Dịch giả: Văn Hòa - Kim Thùy
- 39 -

     à Lally đang muốn đến phòng bà, hôm nay Olendorf nghỉ, còn người bảo vệ trực này không bao giờ làm khó khăn bà. Bà ngủ không được cả đêm, bà sẽ bệnh mất. Chứng thấp khớp là một cơn ác mộng, nhưng với bà còn tệ hơn thế nữa. Có cái gì đấy đã thôi thúc bà, bà muốn đến căn phòng của mình, nằm dài lên giường, nhắm mắt lại.
Phải đến đó mới được.
Bà chen lấn vào đám hành khách đi tàu từ Mount Vemon đến lúc 8 giờ 40, rồi lẻn đến bờ dốc. Bà đã mang theo trong túi xách rất nhiều báo để chống lạnh và không dừng lại để uống cà phê nữa. Bà chỉ ao ước được sớm đến căn phòng của mình thôi.
Nếu thằng cha ấy có mặt ở đấy cũng mặc kệ, bà quyết liều rồi. Tiếng máy nổ và tiếng quạt chạy kêu ầm ầm làm cho bà thấy dễ chịu. Ở đây tối tăm như mọi khi, nhưng bà thấy thế lại càng tiện cho bà. Đôi giày vải to tướng không gây tiêng động khi bà đi nhẹ nhàng đến cầu thang căn phòng.
Khi gần đến cầu thang, bỗng bà nghe có tiếng cửa mở, cánh cửa mở ra từ từ, bà Lally thu mình lại trong bóng tối, sau cái máy phát điện.
Bà nghe những bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi, hắn đi xuống cầu thang sắt, chính thằng ấy. Bà cố gồng mình đứng nép vào tường. Bà có nên đối mặt với hắn không? Không... không... Bản năng đã khiến bà cảm thấy phải tránh mặt. Bà thấy hắn đứng bất động, lắng nghe, rồi vội vã đi đến bờ dốc. Trong một phút nữa, hắn sẽ biến mất và bà sẽ vào phòng của bà. Nếu cô gái còn đấy, bà sẽ biểu cô ta trốn đi.
Mấy ngón tay lạnh cóng vụng về lấy chìa khóa trong túi, chiếc chìa rơi xuống chân bà, vang lên một tiếng động nhỏ.
Bà Lally nín thở. Hắn có nghe không? Bà không dám quay đầu lại, nhưng bà nghe tiếng chân xa dần. Bà không nghe có tiếng chân trở lại, bà đợi 10 phút, 10 phút dài dăng dẳng. Cố lấy lại bình tĩnh, bà từ từ cúi xuống đau đớn cả người, mò mẫm tìm chìa khóa ở dưới đất. Trời tối đen, mắt bà lại rất kém, bà tìm ra được chìa khóa, thở dài nhẹ nhõm.
Bà Lally chưa đứng lên thẳng người thì đã có cái gì đâm vào lưng bà, cái gì lạnh ngắt. Khi vật ấy đụng vào da thịt bà, bà cảm thấy nghẹt thở, vật ấy đâm sâu vào thịt, vật rất nhọn, lún sâu rất nhanh đến nỗi khi bà chưa kịp thấy thì máu nóng đã tuôn ra rồi, thế rồi bà khuỵu xuống và ngã nhào người tới trước. Trán bà va xuống đất, cánh tay trái huơ quanh một vòng, bà bất tỉnh, bàn tay phải nắm chặt chiếc chìa khóa.

Truyện Cáo Sa Mạc - 1 - - 2 - - 3 - - 4 - - 5 - - 6 - - 7 - - 8 - - 9 - - 10 - - 11 - - 12 - - 13 - - 14 - - 15 - - 16 - - 17 - - 18 - - 19 - - 20 - - 21 - - 22 - - 23 - - 24 - - 25 - - 26 - - 27 - - 28 - - 29 - - 30 - - 31 - - 32 - - 33 - Đã xem 29459 lần. --!!tach_noi_dung!!--

Dịch giả: Văn Hòa - Kim Thùy
- 40 -

--!!tach_noi_dung!!--
     úc 9 giờ 30, nhân viên FBI gọi ông Hugh Taylor đang ở tại nhà của Steve:
- Chúng tôi có tìm ra được một ít manh mối, ông Hugh à.
- Manh mối gì thế?
- Thằng Arty - Thằng thợ máy Arty Taggert.
- Như thế nào?
- Có một thằng tên là Taggert cách nay đã 12 năm thường thấy lởn vởn quanh nhà ga thành phố. Hắn bị tình nghi là thủ phạm của vụ mất tích một cô gái 16 tuổi, cô này bỏ nhà trốn ra thành phố. Chúng ta không có bằng chứng để buộc tội hắn, nhưng nhiều anh em cho rằng hắn có nhúng tay vào việc này. Chúng ta còn thẩm vấn hắn nhiều vụ mất tích của các cô khác nữa. Chúng tôi thấy hắn giống diện mạo mà ông đã miêu tả cho chúng tôi biết.
- Thế là tốt. Các anh có tin gì về hắn?
- Chúng tôi sẽ tìm xem hắn ở đâu. Hắn làm nhiều việc ở New York, bán xăng ở tả ngạn, phục vụ trong một hộp đêm ở Đại lộ 8, rửa bát đĩa ở quán Oyster Bar...
- Tập trung tìm kiếm nơi hắn cư ngụ, tìm xem hắn có gia đình không.
Ông Hugh gác máy, ông thận trọng nói với Steve:
- Ông Peterson này, có lẽ chúng ta đang có một manh mối mới. Một thằng thợ máy sửa xe hơi thường đến quán rượu Mill Tavern. Hắn đã bị tình nghi có dính líu đến nhiều cô gái bị mất tích cách đây đã 12 năm. Hắn tên là Arty Taggert.
- Một thằng thợ sửa xe hơi à? - Giọng Steve cất cao từ sửa xe hơi.
- Đúng thế, tôi biết ông nghĩ gì rồi. Hy vọng mong manh thật đấy, nhưng hôm ấy chắc có kẻ nào đã sửa xe cho vợ ông. Có thể bà ấy trả tiền cho hắn bằng chi phiếu chứ? Ông còn giữ giấy tờ lưu và cùi chi phiếu của tháng Giêng hai năm trước không?
- Được rồi, để tôi xem thử.
- Xin ông nhớ cho là chúng tôi chỉ xem xét tất cả những manh mối mà thôi. Chúng tôi không có bằng chứng gì về thằng Arty này, ngoài chuyện người ta có thẩm vấn hắn một lần đã lâu năm rồi.
- Tôi hiểu. - Steve đi về bàn làm việc.
Chuông điện thoại reo, ông Roger Perry gọi. Ông ra hét lớn trong máy rằng bà Glenda xác nhận Cáo là tên thợ sửa xe hơi có tên Arty Taggert.
Ông Hugh gác mạnh máy và định gọi New York, thì bỗng chuông lại reo. Ông hét lớn:
- Tôi nghe đây. - Nét mặt ông thay đổi, trông đăm chiêu - Sao? Xin đừng cúp máy, hãy nói lại đi.
Steve thấy mắt ông Hugh nheo lại, khi ông Hugh lấy bút ra, anh liền đưa xấp giấy cho ông ta. Bất cần ý đồ muốn che giấu những điều ông ta đang viết, Steve cầm nhanh lấy và đọc từng chữ ông ta viết:
“Cám ơn ông về số tiền, nó đầy đủ. Ông đã giữ đúng lời hứa và tôi cũng giữ đúng lời hứa của tôi. Neil và Sharon còn sống. Đúng 11 giờ 30, chúng sẽ bị hành quyết bằng quả bom nổ trong bang New York. Anh có thể tìm thấy xác của chúng trong đống đổ nát sau khi bom nổ”.
“-CÁO-”
Ông Hugh nói:
- Anh lặp lại lần nữa đi, để tôi biết chắc không viết lầm.
Một lát sau, ông ta nói thêm:
- Cám ơn, chúng tôi sẽ tiếp xúc làm việc với ông sau - Ông gác máy.
- Ai nhận lời nhắn thế? - Steve hỏi. Anh sững sờ và lo sợ đến độ tê liệt cả trí óc, không suy nghĩ được.
Ông Hugh đợi một hồi mới trả lời, giọng của ông mệt mỏi chán chường tột độ:
- Lão điều hành tang lễ ở Carley, người đã lo việc chôn cất vợ ông.
Lúc ấy chín giờ 35 phút.
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy : casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: CtLy đưa lên
vào ngày: 27 tháng 1 năm 2016

--!!tach_noi_dung!!--
--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--