Bảo
Khi chưa từng thân mật với bất cứ thằng con trai nào, Nhi mắng một ả “giang hồ có học” trước cả trăm cặp mắt: “Bà về cởi truồng soi gương và tự hỏi xem tại sao có một cái lỗ dột mà bao nhiêu thằng càng lấp càng nát...”.
Ả ta quay ra đay nghiến gã người yêu cũ tên Bảo - kẻ vừa mới tán tỉnh Nhi cách đó vài hôm, rồi bưng mặt khóc. Gã tím mặt nhìn Nhi và khổ sở an ủi ả bồ cũ đỏng đảnh.
Nhi đắc thắng với sự đanh đá, cay độc của mình. Góc nhìn “ma mới” nào cũng hiền lành để ả có thể lên mặt đàn chị đã bị Nhi đập vỡ không thương tiếc. Sinh viên ở hai dãy nhà túa ra cửa xem cuộc khẩu chiến tản dần vào công việc của mình. Vài chị khóa trên đi ngang ghé vào phòng Nhi, chẳng rõ khen hay xóc xỉa: “Lúc nào phải nhờ em dạy chị mấy bài chửi để cãi nhau với tình địch mới được”. Nhi cười, bâng khuâng: “Chửi nhau cũng đâu có gì vui đâu ạ!”...
Nửa năm sau, cái gã là nguyên nhân gây nên vụ cãi nhau trở thành mối tình đầu của Nhi. Bảo - như được ông trời cấp sẫn bằng tiến sĩ tán gái, cái miệng dẻo quẹo nên dễ cuốn hút bất cứ cô gái nào. “Là gã trả thù hay cuộc đời trả thù mình theo lẽ công bằng?”, Nhi ném câu hỏi vào hư vô không biết bao lần. Mặc nhiên hiểu mình sai lầm mà vẫn lao vào tình như thiêu thân.
Yêu gã, Nhi hết phong kiến, nhìn tình yêu của mình và thiên hạ thoáng như công viên. Giận nhau, gã cặp với đứa con gái khác, quay về Nhi tha thứ. Gã làm to bụng một cô ả bụi đời, Nhi kiên quyết nhắc gã về trách nhiệm. Những cô nàng gã yêu đương vài tháng rồi bỏ đều nhận Nhi làm chị kết nghĩa. Lúc vui chúng mang quà đến tặng Nhi, rộn rã, chí chóe, ầm ĩ cả phòng. Lúc buồn, có khi Nhi lang thang đi bụi với chúng suốt đêm để nghe những câu chửi dời, chửi người. Kỳ lạ, Nhi và một đám con gái đứa nào cũng cao ráo, xinh đẹp song cứ cắm đầu yêu gã như điên, yêu quên bản thân mình.
Hết đời sinh viên, Nhi đứng trước mặt gã, kiên định “... chia tay thực sự”. Gã khóc, Nhi lạnh lùng quay đi, khuất bóng nước mắt mới vỡ ra từng giọt. Mối tình đầu của Nhi, người đàn ông đầu tiên của Nhi, hơn ba năm đã là quá dài cho một tuổi xuân, vứt bỏ đâu phải dễ dàng...
Nhi đã không tiên liệu mình được gì - mất gì sau cuộc chia tay.
2. PhươngKhoảng cách giữa hai người đàn ông dài một tuần. Tình nhì đến với người bạn cũ không thân. Nhi coi đó là chữ Duyên, biết nhau gần bốn năm chưa bao giờ tưởng tượng sẽ cặp với Phương. Hai đứa cùng ở trọ hai nơi cách nhau 10 phút chạy xe, người ta nằn nì Nhi sống chung cho đỡ bất tiện. Cuối cùng Nhi nói: “Nếu anh làm em giận em sẽ bỏ đi bất cứ lúc nào”, Phương nhăn mặt: “Anh không muốn em hành xử theo kiểu trẻ con như thế đâu...”.
Tình cũ tìm đến Nhi dằn hắt, rằng Nhi thay đổi quá nhanh, rằng Nhi bội phản. Tình mới ghen tuông: “Em chọn anh hay chọn nó?”, Nhi vùng vằng: “Anh tưởng bỏ anh thì em quay về với anh ta sao?”. Nhi và Phương mỗi người quay một góc. Nặng nề. Phương tức tối, tại sao Nhi không dứt khoát, không rõ ràng ý kiến của mình... Phương chỉ cần Nhi khẳng định một điều với tình yêu. “Tại sao em phải khẳng định khi mà tất cả mọi thứ đều rất mong manh?”, Im lặng trong những vật vã nội tâm. Nhi biết cả hai đều phải kìm nén cho những khởi đầu khó khăn.
Nhi dễ tự ái nên hay hờn. Nhiều lần xách đồ bỏ sang nhà bạn khiến Phương phải năn nỉ hết nước mới chịu về. Lâu dần nhàm và cả hai đứa đều chán, tính cách lộ dần những điểm không thể chấp nhận. Phương không còn nhẹ nhàng và nuông chiều Nhi nữa. Bao nhiêu lần lời nói của Phương xé tim Nhi tơi tả theo từng sợi cơ.
Sống chung với nhau được tám tháng, Nhi nằng nặc chia tay rồi trốn trong căn phòng vắng lạnh khóc thút thít. Phương quấn quýt bên người yêu cũ vừa trở về từ Pháp sau chuyến du học. Mắt Nhi sưng đỏ suốt một tháng, rồi nhủ không bao giờ khóc vì đàn ông nữa.
Tuyến lệ khô kiệt - xúc cảm không còn lượn sóng.
3. HảiNhi rời bỏ Hà Nội, Nam tiến để đổi thay cụộc sống của chính mình. Chỗ ở mới, công việc mới. Trưởng phòng là một anh thợ vẽ (vì dường như chỉ thấy anh ta chép tranh) nom rất bụi bặm. Ngày còn mộng mơ Nhi từng tưởng tượng mình có được tình yêu lãng mạn với một chàng họa sĩ, để lúc nào đó sẽ được tặng rất nhiều những bức tranh vẽ chân dung mình.
Hải không lạnh lùng hờ hững để Nhi có dịp tán trước. Gã xun xoe bên cạnh khiến Nhi trở nên chảnh chọe: “Kể ra ngày xưa cũng có ước mơ yêu họa sĩ, nhưng bây giờ phải xem lại mình có còn muốn thực hiện nó hay không đã...”. Một thời gian sau gã cũng dắt được Nhi vào khách sạn. Lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể trần truồng của gã, Nhi xô cửa bỏ chạy. Một gã trai với những hình xăm cẩu thả trên ngực, trên đùi và tệ hơn trên con giống của gã nổi lên một dị vật khiến Nhi phát hoảng. 2h đêm gã đứng trước cổng nhà Nhi gọi điện giải thích: “Anh mất công sang Thái Lan đặt vào đó viên đá quý để khi sex giúp phụ nứ có cảm giác hơn”, gã nằn nì Nhi ra cổng, Nhi nói đang cùng bồ ở một nơi khá yên tĩnh, trong cơn say gã gào lên: “Dù em có là nữ hoàng, còn tôi là thằng nhặt bã mía thì cũng không bao giờ thèm chạy theo em nữa”. Thằng nhặt bã mía mang vẻ đẹp tự nhiên, trong mắt Nhi còn có giá trị hơn một gã hào hoa bệnh hoạn.
Ngày hôm sau Nhi nộp đơn xin thôi việc, trên đường về, điện thoại rung lên: “Em quay lại đi, anh cần giải thích...”, “Giữa chúng ta chẳng có chuyện gì đáng nói ra từ miệng anh và đáng dể tai tôi nghe cả”, Nhi chạy thẳng xe về nhà.
Lòng không vương chút tiếc nuối.
4. TuấnMột thành viên góp vốn ở công ty cũ bám theo Nhi. Hình thức Tuấn bình thường nhưng ứng xử cũng khá thú vị nên Nhi coi anh ta như bạn trai, để thỉnh thoảng mè nheo, nhõng nhẽo. Trong lúc Nhi nộp hồ sơ một số nơi, Tuấn mua một thẻ Sim điện thoại đưa cho Nhi: “Em đổi số điện thoại đi”, “Tại sao?”, “Anh không muốn thằng Hải quấy rầy em!”, “Em không muốn đổi”, “Sao em cứ muốn giữ nó”, “Em đang chờ việc và nó là quà sinh nhật của một người yêu cũ...”. Tuấn tức giận bỏ đi. “Là gì của nhau mà đòi áp đặt” - Nhi cau mày nhạt nhẽo, đàn ông lạ kỳ thật đã bao lần Tuấn cằn nhằn: “Em đừng đi làm, anh không để em thiếu thốn...”.
Tuấn bắt Nhi đi học, mọi chi phí anh lo hết. Nhi len một chút cố gắng trong sự miễn cưỡng. Thực sự Nhi đã qua cái thời ham học và tệ hơn: những ước mơ màu hồng đã cháy thành tro.
Phương vẫn thường xuyên cuối tuần đến thăm Nhi, như một thứ trách nhiệm. Một lần Phương chạm mặt Tuấn, cả hai cũng đỏ lên như những chú gà chọi. Họ cạnh khóe nhau theo kiểu trí thức, Nhi đuổi cả hai về. Phương nhắn tin “Em định biến mình thành đồ chơi đêm cho những gã lắm tiền sao?”, Tuấn hậm hực qua điện thoại: “Cô đang diễn với tôi à?”. Một ngày sau Phương trở lại: “Em tránh xa thằng đó ra, nó chẳng tốt đẹp gì!” rồi kể về những cuộc đấu khẩu qua điện thoại của hai đứa trẻ con to xác. Nhi cứng đầu “Em thích ai là quyền của em, chúng ta đâu còn là gì của nhau mà anh cấm cản?”. Phương tím mặt bỏ về, ném lại câu nói: “Anh chỉ muốn tốt cho em, nhưng em nói thế thì mặc kệ em... thật tội cho gia đình em”. Hai ngày sau Tuấn ào đến trước cửa phòng: “Mình làm đám cưới đi!”, “Anh điên à?”, “Em thấy chuyện mất vui rồi, giải tán thôi!”, “Tôi thật không ngờ! Cô...”. Nhi tỉnh bơ nhận những “lời khen” sành sỏi, lõi đời, ích kỷ và tiễn Tuấn ra khỏi cửa. Tuấn hơn Nhi cả chục tuổi, nhưng anh cứ làm như Nhi là một con cáo già đang dắt mũi anh. Có lẽ lúc đó giữ được tình bạn với cả Phương và Tuấn đối với Nhi giống như một mộng tưởng.
Rằm trung thu, Tuấn gọi vào số của Nhi, nói đang đứng trước cổng, muốn gửi cho ông già Nhi hộp bánh. Nhi vẫn còn thấy vị chua của những lời khen ợ lên đến cổ nên trả lời: “Không cần gặp đâu, anh treo bánh ở cửa rồi về đi”. Từ đó Tuấn không bao giờ đến trước của nhà Nhi nữa. Tuy nhiên mỗi lần đi xa Sài Gòn, Tuấn lại gọi điện hỏi thăm Nhi và khoe về chuyến công tác của mình. Đến hạn Nhi nộp học phí, tài khoản được chuyển một món tiền, biết là Tuấn gửi, Nhi hơi chút bâng khuâng. Tuấn từng sợ nhất là bị Nhi gọi “con ma nhà họ Hứa”. Học được một năm, Nhi bỏ ngang xương, nhắn cho Tuấn đừng gửi tiền nữa, Tuấn sạc Nhi một trận dài theo nỗi thất vọng.
Mối dây nối tình cảm đứt hẳn.
5. AnhNhi nhìn thấy Anh nhiều lần khi còn làm việc với Hải. Trong mắt mọi người Anh là một đại gia trẻ tuổi: Xe Captiva đen bóng, tài xế cung cúc, nhân viên khúm núm, thiên hạ ngưỡng mộ... nhìn khắp người toàn hàng hiệu và thoảng mùi nước hoa đắt tiền. Nhưng với Nhi, chuyện ai đó giàu có, đẹp trai, xinh gái... cũng chỉ thoáng như bóng mây, cái gì không phải của Nhi - Nhi không quan tâm.
Rời khỏi công ty một thời gian, Nhi nhận điện thoại từ một số máy lạ - rất đẹp. Người gọi tên Anh, giới thiệu người quen cũ và muốn mời Nhi uống café. Bạn cũ, gặp thì gặp, Nhi cũng chẳng nhớ người gọi là ai, mặt mũi thế nào nữa. Café Gió Bắc ngay hồ Con Rùa, Nhi bước vào giữa quán, nhìn một vòng, duy nhất người đàn ông bên ô cửa kính ngồi một mình, nhưng nhìn anh ta chẳng có nét gì quen thuộc cả. Anh ta cũng nhìn Nhi - có lẽ do tò mò... Nhi móc điện thoại ra bấm số, người đàn ông mặt tỉnh bơ nói với Nhi: “Em không ngồi đi, còn định tìm ai nữa?”. Nhi ngỡ ngàng: “Nhìn mặt anh lạ hoắc à! Không quen...”, “Trí nhớ em kém quá, anh nói chuyện với em vài lần về game online đó!”, “Vậy sao? Chắc lúc đó đông người quá nên không nhớ! Hì”... Uống hết ly nước, Nhi đề nghị về. Anh chìa tay ra: “Chúng ta là bạn nhé!”, Nhi cười gượng: “Thì là bạn”.
Đêm đó Nhi thấy Anh hiện lên trong giấc mơ của mình. Rõ ràng như không phải là mơ.
Anh thường mời Nhi dùng cơm trưa và luôn nhường quyền lựa chọn nhà hàng cho Nhi. Nhi thích đi đâu anh cũng sẵn sàng theo hầu. Sau chục lần gặp nhau, Nhi hỏi:
“Anh có mục đích gì khi làm bạn với em?”
“Em không nghĩ có thêm một người bạn thì tốt hơn sao?”
“Nếu là tình cờ em tin, nhưng anh chủ động nên em nghi ngờ...”
“Anh kiếm đại một lý do vậy nhé! Em giống em họ của anh đang ở nước ngoài và anh thấy em là lạ... Nói thực vất vả lắm mới xin số điện thoại của em đó!”
“Chứ không phải mấy anh đàn ông lúc rảnh, tám về nhỏ nọ, nhỏ kia và giới thiệu cho nhau để tán tỉnh, dụ dỗ sao?”
“Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ dụ em cả! Mà em khôn như thế ai dụ nổi?”
“Anh nhìn sai người rồi! Nói thật nhé! Em rất dễ dụ...”
Hai người cười ngất vì không hiểu là đang thẳng thắn hay đùa với nhau nữa. Nhi thấy Anh đáng tin vì sau bao lần gặp nhau chưa khi nào Anh cố ý đụng chạm vào cơ thể Nhi. Nhìn thấy sự nghiêm túc nơi Anh và trong một buổi tối cùng đi nghe nhạc ở phòng trà 2B Nhi đã khẽ khàng nắm tay Anh khi theo lối cầu thang bước lên tầng lầu. Trong giai điệu dìu dặt của những bản tình ca thời tiền chiến, Nhi tựa vào vai anh rồi ngẩng đầu đón nhận những nụ hôn dài nồng nàn từ Anh. Đi qua đời bao nhiêu người đàn ông, đến giờ Nhi mới cảm nhận được sự lãng mạn của tình yêu.
“Sao em lại yêu anh?”
“Vì anh đẹp trai nà, nam tính nà, vì anh là đại gia nà, quan trọng là em không xinh mà lại được anh nâng niu như ngọc quý...”.
Nhi bồng bềnh trôi trên những đắm say, ngọt ngào. Nhưng chẳng được bao lâu Anh bị cuốn vào những dự án kinh doanh lớn trải khắp Việt Nam. Những chuyến công tác dài đằng đẵng bỏ Nhi chìm trong nhớ thương, đơn lẻ. Những cuộc điện thoại thưa dần, vì Anh nói rằng rất bận. Bẵng đi hai tháng trời, Anh gọi điện kể đã chuyển ra Hà Nội sống, thỉnh thoảng có công việc mới quay lại Sài Gòn. Anh muốn Nhi hãy tìm cho mình một người yêu khác, đừng chờ anh nữa. Giọng Nhi mơ hồ như từ một cõi rất xa:
“Anh chán em rồi phải không? Vậy thì anh cứ đi đi, quan tâm đến em làm gì nữa...”
Sau những ngọt ngào là đắng cay. Vị đắng đó không làm Nhi bị sốc mà cứ ngấm dần, ngấm mòn vào tim.... Nhi không khóc và cố sống thật vui vẻ, hồn nhiên như trẻ nhỏ, nhiều khi bất giác sững người lại vì những ký ức đẹp. Nhi nghĩ rằng Anh là người minh đã từng yêu nhất, yêu thật sự. Sự ra đi lẳng lặng của Anh, khiến Nhi coi mình là một đứa con gái tự do không cần tình yêu. Chưa là duyên phận thì đâu thể khiên cưỡng được. Hội ngộ ở đời như bèo nước gặp nhau rồi mỗi người một hướng. Nhi chưa bao giờ tự tìm kiếm tình yêu cho mình, trước giờ Nhi chỉ biết đón nhận tình cảm từ những người đàn ông tìm đến cuộc đời mình. Nên Nhi sẽ không đi tìm, Nhi cũng chẳng chờ đợi, tình sẽ đến ngẫu nhiên thôi, nếu là số mệnh nó sẽ không ra đi mà ở lại bên Nhi vĩnh viễn.
Mỗi lần ai đó hỏi về tình cảm, Nhi có thể kể về tất cả những “người yêu cũ” một cách thản nhiên như chuyện của người khác. Ngoại trừ Anh, Nhi không dám nhắc đến. Chỉ nghĩ thôi ngực Nhi cũng nhoi nhói đau. Nhi vẫn luôn nghĩ Anh bỏ mình vì đã chán!
Khi người đàn ông đã chán, họ có hàng ngàn cách bao biện.
6. QuânĐời sống của Nhi chênh vênh không điểm tựa. Công việc dính liền với cái máy vi tính khiến Nhi trải lòng mình vào mạng ảo. Chat, mail, forum, blog... ồn ào trong những ảo ảnh của con tim cô độc. Rồi Nhi gặp Quân trong một buổi offline cuối tháng 7. Dường như Quân luôn đi cạnh Nhi trong suốt hành trình chuyến du khảo Sài Gòn. Cuối ngày Quân nhận Nhi là đệ tử như sự thiết lập một mối quan hệ thời thượng theo kiểu nhí nhố trên Internet. Quân hỏi “Đệ tử sinh ngày nào?”, “Ngày X tháng 10”, “Sinh nhật đệ tử trước sư phụ mấy ngày, mai mốt làm chung nhé!”... Vài Sinh nhật gần đây Nhi chỉ có một mình, chẳng ai nhớ, ngoài gia đình ở xa gọi điện chúc mừng. Liệu rằng ngày Nhi bước qua tuổi 25, Quân sẽ nhớ?
Vài ngày sau buổi offline, Quân nhắn: “Đệ tử muốn đi ăn kem không? Sư phụ mời”. Nhi trả lời “Okie”, Quân qua đón. Nhi không thích ăn kem nên gọi một ly nước ép và ngồi nghe Quân kể về sở thích ăn kem của mình, rồi vu vơ chuyện quá khứ, hiện tại và nhắc đến những dự tính của tương lai. Hai người có những điểm khác nhau: Quân ấp ủ những hoài bão lớn lao - Nhi thì không biết ước mơ của mình đã rơi rớt nơi nào. Đơn giản như việc Quân ghiền ăn kem còn Nhi thì không.
Quân thường chạy qua nhà chở Nhi đi ăn tối, tuần hai, ba lần. Trời lạnh sẵn sàng cởi áo khoác mặc cho Nhi như người cha chăm sóc con gái. Quân nói coi Nhi như người trong gia đình nên sẽ lo lắng cho Nhi trong giới hạn khả năng. Nhi biết Quân thích mình. Nhi cũng muốn có một người như Quân ở bên cạnh. Trái tim Nhi cô quạnh khá lâu rồi, kéo dài nữa e rằng nó bị nhiễm lạnh mà chết mất. Nhưng cứ như có bức rào chắn vô hình từ việc họ quen nhau ở buổi offline của mạng nên tình cảm dở ương không chín nổi. Nhi cố giữ vẻ hồn nhiên, gọi Quân là “sư fụ” xưng “kon” và trong tất cả các lần họp mặt (hầu như hàng tuần) của câu lạc bộ, Nhi luôn ngồi bên cạnh Quân và không hề mở lòng ra giao tiếp được với các thành viên khác. Cứ như thể, không có Quân, cái bóng là Nhi bị tuyệt diệt.
Lễ Quốc Khánh, cả nhóm tổ chức đi Vũng Tàu hai ngày. Hậu kỳ không tốt nên gần ba chục người nhét vào hai căn phòng tập thể chật cứng. Quân, Nhi và bốn người nữa tách ra thuê riêng một phòng ba giường khác, sắp đặt thế nào cuối cùng hai thầy trò phải ngủ chung giường. Nhi có vài đứa bạn thân là con trai thời trung học, thỉnh thoảng đến thăm, ở lại và tất nhiên phải ngủ chung giường. Nhi có thể đùa nghịch gác chân lên mặt mấy cậu bạn đó nhưng không hề xảy ra chuyện gì. Bọn con trai hay gọi Nhi thân mật là “thằng bạn tồi” còn Nhi xem chúng nó như những đứa con gái, việc ngủ chung giường với người khác phái mà không để lại sự cố với Nhi là bình thường, nên nghĩ chắc với Quân cũng thế. Cả đêm đó Nhi nằm quay lưng lại phía Quân, không ngủ nổi vì tiếng ngáy khá to. Trời gần sáng, những người bạn cùng phòng lục đục dậy đi ngắm mặt trời mọc trên biển, Nhi mệt mỏi nhìn Quân đang ngủ ngon lành bên cạnh. Bất giác Nhi vòng tay đặt ngang qua người Quân. Quân trở mình quay sang ôm chặt Nhi vào lòng. ấm áp... Mơ màng... Chẳng rõ Quân tỉnh táo hay vẫn chìm trong giấc ngủ.
Chuyến du lịch giúp Quân và Nhi trở nên thân mật hơn. Khi chỉ có hai người, Nhi có thể vòng tay ôm không một chút e dè lúc ngồi sau xe Quân. Họ đến những chốn riêng tư hơn để luôn ngồi cạnh nhau mà không bị dị nghi hay cảm thấy lạc lõng. Song chẳng bao giờ Quân hôn Nhi cả. Nhi trước đây vốn ghét trò hôn hít, nhưng từ ngày Anh bỏ đi đã để lại những ngọt đắng vương vất nơi khóe môi, khiến đôi lúc Nhi thèm muốn chút xúc cảm nồng nàn qua đầu lưỡi. Một lần Nhi cố tình hôn Quân. Quân mím môi tránh nụ hôn của Nhi rồi bù vào đó bằng cách thơm vào má, vào trán Nhi chút chít như nựng một đứa trẻ. Nhi tỏ thái độ luôn: “Tại sao sư phụ không thích hôn?” Quân lảng tránh câu trả lời. Nhi tự biết vì sao, đơn giản Nhi cũng đã từng lảng tránh rất nhiều những nụ hôn...
Kinh nghiêm nói rằng: Quân Không Hề Yêu Nhi.
Bước sang hạ tuần tháng 10. Nhi lo lắng vì sắp thêm một tuổi và hồi hộp đợi xem Quân có nhớ. Tuyệt nhiên không. Trước ngày sinh nhật Quân vẫn đến chở Nhi đi ăn uống, bát phố... Ngày hôm sau vẫn tụ tập cùng cả nhóm trong câu lạc bộ. Nhi cười nói ầm ĩ nhưng trong lòng đã mòn một niềm tin.
Liền một tuần sau đêm nào Nhi cũng bất chợt tỉnh giấc lúc nửa đêm. Nghĩ nát nước về mối quan hệ với Quân. Không thể giữ một người đã đem trái tim cất giấu, thà buông tay để còn nắm giữ được cơ hội khác. Nhi cần tìm thuốc để chữa cho trái tim nhiễm lạnh của mình, không phải là một ly nước đá giải khát. Nhi bật di động, bẩm tin nhắn: “Good bye!” không gửi đến bất cứ một số phone nào mà lưu lại. Sẽ không còn cảnh thức giấc lúc nửa đêm, sẽ không còn phải nghĩ ngợi nhiều, đơn thuần Quân chỉ như sư phụ của Nhi trong một mối quan hệ nhí nhố, thời thượng.
7. Nhi“Người lớn chỉ là những đứa trẻ con hết date” - thời hạn làm trẻ con của Nhi đã qua từ rất lâu rồi. Từng trải, gai góc, sành sỏi, nhưng Nhi không muốn trưởng thành. Nhi muốn vô tâm mãi mãi. Song người lớn thì không thể có được vẻ phớt đời trơn láng, hoàn hảo. Đôi khi họ vẫn yếu đuối ngã quỵ trong một góc tối kín đáo.
Bảo đã làm giảng viên chính trị của một trường cao đẳng được vài năm. Đứng trên bục giảng đạo mạo, mực thước, ra dáng lắm. Nhưng mỗi khi tụ tập, hội họp bạn bè lại không quên gọi điện cho Nhi. Lần nào cũng mở đầu một câu: “Em quên anh thật à?” rồi lại chuyển máy cho người nào đó hỏi: “Em còn nhớ anh này không?”. Cái không khí ngà ngà của bữa tiệc rượu lan theo tần sóng GSM khiến Nhi cứ phải ríu rít trả lời những câu hỏi về quá khứ vài năm trước. Nhi là người Bảo yêu lâu nhất. Bởi vì ngày đó choáng ngợp trước những lý thuyết cam chịu, hy sinh, tha thứ của tình yêu, Nhi đã lo cho Bảo hơn cả tình cảm một người mẹ. Giống như mối nợ tiền kiếp, đến khi trả xong thì không còn vương vấn gì, Nhi phũ phàng vạch ra kế hoạch mỗi người một hướng và không hề ngoái đầu nhìn lại khi bước chân đi.
Chẳng ai tốt với Bảo bằng Nhi và cũng chẳng ai nghiệt ngã với Bảo như Nhi, nên mỗi lần gọi điện hỏi thăm, Bảo lại nửa đùa nửa thật: “Em ra Bắc sống đi, chúng mình sẽ cưới nhau, anh vẫn chờ em...”, Nhi cười ngất: “Em mà ra Hà Nội là có một đàn xếp hàng rồi, không đến lượt anh đâu, hi hi”. Bảo cũng cười. Nhi lại băn khoăn tự hỏi: Có thật Bảo không quên được Nhi?
Phương vẫn giống ngày xưa, mưu sinh trong cùng một thành phố với Nhi nhưng chẳng ai thèm gặp ai. Thỉnh thoảng Phương gọi điện hỏi tình hình của Nhi, giọng đầy giễu cợt khoe “Anh sắp cưới vợ rồi, em có đến dự không?”, “Ai cho phép anh lấy vợ trước em, phải đợi em đi lấy chồng đã chứ?”, “Em không chịu đổi tính thì chẳng thằng nào thèm lấy, đợi em có mà anh ế theo à? Em không quan tâm đến anh thì để cho anh đi lấy người khác...”, “Xí, không thèm đến dự đâu”, “Vậy thì em gửi phong bì nhé! Đỡ tốn một chỗ ngồi”... Gia đình Nhi rất quý Phương, mẹ cứ tiếc mãi vì thằng con rể hụt đó có vẻ ngoan ngoãn, biết lo việc lại không hề rượu chè, cờ bạc gì cả. Nhưng chẳng ai hiểu khi quay lưng thì Phương bạc bẽo vô cùng và ra vẻ đàn bà kinh khủng. Nhi giấu những chuyện đó, giữ cho hình ảnh Phương đẹp trong mắt người thân của mình. Nhi muốn mọi người nghĩ rằng mình đã chọn được một người yêu rất tốt. Vài lúc máy tính hỏng, đợi Phương gọi điện, Nhi nhờ sửa. Phương không ngần ngại chạy qua, khi về lại thả lại câu nói: “Cuối năm anh cưới vợ thật đây!”. Việc cấm Phương làm đám cưới trước Nhi chỉ là đùa. Nhi đâu thể quản được cuộc sống của Phương, huống chi Nhi cũng không muốn dự phần nữa.
Hải gọi điện quấy quả Nhi nhiều lần. Một thời gian sau bặt tăm, nghe nói là mất điện thoại. Nửa năm trở lại đây, Nhi được vài người quen cũ kể rằng Hải tái nghiện đã vào trại cai. Hóa ra trước đây Hải đã từng là một gã nghiên ngập, bất mãn với đời, thảo nào hồi đi chơi với Nhi, chốc chốc gia đình lại gọi điện hỏi như quản em bé. Thật may là Nhi đã không có chuyện gì với Hải. Nhi thấy rằng bản lĩnh của mình thật lớn.
Nhi không gặp Tuấn đã hai mùa trung thu. Nhưng lần nào ngồi chờ ngoài sân bay Tuấn cũng gọi điện cho Nhi. Tuấn ra Hà Nội thăm nhà, Tuấn đi HongKong công tác, Tuấn qua Singapo tìm nguồn hàng, Tuấn qua Thái Lan du lịch đều khoe với Nhi. Tuấn hỏi: “Em thích gì không anh sẽ mua cho?”, “Em chưa bao giờ đặt chân ra khỏi biên giới Việt Nam để biết bên đó có gì mình thích cả, nên không cần đâu...”. Nếu Nhi nói thích gì đó, Tuấn có mua về làm quà cho Nhi không nhỉ? Đã lâu rồi không gặp nhau. Thời gian đủ dài để Nhi biết mình không còn quan trọng với Tuấn nữa, hơn nữa ngày xưa Nhi chỉ quen Tuấn khoảng vài tháng. Đủ biết nông - sâu, đủ để nhớ - quên.
“Sông dài cá lặn biệt tăm”, Anh không trở lại Sài Gòn thăm Nhi cũng như gọi điện một thời gian đài đằng đẵng. Ngày lễ Halloween, cận trưa điện thoại của Nhi rung ầm ĩ, màn hình sáng lên một số máy quen - rất đẹp. Là Anh! “Đi ăn trưa với anh nhé!”, “Sao anh bỏ em đi lâu như vậy? Hu huuu...”, “Heo còi của anh lại nhõng nhẽo nữa rồi...”.
Nhi hẹn Anh ở một quán ăn Pháp. Anh đi taxi đến, dường như lúc nào phong thái cũng lịch lãm cuốn hút. Nhi nép sát bên Anh như tìm được sự che chở. Dùng xong bữa trưa, hai người loanh quanh uống café trên chiếc xe của Nhi. Ngồi sau xe Nhi vòng tay ôm chặt lấy Anh, sợ rằng anh sẽ lại bỏ Nhi ra đi ngay trong khoảnh khắc đó. Nhi muốn ở bên anh thật nhiều. Vậy mà Anh lại ân cần nhắc Nhi về làm việc, còn anh chuẩn bị bay ra Hà Nội. Xa nhau... Anh đã khác xưa!
Tối đó Nhi lại cùng Quân dạo phố đón Halloween. Quân im lặng suốt một đoạn đường dài rồi bất chợt hỏi: “Trưa nay con đi ăn cơm ở đâu?”, “Con ra ngoài ăn với bạn...”. Chẳng lẽ Quân nhìn thấy điều gì sao? Nhi thoáng băn khoăn rồi thôi. Đã không còn quan trọng nữa.
Chủ nhật đầu tiên của tháng 11, nhóm của Nhi đi Giang Điền chơi, trên đường về ghé quán café đẹp nhất ở Thủ Đức ngồi đàm đạo. Câu chuyện giữa Nhi và Quân chợt loanh quanh sang chủ đề “Cắm sừng”. Nhi hỏi: “Sư phụ đã bị cắm sừng bao giờ chưa?”, “Nhiều rồi, sư phụ mới bị mọc thêm hai cái sừng xong đấy!”. Chưa bao giờ Quân nói chuyện với Nhi ám thị kiểu thế. Chắc chắn Quân thay đổi từ lễ Halloween, nhưng Nhi đã vô tâm với chuyện đó.
Thượng tuần tháng 12, bốn người thân thiết trong nhóm có cả Quân và Nhi lên kế hoạch rời khỏi thành phố hai ngày để du lịch về biển. Trước hôm hẹn hai ngày Anh gọi điện cho Nhi: “Thứ Sáu anh dự đám cưới ở Đà Nẵng, bay ra với anh nhé! Em ghé lấy vé ở địa chỉ X, anh đã đặt sẵn...”. Giữa Anh và Quân, Nhi đã chọn chuyến đi Đà Nẵng. Nhi chat với Quân qua YM: “Con bận không đi cùng được, sư phụ kiếm người khác đi chung cho vui”, “Con không đi thì sư phụ cũng ở nhà kiếm tiền cho khỏe, đi chơi loạng quạng lại tốn vài chai...”, “Eo, sư phụ sợ tốn kém thì sau này con hổng dám đi chơi với sư phụ nữa...”. Chat thôi. Lúc đó Nhi cũng không nghĩ dòng chữ khô cứng trên màn hình sẽ thành hiện thực...
Anh đón Nhi ở sân bay lúc chiều muộn cùng vài đối tác khác. Anh giới thiệu Nhi với họ, ai cũng vui vẻ, hài hước: “Nghe danh đã lâu nay mới được diện kiến...”. Đưa Nhi về khách sạn cất đồ rồi cả nhóm kéo đi ăn. Bàn tám người chỉ mỗi Nhi là nữ. Họ rôm rả tám chuyện, hồn nhiên chọc phá nhau và vui vẻ ghẹo mấy cô tiếp viên dễ chịu. Nhi thì rụt rè giữ chặt lấy cánh tay của Anh. Tàn tiệc, hai vỏ chai Henessy xếp cẩu thả ở góc bàn, họ kéo đến quán bar. Nhi chưa lúc nào chịu buông rời cánh tay Anh. Nhạc đập ầm ầm, khói thuốc, hơi rượu nồng quyện mùi hương phấn, Nhi ôm chặt người mình yêu trong vòng tay và không ngại hôn Anh giữa hỗn tạp người xiên kẻ tia lade. Những người bạn gợi ý họ còn muốn đi chơi khuya, để Anh và Nhi có cớ xin phép về trước.
Oh, khách sạn ấm áp thơm tho, Anh mở laptop ngồi chơi L2, Nhi cũng hào hứng nghe anh kể về gameonline 3D tuyệt đẹp, tuyệt hay này. Nếu không nhờ cái vốn hiểu biết về gameonline, chắc họ đã chẳng gặp để yêu nhau.
Khuya Nhi nhắc Anh đi ngủ, lôi kéo mãi Anh mới cắm Bot và rời mắt khỏi màn hình. Nhi nằm gọn trong vòng tay anh, chờ đợi cảm giác yêu đương, vậy mà anh chỉ ôm Nhi ngủ đến sáng.
Nhi tỉnh giấc vẫn nguyên một tư thế trong vòng tay anh. Anh nhìn ngắm Nhi, ánh mắt dịu dàng đầy cảm xúc. Giọng Anh nhẹ nhàng đẩy lùi cảm giác ngái ngủ của Nhi: “Cách đây tám tháng anh bị tai nạn giao thông, ra viện thì anh đã mất khả năng làm đàn ông thực sự... Anh không đem cho em được hạnh phúc, tương lai, nên đã nói em đừng chờ anh nữa...”. Nhi lặng lẽ để dòng nước mắt tràn trên cánh tay anh, thấm xuống gối. Sao đến giờ anh mới kể cho Nhi nghe, chẳng lẽ thiếu sex thì con người sẽ không tìm được hạnh phúc. Nhi đâu cần sex, Nhi chỉ cần một người thực tâm yêu thương mình. Điều Nhi cần không phải là sự mộng mị của nhục cảm, Nhi cần một điểm tựa vững chắc cho tâm hồn thương tổn của mình mà sao Anh không hiểu. Nhi thổn thức:
“Dù anh không ở bên em, dù anh nhất quyết rời bỏ em, dù sự vắng mặt của anh là thường hằng, em vẫn thuộc về anh - vĩnh viễn...”
“Ngốc à! Anh không có khả năng yêu em, anh không được phép mang bất hạnh đến cho em. Em sẽ gặp một người hợp với mình, yêu người đó và sẽ hạnh phúc thôi. Anh muốn em được hạnh phúc, hiểu không nào? Nghe lời anh sẽ yêu một người khác nhé!”
“...”
Anh đưa Nhi đi cùng trong tất cả các cuộc gặp gỡ, rồi hai người đi thăm những điểm du lịch nổi tiếng. Tối ngày thứ hai, Anh khăng khăng dẫn Nhi vào hiệu vàng lựa mua một sợi dây chuyền. Đã lâu rồi Anh không tặng quà cho Nhi. Phải chăng đó là món quà cuối cùng chia biệt? Nhi không muốn thời khắc bên anh trở nên nặng nề nên ríu rít như một chú chim nhỏ. Chiều Chủ nhật Anh đưa Nhi ra sân bay trở về Sài Gòn. Trên độ cao mười ngàn mét, Nhi quay mặt về phía ô cửa ứa nước mắt với trời mây.
Người ơi! Tình ơi! Sao bỏ em cô độc?
Nhi về thành phố, mọi u uất cất sâu trong tim. Nhịp sống bình thường trôi... Tối đầu tuần Quân gọi điện kêu Nhi qua nhà chở đi dạo phố. Hai thầy trò đi ăn rồi ghé linh tinh mua đồ. Nhi ngó một cây bút bi dễ thương hình baby đầy thích thú. Quân cầm lên đưa cho Nhi rồi trả tiền. Nhi nghĩ sẽ phải viết cây bút như thế nào để cho nó không thể cạn mực? Có khởi đầu thì làm sao tránh khỏi kết thúc. Hợp tan ở đời Nhi trải quá nhiều đến mức không nhớ nổi. Sống chịu quá nhiều đứt gãy thì niềm vui, hạnh phúc còn dài được bao nhiêu?
Nhi viết blog kể về chuyến du hành Đà Nẵng với một người đàn ông ẩn danh. Từ đó tuyệt nhiên Quân không hề nhắn tin hay gọi điện cho Nhi nữa, cũng không một dòng nhắn gửi vô hồn trên YM. Nhi lặng im và hiểu tất cả mọi lý do. Quân không đơn thuần chỉ coi Nhi như đệ tử, song sự vô tâm giống nhau đã tạo thành lực đẩy hai người rời xa khỏi cuộc sống của nhau. Nhi không thảng thốt vì sự quay lưng đột ngột đó. Những chuyện tình của Nhi đều tan trong phút chốc. Ngoài vết bầm nơi tim, Nhi mất hết những yêu thương tưởng chừng rất mãnh liệt. Chỉ còn in lại một vệt hoài niệm buôn buốt. Không phải là mọi chuyện xảy đến quá nhanh mà nó đã diễn ra quá chậm rãi khiến Nhi không hề cảm nhận được. Số mệnh không trao, Nhi sẽ không giữ. Nhưng Yêu và Đau là hiện hữu trong trái tim đầy vệt cắt của Nhi. Hằng đêm Nhi tháo sợi dây chuyền Anh tặng, nắm chặt trong tay như giữ gìn điều gì đó. Cây bút trong lần cuối cùng gặp Quân vẫn chưa viết bất cứ chữ nào, Nhi đặt nó trên bàn làm việc và nhìn ngắm lúc rảnh rỗi. Rồi cả những món quà rất xưa của Bảo, của Phương, của Tuấn vẫn hiện diện đầy trong căn phòng của Nhi. Lướt qua đời những người đàn ông, ai cũng tỏ vẻ nhớ về Nhi, dường như chưa bao giờ chia xa. Duy chỉ có một điều họ lại không biết rằng Nhi chơi vơi trong trùng điệp trống vắng. Lẻ loi với sự tưởng tượng của những người yêu cũ rằng Nhi đang vui vẻ - vì Nhi vô tâm.
Ngẫm lại những tháng ngày đã từng yêu và sống, Nhi thấy mình hoàn toàn cô độc. Không phải do trời, không phải tại người, Nhi tạo nghiệt cho mình bằng cách không khi nào chịu rào chắn các mối quan hệ, để mặc cho bất hạnh nhảy xổ vào như một con quái vật đói ăn, cắn đứt các mối dây tình cảm và giam giữ Nhi trong vòng kiềm tỏa của nó. Nếu bất hạnh có sinh mệnh, Nhi sẽ yểm bùa cầu cho nó chết sớm. Nhưng bất hạnh cứ trải dài, trải dài theo sinh mệnh của những người - con gái như Nhi. Từng yêu - Từng đau - Từng trải - Từng chai cứng. Chỉ là cố sống để chờ một ngày bất hạnh mải chơi sao nhãng tội nhân của mình, để Nhi có thể vươn tay chạm khẽ vào hạnh phúc mong manh.
Người ta đi hết, còn Nhi ở đây, đợi gì không rõ...