hêm một mùa Giáng Sinh đến khắp nơi, riêng Toronto thành phố tôi đang cư ngụ là xứ lạnh nhưng năm nay không một hạt tuyết rơi, ngược lại mưa âm ỷ suốt ngày 24th. Có lẽ nhiều người Canadian thất vọng vì ai cũng mong sẽ có một “White Christmas” (Giáng Sinh Trắng) để mùa lễ được thêm ý nghĩa! Nhớ đến mùa đông năm 1980, gia đình chúng tôi đón Giáng Sinh đầu tiên ở Midland, một thị trấn nhỏ ở tỉnh bang Ontario. Người dân nơi đây hiền hòa và tốt bụng, nhất là những người bảo trợ gia đình tôi khi mới đến định cư Canada. Giáng sinh đầu tiên nơi đất khách, chúng tôi được ông bà Belsey là một thành viên trong hội Tin Lành mời toàn gia đình đến nhà ông bà dùng cơm chiều ngày Christmas Eve sau khi tan lễ từ nhà thờ. Thời gian ấy, tuy vốn liếng English của chị em tôi rất hạn hẹp nhưng tìm được sự ấm lòng qua sự tiếp đãi nồng hậu của ông bà và cô con gái tên Louise từ Indonesia trở về sau nhiều năm làm thiện nguyện viên ở các vùng núi hẻo lánh. Sau bửa cơm, chúng tôi được Louise cho xem một số hình ảnh cô chụp trong thời gian ở Indonesia và Việt Nam, rất ngạc nhiên khi được cô cho biết trước 1975 cô cũng đã g từng đến Việt Nam truyền giáo và được người bạn đặt tên Việt cho cô là Loan. Từ các tấm ảnh, tôi thấy cô thật nhân ái, vì Chúa mà cống hiến cả đời mình cho những người không cùng sắc tộc. Gần tan tiệc chúng tôi xin phép ra về. Trên đường tuyết rơi mù mịt và rất lạnh, chúng tôi nào biết là mình đang đi trong bão tuyết! Đến nhà thì hơn 7 giờ tối, đêm Giáng Sinh thật buồn vì trong lòng mỗi chúng tôi có chung một nỗi nhớ nhung về ngày lễ này ở quê hương! Từ ngày ông bà Belsey qua đời chúng tôi cũng không về lại Midland và cũng không liên lạc được với Louise. Cầu chúc cô luôn được khỏe mạnh để tiếp tục sứ mệnh Chúa giao phó cho cô. ***** Tôi lại nhớ đến Giáng Sinh năm 1987, lúc đó tôi đang mang thai con đầu lòng, cũng cận ngày sinh sản nhưng vẫn còn ham vui nên hai chị em tôi tổ chức tiệc Giáng Sinh và Sinh Nhật cùng ngày. Sau khi tiệc tàn, bạn bè và người thân ra về, tôi và ông xã trở về Apartment (căn hộ) sau một ngày mệt mỏi vì nấu nướng, tiếp khách và dọn dẹp tàn cuộc. Gần nửa khuya, bụng tôi bị rêm có cảm giác thật khó chịu, sau đó bắt đầu ra nước ối, tôi cứ ra vô phòng tắm thay băng. Đợi đến sáng sớm tôi liền gọi Bác sĩ gia đình, anh cũng là bạn của ông xã tôi. Tôi cho Bác sĩ biết là tôi không ngừng bị ra nước ối từ khuya đến sáng. Bác sĩ nghe xong và nói: - Trời ơi, bà bị bể bọc nước rồi mà sao không vô nhà thương ngay? Tôi nói: - Em không nghe tiếng “bốc” khi bị bể bọc nước! Bác sĩ hỏi: - “Cái bốc” gì? Là bể bong bóng hả? Tôi trả lời: - Vì em nghe cô cháu dâu nói là khi bể bọc nước thì mình sẽ nghe một tiếng “bốc”. Em chờ hoài mà không nghe thấy gì hết nên đợi sáng mới gọi cho anh để hỏi! Bác sĩ cười và chọc: - Bà ơi, kêu ổng chở bà vô nhà thương cấp tốc, nếu muộn thì cái thai bị khô queo như cái hột vịt lộn bị húp hết nước sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng đó bà! Sau khi cúp điện thoại, ông xã vội chở tôi vào bệnh viện ngay! Đợi vài tiếng làm thủ tục và Bác sĩ sản khoa đến thì họ đưa tôi vào phòng sanh. Không có gì diễn tả được niềm vui khi nghe được tiếng trẻ khóc chào đời, tôi quay sang hỏi ông xã: - Anh xem dùm con gái mình thân thể lành lặn không? - Ừ, tất cả vẹn toàn và con minh rất xinh! Biết con khỏe mạnh và không bị khuyết tật bổng dưng nước mắt tôi tuôn dòng, cô y tá ngạc nhiên và hỏi: - Tại sao mày lại khóc? Mày còn đau? Trả lời trong nước mắt: - Không, tôi vui vì con tôi chào đời được khỏe mạnh. Tuy là bị mất ăn mất ngủ và rất vất vả sau khi về nhà và tự chăm sóc con gái mình nhưng lòng tôi tràn đầy hạnh phúc. Đây là một món quà lớn mà Thượng Đế ban cho tôi trong mùa Giáng Sinh năm này! ***** Năm nay mừng đón Giáng sinh ấm áp nhưng làm tôi nhớ đến mùa Giáng Sinh năm 2013. Một hồi ức khó quên cho những người cư ngụ tại Toronto. Nhân và Liên (là con trai và dâu của vợ chồng cựu giáo sư dạy Sinh ngữ nơi trường trung học xưa của tôi) đến nhà tôi dự tiệc Giáng Sinh đầu tiên nơi xứ lạnh, nhưng không may mắn lại là ngày bão tuyết! Sau khi dùng cơm và ở chơi vài tiếng, gia đình Nhân từ giã ra về vì thấy tuyết rơi mỗi lúc nhiều hơn. Khi vợ chồng về gần đến nhà thì cả thành phố đều bị cúp điện, không Tivi, không Internet hay Telephone nhưng không một ai rõ lý do. Vài ngày sau, chúng tôi được biết tuyết đóng băng trên nhiều cây cổ thụ, vì quá nặng nên nhánh cây bị gãy và rớt xuống làm đứt các dây cáp điện dọc theo lề đường. Một mùa Giáng Sinh không điện và sưởi nơi thành phố, đây cũng là lần đầu tiên xảy ra tại Toronto và nhiều vùng lân cận! Vùng tôi cư ngụ đến sáng ngày sau thì có điện trở lại, nhưng nơi vùng Nhân ở phải chờ hơn ba ngày sau. Tội nghiệp vợ chồng Nhân và hai cháu đón Giáng Sinh đầu tiên nơi xứ tuyết phải chịu lạnh trong ngôi nhà không điện và không sưởi suốt mấy ngày! Giáng Sinh năm nay, gia đình Nhân về lại Toronto từ Thủ Đô của Canada, Liên cho tôi biết là ngày 23rd sẽ ghé thăm chúng tôi. Ngồi trong sở làm việc mà tôi mãi suy nghỉ không biết là nấu món gì đãi khách. Đồ ăn Canadian thì ngán nên cuối cùng tôi quyết định nấu món “Hủ tiếu mỳ”, trời lạnh được ăn món nước thì sẽ ngon miệng hơn! Tan sở sớm hơn thường lệ, tôi vội vã đi siêu thị mua những món cần dùng mang về nấu. Nhìn thấy gia đình Nhân thưởng thức tô mỳ nóng và thơm phức mà tôi thấy vui vui và có chút ấm lòng vì thân tình của hai vợ chồng trẻ dành cho mình. Đến gần 11 giờ tối gia đình Nhân ra về! Tôi hy vọng vợ chồng Nhân tìm được sự ấm lòng trong mùa Giáng Sinh lần thứ hai nơi hải ngoại. ***** Hôm nay là ngày 24th, tôi vẫn đi làm, vội vã làm cho xong một ít việc trước khi nghỉ Lễ! Tan sở lúc 12 giờ, tôi ghé lại Shopping mua thêm một ít đồ và rau cải tươi mang về kịp nấu những món ăn cho Revelion. Tiệc Giáng Sinh năm nay tôi không mời bạn bè như các năm trước, tuy chỉ có người trong gia đình nhưng thật ấm cúng! Ngồi nhắc lại những ngày tháng cũ khi anh em tôi mới đến định cư Canada, những ngày vất vả trong mùa đông, những trải nghiệm cuộc sống nơi xứ người và những ngày Giáng Sinh khi còn ở quê hương, vv... Vĩnh Long quê tôi, tuy là một tỉnh nhỏ nhưng người Công Giáo cũng không ít! Nhớ lại Giáng Sinh xưa, đêm 24th đường phố chen chút người và xe. Người không theo đạo Công Giáo cũng hân hoan đón mừng ngày Lễ lớn này! Tôi không nhớ rõ là năm nào nhưng rất lâu, thời tôi còn ở lứa tuổi ô mai, gần nhà tôi ở có một trại lính Công Binh, đúng hơn là phía bên kia của cầu Cái Cá, lần đầu tiên dựng máng cỏ trong mùa Giáng Sinh trước cửa trại. Đèn đêm tỏa sáng lung linh thật đẹp, bên trong là những bức tượng hình các con chiên và Chúa Hài Đồng. Máng cỏ tạo dựng bới các “chú lính” nhưng rất khéo tay và trông rất trang nghiêm. Tôi theo em gái và các bạn cùng xóm thường đi qua cầu để xem máng cỏ được lên đèn mỗi tối. Trong thời gian đó, quán cà phê của nhà tôi rất đông khách, ngoài các người khách cũ thường nhật có thêm khách lạ ghé lại. Quán đông khách nhưng dường như chúng tôi không biết mệt, không khí ngày này thật vui vì chúng tôi cho hát nhạc Giáng Sinh suốt ngày đêm, người trong xóm không một ai than phiền. Tôi đón Giáng Sinh lần cuối cùng năm 1979 tại Sài Gòn, sau khi tan lớp, tôi cùng bạn lang thang trên phố với chiếc xe đạp mini, đi ngang nhà thờ Đức Bà và các đường lân cận, tuy trong thời gian nầy đời sống khắp nơi gặp nhiều khó khăn nhưng ngày mừng Chúa ra đời phố xá vẫn tấp nập người và xe. Bên trong và ngoài sân của vài nhà thờ chúng tôi đi ngang thấy nhiều người thành tâm đứng cầu nguyện. Tuy là người ngoại giáo nhưng mỗi lần nghe tiếng chuông ngân vang gợi cho lòng tôi có một chút nôn nao và một cảm giác thật an bình! Bây giờ, nơi tôi đang cư ngụ không gần một nhà thờ nào cả! Vì thế không thấy được máng cỏ trước nhà của những giáo dân, không nghe được tiếng chuông ngân trong đêm Giáng Sinh từ nhà thờ, không được thấy những người đi lễ dập dìu trên đường phố như ở quê mình. Dường như có nỗi buồn nhè nhẹ len vào lòng mỗi khi nhớ đến những ngày tháng đã qua. Thời gian vẫn trôi, dòng đời vẫn chảy nhưng kỷ niệm của những mùa Giáng Sinh xưa vẫn còn tồn tại mãi trong tiềm thức tôi! Yên Dạ Thảo 26/12/2014