ão! Mưa như trút nước. Gió hú lên những hồi dài man rợ. Những thân cây oằn mình rồi không chịu nổi cái sức mạnh khủng khiếp của một cơn giận dữ đến kinh hoàng của trời đất, nó bật lên một tiếng “Rắc” khô khốc, tiếp theo là một tiếng “So…a t” Kéo dài. Nó đã bị bẻ gãy ngang thân. Những tia chớp bừng lên soi rõ một màn mưa trắng xóa. Giữa màn mưa trắng bạc ấy, một con bạch mã lao đi như một tia chớp trắng. Người kị sỹ khoác một chiếc áo choàng màu trắng, liên tục tung roi quất một cách không thương tiếc vào mông con ngựa thúc nó lao đi như không hề để ý đến tiếng hú man dại của gió, tiếng những thân cây bị bẻ gãy và những giọt mưa lạnh quất vào mặt rát buốt. Đột nhiên, con bạch mã dừng lại, hai chân trước tung lên cao, nó gần như dựng đứng trên hai chân sau. Dưới nó là một vực thắm hun hút, đen ngòm.
Người kị sỹ bừng tỉnh, Khéo léo, anh ta điều khuyển con ngựa nhảy lùi lại một bước rồi cứ thế ngồi im trên lưng ngựa đưa mắt nhìn về phía chân trời đen kịt đang bị những tia chớp xé rách ra hàng trăm mảnh.
Một tia chớp bừng lên ngay trên đỉnh đầu chàng kị sỹ. Ánh sáng chói lòa soi rõ một khuôn mặt sắt đanh với hai hàm răng nghiến chặt.
-Ta sẽ giế…ê…êt
Thốt nhiên, chàng kị sỹ gào lên một tiếng “Giết” kéo dài. Tiếng gào át đi cả tiếng mưa xối xả, được gió ném vào vách đã và dội ngược trở lại vách đá đối diện cứ thế tạo thành một tiếng vọng kéo dài không ngớt
-Ngươi định giết ai?
Một câu hỏi trầm trầm vang lên trong đêm. Giật mình, chàng kị sỹ nhìn xuống. Một một bóng đen đứng cách chỗ chàng không xa đang tựa lưng vào một gốc cây. Và cũng giống như chàng kị sỹ bóng đen đó hình như cũng chẳng để ý đến những gì đang diễn ra quanh mình.
Một tia chớp lại bừng lên soi rõ một nụ cười mơ màng trên đôi môi tái nhợt vì lạnh của người vừa hỏi.
Hoàng tử nhận ngay ra hắn chính là ABUNOWAT một nhà thơ nổi tiếng của thành Bát đa. Người mà những vần thơ đã theo chân những đàn lạc đa vượt ra khỏi thành bát đa lang thang trên khắp mọi vùng sa mạc
- ABUNOWAT! Người kị sỹ thốt lên. –Sao ngươi lại ở đây?
Nghe hỏi, bóng đen từ từ quay lại.
-Sao! Ngươi biết ta à?Vậy ngươi là ai?
Nghe bóng đen hỏi, thốt nhiên một cảm giác tức giận nổi lên trong chàng kị mã. Anh ta xuống ngựa, tiến lại phía bóng đen hỏi lại.
-Ngươi không biết ta thật à?
Bóng đen chăm chú nhìn chàng kị mã một lúc rồi từ từ lắc đầu.
-Xin lỗi! Thú thật ta không nhớ nổi.
-Ta là chủ của người.—Chàng kị mã không kìm nổi tức giận gầm lên. –Ta là hoàng tử Sarips
Hoàng tử cứ tưởng rằng nghe xong câu nói ấy của mình bóng đen phải giật mình sợ hãi. Nhưng không! Chàng nhầm! Hắn vẫn dửng dưng như không.
-À! –Bóng đen khẽ à lên môt tiếng. --Một hoàng tử mà bị cướp mất người đàn bà của mình thì còn có gì để mà kiêu hãnh nữa đây?
Hắn nói mà không hề ngoảnh lại nhìn chàng hoàng tử. Hắn phóng mắt nhìn ra xa về phía chân trời đen kịt và buột ra một tiếng thở dài.
Hoàng tử giật mình. Chưa một ai biết đến chuyện này. Chỉ mới cách đây ít giờ, khi tình cờ đi ngang qua chuồng ngựa, thốt nhiên chàng nghe thấy những tiếng động lạ,. Tiếng thở dồn dập, tiếng rên khe khẽ. Bằng cái linh cảm nhạy bén của tuổi trẻ, chàng biết ngay có một đôi tình nhân đang ân ái trong kho chứa cỏ này. Chàng rón rén đi lại, nhìn qua kẽ cửa. Một tia sét bừng lên soi rõ cảnh vật trong nhà kho và hoàng tử chết lặng. Người đàn ông là tên chăn ngựa còn người đàn bà chính là Sara một người nữ tỳ mà chàng hết mực sủng ái. Một tia sét dữ dội mầu đen chợt bùng lên trong chàng. Trong cơn giận dữ đến điên cuồng, hoàng tử rút phắt con dao găm cong mà bất cứ người đàn ông Ả rập nào cũng luôn đeo nó bên mình lao vào căn nhà kho chứa cỏ. Thấy động, cặp tình nhân vội vàng rời khỏi nhau. Cô gái vớ lấy chiếc áo che trước ngực. Lại một lằn chớp nữa bừng lên làm cho họ nhận ra người vừa lao vào là ai. Cái ánh sáng trắng đến chói mắt của tia chớp dội vào mũi dao găm đang bay theo một đường cánh cung để hắt ra một ánh sáng mầu xanh biếc của thép
« Sụt »! Một tiếng động rất khẽ bị chìm lấp bởi tiếng mưa, tiếng sét không một ai nghe thấy. Người duy nhất nghe thấy tiếng động của lưỡi dao găm đi vào da thịt là hoàng tử. Trong đêm tối như mực, tiếng ấy từ đầu mũi dao găm sắc nhọn truyền qua bàn tay nắm chặt, chạy dọc theo cánh tay rồi xông thẳng vào con tim đang hừng hực bốc cháy.
« Oàng! » một tia sét kinh hoàng đánh vào góc căn nhà kho chứa cỏ làm cho nó bốc cháy. Trong cái ánh sáng vàng đục của ngọn lửa Hoảng tử chợt buông tay ra khỏi cán của chiếc dao găm, giọng bỗng trở nên lắp bắp.
-Nàng! S…a…o nàng l…ại…..
Một dòng máu đỏ tươi chậm chạp bò trên bộ ngực trắng như đá cẩm thạch của cô gái. Nàng nhìn hoàng tử với cặp mắt cầu khẩn, thu hết sức lực còn lại nói đứt quãng.
-Xin….hoàng….tử …đừng …hại….chàng.
Dứt lời, người cô gái từ từ đổ xuống.
-Ha…R..a…!
Hoàng tử gào lên một tiếng tưởng đến rách họng. Chàng cúi xuống rút lưỡi dao găm đang cắm sâu trên ngực cô gái. Một tia máu từ vết thường phụt ra trúng vào mặt chàng, nóng hổi. Răng nghiến chặt, năm ngón tay bấu vào cán lưỡi dao găm tưởng như nó có thể khoan lên trên cái cán bằng ngà voi thành những lỗ sâu hoắm. Hoàng tử từ từ tiến từng bước về phía tên chăn ngựa, kẻ đã chiếm đoạt người đàn bà của mình. Hắn đứng thẳng, tựa lưng vào vách tường làm bằng gỗ của kho chứa cỏ bình thản nhìn thẳng vào cặp mắt tối om có những ngọn lửa màu đen đang rừng rực cháy của vị chúa tể thành Bát đa. Hoàng tử đột nhiên gầm lên một tiếng. Tiếng gầm của một con sư tử bị trọng thương vừa ai oán, vừa tức giận. Phập! Con dao găm ngập sâu trong tấm gỗ chỉ cách cổ tên chăn ngựa vài tấc. Hoàng tử quay ngoắt người lại, lao người vào trong màn mưa. Cán chiếc dao găm vẫn còn rung lên bần bật.
*
-Sao ngươi biết ta bị cướp mất người đàn bà của mình?
Bóng đen cười khan một tiếng.
- Sao ta chẳng biết! Một kẻ có quyền lực như ngươi một mình một ngựa lao như điên giữa đêm mưa bão thì chỉ có thể là hận tình. Không đúng sao?
Bóng đen ấy hỏi lại hoàng tử với một giọng âm u. Hình như chính cái giọng âm u của câu hỏi đã làm cho cơn điên loạn trong cái đầu nóng bỏng của vị hoàng tử trẻ dịu xuống. Vị hoàng tử ngửa mặt lên trời hứng lấy những hạt mưa đáng xối xả trút xuống. Giọng chua chát
-Đúng! Thật là nhục nhã! Một hoàng tử như ta mà bị một thằng chăn ngựa cướp mất người đàn bà của mình.--Vị hoàng tử đột nhiên quay sang hỏi bóng đen. –Còn ngươi! Sao ngươi cũng ở đây?
Bóng đen không trả lời ngay vào câu hỏi. Hắn đưa mắt nhìn xa về tận cuối chân trời nơi có những ngọn núi đen mờ được thắp sáng bởi những tia chớp. Có những tia chớp hình như từ trên đỉnh núi phát ra, nó xé rách những đám mây đen đang vần vũ thắp lên một thứ ánh sáng rực rỡ trong đêm.
-Ta đến đây vì thất tình.
Bóng đen chậm chạp trả lời.
-Ha…..a…..a…..a
Vị hoàng tử trẻ ngửa mặt lên trời cười một tràng dài. Hình như chàng cảm thấy vui mừng vì đã có một người giống mình
-Hóa ra ngươi cũng giống ta.
Bóng đen đợi cho tiếng cười của vị hoàng tử chấm dứt mới từ từ lắc đầu bảo.
-Không! Ta không giống ngươi! Ngươi hận tình còn ta thất tình!
-Có khác gì đâu?
Hoàng tử ngạc nhiên hỏi lại. Bóng đen đưa cặp mắt mơ màng nhưng u ám nhìn sang chàng hoàng tử.
-Khác chứ! Ngươi bị mất tình yêu còn ta chỉ bị mất người đàn bà.
-Tình yêu! –Chàng hoàng tử nhắc lại hai từ đó rồi ngửa mặt lên trời cười sằng sặc. Tiếng cười man dại, đau đớn nghe như tiếng tru của một con sói đơn độc trong đêm hoang vắng của đại ngàn. –Ngươi vẫn tin là có tình yêu sao? Ta đã quỳ xuống đặt cả vương quốc dưới chân nàng thế mà nàng vẫn phản bội ta mà vì ai chứ? – Nói đến đây, hoàng tử hơi dừng lại một chút như để gặm nhấm nỗi đau trong lòng mình. - Vì một tên chăn ngựa. Bọn thi nhân các người đều là một lũ ngốc đáng thương hại. Đàn bà làm gì có tình yêu, chỉ có nhục dục và tiền.
Hoàng tử thốt ra những tiếng cuối cùng bằng một giọng đanh, gằn. Sáu từ “Chỉ có nhục dục và tiền” chàng nói từng tiếng một.
Hình như thi nhân hơi sững người khi nghe thấy sáu từ đó.” Thế ư?” ông ta nói nhỏ như một câu tự hỏi rồi cứ thế đứng lặng. Một chuỗi những tiếng sấm ì ầm từ rất xa vọng đến, lẫn trong những tiếng trầm đục ấy, một tiếng nói thoảng thốt, van vỉ vang lên trong đầu nhà thơ
-Đừng anh!
Hình như chính cái giọng nói thoảng thốt và van vỉ ấy là một thứ thuốc kích thích khiến cho cái ham muốn bay lên. Hắn ghì riết lấy cô gái, nhìn sâu vào trong mắt nàng. Hắn thấy trong con mắt ấy một nét hoang mang, sợ hãi. Và tận cùng của đôi mắt đẹp như hồ thu ấy là một đốm lửa lấp láy cháy.
- Chiều anh đi em! Một lần thôi!
Hắn thì thào, van vỉ. Chẳng lẽ đấy là nhục dục? Không! Không! Hắn lắc mạnh cái đầu cố gắng xua đuổi hai từ “Nhục dục” mà tên hoàng tử kia vừa nhét vào đầu mình. Nhưng không được.!Cái đốm lửa lấp láy cháy ấy thì đúng là nhục dục rồi. Nhưng còn cái nét hoang mang sợ hãi kia? Cái mà đã khiến cho hắn làm được bài thơ mà cả thành Bát đa này không ai không thuộc. “Ban ngày xóa hết những lời đêm qua” Câu thơ bỗng vang lên trong hắn. Nó là cái gì? Cái gì đã khiến cho hắn lang thang bất định đêm nay, giữa trời giông bão này? Hắn ngước nhìn lên đỉnh núi. Một tia chớp sáng rực từ đỉnh núi phóng ra rạch một đường dài rực rỡ giữa đám mây đen rồi tắt ngấm làm cho hắn chợt bừng tỉnh. Nàng chính là ngọn núi kia. Tình yêu chính là tia chớp kia và cuộc đời ta chính là đám mây đen này. Tia chớp chỉ bừng lên trong một thoáng ngắn ngủi nhưng nó cũng đủ để soi sáng cuộc đời ta. Ý nghĩ chợt đến ấy làm cho hắn yên lòng.
ABUUOWT chậm chạp tiến đến gần vị hoàng tử, nhìn sâu vào đôi mắt đầy thù hận của chàng rồi lắc đầu thương hại.
-Ngươi biết gì về tình yêu? Ngươi tưởng tình yêu với đàn bà là một ư? Ngươi có biết tình yêu nằm ở đâu không?.-Rồi không đợi chàng hoàng tử trả lời, ông ta lấy ngón tay gõ gõ vào lồng ngực bên trái của hoàng tử. –Nó nằm ở đâu này!.Nhà thơ hơi dừng lại rồi lắc đầu buồn bã.- Vậy nên ta mới bảo: Ngươi đánh mất tình yêu còn ta chỉ mất người đàn bà. Ngươi đến đây để thù hận còn ta đến đây để tưởng nhớ. Làm sao ngươi có thể giống ta được.
Nói rồi nhà thơ lại chậm chạp quay lại cái gốc cây của mình,lại tựa lưng vào đấy, lại phóng con mắt qua màn mưa vời vợi nhìn về những rặng núi xa mờ. Một nụ cười nữa lại bỗng nở trên làn môi đang tái đi vì lạnh.
-Tưởng nhớ? –Hoàng tử lạ lùng hỏi lại. –Ngươi nhớ cái gì?
-Ta nhớ nụ hôn đầu tiên nàng trao cho ta cũng vào một đêm mưa gió như thế này, một nụ hôn đầu run rảy, thế nhưng đến sáng hôm sau, khi ta gặp lại nàng, nàng lại giả vờ như không biết ta là ai trong lúc mặt nàng bừng đỏ.
ABUNOWAT ngừng lại, Cặp mắt mơ màng, nụ cười nhợt nhạt rồi từ từ ngâm lên câu thơ được kết tinh lại trong cái lúc trời với đất giao hòa. Đoạn nhà thơ quay sang vị hoàng tử trẻ hỏi
-Còn ngươi! ngươi nhớ cái gì?
Mắt hoàng tử bỗng đanh lại.
-Ta nhớ gì ư? Ta nhớ cái cảnh nàng bay người đến dùng bộ ngực cẩm thạch của mình đỡ mũi dao găm của ta cho hắn. Ta nhớ đến ánh mắt cầu khẩn và giọng nói đứt quãng của nàng « Xin hoàng tử đừng hại chàng »
-Thật thế ư?- Nhà thơ hỏi lại giọng thoảng thốt, Tay ông ta từ từ đưa lên bắt chéo trước ngực. -Lạy thánh ALa! Chàng trai đó là người hạnh phúc nhất thành Bát đa này.-Đoạn ông quay hẳn người lại phía hoàng tử hỏi.-Rồi sao? Ngươi đã giết chết anh ta rồi ư?
Hoàng tử lắc đầu.
-Chưa! nhưng lúc ta quay về ta nhất định phải giết chết hắn.
- Ngươi giết được anh ta sao?-Nhà thơ khẽ lắc đầu, môi bỗng nhếch lên một nụ cười nhạt đầy vẻ thương hại.
-Ngươi không tin sao.?-Hoàng tử tức giận.-Dẫu có hắn có trốn đi đâu thì ta xin thề với Thánh Ala ta sẽ xới tung cả thành Bát đa này để tìm cho ra hắn.
-Nếu anh ta để cho người giết thì ta sẽ tin lời người “ Không có tình yêu ở trên thế gian này” Không! –Đột nhiên nhà thơ chỉ tay vào hoàng tử.—Ngươi mới chính là kẻ bị giết!
Nói xong, ABUNOWAT lại buột ra một tiếng thở dài. Tay nhà thơ từ từ đưa lên bắt chéo trước ngực ngửa mặt ngước lên nhìn bầu trời tối đen đầy giông bão lẩm bẩm
-Lạy thánh Ala! xin người cho hắn giết chết được chàng trai đó. Nó xong, nhà thơ quay sang bảo hoàng tử.-Ngươi nên mau chóng về đi! Nhưng ta tin rằng đã muộn mất rồi.
Tuy không hiểu ABUNOWAT định nói điều gì nhưng không hiểu sao hoàng tử cũng vẫn trèo lên mình ngựa quay về. Nhà thơ đứng lặng nhìn theo bóng con bạch mã. Ông nhắm mắt lại nói khẽ như tự hỏi chính mình.
- Liệu thành Bát đa này có thể có một nàng Sêrehazat thứ hai để có thể thắp lên một tình yêu trong con tim đã chết của một đấng quân vương?
*
Một tháng sau.
trong lúc lang thang dọc theo con sông, ABUNOWAT bỗng nhìn thấy hai ngôi mộ mới được xây bằng đá hoa cương đặt cạnh nhau. Không một dòng mộ chí, phía trên của hai ngôi mộ có bức tượng của một đôi trai gái lõa thể được tạc trong tư thế nửa nằm, nửa ngồi chân duỗi dài, lưng họ như đang tựa vào một cái gì đó. Người đàn bà nằm gọn trong lòng người đàn ông, còn người đàn ông một cánh tay ôm lấy cô gái còn cánh tay kia nắm lấy chuôi của một lưỡi dao găm ả rập cắm sâu nó vào chính chỗ trái tim mình. Bức tượng được tạc bằng đá cẩm thạch trắng muốt. Chỉ có điều lưỡi dao găm của bức tượng lại là một lưỡi dao găm ả rập thật. Một lưỡi dao găm có cán bằng ngà voi được khảm một viên ngọc lớn. ABUNOWAT lặng lẽ thở dài. Ông ngửa mặt lên nhìn trời.
“ Lạy thánh Ala! Con xin người hãy cứu lấy Bát đa”.
Chiều buông xuống thành phố một màu đỏ máu!
Hà nội 2/11/2015