Mong manh ảo
Trời không có nắng, hắt hiu những âm điệu buồn, tất cả thế giới chồng chành trong đồng tử của tôi.

     ạn hiền! Chúng ta yêu nhau được không? Tất nhiên là chỉ trên mạng thôi...
- Okie, nghe có vẻ hay hay đấy, từ giờ gọi nhau là “ngừi iu” nhé!
- Mình nói thật đấy, không đùa đâu...
- Keng cũng đâu có đùa, thiệt mà... hi hi...
Vậy là yêu nhau online. Cô gái ấy tôi chưa gặp bao giờ. Song cô bộc lộ hầu như tất cả về bản thân mình trên một trang blog Việt: tính cách, suy nghĩ, tình cảm, gia đình, bạn bè, công việc, lối sống... Cô khá thú vị trong mạng ảo nên friends list hơi nhiều. Tôi tò mò muốn kết bạn cùng. Đúng thời điểm đó cô ấy vướng vào một hay hai scandal trên mạng, những entry nảy lửa nhưng u tối rải tràn blog nối tiếp những comment xúc phạm, tổn thương nhau... Cô từ bỏ cuộc chiến đó, khi những đối thủ của mình cũng tỏ vẻ mệt mỏi, và từ bỏ luôn cả trang web mà cô đã từng gửi gắm biết bao nỗi lòng, trăn trở, buồn vui... cô niêm phong căn nhà tâm hồn thứ hai của mình. Trước khi chuyển nhà cô để lại dòng địa chỉ trên Yahoo 360.
Tôi tìm cô trên Yahoo, rồi chat với nhau. Cảm thấy cô còn hụt hẫng và chưa thể quên chuyện cũ, tôi chia sẻ và động viên cô bình thản với những biến cố trên mạng. Cô cười ngất: Chuyện nhỏ mà... Cô bằng tuổi tôi, cũng cung Thiên Bình, mà tôi biết con người Thiên Bình luôn chất chứa sự đối kháng, mâu thuẫn để tìm kiếm một sự cân bằng. Hàng ngày nick cô online từ sáng tới chiều muộn (trừ nghỉ lễ). Tuy nhiên không phải lúc nào tôi cần người trò truyện là có thể chat với cô. Cô là copywriter nên công việc bận với những ý tưởng của mình. Có khi tôi đang hăm hở gõ thì bên cô im bặt, tôi la ầm ĩ lên rằng bị cô bỏ quên thì cũng phải 10 phút sau mới thấy cô trả lời. Nhiều lúc ngồi trước màn hình nhìn cái nick sáng của cô mà tôi thấy oải.
- Sao dễ dàng chấp nhận làm người yêu của anh vậy? - Tôi cắc cớ hỏi cô, biết đâu với ai đó cô cũng như vậy.
- Thấy chuyện này cũng hay hay mà... - Cô nhanh chóng gõ trả lời tôi.
- Anh không thích lý do đó! - Cô gái này ngộ ghê thấy hay hay thì ai cũng nhận lời yêu được à?
- Em phải viết báo cáo rồi, chat sau héng! - Hơ, chuồn nhanh thế... mỗi lần hỏi chuyện gì đó cô không muốn trả lời lại lấy lý do đi họp, viết báo cáo... chán!
Cô kể cuộc sống rất tẻ nhạt, ngoài công việc ra cô chẳng làm gì nữa, muốn bứt phá, làm những điều mình thích nhưng phải làm việc để kiếm tiền, mà hiện tại thì mức lương của cô khá ổn, nên cô an phận với lập trình chán ngắt của mình. Tuy nhiên cô lại mâu thuẫn rằng mình là một kẻ lông bông, gia đình ở xa, một mình bon chen giữa thành phố xô bồ, ngành quảng cáo thì dễ thay đổi, không biết bao giờ cô mới có một cuộc sống ổn định. Lần đó tôi chat với cô trong niềm xúc cảm dâng trào...
- Anh cần một sự ổn định, vì hiện tại anh rất hoang mang, không biết mục đích của mình là gì nữa? Hiện tại làm anh chán nản, anh muốn bỏ học trở về Việt Nam...
- Anh cố gắng học tiếp đi, nghề của anh bằng cấp càng cao thì càng dễ thăng tiến...
- Thực ra anh cần... mà thôi không nói nữa.
- Anh cần gì? Một điểm tựa, một chỗ dựa tinh thần? Cứ chia sẻ với em!
- Cuộc sống của em lông bông, mà anh cần sự ổn định. Anh thực sự rất cần... em hiểu không?
- Hôm nay anh bị sao vậy? Chúng ta chỉ yêu nhau qua mạng thôi mà!
- Tại sao em lại coi đó như một trò chơi? Tại sao em không nghĩ rằng chúng ta sẽ có một kết thúc hạnh phúc?
- Anh nghĩ rằng em trông chờ điều gì? Rằng em ảo tưởng sau này anh trở về Việt Nam chúng ta yêu nhau thật và kết hôn sao?
- Đúng! Sao em không hy vọng?
- Okie! Tết anh về cầu hôn em đi, em sẽ là chỗ dựa tinh thần ổn định cho anh. Anh cứ việc học thạc sĩ, tiến sĩ... em sẽ chờ...
Tôi choáng. Tôi lung lay. Cô ấy đùa hay thật? Cô ấy biết gì về tôi mà nói đơn giản như thế? Phút bốc đồng của tôi thoáng chốc biến thành sự bỡn cợt? Khi nhận lời yêu trên mạng, tôi tìm hiểu về cô, rất nhiều, rất kỹ. Cô chỉ trả lời những thắc mắc của tôi mà tuyệt nhiên không hỏi bất cứ câu nào. Dường như cô không muốn biết bất cứ điều gì về tôi. Tôi send cho cô những trăn trở trong lòng, nhận được một câu huề vốn: “Chưa đến lúc cần tìm hiểu”.
- Em biết gì về anh mà coi mọi chuyện đơn giản thế? Tại sao em lại chấp nhận anh? Đừng nói em thấy hay hay nữa nhé...
- Thứ nhất: coi hình của anh trên blog, anh không xấu trai, chấm được điểm ngoại hình. Thứ hai: anh cố gắng hiểu em, nên anh quan tâm đến em, chấm được điểm tình cảm. Thứ ba: Anh có thể đi du học, nghĩa là gia đình anh không nghèo và anh có chí cầu tiến, chấm được điểm gia thế và năng lực. Thứ tư: vì chính bản thân em cũng thấy chuyện này hay hay... chấm được điểm khách quan.
- Bó tay! - Cô ấy trả lời tôi bằng những luận cứ như thế đấy, rạch ròi, chẳng chút e dè.
Tôi nói cô hãy suy nghĩ thật kỹ. Bởi tôi không hề đùa. Nhưng thực chất tôi thấy câu chuyện quá lố theo hướng hài hước mất rồi. Một cô gái chuyện gì cũng coi là “nhỏ” và “đơn giản” thì chắc cũng chẳng buồn, chẳng giận nếu tôi có lỡ đùa. Huống hồ tôi muốn kết bạn với cô ấy chỉ vì câu tự bạch “Tôi là một kẻ Vô Tâm, nhưng chính vì Vô Tâm nên không - thể - quên được những gì đã Để Tâm!!!”. Cô sẽ không “Để Tâm” với câu chuyện của tôi. Song tôi bắt đầu nung nấu ý định khi nào về Việt Nam nhất định sẽ gặp cô gái “Vô Tâm” ấy.

 

Tôi là một giảng viên đại học, mặc dù mới 24 tuổi. Hiện tôi đang du học thạc sĩ bên Thái, và có thể học xong ở Thái Lan, Trung Quốc là đất nước tôi tiếp tục sự nghiệp lấy bằng tiến sĩ của mình. Tôi thấy mình được nhiều người ngưỡng mộ, lời nói của tôi có trọng lượng trong bất cứ đám đông nào. Song cũng vì thế mọi người hành xử với tôi rất khách sáo. Tuổi trẻ của tôi cứ như bị đánh mất, bởi không lúc nào tôi được sống hồn nhiên với đồng loại được. Đạo mạo, mực thước đóng khung vào con người tôi... Tôi muốn thoải mái như mọi người vậy mà quá khó. Nên tôi tìm đến những người bạn ảo, để phần nào sống đúng với bản chất mình. Cô chỉ là một trong một số những người bạn ảo tôi cảm thấy thân thiết được trên mạng. Xa quê hương, tôi cô đơn, buồn chán, nhiều lúc chỉ muốn vứt bỏ tất cả trở về nước. Có thời gian tôi thường xuyên gọi điện cho cô, nghe cái giọng con gái xứ Bắc nằng nặng thấy hay hay, tôi nhại lại để chọc cô. Song có vẻ cô không thích nghe điện thoại nhiều hoặc do sóng kém nên cô hay lầm bẩm “Chẳng nghe rõ gì cả, thôi lúc khác anh gọi đi...”. Tôi hạn chế không gọi cho cô nữa.
Thực tế, vì nỗi buồn với một người con gái khác mà tôi tìm cô trút bầu tâm sự. Đó là người tôi đã từng đính hôn nhưng bây giờ lại đang rời xa tôi. Người con gái của tôi đã phải khóc mà tôi thì lại không thể lau những giọt nước mắt rơi mặn đắng của người mình yêu... Tôi đi du học cũng là để chạy trốn cái thực tại phũ phàng của mình. Và rồi tôi mông lung không biết lựa chọn của mình đúng hay sai? Tôi không biết lối nào mình nên đi nữa... Tôi muốn thoát khỏi đau khổ ái tình thì lại chui đầu vào một mớ bòng bong khác, khiến tôi rối mù. Giá như tôi vô tâm được...
Quá khứ và hiện tại nhập nhằng, tôi bị kẹp chân nên chẳng thể nhảy đến một tương lai tươi sáng như mong muốn. Ngày cuối tuần, tôi nhắn cho cô gái vô tâm “Mình đang rất bế tắc, mình thấy mình chỉ là một kẻ hèn hạ đốn mạt, mình không xứng đáng là người yêu của Keng dù chỉ trên mạng. Mình xin lỗi Keng, chúng ta bắt đầu lại tình bạn nhé, và xin đừng hỏi mình tại vì sao?...”. Cô không nhắn lại cho đến khi tôi click chuột vào chat với cô. Chúng tôi không xưng hô “anh - em” nữa, cô chỉ hỏi “có chuyện gì không ổn à?” rồi sau đó chúng tôi nói vu vơ những chuyện trên trời dưới bể... như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đúng là cô không hề “để tâm” thật! Là bạn thì những đùa cợt, hài hước đã tiêu biến nhanh chóng.

 

Tôi về nước, lúc thảnh thơi gọi điện hẹn gặp cô gái vô tâm ở quán café. Cô ít nói và không sôi nổi như trên mạng. Lặng lẽ uống nước và nghe tôi kể chuyện, thỉnh thoảng mắt cô nhìn mông lung xa xa. Khi chẳng biết nói gì, kể gì cho cô nghe nữa, chúng tôi đều im lặng, cô gợi ý về. Trong lúc đợi tính tiền cô nói đã qua thời tuổi trẻ, nên giờ chỉ chiêm nghiệm cuộc sống với thái độ điềm tĩnh thôi, vì vậy một người bị đóng khung mô phạm và khao khát được thoải mái vô tư như tôi chắc không thích kiểu tính cách của cô. Tôi cười một cách xã giao: người sống nội tâm như cô sẽ dễ chia sẻ với tôi hơn, tôi mong sẽ giữ được tình bạn online với cô lâu nhất có thể. Cô cũng cười, khuôn mặt man mác tỏa sương, hình ảnh cô trước mặt tôi tự nhiên mờ dần, mờ như ảo ảnh và tan biến... tôi ngỡ ngàng, tôi bâng khuâng, thoáng chút lưu luyến... tôi rời khỏi quán café và trở về nhà. Trời không có nắng, hắt hiu những âm điệu buồn, tất cả thế giới chòng chành trong đồng tử của tôi. Màn đêm buông xuống tôi ngủ một giấc thật dài.
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, thấy mình vẫn còn ở Thái Lan. Tôi vẫn chưa trở về nước lần nào từ khi bắt đầu đi du học. Hóa ra là giấc mơ, mở Yahoo Messenger, thấy nick cô online, tôi click vào, rồi ngần ngừ: Chắc cô ấy đang bận, thôi mình không làm phiền cô nữa. Tôi đóng cửa sổ chat và lôi sách vở ra học. Tôi băn khoăn không biết sắp tới về Việt Nam có nên gặp cô. Mà nên gác chuyện đó lại, bây giờ tôi cần phải tiếp tục sự nghiệp học hành của mình đã!