gày xưa anh vẫn hay đưa em về Pleiku thăm gia đình anh, anh cho em trọn những tháng ngày thật quá đẹp, đẹp chi lạ, như tình anh đã cho em. Mỗi khi về đây, mỗi ngày anh vẫn đưa em vào rừng, đi trên những đường mòn anh quen thuộc, hái cho em những bông hoa rừng, viết tên nhau trên thân cây thông, tặng em những đoá lan rừng và nhiều khi mình đi dọc theo quốc lộ, anh hái đoá Dã Quì gài lên tóc em và nói, uổng quá, anh quên đem bàn bóng để chụp em làm kỷ niệm, sau ni lỡ mình có xa nhau, anh vẫn còn hình em trong túi.
Có một lần anh đem theo máy, nhờ một người Thượng chụp cho mình hai tấm, một anh giữ và một em giữ. Có hôm anh đưa em vào thăm một buôn người Thượng, họ mời mình ăn khô nai và uống rượu cần, anh không muốn cho em thử vì em còn trẻ quá, sợ em không quen rồi say, nhưng sau đó anh ngà ngà, nhìn em với đôi mắt thật lạ, anh nhìn em thật lâu, khi mình từ giã ra về, trên đường, anh ôm em, hôn em trên môi, lần đầu tiên anh hôn em, mà lúc khác anh không muốn hôn em như vậy, nói là anh muốn giữ đôi môi trinh nguyên cho đến ngày em 18 tuổi lúc đó anh sẽ hôn em, vì ngày đó, anh sẽ xin ba mạ cho anh được đính hôn với em...
Thời gian trôi đi, em vừa mới 16 tuổi, anh có giấy nhập ngũ, anh đưa em về thăm lại phố núi, thăm ba anh và các chị.
Em còn nhớ rõ, đêm đó trăng rất sáng, trăng mười sáu như tuổi em, sau cơm chiều, ở trên này đèn đuốc lờ mờ, chỉ trăng sáng thay đèn, anh rủ em đi một vòng trong vườn nhà, đêm trăng, những bông hoa Đỗ Quyên bên ven rừng rực thắm đủ màu hồng có, đỏ có trắng có... các chị anh có tay trồng cây và hoa, và vườn thật rộng, mình đi thẳng xuống cuối vườn, có một giòng suối nhỏ chảy qua, nước rất ấm và lạ một điều là khi xuống tắm xong, lên da dẻ trắng cho nên mấy cô gái ưa tắm trong những suối như vậy để cho da trắng, nhất là những đêm dạ hội. Cạnh suối, chị anh có để một chiếc ghế dài bằng gỗ để ai muốn ra đây ngồi mơ mộng hay làm thơ. Em nghĩ vì vậy mà anh đã trở thành thi sĩ.
Đêm đó dưới trăng, em ngồi cạnh suối trên bãi cỏ xanh um, anh nằm dài trên chân em, anh kễ chuyện huyên thuyên, hình như anh hiểu mình sắp xa nhau nên anh muốn em uống hết những lời anh nói, chung quanh mình thật yên lặng, chỉ nghe tiếng róc rách của suối và những con dế làm thơ tình tặng người yêu.
Bỗng anh cũng nín lặng, anh cầm chặt tay em, vít đầu em xuống cạnh mặt anh, hôn em tới tấp...một lúc sau, hình như có một luồng điện cao tầng giựt cả hai đứa, anh đặt em nằm dài lên cỏ, anh nằm dài trên em, em chợt cảm thấy một điều gì thật lạ em chưa hề biết, hình như rạo rực thì phải, em run lẩy bẩy dưới những chiếc hôn nồng của anh, anh thì thầm trong tai em:
- Đỗ Quyên, anh muốn... ( anh ít khi gọi em bằng tên thiệt vì anh nói tên em rất đẹp, chỉ dành riêng cho anh thôi. Anh gọi em là Đỗ Quyên vì nhà anh trên núi trong vườn chị anh trồng đầy và anh cũng thấy hoa đẹp, nếu có ai gọi em là Đỗ Quyên thì không sao )
-??
- Anh muốn được yêu em
- Thì anh vẫn yêu em mà
- Không, em không hiểu sao?
-??
- Em cho anh nghe, cho anh nghe nguyên trinh của em, còn mấy hôm nữa anh đi rồi, đó là quà em tặng cho anh, cuộc đời con gái của em, nghe Đỗ Quyên, nghe Đỗ Quyên!
Lúc đầu em sợ, nhưng sau đó em nghĩ anh yêu mình và sau này anh sẽ là chồng mình thì cho trước hay sau cũng vậy thôi, và như vậy khi anh đi lính, anh có gì đem theo để nhớ mãi em. Và em đã cho anh đời em đêm đó. Lúc đầu em rất đau, nhưng anh đã dịu dàng dìu em vào con đường tình đầu tiên vừa hé mở cho em, em đã rung cảm cùng tần số với anh.
Anh đã hứa sẽ yêu em trọn đời và ngày anh đi lính về, em sẽ là của anh mãi mãi...
Nhưng rồi ngày anh về thật xa, em vẫn chờ cho đến ngày em phải đi học xa, em lên thăm ba anh và các chị. Lúc em lấy xe đò về lại, ba anh hôn lên tóc em, nói:
- Con nhớ chờ anh con nghe con.
Em gật đầu trong nước mắt
- Dạ, con hứa.
Lúc đầu em vẫn có thư và tin tức anh, nhưng chiến tranh lan rộng, em mất bặt tin, em có lên gặp ba và các chị, chắc lúc này em nhớ anh nên gầy hẵn làm các chị cũng lo cho em không đủ sức chịu đựng và ái ngại cho em, ba và các chị cũng như em, không có tin tức gì anh cả. Rồi em phải đi học lại, xa nhà.
Mấy năm sau em về lại quê hương, em lên thăm ba, thì hay tin ba đã mất, em đau đớn chi lạ, mất anh, mất ba, các chị đi lấy chồng, em cảm thấy mình thật bơ vơ. Và em không về nữa, để làm gì?
Mấy năm sau em nhận được một lá thư của chị anh, nói là anh ở tù về và đã lập gia đình. Trời mơ em sụp đổ. Đợi chờ em chừ chỉ là một mớ buồn nhớ vụn, rồi em đi lấy chồng... và mình xa nhau mãi. Cái buồn trong tim em vẫn chĩu nặng: Em lấy chồng không phải là anh!.......
Bao nhiêu năm qua rồi hả anh? hoa Dã Qùi vẫn vàng rực trên thảo nguyên, và hoa Đỗ Quyên vẫn thắm trong đêm trăng, sự trong trắng của đời em anh vẫn giữ. Trời đã cho em và anh gặp lại, tình yêu thuở ấy vẫn y nguyên trong tim chúng mình, thôi cũng được, miễn là anh vẫn đó, dù xa cả một biển nhưng giọng anh vẫn dịu dàng vỗ về em...
đht

Xem Tiếp: ----