứ, em nghĩ xem?
- Em có phải nhuộm tóc màu vàng không? - Nàng hỏi lộ vẻ không thích lắm.
- Không cần em à. Em chỉ mang tóc giả thôi. Cố tìm cho được bộ tóc giả có màu giống như thế. Nếu được, em tìm đến người làm tóc cho Willa.
Grace tìm được tên cửa hiệu uốn tóc trên cái thiệp ở nơi bàn của Willa và hôm sau nàng đi đến một nơi trên đường Strandvagen, bảng hiệu đề “Ingrid”. Ingrid, khuôn mật dài, nhợt nhạt, châm biếm, mái tóc hung hung búi cao, nhìn Grace trong gương.
- Thuốc nhuộm tóc, đúng thế, thưa cô. Nhưng không phải màu đó. Không hợp với cô chút nào.
- Chị đã nhuộm tóc cho người em họ của tôi, tuyệt lắm! Willa Bedford đấy. Làm việc ở sứ quán Anh.
- Vâng! Vâng! Tôi nhớ rồi.
Khuôn mặt ủ rũ bỗng co quắp cười ngặt ngoẽo:
- Cô ấy thật là một người lập dị. “Tôi muốn gây một chấn động mạnh, Ingrid à!”. Cô ấy nói: “Tôi chỉ là một cô thư ký quèn. Có ai ngó ngàng gì đến mình, nếu mình không tạo cho mình một cái gì đấy để họ phải chú ý đến” - Những ngón tay người đàn bà dừng lại ở nơi thái dương của Grace, quan sát nét mặt nàng trong gương.
- Cô thì cần gì phải gây một ấn tượng loại ấy. Cô này, có thật cô Bedford trốn đi với một người đàn ông không?
Ingrid bắt đầu đưa kéo tỉa tóc cho Grace.
- Người ta đồn thế phải không?
- Chính cô Bedford đã nói với tôi. “Hôm nay làm kiểu tóc đặc biệt, Ingrid nghe!”. Cô ấy nói: “Tôi sắp lấy chồng”. Tôi hỏi người nào diễm phúc thế, thì cô ấy bảo đấy là chuyện bí mật nhưng tên anh ấy là Gustav.
- Nàng có vui và sôi nổi không? - Grace hỏi.
- Sôi nổi, vâng. Tuy nhiên có vài trắc trở, cô ấy nói vậy. Nàng phải chịu đựng trong một thời gian nữa và kết cuộc sẽ êm đẹp thôi. Nào, đề nghị với cô một kiểu tóc đặc biệt - như thế này này, cô nhé.
Grace nói một cách miễn cưỡng:
- Cũng được. Tôi sẽ có dịp tạo nên một ấn tượng mạnh ngây ngất, tường chừng như mùi vị ngọt ngào của rượu champagne. Rồi nàng khẽ nhích người ra.
- Sao anh làm thế?
- Bởi vì đó là một điều rất dễ thương.
- Cho anh hay cho em?
Polsen bật cười lên, đôi bàn tay to lớn đặt trên vai nàng.
- Nào ăn một chút gì, em. Bánh xăng uých, gà, trứng luộc. Em đói chứ? Và nếu em muốn hỏi anh là anh có hôn Willa không, câu trả lời là KHÔNG.
Grace nhìn xuống đất. Nàng đã không biết Polsen đưa Willa đi pic-nic.
- Bọn anh thường dẫn thằng bé đi theo, Magnus. - Polsen nói, khi đọc được ý nghĩ của nàng - Bọn anh dạy nó bơi, Willa bơi giỏi như rái cá, còn anh thì thôi, khỏi hỏi nữa. Nhưng vui thật là vui.
- Willa có hay đi pic-nic với Gustav không?
- Nàng thường đi xa vào những ngày cuối tuần. Thỉnh thoảng nàng bảo đi với gia đình Sinclairs. Họ có một ngôi nhà tranh ở trong khu rừng. Anh nghĩ đó là nơi nàng hay đến.
- À vì vậy lũ nhỏ thường hay nói đến những con nai trong khu rừng. Nhưng chắc chắn nàng còn đi đến một nơi nào khác nữa, nơi có Sven và Ulrika.
- Đúng thế, chúng ta sẽ phát hiện ra điều này. Nhưng bây giờ em hãy xích lại gần anh thêm chút nữa và nói anh nghe vì sao em và Willa khác nhau.
- Tại sao lại không khác nhau? Bọn em đâu phải là chị em ruột, chỉ là chị em họ thôi. Cho dù hai bà mẹ là hai chị em sinh đôi nhưng các ông bố bọn em khác nhau chứ. Bố mẹ của Willa đã bỏ nhau khi nàng còn bé. Nàng từ đó bắt đầu là một người khó hiểu. Em nghĩ sự vui nhộn của nàng chỉ là một sự giả tạo. Ba mẹ em tương đối hạnh phúc. Mẹ em qua đời ngay sau khi mẹ của Willa mất. Cả hai đều đau bệnh tim. Thật lạ, như thể hai người có chung một quả tim vậy. Willa và em biết là hai bà mẹ luôn luôn chăm sóc cho nhau hơn là cho bọn em. Điều đó khiến chúng em trở nên thân thiết, cảm thấy có trách nhiệm với nhau.
- Em đã cho biết Willa thường làm những điều khinh xuất, nhưng hiện nay biết nàng ở đâu?
Grace nhíu mày, vẻ lo lắng.
- Đáng lẽ ra chúng ta đừng bỏ phí thời giờ ngồi đây uống rượu. - Nàng bắt gặp cái nhìn của Polsen - Em nghĩ là anh sẽ nói rằng Willa sẽ không bao giờ nói như vậy.
- Em nói đúng. Willa sẽ không có được ý nghĩ như em. Đấy là lý do nàng thường hay gặp những điều bất hạnh.
Polsen không muốn đi sâu vào vấn đề mà bản thân Grace cũng không muốn điều đó. Nàng e sợ anh sẽ đụng chạm đến những tấm thảm Á Đông, những đồ đạc đắt tiền trong căn phòng của Willa. Tất nhiên rồi người ta cũng khám phá ra điều ấy.
Hoàng hôn xuống dần, hồ nước, lâu đài những thân cây, những chiếc lá tả tơi đều nhuộm một màu u buồn khó tả. Grace bỗng muốn quay về ngay căn phòng ấm cúng của Willa, mặc dù nơi đó đang có nhiều việc khó hiểu.
Mùi nước hoa nồng nặc hắt vào mũi Grace vừa khi nàng mở cửa phòng hai giờ sau đó. Mùi nước hoa của Willa, đúng rồi. Willa đang có mặt ở nhà. Nàng bật đèn, gọi rối rít: “Willa! Willa!”
Không một tiếng trả lời. Phòng khách, phòng ngủ đều trống vắng. Mọi thứ đều ngăn nắp. Hoàn toàn thất vọng, Grace ngồi xuống trước bàn trang điểm, mùi nước hoa nơi đây nồng hơn cả. Nàng mở ngăn kéo, bên trong chai lọ lổn ngổn và có một chai bị bể nát. Nàng biết rõ là nàng đã không làm bể một cái chai nào cả. Điều này cho thấy là đã có ai đó lục soạn trong ngăn kéo khi nàng đi vắng. Fru Lindstrom, chẳng ai khác!
Polsen theo Grace lên phòng, sau khi đã tìm chỗ đậu xe, lắng nghe Grace tức giận phàn nàn:
- Em phải đi nói với bà ta. Bà không thể tùy tiện vào đây để sục sạo trong lúc em đi vắng.
- Ừ, em hãy xuống hỏi bà ta xem.
Bà Fru Lindstrom ra mở cửa. Bà mặc bộ áo quần đi dạo phố, một mũ lông che kín cả hai tai làm như thể mùa đông đang trở về trên từng góc hè phố, Bà vui vẻ hỏi:
- Chào cô Asherton! Chào Ông Polsen! Có chuyện gì thế?
Không kềm nổi được sự bực dọc, Grace nói:
- Ai đó đã vào căn phòng của em tôi. Bà có trao chìa khóa cho ai không?
Vẻ thân thiện thoáng biên mất trên khuôn mặt của Fru Lindstrom. Bà nói, giọng rít lại của hàm răng:
- Tôi không có thói quen đưa chìa khóa cho người lạ. Hơn nữa Chủ nhật nào tôi cũng đi thăm đứa con gái với chồng con của nó. Cô thấy đấy, tôi không kịp bỏ áo mũ nữa kìa.
Bà ta nói có vẻ chân thật vừa có vẻ giận dữ. Nhưng rồi cái bản tính tò mò cố hữu của bà cũng không sao bỏ đi được.
- Thế nào? Mất trộm à?
Grace lắc đầu:
- Dạ không. Chẳng mất gì cả.
- Đó khôpx;'>
- Georgy nói là muốn gặp cô ngay.
- Thế à? Cho cô cởi áo đã chứ. Mạnh khỏe không, Alexander?
- Cháu trả lời điện thoại, nhưng Georgy không để cho cháu nói. Chị ấy nói cháu còn quá nhỏ không thể nhận lời nhắn tin quan trọng được.
Grace treo chiếc măng-tô lên, rồi âu yếm xoa đầu thằng bé.
- Giọng nữ phải không? Ai nhắn tin thế?
- Willa. - Alexander nói.
Grace sửng sốt nhìn khuôn mặt ngây thơ của thằng bé:
- Sao? Willa hả cháu?
Alexander gật đầu giọng hờn dỗi:
- Cháu muốn hỏi cô ấy về mấy con nai trong rừng.
Grace chạy lên lầu.
Georgy đang nằm, lưng dựa vào gối, mặt đỏ bưng, nhăn nhó.
- Dạ phải. Con vừa nói chuyện với cô ấy. Con phải đi qua phòng ba mẹ để nói chuyện, nên bây giờ con lạnh run luôn.
- Cô Willa nói gì hả cháu?
- Cô chỉ nói là ba hãy đến cứu cô. Cô đã chán ngấy khu rừng và mưa rơi trên mái nhà rồi.
MƯA RƠI TRÊN MÁI NHÀ LÀM MÌNH MUỐN NỔI ĐIÊN LÊN ĐƯỢC...
- Georgy, cháu lại đặt điều rồi.
Georgy mở to đôi mắt đang nhức nhối:
- Không đâu. Cô hỏi thằng Alexander thì biết.
- Nó nói là cháu không cho nó nói chuyện.
- Dạ, nó còn nhỏ quá. Ba dặn đừng cho nó nhận lời nhắn tin, nó nói lại sai hết.
Grace ngồi xuống cạnh giường. Nàng đưa tay sờ trán con bé.
- Cháu có nghĩ là cháu nói lại cũng sai không, một khi cháu đang lên cơn sốt như thế này? Cháu tưởng lầm đó là Willa cũng nên. Cô ấy đâu có nói chuyện kỳ quặc như thế. Ba cháu phải cứu cô ấy ra khỏi cái gì, hả cháu?
- Dĩ nhiên là thoát khỏi những con nai. - Từ nguỡng cửa, Alexander nói với vào - Cô ấy sợ mấy con nai như cháu vậy.
- Georgy, cháu có nằm mơ không? Cơn sốt khiến cháu nằm mơ đấy.
- Ban đêm, cháu kêu cứu với mẹ cháu. Cháu thấy một cơn ác mộng.
- Thế không phải cô Willa ở đầu dây nói à?
- Một cái bà nào không rõ - Alexander lưỡng lự nói - Nhưng không nói gì về những con nai trong cánh rừng.
Georgy nhướn đôi mắt mệt mỏi vì sốt.
- Chính thằng Alexander đã dựng lên câu chuyên đó. Cô Willa chỉ nói đến tiếng mưa rơi thôi!
Grace nhìn qua cửa sổ, nghe những giọt mưa vỗ lộp độp trên cánh cửa. Những đám mây đen chùng xuống, trời tối sẫm lại. Đã đến lúc kéo màn cửa xua tan cái bóng đen bên ngoài, xóa đi cái óc tưởng tượng nơi đứa bé bệnh hoạn kia.
Grace phải thuật lại mẫu chuyện ngắn kỳ lạ đó cho Peter và Kate, hai người về cách nhau vài phút sau đó. Nàng kể lại với vẻ bỡn cợt, như thể câu chuyện đó không hề xảy ra vậy. Bầu không khí lắng lại, Peter nhìn sững, Kate thảng thốt, sợ hãi:
- Tôi phải cứu nàng. - Peter nói sau giây lát ngạc nhiên - Mấy đứa nhỏ này có óc tưởng tượng thật quái đản.
- Tôi lên hỏi con Georgy thử xem. - Kate nói lớn.
- Cháu nó ngủ rồi. - Grace nói - Đang lên cơn sốt.
- Phải mời bác sĩ đến. - Peter nói nóng nảy - Em đừng mất thì giờ vì những thứ chuyện nhảm nhí này. Con bé mê sảng đến nơi rồi.
- Có thể đã có điện thoại gọi đến. - Grace nói với giọng hiểu biết - Nhưng có phải Willa gọi không thì lại là vấn đề khác.
Kate đang bước lên thang lầu nửa chừng, quay lại:
- Nếu đúng là Willa thì cô ấy có thể gọi lại lần nữa, phải không?
Giọng nói buồn buồn và châm biếm của Kate cứ lảng vảng bên tai Grace hoài sau khi nàng quay về lại căn phòng của Willa. Nàng gõ boong boong lên trần nhà gọi Polsen xuống để cho anh biết câu chuyện.
- Cái chuyện trời mưa ấy cứ quấy rầy em không dứt. Anh còn nhớ Willa viết trong tập nhật ký rằng tiếng mưa rơi trên mái nhà đã làm nàng nổi điên lên không? Mấy đứa nhỏ đâu biết chuyện đó. Thế sao con bé Georgy lại nói về chuyện trời mưa?
- Bởi lẽ hiện giờ trời đang mưa. Lũ nhỏ thường nói cái gì xuất hiện trước tiên trong đầu chúng.
Grace lắng nghe cơn mưa rào quất vào cửa sổ trong tiếng gió rít. Trong khu rừng, trên mái tôn của một trong những ngôi nhà hẻo lánh đáng sợ đó, âm thanh tiếng mưa rơi còn u uất đến biết bao!
- Em quá hiểu tâm trạng của Willa trong ngôi nhà tranh ở khu rừng đó. Phải chăng nàng đang bị cầm tù...?
- Với một máy điện thoại?
- Có thể Gustav bỏ mặc nàng trong vài phút.
Polsen bật cười lớn, thông cảm:
- Bây giờ xem ai tưởng tượng nào? Thậm chí em không thể xin lỗi vì bị sốt như Georgy được.
- Anh Polsen, đừng cười nhạo em. Em nghĩ đã đến lúc phải đi thưa báo về việc Willa mất tích. Em không biết là nên đến cảnh sát hay Sứ quán Anh.
Polsen thôi không cười nữa.
- Khoan đã, nàng chỉ biến mất mới trên hai tuần. Ngay cả cảnh sát Thụy Điển dù hiểu rằng không nên đuổi theo cô dâu đang cao bay xa chạy đó. Còn ông đại sứ của em có lẽ đã biết những điều cần biết rồi.
- Anh nói khoan đã nghĩa là sao? - Grace hỏi với giọng hồi hộp.
- Chờ đến sau bữa tiệc của em. Điều đó có thể làm sáng tỏ thêm những gì em mong đợi.
Grace nhớ ra là chưa kể cho Polsen nghe việc nàng gặp thuyền trưởng Axel Morgensson sáng hôm đó. Bây giờ nàng mới rõ điều Willa muốn ám chỉ về ông ta.
- Anh ta có cái nhìn sắc lạnh đến khiếp, như muốn nhìn xuyên qua óc mình vậy. Anh ta sẽ không thấy gì cả ngoài một mớ bòng bong trong đầu óc em lúc đó. Anh Polsen, đừng bỏ em một mình đêm nay.
Polsen mỉm cười một cách hài lòng.
- Thực ra anh có ý định mời em dùng súp với anh. Em chưa thấy cái xưởng của anh. Có thể em sẽ thích thú ngắm tranh của anh. Chúng ta sẽ nói chuyện khác, không đề cập đến chuyện của Willa nữa, người đã được quan tâm quá nhiều rồi.
- Nhưng anh Polsen này, nếu quả thật Willa gọi điện thoại, có nghĩa là nàng còn sống. - Grace bỗng thốt lên, rồi không hiểu cái gì đã khiến nàng nói lên điều như thế. - Tất nhiên là Willa còn sống.
Xưởng của Polsen ở tận tầng trên cùng. Trần nhà thấp lè tè, căn phòng dài được lò sưởi làm bằng sành to lớn tỏa hơi ấm ra khắp nơi và đồ đạc bừa bãi quá sức tưởng tượng, nhưng ấm cúng lạ lùng. Căn phòng chẳng có đồ đạc gì khác hơn những quyển sách và tranh rất đẹp, cho dù bị vất lăn lóc khắp phòng. Cũng có một cái ghế xích đu quá lỗi thời, một chiếc thảm len lớn đã phai màu, bàn ghế đầy ắp cả sách vở, một giá vẽ với bức tranh còn đang dở, một tấm ảnh đứa bé và một cậu con trai tóc hoe, dựng đứng trên bệ lò sưối.
Nét mặt của Polsen nửa thỏa mãn, nửa lo âu.
- Em không cảm thấy nóng vội để sắp đặt lại căn phòng cho anh đấy chứ?
- Tại sao phải là em? Chính anh, anh Polsen ạ. Con anh đó phải không?
- Ừ.
- Mấy ngày trước em có thấy hai cha con anh. Em vẫy tay nhưng anh không nhìn thấy.
- Cha con anh đang tranh luận một vấn đề vô cùng quan trong.
- Anh ân hận không được sống mãi bên cạnh nó phải không? Nhưng lại không thích sống với mẹ nó.
- Đúng. - Giọng anh trở nên lạnh lùng - Đó là vấn đề nhân phẩm con người. Anh mong em thông cảm. Bọn anh sẽ ly dị trọng tháng tới.
Trước khi nàng có thể hỏi một câu khác thì anh nói với giọng nói hiền hòa thường lệ của anh:
- Trông em rất đẹp trong ghế xích đu của anh. Anh sẽ mời em một ly, rồi anh đi lo bếp núc.
Một lát sau từ trong nhà bếp anh gọi ra:
- Em có để ý gió ở đây không? Nghe ào ào hơn ở dưới chỗ em.
Quả thật gió thổi nghe lớn hơn, man dại và buồn thảm như những tiếng chó sói tru xa xa. Tuy nhiên lúc này nó mang lại cho nàng không gì khác hơn là một cảm giác bình yên. Nàng bắt đầu thấy rằng nàng đã yêu Polsen.
- Không anh à - Nàng nói - Em chẳng để ý đến gió trên đây. Có lẽ trời đang trở tuyết...
Hai người nàng chưa hề gặp mặt - Ông bá tước Von Sturpe và Ulrika Backe - cùng đến với bà bá tước và bác sĩ Sven Backe.
- Cô mời chúng tôi thật là quý hóa. - Bà bá tước nói - Cô chưa gặp mặt ông nhà tôi. Anh Jacob, đây là cô Grace Asherton.
Ông bá tước cúi đầu chào lịch sự. Người ông nhỏ con bên cạnh người vợ cao lớn hơn ông nhiều. Tóc đã bạc, ánh mắt hiền hòa, nụ cười bất mãn, hiển nhiên không phải là mẫu người có thể gây một ấn tượng mạnh nơi Willa, là con người thích loại người nồng cháy, cuồng nhiệt. Địa vị hoặc tiền tài của ông, hoặc là cả hai là đều đã giúp ông chiếm được Ebba.
- Cô thích thành phố Stockholm - Sven Backe nói, nhìn nàng với ánh mắt thăm thẳm và căng thẳng. Nàng đã không chú ý đến sự căng thẳng này của ông lúc ở văn phòng. Có lẽ ông không thích tiệc tùng. Có lẽ tại vì cô em gái chăm chăm đứng cạnh ông, đã khống chế ông cũng nên. Trong bộ áo quần len được cắt cao quá không hợp với cái cổ quá ngắn, trông cô ta chẳng thanh nhã chút nào bên cạnh Ebba trong bộ áo quần kim tuyến lấp lánh dưới ánh sáng của những cây đèn cầy. Polsen đã bảo Grace phải sắm một chục đèn cầy. Trông chúng có vẻ thân mật và dễ thương đối với dáng dấp của các bà và chúng cũng tăng thêm sự ấm cúng cho căn phòng. Những buổi tiệc Willa tổ chức bao giờ cũng thắp bằng đèn cầy. Ánh lửa chập chờn khiến các gương mặt trở nên huyền ảo hơn và đồng thời những gương mặt như tối đi, người ta khó đọc được sự biểu hiện tình cảm trên những khuôn mặt đó: thuyền trưởng Axel Morgensson gặp Ebba, nhìn bà chăm chăm, Peter chào đón Sven Backe vồn vã quá sức như thể họ là đôi bạn thâm giao từ lâu, tuy thế Sven được giới thiệu với một Ulrika khe khắt...
- Tiệc lớn lắm, Grace ạ! - Nigel Thompson, một trong những người bạn của Willa ở sứ quán, nói - Cô đã quy tụ lại hầu hết những khuôn mặt cũ.
- Hẳn là Willa sẽ lấy làm bằng lòng - Grace nói - Đây chính là dịp để chúng ta uống mừng cho sức khỏe của nàng. Và cả Gustav nữa. Không một ai biết được tông tích của ông ta cả sao? Thật khó tin. Tất cả các người đều quen biết Willa kia mà.
Joyce Thompson, vợ của Nigel đến tham gia câu chuyện:
- Chúng tôi không biết rõ nàng lắm, Grace à. Nàng là một con người thích phô trương kinh khủng. Nàng luôn tạo cho mình một sự lôi cuốn nào đó. Những người như thế thường che giấu con người thật của họ, phải không nào, và tất nhiên giấu kín người yêu của mình nữa.
- Nhưng nàng vui tính quá đi chứ. - Nigel nói.
Grace đặt ly xuống, suy nghĩ. Gây một sự chú ý. Đó chính là tâm trạng của Willa. Nàng bắt gặp cái nhìn của Polsen bên kia phòng nhìn sang. Anh bắt đầu cố tình thổi tắt nến, chỉ để lại chừng mươi cây đang cháy dở. Rồi anh đi vòng quanh, rót đầy thêm ly của mọi người.
- Chúng ta sẽ uống mừng cho Gustav và Willa.
- Nhưng phòng tối quá! - Joyce nói lớn.
- Thế nào, tối quá à? - Grace ở trong phòng ngủ, nghe anh nói một cách lịch sự - Chính vì bầu không khí hôm nay. Một sự trân trọng đối với Willa. Nàng rất thích không khí, cảm giác và sự bí ẩn.
Grace, ở phía sau cánh cửa phòng ngủ đang loay hoay với chiếc váy bằng lụa, lắng nghe Peter nhận xét:
- Đúng thế, nàng thích sự bí ẩn nhưng hơi thái quá đối với sự an ninh của chính phủ Nữ Hoàng, từ nay chúng tôi sẽ tuyển chọn thư ký cẩn thận hơn.
Bộ tóc giả chẳng khít khao cho lắm. Nó có thể rơi lúc nào không hay, như cái đầu bị máy chém cắt lìa. Cái kính đen hình con bướm, bót điếu thuốc quá dài, gót giày cao khập khiểng trông thật buồn cười. Grace mở tung cánh cửa, lẻn vào căn phòng mờ tối, la lên vui vẻ: “Xem kìa!” Ai đó thét lên. Nàng không biết đó là ai. Nhưng chắc chắn không phải là Ebba, một con người tự chủ, từng trải, khuôn mặt trong ánh đèn mờ mờ trông trắng ngà ngà của cây nến. Sau đó Joyce bỗng cất tiếng cười cuồng loạn: “Ô Willa, quỷ thật. Cô làm chúng tôi sợ chết đi được”.
- Còn chồng cô đâu? - Đó là giọng nói khàn khàn của thuyền trưởng Morgensson - Anh ấy cũng có mặt ở đây chứ?
Grace không sao chịu đựng nổi. Nàng run rẩy, lảo đảo chạy đến bên Polsen, anh với điệu bộ của một nhà ảo thuật lấy mái tóc giả của nàng ra.
- Chỉ đùa chơi thôi. - Anh dí dỏm nói - Nhập vai tuyệt lắm, Grace à. Xin cho một tràng pháo tay để ngợi khen Grace.
Ai đó bắt đầu vỗ tây một cách ngập ngừng, rồi thôi.
- Đừng mang cái kính quỷ quái đó nữa - Giọng Peter giận dữ bên tai của Grace, và cùng lúc có ai đó đang trườn nhè nhẹ trên sàn nhà. Khi những ngọn nến được thấp sáng thêm nữa, người ta thấy người đó chính là Kate Sinclair. Bà ta đang cố gắng ngồi lên lại. Ebba quỳ bên cạnh bà. - Cho một ly nước. - Bà ta nói. Polsen đi lấy. Còn Grace, hơi hối hận đang len lỏi đến bên Kate nhưng bị Peter đẩy sang bên.
- Chỉ là trò đùa, nghe không Kate? - Ông ta lớn giọng.
Kate hất mái tóc phủ trước trán ra phía sau.
- Xin lỗi - Bà thì thào - Những ngọn nên này nóng bức quá. Có vậy thôi.
Bà ta hồi tỉnh, lại ngồi vào ghế, nhưng lúc này Peter nói tốt hơn là để ông đưa bà ta về. Có lẽ bà ta đã quẫn trí vì các đứa con. Ông ta lau mồ hôi trán nhễ nhại. Polsen mở cửa sổ cho hơi giá lạnh ban đêm ùa vào, bật vài ngọn đèn, và chẳng mấy chốc buổi tiệc vui nhộn trở lại.
- Grace à, thật là một trò đùa khiếp đảm quá. - Kate khẽ than thở trong lúc Peter đang giúp bà choàng áo khoác.
- Sao lại khiếp đảm? Bà không muốn gặp Willa sao? Không ai thích gặp nàng cả à? - Grace bướng bỉnh nói, hướng về căn phòng đông đúc người.
- Đừng ngốc thế, Grace. - Giọng nói của Ebba trầm tĩnh, nhỏ nhẹ.
- Nào chúng ta hãy nâng cốc. ng phải là kẻ trộm. - Polsen nói, nghĩ ngợi - Hình như ai đó muốn tìm một vật gì đấy, và dĩ nhiên kẻ đó phải có chìa khóa riêng. Phải thay ổ khóa thôi.
- Lỡ cô Bedford về, làm sao cô ấy mở được? - Lindstrom hỏi đầy vẻ ngạc nhiên.
- Tôi ở đây, thưa bà. - Grace nói.
- Willa sẽ bằng lòng về sự thận trọng của chúng ta. - Polsen vui vẻ nói.
Fru Lindstrom cười:
- Tôi hiểu cô Bedford sẽ không còn bận tâm vì những người khách không mời mà đến nữa khi chồng nàng có mặt ở đây.
Khi quay lên lầu, Grace nói giọng bực tức:
- Bà ta cười nhưng ánh mắt trong rất quỷ, chỉ lợi dụng những sơ hở của người khác để bươi móc.
- Anh nhớ Chủ nhật nào bà ta cũng đến thăm đứa con gái của bà cả.
- Nhưng chẳng lẽ ai đến đây cũng phải biết điều đó sao. Vả lại chúng ta vắng nhà suốt cả ngày. Anh Polsen à, mình bị theo dõi đấy. Nào, Willa giao chìa khóa cho ai? Nhất định không phải Gustav rồi, vì anh ta ở bên nàng. Có thể là một người bạn trai trước kia, anh à? Một người không muốn ai biết mình đã đến đây. Có thể là một người đã có vợ.
Polsen nhìn Grace đầy thán phục:
- Óc suy đoán của em kinh khủng thật!
- Quyển nhật ký của Willa. - Grace la lên - Anh ta biết rõ điều này và lo sợ bản thân mình bị nêu ra trong nhật ký. Tuy nhiên, anh ta không sao tìm thấy được vì em đã mang theo trong xách tay của em đây. Hẳn là Sven hoặc Axel hoặc Jacob. Anh có nghĩ là Jacob không? Một người danh giá như thế sẽ không muốn một tai tiếng nào.
- Dứt khoát ông ta không làm một việc bẩn thỉu đến thế, đi lục soạn ở phòng một cô gái. - Polsen nói - Đêm nay em sẽ bình yên thôi. Anh bảo đảm là người khách kia sẽ không quay lại. Nếu em bị bạo động, hãy sử dụng cái chổi này. - Sự nhận xét của anh làm cho tình thế đang căng thẳng trở nên khôi hài. Hình như đó là ý đồ của anh muốn làm cho bớt nỗi sợ hãi nơi Grace.
- Tất nhiên anh muốn nói là em dùng cán chổi để gõ lên trần nhà, chứ không phải là để khệnh vào cái ông khách không được mời kia. Nhưng nếu em dùng cho cả hai việc thì càng tốt thôi!
Chuông điện thoại réo vang trong lúc Grace đang tắm. Nàng choàng vội cái khăn tắm, chạy băng qua phòng khách đến bên máy điện thoại. “Allô”. Nàng hổn hển nói qua máy.
- Grace hả? Peter Sinclair đây.
- Ồ ông Peter. Ông và gia đình mạnh khỏe cả chứ?
- Cám ơn cô, khỏe lắm! Tôi nghĩ là cô đang lẻ loi. Ngày mai chúng tôi về ngôi nhà trong khu rừng. Năm nay thế là quá trễ nhưng chúng tôi muốn ra khỏi thành phố một thời gian. Cô nên về thăm đồng quê một chuyến.
Grace nói không một chút do dự:
- Ồ, thích quá, thưa ông.
- Hay lắm. Chúng tôi sẽ đến đón cô vào khoảng 10 giờ. Được chứ? Ăn mặc ấm nhé! Trời sẽ trở lạnh. Tôi sẽ mang súng theo, đi săn nai luôn thể.
Trong xe cũng lành lạnh như tiết trời buổi sáng bên ngoài. Hình như một cơn bão nhẹ đang thổi lốc qua hồ nước. Những chiếc thuyền con chòng chành nghiêng ngả nơi bến đậu. Những chiếc lá rơi rụng lả tả bên vệ đường.
Kate choàng khăn quanh đầu phủ kín tóc khiến khuôn mặt trở nên nhọn, nhỏ nhắn lại. Peter trái lại mặc áo len rộng thùng thình dày cộm trông ông to lớn gấp hai lần ngày thường. Mái tóc hung lòa xòa bay, ông có vẻ tráng kiện và có duyên, chỉ trừ cái vẻ cáu kỉnh là không sao giảm đi được. Các đứa nhỏ đội mũ đỏ của dân Ê-cốt trông đến buồn cười so với nét mặt xanh xao và trịnh trọng của chúng. Georgy nói huyên thuyên, nhưng Alexander lại ngồi thầm lặng trong góc xe.
- Nó đang sợ vì nghĩ đến những con nai. - Georgy nói.
- Thế cô vẫn có ý định ở lại chứ? - Peter hỏi, giọng có vẻ gay gắt.
Trước khi trả lời câu hỏi, Grace thoạt chú ý đến một người đàn ông cao lớn và một cậu bé vừa băng qua đường.
- Nhìn kìa, ông Peter. Anh Polsen bạn tôi đấy! Anh ở phía trên phòng của Willa - Nàng quay người lại phía sau, định vẫy tay nhưng Polsen đang bận nghe cậu bé tíu tít nói gì đấy - Anh hiện nay không sống chung với vợ nữa - Grace nói tiếp - Anh thường dẫn con đi chơi vào mỗi ngày Chủ nhật.
- Ồ, thứ chuyện đó - Kate bảo.
- Tỷ lệ ly dị ở Thụy Điển cao nhất thế giới, em biết đấy Kate. - Peter nói.
- Biết chứ, tuy nhiên lúc này không cần thiết phải bàn cãi... Cô Grace, cô chưa trả lời câu hỏi của Peter. Cô vẫn tiếp tục ở lại chứ?
- Vâng, đến khi nào tôi nghe được tin của Willa. N&agravagrave;o là ông bố và cái cô em gái đanh đá đó nữa. Vẫn là ngôi rừng âm u buồn thảm và mặt hồ lấp lánh giá băng, tiếng gió hú, bầu trời trĩu nặng những tuyết là tuyết.
- Ôi, cái đất nước gì mà lạ lùng! - Grace khẽ rùng mình - Anh Polsen à, hãy làm nơi đây ấm áp cho em với.
- Anh sẽ làm hơn thế nữa - Nàng cảm thấy bàn tay anh ve vuốt âu yếm trên mái tóc nàng - trong khi em đang vui chơi tại nhà ông bà bá tước.
Tuy nhiên anh không nói rõ là anh sẽ làm gì vào ngày cuối tuần ấy, và một lần nữa Grace có linh cảm rằng anh đã nghi ngờ và thậm chí còn biết nhiều điều hơn nữa là khác.
Tất cả mọi người trong nhà, trừ Polsen ra, đều nhìn thấy Grace ra đi với Ebba trong chiếc xe Mersedét màu trắng của bà. Có phải tình cờ mà thuyền trưởng Morgensson đang tất bật đi xuống lầu với cái túi vải lủng lẳng trên vai ngay giây phút Grace ra đi.
- Thuyền sắp nhổ neo à? - Grace hỏi.
- Vâng, ngay bây giờ. Mong sẽ gặp lại cô khi quay về.
Ánh mắt lạnh lùng của ông ta bỗng thoáng lên một tia nồng ấm. “Phản ứng tự nhiên của ông ta mọi khi nhìn phụ nữ”. Grace nghĩ thầm.
Fru Lindstrom, cũng có mặt ở phòng khách, đang cung kính với Ebba. Ao ước có Polsen lúc này là một điều vô ích vì anh đã ra đi từ tảng sáng. Nàng cứ nghĩ là anh sẽ quay về trước lúc nàng ra đi. Nếu anh đã không chờ đợi được để từ giã nàng thì ít ra anh cũng phải nói cho nàng hay là anh đi đâu chứ.
Ebba mặc ở trong một chiếc áo len cổ cao, ngoài khoác thêm một cái áo may theo kiểu Thụy Điển, mái tóc buộc ra sau bằng một dây nơ nhung màu đen, trông tà có vẻ thân tình.
- Mình sẽ đến đó đúng giờ cơm trưa. Sau đó cô sẽ đi thăm người nhà. Cô thích ngành kiến trúc chứ? Tôi nghĩ một nhà văn phải có óc hiếu kỳ.
- Vâng tôi tò mò lắm! - Grace trả lời.
- Vậy cô hãy sử dụng đầu óc ấy khi ở gia đình ông bà Backes, họ sẽ mời chúng ta dùng trà vào trưa nay đấy. Ồ, đó là một gia đình rất nề nếp. Đáng tiếc thật. Sven sẽ dễ thương biết bao nếu anh ấy đừng bị kềm kẹp quá đáng. Ngày mai cả hai gia đình Sinclair và Backes sẽ đến ở lại chơi suốt ngày. Jacob thích đi săn với Peter và Sven.
- Đi săn nai à? - Grace hỏi.
Nghe giọng cô có vẻ sợ hãi thì phải? Hẳn cô đang nghĩ đến chàng trai đáng thương. Bill Jordan? Hãy quên đi chuyện ấy. Năm nào lại chẳng có tai nạn trong lúc đi săn kia chứ. Chẳng ích gì khi cứ bận tâm hoài vì những chuyện đó. Cô cứ trông Kate thì rõ. Chị ấy bỏ bê mọi chuyện. Tôi chẳng có thì giờ đâu quan tâm đến những người đàn bà đau bệnh tâm thần. Nếu Kate không thận trọng, chị ấy sẽ làm hỏng cả sự nghiệp của Peter, và thế thì thật đáng tiếc. Anh ấy thông minh và có khả năng. Cô không đồng ý sao?
- Thật sự tôi không biết rõ về ông ta lắm. Tôi chỉ thấy thương cho Kate thôi, tuy nhiên bà ta hơi yếu đuối thật. Nhưng có thể là Kate giống Willa, và theo tôi điều này còn tệ hại hơn nữa.
- Thế nào? - Giọng nói của Ebba bỗng thay đổi hẳn.
- Đùa cợt với tất cả mọi người. Gây tai tiếng. Tôi có cảm tưởng kể từ khi có mặt ở đây, bất cứ người đàn ông nào tôi gặp cũng đều kể cho tôi nghe về Willa nhiều hơn là những gì họ đã gây ra cho nàng.
Ebba khẽ cười vui vẻ:
- Kể cả chồng tôi nữa phải không? Vâng, có thể cô đúng cũng nên. Cô ấy là một người khá ngông cuồng. Nhưng ai cũng đều thích cái vẻ trẻ trung của cô ấy. Đàn ông họ đều thích sự tươi mát phải không cô? Thật ra tất cả chúng tôi đều mong cô ấy đừng quay về lại đây nữa, thậm chí về với người chồng cũng vậy. Cô ấy sẽ gây khó chịu cho mọi người thôi.
- Được, nàng sẽ không về ngay đâu. - Grace bảo.
Nét mặt cụa Ebba thoáng ngạc nhiên như Grace thầm dự đoán.
- Sao? Cô có nhận được tin của cô ấy à?
- Vâng, tôi vừa nhận được thư. Từ Anh quốc chuyển sang.
- Lạy Chúa, Cô Grace à, cô thật là một người kín tiếng. Cô đã có một vài sự kiện chính xác?
Khi Grace cho biết nội dung trong lá thư, Ebba ngước gương mặt mỹ miều lên cười lớn.
- Willa đáng được như thế. Sẽ chẳng ai đụng chạm gì đến cô ấy. Khi ai đó nghĩ về tư cách của nàng hoặc cách nàng đã ra đi...
Con đường chạy xuyên qua một phong cảnh vàng rực, màu hổ phách, và xanh biêng biếc. Những đám mây xám xịt băng giá treo lơ lửng ở chân trời. Những cánh đồng cày bừa sũng nước. Một khóm hoa hướng dương mà màu vàng cháy của chúng đã phai nhạt, lủng lẳng bên ngôi nhà ven đường. Ebba cho xe chạy chậm lại, rẽ vào một con đường mòn, hẹp có những cây bu lô dọc theo hai bên đường. Xe chạy thẳng đến ngôi nhà cách đó một dặm.
Căn nhà rất xinh xắn, sơn màu vàng. Một cầu thang dài dẫn lối vào cửa trước. Hai bên lan can có hình đầu hai con ó, mỗi bên đều có bồn cỏ vuông vức. “Giá có thêm những con công nữa” Grace thầm nghĩ...
Cửa mở, Jacob đứng trên bậc thang cấp, dang tay ra, mỉm cười hết sức lịch sự. - Hân hạnh được đón tiếp cô Grace. - Ban ngày trông ông có vẻ già sụ hẳn, da nhăn nheo, dáng đứng mảnh khảnh, yếu đuối. Đôi mắt mờ đục. Ít ra phải lớn hơn Ebba hai mươi tuổi tròn, Grace so sánh. Cho dù một lần nào đó Ebba đã yêu thương ông đi chăng nữa, thì nay cũng đã phai nhạt.
Lúc này bà đi lướt nhanh qua ông vào một căn phòng rộng, vuông vắn, tường bằng ván sơn đen, ngoảnh lại nói:
- Chứng ta uống nhé! Hay đến bên lò suởi, cô Grace? Cô thấy phòng khách của gia đình bá tước như chúng tôi ra sao? Một ngày nào đó, tôi sẽ vứt bỏ những bức tường gỗ buồn thảm này đi.
Hình như đó là một lời dọa dẫm đã có từ lâu rồi, vì Jacob trong lúc rót rượu ở cạnh tủ chén, nói vui vẻ:
- Và cũng đừng quên những bức ảnh gia đình, em ạ!
- Vâng, ném luôn những tranh ảnh ấy. - Ebba đồng ý - Em quá chán vì những đôi mắt phê phán này cứ giám sát mãi mỗi khi lên lầu, xuống lầu. Lần đầu tiên em đến đây, em nghĩ là chúng không thích gì em bởi vì em còn trẻ, nhưng rồi em biết rằng chính bởi vì em còn sống đó thôi. Anh Jacob à, em chỉ trêu tức chơi đấy! Em sẽ đem để chúng trên rầm thượng, với những bóng ma của những người giúp việc cho chúng ta. Ngôi nhà to lớn này ngày nay không còn những câu chuyện đùa nữa đâu. Em sẽ tự làm mọi công việc.
Bàn tay thon và quý phái của Ebba trông như thể chưa hề đụng đến một công việc gì nặng nhọc cả, ngoài việc thệu thùa nhàn nhã.
Grace cầm lấy ly rượu mơ Jacob mời, và nàng vẫn nhớ là nên đợi ông ta nói một cách trịnh trọng tiếng “Skal” đã rồi hãy uổng. Nàng thấy cuộc thăm viếng của nàng rất thú vị. Nói cho cùng, không nhất thiết đến đây để vui chơi.
- Cô đừng có tưởng tượng là sẽ nghe cái gì đấy vào ban đêm nhé! - Ebba nói sau đó một lúc, khi bà đưa Grace sang một căn phòng khách rộng rãi có một cái giường che màn - Những sàn nhà kêu kẽo kẹt, nhất là khi trời trở lạnh hơn, và việc sưởi ấm những căn phòng không dùng, thật tốn kém quá sức.
- Bà Hoàng hậu trên rầm thượng. - Grace lẩm bẩm.
- Chuyện gì thế?
- Polsen kể cho tôi nghe là ông vua Gustav thường nhốt bà Hoàng hậu trền rầm thượng trong lâu đài ở Haga.
Đôi mắt Ebba ánh lên một tia nhìn khó hiểu.
- Cô không muốn nói là Gustav của Willa đấy chứ! Tôi không nghĩ là ông ta đã giam giữ bà hoàng như vậy.
- Vâng, tôi cũng nghĩ thế. - Grace nhất trí.
- Tôi xin đảm bảo với cô là rầm thượng hoàn toàn trống, ngoại trừ những đồ dùng sản xuất tại Thụy Điển đã cũ rích mà ta đã vứt bỏ.
- Bà không phải người Thụy Điển, không phải thưa bà? - Grace hỏi. Ebba cười nhạt.
- Cô có óc nhận xét lắm, cô Grace. Vâng, tôi không phải dân Thụy Điển, tôi là người Đức. Tôi là một nghệ sĩ, theo đoàn du lịch đến đây khi mới 18 tuổi và không bao giờ quay về lại cố hương nữa. Hai mươi năm trời đằng đẳng rồi đấy. Tôi sợ mình vẫn còn lãi nhãi mãi về những gì không tốt đẹp của đất nước này. Thỉnh thoảng nhà tôi phải chán ngán tôi. Tuy nhiên, con người phải chân thật đối với tình cảm của mình.
“Chân thật? Từ này có thể gán cho bà bá tước Von Sturp được không đây. Chưa quyết định được, còn sớm quá”.
Tại bữa ăn trưa, Ebba và Jacob ngồi ở hai đầu bàn đối diện nhau, Grace ngồi ở giữa. Ebba đột ngột nói:
- Ồ, em quên nói cho anh hay, anh Jacob à. Grace đã có tin của cô dâu rồi đó.
- Willa hả? - Jacob hỏi có vẻ thích thú.
- Cô ấy ly dị. - Ebba cố tình nói bằng giọng nói lè nhè.
- Xong rồi hả!
- Không, chính Gustav đã nêu ra vấn đề ly dị. - Grace giải thích. Nghe có vẻ bần thỉu thế nào, nhưng có gì mà con người không có thể làm được chứ, nhất là khi nàng ở đâu là một điều vẫn còn trong vòng bí mật.
- Tốt, rất mừng nghe Willa bình an. - Jacob nói như trút được những âu lo.
- Ôi chao, anh tưởng cô ấy đã mạt vận rồi à? - Ebba nói một cách khoái chí.
Sau ngày ấy họ lái xe đến nhà Ba nhỏ muốn ra hồ chơi. Kate bảo chúng đi một mình. Nghĩ sao, bà lại đi với chúng.
Grace và Peter, nếu lười đi dạo, có thể ngủ trưa một chốc bên cạnh lò sưởi. Peter nói ông không thích đi. Lẽ ra Grace đi nhưng nàng muốn có dịp để kể cho Peter nghe về người khách bí mật đến viếng căn phòng của Willa.
Peter chăm chăm nhìn nàng trong lúc nàng nói. Ông cau mày và hỏi rằng Grace nghĩ kẻ gian - nếu không phải do nàng tưởng tượng - tìm kiếm cái gì. Grace biết Peter sẽ đòi xem quyển nhật ký nếu nàng nói cho ông ta hay. Theo trực giác nàng đã để cho Polsen đọc, nhưng Peter là một ông chủ sỗ sàng và khắt khe không nên để ông đọc những lời thổ lộ tình cảm lạ lùng kia. Dẫu sao cũng chưa nên cho ông biết. Nàng nói:
- Dĩ nhiên là anh ta tìm kiếm những lá thư. Một cái gì đó có thể buộc tội được anh ta. Tôi sẽ cho thay ổ khóa. Tôi không muốn ai đó có chìa khóa riêng lảng vảng đến đó nữa.
- Cô không dựng lên một câu chuyện bí mật đấy phải không cô Grace?
- Tôi không cần phải làm thế. Đã có chuyện đó rồi.
- Bố ơi! Bố ơi! - Georgy hét vang - Hãy nhìn cái tụi con tìm được nè.
Các đứa nhỏ chạy bổ vào, theo sau là Kate, và Georgy dúi vào tay người bố một vật lấm bùn. Ông thận trọng cầm lấy và đưa mắt gạn hỏi vợ.
- Đó chỉ là cặp kính mát. -Trông bà có vẻ bứt rứt và xanh xao mặc dù vừa mới đi dạo về - Georgy nhặt được trong bùn cạnh hồ nước.
- Kính của cô Willa đấy, bố à. - Georgy xác nhận - Cô ấy thường mang cặp kính này.
Peter chùi sạch bùn nơi gọng kính đồi mồi nhìn sững vào cái kính, tư lự.
- Tôi nghĩ, loại kính này nhiều người có. Nếu Willa đánh rơi, nàng đã nói rồi.
- Hình như cô ấy đã nói thế. - Kate nói, lo lắng.
Peter nhìn bà:
- Em à, nếu em muốn nói...
Kate ra dấu bảo ông im, bà quay sang lũ nhỏ rồi nói với giọng không được tự nhiên lắm.
- Hẳn là Willa đến đây lúc mình không có mặt. Do đó mình không biết gì về việc cô ấy đánh mất kính. Nếu quả thật là kính của cô ấy.
- Đúng là của cô ấy, mẹ à. - Georgy cương quyết - Nhìn này, chúng trông giống như con bướm. Mang kính vào, nhìn mọi thứ vui lắm.
Grace đưa tay lấy cặp kính còn lấm tấm bùn.
- Đây là cặp kính theo đơn bác sĩ cho. Tôi sẽ giữ dùm cho Willa.
Peter do dự. Thoáng ông bảo:
- Nếu cô thấy cần. Theo tôi nên quẳng nó đi cho rồi, rơi trong bùn, giữ làm gì nữa!
Sau đấy họ rời khỏi ngôi nhà tranh, và suốt trên con đường về nhà, Kate, căng thẳng và bứt rứt không nói một lời nào. Rõ ràng là bà biết Peter đã đưa Willa đến đây vào những ngày nghỉ cuối tuần khi ông bảo với bà là đi săn nai. Bây giờ Grace hiểu rõ là Peter biết nhiều về Willa hơn là ông ta đã nói. Thôi được, nàng làm ra vẻ không để ý đến những lời nói hớ hênh của ông, trừ phi đó là những lời nói liên quan đến chỗ ở của Wiila. Cặp kính mắt bị đánh rơi chỉ mới đây thôi, không lâu lắm khi xảy ra chuyện bí mật hiện nay.
Giờ đây gần như là mùa đông rồi. Gió lạnh cắt da và khi chiều lên dần, những đám mây đen cuồn cuộn kéo về, che khuất ánh trăng giá băng để khu rừng chìm đắm trong một màn đêm thăm thẳm.
Grace buông màn xuống để che khuất mặt trăng lóng lánh trên cao, vật vờ sau đám mây tuyết, nàng bật sáng hết mọi ngọn đèn. Phòng ngủ vẫn còn thoảng mùi hương, vẫn nồng nặc như buổi sáng lúc nàng ra đi. Kẻ gian không trở lại.
Khi đến nhà, nàng muốn lên gặp Polsen ngay, nhưng nghĩ lại nàng thấy không nên. Anh chưa hề mời nàng lên căn phòng của anh. Không phải vì anh không có thì giờ nhưng anh đã bảo với nàng là anh dành trọn ngày Chủ nhật cho thằng con Magnus. Và nàng thấy không nên quấy rầy giây phút ấm êm của hai cha con anh.
Nàng đi vào phòng tắm, mở vòi nước kỳ cọ, rửa hết bùn nơi cặp kính. Nàng lau khô, rồi mang vào và rất đỗi ngạc nhiên thấy gương mặt của nàng trở nên bí ẩn lạ lùng. Mang kính như thế này gương mặt của nàng trở nên kỳ dị khi nhìn vào gương soi. Bất chợt nàng quyết định thử giả dạng giống Willa xem sao. Cởi bỏ hết áo quần, nàng chạy đến bên tủ áo. Chiếc áo dài màu vàng? Không, nhưng ở nhà thì cái váy ngắn bằng lụa cũn cỡn này là thích hợp hơn cả. Mái tóc màu vàng không sao bắt chước được. Grace liền vén tóc cao lên, bím thành từng lọn rồi thoa màu son nhạt lên môi. Mang kính vào. Ôi! Một loại đàn bà quá cỡ! Ra đây là Willa, một con người giả dạng, thích ra vẻ là một người nào đấy hơn là một cô thư ký, và cuối cùng nàng cư xử, hành động như con người - giả - danh - của nàng. Thật buồn cười, Grace phải chấp nhận một cách miễn cưỡng như vậy. Bản thân nàng cảm thấy vui nhộn và trở nên vô trách nhiệm. Có thể nàng cố gắng vùng vẫy thoát khỏi con người thật của nàng.
- Mời vào, dù anh là Axel, là Jacob hoặc là Gustav - bất kể anh là ai. - Grace nói lớn khi cánh cửa mở ra và Polsen đi vào.
Nàng phải lấy gương ra để nhìn Polsen cho rõ. Khi nàng làm vậy, anh bảo, hơi khó chịu.
- Thế tốt hơn, cởi luôn cái áo quỷ quái đó đi. Chẳng hợp với em chút nào cả. Ngoài ra, lại nguy hiểm nữa.
Nguy hiểm? Polsen đã không lấy làm thích Willa cho lắm, Grace nghĩ. Và dứt khoát là anh không muốn Wiila quay về lại. Vẻ hốt hoảng trên gương mặt anh đã cho thấy điều đó.
- Em đâu có mời anh vào. - Grace từ trong phòng ngủ cáu kỉnh nói ra.
- Sao lại không? Anh nghe rõ ràng giọng em mời vào.
- Em đâu có nghe anh gõ cửa, vả lại hôm nay là Chủ nhật anh phải ở bên cạnh con anh kia mà.
Giọng anh trầm tĩnh:
- Chín giờ rồi. Magnus đã đi ngủ cách đây một giờ đúng. Đấy! Thế mới được chứ. - Grace xuất hiện trong chiếc áo ngủ bằng len màu đỏ - Anh xin lỗi đã ăn nói thô lỗ. Anh chẳng muốn nhìn thấy em ăn mặc thô tục thế kia.
- Anh cho Willa thô tục à? - Grace hỏi.
- Tất nhiên, anh chỉ đến để hỏi em là có để ý đến cái then của Magnus và anh dựng nơi cửa không. Fru Lindstrom đưa chìa khóa của bà cho anh. Cái then cửa được gài ở bên trong, và do đó em sẽ hoàn toàn an tâm cho đến khi nào ổ khóa được thay. - Giọng anh thay đổi - Em đã tìm được cái gì?
- Cặp kính của Willa. - Grace nói, tay ve vẩy cái kình. Nàng biết là anh đã nhận ra được cặp kính đó.
- Không phải em tìm thấy ở đây chứ?
- Không. Em ở tại nhà của Sinclairs. Lũ nhỏ đã tìm thấy ở cạnh bờ hồ.
Anh nhìn chằm chặp vào cặp kính, nhíu mày suy nghĩ, Grace bắt gặp vẻ giận dữ kỳ lạ của anh.
- Sao? Anh nghĩ gì? - Nàng nôn nóng hỏi anh.
- Anh thề với em là lần cuối cùng anh đã nhìn thấy Willa mang kính này, cách đây hai tuần.
- Kate nghĩ là Peter và Willa đã rủ nhau về căn nhà đó một mình. Nếu quả bà ta ghen với Willa thì bà ta sẽ chẳng còn thiết về đấy nữa, tuy nhiên bà vẫn tiếp tục ủ ê đau buồn. Lũ nhỏ bực mình, và Peter đi săn một mình vào những ngày cuối tuần, hoặc làm như đi một mình vậy.
Polsen gật gật cái đầu:
- Anh hiểu. Vậy giả như Willa đã đánh mất cặp kính vào đầu hè thì chắc chắn là nàng đã mua lại một cặp kính giống như thế.
- Em sẽ thử đi đến một vài cửa tiệm và một vài chỗ thử mắt vào ngày mai xem.
- Ý kiến hay đấy. Nhưng này, hôm nay còn gì khác nữa không em?
Grace nghĩ đến cảnh vật lạnh lẽo bên hồ, nghĩ đến khu rừng quanh đấy.
- Anh Polsen à, anh có nhớ một người thanh niên ở Tòa đại sứ Anh bị tai nạn chết trong một cuộc đi săn không? Tên anh ta là Bill Jordan.
- Anh nhớ. Chỉ cách đây vài tuần thôi. Bàn tán ghê lắm. Những hàng tít lớn “Một nhà ngoại giao Anh trong một tai nạn thảm khốc”. Ồ! thứ chuyện đó mà. Anh không tin những báo cáo chính thức. Những người khác cũng thế.
- Tự sát, phải không anh?
- Đại loại là một người vô tình để súng bật nổ vào bụng chết, thế thôi.
- Em hiểu. Do vì sợ tai tiếng cho Tòa đại sứ chứ gì. Người ta có đả động gì đến đời tư của anh ta, khiến anh ta phải hành động như thế không?
- Người ta cũng im luôn chuyện đó, vậy làm sao anh rõ được. Nhưng hình như Willa cho đó là một sự dàn dựng vô ích thôi. Nàng nói rằng Bill rất dễ thương, rằng mọi người đều yêu mến Bill.
Grace đứng lên:
- Anh uống nhé? Em cần phải uống một ly. Rượu mạnh anh hả? Hôm nay anh và Magnus làm gì?
Trong khoảnh khắc anh trở thành một người khác hẳn, dáng vẻ hiền lành hơn.
- Magnus, chỉ có một điều này, là háu ăn lắm. Ăn trưa xong, anh dẫn nó đến lâu đài ở Haga. Một nơi em cần phải đến xem. Gustav đệ tứ cho xây theo lối kiến trúc của Pháp, nhỏ nhưng thanh nhã lắm, có một phòng gương, một thư viện và những bậc thang thoai thoải dẫn lên một gác thượng nho nhỏ mà người ta bảo đó là nơi Gustav đã giam bà hoàng hậu.
- Anh nói gì? - Grace hỏi, dừng lại, cầm khay rượu trên tay. -
Bà hoàng hậu trên gác thượng viết trong tập nhật ký đấy, anh.
- Đúng thế. Nhưng anh bảo đảm với em, gác thượng hoàn to&acùng các đứa bé của gia đình Sinclairs, chúng cùng đi với bố mẹ đến dùng cơm trưa. Cô đã khiến chúng ngoan ngoãn ăn, hứa sẽ đưa chúng lên một trong những rầm thượng chơi trò hóa trang.
- Không có gì phiền chứ, chị Ebba? - Cô ta hỏi.
- Cứ tự nhiên - Ebba giải thích với Grace - Tôi giữ một số áo quần kịch múa cũ ở trên, với lại những bộ đồng phục nhà lính. Alexander thích đeo kiếm, phải không cháu?
Alexander uốn éo người khoái chí. Nhưng Kate cúi đầu, nhíu mày. “Bà ta không thích Ebba” - Grace nhận xét. Peter ít ăn nhưng lại uống nhiều nước và chẳng mấy chốc trông có vẻ khỏe khoắn ra. Ông ta nôn nóng muốn ra đi trước hoàng hôn.
- Trời chỉ còn sáng hai tiếng đồng hồ nữa, chúng ta nên tranh thủ đi. - Ông nói vói Jacob và Sven.
- Anh Peter. - Kate nhìn cái ly không của Peter - Anh có nên đi không? Em nghĩ...
- Em muốn nói là anh không sao bắn trúng đích được sau khi đã uống ba ly rượu, phải không nào?
- Em chỉ nghĩ... - Kate không nói nữa và Grace biết rằng bà định nhắc nhở trường hợp của Bill Jordan.
- Tôi sẽ lo cho anh ấy, chị Kate à. - Sven nói.
- Từ đây đến nhà bà cách bao xa, thưa bà? - Grace hỏi Kate một cách lơ đãng - Tôi hoàn toàn mù tịt. Đi đâu cũng thấy kênh lạch cả.
- Ồ, chỉ mất khoảng mươi phút thôi. Chúng tôi đóng cửa suốt mùa đông. Chẳng bao lâu nữa trời sẽ phủ đầy tuyết, mãi đến đầu tháng năm luôn. -Kate thở dài - Những tháng đầy đen tối.
Thật ấm cúng được ngồi cạnh lò sưởi trong căn phòng rộng tối mù. Từ trên gác thượng vọng xuống tiếng nói của lũ nhỏ, thỉnh thoảng xen vào tiếng cười của Ulrika. Tuy nhiên bầu không khí yên tĩnh của buổi trưa đã bị phá tan khi những đứa bé chạy ùa vào phòng khoe những bộ áo quần đang mặc.
- Nhìn con nè. - Georgy la lên - Con là một mệnh phụ.
Nó đi một đôi giày cao gót khập khiểng, đội cái mũ có gắn lông chim đà điểu phủ một bên mắt, một tay kéo chiếc váy bằng sa tanh ngắn cũn cỡn, một tay giữ chặt chiếc khăn quàng da beo quấn quanh cổ. Alexander trong bộ quân phục thời xưa dài lê thê, diễu quanh phòng huyên náo, kéo lê lưỡi kiếm xoàng xoạt trên nền nhà.
- Georgy! - Kate nói giọng lạnh lùng khó hiểu - Con lấy miếng da thú ở đâu đấy?
- Trong cái hộp, mẹ à. Có chuyện gì thế mẹ?
- Mẹ thoáng nghĩ trước đây mẹ đã nhìn thấy nó.
Ebba nhìn lũ nhỏ vui thích, quay sang nhìn Kate. Một cái gì đó ánh lên trong đôi mắt của Ebba. Rồi bà ta cười, nụ cười gượng gạo:
- Một trong những bà cô ruột của anh Jacob rất thích sưu tầm những miếng da thú. Cả một hộp đầy những mảnh đã bị mối ăn.
- Nó giống như chiếc khăn quàng cổ của Willa. -Grace cũng nói bằng cái giọng lạnh lùng ấy.
- Có thể cô ấy bỏ quên tại đây và người giúp việc đã nhầm lẫn để vào hộp áo quần trang điểm. Cô làm sao thế hả Grace?
Grace cố gắng lấy lại bình tĩnh:
- Tôi ngạc nhiên bởi vì bà chủ nhà nói với tôi rằng khi ra đi Willa mang chiếc khăn bằng da beo. - Grace đưa tay về phía Georgy - Nếu của Willa, cho phép tôi được nhận lại vậy.
- Nhưng Grace này... - Ebba sau đó cười rủ ra - Cô cứ lấy nếu cô thích. Tôi mong hồn ma của bà cô anh Jacob sẽ không kiện cáo lôi thôi.
- Tôi nghĩ không phải vậy. Willa có thể nhặt lấy nó khi nàng thu dọn những đồ đạc của nàng. Điều rất lạ lùng nó lại ở đây.
Trong một chốc chẳng một ai lên tiếng. Kate đứng lên, nói vẻ chán chường.
- Georgy! Alexander! Đi thay những áo quần cũ kỹ, cầu kỳ này ngay. Xin lỗi Ebba. Những áo quần sau khi người ta đã... tôi muốn nói, chúng làm cho tôi nổi gai ốc đấy!
Những người đàn ông trở về sau khi trời tối. Họ lấm bùn bê bết và trông mệt mỏi, nhất là Peter, vẻ mặt vàng vọt bệnh hoạn.
- Thật xui xẻo. - Jacob nói.
- Không có gì cả ạ? - Ebba thất vọng.
- Chúng tôi chỉ phát hiện được dấu vết thôi. - Sven nói, ném mình trong chiếc ghế mệt mỏi, chẳng để ý gì đến bộ áo quần lấm bùn.
Peter nói là họ phải ra về, và Grace bỗng quyết định.
- Thưa bà Ebba, tôi xin phép luôn tiện được theo ông bà về chiều nay thay vì ngày mai? - Nàng muốn kể cho Polsen nghe những chuyện ra ngày hôm nay.
Cử chỉ của Ebba rất thoải mái. “Hay là bà ta được giải thoát?”
- Ồ, dĩ nhiên là được chứ, Grace, mặc dù chúng tôi vô cùng thích thú được cô đến thăm nhưng quả thật quá ngắn ngủi. - Trước khi bà muốn nói nữa thì có chuông điện thoại reo. Bà đưa tay với lấy máy điện thoại - Anh Jacob, mời mọi người ly cuối cùng. A lô, ai đấy?
Bà là một nghệ sĩ hoàn hảo nhưng cái dáng vẻ đĩnh đạt của bà như bị giao động do người gọi điện thoại gây nên. Grace thấy tay bà ta bám chặt vào ống nghe. Khuôn mặt dài, nhọn, đanh lại.
- Cái gì? Anh ông... nhưng không thể được. Không, tôi không thể nói bây giờ. Mấy ông vừa đi săn về. Chốc nữa gọi lại và nói tôi rõ chi tiết.
Bà ta giằng ống nghe xuống và chửi thề, rồi lại xin lỗi, và cười nhỏ.
- Nếu không bị hạn chế... Anh Jacob, công chuyện tôi đã dàn xếp. Thôi, đừng bận tâm. Tôi không nên làm phiền lòng mọi người vì những vấn đề nội bộ, ly rượu tôi đâu?
Sau đó Peter nói lớn:
- Buổi trình diễn quá tệ. Nhưng cũng xong một ngày phải không? Chị không thể ủy thác cho ai được cả sao? Kate à, em cho gọi tụi nhỏ chưa? Chúng ta phải đi thôi. Cô Grace, chuẩn bị trong vòng mươi phút nhé!
Ông ta lái quá nhanh, trên suốt con đường trở về Stockholm. Kate căng thẳng thấy rõ, ngồi bứt rứt bên cạnh ông ta, đôi lúc quay đầu sang nhìn ông. Ở băng ghế sau, Grace hai tay ôm choàng hai đứa bé đang ngủ say, lấy làm hồ hởi vì xe chạy nhanh, nàng được về nhà mau chóng hơn. Có thể có một vài tin tức mới của Willa. Ít ra cũng có Polsen ở đó.