Chiều lặng, em ngồi trước chiếc bánh sinh nhật ba tầng xinh xắn bên cây thông nhựa. Nhà dưới đứa em vừa dọn dẹp vừa khe khẽ tập hát bài “Mừng Sinh Nhật”. Thời gian chầm chậm trôi. Em lặng lẽ nắn tròn con số 19 và ngồi ngắm nó một cách chăm chú. Hôm trước khi Ba đồng ý cho tổ chức làm sinh nhật, mẹ bảo: “Năm ngoái tròn 18 tuổi, Ba cho làm để động biên con thi Ðại học, còn năm nay tự tổ chức lấy!” Em nũng nịu: “Vâng, tự tổ chức nhưng mẹ chi ha?” Mẹ cười: “Tự cô lo lấy chứ!” Em nhìn mẹ âu yếm: “Con sẽ tự lo.” Anh biết không, đường đường là một cô sinh viên rồi còn gì nữa, em tự lo được mà. Ðứa bạn cùng bàn hứa: “Tao hùn tháng học bổng, đến lượt tao mày trả nợ, chịu hông?” Ðương nhiên là em chịu bởi đơn giản sinh nhật này là vì anh. Buổi sáng ở trên lớp đứa bạn nhấp nháy mắt hỏi đùa: “Tối giới thiệu boy friend nha!” Em cười nửa mãn nguyện, nửa giấu giếm: “Có đâu mà giới thiệu.” - “Ðừng xạo, tao không tin!” Anh biết không em chỉ muốn tụi nó bất ngờ. Ðêm xuống, mưa lất phất gõ lên mái tôn, phố đêm đã lên đèn, dòng người hối hả dưới làng mưa bụi. Chờ đã quá lâu, em bảo mấy đứa bạn đốt nến lên. “Nhưng mà...”, một câu thắc mắc, “Khỏi, mình tao thổi cũng được”. Em vẫn mong anh đến dù là vô vọng. Ngọn nến tắt phụt và em quay mặt nhanh ra cửa như muốn tìm anh lần cuối, như cố giấu đôi mắt đẫm nước. Một vài người vẫn thắc mắc nhất là đứa bạn cùng bàn. Nó hỏi: “Sao, tụi mày có gì hả?” – “Không có gì, tao cũng chẳng hiểu nữa?!” Nhìn vẻ mặt buồn rầu của em, nó chắc đoán ra chuyện gì? Ai dè khi mọi người ra hết, một đứa đưa gói quà ra và cả bọn đồng thanh hát bài sinh nhật. Em cười, xúc động không nói được thành lời. Bạn bè đã giành cho em tình cảm thân thương nhất trong khi đó điều bất ngờ em muốn giành cho bạn bè đã không xảy ra. Anh không đến, dù nhà chỉ cách hai góc phố. Ðứa em nói: “Mẹ gặp anh đi với ai đó ở Hội chợ nhưng sợ chị buồn, mẹ giấu.” Tan tiệc, dọn dẹp xong em đi ra phía ban công đứng một mình và cố ê a một bài hát quen nhưng chịu không nhớ nỗi. Ðêm mờ mờ dưới ánh sáng của sao. Phố đêm hình như đã đi ngủ, vài vì sao lấp lánh phía xa xa, ngôi sao nào là của em và ngôi sao nào là của anh đang thắp sáng đêm nay. Em quay vô ngồi với những gói quà mà không kiềm được nước mắt. Em muốn hét lên cho thỏa lòng, em muốn trở về với chính em những ngày chưa có anh. Nhưng anh biết không, em không thể nào làm gì được cả. Cuộc sống và chính anh đã dạy em biết cách im lặng và đêm nay em đã im lặng. Em thẩn thờ mở gói quà mà đứa em bảo của anh gửi đến. Một chiếc hộp xinh xắn hình hai trái tim lồng vào nhau. Bất giác em lên dây chuông nhạc và đặt con búp bê nhưa lên trên cái sàn nhảy nhỏ xinh xắn. Ðiệu nhạc mừng sinh nhật lại vang lên hòa cùng điệu nhảy balê xoay vần của con búp bê làm em phần nào dễ chịu hơn. Có lẽ em sẽ ngồi như vậy nếu điệu nhạc không dứt và con búp bê cũng ngừng xoay. Em khẽ đụng vào nắp hộp làm con búp bê ngã nhào xuống khung hình trái tim có dòng chữ nhũ vàng: “My best wishes for you!” Em biết giờ này anh đang ở một nơi nào đó và có thể thần nghĩ một chút về đêm nay, về em. Có giả dối lắm không anh? Em nhớ đã đọc ở đâu đó “có thể lừa dối nhau nhưng đừng bao giờ phản bội”, nhưng với em điều đó đã không xảy ra. Em dựng con búp bê dậy và thì thầm nói với nó: “Tiếp tục đi búp bê thân yêu ạ!”
Dương Vũ Hoàng