hông có ước mơ nào trong đêm cô tròn mười bảy tuổi.
Người đàn ông ngồi ngó ra cửa sổ. Ngôi nhà phủ đầy bóng tối, ngoài kia là những tàng lá ướt nước, phả lẫn mùi gỗ mục với mùi những chiếc lá bị mưa quật nát. Mùa hạ phủ làn hơi ẩm quanh thân thể cô. Như mùa xuân thì năm cô mười ba tuổi, bất giác thức giấc trong một đêm thu, cô chợt nhận ra mình lớn nhanh như một cái cây, từng thớ thịt như tự nảy nở và vươn dài, vòm ngực nhú cao vời vợi và vùng thiêng liêng diệu vợi như cỏ ướt. Náo nức và say mê. Người đàn ông chậm rãi, tiếng nói mỏng như làn khói thuốc lá đang phả tràn qua khóe môi. Ngày mai anh phải đi. Anh đi lâu không? Sáu tuần. Không quá dài. Nhưng mà em sẽ buồn. Ừ, anh cũng buồn. Anh buồn vì xa em à? Người đàn ông quay lại, quàng tay qua eo cô, hôn lên ngực cô, nụ hôn có mùi rượu rhum. Không trả lời. Anh chưa bao giờ nói yêu cô. Và cô sợ rằng, khi anh biết cô mới vừa bước qua tuổi mười sáu, anh sẽ bỏ chạy. Vì trách nhiệm. Và phần nhiều, trong những câu chuyện tương tự, đàn ông đều hèn nhát như nhau.
Cô thắp nến. Những cơn gió lất phất trong căn phòng rộng. Cô vẫn để mình trần, lục tìm những món đồ cần thiết, xếp vào chiếc va-li của anh. Cô tần ngần nhìn hộp bao cao su đã vơi quá nửa. Rồi lặng lẽ xếp vào bên cạnh những chiếc underwear sáng màu. Và nhìn sợi dây ngũ sắc cô mang về từ một chuyến đi rừng. Cô mang đến đeo vào cổ tay anh. Nhưng anh đã cất sâu vào ngăn tủ. Dường như anh đã quên. Cô nhìn ngắm sợi dây. Trong vùng sáng tối bập bùng, cảm giác như những sắc màu đang nhảy múa. Cô nhớ, người phụ nữ dân tộc đã tết chúng vào nhau trong buổi chạng vạng nắng, bóng tối cũng chấp chới phủ dần từ đỉnh đầu xuống khuôn mặt bà. Cô kiên nhẫn chờ đợi và nghĩ đến việc cô sẽ tết chúng vào đai những chiếc quần vải đũi anh hay mặc. Cô thích ngắm nhìn anh mọi lúc, mọi nơi, trong căn phòng này, cả khi anh mặc chiếc áo thun trễ nải hay khi anh không còn chút tơ lụa nào trên người, thân thể đẫm nước bước ra từ phòng tắm. Cô thấy mình kiệt sức mỗi khi nghĩ đến việc phải thốt ra câu nói yêu đương nào đó. Tự thẳm sâu cô biết, mình đã thuộc về người đàn ông này. Cô biết, khi cô cảm nhận được sự dịu dàng nhưng cương quyết của anh, khi xâm chiếm cô. Cô biết, khi anh nấu cho cô bát canh thiên lý, đút cho cô từng đũa, cũng trong căn phòng này, trước khung cửa sổ này, trong một chiều sau giông gió như buổi chiều này. Và cô biết, người đàn ông có đôi môi dày hơn bình thường này, nếu có rời bỏ cô cũng sẽ không làm cô tổn thương. Nhưng cô đã không dám nghĩ tiếp, cô không muốn mình yêu anh quá nhiều, cô muốn cô sẽ là người bỏ lại phía sau, để lẫn vào thành phố này, mà anh sẽ không bao giờ tìm thấy.
Cô mang chiếc quần short vải thô ra cửa sổ và bắt đầu tết những sợi dây ngũ sắc vào đai quần. Ngọn nến tí tách cháy. Và trên môi anh điếu thuốc đỏ rực. Anh ôm cô từ phía sau, nụ hôn ẩm ướt lướt trên da thịt. Cô lại muốn rơi vào vòng xoáy này. Cô quay lại. Cô cảm nhận anh đang bước vào cô, từng bước. Nhịp nhàng. Và chắc chắn. Người đàn ông dịu dàng ba mươi tuổi.
Tôi nói với Đỏng Đảnh, ngày mai tôi đi. Trời cuối mùa hè mang cảm giác của cô gái đôi mươi, chứa nhiều mây và bão tố, nhưng luôn cởi mở và nhựa sống tràn trề, giận dữ trút sạch và lại tươi xanh lồng lộng không gợn đục. Những ngọn cây ngoài vườn cũng căng tràn trên búp cành, chuẩn bị một mùa ra trái, trước khi bước vào mùa thu chín. Tôi ngồi nhìn ra khu vườn, bóng lá lấp loáng nước dưới ánh trăng. Từ khi gặp Đỏng Đảnh, chúng tôi thường thích những buổi chiều tối. Hai đứa đi bộ dưới những tàn cây, cùng ăn bữa tối ngoài tiệm ăn quen thuộc. Đỏng Đảnh mua những cây kẹo mút bên một góc phố, và ở góc đầu hồ nhỏ mua cho tôi một bao thuốc lá thơm. Đến đầu dốc, cô hay giả bộ mỏi chân và bắt tôi cõng. Tôi thường cõng cô lên tới căn gác nhỏ, nơi đựng cuộc đời tôi suốt ba năm qua, với ngập tràn rác và bề bộn sách. Trước khi Đỏng Đảnh buộc tôi vào chúng tôi cùng uống chút gì đó và Đỏng Đảnh thường không chờ đợi được cạn ly rượu. Cô nói, cô thích tôi bởi tôi là nhà văn. Điều này làm tôi cảm động. Hầu hết các cô gái đẹp bây giờ nghe thấy hai chữ nhà văn là bắt đầu bỏ chạy. Đỏng Đảnh đọc rất say sưa những truyện ngắn trong tập
“Bình Nguyên Đỏ”. Cô nói, hầu hết những truyện trong ấy rất sến. Nhưng có chút ít đẹp đẽ. Nó hợp với cô. Và cô hay lấy những chi tiết mà cô cho là ngớ ngẩn, viết ra những tờ giấy vàng, dán lên khắp bức tường. Nó thực sự là món thuốc làm tôi đủ bật cười mỗi khi cáu giận. Tôi không giàu. Tôi thất bại trong hôn nhân. Và tôi luôn cảm thấy kiệt sức khi nghĩ đến việc bắt Đỏng Đảnh biết sự thật ấy và biết rằng tôi trót yêu cô. Tôi không đủ tốt để bước vào cuộc đời cô gái này. Tôi có một cuộc đời vá lại, và cô thì vẫn còn quá nguyên vẹn để phải đánh vỡ mọi thứ. Tôi nói với Đỏng Đảnh, anh cũng rất buồn. Đỏng Đảnh nói, anh buồn vì phải xa em ư? Tôi thở dài. Cái thở dài trôi vào lòng tôi như khói thuốc cay xé. Tôi thích cái dây cô mua cho tôi, nó luôn đẹp bất ngờ vào mỗi lần tôi nhìn thấy. Và tôi luôn hình dung ra hình ảnh cô với chiếc váy ngắn đi đôi giày màu đỏ rực thả bộ xuôi dốc. Chân cô dài và trắng như bãi cù lao sông Hồng. Tôi nói với Đỏng Đảnh, tôi thích sợi dây này và sợ sẽ đánh mất nó nếu mang nó bên mình. Tôi là kẻ có trí nhớ suy tàn, rất hay nhầm lẫn và quên ngày tháng. Tôi sợ đánh mất hình ảnh cô gái tươi sáng trong những khoảnh khắc này, nếu tôi cứ quá gắn bó, quá yêu và quá ràng buộc. Tôi cũng sợ sự ích kỷ đôi khi lớn mạnh như sóng thần, có thể phá tung tất cả. Nhưng, sự hèn nhát bám lấy tôi đến mức, khi tới sân bay, tôi vẫn không dám nói với cô rằng, tôi muốn giữ lại mãi hình bóng này, thân thể này, trong không gian này, ở những khoảnh khắc cô ở bên tôi. Bởi khi ấy cô thanh sơ và thành thật. Vì thế nên tôi ra đi...
Trước khi anh bước vào hàng kiểm soát an ninh, cô kịp buộc vào chiếc va-li chiếc túi vải dù màu rượu chát. Trong ấy là những tép tỏi nhỏ trộn lẫn những chiếc lá cỏ cô hái về từ trên đỉnh núi Bồ Đề. Cô nói, đó là mùi hương của cô. Ở tuổi mười bảy, người ta thường hay thần thánh hóa những thứ nhỏ bé, biến chúng thành mật mã, thành những vật thiêng để níu giữ một con người. Anh hôn lên trán cô, nhìn cô, mắt nâu dịu dàng quá thể. Đàn ông mắt nâu thường đa cảm. Cô bước ra ngoài, lên xe. Phi trường buổi chiều tối tấp nập những người ra đi. Cũng có thể, sau hai tiếng nữa, là những cuộc hội ngộ tại một nơi cách nhau gần hai ngàn cây số. Tay taxi nhìn qua tấm gương, mắt đăm đắm vào đùi cô. Cô bật cười. Đàn ông và đàn bà là hai loài virus, luôn muốn gây lộn nhưng không thể rời bỏ nhau. Ai cũng nghĩ mình sẽ ăn thịt được đối phương, nhưng kết cục, sau trận chiến cả hai thở phì phào và cùng hả hê thua cuộc. Cô dừng xe đầu dốc, mua kẹo mút. Có tin nhắn. Em đi đêm nhớ mang theo khăn. Nghĩa là giờ này máy bay của anh cất cánh. Cô mỉm cười. Người quen cũ gọi điện. Người quen cũ đã già. Người quen cũ vừa trở về sau chuyến đi nghiên cứu tại Hàn Quốc. Có quà tặng em, người quen cũ nhấn mạnh. Những thứ vặt vãnh, đôi khi là một chiếc váy, đôi khi là một thỏi son mà cô sẽ không bao giờ dùng. Nhưng cô đã quen với điều đó. Chị gái nghề nghiệp từng dạy, không được chê món quà nào, dù sau đó có thể thả chúng vào thùng rác vì không dùng được. Bởi vì, con người ta ai cũng có ý định lợi dụng nhau, nhưng khi người ta tìm cách lấy lòng ta bằng những món quà, nghĩa là người ta còn nghĩ mình rất có giá trị và mình rất thông minh, người ta phải dùng man trá êm ái để dụ dỗ. Cái quan trọng là mình phải tỉnh táo để nhận quà và tỉnh táo để rời bỏ cái vuốt tay vào mông, em gái à. Chị nuôi nghề nghiệp khôn ngoan và xinh đẹp, giờ nằm đâu đó trong thành phố này, dưới những bóng cây râm mát. Chị nuôi từng ước điều đó và người thân của chị chắc là đã làm. Người thân của chị không cho cô đến thăm khi chị rời trần thế. Mày là cái thứ đĩ non, đừng có làm ô nhục thêm đời nó nữa, người thân của chị nuôi nghề nghiệp nói thế. Người quen cũ gặp cô một năm trước trong một bữa tiệc buffet. Vì rượu mà người quen cũ lấy được đời con gái của cô. Chị nuôi nghề nghiệp có được hai ngàn đô. Còn cô được mua hai chiếc váy sexy nhất. Từ ấy, cô thích những người đàn ông từng trải. Người quen cũ gặp lại, cười rất tươi, hàm răng mới bọc sứ trông tươi sạch gợi cảm. Cô cười, gái Hàn có đẹp không? Người quen cũ bảo, đẹp đâu có đến lượt mình. Gái Việt là đẹp nhất. Cô cười phá lên. Người quen cũ đưa tặng chai nước hoa Kenzo nam giới, có mùi gỗ thơm trầm tĩnh. Người quen cũ không hiểu vì sao cô thích nước hoa nam giới. Và thích mùi gỗ của Kenzo. Cô cất chai nước hoa vào túi xách và nói cảm ơn. Người quen cũ bảo, ở lại đây với anh đêm nay nhé. Cô định gật đầu. Lần đầu tiên cô phải suy nghĩ về việc mình có nên ở lại nhà người tình qua đêm không. Căn nhà này cô đã từng quen, quen cả những chậu cây xanh nhức mắt trong toilet với những chiếc ly thủy tinh trong veo mà mỗi khi cô nhìn vào, mắt cô sáng xanh lên như đôi mắt mèo. Cô trọng người đàn ông này, vì luôn đưa ra những lời đề nghị trung thực và chừng mực. Và không khi nào đưa cho cô những đồng tiền sỗ sàng. Tự cô thấy mình đẹp vì điều ấy. Tự cô thấy mình đáng giá vì điều ấy. Cô ôm đầu người quen cũ áp vào ngực mình, chua chát nghĩ đến cảnh phải nhặt mớ tiền hổ lốn trên giường, trong khách sạn năm sao nào đó, rồi đón taxi về nhà giữa đêm. Những gã tỷ phú trộm đất để bán, tìm sự may mắn bằng những cô gái non tơ. Mỗi khi nghe chị nuôi nghề nghiệp dặn, phải nói em là gái sạch, cô lại bật cười. Dạ, em là gái sạch! Trong những cái đầu gió của tỷ phú trộm đất khi ấy chỉ còn vọng vang hai từ GÁI SẠCH. Những cái đầu chứa toàn gió...
Cô nhìn người quen cũ. Cưng à, hôm nay em muốn ở lại, nhưng hôm nay là ngày anh chẳng làm được gì và có thể anh sẽ gặp xui xẻo trong cả tháng. Em thực sự muốn ở lại, cô nhắc lại, công thức pha sự nuối tiếc đã được kiểm duyệt nhiều lần bởi chị nuôi nghề nghiệp. Người quen cũ hôn môi cô. Ừ, vậy để anh đưa em về. Cô ngăn lại, bây giờ thì để em massage cho anh nhé. Massage thương nhớ. Người quen cũ lịm dần vào giấc ngủ. Cô khép cửa lại. Lặng lẽ xuống phố. Cô mở máy, nhắn tin, anh nhớ đắp chăn qua ngực nhé, trời ngoài đó lạnh rồi. Định thêm một nụ hôn vào cuối câu, rồi cô dừng lại, ngập ngừng. Tay cô sờ lên môi mình, mùi hương bạc hà hình như vẫn còn lưu lại. Cô gửi tin nhắn. Cô muốn về căn phòng của anh, nằm trên chiếc giường ấy, ngửi mùi mồ hôi của anh qua chiếc chăn mỏng mà họ thường quấn tạm sau mỗi lần rã rời. Cô hơi hoảng sợ, hình như cô đã yêu người đàn ông này quá nhiều, trên mức giới hạn mà cô cho phép mình bước tới.
Mùa thu thường đến rất nhẹ. Những cơn gió thổi từ một cánh đồng ngoại ô nào đó, mang đến mùi hương ngai ngái của những chân rạ mới gặt. Dường như mùa vừa chuyển nhịp khi máy bay hạ cánh. Tôi ngồi trên xe, định nhắn tin đùa như mọi khi, máy bay không rơi đâu bé ạ, nhưng rồi lại thôi. Những dãy nhà cao tầng mọc nhanh như nấm cao cấp, tràn hết những con phố cũ. Tôi lấy phòng khách sạn ở khu phố Tây, với cái nghĩ giản đơn là nếu có buồn và mệt, thì nửa đêm vẫn có thể trốn mình vào một quán bar nào đó, uống vài chai bia, rồi trở về phòng ngủ vùi. Những người bạn thân hỏi thăm qua Facebook. Vài người quen trong nhóm “Bắc Kỳ” nhắn tin là “vẫn toàn thây để thác loạn Hà Nội phải không?”. Tôi off điện thoại, đi tắm và thấy hụt cảm giác có một bàn tay, cầm nắm xơ dừa, cọ lưng cho mình. Và vòng tay ấy, có khi choàng qua người tôi, bỏ mặc vòi nước xối trắng xóa tóc hai đứa. Những buổi chiều như thế có thể không còn nữa. Tôi đứng im trong nhà tắm rất lâu. Và ước gì cuộc đời như một trò game, nếu chúng ta thua cuộc hoặc chúng ta bế tắc trong mỗi bước đi, có thể xóa đi và làm lại. Tất cả ký ức đã được xóa đi, để bắt đầu nguyên vẹn như chưa bắt đầu.
Buổi sáng cuối tuần, người cũ lái xe chở con trai đến chơi với ba. Con trai lớn nhanh, mạnh mẽ và mắt sáng nhìn thẳng, nói dứt khoát. Người cũ nói, anh đã yêu rồi phải không? Tôi lừng khừng, ừ, thật ra là chưa. Còn em? Khi chúng ta rời bỏ nhau, khi anh bước ra khỏi mái nhà này, thì em muốn giữ tình yêu của em như một bí mật. Nhưng anh nghĩ, lúc này em đang yêu, phải không? Người cũ ngần ngừ, tuần sau em làm đám cưới. Em không dám nghĩ anh sẽ đến dự. Tôi ngẫm nghĩ. Tôi không giận. Nhưng cảm giác buồn thấm thía. Hình như tôi đã sai lầm ở đâu đó và người phụ nữ này thất vọng đến mức muốn rời bỏ tôi để tìm một hơi ấm khác. Anh biết em làm đám cưới và anh ra vì điều này.
Ngày cưới. Tôi và con trai trao bó hoa cho cô dâu. Người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh cô dâu ngập ngừng, cảm giác như tôi đang làm một điều kỳ quái. Con trai nói, ba à, con muốn đi Vincom, muốn chơi xe đụng cơ. Tôi cởi cà vạt, dẫn con đi. Con trai hỏi, người con gái ba yêu có đẹp hơn mẹ không? Bật cười, không, không ai đẹp được như mẹ. Thế sao ba lại không ở với mẹ, sao ba lại gả mẹ cho chú Bánh Mì?...
Hết giờ xe đụng. Dẫn con trai đi ăn xúc xích nướng. Con trai im lặng. Tôi dắt con đi dọc con phố dài. Lá vàng bắt đầu rụng. Tôi những nghĩ mình sẽ sa thải được mọi nỗi nhớ, mọi phiền lụy. Vì quá khứ, nghĩ cho cùng, nếu ta biết thả nhẹ, thì cũng là thứ lá sen sau mùa hạ vậy thôi mà. Nhưng tôi biết, máu thịt của tôi vẫn từ quá khứ mà sinh ra, đang cầm tay tôi lắc nhẹ. Con trai à, ba có lời xin lỗi...
Cô ngồi nhìn bầu trời lúc rạng đông, những chiếc lá ngái ngủ bắt đầu vươn mình lên hóng nắng. Cảm giác cơ thể như mảng rêu đang cạn nước. Đêm qua cô những nghĩ sẽ ngủ trong vòng vây của những cảm giác cũ. Nhưng mọi thứ đã không dễ như thế. Đã hai mươi mốt ngày kể từ khi thành phố vắng người đàn ông này. Cô đã không nhắn tin hỏi khi nào anh trở về. Cô đã từng ao ước về thành phố cũ của anh, để nhìn ngắm anh từ xa cái cách anh chăm sóc con mình. Cô cũng đã từng ao ước, được chạm tay vào đôi má măng tơ của cậu bé, khuôn mặt đẹp mà cô chỉ trộm hôn qua màn hình máy tính. Cô cũng muốn nhìn thấy người đàn bà đẹp kia và muốn hỏi, tại sao chị lại rời bỏ một cuộc đời như cuộc đời người đàn ông này, tại sao chị lại phung phí cả những điều mà cô không bao giờ dám nghĩ mình sẽ có. Cô với tay lấy chai nước suối. Rồi lại bẹp đầu xuống khung cửa sổ. Cô miên man nghĩ về những tháng ngày này. Mồ hôi vã ra. Cô thấy mình hâm hấp sốt. Cô muốn có một chiếc khăn ướt. Nhưng rốt cuộc, cô vẫn ngồi bẹp trên chiếc ghế bên cửa sổ. Nỗi nhớ như một lò nung thủy ngân, nó rút ruột nhan sắc và đánh sập cô từ bên trong, mà chính cô không lường trước được. Cô thấy mắt mình âm ấm. Nước mắt ngân ngấn. Nước mắt chảy từ trong lòng, nên ấm hoài trên má không thôi. Cô không dám nói với anh rằng, cô không đủ dũng cảm để làm người tiếp tục trên hành trình của anh, dù cô luôn muốn thuộc về. Cô cũng không đủ tỉnh táo để tiếp tục những ngày tháng vừa qua, với vai diễn hoàn hảo này. Kỷ niệm là những viên đạn của quá khứ, găm sẵn vào lòng ta mất rồi...
Cô lấy hết sức lực còn lại, xếp đồ vào chiếc túi đẹp đỏ rực đặt trong đáy tủ quần áo. Có thể khi anh trở về anh sẽ biết. Nhưng, biết nào có ích gì, khi chỉ thêm đau lòng cho một lần dứt bỏ. Cô không đủ vững để đi trên đôi giày quen thuộc. Cô xuôi dốc trên đôi chân trần. Đôi giày đỏ thả lửng lơ trên tay, như một người tình hờ hững...
Thành phố hừng hực nóng.
Rồi bất ngờ phá toang trời bằng những nắm mưa bạt mạng.
Tôi không gọi Đỏng Đảnh chờ đón như lần trước. Tôi muốn cô bình tĩnh ngồi đâu đó trong thành phố đợi mình. Nhưng cô đã không để lại gì ngoài làn hương quen thuộc trên gối bông, thoảng lẫn mùi hương gỗ của nước hoa Kenzo và mùi thuốc bổ pha trong bình cây phất lộc.
Mỗi ngày, tôi cẩn thận tết chiếc dây ngũ sắc vào đai quần và nhớ đến Đỏng Đảnh như một tình yêu không bao giờ bày tỏ. Tôi day dứt với tuổi mười bảy của cô. Tôi day dứt với sự nhạy cảm của tâm trí mình. Tôi day dứt vì tôi đã biết. Và tôi không đủ dũng cảm để thứ tha. Tôi không đủ dũng cảm để thú tội. Cả đời tôi không phải là một game thủ ra hồn.
Tuổi ba mươi chập chờn những nỗi buồn. Như mưa nắng...