Dịch giả: Nguyễn Đ. Thanh

Nguyên tác: SILENCE

(Tiếp theo SỚM)

     rên chuyến phà ngắn từ Vịnh Buckley đến đảo Denman, Juliet xuống xe và đứng ở phía trước con tàu, trong làn gió nhẹ mùa hè. Một người phụ nữ đứng đó nhận ra cô, và họ bắt chuyện với nhau. Không có gì lạ nếu người ta nhìn Juliet lần thứ hai và tự hỏi họ đã gặp cô ở đâu, và đôi khi để cố nhớ lại. Cô xuất hiện thường xuyên trên các kênh Truyền Hình của Tỉnh, phỏng vấn những người đang sống một cuộc đời đơn thuần hoặc đáng chú ý, và khéo léo điều khiển những cuộc thảo luận, trong một chương trình gọi là Vấn Đề trong Ngày. Mái tóc của cô bây giờ được cắt ngắn, càng ngắn càng tốt, nhuộm màu nâu rất tối, phù hợp với gọng mắt kính. Cô thường mặc quần đen - như hôm nay - và một chiếc áo lụa màu ngà, và đôi khi một áo khoác đen. Mẹ cô có thể sẽ gọi cô là một người phụ nữ nổi bật.
"Xin lỗi cô. Chắc người ta luôn làm phiền cô."
"Không sao," Juliet nói. "Ngoại trừ khi tôi vừa ra khỏi phòng mạch nha sĩ hoặc cái gì đó."
Người phụ nữ khoảng tuổi Juliet. Mái tóc dài đen lẫn lộn tóc bạc, không trang điểm, váy dài bằng vải denim. Cô sống trên đảo Denman, vì vậy Juliet hỏi cô có biết gì về Trung Tâm Cân Bằng Tâm Linh không.
"Bởi vì con gái tôi đang ở đó," Juliet nói. "Cô ấy tham gia một khóa tu hoặc một khóa học, tôi không biết họ gọi thế nào. Trong sáu tháng. Đây là lần đầu tiên tôi cần phải gặp con tôi, trong sáu tháng."
"Có một vài nơi như vậy," người phụ nữ nói. "Họ đến rồi đi. Tôi không muốn nói có điều gì khả nghi về họ. Họ thường chỉ ở trong rừng, cô biết, và không liên hệ gì nhiều với cộng đồng. Phải, sao họ lại cần một nơi để tu luyện nếu họ đã rút lui?"
Cô nói chắc Juliet mong đợi gặp lại con gái lắm, và Juliet trả lời phải, cô rất mong.
"Tôi tệ lắm", cô nói. "Con gái tôi hai mươi tuổi – cô sẽ được hai mươi mốt tháng này, đúng vậy - và chúng tôi không xa nhau nhiều."
Người phụ nữ nói cô có một con trai hai mươi tuổi và hai con gái mười tám và mười lăm, và có những lúc cô đã trả tiền cho họ đi dự một khóa tu, riêng từng người hoặc cùng đi chung.
Juliet cười. "À, còn tôi chỉ có đứa này. Tất nhiên là tôi không chắc tôi sẽ không để cô ta trở lại vài tuần."
Cô cảm thấy nói chuyện dễ dàng như một người mẹ vừa thương yêu vừa bực tức con (Juliet chuyên đưa ra những câu trả lời trấn an), nhưng sự thật là Penelope hầu như không bao giờ làm cho cô phải buồn phiền, và nếu cô muốn hoàn toàn thành thật mà nói, vào thời điểm này cô sẽ thú nhận là cô thật khó chịu không có tin tức gì của con gái một ngày, nói chi là sáu tháng. Penelope đã làm việc tại Banff, như một người làm phòng vào mùa hè, và nàng đã đi du lịch bằng xe buýt đến Mexico, một chuyến đi quá giang đến Newfoundland. Nhưng cô luôn sống với Juliet, và không bao giờ vắng mặt đến sáu tháng.
Juliet có thể nói là con cô mang lại niềm vui cho cô. Chứ không phải một trong những người thích ca hát, nhảy múa trong ánh nắng mặt trời, và chỉ biết vui nhìn khía cạnh tươi sáng. Tôi hy vọng tôi đã nuôi dạy con tốt hơn. Cô ấy duyên dáng và từ bi và rất khôn ngoan như thể cô đã sống trên trái đất này tám mươi năm qua. Bản chất của cô ta phản chiếu, không lan tràn mọi nơi như tôi. Hơi kín đáo, giống ba của cô. Cô cũng đẹp như một thiên thần, cô giống mẹ tôi, tóc vàng nhưng không quá yếu đuối. Mạnh mẽ và cao quý. Tôi nên nói, như một pho tượng đúc. Và trái với quan niệm thông thường tôi không hề ganh tị. Tất cả thời gian này không có cô ấy - và không có một tin nhắn nào, bởi vì Cân Bằng Tâm Linh không cho phép thư từ hoặc điện thoại - tất cả thời gian này tôi sống tựa như trong một sa mạc, và khi tôi nhận được tin cô ấy gởi đến, tôi như một mãnh đất cũ khô nứt đón nhận được một trận mưa tươi mát.
Niềm hy vọng gặp lại con buổi trưa chủ nhật. Bây giờ đến lúc rồi.
Đến lúc để về nhà, Juliet hy vọng và hiểu như vậy, nhưng tất nhiên cô sẽ để Penelope lựa chọn.
Penelope đã vẽ một bản đồ thô sơ, và không bao lâu sau đó Juliet đậu xe trước một nhà thờ cũ - một nhà thờ xây cách đây bảy mươi lăm hay tám mươi năm, tường tráng đầy xi măng, không hẳn cũ hoặc gây một ấn tượng nào như phần đông nhà thờ thường thấy tại Canada vùng Juliet đã lớn lên. Đằng sau là một tòa nhà xây gần đây hơn. Mái nhà dốc và cửa sổ trải ngang trên mặt tiền. Nó cũng có một lầu đơn giản, vài băng ngồi và một khoảng trống tựa như một sân bóng chuyền với màn lưới chùng xuống. Tất cả mọi thứ đều tồi tàn, và mảnh đất dạo nào được khai hoang bây giờ bị xâm chiếm bởi cây bách và cây dương.
Một vài người - cô không thể nói đó là đàn ông hay đàn bà - đang bận rộn sửa chữa sân khấu, và những người kia ngồi trên băng ghế từng nhóm nhỏ riêng. Tất cả mặc quần áo bình thường, chứ không phải áo choàng màu vàng hoặc cái gì tương tự. Trong vài phút không ai để ý đến xe của Juliet. Sau đó, một trong những người trên băng đứng lên và đi từ tốn về phía cô. Một người đàn ông lùn, trung niên, đeo kính.
Cô bước ra khỏi xe, chào ông và hỏi gặp Penelope. Ông không nói chuyện - có lẽ một quy luật của sự im lặng - nhưng gật đầu và quay đi bước vào nhà thờ. Ngay sau đó, từ trong xuất hiện, không phải Penelope, nhưng một người đàn bà nặng nề, di chuyển chậm với mái tóc bạc, mặc quần jeans và một chiếc áo len rộng thùng thình.
"Thật là một vinh dự được gặp bà", bà ấy nói. "Mời bà vào bên trong. Tôi đã nói Donny pha trà cho chúng ta."
Bà có khuôn mặt tươi rộng, một nụ cười vừa xảo quyệt vừa dịu dàng, và cái gì Juliet phải gọi là đôi mắt lấp lánh. "Tôi tên Joan," bà nói. Juliet đã chờ đợi một cái tên giả như Thanh Thản, hoặc tên gì với một hương vị phương Đông, chứ không quá đơn giản và quen thuộc như Joan. Sau đó, tất nhiên, cô nghĩ về Đức Giáo Hoàng Joan.
"Tôi đã đến đúng chỗ, phải không? Tôi là một người lạ ở Denman," cô nói một cách dịu dàng. "Bà biết tôi đến để gặp Penelope?"
"Tất nhiên. Penelope." Joan kéo dài tên, với một giọng điệu lễ nghi.
Vải màu tím treo trên cửa sổ cao làm bên trong nhà thờ tối đi. Những băng ghế dài và đồ đạc khác của nhà thờ đã được tháo gỡ ra, và những tấm màn trắng đơn giản được treo lên để tạo những phòng riêng biệt, như trong một bệnh viện. Căn phòng Juliet được hướng dẫn đến, tuy nhiên, không có giường, chỉ có một cái bàn nhỏ và hai cái ghế nhựa, và vài kệ mở với giấy tờ rời rạc, chồng chất, bừa bộn.
"Tôi sợ chúng tôi vẫn còn đang sửa sang vài thứ trong này," Joan nói. "Juliet. Tôi có thể gọi bà là Juliet?"
"Được chứ, tất nhiên."
"Tôi không quen nói chuyện với một người nổi tiếng." Joan chắp hai tay vào nhau dưới cằm như đang cầu nguyện. "Tôi không biết mình nên thoải mái hay không."
"Tôi không phải là một người nổi tiếng."
"Ồ, có chứ. Xin bà đứng nói vậy. Và tôi sẽ tiết lộ ngay cho bà biết, tôi thật ngưỡng mộ công việc bà làm. Đó là một tia sáng trong bóng tối. Đài truyền hình duy nhất đáng để xem."
"Cảm ơn bà," Juliet nói. "Tôi đã nhận được một tin nhắn của Penelope -"
"Tôi biết. Nhưng tôi xin lỗi phải nói cho bà biết, Juliet, tôi thật xin lỗi và tôi không muốn bà quá thất vọng - Penelope không có ở đây."
Người phụ nữ nói những lời đó - Penelope không có ở đây - thật nhẹ nhàng. Người ta sẽ nghĩ như sự vắng mặt của Penelope có thể trở thành một vấn đề suy ngẫm đùa giỡn, ngay cả để giúp vui cho cả hai.
Juliet cần lấy một hơi thở thật sâu. Trong một khoảnh khắc, cô không thể nói. Sự sợ hãi tuôn vào người cô. Cô đã biết trước. Sau đó cô tự chủ lại để xem xét hợp lý thực tế này. Cô lục tìm trong túi xách của cô.
"Cô ấy nói cô hy vọng -"
"Tôi biết. Tôi biết," Joan nói. "Cô ấy có ý định ở đây, nhưng thực tế là, cô không thể -"
"Cô ấy đâu? Cô ấy đi đâu?"
"Tôi không thể nói với bà được."
"Có nghĩa là bà không thể hoặc không muốn nói?"
"Tôi không thể. Tôi không biết. Nhưng tôi có thể nói với bà một điều giúp bà được an tâm. Bất cứ nơi nào cô ấy đã đi qua, bất cứ điều gì cô ấy đã quyết định, sẽ là điều đúng cho cô ta. Đó sẽ là điều đúng cho tâm linh và mở mang của cô."
Juliet quyết định bỏ qua điều này. Chữ tâm linh làm cho cô buồn cười, vì nó bao gồm, như cô thường nói, tất cả mọi thứ từ những vòng cầu nguyện đến những buổi Lễ Lớn. Cô không bao giờ nghĩ rằng Penelope, với trí thông minh của nàng, sẽ bị lẫn lộn trong một chuyện như vậy.
"Tôi chỉ nghĩ tôi nên biết", bà nói, "trong trường hợp cô ấy muốn tôi gửi vài đồ đạc của cô."
"Đồ đạc của cô?" Joan dường như không thể ngăn chặn một nụ cười rộng mở, mặc dù bà sửa lại ngay với một biểu hiện dịu dàng. "Penelope không quan tâm lắm ngay bây giờ về đồ đạc của cô."
Đôi khi Juliet đã cảm thấy, trong một cuộc phỏng vấn, người cô đối mặt có trữ lượng thù địch không rỏ ràng trước khi ống kính bắt đầu thu ảnh. Một người mà Juliet đã đánh giá thấp, người mà cô đã nghĩ ngu ngốc, có thể có sức mạnh tương tự. Vui tươi nhưng thù địch chết người được. Vấn đề sau đó là không bao giờ để cho thấy mình đang sửng sốt, không bao giờ để biểu thị bất kỳ dấu hiệu thù địch nào ngược lại.
"Khi tôi nói đến sự mở mang, tôi muốn nói đến sự mở mang trong trại của chúng tôi, lẽ tất nhiên," Joan nói.
"Tôi hiểu," Juliet trả lời, nhìn vào mắt bà.
"Penelope đã có một cơ hội tuyệt vời trong cuộc sống để gặp gỡ những người tài giỏi - Trời, cô ấy không cần gặp ai khác, cô đã lớn lên với một người tài giỏi, bà là mẹ của cô - nhưng bà biết, đôi khi thiếu một khía cạnh, con cái trưởng thành cảm thấy họ đã bỏ lỡ một cái gì đó -"
"Ồ vâng," Juliet nói. "Tôi biết con cái trưởng thành có thể có tất cả các loại khiếu nại."
Joan đã quyết định có thái độ cứng rắn hơn.
"Khía cạnh tinh thần - tôi phải nói điều này – có phải nó hoàn toàn thiếu trong cuộc sống của Penelope không? Tôi hiểu là cô ấy không lớn lên trong một gia đình dựa trên đức tin."
"Tôn giáo không phải là một chủ đề ngăn cấm. Chúng tôi có thể nói đến."
"Nhưng có lẽ do cách bà nói về vấn đề. Cách trí thức của bà? Nếu bà biết tôi muốn nói gì. Bà rất thông mình," Joan thêm vào, nhã nhặn.
"Nếu bà nói vậy."
Juliet nhận thức cô từ từ không còn điều khiển buổi nói chuyện, và cả chính cô, và có thể cô đã để vuột mất.
"Không phải tôi nói vậy, Juliet. Mà Penelope nói. Penelope là một cô gái tốt dễ thương, nhưng cô ấy đã đến với chúng tôi ở đây trong sự khao khát. Khao khát những điều không có sẵn cho cô ở nhà. Và bà đây, với cuộc sống bận rộn, thành công, tuyệt vời, nhưng Juliet, tôi phải nói với bà là con gái bà đã hiểu thế nào là cô đơn, thế nào là bất hạnh."
"Không phải hầu hết ai cũng cảm thấy cô đơn và bất hạnh ở một thời điểm nào đó sao?"
"Tôi không phải là người để nói. Ồ, Juliet. Bà là một người phụ nữ với những hiểu biết tuyệt vời. Tôi thường theo dõi bà trên truyền hình và tôi đã suy nghĩ, làm thế nào mà bà đi thẳng vào điểm chính của những vấn đề như vậy, và luôn tỏ ra khả ái và lịch sự với mọi người? Tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi đang ngồi nói chuyện với bà mặt đối mặt. Và hơn nữa, tôi ở một vị trí để giúp bà -"
"Tôi nghĩ có lẽ bà đang nhầm lẫn về điều đó."
"Bà cảm thấy bị tổn thương. Chuyện tự nhiên là bà cảm thấy bị tổn thương."
"Nó cũng là chuyện riêng của tôi."
"À, thôi. Có lẽ cô ấy sẽ liên lạc với bà. Dầu sau đi nữa."
Penelope đã liên lạc với Juliet, vài tuần sau đó. Một tấm thiệp sinh nhật được gởi đến vào chính ngày sinh nhật của cô ấy, ngày 19 tháng 6. Sinh nhật thứ hai mươi mốt. Đó là một tấm thiệp bạn gửi cho một người quen mà bạn không thể đoán được thị hiếu của họ. Không phải là một tấm thiệp đùa giỡn thô sơ hoặc một tấm thiệp thực sự dí dỏm hoặc một tấm thiệp tình cảm. Mặt trước của nó là một bó hoa pansies nhỏ cột bằng một sợi dây ruy băng mỏng màu tím vẽ ra những chữ Sinh Nhật Vui Vẻ. Vài chữ Chúc Bạn Một Sinh Nhật Thật Vui Vẻ được viết thêm bên trong phía trên bằng nét chữ vàng.
Và không có chữ ký. Juliet nghĩ lúc đầu là ai đó đã gửi thiệp này cho Penelope, và quên ký tên, và cô, Juliet, đã mở ra mà không để ý. Người nào có tên và ngày sinh của Penelope trong hồ sơ. Nha sĩ, có thể, hoặc người thầy dạy lái xe của cô. Nhưng khi Juliet xét lai nét chữ viết trên phong bì, cô nhận thấy không thể sai lầm được - đó thực sự chính là tên của cô ta, được chính tay Penelope viết.
Dấu bưu điện không cho bạn manh mối nào nữa. Nó đều ghi Canada Post. Juliet nghĩ có cách cho biết ít nhất một lá thư đến từ tỉnh nào, nhưng muốn như vậy sẽ phải đến sở Bưu điện, với lá thư và rất có thể phải chứng minh trường hợp của bạn, quyền của bạn để biết tin tức. Và ai đó chắc chắn sẽ nhận ra cô.
Cô đến gặp người bạn thân Christa, người đã sống ở Whale Bay khi chính cô cũng sống ở đó, ngay cả trước khi Penelope ra đời. Christa ở Kitsilano, trong một nơi hỗ trợ sinh hoạt. Cô mang bệnh đa xơ cứng. Phòng của cô ở tầng trệt, với một khoảng sân nhỏ riêng biệt, và Juliet ngồi với cô ở đó, nhìn ra mãnh cỏ nhỏ đầy nắng, và hoa wisteria nở rộ dọc theo hàng rào che giấu mấy thùng rác.
Juliet thuật lại cho Christa toàn bộ câu chuyện của chuyến đi đến đảo Denman. Cô không kể với ai khác, và hy vọng có lẽ không phải nói với bất cứ ai. Mỗi ngày cô trên đường đi làm về, cô tự hỏi nếu Penelope đang chờ đợi trong căn hộ. Hoặc ít nhất là sẽ có một lá thư. Và sau đó có tấm thiệp tàn nhẫn - và cô đã xé rách nó ra với hai bàn tay run rẩy.
"Có ý nghĩa gì đó", Christa nói. "Nó nói cho bạn biết cô ấy ổn. Cái gì đó sẽ kế tiếp. Nó sẽ đến. Bạn hãy kiên nhẫn."
Juliet nói một cách cay đắng sau đó về Mẹ Shipton. Đó là cái tên mà cuối cùng cô quyết định đặt cho bà ấy, sau khi đùa giỡn và không hài lòng với Giáo Hoàng Joan. Thật là mánh khóe dã man, cô nói. Thật là đáng sợ, khó chịu, đằng sau bộ mặt tôn giáo, hạ cấp, ngọt ngào. Không thể tưởng tượng được là Penelope đã được bà ta tiếp nhận.
Christa cho rằng có lẽ Penelope đã đến thăm nơi đó bởi vì cô ấy dự định viết một bài gì. Một loại báo chí điều tra. Nghiên cứu hiện trường. Góc nhìn riêng - nhận xét cá nhân mà hiện nay rất phổ biến.
Điều tra trong vòng sáu tháng? Juliet nói. Penelope có thể hiểu ngay Mẹ Shipton trong mười phút.
"Kỳ lạ thật," thừa nhận Christa.
"Bạn không làm sao biết được nhiều hơn những gì bạn được kể, phải không?" Juliet nói. "Tôi ghét thậm chí phải yêu cầu như vậy. Tôi cảm thấy chới với như trong biển cả. Tôi cảm thấy ngu ngốc. Người phụ nữ đó có ý định làm cho tôi cảm thấy ngu ngốc, tất nhiên. Giống như nhân vật trong một vở kịch, thốt ra cái gì đó và tất cả mọi người quay đi vì họ đều biết cái gì mà cô không biết -"
"Họ không còn thực hiện loại vở kịch đó nữa", Christa nói. "Bây giờ không ai biết bất cứ điều gì. Không - Penelope không tâm sự với tôi nhiều hơn với bạn. Tại sao cô ta phải làm như vậy? Cô biết cuối cùng tôi sẽ nói lại với bạn."
Juliet im lặng một lúc, rồi cô thì thầm hờn dỗi, "Có những điều bạn không cho tôi biết."
"Ồ, Chúa ơi," Christa nói, nhưng không với một ác cảm nào. "Lại nhắc nữa."
"Lại nhắc nữa," Juliet đồng ý. "Tôi đang ở trong một tâm trạng tệ hại, chỉ vậy thôi."
"Chỉ cần giữ vững tinh thần. Một trong những thử thách của bậc cha mẹ. Dù sau, cô ấy đã không làm bạn phiền não nhiều. Một năm sau, tất cả chuyện này sẽ thành lịch sử cổ đại."
Juliet không kể với cô rằng cuối cùng cô không thể bỏ đi một cách trang nghiêm. Cô đã quay đi và khóc lớn van xin, giận dữ.
"Bà ấy đã nói gì với bạn?"
Và Mẹ Shipton đứng đó nhìn cô, như thể bà đã chờ đợi điều này. Một nụ cười thương hại kéo dài đôi môi khép kín, bà lắc đầu.
Năm sau, Juliet thỉnh thoảng nhận được các cú điện thoại, từ những người thân thiện với Penelope. Cô đều luôn luôn có câu trả lời giống nhau cho những thắc mắc của họ. Penelope đã quyết định lấy một năm nghỉ ngơi. Cô đang đi du lịch. Chương trình du lịch của cô không thế nào cố định và Juliet không có cách nào liên lạc với cô hết, cũng như không có địa chỉ nào của cô ấy để có thể cho họ được.
Cô không có tin tức từ bất cứ một người bạn thân nào. Điều này có thể có nghĩa là những người gần gũi với Penelope biết rất rõ cô ấy ở đâu. Hoặc là có thể họ cũng đi ra nước ngoài, đã tìm được việc làm ở tỉnh khác, đã bắt tay vào cuộc sống mới, quá bận rộn hoặc không chắc chắn trong hiện tại để cho phép họ thắc mắc về những người bạn cũ.
(Người bạn cũ, trong giai đoạn này của cuộc sống, có nghĩa là ai đó bạn không gặp trong nửa năm.)
Bất cứ lúc nào cô vào nhà, điều đầu tiên Juliet xem có ánh sáng nhấp nháy trên chiếc máy trả lời không - một điều cô rất muốn tránh, nghĩ rằng sẽ có ai đó làm phiền cô về những lời phát biểu công khai. Cô cố gắng dùng nhiều trò ngớ ngẩn khác nhau, làm bao nhiêu bước đến điện thoại, làm thế nào để nhấc nó lên, làm thế nào để thở. Chỉ mong đó là cô ấy thôi.
Không có gì tiến triển. Sau một thời gian, thế giới dường như vắng đi những người Penelope từng quen biết, các bạn trai cô đã bỏ và những người bỏ cô, các ban gái đã nhiều chuyện và có lẽ tâm sự với cô. Cô đã đi học một trường tư nội trú cho con gái - Torrance House - chứ không phải một trường trung học công, và điều này có nghĩa là hầu hết các bạn lâu năm của cô - ngay cả những người vẫn còn là bạn ở đại học - đã đến từ những nơi ngoài thành phố. Một số từ Alaska hay Prince George hoặc Peru.
Không có tin nhắn nào vào dịp Giáng sinh. Nhưng tháng sáu, một tấm thiệp khác, rất giống phong cách của tấm đầu tiên, không một chữ nào viết bên trong. Juliet đã uống một ly rượu trước khi mở ra, sau đó ném đi ngay tức khắc. Cô đã có những cơn khóc, thỉnh thoảng xảy ra một lần cô run lên không kiểm soát được, nhưng cô vụt ra khỏi những cơn giận dữ nhanh chóng, đi bộ xung quanh nhà và đấm vào lòng bàn tay. Cơn giận dữ đã được hướng vào Mẹ Shipton, nhưng hình ảnh của người phụ nữ đó đã phai mờ, và cuối cùng Juliet phải thừa nhận rằng bà ấy thực sự chỉ là một phương tiện thôi.
Tất cả hình ảnh của Penelope bị cất vào phòng ngủ của cô ấy, với những bó tranh vẽ và bút chì cô đã thực hiện trước khi họ rời Whale Bay, sách của cô, và một bình làm cà phê với pít tông từ châu Âu mà cô đã mua tặng cho Juliet với món tiền đầu tiên cô làm được trong mùa hè tại McDonald. Và cả những món quà mua cho căn hộ như một chiếc quạt bằng nhựa nhỏ xíu dính trên tủ lạnh, một chiếc máy cày đồ chơi lên dây, một bức màn kết hạt thủy tinh để treo trong cửa sổ phòng tắm. Cửa phòng ngủ đó được đóng lại và với thời gian có thể đi qua mà không bị quấy rầy.
Juliet đã suy nghĩ rất nhiều để ra khỏi căn hộ này, giúp cho cô lợi ích của môi trường mới. Nhưng cô nói với Christa rằng cô không thể làm vậy, bởi vì đó là địa chỉ Penelope có, và thư từ chỉ có thể được chuyển tiếp trong ba tháng, và sau đó sẽ không có nơi nào con gái cô có thể tìm đến cô được.
"Cô ấy có thể liên lạc luôn với bạn tại sở làm", Christa nói.
"Ai biết tôi sẽ làm ở đó bao lâu nữa?" Juliet nói. "Cô ấy có thể sống trong một làng xã mà họ không được phép giao tiếp. Với một số đạo sư ngủ với tất cả phụ nữ và bắt họ ra đường để xin ăn. Nếu tôi đã gửi cô đến trường học ngày chủ nhật và dạy cô lời cầu nguyện, chuyện này có lẽ sẽ không xảy ra. Phải chi tôi làm như vậy. Phải chi tôi làm như vậy. Nó sẽ như mũi thuốc tiêm phòng. Tôi bỏ rơi tâm linh của cô. Mẹ Shipton đã nói."
Khi Penelope khoảng mười ba tuổi, cô đi một chuyến cắm trại tai Núi Kootenay của tỉnh British Columbia, với một người bạn từ trường Torrance House, và gia đình cô ấy. Juliet đã ủng hộ chuyện này. Penelope học tại Torrance House chỉ có một năm (được chấp nhận theo các điều khoản tài chính thuận lợi vì mẹ cô ngày trước dạy ở đó), và Juliet vui khi cô ấy quen rất thân một người bạn và được gia đình cô ta chấp nhận dễ dàng. Ngoài ra cô còn sẽ đi cắm trại - cái gì đó mà trẻ em bình thường làm và Juliet, khi còn là một đứa trẻ, chưa bao giờ có cơ hội. Không phải là cô đã ước muốn, vì cô bị chôn vùi trong đống sách, nhưng cô hoan nghênh dấu hiệu cho thấy Penelope đang trở thành một cô gái bình thường hơn chính cô.
Eric tỏ vẻ sợ hãi về toàn bộ ý định. Ông nghĩ Penelope còn quá trẻ. Ông không thích cô ấy đi chơi với những người mà ông biết rất ít về họ. Và bây giờ cô ta đi trường nội trú, họ gặp cô quá ít - vậy tại sao thời gian đó lại phải rút ngắn đi?
Juliet có một lý do khác - cô chỉ đơn giản muốn Penelope đi chổ khác vài tuần đầu tiên của kỳ nghỉ hè, vì không khí nghẹt thở giữa cô và Eric. Cô muốn mọi chuyện giải quyết, và không giải quyết được. Cô không muốn phải giả vờ rằng tất cả đều tốt, vì lợi ích của đứa trẻ.
Eric, mặt khác, không mong muốn gì hơn là thấy vấn đề của họ lướt trôi qua, phủ lấp đi. Đối với cách suy nghĩ của Eric, văn mình sẽ khôi phục lại cảm giác tốt, bề ngoài của tình yêu sẽ đủ để tiếp tục sống đến khi tình yêu tự nó có thể được khám phá trở lại. Và nếu không bao giờ có cái gì hơn ngoài sự giả vờ - được, phải làm vậy thôi. Eric có thể chấp nhận.
Thật vậy, Juliet nghĩ ông có thể làm một cách tuyệt vọng.
Có Penelope ở nhà, một lý do để họ cư xử tốt - cho Juliet cư xử tốt, vì theo ý ông, cô là người khuấy động tất cả hận thù - sẽ rất đúng ý Eric.
Vì vậy, Juliet đã nói với ông, và tạo ra một nguồn cay đắng đổ lỗi mới, bởi vì ông thương nhớ Penelope rất nhiều.
Cuộc tranh cãi của họ có một lý do cũ và thông thường. Vào mùa xuân, qua một số tiết lộ nhỏ nhặt - và sự thẳng thắn hoặc có thể ác ý của Ailo, bà hàng xóm lâu năm, luôn trung thành với vợ quá cố của Eric và có một vài dè dặt về Juliet - Juliet đã phát hiện Eric ngủ với Christa. Cô này là bạn thân của cô từ lâu, nhưng trước đó, là bạn gái của Eric, người tình của ông (mặc dù không ai nói điều đó nữa). Ông đã bỏ cô ta khi ông hỏi Juliet về sống với ông. Cô đã biết tất cả về Christa lúc đó và cô không thể chống đối hợp lý những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian trước khi cô và Eric sống chung. Cô không làm như vậy. Những gì cô phản đối - những gì cô đòi hỏi đã phá vỡ trái tim cô - đã xảy ra sau đó. (Tuy nhiên, Eric vẫn nói nó xảy ra đã lâu trước đây.) Khi Penelope tròn một tuổi, Juliet mang bé đi Ontario, về nhà thăm cha mẹ cô. Để thăm viếng như cô luôn nhấn mạnh bây giờ - thăm mẹ cô đang hấp hối. Khi cô đi xa, và nhớ thương Eric từng sớ thịt của cô (bây giờ cô tin điều này), Eric đã đơn giản quay trở lại thói quen cũ của ông.
Lúc đầu, ông thú nhận có một lần (khi say rượu), nhưng khi cô thúc giục nữa, và với lượng rượu, ông khai có thể nó đã xảy ra thường xuyên hơn.
Có thể? Ông không thể nhớ? Nhiều lần đến nỗi ông không thể nhớ?
Ông có thể nhớ.
Christa đến gặp Juliet, để đảm bảo với cô không có gì nghiêm trọng. (Đây cũng là điệp khúc của Eric.) Juliet đuổi cô ấy đi và yêu cầu đừng bao giờ trở lại. Christa quyết định bấy giờ là thời điểm tốt để cô đi thăm anh trai ở California.
Sự phẫn nộ của Juliet với Christa thực sự như một hình thức. Cô hiểu rằng chuyện ông lăn một vài vòng trong cỏ khô với cô bạn gái cũ (Eric mô tả thảm họa, cố gắng đánh giá xấu để giảm thiểu hành động của ông) không hẳn đe dọa như vòng ôm nóng bỏng với vài phụ nữ mới quen. Ngoài ra, sự phẫn nộ của cô với Eric quá khốc liệt và không thể kềm nén để chừa chổ mà đổ lỗi cho bất cứ ai khác.
Luận điểm của cô là ông không yêu cô, chưa bao giờ yêu cô, đã nhạo báng cô, với Christa, sau lưng cô. Ông đã biến cô thành một trò cười trước mặt người khác như Ailo (bà luôn ghét cô). Là ông đã đối xử với cô với sự khinh miệt, ông xem tình yêu cô cảm thấy (hoặc đã cảm thấy) cho ông với sự khinh miệt, ông đã sống với cô trong lời nói dối. Quan hệ tình dục không có nghĩa gì với ông, hoặc ở bất cứ mức độ nào đều không có ý nghĩa của nó (như cô đã nghĩ) với cô, ông nên đi tìm nó với bất cứ ai tiện dụng.
Chỉ luận điểm cuối cùng có ít vi trùng sự thật nhất trong đó, và trong những trạng thái yên tĩnh hơn, cô biết. Nhưng ngay cả sự thật nhỏ nhặt này cũng đủ để kéo xuống tất cả mọi thứ xung quanh cô. Điều đó không nên, nhưng nó đã xảy ra. Và Eric không thể - với tất cả sự trung thực ông không thể - hiểu được lý do tại sao phải như vậy. Ông không ngạc nhiên khi thấy cô phải phản đối, nổi cơn giận, thậm chí khóc (mặc dù một phụ nữ như Christa sẽ không bao giờ làm vậy), nhưng cô đã thật sự bị tổn thương, cô nên nhìn lại mình đang tước mất tất cả sự sống - và cho cái gì đó đã xảy ra mười hai năm trước – điều này, ông không thể hiểu được.
Đôi khi ông tin rằng cô đang giả vờ, và cố tình quá mức, và có những lúc khác ông cảm thấy hoàn toàn thật đau buồn, rằng ông đã làm cô đau khổ. Nỗi đau buồn làm cho họ khấn khít, và họ làm tình với nhau thật tuyệt diệu. Và mỗi lần ông nghĩ nó sẽ kết thúc vấn đề, nổi khổ đau của họ sẽ chấm dứt. Mỗi lần ông đều lầm.
Trên giường, Juliet cười và kể về ông bà Pepys, nồng nàn đam mê trong những hoàn cảnh tương tự. (Từ khi cô từ bỏ không nhiều thì ít những lớp cổ điển, cô đọc sách rất nhiều, và ngày nay tất cả những gì cô đọc dường như phải liên quan đến tội ngoại tình.) Không bao giờ quá thường xuyên và không bao giờ quá nóng bỏng, Pepys đã nói, mặc dù ông có ghi lại rằng vợ ông cũng đã nghĩ đến giết ông trong giấc ngủ. Juliet cười về điều này, nhưng nửa giờ sau đó, khi Eric đến nói tạm biệt trước khi ra đi lấy thuyền kiểm tra những bẫy tôm, cô để lộ một khuôn mặt lạnh như đá và hôn ông một cách miễn cưỡng, như thể ông sẽ đi gặp một người phụ nữ ở giữa vịnh và dưới bầu trời đang mưa.
Trời không hẳn chỉ mưa. Mặt nước hầu như không biến động khi Eric ra khơi, nhưng sau đó vào buổi chiều gió đột ngột đưa tới, từ phía đông nam, và xé tan vùng biển Desolation Sound và Eo Biển Malaspina. Nó tiếp tục thổi đến gần tối và không thực sự dứt hẳn đến khoảng mười một giờ trong tuần lễ cuối cùng này của tháng sáu. Đến lúc đó, một thuyền buồm từ Campbell River đã mất tích, với ba người lớn và hai trẻ em. Cũng có hai thuyền đánh cá - một chiếc với hai người đàn ông và chiếc kia chỉ có một người đàn ông - Eric.
Sáng hôm sau, bầu trời yên tĩnh và nắng - đồi núi, vùng biển, bờ biển, tất cả đều đẹp và lấp lánh.
Tất nhiên, có thể không ai trong số những người đó bị mất hết, rằng họ đã tìm được nơi trú ẩn và qua đêm ở một trong vô số các vịnh nhỏ. Điều này có nhiều hy vọng thực sự cho ngư dân hơn là gia đình trên chiếc thuyền buồm, vì họ không phải là dân địa phương mà là du khách từ Seattle. Buổi sáng hôm đó, tàu thuyền ra khơi ngay lập tức, để tìm kiếm trên đất liền và bờ biển các hải đảo cũng như vùng nước.
Đầu tiên, người ta tìm thấy các trẻ em chết đuối, trong chiếc áo phao, và thi thế của cha mẹ vào cuối ngày. Ông nội cùng đi với họ chỉ được tìm thấy qua hôm sau. Xác những người đàn ông cùng đi đánh cá không bao giờ xuất hiện, mặc dù tàn tích chiếc thuyền của họ trôi dạt gần Refuge Cove.
Cơ thể của Eric đã được vớt lên vào ngày thứ ba. Juliet không được phép nhìn. Một cái gì đó đã xảy ra cho ông, họ cho biết (có nghĩa một con thú), sau khi cơ thể dạt vào bờ.
Có lẽ vì lý do này - vì không có vấn đề viếng cơ thể và không cần một nhà quàn - nên trong số những người bạn cũ của Eric và ngư dân đã có ý nghĩ thiêu Eric trên bãi biển. Juliet không phản đối. Một giấy chứng tử cần được thực hiện, nên họ gọi điện thoại tại văn phòng của ông bác sĩ ở Powell River, ông chỉ đến Whale Bay một tuần một lần, và ông đã cho phép Ailo làm, vì bà vừa là người phụ tá của ông hàng tuần vừa là một y tá đăng ký.
Xung quanh có nhiều gỗ trôi dạt, nhiều vỏ cây ngâm muối biển để đốt một ngọn lửa cao. Trong vài giờ tất cả đã chuẩn bị xong. Tin tức được lan đi - bằng cách nào đó, thậm chí trong thời gian ngắn như vậy, các phụ nữ bắt đầu mang thức ăn đến. Ailo là người đứng ra lo - giòng máu Bắc Âu của bà, tướng thẳng đứng và mái tóc bạc trắng, bà dường như phù hợp một cách tự nhiên với vai trò người Quá Phụ của Biển. Trẻ em chạy quanh các khúc gỗ, và bị đuổi ra xa giàn thiêu càng lúc càng to, Eric được quấn lại thành một bọc thật khiêm tốn đến ngạc nhiên. Những phụ nữ trong nhà thờ cung cấp một bình cà phê để làm hủ tro cho buổi lễ nửa ngoại giáo này, và những thùng bia, chai nước đủ loại, được tạm thời xếp đặt kín đáo, phía sau xe ô tô và xe tải.
Câu hỏi đặt ra là ai sẽ phát biểu, và ai sẽ châm lửa giàn thiêu. Họ yêu cầu Juliet, cô sẽ làm điều đó không? Yếu đuối và bận rộn, Juliet đang mời cà phê, cho biết họ đã nhận định sai, là góa phụ đúng ra cô phải nhảy vào ngọn lửa. Cô cười thực sự khi nói điều này, và những người đã yêu cầu cô dừng lại, sợ rằng cô đang trở nên điên cuồng. Người đàn ông đi tàu cùng với Eric nhiều nhất đồng ý châm ngọn lửa, nhưng ông cho biết không thể phát biểu được. Dù sao, vài người cũng nghĩ như vậy, vì vợ ông theo đạo Tin Lành Giáo Phái Anh, và ông có thể cảm thấy bắt buộc phải nói những điều sẽ làm cho Eric buồn nếu ông ta có thể nghe được. Sau đó, chồng của Ailo đã tình nguyện - ông là một người nhỏ thấp bị một đám cháy trên thuyền biến dạng vài năm trước, một người theo xã hội chủ nghĩa và thuyết vô thần luôn càu nhàu, và trong điếu văn, ông không luôn đề cập đến Eric, ngoại trừ việc tôn vinh như một người Anh trong Trận Chiến. Ông tiếp tục nói khá lâu, và điều ngạc nhiên này đã được gán, sau đó, với cuộc sống áp bức ông chịu đựng dưới sự chỉ huy của Ailo. Có thể một vài bồn chồn trong đám đông làm cho ông ngưng lại lời phát biểu than trách, vài cảm giác sự kiện đã trở thành không quá tốt đẹp, hoặc trang nghiêm, hoặc đau lòng, như mong muốn. Nhưng khi ngọn lửa bắt đầu cháy, cảm giác này biến mất, và tất cả đều tập trung, thậm chí, hoặc đặc biệt, với các trẻ em, cho đến khi một người đàn ông nói lớn: "Mang trẻ em ra khỏi đây." Đó là lúc ngọn lửa chạm đến cơ thể, làm cho mọi người nhận thức, hơi muộn, là chất béo, tim, thận và gan khi bị tiêu thụ, có thể phát xuất những tiếng nổ hoặc cháy bỏng khó chịu. Nên rất nhiều trẻ em đã được các bà mẹ kéo đi, vài đứa nghe theo, vài đứa ngỡ ngàng. Vì vậy phần cuối của ngọn lửa đã trở thành một buổi lễ chủ yếu là nam giới, và hơi tai tiếng, thậm chí nếu không muốn nói, trong trường hợp này, là bất hợp pháp.
Juliet ở lại, mắt mở to, người đu đưa, khuôn mặt ép vào cơn nóng. Cô không hẳn có mặt ở đó. Cô nghĩ đến bất cứ một ai kia - Trelawny? - giựt tim của Shelley ra khỏi ngọn lửa. Trái tim, với lịch sử dài ý nghĩa của nó. Kỳ lạ để nghĩ rằng, ngay cả ở thời điểm đó, cách đây không lâu, một nội tạng xác thịt được xem như rất quý, điển hình cho dũng cảm và tình yêu. Nó chỉ là thịt, đang cháy. Không có gì kết nối với Eric hết.
Penelope không biết gì về chuyện đang xảy ra. Có một bản tin ngắn trong báo Vancouver -không phải về đám cháy trên bãi biển, tất nhiên, mà chỉ nói về tai nạn chết đuối - nhưng không có báo chí hoặc báo cáo phát thanh nào đạt đến cô được, khuất sâu trong dãy núi Kootenay. Khi cô trở lại Vancouver cô gọi điện thoai về nhà, từ nhà cô bạn Heather. Christa trả lời - cô đã trở lại quá trễ cho buổi lễ, nhưng ở lai với Juliet, và tìm cách giúp đỡ. Christa nói rằng Juliet không có ở đó - một lời nói dối - và xin được nói chuyện với mẹ của Heather. Cô giải thích với bà những gì đã xảy ra, và nói cô sẽ lái xe đưa Juliet đi Vancouver, họ sẽ đi ngay, và Juliet sẽ kể cho Penelope một khi đến đó.
Christa thả Juliet tại nhà Penelope đang ở, và Juliet đi vào một mình. Mẹ của Heather đưa cô đến phòng nắng sáng, Penelope đang chờ. Cô nhận hung tin với một nét sợ hãi, sau đó - khi Juliet theo nguyên tắc vòng tay qua ôm cô – với một vẻ như xấu hổ. Có lẽ vì trong nhà bạn, trong căn phòng nắng sáng màu trắng, xanh lá cây và cam, với anh em của Heather đang chơi bóng rổ ở sân sau, tin tức nghiêm trọng như vậy khó có thể thâm nhập. Chuyện thiêu đốt không được đề cập - trong căn nhà và khu vực này nó sẽ chắc chắn có vẻ không văn minh, kỳ dị. Trong căn nhà này, cũng có thể, phong cách của Juliet sáng suốt hơn dự định - hành vi của cô gần như là một cử chỉ tốt.
Sau khi gỏ nhẹ, mẹ của Heather bước vào - với những ly trà đá. Penelope uống một hơi và đi ra tìm Heather, đang đứng rình trong hành lang.
Mẹ của Heather sau đó nói chuyện với Juliet. Bà xin lỗi phải xen vào vì có vấn đề thực tế cần bàn nhưng cho biết là hơi gấp. Bà và cha của Heather sẽ lái xe về vùng phía đông trong vài ngày tới để thăm viếng người thân. Họ sẽ đi một tháng, và đã dự định mang theo Heather. (Các con trai sẽ đi trại hè.) Nhưng bây giờ Heather lại quyết định không muốn đi, cô năn nỉ xin được ở lại đây trong nhà, với Penelope. Một người mười bốn tuổi và một người mười ba tuổi không thể thực sự ở một mình, và bà đã nghĩ đến Juliet có thể cô muốn có thời gian đi xa, để nghỉ ngơi, sau những gì đã trải qua. Sau sự mất mát và bi kịch của cô.
Vì vậy, không bao lâu Juliet thấy mình sống trong một thế giới khác, trong một căn nhà rộng lớn thật sạch sẽ, trang trí rực rỡ và chu đáo, với những gì được gọi là tiện nghi - nhưng với cô là xa xỉ - khắp mọi nơi. Căn nhà nằm trên một con đường cong với những ngôi nhà tương tự, sau những bụi cây được tỉa cắt và luống hoa sặc sỡ. Ngay cả thời tiết, tháng đó, thật hoàn hảo - ấm áp, mát mẻ, tươi sáng. Heather và Penelope đi bơi, chơi cầu lông ở sân sau, đi xem phim, nướng bánh, ăn mặc kín đáo, ăn uống cẩn thận, phơi nắng, nhà đầy âm nhạc với lời hát làm cho Juliet ngớ ngẩn và khó chịu, đôi khi mời bạn gái đến chơi, không hẳn mời bạn trai nhưng có những buổi trò chuyện kéo dài, châm chọc, vu vơ với một vài người ghé qua hoặc ở bên cạnh. Tình cờ, Juliet nghe Penelope nói với một trong những cô gái đến chơi, "Thật ra, tôi hầu như không biết ông nhiều, thực sự."
Cô nói về ba của cô.
Lạ thật.
Cô không bao giờ sợ đi thuyền, như Juliet, khi có dịp sinh hoat trên nước. Cô đã quấy rầy Eric để được đi cùng và thường thành công. Khi theo ông, trong chiếc áo phao màu cam có vẻ chuyên nghiệp, mang theo những thiết bị cô có thể tự lo liệu, cô luôn biểu lộ một nét nghiêm túc và tận tâm đặc biệt. Cô ghi xuống nơi đặt những chiếc bẫy và trở nên khéo léo, nhanh chóng và tàn nhẫn để cắt đầu và đóng bao sản lượng bắt được. Ở một giai đoạn nào đó của thời thơ ấu - khoảng tám đến mười một tuổi - cô luôn nói rằng cô sẽ đi đánh cá khi lớn lên, và Eric đã nói ngày nay cũng có những cô gái làm nghề đó. Juliet nghĩ có thể được, vì Penelope thông minh nhưng không thích đọc sách, và vô cùng khỏe mạnh, can đảm. Nhưng Eric nói rằng - Penelope để ngoài tai - ông hy vọng ý tưởng đó sẽ phai mờ, ông không muốn cuộc sống này cho bất cứ ai. Ông luôn nói vậy, về sự khó khăn và không chắc chắn của công việc ông đã lựa chọn, nhưng tự hào, như Juliet nghĩ, về những điều ông làm.
Và bây giờ ông bị bác bỏ. Bởi Penelope, gần đây cô đã sơn móng chân màu tím và mang một hình xăm giả trên bụng. Ông, người đã mang lại đầy đủ cho cuộc sống của cô. Cô bác bỏ ông ra.
Nhưng Juliet cảm thấy như cô cũng làm như vậy. Tất nhiên, cô đang bận rộn tìm kiếm một việc làm và một nơi để sống. Cô đã đăng bán căn nhà ở Whale Bay - cô không thể tưởng tượng ở lại đó. Cô bán chiếc xe tải và cho đi dụng cụ của Eric, những cái bẫy được thu hồi lại, và thuyền cao su. Con trai lớn của Eric từ Saskatchewan đến và mang con chó đi.
Cô đã nộp đơn xin việc trong phần sở tham khảo tài liệu của thư viện đại học, và trong thư viện công cộng, và cô có cảm giác sẽ nhận được một trong hai. Cô nhìn những căn hộ trong khu Kitsilano hoặc Dunbar hoặc Point Grey. Nét sạch sẽ, ngăn nắp, và quản lý của cuộc sống thành phố tiếp tục làm cho cô ngạc nhiên. Đó là cách người ta sống, nơi mà việc làm của người đàn ông không xảy ra bên ngoài cửa, và nơi mà nhiều hoạt động khác kết nối với nó không kết thúc bên trong. Và nơi mà thời tiết có thể là một yếu tố trong tâm trạng của bạn nhưng không bao giờ trong cuộc sống, nơi mà các vấn đề nghiêm trọng như thay đổi những thói quen và sự dồi dao của tôm, cá hồi chỉ đơn thuần thú vị, hoặc chẳng bao giờ được để ý tới. Cuộc sống cô đã trải qua tại Whale Bay, một thời gian ngắn trước đây, có vẻ lộn xộn, hỗn dộn, mệt mỏi, nếu so sánh. Và bản thân cô đã được rửa sạch tâm trạng của những tháng cuối cùng - cô nhanh nhẹn và có tài năng, và trông đẹp hơn.
Phải chi Eric nhìn thấy được cô bây giờ.
Cô luôn nghĩ về Eric như vậy. Không phải là cô không nhận thức rằng Eric đã chết - điều đó không bao giờ xảy ra. Tuy nhiên cô vẫn liên tục đề cập đến ông, trong tâm trí cô, như thể ông vẫn là người mà sự tồn tại của cô quan trọng hơn đối với bất cứ ai khác. Như thể ông vẫn còn là người mà cô hy vọng tỏa sáng trong đôi mắt. Cũng là người mà cô trình bày những lập luận, thông tin, bất ngờ. Đây là cả một thói quen của cô, và xảy ra một cách rất tự động, mà dường như thực tế cái chết của ông không ảnh hưởng đến.
Cuộc tranh cãi cuối cùng của họ cũng không được giải quyết hoàn toàn. Cô vẫn còn buộc tội sự phản bội của ông. Bây giờ khi cô tự tin hơn một chút, cô chống lại điều đó.
Cơn bão, vớt xác lên, hỏa thiêu trên bãi biển - tất cả như một cuộc thi cô bị buộc phải xem và buộc phải tin vào, mà vẫn không có cái gì liên quan đến Eric và chính cô.
Cô nhận được việc làm trong thư viện tham khảo tài liệu, cô tìm được một căn hộ hai phòng ngủ mà cô chỉ có đủ khả năng, Penelope trở lại trường Torrance House theo học ban ngày. Công chuyện của họ tại Whale Bay đã xong, cuộc sống ở đó kết thúc. Ngay cả Christa cũng dọn đi, đến Vancouver vào mùa xuân.
Trước ngày đó, một ngày trong tháng hai, Juliet đứng trong nơi trú ẩn tại trạm xe buýt của trường sau buổi chiều làm việc. Mưa trong ngày đã tạnh, bầu trời có một dãy quang đãng ở phía tây, ửng đỏ nơi mặt trời lặn, phía trên Eo Biển Georgia. Dấu hiệu này của những ngày kéo dài, lời hứa của thời tiết thay đổi, có một ảnh hưởng bất ngờ và đè nghiền lên cô.
Cô nhận thức rằng Eric đã chết.
Như thể tất cả thời gian này, trong khi cô ở Vancouver, ông đang chờ đâu đó, chờ đợi để xem cô có sẽ tiếp tục cuộc sống với ông không. Như thể sự lựa chọn để sống với ông vẫn còn đó. Cuộc đời của cô kể từ khi đến đây vẫn được sống trong bối cảnh của Eric, mà cô không bao giờ hoàn toàn hiểu rằng Eric không còn tồn tại. Không có gì của ông tồn tại. Việc tưởng nhớ đến ông trong thế giới hàng ngày và bình thường đã rút lui.
Nỗi đau buồn là vậy. Cô cảm thấy như thể một bao xi măng đã được đổ vào người và nhanh chóng cứng lại. Cô khó có thể cử động. Bước lên xe buýt, xuống xe buýt, đi bộ một nửa đường đến chung cư của cô (tại sao cô lại sống ở đây?), giống như leo lên một vách đá. Và bây giờ cô phải giấu điều này với Penelope.
Tại bàn ăn tối, cô bắt đầu run len, nhưng không thể nới lỏng ngón tay để bỏ dao nĩa xuống. Penelope đi vòng qua bàn và gỡ tay cô ra. Cô nói: "Vì Ba, phải không Mẹ?"
Sau đó Juliet nói với một vài người - chẳng hạn như Christa – rằng đó là những lời có vẻ hoàn toàn tha thứ nhất, dịu dàng nhất, mà chưa bao giờ ai nói với cô.
Bàn tay mát mẻ của Penelope chạy lên xuống bên trong cánh tay của Juliet. Cô gọi điện thoại cho thư viện vào ngày hôm sau để cho biết mẹ bị bệnh, và cô đã chăm sóc mẹ một vài ngày, ở nhà không đi trường cho đến khi Juliet phục hồi. Hoặc cho đến khi, ít nhất, cơn khó khăn đã qua.
Trong những ngày đó Juliet kể tất cả cho Penelope. Christa, cãi nhau, hoả thiêu trên bãi biển (điều mà cô cho đến nay đã cố gắng, gần như kỳ diệu, để che giấu). Tất cả mọi chuyện.
"Mẹ không nên làm con bạn tâm với tất cả chuyện này."
Penelope nói, "Dạ, có lẽ không." Nhưng thêm vào, vẻ kiên quyết, "Con tha thứ cho mẹ. Con nghĩ con không phải là một đứa bé."
Juliet trở lại cuộc sống. Cơn cảm xúc xảy ra trong trạm xe buýt tái phát, nhưng không bao giờ quá mạnh mẽ như vậy nữa.
Qua việc nghiên cứu trong thư viện, cô gặp vài người từ kênh Truyền Hình Tỉnh, và nhận một công việc mà họ mời. Cô làm ở đó khoảng một năm thì bắt đầu phụ trách các cuộc phỏng vấn. Tất cả bài đọc không phân biệt cô đã làm trong nhiều năm (mà Ailo rất không tán thành, trong những ngày ở Whale Bay), tất cả những mẩu thông tin cô thu nhặt, sự khao khát ngẫu nhiên và hòa đồng nhanh chóng của cô, giờ đây đến một cách tự nhiên. Và cô trau dồi phong cách nhã nhặn, trêu chọc nhẹ nhàng dường như đều diễn ra tốt. Trước máy ảnh, ít điều làm cho cô lúng túng. Mặc dù trong thực tế, cô sẽ về nhà và đi tới đi lui, phát ra những tiếng rên rỉ hoặc nguyền rủa khi cô nhớ lại nhận thức vài trục trặc hoặc bối rối, hay tệ hơn, một phát âm sai.
Sau năm năm thiệp sinh nhật không đến nữa.
"Nó không có nghĩa gì hết", Christa nói. "Tất cả chỉ là để cho bạn biết cô ấy còn sống ở đâu đó. Bây giờ cô ta biết bạn đã nhận được tin nhắn. Cô tin tưởng bạn không gửi ai tìm kiếm cô. Chỉ vậy thôi."
"Tôi có đặt quá nhiều áp lực vào cô ấy không?"
"Ồ, Juliet."
"Tôi không muốn nói chỉ với Eric chết đi. Những người đàn ông khác, sau đó. Tôi để cô ấy thấy quá nhiều đau khổ. Sự đau khổ ngu ngốc của tôi."
Vì Juliet đã có hai cuộc tình trong những năm Penelope khoảng giữa tuổi mười bốn và hai mươi mốt, và trong cả hai lần cô đã rơi vào tình yêu một cách nồng nàn, mặc dù cô cảm thấy xấu hổ sau đó. Một trong những người đàn ông lớn tuổi hơn cô nhiều, và đã có gia đình vững chắc. Người kia trẻ hơn, và thật sửng sốt bởi những cảm xúc đột xuất của cô. Về sau cô tự hỏi, cô đã thực sự không để ý gì đến ông ta.
"Tôi không nghĩ rằng bạn đã làm điều đó", Christa nói, người mệt mỏi. "Tôi không biết."
"Ồ, Christa. Tôi thật là một kẻ ngốc. Tôi không còn thái độ đó nữa với đàn ông. Phải không?"
Christa không muốn nói là có thể vì thiếu ứng viên.
"Không, Juliet. Không."
"Thực ra tôi đâu có làm điều gì khủng khiếp như vậy", Juliet nói tiếp, mặt sáng lên. "Tại sao tôi cứ than vãn đó là lỗi của tôi? Cô ta thật khó hiểu, vậy thôi. Tôi cần phải đối mặt điều đó.
"Một con người khó hiểu và lạnh lùng," cô nói, trong một loạt phân giải.
"Không," Christa trả lời.
"Không," Juliet nói. "Không - không đúng sự thật."
Sau khi tháng sáu thứ hai trôi qua không có tin tức nào hết, Juliet quyết định dọn đi. Trong năm năm đầu tiên, cô nói với Christa, cô đã chờ đợi tháng sáu, tự hỏi cái gì có thể đến. Theo tình trạng hiện giờ, cô phải tự hỏi mỗi ngày. Và thất vọng mỗi ngày.
Cô dọn vào một tòa nhà cao tầng ở West End. Cô muốn vứt bỏ đồ đạc trong phòng Penelope, nhưng cuối cùng cô nhồi tất cả vào những túi rác và mang theo. Cô chỉ có một phòng ngủ bây giờ, nhưng có nơi lưu trữ trong tầng hầm.
Cô bắt đầu chạy bộ trong Công Viên Stanley. Ngày nay ít khi cô đề cập đến Penelope, thậm chí với Christa. Cô có bạn trai – người ta gọi như vậy bây giờ - ông ấy không hề nghe nói về con gái cô.
Christa càng ngày càng gầy đi và buồn rầu hơn. Khá đột ngột, trong tháng một, cô ấy qua đời.
Cô không tiếp tục mãi được, để xuất hiện trên truyền hình. Mặc dù khán giả đã tìm thấy khuôn mặt của cô khả ái, đến một lúc họ sẽ muốn thay đổi người. Họ mời Juliet làm những việc khác - nghiên cứu, viết bài đọc cho những chương trình về thiên nhiên - nhưng cô vui vẻ từ chối, mô tả cô cần một sự thay đổi tổng quát. Cô trở lại Môn Học Cổ Điển - một phân khoa thu nhỏ hơn ngày trước - cô muốn tiếp tục viết luận án cho bằng Tiến Sĩ. Cô dọn ra khỏi chung cư cao tầng và thuê một phòng nhỏ gọn, để tiết kiệm tiền.
Bạn trai của cô nhận được một việc giảng dạy ở Trung Quốc.
Căn hộ của cô ở trong tầng hầm một căn nhà, nhưng cửa kéo ở phía sau mở ra trên mặt đất. Và ở đó cô có một mảnh sân nhỏ lát gạch, một mạng lưới với đậu ngọt và cây ông lao, rau thơm và hoa trong chậu. Lần đầu tiên trong đời, và một cách thu nhỏ lại, cô là người làm vườn, giống như ba cô.
Đôi khi người ta hỏi cô - trong các cửa hàng, hoặc trên xe buýt đại học - "Xin lỗi, nhưng khuôn mặt của cô rất quen thuộc," hoặc, "Có phải cô là người phụ nữ thường xuất hiện trên truyền hình không?" Nhưng sau khoảng một năm không ai con hỏi nữa. Cô dành nhiều thời gian ngồi đọc sách, uống cà phê ở vỉa hè, và không ai nhận ra cô. Cô để tóc dài ra. Trong những năm tóc được nhuộm màu đỏ, nó đã mất đi sức sống màu nâu tự nhiên - bây giờ nó màu nâu bạc, mịn và gợn sóng. Làm cho cô nhớ đến mẹ cô, Sara. Tóc Sara mềm, màu vàng, phất phơ, ngã màu xám và sau đó bạc trắng.
Cô không có phòng để mời người đến ăn tối nữa, và cô cũng không còn thích nấu ăn. Cô dùng những bữa ăn đủ dinh dưỡng, nhưng nhàm chán. Không hẳn cố tình, cô mất liên lạc với hầu hết bạn bè của cô.
Chẳng có gì lạ. Bây giờ cô có một cuộc sống khác với đời sống của người phụ nữ từng được xã hội biết tới, hoạt bát, quan tâm, luôn hiểu biết. Cô sống giữa đống sách, cô đọc hầu như mỗi khi thức giấc và tự buộc phải sâu sắc, thay đổi, với bất cứ tiền đề nào cô đã khởi đầu. Cô thường xuyên hụt những tin tức thế giới có lần cả tuần.
Cô đã từ bỏ luận án của cô và bắt đầu quan tâm đến một số nhà văn được gọi là tiểu thuyết gia Hy Lạp, mà công việc đến khá muộn trong lịch sử văn học Hy Lạp (bắt đầu từ thế kỷ thứ nhất trước Thiên Chúa, như bây giờ cô đã học cách gọi nó, và tiếp tục vào thời tiền Trung Cổ). Aristeides, Longus, Heliodorus, Achilles Tatius. Phần lớn công việc của họ bị lạc mất hoặc bị rời rạc và cũng bị phê bình là không đứng đắn. Nhưng có một chuyện tình lãng mạn viết bởi Heliodorus, và mang tựa đề Aethiopica (tìm thấy ban đầu trong một thư viện tư nhân, thu hồi tại cuộc bao vây của Buda), đã được biết đến ở châu Âu kể từ khi nó được in tại Basle năm 1534.
Trong câu chuyện này nữ hoàng của Ethiopia sinh ra một đứa bé da trắng, và bà sợ sẽ bị buộc tội ngoại tình. Vì vậy, bà giao đứa bé - con gái - cho các nhà triết học khỏa thân (gymnosophists) chăm sóc - có nghĩa là những ẩn sĩ thần bí. Cô gái, mang tên Charicleia, cuối cùng được đưa đến Delphi, nơi đó cô trở thành một trong các tu sĩ của Artemis. Tại đây cô gặp một nhà quý tộc Thessalian tên Theagenes, ông yêu cô và, với sự giúp đỡ của một người Ai Cập thông minh, mang cô ra khỏi nơi ấy. Nữ hoàng Ethiopia, trong khi đó, không bao giờ ngưng mong mỏi con gái mình và đã thuê cũng người Ai Cập này để tìm kiếm con. Sự rủi ro và cuộc phiêu lưu tiếp tục cho đến khi tất cả các nhân vật chính gặp nhau tại Meroe, và Charicleia được giải cứu - một lần nữa - vừa đúng lúc cô sắp sửa bị chính cha ruột của mình làm vật hiến tế.
Những chủ đề thú vị nhiều như ruồi ở đây, và câu chuyện mang đến cho Juliet một niềm đam mê tiếp tục tự nhiên. Đặc biệt là phần nói về các nhà triết học khỏa thân. Cô cố gắng tìm hiểu càng nhiều càng tốt về họ, thường được gọi là các nhà triết học Hindu. Trong trường hợp này, có phải Ấn Độ được xem là tiếp giáp với Ethiopia không? Không - Heliodorus đến trễ đủ để biết vị trí địa lý rõ hơn. Các nhà triết học khỏa thân là những kẻ lang thang, lan rộng đi xa, thu hút và đẩy lùi những người mà họ sống cùng với lòng sùng mộ bọc thép để tinh khiết hoá cuộc sống và tư tưởng, khinh miệt của cải, ngay cả đối với quần áo và thực phẩm. Một cô gái xinh đẹp được nuôi lớn với họ cũng có thể bị bỏ quên với một vài áo ước sâu sắc cho một cuộc sống sung sướng trống trải.
Juliet quen một người bạn mới tên Larry. Ông dạy tiếng Hy Lạp, và ông để cho Juliet lưu trữ các túi đồ ở tầng hầm nhà ông. Ông thích tưởng tượng làm thế nào họ có thể biến câu chuyện Aethiopica thành một vở nhạc kịch. Juliet hợp tác với ý tưởng này, thậm chí để sáng tác những bài hát kỳ diệu ngớ ngẩn và dựng lên những hiệu ứng lố bịch cho sân khấu. Nhưng cô đã bí mật dự định đặt ra một kết thúc khác biệt, trong đó sẽ bao gồm sự từ bỏ, và trở lại tìm kiếm, trong đó cô gái sẽ chắc chắn gặp những kẻ giả mạo và lang băm, kẻ mạo danh, mô phỏng tệ hại những gì cô thực sự tìm kiếm. Đó là hòa giải, cuối cùng, với sự lầm lỗi, ăn năn, và nhất là lòng thương bao la của Nữ hoàng Ethiopia.
Juliet gần như chắc chắn đã nhìn thấy Mẹ Shipton ở đây tại Vancouver. Cô mang một số quần áo mà cô sẽ không bao giờ mặc nữa (tủ quần áo của cô càng ngày càng thực dụng) cho Salvation Army một cửa tiệm tiết kiệm, và khi cô đặt túi xuống trong phòng tiếp nhận, cô nhìn thấy một phụ nữ lớn tuổi mập mạp mặc chiếc áo sợi dệt đang gắn nhãn vào quần. Bà đang nói chuyện với các nhân viên khác. Bà có vẻ là một người giám sát, vui vẻ nhưng cảnh giác trông nôm - hoặc có lẽ nét của một phụ nữ đảm nhận vai trò đó cho dù bà có một chức vụ chính thức cao hơn hay không.
Nếu trong thực tế bà ấy là Mẹ Shipton, bà đã trở về với hiện tại. Nhưng không phải là rất nhiều. Bởi vì nếu bà là Mẹ Shipton, không phải là bà sẽ luôn có những trữ lượng vui vẻ và tự tán thành, chẳng hạn để ngăn cản sự thất bại thực sự xảy ra sao?
Cùng với trữ lượng cố vấn, cố vấn tai hại nữa.
Bà đã đến đây trong cơn đói lớn.
Juliet đã kể với Larry về Penelope. Cô cần một người biết chuyện. "Có phải là vì tôi đã không nói với cô ấy về một cuộc sống cao quý?", cô thắc mắc. "Hy sinh? Mở đời sống của bạn ra cho nhu cầu của những người xa lạ? Tôi không bao giờ nghĩ như vậy. Tôi đã hành động như thể nếu cô ấy trở thành như tôi cũng là một điều đủ tốt rồi. Có phải vì vậy mà cô ta phát bệnh?"
Larry không phải là một người đàn ông muốn điều gì ở Juliet ngoài tình bạn và tính vui của cô. Ông thường được gọi là một người độc thân hủ lậu, vô tính như cô có thể nói (nhưng có lẽ cô không thể nói nhiều hơn), khó tính về bất cứ tiết lộ cá nhân, giải trí không ngừng nào.
Hai người đàn ông khác cũng đã xuất hiện muốn cô là một người bạn đồng hành. Một trong hai người cô đã gặp khi ông ngồi vào bàn của cô trên vỉa hè. Ông vừa mất vợ. Cô thích ông ấy, nhưng sự cô đơn của ông quá thô và theo đuổi cô rất tuyệt vọng nên cô trở nên hoảng hốt.
Người đàn ông kia là em trai của Christa, cô đã gặp nhiều lần lúc cô ấy còn sống. Tình bạn của ông phù hợp với cô - trên nhiều phương diện ông giống Christa. Hôn nhân của ông đã kết thúc từ lâu, ông không tuyệt vọng - qua Christa, cô biết là đã có nhiều phụ nữ sẵn sàng để kết hôn với ông mà ông tránh né. Nhưng ông quá hợp lý, sự chọn lựa của ông nghiêng về điểm lạnh lùng của cô, có cái gì đó làm cho cô xấu hổ.
Nhưng tại sao xấu hổ? Nó không phải như cô yêu ông.
Chuyện xảy ra khi cô vẫn còn đi chơi với anh của Christa – tên ông là Gary Lamb - cô tình cờ gặp Heather, trên một con đường ở trung tâm thành phố Vancouver. Juliet và Gary vừa đi ra khỏi một nhà hát mà họ xem một xuất phim ban chiều, và họ đang bàn về nơi ăn tối. Đó là một buổi tối ấm áp mùa hè, ánh sáng vẫn còn trên bầu trời.
Một người phụ nữ tách mình ra khỏi một nhóm trên vỉa hè. Cô ấy đi thẳng đến Juliet. Một người phụ nữ gầy, có lẽ gần bốn mươi tuổi. Ăn mặc thời trang, với những vệt màu nâu trên mái tóc đậm của cô.
"Bà Porteous. Bà Porteous."
Juliet biết giọng nói, mặc dù cô sẽ không bao giờ nhận ra khuôn mặt. Heather.
"Thật là khó tin được," Heather la lên. "Cháu ở đây ba ngày và mai cháu sẽ đi rồi. Chồng cháu đang dự một cuộc họp. Cháu đang suy nghĩ cháu không biết ai ở đây nữa và sau đó cháu quay lại và nhìn thấy bác."
Juliet hỏi cô bây giờ sống ở đâu và cô ấy trả lời Connecticut.
"Và chỉ cách đây khoảng ba tuần, cháu đi thăm anh Josh - bác nhớ anh Josh của cháu không? - cháu đến thăm anh và gia đình ở Edmonton và cháu tình cờ gặp Penelope. Chỉ như vậy, trên đường phố. Không - thực sự là trong trung tâm thương mại, cái trung tâm vĩ đại ở đó. Cô ấy đi cùng với hai đứa con trai, cô đưa chúng đển mua đồng phục đi hoc.Cả hai đều sửng sốt. Cháu không nhận ra cô ấy ngay lập tức nhưng cô ấy nhận ra cháu. Cô đã đi bằng máy bay xuống, tất nhiên. Từ nơi đó tận phía bắc. Nhưng cô nói ở đó khá văn mình, thực sự. Và cô ấy nói bác vẫn còn sống ở đây. Nhưng cháu đi với những người này - họ là bạn của chồng cháu - và cháu thực sự không có thời gian để gọi bác được -"
Juliet làm cử chỉ cho biết rằng tất nhiên là không có thời gian và cô cũng không chờ đợi được gọi.
Cô hỏi Heather bao nhiêu con.
"Ba. Chúng đều thật quấy phá. Cháu hy vọng chúng lớn nhanh lên. Nhưng cuộc sống của cháu là một bữa ăn picnic thoải mái ngoài trời so với Penelope. Năm đứa."
"Phải."
"Bây giờ cháu phải chạy, chúng cháu sẽ đi xem phim. Cháu thậm chí vừa mới biết, cháu cũng không thích phim Pháp. Nhưng thật là tuyệt vời gặp được bác như thế này. Cha mẹ cháu dọn đến White Rock. Họ thường nhìn thấy bác luôn trên truyền hình. Họ hay khoe với bạn bè rằng bạc đã sống trong ngôi nhà của gia đình cháu. Họ nói bác không xuất hiện trên ấy nữa, có phải vì bác đã chán ngấy không?"
"Hình như thế."
"Tôi tới ngay, tôi tới ngay." Cô ôm và hôn Juliet, cách mà tất cả mọi người bây giờ đều làm, và chạy đến với các bạn.
Như vậy. Penelope không sống ở Edmonton - cô đã xuống Edmonton. Bay xuống. Có nghĩa là cô phải sống ở Whitehorse hoặc ở Yellowknife. Còn nơi nào khác nữa mà cô có thể mô tả là khá văn mình? Có lẽ cô ấy đã tỏ ra mỉa mai, chế giễu Heather một chút, khi cô nói như vậy.
Cô có năm đứa con và ít nhất hai con trai. Họ mặc đồng phục đi hoc. Điều đó có nghĩa là một trường tư. Nghĩa là tiền.
Heather đã không nhận ra cô ấy lúc đầu. Có nghĩa là cô ta già đi? Rằng hình dạng cô biến đổi sau năm lần mang thai, rằng cô đã không chăm sóc bản thân mình? Như Heather đã làm. Như Juliet đã làm, đến một mức độ nào đó. Rằng cô từng là một trong những phụ nữ hoàn toàn nghĩ rằng một cuộc phấn đấu như vậy có vẻ vô lý, một lời thú nhận bất an? Hay chỉ là một cái gì đó cô không có thời gian để làm – nằm ngoài sự xem xét của cô.
Juliet đã nghĩ là Penelope dính líu với nhóm transcendentalists, chủ trương nhấn mạnh trực quan và tinh thần trên thực nghiệm và vật chất, khiến cô trở thành huyền bí, sống trong chiêm niệm. Hoặc cái gì khác - chứ không phải ngược lại nhưng vẫn hoàn toàn đơn giản và thờ ơ trước sự thoải mái, sang trọng - gầy dựng cuộc sống cô một cách vất vả và nguy hiểm, câu cá, có lẽ với một người chồng, có lẽ với vài đứa con nhỏ khó khăn, trong vùng nước lạnh của Inside Passage ngoài khơi bờ biển tỉnh British Columbia.
Hoàn toàn không phải. Cô ấy đang sống cuộc đời của một mệnh phụ thực tế, thành công. Kết hôn với một bác sĩ, có thể, hoặc với một trong những công chức quản lý vùng phía bắc của đất nước trong thời kỳ mà họ đang dần dần, thận trọng, nhưng hơi ầm ĩ, từ bỏ sự kiểm soát cho người dân bản địa. Nếu mà cô có gặp lại Penelope, họ có thể bật cười vì Juliet đã thật sai lầm. Khi họ kể về các cuộc gặp gỡ riêng biệt với Heather, thật kỳ lạ làm sao, họ sẽ cười.
Không. Không. Thực tế là chắc chắn cô đã cười quá nhiều về Penelope. Quá nhiều thứ chỉ là chuyện cười. Cũng như quá nhiều thứ - chuyện cá nhân, tình yêu có thể chỉ là sự thỏa mãn - chỉ là bi kịch. Cô ấy đã thiếu những kiềm chế và khuôn phép và sự tự chủ của người mẹ.
Penelope đã nói là cô, Juliet, vẫn còn sống tại Vancouver. Cô ấy không có nói gì với Heather về việc vi phạm. Chắc chắn là không. Nếu cô đã được cho biết, Heather sẽ không nói chuyện một cách quá dễ dàng.
Làm thế nào Penelope biết rằng cô vẫn còn ở đây, trừ khi xem xét trong điện thoại niên giám? Và nếu cô ấy có làm, vậy nghĩa là gì?
Không có gì. Đừng làm cho nó có ý nghĩa.
Cô bước đến lề đường gặp Gary, ông đã khéo léo đi xa chỗ hội ngộ.
Whitehorse, Yellowknife. Thật là đau đớn biết tên những nơi này - nơi mà cô ấy có thể bay đến. Những nơi mà cô ta có thể đi lang thang ngoài đường phố, có kế hoạch để có những cái nhìn thoáng qua.
Nhưng cô không bực mình lắm. Cô không nên bực mình.
Tại bữa ăn tối, cô nghĩ rằng những tin tức cô vừa hấp thụ đặt cô vào một tình huống tốt hơn để kết hôn với Gary, hoặc sống với ông ấy - bất cứ điều gì ông muốn. Không có gì phải lo lắng, hoặc tự kềm chế để chờ đợi, liên quan đến Penelope. Cô ấy không phải là một bóng ma, cô được an toàn, như ai cũng an toàn, và cô ấy có lẽ hạnh phúc như bất cứ ai hạnh phúc. Cô đã tách rời khỏi Juliet và rất có thể khỏi trí nhớ của Juliet, và Juliet không thể làm sao tốt hơn mà cũng đến lượt cô tự tách mình ra.
Nhưng cô ấy đã nói với Heather rằng Juliet đang sống ở Vancouver. Cô ấy đã nói Juliet? Hoặc Mẹ. Mẹ tôi.
Juliet nói với Gary rằng Heather là con của những người bạn cũ. Cô chưa bao giờ nói chuyện với ông về Penelope, và ông chưa bao giờ có dấu hiệu gì cho biết về sự tồn tại của Penelope. Có thể là Christa đã nói với ông, và ông đã giữ im lặng xét rằng đó không phải là chuyện của ông. Hoặc Christa đã nói với ông, và ông đã quên. Hoặc Christa đã không bao giờ đề cập điều gì về Penelope, ngay cả tên cô ấy.
Nếu Juliet sống với ông, sự thật về Penelope sẽ không bao giờ được đề cập đến, Penelope sẽ không tồn tại.
Penelope cũng không tồn tại. Cô Penelope Juliet tìm kiếm không còn. Người phụ nữ Heather đã phát hiện ở Edmonton, người mẹ đã mang các con trai đến Edmonton để mua đồng phục đi học, người đã thay đổi khuôn mặt và cơ thể khiến cho Heather không nhận ra, là một người Juliet không biết.
Juliet có tin điều này không?
Nếu Gary thấy cô bị kích động ông giả vờ không để ý. Nhưng có lẽ là trong buổi tối này cả hai đều hiểu họ sẽ không bao giờ sống bên nhau. Nếu họ có thể ở bên nhau cô có thể đã nói với ông, Con gái của tôi bỏ đi mà không nói lời từ biệt với tôi và trong thực tế có lẽ cô đã không biết lúc đó rằng cô ấy sẽ ra đi. Cô không biết cô ấy sẽ đi luôn. Sau đó dần dần, tôi tin rằng, cô ấy chợt nhận ra là cô rất mong muốn tránh ra xa. Nó chỉ là một cách mà cô đã tìm thấy để quản lý cuộc sống của mình.
"Có thể là cô ấy không thể đối mặt được với tôi để giải thích. Hoặc không có thời gian để làm, thực sự. Bạn biết, chúng ta luôn có ý tưởng rằng có lý do này hay lý do đó và chúng ta tiếp tục cố gắng để tìm ra lý do. Và tôi có thể cho bạn biết rất nhiều về những gì tôi đã làm sai. Nhưng tôi nghĩ lý do có thể là cái gì đó thật không dễ dàng đào lên. Cái gì đó giống như sự tinh khiết trong cá tánh của cô. Đúng. Một chút thanh nhả và nghiêm khắc và tinh khiết, một chút trung thực cứng như đá trong cô. Ba tôi thường nói về một người mà ông không thích, rằng ông không cần dùng người đó. Có phải những chữ đó chỉ nói lên một cách đơn giản ý nghĩa của chúng không? Penelope không cần dùng tôi.
Có lẽ cô ấy không thể chịu đựng tôi. Có thể.
Juliet có bạn bè. Bây giờ không còn nhiều nữa - nhưng bạn bè. Larry tiếp tục đến thăm, và kể những câu chuyện vui. Cô tiếp tục việc học của cô. Từ ngữ học dường như không mô tả được những gì cô làm - đúng ra là nghiên cứu.
Và vì thiếu tiền, cô làm vài giờ một tuần tại quán cà phê nơi mà cô thường dành nhiều thời gian tại các bàn vỉa hè. Cô tìm thấy ở công việc này một cân bằng tốt cho sự liên hệ của cô với các người Hy Lạp lớn tuổi đến nỗi cô tin rằng cô sẽ không bỏ việc ngay cả khi cô có thể.
Cô vẫn tiếp tục hy vọng nhận được tin của Penelope, nhưng không phải một cách căng thẳng. Cô hy vọng như người ta biết nên hy vọng hơn cho những phước lành không xứng đáng, những thuyên giảm tự nhiên, những điều tương tự như vậy.

Xem Tiếp: ----