ần mở xem lại các tấm ảnh khá mờ cũ kỹ do "lớp bụi thời gian" bào mòn, Hiền đưa tay rút tấm ảnh trắng đen trong album ra, tấm ảnh chụp chung cả lớp dưới góc cây phượng già trong sân trường, đưa mắt nhìn từng khuôn mặt của bạn hữu thân quen, rồi nhìn đến các thầy cô ngồi hàng đầu trong tấm ảnh, chợt Hiền dừng lại vị trí nơi thầy Đặng ngồi, rồi bất chợt bao nhiêu kỷ niệm những ngày còn theo học với thầy Đặng nó chợt ùa về khiến cho Hiền cứ ngỡ mới vừa xảy ra hôm qua.
Quê Hiền miền biển mặn quanh năm lộng gió, xóm làng sống với nhau thật tình nghĩa, tuy cuộc mưu sinh phần lớn của người dân nơi đây phải cưỡi sóng dữ ra khơi mang về những sản vật của thiên nhiên ban tặng cho con người, nhưng không phải lúc nào họ cũng gặp cảnh trời quang mây tạnh, do đôi khi gặp phải tính khí thất thường của biển, đang êm đềm lặng sóng như mặt nước hồ thu, rồi bổng chốc hung hăng cuồng nộ khiến không ít ngư phủ phải nằm lại vĩnh viễn trong lòng đại dương, con em của ngư phủ cũng biết được cái gian nan vất vả của người thân nên mọi người cố tâm "Sách đèn" để khỏi phụ lòng cha mẹ mà Hiền là một trong số này.
Sáng nọ vừa bước chân vào cổng trường, chưa kịp vào lớp Hiền đã nghe của tiếng nhỏ Thu réo lên:
- Hiền nè, bồ lại đây tui nói cho cái này hay lắm nè, chờ bồ nãy giờ nóng ruột gần chết, sao hôm nay đi hơi trể vậy?
Nghe nhỏ Thu sắp tiết lộ điều gì cho mình, Hiền ghé lại chiếc ghế đá nơi Thu đang ngồi, vén vạt áo dài Hiền ngồi bên cạnh và hỏi Thu:
- Mới sáng sớm có vụ gì bí mật vậy Thu, bồ làm tui hồi hộp quá nè.
Nói xong Hiền mở cặp ra lấy hộp Ô mai ra đưa lên gần mặt Thu rồi Hiền lên tiếng:
- Bồ ăn không? Biết hộp này đâu ra không, bồ nói trúng chút xíu vô lớp tui miễn cho bà phần quét lớp, chịu chưa?
Thấy hộp Ô mai trên tay Hiền, bổng dưng nỗi thèm thuồng dâng lên nhưng nhỏ Thu "Mại hơi" nói:
- Cái bà Hiền này chơi ác nghe, biết tui khoái món này cứ dụ tui ăn hoài nhe.
Nói xong không đợi Hiền mời thêm lần nữa Thu lấy một lúc hai viên bỏ vào miệng nhai ngon lành:
Vừa nhấm nháp món ruột của mình Thu vừa trả lời:
- Của anh chàng "Hai quần" ý tui nói lộn, anh chàng Hải quân tặng bồ chứ gì, cha cha ăn miếng này coi bộ nuốt không trôi rồi đây.
Nghe Thu đón trúng phóc, Hiền cười thật tươi, chừng nhớ chực đến cuối câu Thu nói như trách móc điều gì khiến cho Hiền hơi chột dạ, Hiền vội hỏi:
- Tui thấy bồ nhai nuốt ngon lành vậy mà dám nói nuốt không trôi, ai mà tin bà cho được, mà vụ gì bồ lại nói như vậy cho tui biết đi.
Thu thấy Hiền sốt ruột khi nghe câu nói của mình, nàng ta làm ra vẻ nghiêm nghị nói:
- Bồ nhận quà của anh chàng Hải quân này hoài có người buồn "đứt ruột" luôn đó.
Đến phiên Hiền hơi bất ngờ khi nghe cô bạn thân thiết của mình tiết lộ một điều mà Hiền chẳng ngờ, trầm ngâm đôi chút Hiền vặn hỏi:
- Ai buồn, bồ nói tui nghe đi, sao ngộ vậy, tui nhận quà của ông anh kết nghĩa tặng cho em gái có gì đâu mà buồn với phiền.
Thu chưa kịp tiết lộ những điều muốn nói cho Hiền nghe, bổng tiếng chuông reng ngân lên báo hiệu giờ vào lớp nên hai cô nàng đành bỏ dở câu chuyện chưa hồi kết, hai nàng cùng sánh bước đi nhanh vào lớp.
Hai giờ đầu của buổi học trôi qua thật nhanh, Hiền thấy tiếc hùi hụi vì cô nàng rất thích môn Giảng văn, phải công nhận cô giáo Băng có giọng đọc êm như lời ru của các bà mẹ, chỉ cần à ơi, hoặc hò ơ vài ba câu hò là con của họ mau chóng chìm vào giấc ngủ, cô Băng chỉ cần giảng về một bài văn hoặc phân tích bài thơ nào đó khiến cho cả lớp chú ý lắng nghe và lãnh hội, riêng Hiền thì nâng lên một bước, hiền cảm thụ được nội dung và ý nghĩa của lời cô Băng giảng, Hiền như cố nhồi nhét hết những lời giảng của cô vào trong đầu của mình rồi có dịp Hằng sẽ chứng minh cho cả lớp biết cái tài làm văn của mình khiến các anh chàng nam sinh phải lé mắt nhìn.
Hai giờ sau của buổi học thuộc về thầy dạy sinh ngữ, Thầy Đặng vốn là sinh viên tốt nghiệp loại tối ưu, quê mãi tận vùng trồng khóm Đức Hòa, ra trường Đặng được thuyên chuyển về dạy trung học ở một trường trên tỉnh, vài năm sau chàng lại cầm sự vụ lệnh đến nhận nhiệm sở tại ngôi trường Hiền và Thu đang theo học, thời bấy giờ các thầy giáo trẻ khi về dạy nơi đây thường hay bị các nàng nữ sinh "ăn hiếp", tội nhất là những thầy còn trẻ, vì tuổi đời hơn các nàng cũng không nhiều,nên các cô nàng "Kết bè kết đảng" xúm lại trêu ghẹo thầy, những lúc ấy các thầy trẻ này mới thấm thía câu" Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò", cũng nói rõ thêm ở đây các nàng ghẹo thầy với tính cách vui chứ không phạm phải khuôn phép của học đường, vì thầy và trò đều thấm nhuần việc " Tôn sư trọng đạo", đối với thầy cô có tuổi thì các em rất mực kính trọng và thật lễ phép chào hỏi khi đối diện.
Bước vào lớp thầy Đặng nhìn bao quát lớp rồi đưa tay ra hiệu cho học sinh ngồi xuống, Hiền cầm cuốn sổ điểm danh đến dự định đặt trên bàn thầy Đặng rồi thưa:
- Con chào thầy, sổ điểm danh đây ạ, tổng số ba mươi học sinh, hôm nay vắng trò Đinh văn Thọ do bệnh có xin phép ạ.
Thầy Đặng gật gù rồi đón lấy cuốn sổ điểm danh, vô tình tay thầy chạm phải bàn tay của Hiền khiến cho Hiền cảm nhận như có luồng điện vô hình vừa chạm vào mình khiến Hiền đỏ bừng đôi má vì e thẹn, riêng thầy Đặng bối rối không kém vì cái chạm tay vô rình này nó khiến chàng ngất ngây nhưng Thầy cũng kiềm chế tức thì, vì cả chục cặp mắt đang dồn vào ông Thầy trẻ đẹp trai lần đầu mới ra mắt trong buổi học này, để tránh ngượng ngập cho nhau, thầy Đặng nhìn vào đôi mắt to đen láy của Hiền thầy nói:
- Em là Hiền trưởng lớp phải không? Em đừng xưng bằng con làm thầy tưởng thầy lụm cụm lắm rồi, Hiền cứ xưng bằng em đi nhé.
Nhỏ Hiền nghe thầy nói vậy nhỏ tủm tỉm cười rồi nhanh chóng về chổ ngồi, trên bảng thầy Đặng bận quay lưng vào để ghi mấy danh từ trong bài mới cho học sinh chép vào tập, bên dưới sau lưng Hiền là Phượng cô bạn cũng thuộc hàng cật ruột với Hiền, từ lúc thấy Hiền quay về chổ ngồi mà hình như tâm trí để đâu đâu, Phượng lấy cây thước kẻ khiều nhẹ lưng Hiền rồi nói nhỏ:
- Bà Hiền nè, làm gì lên gặp thầy có chút xíu mà thờ thẩn quá vậy, bị thầy hốt hồn rồi hả, công nhận thầy Đặng "bô trai" dữ hén bà.
Nghe nhỏ bạn ghẹo mình, Hiền quay đầu lại nhìn, tay cầm viên phấn nhỏ chọi vào Phượng khiến Phượng thích thú cười khúc khích.
Chuông báo giờ tan học reo lên, không khí trong lớp đang im phăng phắc thì tự dưng ồn ào như vỡ chợ, đủ thứ âm thanh vang lên nhưng nhanh chóng trật tự trở lại sau cái nhịp thước của cô trưởng lớp:
- Học sinh.....
- Đứng dậy.
Chúng em chào thầy
Trên đường trở về nhà, bộ ba của Hiền vừa đi vừa bàn tán chuyện của thầy Đặng, nào là đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu, mấy nàng còn thêm thắt đoán già đoán non, nhỏ Phượng nói:
- Ai mà sau này được làm vợ thầy chắc thầy cưng lắm nghe mấy bồ.
Nghe vậy Thu nhào vô liền:
- Chứ còn gì, mình nhìn thầy biết ngay người tốt rồi.
Lúc này Hiền mới nói:
- Chưa chắc à, mấy bồ không nghe người ta ví hả:
"Đừng xem mặt mà bắt hình dong "
Lời ra tiếng vào chẳng mấy chốc ba cô nàng bề đến nhà lúc nào cũng chẳng hay...
- Bà Thu nè, kể tiếp vụ hôm trước đi, bà nói tui nhận quà của anh Bình thì ai buồn đứt ruột.
Thu nhoẻn miệng cười rồi cô nàng lí lắc nói:
- "Ai trồng khoai đất này", Cái ông Rồng lớp kế mình nè.
Nghe Thu nói xong, Hiền phá lên cười chừng cười đã rồi Hiền nói:
-Cái thằng Rồng nó nhỏ hơn mình gần hai tuổi, nó thuộc hàng em út của tui đó bà ơi, bà có lộn không?
Thu cố lên gân cổ cãi lại:
- Ổng để ý bà thiệt luôn đó, ông Hải quân ghé nhà bà lần nào thì ông Rồng theo dỏi ổng lần đó, nhà ông Rồng ở sát vách nhà bà thì bên đó nói gì ổng nghe ráo hết.
Để phá tan cái nghi ngờ của Thu, Hiền chậm rãi nói:
- Không có đâu bà ơi! thằng Rồng nó qua nhà tui chơi hoài, nhà Rồng nghèo nên ba má tui cũng hay giúp đỡ, có lẽ vì thế nên Rồng mến thôi chứ làm gì có chuyện như bà nói.
Thu cố vớt vát:
- Mấy nhỏ lớp bên nó đồn rùm, tin không tùy bà nghe, thôi vào lớp đến giờ rồi kia.
Lần nọ nhân mấy ngày lễ không phải lên lớp, nhận lời mời của ba mẹ Hiền thầy Đặng ghé thăm nhà, cũng có ý dò xét để tìm ý trung nhân cho Hiền nên ông Bà Sáu tổ chức bữa tiệc mời bạn bè thân hữu đến tham dự, thầy Đặng được xem là một trong những nhân vật mằm trong cái lựa chọn trên, anh chàng Hải quân cũng có mặt, Bình đến dự với bộ quân phục màu hoa biển với lon trung úy trên cầu vai áo, Bình thật sự nỗi trội trong đám khách đến dự tiệc.
Trong suốt buổi tiệc, bà Sáu thì lúc nào cũng muốn Hiền quan tâm đến thầy Đặng, vì bà quan niệm có được thằng rể làm thầy giáo thì rạng rỡ cho gia đình thật nhiều, trái lại ông Sáu thì muốn Hiền gá nghĩa với Bình, dù muốn dù không có thằng rể sỹ quan thì còn gì oai bằng, lâu lâu kêu con rể lấy xe Jeep về chở cả nhà ra thị xã giật le với mọi người thì không phải ai muốn cũng được, chỉ tội cho Hiền nàng vẫn ngây thơ trong trắng, chưa nghĩ nhiều về cuộc sống lứa đôi nên này còn phân vân giữa hai làn nước...
Từ lúc dự tiệc nhà Hiền cho đến nay, thầy Đặng lúc nào cũng đăm chiêu, trong lòng thầy ngổn ngang trăm mối tơ vò, cứ dằn vặt chuyện tình cảm với cô học trò dễ thương kia, tuy thầy muốn ngỏ lời trong một vài lần rất thuận lợi, nhưng mang nặng trong lòng cái đạo đức của nghề nghiệp, thầy quan niệm nếu mình ngỏ lời yêu Hiền thì mặc cảm tội lỗi vì từ xa xưa, xã hội khó chấp nhận tình yêu giữa người thầy một người đưa đò chuyên chở lủ học trò qua dòng sông tri thức với học trò của mình, đôi lúc thầy cũng định đánh liều bất chấp lời ong tiếng ve, bất chấp xã hội khắc khe lên án, thầy sẽ làm theo điều mà con tim mách bảo, nhưng bao lần trôi qua vì lý trí vẫn lấn át khiến con tim thầy đành lỗi nhịp đập.
Riêng Hiền thì cũng có rất nhiều cảm tình dành cho thầy Đặng, nhưng thân phận phái yếu chẳng lẽ Hiền lại mở lời với thầy, không khéo lại mang tiếng "Trâu đi tìm cột", trong thâm tâm Hiền cũng chờ đợi sẽ có một ngày thầy sẽ nhận ra tình cảm của mình và nàng sẽ nhận được tình thư ngỏ ý...
Đất nước ngày càng tràn lan cơn binh lửa, rồi thì chiến tranh cũng lụi tàn, vì hoàn cảnh Hiền đã cùng chàng Hải quân "dong thuyền ra biển lớn" và hai người đã thực sự kết duyên tơ tóc sống hạnh phúc bên kia bờ đại dương.
Nơi quê nhà, chiều chiều thầy Đặng thẩn thờ ngồi trên bờ biển vắng, nhìn những con sóng vỗ bờ liên tục, nhìn những con dã tràng cố se những viên cát tròn trên bờ biển, chưa xây được xong lâu đài thì đã bị sóng biển kia xóa nhòa, bất chợt thầy thấy mình như lủ dã tràng kia bao lâu nay cố xây lâu đài trên cát mà chẳng hề hay...
Đang bồi hồi nhớ lại hình bóng của Hiền, bổng bên tai thầy Đặng nghe tiếng gọi:
-Thầy ơi! Thầy về Sài gòn rồi chắc ở đây tụi em sẽ nhớ thầy, và chắc tụi em khóc nhiều lắm thầy ơi.
Giật mình thầy Đặng ngoái nhìn lại phía sau lưng, hai cô học trò Thu và Phượng với gương mặt thật buồn vừa bước đến, hai cô nàng ngồi cạnh thầy rồi lên tiếng an ủi tiếp:
- Tụi em biết thầy thương con Hiền nhiều lắm, nó đi lâu rồi mà thầy vẫn còn nhớ. Thầy cứ ở lại biết đâu gặp người khác yêu thầy hơn thì sao.
- Cảm ơn hai em, thầy dứt khoát rồi, sáng mai thầy đi sớm, hai em ở lại cố gắng học hành, gia đình gặp nhiều hạnh phúc, có duyên thầy trò mình sẽ gặp lại.
Bất chợt cơn mưa tự dưng ập đến, dường như trời cũng buồn cho buổi chia tay này.
Phi cơ đáp xuống phi trường Tân sơn nhất, ra khỏi phi trường Hiền như thấy mình sống lại những ngày xưa, nàng về ngay quê nhà trong đêm.
Sau vài tuần thăm mồ mả ông cha, thăm lại bạn bè xưa cũ, ai cũng mái tóc hoa râm, ăn uống, mừng mừng tủi tủi cho ngày gặp nhau, nhưng vui nhất là Hiền, Phượng, và Thu đã sống lại cái thuở hồn nhiên như thời con gái...
Tiếp thầy đặng và một vài bạn bè anh em, Hiền thật vui khi hội ngộ với thầy Đặng, biết thầy có được gia đình yên ấm Hiền rất mừng, trong lúc trà dư hậu tửu nhắc lại chuyện xưa ai nấy cũng bùi ngùi, riêng tôi khi biết được câu chuyện tình thầm kín của hai thầy trò ngày xưa tôi bèn hỏi:
- Hồi xưa Hiền biết thầy Đặng thầm yêu mình không?
Hiền cười rồi nói:
- Biết chứ anh, trông cho ổng lên tiếng mà chờ hoài không thấy, hahaha.
Tôi quay qua hỏi thầy Đặng:
- Sao ngày xưa thầy không chịu mở lời.
Thầy nói:
- Con Hiền này hồi xưa cũng nói bóng nói gió với tui dữ lắm, tui biết hết trơn chứ, nhưng nghĩ lại Thầy mà nói tiếng yêu trò thì khó coi quá nên thôi.
Tự dưng có sự trùng hợp, nhà hàng mở bản nhạc "Yêu một mình" có đoạn:
" Ngày xưa tiếc sao mình không ngỏ,
Để rồi chiều nay mình đâu thấy cô đơn, ván kia bây giờ đóng thuyền rồi.
Còn gì đâu nữa, thôi đành hẹn trong mơ...
Nghe xong bản nhạc tôi hỏi vặn thầy Đặng một câu:
- Nếu cho thời gian trở lại thì thầy có lên tiếng nói Yêu Hiền không?
Với cái nghẹn ngào thật lòng thầy nói:
- Tôi nghĩ mình quyết định như vậy là vừa hợp tình vừa hợp lý, nên sẽ không có lựa chọn nào khác cho dù thời gian có quay trở lại.
Chia tay hai thầy trò trong buổi hội ngộ sau gần bốn mươi mốt năm, tôi thật sự xúc động và thương cảm cho "Tình thầy trò" này, tôi xin chúc mối tình này giữa thầy và trò được mãi mãi trường tồn với thời gian.
Viết lại xong đêm 26.4.2016.