“Thôi, về Ni… khuya rồi.” Giọng Trà kéo tôi về với thực tại, bao giờ Trà cũng gọi cái tên ở nhà của tôi “cho thân mật”. Tôi và Trà dắt xe đi bộ lững thững dưới mưa, cơn mưa xuân rây rắt. Tôi không khóac áo mưa Trà đưa cứ để cho cái thoáng lạnh của mưa xuân dần thắm đẫm mình. Trà là bạn thân của anh và nghiễm nhiên trở thành người quan tâm tôi khi không có anh. Trường anh nghỉ Tết sớm, anh định chờ tôi về nhưng không được. Má anh đau và anh lại là đứa con duy nhất. Trà và tôi tiễn anh đi. Lúc xe chạy, tôi mới cảm nhận được hết nỗi hụt hẫng, tôi điếng lặng nhìn theo chiếc xe xa dần, mất hút. Lần đầu tiên tôi xa anh, lần đầu tiên tôi tiễn đưa một người con trai, một người tôi yêu thương. Lần đầu tiên… Con đường bỗng nhạt nhèo vô duyên dđến lạ. “Quí khách đi tàu lưu ý…”. Sân ga chộn rộn, chen chúc. Anh trên tàu, tôi dưới sân, dđôi bàn tay nắm chặt. Tôi quay đi cố ngăn những giọt nước mắt chực tràn. Tôi sợ nước mắt sẽ làm cho con tàu anh đi dùng dằng, day dứt. Cái nắm tay chặt là thế rồi cũng xa rời, tàu rùng mình chuyển bánh. Tôi nhìn anh, trong đáy mắt ánh lên lời thì thầm “đừng khóc”. Rồi anh đi. Tôi lại xa anh, cứ xa xa mãi. Tôi được sinh ra dường như là dành cho anh và anh cũng chỉ là của riêng tôi. Chẳng có hạnh phúc nào là trọn vẹn. Anh và tôi yêu nhau nhưng cứ mãi xa nhau. Giữa hai đứa cứ tiếp nối những cuộc tiễn đưa đến xót lòng. Nước mắt cứ mặc nhiên trào ra. Tôi khóc. Tôi khóc bởi tôi ý thức được, tôi biết được nếu không có anh cuộc sống của tôi thế nào. Tôi bất giác rùng mình khi nghĩ tới những tháng ngày thiếu vắng. Tình yêu với tôi như hơi thơ.û Đêm qua anh bảo “ Anh nói Trà sang chơi với em luôn nhé?” lúc chúng tôi ngồi trước sân trường. “Đừng, anh” – Tôi không muốn gặp Trà, tôi sợ tôi lại gặp một chút anh trong Trà. Tôi thấy mình yếu đuối quá. Anh nhìn tôi, tay xiết chặt hơn. Tôi lao vào công việc, soạn giáo án, họp hội đồng, tập văn nghệ… Anh thực tập ở Hà Nội. Thư về cho tôi anh viết “Tụi mình có bị bất công quá không? Anh nghĩ là không. Ông trời có mắt biết được mọi sự khi chúng ta ra trường phải xa nhau một thời gian rồi mới hợp được…”. Thư anh mang chút lạnh của Hà Nội nhưng cũng đủ làm tôi ấm lòng. Tôi tin, anh tin vào những gì mình có được đằng sau những tháng ngày xa cách. Rồi tôi cũng bận tít mù, công việc là công việc. Những tưởng công việc sẽ làm tôi quên bớt anh nhưng tôi lầm. Cái khoảng trống sau công việc thật dễ sợ, con người luôn ở trong trạng thái chênh vênh.Càng cố quên lại càng quay quắt đến cháy lòng. Tôi thèm cảm giác êm ềm nhẹ nhàng bên anh, thèm phút giây đón đưa sau công việc. Tôi khao khát đôi bàn tay ấm nồng… Chợt thấy mình yêu quá đỗi. Ngày ra trường tôi hát: “ Biệt ly, nhớ nhung từ đây. Chiếc lá rơi theo heo mây, người về có hay”. Anh khóat vai tôi đi dọc bờ sông. Gió chiều phả lên mát rượi, gió và tóc tôi nô đùa mơn man trên cánh tay anh. Ngày mai xa Huế chẳng biết đến bao giờ tôi và anh mới có lại một buổi chiều như thế này. Êm đềm hạnh phúc và thêm một chút mong manh. Tụi bạn lắc đầu khi nhìn tôi và anh “phiêu quá”. Ừ, thì phiêu quá. Nhưng tôi và anh sống bằng niềm tin cơ mà. Nhớ một câu của ai đó: “Chỉ có hai điều giúp đem lại hạnh phúc đấy là tin và yêu”. Tôi và anh đã có cả hai. Tôi cần hạnh phúc, tôi muốn có được hạnh phúc trong tầm tay. Tôi hỏi anh lúc sắp xa: “Bao giờ gặp nhau?”. Câu trả lời đơn giản: “ Lúc nhớ”. Ừ, lúc nhớ. Đơn giản để xa nhau một cách nhẹ nhàng hơn dẫu biết rằng bao nhiêu ràng buộc, đơn giản để trấn an mình. Có cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ. Nhìn nhau và chỉ muốn hét lên, ôi chia ly… Tôi xin được việc gần nhà. Anh cũng may mắn như tôi, công việc ổn định và cách nhau gần bốn trăm cây số. Khoảng cách ấy chẳng biết đến bao giờ mới rút ngắn lại. Thuư cho anh, tôi viết: “Có phải đó là sự huyền nhiệm của tình yêu? Bên nhau thì hạnh phúc, không có nhau cũng chẳng ai chết?!”. Gửi thư rồi tôi mới thấy mình ngu ngốc, cái ngu ngốc chẳng biết gọi tên và cũng chẳng hiểu tôi đang muốn chứng minh điều gì nữa. Tôi khó hiểu trước tôi. Xuân lại về, muộn hơn mọi năm. Một năm xa nhau mười hai tháng chẳng đủ sao lại thêm tháng thứ mười ba nữa. Cái tháng nhuần đến là vô duyên vậy mà mai nhà tôi vẫn nở trúng tết. Sắc vàng làm sáng rực cả khu vườn, sáng đến lung linh trong nắng. Tất cả đều mới và như đang bắt đầu. Riêng tôi vẫn cũ mèm, xa cách. Tôi lẩm nhẩm câu thơ của Nguyễn Bính “Anh ạ, mùa xuân đã cạn ngày, bao giờ em mới gặp anh đây…” khi tha thẩn trong vườn, khi cánh mai cuối cùng vừa liệng xuống. Một cái gì đó rơi rụng trong tôi. Tôi và anh, xa nhau khi chỉ mới bắt đầu, cứ xa xa mãi. Xa đến nỗi cái triết lý sống của tôi và anh cũng đành gói lại cho vào ngăn kéo – tin và yêu. Tôi biết sẽ còn một cuộc chia ly nữa, lần chia xa cuối cùng, vĩnh viễn. Đó là con đường duy nhất để xoá đi sự khe khắt cuộc sống ban tặng cho hai đứa. Tôi vaà anh sẽ chẳng còn cười và bảo: “Ông trời có mắt biết được mọi sự khi chúng ta ra trường phải xa nhau một thời gian rồi mới hợp được…”. Và sẽ chẳng còn chia ly, chẳng còn đưa tiễn… Đêm về tôi khóc, giọt nước mắt nóng hổi trên má tôi là cánh mai ban chiều đang liệng xuống – Mùa xuân đã cạn ngày. Xa cách đến lúc không thể xa cách được nữa. Sức chịu đựng của con người có hạn. Anh vẫn như gió trời ngang dọc, tôi mệt mỏi mà rằng: “Ngày mai rồi sẽ khác…Đêm nay anh có nghe.”
Nguyệt Khanh