ôi từ Cam Ranh vào Sài Gòn để theo học khoa quản lý ngân hàng hệ đại học kéo dài trong ba năm. Tôi ở cùng với hai sinh viên khác trong một phòng trọ gần trường để san sẻ bớt gánh nặng tiền thuê phòng. Vài tháng sau khi nhập học, tôi may mắn tìm được việc làm trong một câu lạc bộ thể thao ở quận ngoại thành. Câu lạc bộ có hai sân quần vợt, một hồ bơi lớn và tòa nhà hai tần dành cho dịch vụ xông hơi. Vì lượng khách rất đông vào những ngày cuối tuần nên họ cần thêm một người như tôi đến phụ làm công việc tạp dịch.
Vào một chiều thứ bảy, trong lúc thu dọn mớ khăn tắm khách bỏ vương vãi bên bờ hồ, một người đàn bà đến gần tôi ướm hỏi:
- Tối nay cậu có bận gì không? Tôi có thể mời cậu đi ăn tối được chứ?
Tôi thấy khó chịu vì đã bị người đàn bà nhìn lầm với đám trai gọi vẫn thường lui tới câu lạc bộ để kiếm khách. Tuy vậy tôi vẫn lịch sự đáp lại:
- Xin bà ra quày rượu thì sẽ có người phục vụ ngay.
Người đàn bà sau khi nghe tôi nói, cười nhạt và đáp lại:
- Đám trai đó tôi biết mặt hết rồi, tôi thích mời cậu thôi! Ba triệu, cậu nhận lời chứ?
Ba triệu đồng không phải là số tiền nhỏ, đủ để tôi trang trải chi phí ăn ở trong vài tháng. Nhưng tôi không đời nào đánh đổi nhân cách của tôi như thế. Tôi làm như không nghe lời ra giá của người đàn bà, lẳng lặng ôm mớ khăn tắm bỏ đi.
Nhưng chưa đầy hai tháng sau, tôi phải đến gặp người đàn bà mà tôi đã từng từ chối số tiền ba triệu đồng để nói rằng tôi có thể nhận lời đi ăn tối. Người đàn bà thong thả nhìn tôi cười đắc thắng.
o0o
Buổi tối hôm ấy Đỗ Quyên đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng. Đỗ Quyên trang điểm trang nhã, bận bộ váy đầm màu bạc hà trẻ trung nên khó để tôi đoán được tuổi, có thể không quá năm mươi. Sau khi đã ngồi vào bàn, Đỗ Quyên đưa cho tôi tờ thực đơn nhưng tôi đẩy trả lại. Đỗ Quyên không nói gì thêm, gọi bồi để đặt món ăn và rượu.
Khi thức ăn mang ra, tôi chỉ ăn cho có lệ. Đỗ Quyên nhởn nhơ nhìn tôi, vừa ăn vừa mỉm cười một mình. Thỉnh thoảng Đỗ Quyên nâng ly rượu trắng lên môi, chỉ để nhấp một chút rồi đặt xuống bàn với vết son đỏ còn vươn lại trên vành ly. Khi người bồi đặt ly rượu mạnh trước mặt tôi, tôi thấy mình cần phải uống. Tôi cầm ly lên dóc một hơi hết sạch rượu.
Khi buổi ăn tối kết thúc tôi đã uống đến ly rượu mạnh thứ ba. Tôi cùng Đỗ Quyên lên tần trên của nhà hàng, là một khách sạn sang trọng. Tôi chến choáng đi từng bước một bên cạnh Đỗ Quyên, rồi víu vào cánh cửa để vào căn phòng có ánh đèn mờ dịu và ngát mùi nước hoa.
Đỗ Quyên dìu tôi ngồi xuống chiếc giường đôi trải chăng gấm, rồi thong thả cởi từng khuy nút áo của tôi. Tôi bị choáng ngợp trong mùi nước hoa nồng nàn. Ngực tôi căn lên trước những cái xoa nhè nhẹ của Đỗ Quyên. Đỗ Quyên thì thầm hỏi:
- Lần đầu biết đàn bà phải không?
Tôi không trả lời, chỉ mím môi chịu đựng.
Tôi đón taxi trở về phòng trọ lúc một giờ sáng với ba triệu nhét thật kỹ trong túi quần. Tôi mệt lả, chui vội vào giường và thiếp ngay vào giấc ngủ nặng nề. Hôm sau tôi thức giấc, thấy đầu óc vang vang như vẫn còn hơi rượu. Tôi ra ngoài rửa mặt nhưng không dám nhìn mình trong gương vì sợ sẽ nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua. Sáng thứ hai tôi lập tức ra bưu điện để chuyển số tiên ba triệu cho chị tôi ở Cam Ranh.
Đến cuối tuần tôi vẫn đi làm như bình thường. Đến quá trưa tay quản lý gọi tôi vào văn phòng để nghe điện thoại. Tôi bắt máy, nghe giọng Đỗ Quyên ở đầu bên kia đưa ra một điểm hẹn cho tôi vào lúc ba giờ chiều.
Đúng giờ hẹn tôi gặp Đỗ Quyên trong một cửa hàng thời trang dành cho quý ông. Tôi để mặc cho Đỗ Quyên chọn áo quần cho tôi. Mụ chủ hiệu đon đả săn đón, bộ áo quần nào Đỗ Quyên cầm đến mụ đều khen đẹp và khen xứng với tôi. Nhưng sau lưng Đỗ Quyên, mụ nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh. Đỗ Quyên chọn cho tôi một bộ màu xám tro, cùng với giầy vớ và những món lĩnh kĩnh khác kể cả đồ lót. Sau một giờ mua sắm, Đỗ Quyên đưa tôi vào khách sạn để tôi tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ màu xám tro, đi đôi giày mới rồi cùng Đỗ Quyên đến một hộp đêm.
Hộp đêm tọa lạc trên tần thượng của một khách sạn tại trung tâm thành phố và chỉ tiếp khách là hội viên của câu lạc bộ. Bên trong là không gian thanh lịch và ấm cúng. Đỗ Quyên và tôi được đưa đến một góc riêng, có bộ ghế nhung cùng chiếc bàn nhỏ. Khi tôi chưa kịp ngồi xuống thì một người đàn bà đến trước mặt Đỗ Quyên, lanh chanh chào hỏi. Đỗ Quyên khẽ ra hiệu cho tôi. Tôi biết ý, đi ra quày rượu để hai người đàn bà nhỏ to chuyện riêng tư.
Ngồi trước quày rượu cạnh bên tôi là đứa con gái mặc áo trễ vai để lộ lưng trần nõn nà và có đôi mắt hấp háy như ngây như dại. Đứa con gái thản nhiên tựa lưng trần mát rượi vào người tôi rồi chỉ cho tôi thấy một người đàn ông béo phị đang đứng riêng một góc để nói chuyện trên điện thoại di động. Đứa con gái lè nhè nói:
- Thấy thằng già đó không. Lảo bị liệt rồi!
Nói xong đứa con gái phát cười rũ rượi. Ở một góc khá xa, người nhạc sĩ bắt đầu buổi diễn dương cầm bằng một bản nhạc buồn ray rức. Người bồi rượu đứng sau quày nhìn tôi, hất hàm hỏi:
- Uống gì?
Tôi đáp lại cộc lốc:
- Rượu gì cũng được!
Người bồi lạnh lùng đặt trước mặt tôi một ly rượu vang sóng sánh. Tôi chỉ nhìn ly rượu mà không muốn uống. Khi Đỗ Quyên đến đứng bên cạnh tôi, đứa con gái quay sang nghênh mặt nhìn Đỗ Quyên, rồi đứng lên bỏ đi về phía người đàn ông béo phị. Đỗ Quyên ngồi xuống chổ của đứa con gái vừa bỏ đi, nắm lấy tay tôi âu yếm hỏi:
- Đêm nay Nam đừng về, ở lại với Quyên nhá?
Tôi tránh ánh mắt lạnh như băng của người bồi rượu, khe khẽ gật đầu.
Sau buổi tối hôm ấy, cuộc sống sinh viên của tôi không có gì thay đổi. Tôi vẫn đến giảng đường đều đặn và mỗi buổi chiều tôi dành thời gian vào thư viện học bài. Nhưng tôi không còn đến làm ở câu lạc bộ thể thao vào hai ngày cuối tuần.
Gần như tuần nào Đỗ Quyên cũng hẹn đưa tôi đi vũ trường hay phòng trà và buổi tối tôi ngủ qua đêm trong căn hộ của Đỗ Quyên. Số tiền kiếm được từ Đỗ Quyên, tôi giữ lại một ít dành cho chi phí sinh hoạt còn tất cả tôi gửi qua đường bưu điện cho chị tôi.
o0o
Vào trước Tết, tôi nói với Đỗ Quyên tôi cần một số tiền rất lớn. Đỗ Quyên bình thản hỏi lại tôi:
- Cưng cần bao nhiêu?
Tôi đã chuẩn bị trước, đáp không do dự:
- Hai trăm triệu!
Đỗ Quyên không tỏ vẻ ngạc nhiên trước con số tôi đưa ra và cũng không gạn hỏi tôi cần số tiền lớn như thế để làm gì. Trong khi tôi sốt ruột chờ đợi một câu trả lời thì Đỗ Quyên thong thả nhâm nhi ly rượu trắng, nhìn tôi cười thích thú. Khi đã nhấp cạn ly rượu, Đỗ Quyên nói nhỏ nhẹ:
- Được rồi. Cưng đến đây luôn với Quyên đi, thời hạn là một năm!
Tôi gật đầu ngay tức khắc. Dù điều kiện Đỗ Quyên đưa ra có hơn thế nữa, tôi vẫn chấp nhận.
Hai ngày sau tôi đến nhà Đỗ Quyên vào buổi sáng. Đỗ Quyên đưa cho tôi số tiền được cất kỹ lưỡng trong cặp da cùng với vé máy bay khứ hồi trong ngày và giấy tờ mua bán để hợp thức hóa số tiền tôi mang theo. Tôi ra phi trường, cầm vé máy bay hạng thương gia đi qua cổng kiểm tra an ninh một cách thong thả và không bị xét hỏi gì cả.
Đến Cam Ranh, chị và em gái của tôi đón tôi ngay cửa phi trường như đã hẹn trước. Tôi trao chiếc cặp da có số tiền hai trăm triệu cho chị tôi. Sau năm phút gặp mặt, tôi quay trở vô phi trường, ngồi uống ca phê trong sảnh để đợi chuyến bay trở về Sài Gòn.
Tôi đã nói dối thật tài tình với chị tôi về nguồn gốc số tiền dùng để cứu chị tôi khỏi căn bệnh tim đột nhiên trở nặng trong thời gian gần đây. Tôi không muốn chị tôi phải chết ở tuổi hai mươi sáu và phải bỏ lại ba đứa con nhỏ dại. Những đứa cháu của tôi không thể lớn lên thiếu mẹ như chị em tôi, nhất định tôi không để điều ấy xảy ra!
o0o
Từ ngày tôi đến ở với Đỗ Quyên, việc học hành của tôi vẫn không có gì thay đổi ngoài việc tôi phải tốn nhiều thời gian hơn để đón xe buýt đến trường thay vì đi bộ trong mười phút như lúc còn ở phòng trọ. Tuy vậy, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đỗi.
Sau giờ làm việc Đỗ Quyên không còn la cà đến những hộp đêm cho đến tận khuya như trước kia. Đỗ Quyên về nhà ngay để đón tôi đi ăn tối. Đôi lúc để thay đổi, Đỗ Quyên sẽ tự nấu lấy bữa ăn chiều ngay trong căn bếp sạch như lau của mình. Đây là một cực hình cho tôi vì Đỗ Quyên rất vụn trong việc nấu nướng, nhưng tôi phải ăn và phải khen tất cả những món ăn của Đỗ Quyên nấu ra.
Những ngày cuối tuần, Đỗ Quyên thường xuyên đưa tôi đi mua sắm như một thú tiêu khiển. Tôi phải thay ra thay vào không biết bao nhiêu bộ quần áo cho Đỗ Quyên ngắm nghía. Tôi phải nghe những lời bình phẩm về những món đồ mà Đỗ Quyên đang còn phân vân chọn lựa và mệt mỏi chứng kiến những nhí nhảnh thái quá của Đỗ Quyên trong lúc chọn lựa trang phục. Lúc trở về nhà, bao giờ Đỗ Quyên cũng phải mua một thứ gì đấy cho tôi dù tôi không thích hay đã có đầy đủ cả rồi.
Tôi phải ăn mặc theo ý của Đỗ Quyên, để tóc cũng theo ý của Đỗ Quyên và đến cả những chi tiết vụn vặt nhất trong cuộc sống tôi cũng phải theo ý của Đỗ Quyên. Chỉ khi đến trường tôi mới khoát những bộ đồ cọc cạch trước kia của mình. Điều nầy làm cho người gác cổng của khu dinh thự cao cấp nơi Đỗ Quyên thuê căn hộ, thường xuyên buôn ra những lời bóng gió miệt thị khi tôi đi ngang qua. Tôi nhẫn nhục chịu đựng những lời nói cay nghiệt ấy vì thực sự tôi không có tư cách gì để buộc ông ta phải im miệng.
Từ một một đứa trai tân mười tám tuổi, Đỗ Quyên đã nhanh chóng biến tôi thành một gã đàn ông sành sỏi trong việc nuông chìu và ân ái với phụ nữ. Điều nầy như một ám ảnh đối với tôi khi tôi phải đôi diện với những cô gái cùng trang lứa. Tôi thường hay len lén nhìn những cô bạn học, từ nụ cười tươi tắn, chiếc cổ trắng ngần cho đến bộ ngực dấu kín đáo dưới làn áo lụa. Tôi đâm ra thèm muốn một cơ thể trẻ trung không tỳ vết, chứ không phải là một thân thể đang cạn dần sức sống của một người đàn bà gần năm mươi như Đỗ Quyên mà tôi phải chán ngán ôm ấp hằn đêm.
Trong khi tôi cố ý lẫn tránh những cô bạn học, thì thật trớ trêu, những cô bạn học lại thấy ở tôi một sự lôi cuốn khó cưỡng nên tìm mọi cách để được những cơ hội thân mật riêng tư với tôi. Nhiều cô bạn đã giận giỗi, thậm chí trách móc với cách cư xử không bình thường của tôi. Nhưng tôi không thể giải thích cho những cô bạn ấy hiểu được, tôi đã đánh mất nét hồn nhiên, đã không còn những vụng dại của một đứa con trai mới lớn và tôi không thể quen biết với bất cứ cô gái nào trong hoàn cảnh hiện tại.
Tôi nghỉ đến tương lai khi tôi tốt nghiệp đại học, có được một việc làm và có cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi sẽ gặp được một người con gái, sẽ yêu và sẽ lấy làm vợ. Những ngày tháng hiện tại của tôi sẽ bị tôi dấu nhẹm để không một ai biết đến, nhưng tôi biết chắc rằng tôi không thể quên được một điều, tôi đã từng là một gã trai bao.
o0o
Tuy Đỗ Quyên không giấu giếm mối quan hệ với tôi trước những người quen biết, nhưng khi Đỗ Quyên cần tiếp khách tại nhà thì tôi phải tìm cách để lánh mặt. Đỗ Quyên không muốn tôi biết đến những chuyện kinh doanh hay vấn đề riêng tư của Đỗ Quyên và chính tôi cũng không thể chịu đựng được ánh mắt rẻ rúng của những người khách ấy dành cho tôi. Nhưng hôm nay đã quá muộn để cho tôi lánh mặt người khách của Đỗ Quyên.
Tôi về đến nhà đúng lúc Đỗ Quyên tiễn người khách ra cửa. Khách là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, vóc dáng tầm thước và ăn bận rất chỉnh chu. Người khách nhìn tôi với ánh mắt hằn học, rồi không nói một lời vội vã đi ngay.
Cả buổi tối hôm ấy Đỗ Quyên có vẻ tư lự, ngồi ăn nhưng ánh mắt nhìn ở một khoảng không nào đó. Tôi đã nhiều lần chứng kiến Đỗ Quyên bâng khuâng nghĩ ngợi vì chuyện kinh doanh. Lần nầy cũng thế, tôi để yên cho Đỗ Quyên và lãng ra một góc phòng khách để học bài. Tôi đinh ninh Đỗ Quyên sẽ trở lại bình thường vào những ngày hôm sau.
Nhưng trái với điều tôi đã nghỉ, những ngày sau đó Đỗ Quyên trở nên ít nói và có phần lạnh nhạt đối với tôi. Buổi tối khi lên giường ngủ, Đỗ Quyên cố tạo ra một khoảng cách vô hình đối với tôi. Hiển nhiên những đổi thay của Đỗ Quyên bắt đầu từ người đàn ông đã đến đây vài hôm trước, nhưng chuyện gì đã xảy ra và người đàn ông đó là gì của Đỗ Quyên thì tôi không thể đoán ra được.
Cuối tuần, Đỗ Quyên đi vắng cả ngày thứ bảy. Trước đây nếu được một ngày như thế, tôi sẽ vui thú để tận hưởng những giờ phút thoải mái của riêng tôi. Tôi sẽ lười lĩnh nằm dài trên bộ ghế da êm ái để xem phim, đọc sách hay ngăm mình trong bồn nước ấm rồi sau đó lăn ra giường ngủ một giấc thật dài. Nhưng đêm hôm nay tôi ngồi bồn chồn đợi Đỗ Quyên về.
Phải quá nửa đêm Đỗ Quyên mới bước vào nhà. Khi trông thấy tôi, Đỗ Quyên không tỏ một chút ngạc nhiên, lặng lẽ đi vào phòng ngủ. Tôi bước theo sau Đỗ Quyên, gắt gỏng hỏi những câu mà lẽ ra tôi không được quyền hỏi:
- Đi với ai mà đến giờ mới về? Đi với người đàn ông ấy phải không?
Đỗ Quyên thản nhiên như không có gì đã xảy ra, nhẹ nhàng cởi bỏ những món đồ trang sức trên người. Thái độ của Đỗ Quyên làm cho cơn tức tối bừng lên trong đầu tôi. Tôi lao đến nắm tay Đỗ Quyên và gằng mạnh từng tiếng một:
- Tại sao không trả lời?
Đỗ Quyên cố gở tay tôi ra nhưng chỉ làm cho tôi thêm điên tiết. Tôi kéo Đỗ Quyên ngả giúi xuống giường rồi lao đến kéo tung bộ đầm Đỗ Quyên đang mặc trên người. Tôi vồ vập phần thân thể bị lộ ra của Đỗ Quyên một cách cuồng nhiệt, nhưng không như những lần trước kia là để thỏa mãn cho Đỗ Quyên, lần nầy là cho chính tôi.
Những ham muốn điên loạn của tôi được thỏa mãn trong tiếng nấc tức tưởi của Đỗ Quyên. Nhưng tôi chỉ nhận ra khi mọi sự đã kết thúc. Tôi sửng sờ nhìn Đỗ Quyên. Tôi thấy trước mắt tôi là người đàn bà gần năm mươi tuổi, mắt hoen lệ và gương mặt mang một vẽ yếu đuối đến tội nghiệp. Tôi đứng lên đi ra phòng khách rồi vật người xuống bộ ghế da. Tôi nằm đấy trằn trọc mãi cho đến gần sáng thì ngủ thiếp đi.
Tôi thức giấc khi Đỗ Quyên đến ngồi lên chiếc ghế da ở phía đối diện. Tôi nằm im, không dám nhìn Đổ Quyên và chờ đợi Đỗ Quyên lên tiếng trước. Phải thật lâu sau đấy và thật chậm rải, Đỗ Quyên cho tôi biết sẽ trở về Hà Nội để giải quyết chuyện riêng tư. Người đàn ông tôi đã gặp trước đây là em ruột của Đỗ Quyên, sẽ thay Đỗ Quyên để điều hành cơ sở kinh doanh tại Sài Gòn.
o0o
Sáng hôm tôi rời khỏi, Đỗ Quyên chỉ tiển tôi ra đến cửa căn hộ. Những gì Đỗ Quyên đã từng mua sắm cho tôi, tôi đều để lại. Cũng như ngày tôi đến, tất cả sách vở và vài bộ quần áo cọc cạch của tôi dồn vừa đủ vào hai túi xách. Đỗ Quyên trong bộ đồ ngủ, mặt không son phấn, má gầy gò, tóc búi cao, đứng mở cửa cho tôi. Tôi bước ra khỏi ngưỡng cửa, quay lại nhìn Đỗ Quyên và không biết phải từ biệt như thế nào. Đỗ Quyên lên tiếng với giọng thật nhỏ:
- Chị cảm ơn em.
Chỉ vậy thôi và không đợi tôi đáp lại, Đỗ Quyên khép nhẹ cánh cửa căn hộ. Tôi xóc hai túi xách lên vai, mạnh bước đi về phía cổng khu dinh thự. Người đàn ông gác cổng đã không còn làm ở đấy, giờ là một thanh niên trạc tuổi như tôi.
Khi tôi đi qua, cậu ta mỉm cười với tôi. Đương nhiên tôi đáp trả cũng bằng một nụ cười.
DL Bui © 2015

Xem Tiếp: ----