Thương Bát từ từ cất bước tiến lại bên Tiêu đại nhân. nghiêng mình thi lễkhẽ nói:- Cuộc sinh tử của Tiêu đại ca có liên quan đến vận mệnh giang hồ trong mấychục năm. Trước tình cảnh này chỉ còn lão bá là ngăn cản được y. Bọn tiểu tử trôngcậy lão bá khuyên can Tiêu đại ca.Tiêu đại nhân chau mày đáp:- Vụ này...vụ nàylão phu cũng khôn bề mở miệng. Y đã đổi máu lấy thuốccứu mạng cho mẫu thân y đó là điều đại hiếu. y tỏ lời hiến máu trị tuyệt chứng chongười. đó là đại nghĩa. Kẻ làm phụ thân có lý nào mở miệng bảo con phế bỏ hiếunghĩa.Tiêu đại nhân tuy miệng nói điều đại nhân đại nghĩa. nhưng trong lòng nghĩtới đứa con độc nhất chỉ còn mấy ngày nữa phải đem hết máu cho người. tránh saokhỏi nỗi thương tâm. Lão từ từ xoay mình đi đến bên tảng đá lớn đứng tựa vào váchnúi. Lão ngẩng đầu trông lên đám mây trắng bay trên trời ngơ ngẩn xuất thần.Lãnh Diện Thiết bút đỗ Cửu tuy ngoài mặt lạnh lùng mà trong lòng đầy mốinhiệt tình. Hắn thây Tiêu Lĩnh Vu sắp lấy máu cho người thì trong dạ bồn chồnkhác nào kiến bò trên nồi gang. Hắn thấy Tiêu đại nhân không ngăn trở Tiêu LĩnhVu. liền tiến đến bên Ngọc Lan khẽ nói:- Ngọc cô nương! Tại hạ thấy việc này chỉ còn chờ phu nhân hồi tỉnh để ngườingăn cản Tiêu đại ca là được.Ngọc Lan chưa trả lời. Tiêu Lĩnh Vu đã nói ngay:- Ngọc Lan! Sau khi mẫu thân ta tỉnh lại. cô không được nói việc ta đã hứa lờilấy máu đổi thuốc với Độc Thủ Dược Vương.Ngọc Lan nghiêng mình đáp:- Tiểu tỳ xin ghi nhớ lời dặn của tướng công.Đỗ Cửu chau mày nói:- Thế thì tiểu đệ đành nói mấy câu.Tiêu Lĩnh Vu nghiêm sắc mặt nói:- Nếu lão đệ bàn những chuyện không liên quan đến vụ tiểu huynh cho máu thìtiểu huynh xin rửa tai lắng nghe.Đỗ Cửu hắng dặng mấy tiếng rồi đáp:- Nếu vậy thì tiểu đệ cũng không nói nữa.Tiêu Lĩnh Vu cười mát nói:- Hay hơn hết là miễn bàn chuyện này.Thương Bát liền lớn tiếng:- Đỗ lão đệ bất tất phi nhiều lời. Đại ca đã quyết ý. chúng ta có khuyên y cũngbằng vô ích.Hướng Phi ngửng đầu trông chiều trời nói:- Độc Thủ Dược Vương còn muốn lấy máu của Tiêu huynh. tất lão không tiếtlộ chỗ chúng ta ẩn thân. Tai mắt của Thẩm Mộc Phong tuy rộng lớn. trạm ngầm củahắn tuy nhiều đến đâu cũng chẳng đặt tới trong hang núi thẳm này. Chúng ta giatâm đề phòng một chút thì việc lại ở đây năm ba ngày không đến nỗi bại lộ hànhtung.Ydặng hắng một tiếng rồi nói tiếp:- Có điều nơi đây khiếm khuyết thực vật. Chúng ta là người thô hào trên chốngiang hồ. chỉ cần đi đánh ít dã thú. phi cầm về nướng ăn thay cơm là được rồi.Nhưng Tiêu lão tiền bối cùng phu nhân không quen ăn như vậy. Lão Thâu Nhimuốn đi ăn cắp ít thực vật mang về. Không hiểu có vị nào muốn đi với lão Thâu Nhikhông?Kim Toán Bàn Thưng Bát nói:- Để tiểu đệ đi cùng Hướng huynh.Đi được một đoạn. Hướng Phi nói:- Tiêu đại ca của Thương huynh tuy còn nhỏ tuổi nhưng vẫn giữ lối cổ sơ. khưkhư ôm lấy hai chữ tín nghĩa. không hiểu trọng khinh câu nệ. tiểu tiết không cần đạithể. Y nhất quyết cho máu cứu người. Kỳ hạn năm ngày qua mau nhưng ngày thángcòn dài. Thằng cha Độc Thủ Dược Vương cố ý truy tung thì tránh mặt mãi cũngkhông xong. Theo ý lão Thâu Nhi thì tuyệt mối hậu họa đó là xong.Thương Bát nóng lòng giục:- Đừng nói lòng vòng nữa. Nên làm thế nào thì nói ngay đi.Hướng Phi đáp:- Chúng ta phải tìm bằng được Mã Vân Phi. yêu cầu y phái những tay cao thủmai phục trên các nẻo đường yếu đạo. chờ Độc Thủ Dược Vương phó ước. kéo ramà giết con gái lão đi. Lão làm ác đã nhiều. vụ này để cho lão phải ăn năn hối hận.Thương Bát nói:- Vì cứu mạng đại ca là trọng. Thương mỗ đành làm một chuyện trái đạo cũngchẳng sao. Có điều vụ này mà bị Tiêu đại ca phát giác tất y phải nổi trận lôi đình.không chừng đi tới chỗ đoạn nghĩa tuyệt giao.Hướng Phi ngắt lời:- Dĩ nhiên không thể để y biết được. Trung Châu Nhị Cổ các vị cũng đừng ratay. Để lão Thâu Nhi cùng Tư Mã Càn liên thủ với Mã Vân Phi mời cao thủ đến làđủ.Thương Bát hỏi:- Nếu không tìm được Mã Vân Phi thì sao?Hướng Phi đáp:- Vạn nhất không tìm thấy Mã Vân Phi thì Trung Châu Nhị Cổ đành phải thamdự vào.Thương Bát thở dài đáp:- Nếu không còn biện pháp nào khác thì đành thế vậy.Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới một sơn thôn.Hướng Phi để Thương Bát chờ ở ngoài. một mình hắn tiến vào thôn trang.Chỉ trong khong khắc. Thần Thâu Hướng Phi đã đem ra mấy con gà sống. haitúi bột bánh. cùng một niêu bát đĩa. đầy đủ vật dụng.Thương Bát lắc đầu cười nói:- Đây là những đồ ăn cắp đó ư?Hướng Phi đáp:- Lão thâu nhi tuy chẳng hiền hậu gì nhưng cũng chưa đến nỗi lấy không củangười ta. Những thứ này lão thâu nhi đã để lại mười lạng bạc đền cho họ.Thương Bát nói:- Hay quá! Hay quá! Cuộc mua bán này lão thâu nhi trả xong rồi.Hướng Phi mỉm cười đáp:- Việc mua bán thì lão thâu nhi xin chịu hàng Thương huynh. Có điều tiền bạctrong người lão thâu nhi đều là của ăn cắp. có phải tiêu dùng một chút cũng chẳngăn thua gì.Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:- Chúng ta nên về thôi.Thương Bát hỏi:- Lão thâu nhi không đi kiếm Mã Vân Phi hay sao?Hướng Phi đáp:- Vội vã cũng không phải ở một lúc. điều ước năm ngày thời gian còn dư dụ.Nếu một mình Thương huynh trở về tất làm lệnh đại ca sinh lòng ngờ vực. Sáng maimột mình lão thâu nhi đi kiếm Mã Vân Phi cũng được.Hai người tải đồ về tới hang núi vào lúc hoàng hôn.Kim Lan. Ngọc Lan đã quét tước sàn động. giải cỏ khô cho Tiêu phu nhânnằm nghỉ.Thuật châm cứu và thuốc linh đan của Độc Thủ Dược Vương để lại của nhiênhiệu nghiệm vô cùng. Tiêu phu nhân mới uống một viên. tinh thần đã tỉnh táo lạinhiều. Bà nhận ra Tiêu Lĩnh Vu là cậu con bảo bối mà bà vẫn ngày đêm thươngnhớ. bệnh tình liền giảm đi nhiều.Kim Lan. Ngọc Lan hết sức hầu hạ bên mình lão nhân gia. Hai cô cười nói vuivẻ. Tuy ở nơi thâm sơn cùng cốc mà Tiêu phu nhân cảm thấy ấm áp hơn lầu rồnggác phượng.Tiêu đại nhân tĩnh tọa một bên. ngơ ngẩn xuất thần. Lão nghĩ cha con gặp mặtchưa được mấy ngày lại sắp phải vĩnh quyết thì không khỏi thê lương ảo não.Tuy lão là người bụng dạ quảng bác nhưng phụ tử tình thâm tránh sao khỏi nỗibi thương.Tiêu Lĩnh Vu nghĩ tới ân đức song thân chưa chút báo đền mà mình đã phảichết cũng chua xót trong lòng. Chàng hình dung ra tình trạng năm ngày sau ngườitóc bạch đưa kẻ đầu xanh về nơi chín suối. từ mẫu phải tan gan nát ruột. nhưngchàng vẫn không đến nỗi để nỗi buồn rầu lộ ra ngoài mặt.Tiêu phu nhân không hiểu chuyện này nên bà rất vui vẻ. Bà thấy nhị tỳ quanhquẩn dưới gối sực nhớ tới Khâu Tiểu San. bà không khỏi bồi hồi hỏi:- Vu nhi! Khâu tỷ tỷ của ngươi đi đâu ngươi có biết hay không?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Từ ngày cách biệt tới nay đã năm năm chưa được tái ngộ. nhưng tiểu nhi đãnhận được tin của y rồi. Chờ mấy ngày nữa mẫu thân khỏe mạnh. hài nhi sẽ đi kiếmy.Chàng chưa dứt lời đột nhiên dừng lại vì chàng nghĩ kiếp này không còn cáchnào được trùng phùng với con người tình nghĩa thâm trọng. nghi dung tuyệt thế làKhâu tỷ tỷ. bất giác chàng ruột đau như cắt. cúi đầu xuống không nói gì nữa.Tiêu phu nhân nói:- Khâu Tiểu San thật là khả ái. Hỡi ôi! Từ ngày y xa cách. ta chẳng cách nàoquên đượcTiêu phu nhân quay lại ngó nhị tỳ nói tiếp:- Còn hai cô này cũng khiến cho ta rất quyến luyến. Ngày sauTiêu Lĩnh Vu sợ mẫu thân vui mừng. nói không lựa lời. chàng vội khuyên can:- Bệnh thế mẫu thân chưa khỏi hẳn. không nên nói nhiều. Mẫu thân cần tĩnhdưỡng. Hài nhi cũng đi nghỉ thôi.Rồi chàng đứng dậy từ từ bước đi.Tiêu phu nhân nhìn theo bóng sau lưng Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:- Thằng nhỏ này lúc bé thân thể yếu ớt đi không lướt cỏ. Ai ngờ ra ngoài mấynăm mà bây giờ cường tráng đến thế. Hỡi ơi! Nhà mình đơn người. Giả tỷ hồi cònnhỏ mà y thân thể tráng kiện thì ta đã sớm lo bề gia thất cho y rồi.Kim Lan. Ngọc Lan cùng mỉn cười nhưng không biết đáp lại thế nào.Tiêu phu nhân nhìn hai cô nói tiếp:- Hai cô đều xinh đẹp. lại thông minh lanh lợi. Nếu các cô đồng ý thì ta bảoVu Nhi lấy các cô làm.Ngọc Lan ngắt lời:- Thưa phu nhân. bọn tiểu tỳ không có được phúc phận như vậy. Ơn đức củaphu nhân bọn tiểu tỳ cảm kích vô cùng. Chỉ mong ngày sau được theo hầu bên phunhân mãi mãi là mãn nguyện lắm rồi.Tiêu phu nhân cười nói:- Cái đó các cô bất tất phải quan tâm. ngày sau sẽ tính.Bà lại từ từ nằm xuống.Nhắc lại Tiêu Lĩnh Vu từ từ ra khỏi hang động. Chàng nghĩ mình sắp phải dờikhỏi dương thế. Nếu là cuộc tỷ võ. chết một cách oanh liệt thì chẳng nói làm chi.Nhưng đây lại là hiến thân dâng máu cho một cô gái chưa từng quen biết. Chàngthơ thẩn cất bước. bất giác đã đi xa hơn hai dặm.Bỗng chàng nghe thanh âm rất quen lọt vào tai:- Làm thế không được. Phải theo chủ ý của Hướng huynh hay hơn.Đúng là tiếng nói của Đỗ Cửu.Tiêu Lĩnh Vu động tâm dừng lại lắng tai nghe.Tiếng thông reo thổi vù vù che lấp tiếng bước chân của chàng nên bọn Đỗ Cửukhông phát giác ra chàng đã tới nơi.Lại nghe tiếng Hướng Phi nói tiếp:- Thương huynh! Bây giờ nên làm thế nào. Thương huynh dứt khoát đi.Thương Bát vốn trước nay luôn tươi cười hể hả. lúc này hắn thở dài nói:- Trước nay Thương mỗ làm việc gì cũng phải có quyết định mau lẹ. nhưng vụnày lại rối loạn tâm can. Tiêu đại ca là một người chính trực. một lời hứa coi nặngbằng non. Dù chúng ta có quỳ xuống năn nỉ e rằng cũng khó lòng khiến cho y hồitâm chuyển ý.Hướng Phi nói:- Kim Lan. Ngọc Lan là hai con nha đầu hết lòng kính trọng Tiêu đại ca. Y đãdặn chúng không nói hở với Tiêu phu nhân thì chắc chúng không dám nói đâu.Thương Bát nói:- Đúng thế! Xem ra chỉ còn biện pháp của lão thâu nhi mà thôi.Hướng Phi nói:- Được rồi! Đã thế thì lão thâu nhi lập tức đi kiếm Mã Vân Phi.Đỗ Cửu hỏi:- Sáng mai Tiêu đại ca mà không thấy lão thâu nhi mà hỏi tới thì biết đối đápthế nào?Hướng Phi đáp:- Y không hỏi đâu. Giả tỷ không thấy Thương lão đại và Đỗ lão nhị thì khôngchừng y tra hỏi ngọn ngành. còn đối với lão thâu nhi quyết y không can thiệp làmchi.Đỗ Cửu hỏi:- Lỡ y tra hỏi thì làm sao?Hướng Phi đáp:- Các vị cứ bảo rằng không hiểu lão thâu nhi đi đâu là xong.Thương Bát nói:- Được rồi! Chúng ta cứ thế. Thương mỗ chờ hồi âm của lão thâu nhi.Hướng Phi nói:- Các vị cũng nên về đi. tránh để sinh lòng ngờ vực.Tiêu Lĩnh Vu vội nép mình tránh vào sau bụi cỏ. Chàng chú ý nhìn ra thì thấyba bóng người chạy đi nhanh như gió.Trung Châu Nhị Cổ chuyển vào hang núi. Thần Thâu Hướng Phi một mìnhchạy ra ngoài.Tiêu Lĩnh Vu tuy chưa hiểu hoàn toàn ba người bàn định chuyện gì. nhưng biếtchắc có liên quan đến việc mình cho máu năm ngày sau. Lòng chàng rất cảm độngnghĩ thầm:- Không ngờ Trung Châu Nhị Cổ trước nay tiếc của như tính mạng lại cùng tayăn cắp nổi danh giang hồ là Hướng Phi làm bạn hữu với nhau được. Chẳng trách cốnhân thường nói vương hầu khanh tướng kết nghĩa với nhau được mấy người.thường những kẻ ở ngoài nội mới là bạn tâm phúc thật là đúng đắn.Nhưng chàng lại nghĩ đến bậc trượng phu đã luôn giữ lời có lý nào lại khôngthủ tín. chàng đành nghĩ cách ngăn trở bọn họ.Tiêu Lĩnh Vu quyết định chủ ý rồi chàng từ từ trở về hang núi.Sáng hôm sau quần hào tề tựu quả nhiên không thấy Hướng Phi.Tiêu Lĩnh Vu nhẫn nại không hỏi Trung Châu Nhị Cổ và hai người cũng lờ đinhư không để ý. Ngờ đâu Tư Mã Càn lấy làm kỳ hỏi:- Không hiểu Hướng Phi đi đâu?Thương Bát tặc lưỡi nói:- Lão thây nhi đã quen tính. trong vòng ba ngày lão không lấy được gì của ai làchân tay ngứa ngáy không yên. Chắc lão lại đến nhà nào đó ăn cắp rồi.Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:- Đêm qua mà mình không nghe lén họ bàn nhau tất cũng bị Thương Bát gạtrồi.Thời gian thấm thoắt. chẳng mấy chốc mà đã hết bốn ngày.Hôm sau là ngày Tiêu Lĩnh Vu theo lời ước hẹn phải cho máu Độc Thủ DượcVương.Tiêu Lĩnh Vu suốt đêm không ngủ. ruột rối như mớ bòng bong. Lúc trời chưasáng chàng đã kêu Trung Châu Nhị Cổ hỏi:- Hai huynh đệ có nhớ bữa nay là ngày gì không?Thương Bát đáp:- Dĩ nhiên là tiểu đệ nhớ lắm. Bữa nay đại ca ước hẹn cho máu Độc Thủ DượcVương cứu mạng cho con gái y.Tiêu Lĩnh Vu suốt đêm tinh thần bối rối. nhưng lúc này chàng bình tĩnh lại.cười mát nói:- Trí nhớ hai vị hay quá.Đỗ Cửu nói:- Độc Thủ Dược Vương nói vậy thì nói. chưa chắc y đã trở lại.Thương Bát nói theo:- Bữa nay lão mà không tới là chính lão đã bội tín. Lão rất tha thiết với con gái.có đến là đến buổi sáng. Quá trưa mà không tới thì chúng ta bất tất phải đợi nữa.Nguyên Trung Châu Nhị Cổ và Hướng Phi đã ước hẹn với nhau. nếu hắnkhông trở về trước canh ba ngày thứ tư tức là đã kiếm đủ cao thủ trợ trận. không cầnđến Trung Châu Nhị Cổ phải ra tay. Đêm qua Hướng Phi không trở về. dĩ nhiên làmọi việc đã bố trí xong xuôi rồi.Tiêu Lĩnh Vu không nói gì. chàng nghe mọi người bàn luận một lúc rồi kết luận:- Chúng ta nên đi đón một đoạn đường mới được.Đỗ Cửu dẫy nẩy đáp:- Sao? Chúng ta lại đi đón lão ư?Tieu Lĩnh Vu thản nhiên đáp:- Phải rồi! Chúng ta phải đi đón cha con lão vì biết đâu dọc đường họ chẳnggặp cừu nhân cản trở.Đỗ Cửu nét mặt trước còn xám xanh. sau tối đen lại. Cặp mắt tròn xoe. hắnđứng trơ như phỗng. không nói nên lời.Thương Bát ngơ ngác lắc đầu nói:- Bất tất phải đón lão. Nếu quả cha con lão dọc đường bị cừu nhân ngăn chặnthì đó là ý trời. chẳng liên quan gì tới chúng ta.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Nếu không liên quan tới chúng ta thì hà tất phải nói. Tiểu huynh e rằng cóliên quan đến mình.Thương Bát. Đỗ Cửu đưa mắt nhìn nhau rồi hỏi:- Sao lại liên quan đến chúng ta?Thưng Bát nói:- Mối giao tình giữa Hướng Phi và đại ca chưa lấy gì làm tha thiết cho lắm.Tiểu đệ tưởng chẳng khi nào hắn mất công đến thế.Đỗ Cửu nói theo:- Thương huynh nói phải đó. Đại ca bất tất phải quan tâm.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Nếu Hướng Phi vì tình hai vị thì sao? Có khi hai vị còn yêu cầu y nữa.Trung Châu Nhị Cổ nghe nói biến sắc. Chúng không thể thừa nhận mà cũngkhông tiện phủ nhận. đứng thộn mặt ra chẳng biết nói sao.Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười nói tiếp:- Hai vị huynh đệ đối với ta một lòng kính trọng. chưa từng trái ý bao giờ. Bữanay là ngày cuối cùng trong đời tiểu hunh mà hai vị lại muốn cãi ư?Trung Châu Nhị Cổ sa lệ chắp tay đáp:- Đại ca bảo làm sao thì bọn tiểu đệ nhất nhất tuân theo. Nếu bọn tiểu đệ cóhai lòng sẽ bị thiên tru địa lục.Tiêu Lĩnh Vu vén áo quỳ xuống đất nói:- Hai vị huynh đệ đều có địa vị tôn cao trong võ lâm. đã chịu khuất tất thừanhận Tiêu mỗ làm đại ca. Lúc đó hai vị yêu cầu bằng dạ chí thành. tại hạ chẳng thểkhông ưng thuận. Về niên canh cũng như về danh vọng. Tiêu Lĩnh Vu này đềuchẳng thể bằng được hai vị.Trung Châu Nhị Cổ lạy phục xuống đất nói:- Xin đại ca đứng dậy. Đại ca có điều gì cứ nói ra. Nếu đại ca còn làm thế nàylà đại ca bức bách bọn tiểu đệ phải tỏ lòng thành.Tiêu Lĩnh Vu biết hai người này đã nói là làm. chàng vội đứng dậy đáp:- Với thịnh tình nhị vị huynh đệ. tiểu huynh cảm kích vô cùng.Thương Bát sa lệ nói:- Trung Châu Nhị Cổ bình sinh chưa từng kính phục ai mà chỉ tôn sùng đại cađến cực điểm.Đỗ Cửu nói:- Đại ca có điều chi dạy bảo. dù cho năng lực bọn tiểu đệ không làm nổi cũngxin hết sức đến chết mới thôi.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Tiểu huynh đã hứa một lời với Độc Thủ Dược Vương. không thể nào canhcải. Ơn sinh thành xem nặng bằng non Thái. Lấy mạng làm con mà bảo vệ cho mẫuthân thì còn gì đáng tiếc nữa. Sau khi tiểu huynh có chết cũng được nhắm mắt nơisuối vàng.Thương Bát đột nhiên nổi lên tràng cười vang dội như tiếng rồng gầm. xônglên đến tận từng mây. hồi lâu không dứt.Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:- Huynh đệ cười gì vậy?Thương Bát đáp:- Nếu đại ca quả phải chết trong trường hợp này thì tiểu đệ với Đỗ Cửu nhấtđịnh liều mạng với Độc Thủ Dược Vương. Hắn có tài mượn vật truyền độc. bọn tiểuđệ tự lượng khó lòng thắng nổi. Nhưng tiểu đệ cùng Đỗ Cửu được theo đại ca ở nơichín suối cũng lấy làm mãn nguyện.Đỗ Cửu nói tiếp:- Tiểu đệ chỉ sợ lão phu nhân nghe biết tin này. người không muốn sống nữa.Lòng hiếu thảo của đại ca hi sinh để cứu lệnh mẫu e rằng sẽ thành uổng phí.Tiêu Lĩnh Vu chau mày đáp:- Chỗ dụng tâm của hai vị thật khó lòng khiến cho tiểu huynh đồng ý được.Thưong Bát đột nhiên lộ vẻ kiên quyết ngắt lời:- Được rồi! Bọn tiểu đệ ưng lời đại ca. Sau khi đại ca cho huyết rồi. bọn tiểu đệtrước hết là tìm cách an trí cho hai vị lão nhân gia rồi sẽ tìm Độc Thủ Dược Vươngđể liều mạng.Tiêu Lĩnh Vu biết có nói nữa cũng vô ích. chàng khẽ thở dài nói:- Không phải tiểu huynh cho máu rồi là mất hết sinh cơ. huynh đệ nghĩ vậy cóhợp lý không?Đỗ Cửu đáp:- Con người mà bị rút hết máu huyết rồi mà còn sống được thì thật khó tin quá.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Độc Thủ Dược Vương y thuật thông thần. Sau khi tiểu huynh cho máu. lãochịu dùng thuốc điều trị thì nhất định có ngày hồi phục được như cũ.Đỗ Cửu hỏi:- Dù lão có tài làm như vậy thật sự. nhưng cũng chưa chắc lão đã chịu nhẫn nạiđiều trị cho đại ca. Nếu không thế thì sao xứng đáng với ngoại hiệu Độc Thủ DượcVương?Tiêu Lĩnh Vu nói:- Tiểu huynh cứu mạng cho con gái lão để thỏa tâm nguyện bình sinh. chắcchẳng khi nào lão không cứu sống mình. Hai vị huynh đệ bất tất phải quan tâm.