nh yêu em.
Nghe ba tiếng đó ôi dịu dàng làm sao! Nó xóa đi được bao cảm giác khó chịu, bực bội mà giúp con người trở về với thiên đàng tình ái. Tôi nhớ thời son trẻ của mình, tôi chưa nghe ba tiếng đó từ một người đàn ông mà đã muốn chết trong vòng tay anh ta rồi, huống chi mà nghe anh ta nhắc lại nhiều lần chắc là tôi chìm trong tình yêu của anh ta dù có giả dối đến khó mà tìm đường ra quá.
À đúng đó. Ba tiếng anh yêu em kỳ diệu lắm, biến tôi từ thành thật ra dối trá, từ hiền lành ra dữ dằn, từ chân chất ra thâm độc.
Không, là cuộc đời thôi, chả phải tại ba cái tiếng êm đềm đó đâu.
Uk Sally là người học cùng lớp thư viện với tôi tại Trung Học Văn Hóa năm đó. Chị chắc người Miên hay sao mà đen đen, giọng Việt cũng không chuẩn lắm. Tôi là dân trung trung trong lớp. Trung trung hiểu theo cái nghĩa không nhỏ hơn mấy ai cũng không lớn hơn bao nhiêu người. Ai tôi cũng hỏi tên, gọi tên cho quen thuộc, khỏi chị em gì cho mệt. Bà Uk có lẽ nghĩ tôi hơi hổn, cho bà ấy ngang hàng, kêu ai cũng bằng tên nên ít nói chuyện với tôi lắm.
Tôi khấn trời, kệ, ghét tôi kệ, đừng hại tôi được à, cho tôi học qua mấy năm ở trường trung học này, sau đó tốt nghiệp ra trường kiếm đủ tiền sống thôi..
Vậy mà đâu có. Hễ tôi ngồi đâu ;à chị Uk ngồi chung đó. Năm đó đám con trai không thích chơi với tôi mấy vì họ nhỏ hơn không. Dù họ rất vui vẻ và hoạt bát còn tôi thì chỉ nghiêm nghị. Điều gì họ bàn, họ nói trúng ý tôi thì tôi cười ké. Tôi không thích tham giagì với họ, cũng không bày trò thì không chung băng với họ rồi.
Lạ!, vậy lấy gì cho Uk thích ngồi chung với tui chớ.
" Em có thấy Nhơn nó thích em không? " Uk nhìn tôi thành thật.
Tui hết hồn, bụng thầm chửi UK nhiều chuyện, tỉnh bơ " Nhơn là thằng nào Uk? "
" Bên kia kìa,nhìn qua mà xem, nó đang nhìn em kìa ". Theo phản ứng tự nhiên, tôi nhìn qua thì bên kia có cha nội đang ngó tôi thật. Uk ma quỷ thiệt, cái gì cũng để ý.
Tôi lãng với Uk " Kệ nó chớ, chưa đụng, chưa biết!".
Uk người lớn với tôi " Chờ đó mà coi nha!"
Tôi hơi khựng, ý Uk là sao đây, kỳ lạ, coi cái gì chớ...
Vậy mà...
Tôi cũng chẳng còn nhớ tôi và Nhơn đã quen nhau ra sao. Nhưng nghĩ mà coi, tôi, con nhà cũng đàng hoàng, nhan sắc và tính tình cũng đâu tới nổi tệ, vậy mà bị người yêu đầu đời đá lên đá xuống, on off hoài trong 4 năm. Tôi chán cái cảnh ngồi chờ anh ta đến làm hòa tận cổ, chưa bắt gặp anh ta đi với cô khác thôi chứ còn là với tôi thì tình yêu với anh ta tệ vô cùng rồi. Tôi đã từng ước chi tôi yêu được người khác, vậy là Nhơn ngang xương nhảy vô.
Nhơn cho tôi cái cảm giác yêu súc vật tôi chưa từng có. Tôi lớn lên trong gia đình không chó, mèo gì trong nhà. Con chó của Nhơn như một người bạn, quấn quít tôi như chủ nó làm tôi thấy mình quan trọng trong cuộc đời hơn.
Tôi đã quên Uk và lời nói của chị ta. Tôi đến với Nhơn bằng tấm lòng và tình yêu chân thật.
Năm thứ nhất trôi qua, tôi chán cái cảnh vừa học vừa chơi ở trường Trung Học Chuyên Nghiệp. Tôi bỏ trường đang học để thi lại đại học cho có tương lai hơn. Những ngày học thi, tôi nhớ Nhơn và lớp cũ vô kể, mỗi lần lại thăm lớp, tôi ngạc nhiên khi thấy Uk bao giờ cũng chung bàn với Nhơn.
Tôi ghen hỏi Nhơn hậm hực " Làm gì ngồi gần bà Uk hoài vậy? "
Nhơn tỉnh bơ " Bả thích thì bả ngồi, ai cấm, à mà bả cho bao nhiêu đứa mượn tiền lấy lời đó nha, đứa nào không làm gì bả muốn là bả đòi lại liền á".
Tôi ngớ người! Uk ngon vậy sao? Hèn gì mỗi lần Uk nói gì tôi khựng lại vì ngạc nhiên thì tôi nhìn xung quanh thì đều thấy một sự ngượng ngập, im ắng..
Tôi vẫn vô tư, tôi tin vào câu trả lời của Nhơn, đang yêu tôi đâu có cần biết gì khác nữa.
Từ ngày không có tôi trong lớp, có lẽ Nhơn tự do hơn nhiều dù vẫn đúng hẹn với tôi. Bạn bè tự nhiên như không nhìn thấy tôi, hay nói lãng qua chuyện khác khi tôi tới trường và hỏi tại sao Nhơn không có ở lớp. Tôi thắc mắc lắm nhưng cứ cho đó là chuyện bình thường cho qua ngày qua tháng.
Tôi quan sát Uk kỹ hơn, Nhơn kỹ hơn cũng chẳng tìm ra cái gì liên quan giữa hai hình ảnh đó.
Tôi vẫn vui bên Nhơn, vẫn nhận những lời dịu ngọt, những mơn trớn của Nhơn mà vui sống dù chưa bao giờ nghe Nhơn nói ba tiếng Anh yêu em.
Tự tôi cho giữa tôi với Nhơn là tình yêu thì nó là tình yêu rồi. Cần gì hơn? Tôi đang cần tình yêu của Nhơn như cá cần nước, nước trong nước đục, tôi làm sao mà lường được hay có thể tôi chưa đủ suy nghĩ để màng tới. Tôi chỉ biết tôi đang bơi trong cái vũng tôi tự cho là nước.
Ngày cả lớp họ ra trường, tôi mắc thi chẳng dự, tôi không thân với ai ngoài Nhơn và còn nhớ Uk như một người quen thôi.
Thư viện quốc gia chiều hôm đó thật vắng người, tôi không hẹn với Nhơn chiều đó vì phải vào đọc sách viết bài luận thi chính trị cuối khóa. Ngồi bên cầu thang đi lên cửa chính, gió mát rượi, tôi sảng khoái, đọc chữ nào vô chữ đó.
Khi bài đã gần xong, tôi ngoáy đại thêm vài hàng rồi ra sớm hơn dự định đi tìm Nhơn, muốn làm Nhơn ngạc nhiên về sự có mặt của tôi trong ngày ra trường.
Nhìn lại đã 5h, họ đã tan hơn nữa tiếng rồi, tôi vẫn theo thói quen về con đường vẫn hẹn.
Bên kia đường, Nhơn, Uk và nhóm bạn cũ cười nói, tôi giật mình khi thấy Nhơn và Uk nắm tay thân thiết lắm. Tôi quay xe lại chạy nhanh tới hớt hải thì họ buông tay ra ngay. Tôi á khẩu, không nói gì, đạp xe như con điên theo chiều ngược lại, cả đám bạn bè cũng không ai cần gọi..
Trâm,
Xin lỗi em, Uk và anh rất yêu nhau, Uk nói gia đình em giàu, may ra anh chơi với em sẽ có lợi hơn. Nhưng anh không nghĩ vậy, cuối cùng quyết định nói với em về anh và Uk để em thấy dễ chịu hơn. Đừng trách anh. Cuối cùng anh đâu có dối gạt gì em đâu.
Chỉ là xin lỗi em phải mất 2 năm anh mới nhận ra anh không thể thiếu Uk và chấm dứt với em sớm hơn.
Tha lỗi cho anh, chúc em may mắn.
Nhơn.
Từ sau ngày đọc lá thư ấy, tôi không còn biết gì về Nhơn và Uk. Thế cũng xong một chuyện tình.
Đời với tôi từ đó là một gánh xiếc. Xiếc thiệt đó! Người này bảo người kia đu, leo, làm theo ý họ muốn. Có những người chưa từng biết mình phải làm gì cứ làm y chang như người khác nói rồi có ngày lại hối hận và cho là còn kịp.
Không, ai muốn ra sao thì ra.
Tôi, tuyên bố không tham gia gánh xiếc nào trong đời thường nữa.
Tôi vẫn thật với mình, vẫn tin mình sẽ sáng suốt nhận ra tình yêu thật, dù biết rằng lòng tin của tôi có khi lại đẩy tôi vào gánh xiếc khác.
Người đời ơi, không, đừng làm xiếc! Đừng nhé! Đừng nhé.
Vành Khuyên

Xem Tiếp: ----