uổi chiều rất nặng nề. Giời oi bức lạ. Một gợn gió cũng không. Vũ trụ như chín nẫu, âm ỉ tan ra thành một thứ nước đặc, hâm hấp nóng. Người ta chìm trong cái nồng nực ẩm ướt ấy như con sâu uể oải bơi trong quả thối.Tuyên dâm dấp bồ hôi. Chàng thở nặng nề như đắm trong một bể dầu nhớp và âm ấm. Thân thể rã rời, muốn rữa ra cùng mọi vật. Trái tim, rụng giữa cảnh tàn phá ấy, đập khẽ và hấp tấp như một kẻ thất vọng gần kiệt sức. Gân óc chùng ra. Ý nghĩ mất sáng suốt, hỗn loạn như trong cơn sốt. Những đau đớn, phẫn uất, oán hờn bứt rứt quằn quại trong một trái tim cũng bắt đầu thối luỗng.Thao vẫn chưa về! Chàng nghĩ thế và thấy giời nực thêm lên chút nữa. Bao nhiêu những việc xưa trở lại. Không phải từng việc - chàng đã mất sáng suốt - nhưng mà tất cả. Tẩt cả rữa ra, tràn lên những nỗi đau đớn đang quằn quại. Sự bứt rứt cứ mỗi phút một gấp nghìn lên, vì chàng còn không buồn giẫy dọn. Không một cái đập tay, một không cái nghiến răng, không một tiếng tục tằn. Đến cả một tiếng thở dài hay một tia mắt giận dữ cũng không có nữa. Mắt chàng nặng trĩu đã dim díp rồi. Sự khổ não càng âm ỉ.Âm ỉ nhiều giờ như thế. Vì đến tận chín giờ đêm, Thao mới về. Nàng cũng chỉ còn là một cái xác rã rời. Một con người uể oải chứa nỗi day dứt tối tăm của người tê liệt.Tuyên tưởng cần giữ vẻ thản nhiên khinh bỉ. Sự rũ liệt của chàng xui chàng thế. Và chàng nằm im, chỉ cố mở hai mắt to hơn ngó trần nhà. Thao cảm thấy - rất nhanh - một sự dửng dưng khó chịu. Rất nhanh, vì nàng sẵn khó chịu rồi. Nàng tưởng cần phải đáp lại bằng sự lặng thinh hờ hững. Nàng chỉ hơi cau mặt.Chẳng ai nói với ai, Thao lặng lẽ ngả mình bên Tuyên. Hai nỗi đau thầm lặng cứ âm ỉ trong hai trái tim chín nẫu. Nỗi bực bội chất nặng thêm, cũng như ngoài giời, sự oi bức thêm dày đặc.Mọi vật sống trong sự đợi chờ. Sự đợi chờ bứt rứt một nỗi đau phải đến. Của con dộng đón ngày biến thành ngài. Của con ve sắp trút lần da cứng để non trẻ lại. Và của cái mầm sống sắp xé lòng mẹ để ra đời...Giời nặng trĩu đợi một làn chớp mạnh.Một tiếng sấm rung, lay chuyển sự yên lặng nặng nề. Vũ trụ run lên trong một cái đau đớn đầy sảng khoái. Gió vùng nổi dậy vần đi cái khí nặng nẫu người. Từng làn điện chớp quất không gian thanh thoát. Mọi vật đều thức dậy. Và đầu tiên thức dậy cái dữ dội điên cuồng. Mây trút giận thành mưa. Không khí vùng vằng, vặn cành, rứt lá.Tuyên thấy gân, thịt mình sống lại, nỗi oán hờn rõ rệt ra, và bật lên một cử chỉ phũ phàng giải thoát: chàng đạp mạnh Thao một cái. Tiếng sét đã nổ rồi! Những lời giận dữ, những tiếng chua cay, những oán hận ghen tuông được dịp trút ra như mưa như gió...Rồi hai người cùng khóc. Hai người cùng thấy nhẹ lòng. Và cùng lịm đi trong một giấc ngủ ngon lành, mát mẻ.Mưa đã dứt, khi Tuyên bừng mắt dậy. Vừa mới sáng. Giời xanh và dịu như ở ngày mới có giời. Không khí mát và trong. Cây cối, còn đọng mưa đêm, tươi lại. Bên những lá dập những mầm cỏ, những búp non rướn lên cao. Chim ríu rít như lần đầu chúng hót... Chàng thấy lòng êm dịu lạ. Người nhẹ nhõm, như vừa tắm xong, thay một cái áo mỏng thênh thang. Một nụ cười tự nhiên nở trên môi. Chàng ngồi dậy nhìn Thao. Mắt nàng còn đọng lệ tựa giọt nước trong đượm lá. Nhưng mặt nàng bình tĩnh, tươi trẻ như cây cỏ chung quanh. Khí lạnh làm da nàng trắng mát như hoa huệ. Chàng có cảm tưởng như nàng lột xác để trẻ ra. Sung sướng, chàng cúi xuống, đặt trên môi nàng một cái hôn; chàng thấy tươi mát như môi nàng còn trinh bạch. Thao cười vẫn nhắm mắt, như một đứa bé cười với cơn mơ. Nàng đưa hai cánh tay trần mát rượi lên vòng lấy cổ chàng. Hai người bâng khuâng như mới bắt đằu sống sang kiếp khác.Bạn Thanh Tường! Sao bạn lại bi quan? Nhân loại chẳng tự sát bằng chiến tranh đâu. Nhân loại đang quẳn quại trong nỗi đau đớn của thời kỳ lột xác.